CHƯƠNG 63+64+65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 63: KHÔNG CÁCH NÀO RA NƯỚC NGOÀI

Hơn 5 giờ, mặt trời bên ngoài đã ló dạng.

Văn Khê cả đêm không ngủ nhưng trạng thái tinh thần lại tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.

Cậu sờ bụng, đói bụng quá.

Không biết nồi cháo mà người nào đó đêm khuya nấu có còn hay không, vừa lúc hâm lại ăn một chút.

Do đó cậu mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài hai bước, quẹo cua, sau đó đứng ngây ra tại chỗ.

Trong phòng khách lớn thoáng đãng, một đám người ở ngay cửa ra vào đang rón ra rón rén vận chuyển hàng vào trong nhà, một người lớn như Văn Khê đột ngột xuất hiện làm mọi người dừng công việc lại.

Hai bên hai mặt nhìn nhau.

"Em tỉnh rồi à?" Tưởng Trạm Bạch đúng lúc đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy cậu thì giải thích: "Không phải em thích thức ăn trong Kim Kê Ký sao? Tôi nghĩ sáng dậy có thể dạ dày em sẽ không thoải mái nên mời đầu bếp trong tiệm của bọn họ đến làm thức ăn cho em ăn."

Văn Khê: ...

Mặc dù vị bá tổng này sẽ không hơn nửa đêm gọi 'thằng bạn làm bác sĩ' đến chữa bệnh cho cậu, nhưng rạng sáng sẽ kêu đầu bếp trong nhà hàng của người ta tới làm bữa sáng cho cậu!

Có lẽ không xác định được khi nào cậu mới thức dậy, sợ gọi cơm không kịp nên mới trực tiếp mời đầu bếp đến?

Như vậy xem ra, Tưởng Trạm Bạch cũng cả đêm không ngủ, trong lòng cậu lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Người cũng đã tới, nguyên liệu nấu ăn gì đó cũng đã được chuyển đến đây, Văn Khê nghĩ rồi thản nhiên tiếp nhận.

Cậu thật sự rất đói bụng.

Đầu bếp vừa cảm thán nhà kẻ có tiền thức thật sớm, vừa sắn tay áo lên chui vào phòng bếp, bắt đầu làm việc.

Thức ăn trong Kim Kê Ký là tay nghề gia truyền, tổ tiên từng là ngự trù trong cung đình nên rất am hiểu những món yêu thích của những kẻ có tiền, từng đến nấu riêng cho các gia đình giàu có quyền quý không chỉ một hai lần cho nên rất chuyên nghiệp lành nghề, chỉ chốc lát sau đã bày lên bàn nào là cháo, mì phở, thức ăn kèm, điểm tâm đa dạng theo kiểu Trung Quốc.

Tưởng Trạm Bạch ăn sáng cùng cậu, trong lúc đó còn vài lần khơi gợi Văn Khê nói chuyện với anh, nhưng Văn Khê cũng không thèm để ý.

Văn Khê ăn xong, cậu hỏi trợ lý có đặt vé máy bay chưa.

Cậu phải về Hải thị.

"Chúng ta cùng đi." Tưởng Trạm Bạch mời gọi.

Văn Khê cho anh một ánh mắt xem thường.

Vé máy bay đã được đặt từ sớm, là chuyến bay vào lúc 10h30 sáng, Văn Khê suy nghĩ một lát sau liền gọi điện cho Tư Văn Ấn vì cậu không biết cuối cùng tối hôm qua hắn như thế nào.

Còn đi gặp Lâm Thanh Ngư để cổ vũ cậu ta nữa.

Nhưng không đợi cậu làm được gì thì buổi sáng 7h30, một cuộc điện thoại gọi đến.

Đầu dây bên kia chính là giọng nói nôn nóng của Công Tôn Anh Hào: Chào Văn Khê, cho tôi hỏi cậu đã thức dậy chưa?"

"Chào đạo diễn Công Tôn, tôi dậy rồi."

"Tốt, có chuyện gấp muốn nói với cậu, việc thị thực của cậu có chút vấn đề, khâu xét duyệt khá phiền phức..."

Văn Khê sửng sốt: "Tôi không được duyệt?"

"Không phải không phải, không liên quan gì đến bên nước M, là do trình tự bên này có chút vấn đề. Là như thế này, hiện giờ cậu đã là người của nhà họ Tưởng nên không thể tùy tiện xuất nhập cảnh nếu không phải trong trường hợp bất khả kháng, vì thế việc xét duyệt sẽ hơi phức tạp."

Công Tôn Anh Hào rất sốt ruột.

Bộ phim của ông ta sắp khởi động máy trong vài ngày sắp tới, mà vấn đề thị thực của Văn Khê có khả năng trì hoãn ít nhất phải một tháng, hiện giờ tài chính và diễn viên đã đầy đủ, nếu càng kéo dài ngày nào sẽ càng phí tiền ngày đó.

Càng quan trọng là, vai của Văn Khê không thể xóa bỏ, không thể tách cảnh, Văn Khê chính là duy nhất và độc đáo nhất, không ai có thể thế thân cho Văn Khê.

Văn Khê nghe ra sự nóng lòng của đạo diễn Công Tôn, cậu theo bản năng nhìn qua Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch vẫn bình tĩnh ung dung nhìn cậu, khóe miệng hơi mỉm cười.

Nụ cười đó, nhìn thế nào cũng vô cùng âm hiểm xảo trá.

Giống như đã sớm mở ra thiên la địa võng chờ cậu lọt vào.

Khóe miệng Văn Khê run rẩy, cậu càng không muốn phản ứng anh, cậu trấn an đạo diễn Công Tôn rồi suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể hỏi ông cụ Tưởng xem thể nào.

Vì thế Văn Khê coi Tưởng Trạm Bạch như không khí mà gọi điện ngay trước mặt anh.

Kết quả là trợ lý của ông cụ tiếp điện thoại, trợ lý nói ông cụ đang tiến hành một thực nghiệm cực kỳ quan trọng, nếu có chuyện gấp thì cậu có thể để lại lời nhắn trước, đợi một tiếng rưỡi nữa sau khi kết thúc tiến trình đầu tiên thì mới đi báo cho ông cụ được.

Văn Khê vội nói không cần, không có chuyện gì gấp.

So với thực nghiệm của ông cụ thì chuyện thị thực của cậu chỉ là chuyện cỏn con có thể so sánh với ông cụ được sao?

Ngoại trừ ông cụ thì cậu còn có thể xin ai giúp đỡ nhỉ?

Văn Khê bắt đầu bối rối, cha mẹ của Tưởng Trạm Bạch?

Cậu không thân thiết gì với cha Tưởng là Tưởng Nguyệt Tranh, thân một chút với Lâm Lan Chỉ, nhưng bà Lâm là người vô cùng tinh tế đó! Chỉ cần cậu gọi cuộc điện thoại này, bà nhất định biết giữa hai người có vấn đề.

"Về nhà trước, được không? Trước đây em không ở nhà, mỗi ngày Thủy Thủy đều phải hỏi tôi mấy lần ba ba đâu rồi."

Giọng của Tưởng Trạm Bạch cực kỳ dịu dàng, có thể xem như dỗ dành: "Tôi sai rồi, về nhà trước, được không?"

Văn Khê liếc anh một cái, nói với trợ lý: "Hủy vé máy bay đi."

Trợ lý: "Được, tôi lập tức hủy ngay."

Cho nên cuối cùng cậu vẫn đi theo Tưởng Trạm Bạch lên phi cơ.

Trên phi cơ, Tưởng Trạm Bạch giải thích một số chuyện: "Nhà của tôi khá đặc biệt, bởi vì có liên quan đến ông nội nên bắt đầu từ đời cha tôi đã thường xuyên xuất hiện các vụ ám sát và bắt cóc, ngay cả tôi sau khi sinh được vài năm cũng bị giấu đi. Sau đó đất nước của chúng ta càng ngày càng mạnh nên những thế lực nhắm vào ông nội và đời sau như chúng tôi cũng bớt bị những chuyện này hơn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nước, hiện giờ xuất ngoại vẫn sẽ có nguy hiểm nhất định, đặc biệt là nước M đã từng là kẻ địch của chúng ta."

Văn Khê biết anh đang nói chính sự nên gật gật đầu.

"Do đó, ngoại trừ những nước có trong danh sách trắng được xác định hỗ trợ lẫn nhau với nước ta, ví dụ như nước F và nước E..v..v.., những nước không có trong danh sách trắng này, khi tôi hoặc em muốn đi sẽ phải chịu hạn chế. Chính phủ sẽ tổng hợp ý kiến của các người lớn trong nhà để phê duyệt đơn xin xuất cảnh của em, nếu được thông qua phê duyệt thì họ sẽ tập kết cảnh vệ, sẽ phái rất nhiều cảnh vệ đi theo em."

Văn Khê hoàn toàn không ngờ lại có chuyện này.

Cậu chỉ là diễn viên, thường phải bay tới bay lui, cậu nghĩ Hoa Quốc ở thế giới này cường thịnh như thế thì chắc chắn thị thực sẽ càng đơn giản hơn so với thế giới gốc của cậu, ai ngờ ngàn lần không nghĩ tới, đường vào nhà Tưởng sâu như biển, từ đây tự do chỉ là người qua đường.

"Đương nhiên, tôi không hy vọng em xuất ngoại." Tưởng Trạm Bạch thâm tình chân thành nắm tay cậu: "Bởi vì tôi không thể đi với em, tôi không thể chịu nổi khi phải chia xa em trong thời gian dài như thế."

Văn Khê hết chịu nổi rút tay về, cuối cùng nhịn không được nói với anh câu đầu tiên: "Anh bình thường chút đi."

"Tha thứ cho anh, được không, tha thứ cho anh vô tri, anh tự cao tự đại, anh tự cho mình là đúng. Anh chỉ phạm vào lỗi sai mà tất cả những kẻ tự cao đều sẽ phạm vào, chữ tình lại xảo quyệt như thế, rõ ràng anh đã nắm được nó nhưng lại vô tri không biết gì, nhưng anh rất may mắn vì khi nó sắp trốn đi đã kịp thời tỉnh ngộ."

Giọng nói trầm ấm, êm dịu như bầu rượu ngon được ủ lâu năm nói ra những lời âu yếm đầy trong sáng, thậm chí Văn Khê còn cảm nhận được giọng nói đó từ trong lồng ngực Tưởng Trạm Bạch phát ra, có âm hưởng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thì tại sao trái tim cậu cũng theo đó bắt đầu đập nhanh liên hồi.

Tưởng Trạm Bạch nói xong, trên mặt còn nở nụ cười thẹn thùng.

Người này...sau khi thừa nhận tình cảm của mình thì bắt đầu bất chấp tất cả, hoàn toàn không hề biết xấu hổ!

Tưởng nam thần cao lãnh để cậu lên đầu, mà tên liếm cẩu luôn dính Tưởng nào đó lại khiến anh phải cúi đầu.

Sợi roi 'cốt khí' trong lòng Văn Khê hung hăng quất ý thức của cậu, nhắc nhở cậu trăm ngàn lần đừng dễ dàng buông tha cho Tưởng Trạm Bạch như vậy, nhưng trong đầu cậu lại lởn vởn các dáng vẻ khác nhau của Tưởng Trạm Bạch làm khóe miệng cậu ngày càng nhếch cao, không thể kiềm chế!

Đáng ghét thật, sao tính tình của mình tốt như thế, luôn dễ dàng bại trận? Mình không phải là tên có não yêu đương đó chứ?

Văn Khê lấy chăn kéo lên đầu mình, tự mình kiểm điểm và trốn tránh.

Tưởng Trạm Bạch cũng không thừa thắng xông lên, anh chỉ cười cười rồi quay lại nhìn máy tính của mình, tiếp tục xem văn kiện.

"Nè." Cuối cùng Văn Khê là người không nhịn được, cậu chủ động nói: "Vụ thị thực còn có cách nào không?"

"Không còn cách nào." Tưởng Trạm Bạch dịu dàng đáp lại: "Chính phủ cũng có suy xét của chính phủ, cho dù là ông nội đi nữa thì cũng không thể nào nhúng tay vào phương diện này, nếu không thì cũng sẽ không bị nhốt ở nhà cũ nhiều năm không cho ra ngoài như vậy."

Văn Khê cau mày.

"Đừng lo lắng." Tưởng Trạm Bạch nhanh chóng nói: "Em không ra được, nhưng hoàn toàn có thể cho Công Tôn Anh Hào tới Hoa Quốc quay phim mà."

"Có được không?"

Lần này Công Tôn Anh Hào tuyển diễn viên trên khắp thế giới, chỉ riêng dàn vai chính đã có năm người với năm quốc tịch khác nhau. So với Hoa Quốc, quốc gia được coi là khó xin thị thực nhập cảnh nhất thì nước M dễ xin hơn nhiều, cho nên Công Tôn Anh Hào không nghĩ gì nhiều mà ngay từ ban đầu đã xác định địa điểm quay phim ở nước M.

Nhưng nếu bàn về nơi thích hợp nhất để quay phim thì đương nhiên là Hoa Quốc, nơi có lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên dồi dào, công nghệ làm hậu kỳ mạnh nhất và lĩnh vực điện ảnh hoàn thiện nhất.

"Cụ thể làm như thế nào thì để anh lo, em có thể thông báo tin này cho Công Tôn Anh Hào, ông ta nhất định sẽ rất vui."

Công Tôn Anh Hào chẳng những vui, mà còn vui muốn chết.

"Thật à? Văn Khê, vậy thì tốt quá! Giờ tôi đã nghĩ tới chuyện vừa quay vừa làm hậu kỳ để kịp cho ra mắt vào dịp tết Trung Thu năm nay luôn rồi."

Hoa Quốc là quốc gia phát triển nhất thế giới về ngành vui chơi giải trí, là nước có các truyền thống từ hàng ngàn năm khiến Công Tôn Anh Hào yêu sâu sắc, nếu có thể quay phim ở quốc gia này thì ông ta có thể yên tâm thêm vào một ít nguyên tố chỉ thuộc về Hoa Quốc.

Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong.

Văn Khê không xuất ngoại được, chỉ đành làm cho Công Tôn Anh Hào mang theo đoàn đội về đây, vấn đề thị thực của tất cả diễn viên đều do đoàn đội của Tưởng Trạm Bạch bao thầu mọi việc.

Cũng may đạo diễn Công Tôn tuyển người tương đối đáng tin cậy, đoàn đội của ông ta và các diễn viên đều không có vấn đề gì.

Cảnh quay đầu tiên của bộ phim ⟪Fela⟫ cứ thế lặng lẽ bắt đầu.

Văn Khê đóng vai Thần Dục Vọng, Lâm Thanh Ngư đóng vai Tinh Linh Vương, Trần Nhất Đống vào vai nam chính nhân loại.

Đây là bộ phim có ba diễn viên người Hoa Quốc đóng vai chính.

Văn Khê làm quen một chút với Trần Nhất Đống trước, còn Lâm Thanh Ngư hiện giờ không có mặt.

Vào buổi tối ngay khi Văn Khê vừa về Hải thị thì nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Ngư, cậu ta lắp bắp cực kỳ kích động kể lại tin tìm được cha mẹ ruột cho cậu nghe lần nữa.

Hiển nhiên, lúc bấy giờ cậu ta không còn sự lo lắng hay bàng hoàng nào, trong giọng nói chỉ còn ngập tràn hạnh phúc muốn trào ra.

Lâm Thanh Ngư nói Văn Khê chính là cá koi may mắn của cậu ta, chờ đến khi sức khỏe của mẹ ruột cậu ra tốt hơn một chút thì cả nhà sẽ mời cậu một bữa để cám ơn.

Văn Khê cũng mừng cho cậu ta.

Lâm Thanh Ngư còn có tên thuộc về chính mình ― Mục Minh Án.

Bởi vì có nốt đệm này nên tạm thời Lâm Thanh Ngư chưa thể trở về đoàn phim.

May là suất diễn của cậu ta chủ yếu ở đoạn sau, thiếu đoạn trước cũng không thành vấn đề.

Tất cả đều tiến hành từng bước, nhưng khi quay đến cảnh lần đầu tiên Thần Dục Vọng bước vào Vong Linh tộc, lúc mê hoặc Vu Vương, thủ lĩnh của tộc Vong Linh thì đạo diễn lại thấy quay thế nào cũng không hài lòng.

"Hình như cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Sau khi lại NG lần thứ mười mấy, đạo diễn Công Tôn chống cằm suy nghĩ.

Một lát sau, ông ta lén hỏi Văn Khê: "Có phải cậu và ngài Tưởng đã lâu...không làm chuyện ấy?"

"Hả?" Văn Khê ngạc nhiên.

Đạo diễn Công Tôn với vẻ mặt cậu hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu: "So với ngày cậu thử vai thì thiếu một chút dư vị kéo dài, có nghĩa là chưa đủ dụ hoặc, cậu hiểu không?"

Văn Khê: ...

Tôi còn có thuộc tính này nữa à? Tôi không muốn hiểu chút xíu nào đâu.

END CHƯƠNG 63.

======

CHƯƠNG 64: HƯỚNG ĐI CỦA VĂN KHÊ

"Quào, mấy bà có thấy câu status mới của Công Tôn Anh Hào chưa? Văn Khê thật sự đóng phim điện ảnh!"

Một tin tức xuất hiện trong nhóm có cả ngàn người, trong chớp mắt đã làm nổ tung vô số người luôn im lìm như nước lặng.

"Series Sinh Thời?"

"Trước đây tui đã nói tin đó không phải là tin vịt rồi mà mấy người không tin."

"Không phải cậu ấy gả vào gia đình quyền quý rồi à, tôi tưởng cậu ấy đã hoàn toàn ở ẩn rồi chứ."

"[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] làn sóng này, tui xem như là phúc lợi, xem ảnh tạo hình nè! Cậu ấy tiếp tục làm diễn viên đúng là tạo phúc cho mấy tên nghiện sắc đẹp như tui!"

"..."

Ba bức ảnh phía dưới lập tức đón một tràng sói tru.

Một đám hơn một ngàn người này, trước đây chính là fans đứng đầu của Văn Khê.

Lúc trước Văn Khê thu hút toàn là những người nghiện nhan sắc.

Sau này Văn Khê lui giới, các fans sôi nổi bò tường* nhưng group fan lại không giải tán.

(*Bò tường: từ mạng – dùng để chỉ bỏ idol này để đu idol khác.)

Bản thân vốn không phải tổ chức chính thống, khó khăn lắm mới gặp được các chị em cùng chung chí hướng, vì thế vẫn tiếp tục ở trong nhóm ăn dầm nằm dề nói chuyện tán gẫu, bàn luận giá trị nhan sắc trong giới giải trí.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, nhan sắc của Văn Khê vẫn luôn đứng đầu khiến cho các fans trong nhóm này đã bò tường nhiều năm lại một lần nữa yêu say đắm, tiếp tục làm fans của cậu!

Đáng tiếc là, Văn Khê không để ý gì đến fans.

Không chỉ không đăng Weibo mà cũng không có cái siêu thoại nào, tùy tiện để đám fans hoang dại lang thang bò lê bò lết không tìm thấy tổ chức.

Trước khi cậu công khai thân phận, trên mạng có rất nhiều ngôn luận công kích cậu nhưng cậu chưa từng tự mình ra mặt hay để ý tới, sau khi công khai cũng không thèm ra mặt khoe mẽ, tóm lại cứ luôn cô độc đứng ở nơi đó, dáng vẻ buông xuôi 'thich đu thì đu không thì thôi'.

Lưu lượng chính là tiền tài đó! Fans cũng là tiền là bạc được không!

Sức mua của fans chính là một trong những tips đánh giá của các thương hiệu, Văn Khê cứ luôn mặc kệ như thế, không sợ không có đại ngôn không có lưu lượng không có tư bản tìm cậu hay sao hả?

Cậu thật đúng là không sợ.

Mặc dù cậu không ở giang hồ, nhưng trong giang hồ luôn có truyền thuyết về cậu!

Theo thông tin mà những người liên quan cung cấp, Văn Khê không bao giờ thiếu tài nguyên, rất nhiều đạo diễn danh tiếng dâng tiền mời cậu về diễn trong phim điện ảnh hay truyền hình của họ, còn có cả các show thực tế.

Không phải con trai cậu nổi tiếng nhờ show trẻ em à, vì thế các tổ tiết mục về trẻ em và vợ chồng tìm cậu nhiều nhất.

Nhưng đều bị Văn Khê từ chối.

Không ít người đều cho rằng cậu không còn muốn làm nghệ sĩ, hoặc là đã trở thành đệ nhất phu nhân, đang ở địa vị cao không cách nào ra ngoài đóng phim.

Nhưng Công Tôn Anh Hào đăng ảnh tạo hình cho phim của mình đã hoàn toàn phá vỡ các loại suy đoán này.

Sắc đẹp của Văn Khê càng được nâng lên một tầm cao mới.

Trên ảnh tạo hình, cậu mặc một bộ đồ màu trắng, trên lưng có một đôi cánh màu trắng rất lớn, tóc được nhuộm thành màu vàng kim nhạt, đôi mắt màu ngọc lục bảo, làn da tuyết trắng không chút tì vết, tư thái ưu nhã cao quý, tựa như thiên sứ bước xuống trần gian.

Điểm nổi bật là bộ đồ trên người cậu, nói là mặc cũng không quá đúng, hẳn phải nói là 'choàng', vì bộ đồ màu trắng đó dường như được tạo thành từ vô số sợi chỉ dày quấn quanh người, chỉ che được nửa vai và cánh tay, cánh tay còn lại và nửa ngực gần như trần trụi.

Chút hồng nhạt đáng yêu ở trong đó như ẩn như hiện.

Chiếc váy tua rua ở phần thân dưới càng bắt mắt hơn. Trong ảnh, có bức cậu đứng thẳng, có bức cong chân lên, hai tay dang ra, vạt áo phấp phới bồng bềnh như đang bay. Mỗi bức ảnh đều để lộ các bộ phận khác nhau, chiếc váy trắng tua rua như không cách nào che đậy được đôi chân dài tuyết trắng mơn mởn của cậu.

Dù cho ai nhìn thấy cũng không thể không thừa nhận đây chính là một bộ trang phục tuyệt vời! Vừa nhìn là biết Quan Truyền Lệnh của tộc Thiên Sứ này không phải là người đứng đắn gì!

Gương mặt ngây thơ trong sáng kết hợp với bộ đồ hở hang khắp nơi...làm cho cảm giác mâu thuẫn và xung đột mãnh liệt đột nhiên nổi lên.

"Cái nhan sắc này, móa nó, hâm mộ chồng của cậu ấy quá!"

"Muốn sờ sờ hạt đậu bé nhỏ của anh trai."

"Hức hức hức muốn dọn anh trai lên giường, không làm gì hết, chỉ cần cho tui nhìn cả đêm thôi cũng được, em gái này có tiền!"

"...Tui có một ý tưởng to gan lớn mật, mọi người nghĩ nếu tôi làm búp bê giống Văn Khê có được không?"

"Búp bê gì? Là loại búp bê mà tui suy nghĩ hả?"

"Hí hí, cậu ấy quá gợi cảm quá dâm, nói thiệt, tôi vốn là trai thẳng, nhưng tôi rất muốn làm cậu ấy."

"Khuyên đằng ấy đừng nha, ai mà dám nhận chuyện này chứ, bị bắt một cái là tiêu đời đấy."

"A a a a a a tui có tin ngoài lề! Hai vợ chồng Văn Khê yêu nhau ghê, vì để Văn Khê có thể đóng phim suông sẻ, nên thị thực của cả đoàn phim cùng đạo diễn Công Tôn đều do chồng của cậu ấy hỗ trợ làm."

"Cái gì? Không phải quay ở nước M à?"

"Tui đoán có lẽ Văn Khê bị hạn chế xuất nhập cảnh, có điều Công Tôn rất mê văn hóa của nước ta, có thể quay ở trong nước chắc ông ta vui muốn chết rồi."

"Có vậy thôi hả! Văn Khê muốn quay cái gì thì chồng của cậu ấy đầu tư cái đó, mọi người biết Minh Thiên Nhạc có kế hoạch quay phim điện ảnh mới không? Là do Văn Khê đầu tư, mang vốn vào đoàn đó!"

"Thiệt hay giả thế, Minh Thiên Nhạc mà quay cái gì, ông ấy đã không quay phim nhiều năm rồi cơ mà."

"Tôi nghe người ta đồn là trong tay Minh Thiên Nhạc có một kịch bản do ông ấy tự viết, ông ấy đã tìm rất nhiều nhà đầu tư nhưng không ai để ý đến ông ấy, chỉ có Văn Khê thưởng thức ông ấy. Hiện giờ ông ấy vì cái ơn với Văn Khê mà tình nguyện tan xương nát thịt, đào lên rất nhiều đại thần, ví dụ như Đan Mẫn Mẫn."

"Hay lắm, Đan Mẫn Mẫn chính là nữ thần thời thơ ấu của tui, bà ấy đã lâu không đóng phim rồi, tui còn mới nói tiếc cho bà ấy nữa."

"Các chị em à, chúng ta cùng đi qua Weibo bình luận cho Văn Khê đi! Tui muốn nhìn nhan sắc của cậu ấy nhiều hơn! Dù là ảnh chụp đại cũng được."

"Tui đã để lại rất nhiều tin nhắn bình luận rồi, anh trai không thèm chiều fans xíu nào luôn hu hu hu"

"Nhìn nhan sắc của anh ấy, làm tui mất hứng thú với idol mới qua đu luôn."

"+1, yên lặng ngồi xổm chờ phim mới của ảnh."

"Haiz, lại xem lần nữa, vẫn khiến tim tui đập thình thịch."

"Kíu, Tiểu Khê Khê nhà tui có kỹ thuật diễn sao...Tui hơi lo lắng làm sao bây giờ, chẳng phải năm đó ảnh bị chế giễu là bình hoa sao?"

"Đừng lo lắng, đạo diễn Công Tôn được người trong nghề công nhận là người nghiêm khắc, rất hay bắt bẻ và không hề nể mặt tư bản, ông ta đã sửa kịch bản vì Văn Khê thì làm sao Văn Khê không có kỹ thuật diễn chứ?"

"Còn có chuyện này? Kể kỹ xem."

"..."

Trên mạng và trong fans club đều đang bàn luận về Văn Khê, còn cậu lúc này đã về tới Tưởng trạch.

Cảnh đầu tiên trong ngày hôm nay quay cả ngày vẫn bị NG.

Văn Khê rất buồn rầu, cậu đã lâu chưa có cảm giác NG như thế này.

Công Tôn Anh Hào cũng rất buồn rầu, Văn Khê bây giờ và Văn Khê lúc diễn thử không khớp nhau lắm, ông ta là một đạo diễn rất soi mói, vì thế mới đẩy cảnh diễn này xuống sau để cho Văn Khê về nhà tìm cảm giác.

Tìm cảm giác gì cơ? Mê hoặc, mị hoặc, dụ hoặc, không phải như thế à? Văn Khê ôm con trai hôn mạnh mấy cái làm cho Thủy Thủy bị cắt ngang việc làm bài tập.

Tuổi của Thủy Thủy vẫn còn quá nhỏ, trong nhà quyết định cho bé đi học thử trước, chờ qua một năm thì mới chính thức học suốt ở trường, cuối tuần mới có thể về nhà.

Thủy Thủy đi học ở học viện Bàn Cổ, càng ngày còn có tác phong trầm ổn như ba lớn, như bẵng đi một đêm không còn là cục cưng hay làm nũng trong lòng của ba ba nữa.

"Ba ba, ba lớn mua dương cầm cho ba đó, hay là ba đi đàn dương cầm đi!"

Vì không cho ba ba quấy rầy việc làm bài của mình, Thủy Thủy muốn cậu rời đi.

Viết xong bài tập là có thể tìm anh Mao Mao chơi rồi!

Trái tim của Văn Khê bị tổn thương không muốn đi, nhân lúc con trai không chú ý lại ôm chầm hôn hai phát.

Thủy Thủy lấy khăn ướt trên bàn xoa xoa chỗ mặt bị hôn, trên mặt tỏ ra chút bất đắc dĩ.

Văn Khê bỗng nhớ tới, hỏi bé: "Con trai iu, ba ba hỏi con, nếu ba ba và ba lớn chia tay, con muốn..."

"Đương nhiên là với ba ba!" Thủy Thủy cắt ngang lời Văn Khê.

"...Ba chưa hỏi xong đâu."

Thủy Thủy u oán nhìn cậu: "Ba đa quên rồi à? Thứ ba tuần trước lúc chúng ta gọi video thì ba đã hỏi con rồi."

"Vậy hở, ha ha ha." Văn Khê cảm thấy rất mất mặt, cậu hoàn toàn quên mất!

Tuần trước vẫn còn hoảng hốt quá.

"Ba ba, ba lớn rất thích ba đó." Thủy Thủy đột nhiên tới gần cậu, thỏ thẻ: "Ba đừng chia tay với ba lớn được không, ba lớn có tiền, có thể nuôi chúng ta nha."

Văn Khê: ...

Con trai à, bóng ma 'chúng ta không có tiền' để lại trong lòng con lớn đến mức nào vậy? Ba xin lỗi con, ba không nên cho rằng con còn nhỏ mà trêu chọc con như thế.

Đứa nhỏ này mà trưởng thành rồi, đừng nói sẽ biến thành nhóc ham tiền đó nhé?

"Thủy Thủy không thích ba lớn sao?"

Văn Khê cảm thấy có chút đau lòng thay Tưởng Trạm Bạch, chẳng lẽ thằng bé chỉ nhắm vào tiền của ba lớn thôi á?

"Thích." Thủy Thủy trả lời rất chắc chắn: "Ba lớn rất cao, rất mạnh, có thể cho con ngồi trên cổ nhìn rất cao rất xa ~ Cái gì ba lớn cũng biết, cực kỳ cực kỳ giỏi."

"Giỏi giống như ông cố vậy!"

Thủy Thủy khen lấy khen để một hồi.

"Nhưng con vẫn thích ba ba nhất, ba ba ơi đừng sợ, Thủy Thủy sẽ không bỏ rơi ba ba." Thủy Thủy vươn tay nhỏ vỗ vỗ hai cái lên đầu gối Văn Khê.

"Ba lớn nói Thủy Thủy là một người đàn ông, phải cùng nhau chăm sóc ba ba. Ba ba có mệt không, có muốn ngủ không nha?"

Văn Khê: ...

Thằng nhóc thúi, luôn muốn đuổi cậu đi.

"Được rồi, con ngoan ngoãn làm bài tập đi, ba đi ngủ một lát."

Văn Khê rời đi.

Đi tới cửa còn không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Thủy Thủy đã lập tức cầm bút chì nhào vào đống bài tập.

Văn Khê: ...

Hỏi: Con trai lớn rồi không còn muốn giao lưu với người cha già này nữa thì nên làm gì bây giờ?

Trước đây khi Thủy Thủy còn đi nhà trẻ, dù có rất nhiều bạn nhỏ nhưng vẫn thích dính cậu, hiện giờ thì...Mới vừa về nhà là làm bài tập ngay, làm bài xong thì đi qua tìm anh Mao Mao ở cách đó không xa chơi, cơm chiều cũng muốn ăn ở nhà người ta, nếu không phải cậu không cho thì có lẽ bé còn muốn ngủ luôn tại nhà Mao Mao.

Rõ ràng mới bao lớn, Văn Khê lại có cảm giác con trai đã lớn, bị người ta cướp đi mất rồi.

― Con cái chỉ là khách qua đường, vợ chồng mới cả đời làm bạn.

Trong đầu đột ngột toát ra câu này, Văn Khê tức khắc có chút nhớ Tưởng Trạm Bạch.

Văn Khê bị Tưởng Trạm Bạch khai phá vài lần, khai phá quá tốt, tính dục của hai người lại vô cùng phù hợp, nói thật mấy ngày nay không gần gũi làm cho cậu có chút nhịn không nổi.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch, mỗi ngày vẫn thế về nhà sớm, sau khi về ăn cơm tối với cậu, đi dạo cùng cậu, tập gym với cậu, cùng cậu xem kịch bản...Cuối cùng nhìn cậu đi vào phòng ngủ của Thủy Thủy bên cạnh.

Không hề lưu luyến, không chút nhớ nhung.

Sao thứ này không da mặt dày như hồi trước vậy?

Hai chồng chồng có mâu thuẫn gì làm một phát không phải xong rồi sao?

Rõ ràng trước đây mỗi lần cậu tức giận thì làm một hồi là tốt rồi, lần này sao anh ta không hiểu gì cả, làm một lần không được thì không biết làm hai lần à?

Đều là đàn ông, có cái gì mà xấu hổ cơ chứ, lại không phải không có nhu cầu, có đôi khi đang ăn cơm thì nhìn cậu, cái đó phồng lên thành một túp lều nhỏ nhìn là thấy ngay.

Tưởng Trạm Bạch có vốn liếng quá mạnh, chỉ cần chỗ đó biến hóa một chút là dễ dàng nhìn ra được, lúc có mặt cậu thì nơi đó gần như đều ở trạng thái bán cương.

Sau đó tình nguyện điên cuồng chảy mồ hôi ở phòng tập gym, điên cuồng bơi lội cũng không muốn vào phòng ngủ của cậu ôm cậu.

Văn Khê nhéo cằm nghĩ, nếu đạo diễn Công Tôn nói trên người mình thiếu cái gì đó, vậy...thử xem thế nào?

Nghĩ vậy, dưới lầu đã có tiếng xe.

Tưởng Trạm Bạch đã trở về.

END CHƯƠNG 64.

=====

CHƯƠNG 65: EM MUỐN TRA TẤN ANH ĐẾN CHẾT

Phòng ngủ có cách âm siêu tốt, ánh đèn vàng mờ mờ ám ám, dưới đất bên cạnh giường có một cái ghế tựa lưng cao, một người đàn ông đang ngồi trên đó.

Đôi tay của người đàn ông nắm chặt xuyên qua kẽ hở trên lưng ghế, cổ tay bị cà vạt màu đen trói lại.

Vóc dáng của anh rất cao, cơ thể rắn chắc, động tác này làm anh nhìn có vẻ co quắp, nhưng anh ngồi rất vững, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chặp vào người đàn ông khác trong phòng, hơi thở có chút gấp gáp.

Văn Khê mặc đồ cực kỳ mát mẻ.

Cả người ngoại trừ quần lót cùng với áo sơ mi tay dài màu trắng ra thì không mặc gì khác.

Áo sơ mi là chất liệu mềm mại và mỏng nhẹ, dán lên người cậu mơ hồ lộ ra màu da trắng nõn, nó thuộc về người đàn ông đang ngồi trên ghế, Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch quá cao nên áo sơ mi của anh được mặc trên người Văn Khê, có thể khiến cậu mặc thành như không mặc quần.

Làn da Văn Khê trắng sáng, mông lại vểnh, chân thon dài, lông rất ít, tự có mùi thơm cơ thể, đường cong cổ và xương bả vai vô cùng tuyệt đẹp...Chính xác là báu vật trần gian, cho dù cậu chẳng làm gì cả, cho dù cậu mặc đồ kín mít đi một vòng trước mặt Tưởng Trạm Bạch cũng có thể gây hiệu quả dụ dỗ, càng đừng nói chi hiện tại...

Hiện giờ, chính là hiện trường chơi trò chơi mang tính kích thích.

Tưởng Trạm Bạch cảm thấy anh không phải tới đây để bị phạt, mà là tới để nhận thưởng.

Văn Khê đã tắm rửa sạch sẽ, cậu dựa theo kế hoạch trói Tưởng Trạm Bạch lại, Tưởng Trạm Bạch quần áo ngăn nắp ngồi ngay ngắn một chỗ, từ vẻ mặt đến cách ăn mặc đều vô cùng đứng đắn.

Văn Khê nâng một chân lên, cẳng chân thon dài, hình dáng tuyệt đẹp, năm đầu ngón chân ngay ngắn cân xứng đạp lên bắp đùi của anh, ác ý nghiền nghiền vài cái.

Ánh mắt Tưởng Trạm Bạch không tự chủ được theo bàn chân đó một đường kéo dài đến chỗ tối tăm nào đó, cặp mắt xanh biển bỗng nhiên trở nên sáng rọi cực kỳ.

Đó là dạng hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ cần nhìn một cái là hiểu rõ ánh mắt thèm nhỏ dãi của người đàn ông đang động tình.

Khiếp, bày đặt giả vờ đứng đắn.

Văn Khê hài lòng thả chân xuống, vạt áo sơ mi mềm mại chảy xuống dưới, che khuất ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch.

Văn Khê cảm thấy ánh mắt của anh quá chói mắt, không quá hài lòng nên tìm bịt mắt dùng để ngủ trưa của cậu đeo cho anh.

Tưởng Trạm Bạch phản kháng: "Em muốn làm gì, cởi trói cho anh trước được không, anh sẽ không nhúc nhích."

"Phối hợp diễn kịch nào." Văn Khê nhẹ nhàng đáp lại.

"Em...trong phim có cảnh này à?" Tưởng Trạm Bạch ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên, anh đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện."

Văn Khê che lại đôi mắt của anh, khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.

Cậu đơn giản dùng sức hung hăng thô bạo túm cổ áo của Tưởng Trạm Bạch, áo sơ mi mỏng manh yếu ớt dưới tay cậu biến thành hai nửa, lộ ra bờ ngực trắng toát.

Văn Khê đặt tay lên, cơ ngực cực kỳ mềm dẻo, xúc cảm như tơ lụa, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ vô cùng sinh động, khi tay cậu áp sát vào gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lao vào tay cậu.

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..." Bên tai quanh quẩn tiếng tim đập rất sống động, Văn Khê áp sát vào, cắn lên môi Tưởng Trạm Bạch một chút.

Trái tim đang nảy lên bỗng nhiên ngừng nghỉ, mấy giây sau lại nảy lên càng thêm kịch liệt.

Văn Khê lại thò đầu liếm láp môi anh, cậu dùng đầu lưỡi cạy ra khớp hàm, cùng đầu lưỡi của anh múa may quay cuồng.

Cậu vào không sâu, cùng lắm chỉ là đầu lưỡi chạm vào nhau, tay của Tưởng Trạm Bạch bị trói lại, rõ ràng anh rất không hài lòng đối với khoảng cách như này. Nhưng khi anh duỗi lưỡi ra đuổi theo thì Văn Khê lại rút ra ngoài, anh lại không dám dùng răng cắn nên chỉ phải ngoan ngoãn lùi về, chờ đợi Văn Khê chủ động thò lại lần nữa.

Chỉ vài động tác tiếp xúc ngắn ngủi không thể thỏa mãn Tưởng Trạm Bạch, cổ anh càng duỗi càng dài, toàn thân gần như dùng sức, hai chân của ghế dựa cũng nhấc lên, Văn Khê phát hiện điểm này làm cậu suýt chút nữa cười ầm.

Nhưng cậu nhịn xuống.

Lại lần nữa nhìn Tưởng Trạm Bạch, cả người anh đều đỏ ửng, là do vừa bị kích động vừa bị nôn nóng dẫn đến gân xanh nổi đầy trên cổ, nhìn có chút dọa người.

Mỗi lần Tưởng Trạm Bạch rơi vào sự ham muốn vô hạn thì đều nhìn rất dữ tợn, khác hoàn toàn so với anh lúc bình thường, anh luôn làm với rất nhiều tư thế, lực kéo dài vô cùng đáng sợ cùng với sức mạnh vô tận.

Mỗi một lần đều như núi lửa phun trào, thế nào cũng phải phun hết tất cả năng lượng dư thừa bị kiềm nén dưới nền đất ra ngoài mới được.

Ban đầu Văn Khê còn sợ hãi, tới bây giờ đã thành thói quen.

Nhưng đúng là chưa bao giờ khiến anh gấp đến nỗi biến thành rùa đen duỗi đầu ra như bây giờ.

Hai mắt của Tưởng Trạm Bạch bị che lại không nhìn thấy gì cả, anh nhận ra Văn Khê đã lùi lại nên không cam lòng liếm liếm môi, lại ngồi trở về.

Chiếc ghế đáng thương cuối cùng cũng được đứng vững trên mặt đất.

Bỗng nhiên Văn Khê đi đến, mở hai chân ra ngồi lên trên đùi Tưởng Trạm Bạch, cậu giơ hai tay quàng lên vai anh, cúi đầu sát vào mặt anh, bắt đầu hôn anh.

Lần này cậu dính sát anh hôn rất mạnh, Tưởng Trạm Bạch ngay lập tức đảo khách thành chủ, anh dùng chiếc lưỡi mạnh mẽ của mình hung hăng đáp lễ cậu.

Có thể do bị trói lại nên hiện giờ không chỉ có Tưởng Trạm Bạch kích động mà ngay cả Văn Khê cũng cảm thấy rất kích thích.

Tay cậu không ngừng kéo áo sơ mi của Tưởng Trạm Bạch ra, cảm nhận được từng múi cơ bắp phập phồng của anh, làm cho cậu có cảm giác đã nắm chắc người đàn ông này trong lòng bàn tay mình.

Đó không chỉ đơn gian là nắm giữ, mà là hoàn toàn chinh phục được.

******

Yêu đến tận cùng, mới khiến người ta hận không thể nuốt người còn lại vào bụng, muốn chết trên người người đó.

Chính cung trong truyện gốc cũng chưa thể làm Tưởng Trạm Bạch thể hiện ra mặt này, đây chẳng phải chứng tỏ sức ảnh hưởng của cậu đối với Tưởng Trạm Bạch có thể bẻ cong cốt truyện, từ lúc đầu đã có thể nắm lấy trái tim của anh rồi sao?

Mặc dù nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng Văn Khê thật sự cảm nhận được tình yêu của Tưởng Trạm Bạch từ các loại phản ứng của anh.

Ngoài miệng thì rất cứng, nhưng biểu hiện của người này đều có thể thấy rõ, chỉ trong chốc lát mà cả người đã nóng bỏng, cơ bắp phập phồng, tim đập kịch liệt làm cho Văn Khê còn sợ cơ thể anh đã xảy ra chuyện gì.

Văn Khê hôn hôn, chính cậu cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cậu lui lại, chuẩn bị đứng dậy bình tĩnh một lát thì đột nhiên trên eo bị hai bàn tay nắm lấy.

Văn Khê: ...

Một cánh tay hung hăng ôm cậu, Tưởng Trạm Bạch tháo bịt mắt xuống rồi ôm người lên.

Anh nhìn đồng hồ, rất tốt, bây giờ chỉ mới 8 giờ tối, bọn họ còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.

******

"Văn Khê, cậu tới đây." Công Tôn Anh Hào vẫy vẫy tay với Văn Khê.

Văn Khê vừa xong một cảnh diễn, tinh thần lập tức ỉu xỉu, nửa híp mắt đi qua.

"Đến xem sự khác biệt, có nhìn ra sự khác nhau không?" Công Tôn Anh Hào mờ ám nháy mắt với cậu: "Xem ra tối hôm qua hai người rất tốt?"

"Cũng được." Giọng Văn Khê uể oải, nhừa nhựa, thật sự mệt thảm.

Tối hôm qua kêu rên đến trời long đất lở, kêu đến quá nhiều nên hôm nay không còn muốn nói chuyện nữa.

Cậu hiếm khi chủ động một lần, hai người lại lần thứ nhất hợp thể sau trận cãi vã nên giống như mở ra chốt mở của Tưởng Trạm Bạch, mức độ súc sinh của anh lại tăng thêm một bậc, dù sao mãi đến tận khi mặt trời lên cao mà Văn Khê cũng chưa được nghỉ ngơi.

Ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp của cậu mà Tưởng Trạm Bạch cũng không buông tha, anh chơi ngón tay, chơi miệng, thế nào cũng phải chiếm một vị trí nào đó không chịu buông ra. Cậu thật sự muốn điên lên rồi, sau đó có chút sức lực muốn chạy, chỉ cần chạy ra phòng ngủ là thắng.

Kết quả hành động chạy trốn này của cậu càng thêm kích thích Tưởng Trạm Bạch, lần thành công nhất chính là lúc cậu sờ được đến tay nắm cửa, tiếp đó cậu bị đè lên cửa...Nhớ lại làm cậu phải rớt nước mắt.

May mắn bộ đồ diễn của cậu trong giai đoạn đầu phim còn khá kín kẽ, cậu còn có một chiếc khăn sa tanh màu trắng thật dài có thể che cổ, nếu không thì chắc hôm nay không thể quay được rồi.

Văn Khê đang xem hai video khác biệt mà đạo diễn Công Tôn đưa cho cậu, một video là ngày hôm qua NG, một video là ngày hôm nay một lần là qua.

"Mắt của tôi rất sắc, nhìn một cái là biết gần đây người đó có làm tình hay không." Đạo diễn Công Tôn rất phóng khoáng trêu chọc: "Cậu xem chỗ này, biểu tình này của cậu, có cảm giác không?"

Văn Khê gật gật đầu, không thể không thừa nhận ông đạo diễn lão làng có kinh nghiệm phong phú này rất lợi hại.

Hôm nay lúc Văn Khê đóng phim có chút lười biếng không còn sức lực, mặt mày đều là mệt mỏi xuân tình, hiện ra trước ống kính chính là loại mềm yếu không xương cực kỳ dụ hoặc, nam diễn viên diễn cùng với cậu không thể rời mắt, và cũng không giống diễn chút nào.

"Văn Khê!"

Nam diễn viên cao to vừa nãy diễn cùng với Văn Khê đi tới, hắn dùng tiếng Trung trôi chảy của mình tán gẫu với cậu: "Cậu quá giỏi, tôi rất thưởng thức cậu, tối nay có thể nể mặt ăn tối với tôi không?"

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh mang theo tình yêu, đứng rất sát Văn Khê, một cánh tay còn muốn choàng lên vai cậu.

"Này, Johan, Văn Khê là người đã có gia đình." Công Tôn Anh Hào không thể không nhắc nhở, ông ta không muốn đoàn phim của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Johan nhún vai, cực kỳ tiếc nuối: "Được rồi, nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm không sao chứ?"

"Xin lỗi, em ấy không có thời gian." Một giọng nói vang lên bên cạnh ba người.

"Ngài Tưởng!" Đạo diễn Công Tôn nhiệt tình đứng lên, giơ tay với anh: "Ngài đến đón Văn Khê à?"

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, bắt tay với Công Tôn Anh Hào, Johan nhân cơ hộ đánh giá dáng người cùng chiều cao của anh, nhìn thấy trên cổ anh còn hằn lại vết cào cùng với trên cằm còn treo dấu răng thấm máu, cảm thấy có chút ê răng.

Lúc này, Tưởng Trạm Bạch cũng đang nhìn hắn, Johan nháy mắt cảm thấy khí thế của hắn bị anh ép đến không còn chút nào, hắn lúng túng chào hỏi, sau đó xám xịt rời đi.

Haiz, tuy rằng người đẹp rất ngon lành nhưng chồng của người đẹp không dễ chọc mà.

Tưởng Trạm Bạch thoải mái xuất hiện với những dấu vết sau khi làm tình, làm cho tất cả người trong đoàn phim đều nhịn không được hiểu ý tươi cười.

Công Tôn Anh Hào rất tôn trọng anh, không dám trêu cợt anh, biết anh đến đón Văn Khê thì hào phóng thả người.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch lại có chuyện muốn nói: "Đạo diễn Công Tôn, hôn lễ của hai chúng tôi được định vào ngày 22 tháng 6, đây là thiệp mời, đến lúc đó hy vọng ông cùng với người trong đoàn phim của ông đều có thể tới tham gia."

Công Tôn Anh Hào được cưng mà sợ: "Tốt tốt, không thành vấn đề, chúng tôi nhất định đều tới ăn mừng."

Công Tôn Anh Hào có dự cảm, lần này ông chủ lớn của Vạn Cổ kết hôn với một diễn viên, nhất định sẽ không thể điệu thấp, mà với quyền thế nhà họ Tưởng nhất định có thể hoàn mỹ chuyển hóa thành danh tiếng và lưu lượng của Văn Khê, con đường diễn viên này của cậu ấy sẽ thuận lợi hơn so với bất cứ người nào, thậm chí muốn làm gì thì làm đó.

END CHƯƠNG 65.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro