CHƯƠNG 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 39: CÓ NGƯỜI HỌC LẤY LÒNG

Nhưng Tôn Duyệt Anh không đi.

Người phụ nữ mà ngay cả sếp mình còn có thể mắng, lúc này nơm nớp lo sợ giống như cô học sinh vừa mới tốt nghiệp đi vào xã hội, liên tục xin lỗi theo từng động tác lật xem mấy bộ quần áo kia của Tưởng Trạm Bạch.

"Xin lỗi, đều là sai lầm của công ty chúng tôi, không nói rõ với phía bên nhãn hiệu..."

"Tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện..."

"Thật sự không phải nhắm vào Văn Khê, Văn Khê của chúng ta là bị tai bay vạ gió, chuyện này chắc chắn là nhắm vào Lục Hoài..."

"Nhất định là Sky có vấn đề!"

Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính này, làm Lâm Thanh Ngư phải phụt cười.

Tôn Duyệt Anh là người rất cảm tính, Văn Khê đã từng nghe đồn tính của bà ta rất nóng nảy, lúc này cậu rất ngạc nhiên với thái độ của Tôn Duyệt Anh, bà ta nhìn Tưởng Trạm Bạch giống như nhìn một quả mìn vậy, vô cùng cẩn thận.

Văn Khê liếc Lâm Thanh Ngư, bỗng dưng bừng tỉnh phát hiện hình như không chỉ một mình Tôn Duyệt Anh như thế, mà những người khác bao gồm anh em nhà họ Tư, đám người Ngải Văn Hiên cũng vậy. Ngay cả người nhà họ Tưởng, cùng thế hệ với Tưởng Trạm Bạch đều vừa sợ vừa ngưỡng mộ anh, lớp thế hệ trước đối với anh cũng rất thận trọng.

Với cấp bậc của Tưởng Trạm Bạch sẽ không có ai có thể thổ lộ tình cảm, không có bạn bè để giải bày cảm xúc.

Có lẽ có, nhưng dù sao cậu chưa từng thấy qua.

Càng không có người nào dám trách cứ anh, cãi nhau hay gây chuyện với anh cả.

Chậc chậc chậc, thật thảm, người đứng đầu tài phú quả nhiên không một ai có được cuộc sống hoàn chỉnh mà. Trong truyện gốc, người để anh trút hết tình cảm là vai chính thụ, nhưng cũng luôn tôn trọng anh, xem anh như thần, chỉ dám núp dưới cánh chim anh làm một người vợ không dám phán bác anh mà thôi.

Vậy thì có nhiều tiền có ích lợi gì? Tuy rằng anh có được cả thế giới nhưng lại mất đi phiền não, như vậy không tốt, không tốt chút nào.

Lúc Văn Khê miên man suy nghĩ thì Tưởng Trạm Bạch đã xem xong toàn bộ quần áo, mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.

"Tôi sẽ nhanh chóng tìm nhãn hiệu khác đưa quần áo đến đây..." Tôn Duyệt Anh càng nói càng nhỏ.

Trời biết bà ta đã trải qua những gì.

Rốt cuộc đã hiểu rõ, tại sao tổng giám đốc nhận điện thoại xong là ngay lập tức thả Văn Khê ra khỏi trạng thái đóng băng, còn dặn dò riêng với bà ta là đừng đắc tội Văn Khê.

Muốn chết thật mà, không phải bà ta đã quyết tâm phải cung phụng Văn Khê như Bồ Tát sao? Tại sao lúc nãy lại xúc động như thế!

Không đích thân ra ngoài làm việc quá lâu, làm bà ta càng ngày càng kiêu ngạo.

Tôn Duyệt Anh hối hận tột cùng, ước gì có thể xuyên lại nửa tiếng trước tát bản thân vô tri không biết sợ là gì của mình.

"Không cần." Tưởng Trạm Bạch vẫy vẫy tay, bí thư Tần lập tức tiến lên: "Boss, đã sắp xếp cho người đưa quần áo mùa hè của cậu Văn và kho trang sức của ngài đến đây, khoảng nửa tiếng sau sẽ đến."

Bí thư Tần thật sự rất kích động!

Trước kia đi theo Boss, chỉ có làm việc, làm việc và làm việc.

Bây giờ thì sao, hắn đã có drama để hóng rồi!

Xem bá tổng IQ cao yêu đương đi nào, mặc dù ngoài miệng chết sống không chịu thừa nhận thích người ta, nhưng vẫn suốt ngày đi theo đuôi bà xã. Biết bà xã sắp tham gia yên hội, trên đường đi đến Kinh Đô cũng đã sắp xếp đoàn đội bảo vệ chuyên nghiệp vận chuyển trang phục hè của cậu Văn, thậm chí còn mang theo kho trang sức châu báu có giá trị liên thành.

Những bộ trang phục hè đó đều là thiết kế riêng mới nhất cùng nhãn hiệu với Boss, là quần áo tình nhân, cậu Văn cũng không biết chuyện này, nghĩ xem có tuyệt hay không!

À, vì cũng có phần của Thái Tử, nên không phải là quần áo tình nhân mà là trang phục gia đình.

Một nhà ba người mặc quần áo được thiết kế riêng bởi một nhà thiết kế, cái kiểu ám chỉ mờ ám lãng mạn này ai có thể hiểu được a a a!

Dù sao bí thư Tần rất thích CP hai người họ.

Haiz, đột nhiên không muốn tìm trợ lý sinh hoạt nữa, cứ luôn đi theo Boss như vậy cũng rất tốt, cặp đôi này muốn sắc đẹp có sắc đẹp, vừa có thể lực vừa có năng lực, đúng là một đôi trong mơ, thật sự rất muốn thấy bọn họ gắn bó keo sơn, tu thành chính quả.

Với lại Boss là kiểu thích mạnh miệng, thế nào cuối cùng cũng phải truy thê, a, muốn thấy cậu Văn ngược chồng, cái kiểu ngược kẻ đứng trên đỉnh cao thật sự quá vi diệu!

Tôn Duyệt Anh không muốn đi nữa.

Mặc dù áp lực như núi đè, nhưng có thể tiếp xúc gần với ngài Tưởng chính là mong ước của biết bao các ông chủ tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đó!

Phòng tổng thống có phòng khách rất lớn, dư dả chứa những người này.

"Mời ngồi." Bí thư Tần tự động gánh vác trách nhiệm đón tiếp khách, đưa Tôn Duyệt Anh và trợ lý tới phòng khách, còn Lâm Thanh Ngư vừa thấy học trưởng Tưởng đi về phía này liền chạy ra phòng khách theo, mắt to mắt nhỏ so đấu với Tôn Duyệt Anh.

May mắn bí thư Tần có năng lực tuyệt vời, chỉ dăm ba câu đã hòa hoãn được bầu không khí, đều là người trưởng thành, có gì mà không thể giải quyết mâu thuẫn chứ, vì thế mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Văn Khê dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Tưởng Trạm Bạch, chớp chớp mắt.

"Anh tới làm gì?" Cậu từ bi hỉ xả đánh vỡ sự yên lặng, lên tiếng trước.

Nếu anh đã theo tới đây...là chuẩn bị xin lỗi ư?

"Ngày mai yến hội của Duyệt Hiên, có mời tôi."

"Anh? Tham gia yến hội? Yến hội kiểu này cũng mời được anh sao?"

"Duyệt Hiên cũng là tập đoàn lớn, kế tiếp có lẽ sẽ có hợp tác với đối phương." Tưởng Trạm Bạch không thể hiện gì, dường như trong lòng đúng là nghĩ như vậy thật.

"Ồ." Văn Khê gật đầu, cạn lời vô cùng, miệng của Tưởng Trạm Bạch cũng như nửa người dưới của anh vậy, cứng như sắt thép.

"Nhưng còn em, tại sao gặp chuyện lại không nói tôi biết?"

"Anh tới nhanh quá." Văn Khê lười nhác, dáng vẻ như không muốn nói gì: "Làm sao tôi nói kịp?"

"Diệp Miện đâu, sao không đi theo em."

"Anh ta ở phòng kế bên."

Tưởng Trạm Bạch không vui cau mày: "Trách nhiệm của nó là bảo vệ em toàn diện, bây giờ phòng em bị người xa lạ xông vào mà nó không phản ứng gì, quá vô trách nhiệm."

Nói xong muốn lấy điện thoại ra gọi điện, Văn Khê ngăn lại: "Người đại diện của tôi thì xa lạ kiểu gì, chỉ là tới đây đưa quần áo mặc vào ngày mai thôi."

Tưởng Trạm Bạch càng không vui: "Mấy bộ quần áo người đại diện của em đưa tới có thể mặc à? Chuyện này cần phải có người chịu trách nhiệm."

Sau đó vẫn gọi một cuộc điện thoại như cũ, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc dặn dò vài câu.

Như thế giống như gà mẹ bảo vệ con mình, sợ con mình chịu uất ức, như con mình mới đi tới bờ sông mà đã sợ cục cưng rớt xuống nước rồi vậy.

Sau khi gọi điện thoại, 'bà mẹ' tiếp tục dò hỏi tới cùng: "Sao Lâm Thanh Ngư lại ở đây với em? Hai người hiện giờ đều là người của công chúng, cậu ta không sợ bịa đặt sao?"

"À, chúng tôi có hợp tác, ngày mai vẫn phải đi chung với nhau, như vậy tiện hơn."

Tưởng Trạm Bạch bỗng cảm thấy nguy hiểm.

Tần suất Lâm Thanh Ngư này xuất hiện bên cạnh Văn Khê hơi bị cao, Văn Khê cũng rất để ý cậu ta, còn hỏi anh có cảm giác thế nào với cậu ta, anh chỉ qua loa trả lời một câu thôi mà đã chọc cậu tức giận.

Tưởng Trạm Bạch nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra một kết luận: "Em thích cậu ta à?"

"Cái gì?" Văn Khê sửng sốt.

"Người em thích là Lâm Thanh Ngư sao? Cho nên mới muốn ly hôn với tôi?"

Văn Khê: "...Anh nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ xem cậu ta là em trai thôi."

Văn Khê bắt đầu diễn, ánh mắt hơi lẫn tránh, trà ngôn trà ngữ.

Mặt Tưởng Trạm Bạch trầm xuống: "Em không được quên hợp đồng giữa chúng ta."

Văn Khê tỏ ra ủy khuất, ánh mắt nghẹn ngào, biểu diễn cực kỳ cẩn thận lại vô cùng thử thách: "Anh khỏi cần hù tôi, chúng ta căn bản không có quy định về phương diện này."

"Ngoại tình trong hôn nhân, đây là bất trung! Đề cập đến vấn đề đạo đức, tôi không cho phép Thủy Thủy có một người cha đạo đức bại hoại như vậy!" Tưởng Trạm Bạch lạnh giọng, giọng lớn đến mức khiến những người trong phòng khách phải nhìn về phía này.

Văn Khê tức khắc không còn tâm trạng diễn kịch, sắc mặt đen như mực, bừng bừng lửa giận, không khỏi cũng lớn tiếng: "Tôi cần anh phải cho phép sao? Lúc tôi một mình nuôi Thủy Thủy không biết anh đang tự do vui vẻ ở chỗ nào kìa, tôi nuôi Thủy Thủy lớn chừng này, có dựa vào anh cái gì không? Anh cút ngay cho tôi!"

Nói xong xoay người vào phòng ngủ, đóng cửa, cực kỳ trôi chảy.

Tưởng Trạm Bạch ngơ ngác bị cửa đóng sầm trước mặt, ngây ngốc đứng một chỗ.

Cãi nhau rồi?

Trong phòng khách không còn tiếng nói chuyện nào, mỗi người đều ngồi ở vị trí của mình, cố gắng dựng lỗ tai nghe ngóng, cố gắng khống chế ánh mắt, muốn biết hai người vì sao lại cãi nhau.

Thật lâu sau, Tưởng Trạm Bạch gõ hai cái lên cửa phòng ngủ, không có động tĩnh gì.

Anh do dự một lúc sau, đành phải đen mặt xoay người trở về phòng khách.

Chỉ một thoáng, bầu không khí trong phòng khách khác biệt rõ rệt.

Mọi người rụt cổ im lặng như ve sầu mùa đông, cúi đầu giả bộ như đang nghiêm túc chơi điện thoại.

Lâm Thanh Ngư rất hoảng hốt, bởi vì dường như cậu ta chợt thấy ánh mắt của học trưởng Tưởng vẫn luôn chăm chú trên người mình.

Lâm Thanh Ngư: ? Chẳng lẽ tôi đã phạm sai làm gì sao?

Cậu ta muốn xác nhận có phải ảo giác hay không, vì thế lặng lẽ giương mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt đang theo dõi cậu ta của học trưởng.

Lâm Thanh Ngư: !!!

Cậu ta buông điện thoại, áp lực như núi, cung kính hỏi: "Học trưởng, có chuyện gì à?"

Cậu ta vừa lên tiếng, ánh mắt của những người khác đều tập trung lại đây.

Tầm mắt của Tưởng Trạm Bạch quét qua quét lại, mang theo ý thăm dò, mang theo địch ý, còn mang theo khinh thường?

Dù sao Lâm Thanh Ngư học hệ biểu diễn nên rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cậu ta tin tưởng cậu ta nhìn thấy được cảm xúc tiêu cực từ ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch.

Lâm Thanh Ngư sợ tới mức muốn quỳ xuống, rốt cuộc bị sao vậy, cậu ta đã làm mất mặt anh của cậu ta sao? Chẳng lẽ thế lực nhà mẹ đẻ chưa khởi đầu mà đã chết từ trong trứng nước rồi ư?

Nhưng may mắn, tiếng đập cửa cứu vớt cậu ta.

Bí thư Tần nhanh chân đứng lên đi mở cửa, ngoài cửa là Diệp Miện.

"Diệp Miện!" Lâm Thanh Ngư vui vẻ kêu gọi, giọng nói chứa đầy sự cảm kích khi được cứu vớt, cậu ta không chỉ gọi mà còn cực kỳ biết điều đứng lên chạy tới dắt tay hắn dẫn vào.

Diệp Miện lập tức được hời mà sợ, từ biểu tình của bé đáng yêu này dường như có gì đó, y nhìn vào phòng khách thì quả nhiên, anh trai nhà y lại đang hù dọa người.

Còn nguyên nhân hù dọa là gì...Giống đực tới ngày giao phối còn phải hỏi sao, ngay cả anh em cùng máu mủ mà còn bài xích, vậy thì nhất định tất cả giống đực đẹp đẽ đứng cạnh Văn Khê đều trở thành kẻ địch trong danh sách của anh y rồi.

Diệp Miện vỗ vỗ tay bé đáng yêu để trấn an, lúc đến gần Tưởng Trạm Bạch thì nghiêm túc hơn, y nói chuyện như đang báo cáo với cấp trên: "Anh, đã có kết quả điều tra vì sao Sky nhắm vào lễ phục dành cho yến hội ngày mai của Văn Khê, nói trực tiếp ở đây luôn hay sao?"

Tưởng Trạm Bạch lạnh lùng nói: "Đều là người có liên quan, nói thẳng là được."

Diệp Miện: "...Văn Khê không ở đây không tốt lắm nhỉ?"

Tưởng Trạm Bạch không nói gì.

Lâm Thanh Ngư giơ tay: "Hay là để tôi đi..."

Cậu ta vừa mới nói là đã chạm vào ánh mắt sắc bén của học trưởng Tưởng, trong giây phút ngỡ ngàng, dường như cậu ta đã được thông não, hiểu rõ mọi chuyện!

Học trưởng và anh trai cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau rất có thể có liên quan đến cậu ta, sau đó anh cậu ta nhốt học trưởng bên ngoài phòng ngủ, học trưởng gõ cửa mãi nhưng anh cậu ta không chịu mở cửa. Lúc này nếu cậu ta đi kêu cửa, nếu cửa thật sự mở, có phải giá trị thù hận của học trưởng đối với cậu sẽ càng tăng chăng?

"Khụ, hay là để tôi đi toilet trước đã." Cậu ta bình tĩnh nói.

"Cậu đi đi, tôi đi gọi cậu Văn." Bí thư Tần đứng lên.

Bí thư Tần thành công gọi Văn Khê từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Mọi người ngồi lại xung quanh, Diệp Miện tuyên bố kết quả điều tra: "Theo điều tra cho thấy, lần này vì Nhạc Tâm Chiết nhìn trúng lễ phục thiết kế mùa này của Sky, vì thế đã thỏa thuận xong với giám đốc khu vực mượn được lễ phục, cũng tỏ vẻ ngày mai không muốn đụng hàng nhãn hiệu với những người khác. Vì thế, giám đốc khu vực thay đổi lễ phục vốn đưa cho Lục Hoài, Lục Hoài phát hiện không đúng đã liên hệ với giám đốc khu vực nói chuyện nhưng không có kết quả, cho nên mới thay nhãn hiệu khác."

Diệp Miện nhìn thoáng qua Tôn Duyệt Anh đang đứng ngồi không yên: "Bà Lâm này theo đó thuận nước đẩy thuyền, đem lễ phục mà Sky đưa qua chuyển cho Văn Khê, bắt Văn Khê nhất định phải mặc đi yến hội, không rõ mục đích."

Tôn Duyệt Anh sợ hãi, nhanh chóng giải thích: "Không không không tôi thật sự không biết chuyện này, tôi..."

Tưởng Trạm Bạch giơ tay, ý bảo bà ta câm miệng.

"Nói thẳng kết quả đi."

Diệp Miện cười mỉm: "Vừa rồi em đã liên hệ tổng công ty của Sky, bên kia cũng tỏ ra không biết chuyện này, tổng công ty đã khẩn cấp sai người liên hệ truy cứu giám đốc khu vực. Ngoài ra, em có liên hệ với tổng giám đốc Đường, giám đốc Đường cũng tỏ vẻ không biết chuyện này, ông ta nói sẽ truy cứu Lục Hoài. Cho nên một lát nữa, Văn Khê ít nhất sẽ nhận được lời xin lỗi của hai người."

Xem đi, giải quyết chính là nhẹ nhàng như vậy đó, trước sau chỉ mất có mười phút, và chỉ cần hai cuộc điện thoại.

Văn Khê hơi hoảng hốt, việc nhỏ xíu vậy mà cũng liên quan đến Nhạc Tâm Chiết cho được, không hổ là vai ác NO.1! Quả là số mệnh của Nhạc Tâm Chiết mà, tùy tiện làm chút chuyện xấu mà cũng có thể vươn đến trên đầu cậu.

Văn Khê đã hơi hiểu ra rằng, có vẻ như ai đứng bên cạnh Tưởng Trạm Bạch, kết hôn với anh thì chính là vai chính thụ trong thế giới này, vì cậu đã thay thế Lâm Thanh Ngư nên đã trở thành mục tiêu để Nhạc Tâm Chiết nhắm vào ư?

END CHƯƠNG 39.

======

CHƯƠNG 40: TẤN CÔNG TRỰC DIỆN BẰNG TIỀN TÀI

Diệp Miện nói rất rõ ràng, thật ra rất đơn giản, chuyện kể chính là một đại minh tinh có bản lĩnh hơn kết hợp với tư bản đào hố cho một đại minh tinh khác, kết quả đại minh tinh khác không lọt hố, dẫn tới cái hố này được chuyển đến một kẻ bị flop bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân.

Nếu kẻ bị flop này không phải Văn Khê, vậy thì cậu ta sẽ 'vô cùng nổi bật' trong yến hội ngày mai, lấy tạo hình kỳ quái để kéo sự chú ý, tiện đường đắc tội với Nhạc Tâm Chiết vì dù sao Nhạc Tâm Chiết cũng đã nói qua không muốn đụng hàng nhãn hiệu với người khác rồi.

Nhưng đáng tiếc, người này là Văn Khê.

Sau lưng Văn Khê chính là Tưởng Trạm Bạch.

Cho nên Diệp Miện gọi hai cuộc điện thoại, dẫn đến một chuỗi hậu quả long trời lở đất.

Đầu tiên là ông chủ của tổng công ty Sky gọi điện thoại xin lỗi tổng giám đốc Đường, tổng giám đốc Đường mơ hồ cho số điện thoại của Văn Khê. Vì thế ông chủ lớn này lại chuyên nghiệp dùng tiếng phổ thông xin lỗi Văn Khê, cũng nói kết quả đã xử lý, tên giám đốc khu vực đó đã bị sa thải, Nhạc Tâm Chiết cũng bị kéo vào sổ đen, mọi hợp tác với hắn ta sẽ bị đình chỉ và chấm dứt tuyệt đối.

Tổng giám đốc Đường ý thức được sự việc đi quá xa nên gọi điện cho Tôn Duyệt Anh, mắng bà ta đến mức không biết trời trăng mây gió, ngày xưa tổng quản lý Tôn còn có thể kiên cường mắng lại nhưng lúc này lại ngoan ngoãn bị mắng, bị mắng xong còn phải tiếp tục xin lỗi Văn Khê.

Lục Hoài là thảm nhất, không chỉ bị người khác âm mưu nhắm vào, còn bị người đại diện vẻ mặt như trời sập tuyên bố hình như anh ta đã đắc tội với người không thể đắc tội.

Lục Hoài không hiểu ra sao lại vô cùng hoảng hốt, nhưng người đại diện lại không nói anh ta đắc tội với ai, người đại diện đáng thương cũng không biết cơ mà! Ngắn ngủi vài phút, anh ta nhận được cuộc điện thoại xin lỗi vô cùng hèn mọn của giám đốc khu vực Sky, nhận được cuộc gọi chửi mắng của tổng quản lý Tôn, cuối cùng nhận được cuộc gọi của trợ lý tổng giám đốc Đường...

Người đại diện của anh ta cũng mịt mờ, mang theo Lục Hoài như ruồi nhặng không đầu loạn xạ đâm đầu khắp nơi.

Còn tên Nhạc Tâm Chiết mất não không biết gì cả, đang lúc vui vẻ hưởng thụ ngâm mình trong hồ tắm cùng với mát xa thì bị một cuộc điện thoại gọi đến, nói hắn ta bị Sky trở mặt vĩnh viễn sẽ không bao giờ hợp tác.

Nhạc Tâm Chiết tức khắc kinh hãi, ý thức được mình đã chọc tới người không nên trêu chọc.

Hắn ta cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện đêm nay hắn ta làm hình như cũng chỉ hố một mình Lục Hoài thôi. Nếu Lục Hoài có người chống lưng mạnh như vậy thì đã đánh gục hắn ta từ lâu, vậy rốt cuộc là Lục Hoài vừa mới leo lên đùi vàng mới hay là những người khác?

Suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không có manh mối, trợ lý của hắn ta hoang mang cầm điện thoại vào phòng tắm: "Tâm Chiết, anh mau mau xem hot search trên Weibo đi, Sky ra thông báo!"

Tốc độ của tổng công ty Sky cực kỳ nhanh, chân trước mới vừa nói muốn hủy bỏ hợp tác với Nhạc Tâm Chiết thì chân sau đã ra thông báo, dẫn đến giới giải trí bị một phen chấn động nhỏ. Mọi người đều điên cuồng hỏi, có drama gì có drama gì, tóm tắt lại xem, tại sao Nhạc Tâm Chiết đột nhiên bị Sky phong sát?

Đáng tiếc các cư dân mạng bận rộn nửa ngày, vạch lá tìm sâu đào hầm đào hố cũng chưa tìm được manh mối gì.

Nhưng mà không biết mới làm người hoảng loạn nhất.

Nhạc Tâm Chiết nghĩ kỳ lại những hành động gần đây nhất của mình, thật sự nghĩ không ra mình đã đắc tội với ai, chỉ đành phải kiềm chế cảm xúc mở cuộc họp khẩn cấp với đoàn đội mình. Cuối cùng lưỡi không xương lắc léo thông báo rất tiếc nuối vì mối quan hệ hợp tác này, ý tứ là do phía cá nhân mình là bên yêu cầu hủy bỏ hợp đồng và mọi hợp tác với Sky.

Không đề cập đến chuyện sau này sẽ không bao giờ hợp tác nữa, tuy rằng không khớp lắm với thông báo của chính chủ bên kia, nhưng tốt xấu gì cũng lấy lại một chút mặt mũi.

Cám ơn trời đất, chờ đến đêm khuya mà phía Sky cũng không phản hồi gì về bài thông báo này, có vẻ xem như cam chịu.

Khi đám chồn ăn dưa trên mạng nhảy nhót lung tung ở ruộng dưa đào bới tìm kiếm dấu vết, thì đồ vật mà Tưởng Trạm Bạch kêu người đưa tới cũng đã đến.

Mười mấy vệ sĩ cao to bảo vệ một cái két sắt cao khoảng ba tầng đi đến, Tưởng Trạm Bạch tự mình mở két sắt ra. Tủ ba tầng màu đen không biết dùng kim loại gì chế tạo bỗng nhiên giải thể thành đài triễn lãm châu báu, nháy mắt ánh sáng chói lọi của các châu báu bên trong bao trùm cả ánh đèn, làm mọi người hoa cả mắt!

Tưởng Trạm Bạch lặng lẽ, lặng lẽ dùng ánh mắt cẩn thận trộm nhìn Văn Khê.

Văn Khê hơi hơi há miệng, vừa mới quay đầu thì phát hiện ánh mắt này, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Người này, hễ mỗi lần chọc giận cậu là sau đó lại làm ra chút chuyện ngoài dự kiến hòa tan lửa giận của cậu, mặc dù miệng rất cứng nhưng lại vô cùng có thiên phú, gần như tự bản năng sẽ biết cách lấy lòng cậu, quả là...Quả là làm cậu không biết nên nói gì mới tốt.

"Em xem có thích cái gì không? Đây là kim cài áo, nút tay áo mà tôi cất chứa, mấy cái nhẫn trang sức đều là mẹ đưa." Tưởng Trạm Bạch thử nắm lấy tay Văn Khê, phát hiện cậu không giãy ra rốt cuộc cũng vui vẻ lên. Anh kéo cậu đến trước bàn châu báu, giới thiệu cho cậu về lai lịch cũng như ý nghĩa của từng loại vật phẩm.

Các vệ sĩ mặc áo đen yên lặng đứng xung quanh, phía sau là bí thư Tần, Lâm Thanh Ngư, Diệp Miện, Tôn Duyệt Anh và trợ lý của bà ta.

Bọn họ nghe giọng nói trầm ấm của Tưởng Trạm Bạch giới thiệu các vật phẩm được cất giữ, nhà quê Lâm Thanh Ngư lặng lẽ móc điện thoại ra, mỗi khi học trưởng Tưởng nói ra một cái tên là cậu ta sẽ tra thử, sau đó bị giá tiền bán đấu giá của vật phẩm đó dọa ngu người.

Không có cái nào thấp hơn tám con số!

Vậy cái két sắt ba tầng tự biến thành quầy triễn lãm này, trị giá bao nhiêu đây?

Lâm Thanh Ngư hai mắt tối sầm, thấy cái gì cũng đều là tiền, tiền, tiền.

"Cái này rất đặc biệt." Rốt cuộc Tưởng Trạm Bạch giới thiệu đến chiếc nhẫn được nâng lên vị trí cao nhất.

Là chiếc nhẫn màu đen, thân nhẫn bên trong như có bụi bạc chảy xuống ôm lấy một viên đá quý màu đỏ tươi lớn cỡ hạt đậu tằm vô cùng lung linh rực rỡ, ở các góc khác nhau sẽ chiết xạ ra độ sáng khác nhau. Nó đẹp tới mức lấn át tất cả các viên kim cương khác có trong két sắt, màu sắc đặc biệt chưa xuất hiện bao giờ, tinh khiết giống như ráng đỏ của ánh chiều tà khi mặt trời lặn, là màu đỏ mà tất cả các nhà phối màu hàng đầu cũng không thể nào chế tạo ra được.

Tưởng Trạm Bạch gỡ nó xuống, đen và đỏ phối hợp làm làn da của anh càng thêm trắng sáng.

Lâm Thanh Ngư lặng lẽ nhón chân, lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này thì không thể nào dời mắt, trong đầu cậu ta đột ngột xuất hiện một cái tên, vì thế buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ đây chính là Trái Tim Vũ Trụ lừng lẫy đó sao?"

"Cái gì? Đây chính là Trái Tim Vũ Trụ sau khi đeo có thể kéo dài tuổi thọ bệnh tật tự hết trong truyền thuyết đó à?" Tôn Duyệt Anh cũng giật mình lớn tiếng nói.

"Ha ha." Diệp Miện phụt cười: "Truyền thuyết cái quỷ gì, sao không nói luôn là nó có thể đạt được ma pháp đi? Cái này chỉ là đá quý được vớt ra từ không gian vũ trụ, nguyên tố phóng xạ ở trong phạm vi an toàn, hình dáng lại đẹp nên mới làm thành nhẫn mà thôi."

Tưởng Trạm Bạch bị cắt ngang lời giới thiệu, rất không vui nhìn Diệp Miện, sau đó mới bổ sung thêm chi tiết cho Văn Khê: "Đây là lần đầu tiên ông nội đi ra ngoài không gian tình cờ vớt được viên đá quý này, thành phần của nó không hề giống với bất cứ viên đá nào trong trái đất, độ cứng vượt qua kim cương, đến nay vẫn chưa được phân tích hoàn toàn, là thứ cực kỳ có giá trị và kỷ niệm."

Văn Khê vô cùng kinh ngạc cảm thán.

Trình độ của nền khoa học kỹ thuật trong thế giới này cao hơn một chút so với thế giới của cậu, nhưng trong lĩnh vực vũ trụ không gian đã đi một bước siêu việt rất nhiều. Văn Khê vẫn luôn biết đối tượng mà cậu kết hôn là người khống chế cả tập đoàn, là người có thể chân chính dẫn dắt nền khoa học kỹ thuật toàn cầu khiến nó ngày càng tiến bộ và phát triển. Nhưng cậu cũng không muốn đầu óc cậu đang là phong cách tiểu thuyết tình yêu tự dưng nhảy đến phong cách sự nghiệp đứng đắn như này, cậu cảm thấy hơi không thích ứng.

Văn Khê thật sự tinh thông tất cả các loại nghệ thuật, cầm kỳ thư họa đều có thể level max, có điều mặc dù cậu đã xuyên qua nhiều thế giới nhưng vẫn không thể thắp sáng được chút kỹ năng về khoa học kỹ thuật nào!

Nghĩ như thế, đột nhiên cậu phát hiện cậu và Tưởng Trạm Bạch không hề có tiếng nói chung.

(Nội tâm của Tưởng Trạm Bạch: Mình muốn ấy, mình muốn ấy, tới gần em ấy là muốn ấy, nói chuyện gì chứ ngay cả DOI còn không đủ thời gian nữa này, nhanh để tôi ấy đi mà!) ß Editor: Không phải tui tự thêm vào đâu nha, là trong truyện thật đó! =]]

Tưởng Trạm Bạch giơ Trái Tim Vũ Trụ lên, hỏi: "Em có thích cái này không?"

Văn Khê: "Cái này cũng đưa cho tôi à?"

Tưởng Trạm Bạch: "Vừa nói rồi, tất cả đều là của em."

A a a a a!!! Trong lòng Lâm Thanh Ngư thét chói tai, làm sao người ta không ganh tỵ cho được chứ, sao! Sao! Có thể!

A a a a a!!! Trong lòng Tôn Duyệt Anh thét chói tai, cậu là Hoàng Hậu tại sao cậu không nói sớm! Xem két sắt này, làm tôi không biết xấu hổ múa rìu qua mắt thợ! Văn Khê hại tôi!

A a a a a!!! Trong lòng bí thư Tần thét chói tai, cưng quá, cưng quá, cưng quá đi! Vậy mà Boss còn nói là không thích? Boss đây là yêu nhưng khó nói, toàn dựa vào hành động để thể hiện có đúng không!

"Nhưng mà..." Văn Khê chần chờ: "Thứ này chắc có giá trị nghiên cứu rất cao nhỉ?"

"Ông nội nói, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phá được bí mật của viên đá này, thay vì để nó phủ bụi thì không bằng làm thành bảo vật gia truyền của nhà họ Tưởng, đưa lại cho đời sau."

Văn Khê đang vươn tay ra bỗng dừng lại, biểu tình có chút vi diệu.

Vật gia truyền ư?

Tưởng Tạm Bạch thấy cậu vươn tay ra thì tháo cái nhẫn bạc mộc mạc trên ngón áp út mà cậu vẫn luôn dùng giả vờ như đã kết hôn xuống, thay nhẫn này vào.

Thế mà vừa khít với tay của Văn Khê.

Văn Khê giơ tay lên nhìn trái nhìn phải, vô cùng yêu thích.

Nói trắng ra là, người đều thích đồ vật có giá trị, càng quý càng làm cho người ta thích, viên đá quý này đặc biệt như thế, có thể nói là có một không hai nên đương nhiên Văn Khê yêu thích không rời.

Chọn xong nhẫn, Văn Khê lại chọn kim cài áo và nút tay áo, sau đó kêu Tưởng Trạm Bạch đóng két sắt lại.

Châu báu quá nhiều, Văn Khê thật sự không dám xem nhiều, sợ nhịn không được chiếm làm của riêng.

Cậu nhớ lại Tưởng trạch có một phòng để rất nhiều giá đỡ, trên giá đều là đồ cổ ngọc khí, đó là phòng mà Văn Khê cũng có thể tùy tiện ra vào, mỗi lần Thủy Thủy chạy vào chơi đều làm cho cậu sợ bé con sẽ làm đổ bể hết đồ vật trong đó mất.

Tưởng Trạm Bạch chưa nói gì, cũng không khép lại tủ báu, mà chỉ phất tay kêu người đưa quần áo lên.

Quần áo đã được phân loại và treo trên giá cao rồi đẩy lại đây, hàng trên và hàng dưới là hai nhãn hiệu lớn.

So với Tưởng Trạm Bạch chỉ đơn giản là màu đen, trắng, xắm thì quần áo của Văn Khê có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều, từ quần áo thường ngày cho đến trang phục trang trọng gì cũng có. Văn Khê tùy ý lấy ra một bộ lễ phục màu lam nhạt, không biết chất liệu là gì mà sờ lên cực kỳ mềm nhẹ, mặt vải mờ nhưng khi cầm lên dường như ánh lên ánh sáng.

Động tác của Tưởng Trạm Bạch nhanh hơn so với cậu, anh tháo một đống quần áo từ trên giá xuống: "Mấy cái này, đều thử xem."

Văn Khê bị sự tấn công trực diện bằng tiền tài thế này đã hoàn toàn lấy lòng cậu, nghe vậy cũng ngoan ngoãn ôm đống quần áo vào phòng ngủ.

Cậu đổi từng bộ từng bộ rồi ra ngoài cho Tưởng Trạm Bạch xem, Tưởng Trạm Bạch chờ cậu thử hết tất cả rồi mới nói: "Vẫn là bộ màu lam em tự chọn thích hợp với em nhất."

"Đúng vậy, anh mặc vào làm khí thế trên người tăng cao ngất ngưỡng! Đường cong quá đẹp! Thật sự xinh đẹp đến ngây người!" Lâm Thanh Ngư khen ngợi.

"Dáng người của cậu so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn." Tôn Duyệt Anh cũng hai mắt tỏa sáng, thân cao chân dài, mỏng mà không gầy, này mông mật đào, này cổ thiên nga, này vai mỹ nhân, này làn da tuyết trắng...Ai nhìn mà không bị mê muội?

"Cảm giác như bộ này hoàn toàn phát huy tất cả ưu điểm của Văn Khê." Bà ta nhịn không được đi lên hai bước, xoay quanh Văn Khê hai vòng, dứt khoát nói: "Ngày mai cứ mặc như vậy đi, nhất định lấn át hết tất cả hoa thơm cỏ lạ!"

Ánh mắt Tôn Duyệt Anh mang theo sự tán thưởng thưởng thức nhìn cậu, bỗng nhiên bà ta chú ý đến logo đám mây rất nhỏ được thêu lên trên cổ áo thì lập tức ngây người.

Hoa văn này...Đây không phải là nhà thiết kế đã đạt được mười ba huy hiệu, tự nghĩ ra logo cùng tên với mình – Đại sư Vân Mộng sao?

Vị đại sư đó năm nay đã 89 tuổi, sớm đã sống ẩn, việc này khiến cho tất cả các mẫu thiết kế của bà ấy lên đến giá trị liên thành, đến nay vẫn còn lưu hành trong giới chưa bao giờ suy giảm.

Hôm nay Tôn Duyệt Anh đã dùng cả đời kinh ngạc của mình hết cả rồi, hai chữ ghen tỵ đã nói đến mệt mỏi. Nói sao nhỉ? Không hổ là nhà họ Tưởng, không hổ là Hoàng Đế trong giới kinh doanh, không hổ là Văn Khê!

Văn Khê thay quần áo đến mệt mỏi, cho nên nói: "Vậy bộ này đi."

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, sau đó lại chọn thêm trang sức bên trong két sắt mà anh cho rằng phù hợp với bộ quần áo này, Văn Khê thêm thêm thắt thắt mặc nguyên bộ xong làm cho mức độ nhan sắc của cậu lại nâng cao thêm một bậc, quả thật đẹp đến khiến người ta không còn từ nào để hình dung.

Diệp Miện là một tên nhan khống chói lọi, càng thêm lộ ra vẻ mặt vô cùng thưởng thức.

Tưởng Trạm Bạch chắn trước người Văn Khê: "Được rồi, đã không còn sớm, mọi người cũng nên về."

Mọi người từ chìm đắm trong sắc đẹp hoảng hốt tỉnh táo lại, nhìn thời gian đã sắp 11 giờ khuya!

Vì thế sôi nổi nói tạm biệt.

Lâm Thanh Ngư không tình nguyện chút nào, lưu luyến mỗi bước chân.

Cậu ta định sẽ ngủ với anh cậu ta chung một giường!

Có vẻ Tưởng Trạm Bạch nhìn ra cậu ta luyến tiếc liền phóng ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo qua.

Lâm Thanh Ngư sợ tới mức run rẩy, mau chóng nhanh chân chạy đi.

"Bé đáng yêu, không phải hai người hẹn ngày mai ăn cơm sao, hay là đến phòng tôi ngủ một đêm đi?"

Lâm Thanh Ngư nhìn Diệp Miện, cảm thấy hơi kỳ kỳ: "Không được không được, chỗ này cách nhà tôi không xa."

"Vậy tôi đưa cậu trở về nhé."

Lâm Thanh Ngư nhanh chóng nói đồng ý rồi cám ơn.

END CHƯƠNG 40.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro