Chương 67 + Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67: Anh ta là gay

Ác long không nhà để về, muốn qua đêm tại nơi của con người. Ra vẻ năn nỉ, rồi lại ôm chặt Tạ Thanh Trình không buông, mang đầy hàm ý muốn nếm trải hết những thứ mới mẻ chưa được thử ở trong phòng thay đồ.

Rồng đánh dấu một người, nhưng người kia quay đầu đã rửa sạch dấu vết của mình, rồng không vui, đập đập đuôi, đương nhiên muốn đánh dấu anh lại lần nữa.

Mấy giờ sau.

Ánh mắt Tạ Thanh Trình tan rã, nằm trên gối.

Tuy rằng anh đã dựng lại một lớp tường thành phòng thủ cho tâm lí lần nữa, lựa chọn qua loa rồi chấp nhận, trên mặt sinh lí vẫn không thể chịu nổi.

Mà giờ, anh bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của bản thân khi tiếp tục mối quan hệ này với Hạ Dư chỉ vì giải quyết trở ngại làm tốn thời gian của anh rốt cuộc có phải là sai lầm hay không.

Vì thể lực tiểu súc sinh kia đúng là quá tốt.

Thật sự đã ảnh hưởng tới sự sắp đặt của anh.

Hạ Dư lười biếng nằm cạnh anh, ngón tay quấn lấy mái tóc đen hơi dài của anh.

"Anh à. Biểu hiện của em lúc nãy có được không."

"..."

Dục vọng thiếu niên tràn trề, chỉ cần nhìn thấy dù chỉ một tia tình dục hiện trên gương mặt Tạ Thanh Trình, cứ như có dòng điện xẹt qua từ dưới xương cụt Hạ Dư, mệt mỏi gì cũng chẳng nhớ tới nữa, tinh lực thằng nhóc trẻ tuổi này cứ như xài mãi không hao, chỉ muốn càng nhiều hơn.

Không hề giống với Tạ Thanh Trình chịu lên giường chỉ đơn thuần vì muốn tống cổ cậu đi.

Bây giờ, thân thể Tạ Thanh Trình với cậu chính là một loại thuốc an thần.

Cho dù Tạ Thanh Trình có nói lời tàn nhẫn, thái độ dứt khoát lạnh lùng, chỉ cần Hạ Dư ngủ với anh, người sẽ bình tĩnh lại, tính tình cũng trở nên rất tốt.

Tâm tình cậu vừa thả lỏng, một khắc tranh chấp khi nãy, như thể chẳng còn là gì.

Trần Mạn cũng chẳng là cái gì cả.

Dù sao Trần Mạn cũng đâu có ăn được, thèm chết anh ta đi.

Ánh mắt Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình lúc này dịu dàng hơn rất nhiều, là cái kiểu dịu dàng vụn vặt nứt vỡ từ sự âm trầm ngày thường, rất đơn thuần, tựa như một thiếu niên mười chín tuổi bình thường chìm trong tình yêu.

Tiếc là Tạ Thanh Trình chẳng nhìn cậu.

Hạ Dư lại gọi anh: "Tạ Thanh Trình."

Tạ Thanh Trình không phản ứng.

Hạ Dư chạm nhẹ lên khóe môi anh: "Anh đau không?"

Tạ Thanh Trình không để ý tới.

Hạ Dư lại ôm eo anh, hôn lên vai rồi tới xương quai xanh của anh: "Anh thoải mái không?"

Tạ Thanh Trình chẳng để ý tới cậu, Tạ Thanh Trình đáp: "Cậu có thể cút chưa?"

Hạ Dư cười cười, mà rất vô sỉ: "Tôi mệt lắm rồi, tôi cố gắng làm như thế, anh không thông cảm cho tôi được ư? Tôi muốn ngủ cùng anh một lát."

Chẳng cho thương lượng lại chút nào, ngoài miệng không, trên tay cũng không, cậu ôm lấy Tạ Thanh Trình thực sự rất chặt.

Tạ Thanh Trình lạnh lùng nhìn trần nhà, sau hồi lâu nói: "Giờ cậu chẳng thấy đàn ông ghê tởm tí nào luôn ha."

"Tôi có ghê tởm nhé."

Tạ Thanh Trình cười lạnh: "Tôi thấy chuyện cậu làm nào có khác gì đồng tính luyến ái."

Mặt Hạ Dư đen lại, yên lặng hồi lâu, cậu đáp: "Chuyện này đâu có giống thế."

"Sao mà không giống."

Thiếu niên rất cố chấp, như cố gắng chứng minh gì đó: "Tôi cũng chỉ làm thế với anh thôi."

"..." Tạ Thanh Trình chậm rãi chuyển tròng mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Hạ Dư, chỉ là tầm mắt rất lạnh, lạnh như cả cặp vừa phủ tuyết, "Cậu làm với tôi thì không phải đồng tính luyến ái chắc, cậu mẹ nó có thấy vớ vẩn không hả."

Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn, sâu trong lòng cậu cũng biết vậy là sai rồi, chẳng qua là già mồm cãi lí thôi, nhưng cậu vẫn chọn giả vờ không trông thấy suy nghĩ trong lòng mình.

Cậu nói: "Tôi đâu thích tên đàn ông khác, tôi chỉ chịu làm với mình anh thôi."

"Tôi không cần người khác."

"Tạ Thanh Trình, tôi không thích đàn ông."

"Cậu mù à, tôi là đàn ông đấy."

"Anh đâu giống thế, anh là ngoại lệ."

Tạ Thanh Trình trầm mặc một lát, trong giọng ẩn bóng dao hung ác lạnh như băng: "Vì sao?"

Hạ Dư cũng không biết lí do, chẳng lẽ là do lần đầu làm nên rung động à? Mấy lời này đương nhiên không thể nói ra. Cậu chính là "Hạ Dư ngủ với rất nhiều phụ nữ" mà.

Nên cậu thuận miệng đáp: "... Anh... Anh đẹp trai."

"Cảm ơn, nếu như tôi tự rạch mặt, có phải chúng ta có thể kết thúc trò chơi nhàm chán này rồi không."

Cậu nhóc không ngờ câu mình thuận miệng nói ra lại nhận được phản ứng như thế, chợt hoảng hốt, bật dậy cúi xuống nhìn anh: "Tạ Thanh Trình!"

Nhưng ngay sau đó lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, chỉ nhận được vẻ bình tĩnh: "Không, anh không làm vậy đâu."

"Sao tôi lại không làm."

"Anh là người biết tiếc mạng sống. Anh coi mạng sống rất quan trọng."

Đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm lại, hầu kết trượt trượt: "Ngại ghê cậu bạn nhỏ à, tôi coi nhẹ mạng sống của mình."

Hạ Dư bỗng hung dữ, ngực như bị cái gì đập vào, cậu hạ giọng, lạnh giọng nói bên tai Tạ Thanh Trình: "Nếu anh mà dám làm thế, tôi sẽ nhốt anh lại, che kín mặt anh, sau đó giày vò anh tới chết--!"

Tạ Thanh Trình mở mắt, cặp mắt đào hoa kia lạnh lùng nhìn Hạ Dư: "Cậu thích gương mặt tôi vậy từ khi nào thế? Trước kia đâu có thấy cậu khen tôi đẹp."

"..."

Hạ Dư không trả lời được.

Cuối cùng cậu chỉ nói với Tạ Thanh Trình đầy hung dữ: "Anh, anh cũng đâu cần phải làm tới mức hủy dung vì tôi chứ, chẳng lẽ tôi chướng mắt anh tới vậy cơ à?"

Tạ Thanh Trình không đáp, hồi lâu sau, giọng tựa như dòng nước băng chảy qua hơi ấm còn vương trên đệm giường, anh cười lạnh: "Việc này kể cũng đúng."

"Cậu còn định làm gì nữa, Hạ Dư." Trong giọng anh mang theo tiếng thở dài.

Hạ Dư vô cớ thấy không thoải mái.

Cậu không thích anh gọi cậu là Hạ Dư.

Cậu nhận ra Tạ Thanh Trình không gọi cậu là nhóc quỷ lâu lắm rồi-- Từ sau đêm ở hội sở, đã không gọi thế nữa.

Vì cảm giác khó chịu kiểu ấy, Hạ Dư lại dây dưa với Tạ Thanh Trình thêm một lát, khi bừng tỉnh trời đã tối đen.

Lúc chạng vạng, Trần Mạn có gọi điện tới.

Cậu chàng vẫn không yên tâm về tình hình giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình trước đó, muốn hỏi xem thế nào rồi.

Tạ Thanh Trình đương nhiên không thể nói thật với Trần Mạn, nên bảo: "... Chẳng có gì hết, trước đó có chút hiểu lầm, giải thích xong là ổn rồi."

Trần Mạn lại nói chuyện linh tinh vài câu với Tạ Thanh Trình, sau đó bảo tan tầm mấy hôm nữa muốn qua chỗ Tạ Thanh Trình ăn cơm rang Dương Châu.

Hạ Dư nghe loáng thoáng cuộc đối thoại giữa họ, sau đó lúc Tạ Thanh Trình cúp máy, hôn lên bờ môi lành lạnh của Tạ Thanh Trình-- Trần Mạn chỉ nghe thấy đôi môi ấy nói chuyện, cậu thì lại có thể ngậm lấy hôn lên, biến đôi môi lạnh băng thành ướt át nóng bỏng.

"Anh Tạ." Cuối cùng cậu kéo dãn khoảng cách giữa mình với Tạ Thanh Trình, hô hấp hai người đều còn chút dồn dập không khống chế được, nhưng tròng mắt Tạ Thanh Trình lại lạnh ngắt.

Hạ Dư nhìn chằm chằm cặp mắt kia, sau đó nói: "Anh dậy làm cơm rang cho tôi có được không? Muốn thêm một bát cháo nữa."

"..."

Tạ Thanh Trình nghĩ, từ chối.

Trong mắt Hạ Dư có khói mù vì Trần Mạn mà phủ lên, ngoài miệng vẫn cò kè như làm nũng: "Anh muốn tôi đi, thì tôi ăn xong sẽ đi."

Cho dù là giữa đồng giới hay khác giới, bên chủ động sau khi sướng cả một đêm xong rồi, cũng hiếm khi yêu cầu bên thụ động rời giường nấu cơm.

Người bình thường sẽ tự mình vào bếp rửa tay nấu canh, hoặc là gọi phục vụ khách sạn mang cơm tới, cho dù có là hôn quân cổ đại sủng hạnh cung nữ, sau khi xong việc ít nhất cũng dặn dò chúng thái giám hầu hạ người ta.

Nhưng Hạ Dư không biết xấu hổ, thuộc trường hợp đặc biệt.

Mà Tạ Thanh Trình thì sao?

Tạ Thanh Trình vốn muốn mắng cậu, nhưng anh thật sự mệt lắm rồi, nhìn Hạ Dư thôi cũng ghét-- Mà cãi cọ thì phí sức, giờ anh lườm Hạ Dư một cái thôi cũng chẳng có sức nghĩ để làm.

Huống chi anh cũng không muốn để Hạ Dư cảm thấy mình bị giày vò kiệt sức, anh luôn cảm thấy mình rất chuẩn men, lại hiếu thắng.

Tạ Thanh Trình vì để cậu cút sớm một chút, chẳng nói một lời đã rời giường nấu cơm, khuôn mặt bình tĩnh tới mức như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Eo anh rất mỏi, cảm giác khó chịu càng khôn kể, nhưng mấy thứ khó chịu này đều bị Tạ Thanh Trình giấu nhẹm vào trong, giờ nhìn từ gương mặt anh, Hạ Dư chỉ có thể thấy sự hờ hững vô tận.

Như một vùng đất hoang, kẻ xâm lấn đào ba thước đất, cũng chẳng tìm thấy bất cứ món bảo vật gì khiến người ta vui mừng khôn xiết.

Hạ Dư mặc quần áo xong đứng dậy tới bếp nhìn anh, lòng từ bình tĩnh chẳng hiểu sao lại hóa thành nôn nóng, từ nôn nóng tới mất mát, lại từ mất mát tới mờ mịt, cậu trầm mặt dựa cạnh khung cửa, không ngừng lải nhải, lấy chuyện này để giảm bớt cảm giác phiền muộn trong lòng mình.

"Tạ Thanh Trình, cho ít dầu mè thôi."

"Tạ Thanh Trình, thái hành nhỏ chút."

"Tạ Thanh Trình, đừng cho muối vào sớm quá."

"..."

Cậu cố tình kén cá chọn canh, nhưng cậu thật ra chẳng biết nấu cơm, Lỗ Ban xách rìu lớn trước cổng, ra lệnh chẳng có chút lí lẽ nào cả. Cậu cho rằng người đàn ông này cũng sẽ như lúc trước, quay đầu mắng cậu--

Nhưng người đàn ông chẳng làm thế.

Cậu nói gì, Tạ Thanh Trình cũng thờ ơ làm y vậy, như sau khi đã ghét bỏ tới cực hạn, đáp ứng mà chẳng nói một lời, đuổi cổ đi không lưu chút tình cảm.

Loại trầm mặc này trái ngược với Tạ Thanh Trình khi xưa còn chịu cãi cọ với cậu, càng khiến Hạ Dư buồn phiền trong lòng.

Cậu đi tới, chợt ôm lấy eo Tạ Thanh Trình từ phía sau, nghiêng mặt hôn lên cổ Tạ Thanh Trình, tay đặt trên cổ tay Tạ Thanh Trình, ép anh buông muỗng nấu cháo ra.

Tạ Thanh Trình vốn chẳng để ý tới cậu từ đầu, mắt đào hoa lặng lẽ nhìn bếp ga bập bùng ánh lửa màu xanh.

Cuối cùng chắc bị Hạ Dư quấn lấy phát phiền thật, cũng chẳng quay đầu lại, lạnh lùng vứt ra một câu: "Cậu tính động dục hay tính ăn cơm."

Nhưng anh càng lạnh nhạt, Hạ Dư lại như càng thấy thú vị, mùi nước sát trùng cũng như hóa thành pheromone nồng đậm, thật ra cậu không định thú tính tới như thế, cậu trước mặt người khác luôn là vẻ quần áo chỉnh tề-- Chính xác hơn, là trước khi lên giường với Tạ Thanh Trình, cho dù có ở sau lưng người ta, cậu vẫn rất ga lăng, không hề chạm vào nữ sắc gì đó.

Tạ Thanh Trình như trưởng bối dẫn cậu vào sâu trong khu rừng địa đàng, cho dù bắt nguồn từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn là anh để cậu bước vào nơi đó, sau khi thiếu niên bước vào chợt hiểu ra cái gì, dục vọng đơn thuần nhất trong xương cốt bị châm lửa bùng lên.

Sau đó cậu chẳng có lúc nào là không nhớ tới người đàn ông đầu tiên chứa đựng mình, liều chết triền miên ở nơi cấm địa ngập thú dục, nhấm nháp sự kích thích mới mẻ đối với cậu.

Hạ Dư rủ mắt, hôn lên sau gáy anh, nói: "Hầm cháo thêm một lát nữa đi."

Trời lạnh cuối thu, bệ bếp bật lửa, trong phòng ấm hơn ngoài phòng nhiều, cửa sổ thủy tinh kiểu cũ cũng vì vậy mà phủ một tầng hơi nước trắng, trong ngoài chẳng nhìn rõ thứ gì.

Nhưng bất chợt, có một bàn tay chống lên cửa sổ thủy tinh, bàn tay kia trắng hơn của băng tuyết, khớp xương thon dài, lúc chống lên mặt trên khẽ giật nhẹ, nhìn lại cẩn thận, còn có thể trông thấy đôi tay kia chống lên cửa sổ thủy tinh rung nhè nhẹ.

Sau đó một tay khác nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn phủ lên, phủ lên mu bàn tay vốn ở đó, năm ngón tay bao trùm lên năm ngón tay, siết lấy thật chặt, giờ chẳng cần nhìn kỹ nữa, cửa sổ rung lên dữ dội, gần như bên vực nguy hiểm, sẽ bị rung tới vỡ vụn.

Đúng lúc này, trong phòng vang tiếng trầm đục, hai tay kia đều rời khỏi khung cửa sổ thủy tinh, trên thủy tinh để lại một dấu tay trong veo, lúc hơi nước mới còn chưa kịp bao phủ, xuyên qua dấu bị lau thành ấy, có thể lờ mờ trông thấy người đàn ông trên bệ bếp bị lật thành tư thế nằm ngửa, có thể trông thấy mái tóc đen của anh tán loạn, bờ vai rộng, ánh mắt lại chuyển lên, có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt thanh niên trước bệ bếp vô cùng nóng bỏng.

Lúc chú rồng cô độc nhai nuốt nhân loại bị bái tế trên giường đá, có phải cũng là biểu cảm cuồng nhiệt lại si mê ấy?

Đáp án là lặng yên, tựa như sương mù trong trời gió tuyết tối mờ mùa đông, vết trong veo trên cửa kính bị che phủ rất nhanh. Bên trong đã xảy ra chuyện gì, cửa sổ phủ hơi nước rất dày, nên chẳng ai trông rõ, giọng bọn họ rất thấp, cố tình kìm nén, bởi vậy cũng chẳng ai có thể nghe thấy...

Cuối cùng, một tiếng rên đè nặng khó nhịn chợt len ra khỏi khe hở nhỏ bé nơi bệ cửa sổ, hơi lạc giọng, vùi trong gió tuyết.

Bóng đen đong đưa, ngắm hoa trong sương, là mái tóc màu đen, hình bóng xanh ngọc, quấn quít nghiệt duyên, như có người bế người còn lại lên.

Ác long cúi đầu, dùng chiếc miệng chằng chịt vết thương, hôn lên hàng mi của nhân loại.

Trong phòng quá nóng, dư vị ấm áp như hóa thành một hồ nước ấm, thấm đẫm hai người họ.

"Sau này đừng làm cơm cho Trần Mạn nữa."

Giọng Hạ Dư lẫn chút thở gấp, tựa con thú hoang, có hơi cứng đầu, còn mang chút vẻ thần kinh.

"Tôi không thích anh ta, anh ta là tên gay đáng ghét."

Cậu vẫn còn mặt mũi để nói câu này-- Rõ ràng mình làm chuyện không nên làm, cậu lại có mặt mũi để ghét bỏ nói người khác là gay.

Tạ Thanh Trình vừa làm xong đã đẩy cậu ra, anh nguội lạnh rất nhanh, chỉ có mỗi ngực còn phập phồng dồn dập, xuyên qua tóc mái ẩm ướt cũng thấy ánh mắt rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta buốt thấu tim.

"Lui một vạn bước, Hạ Dư. Cho dù em ấy là gay cũng tốt hơn cậu." Cuối cùng anh rốt cuộc chịu hé môi, mở miệng gần như chẳng chút gợn sóng nói với Hạ Dư, "Cho dù em ấy là gay, cũng chưa từng có biểu hiện hứng thú không dứt với tôi như thế. Đâu như cậu."

Dừng một chút, mỉa mai thấu xương.

"Hay cho một kẻ." Từng từ bình tĩnh, lại như dao cắt. "Từ đầu tới cuối, thích người khác giới."

Chương 68: Tôi không phải gay

Hạ Dư xưa nay thích người khác giới quên mất phải gỡ block số mình khỏi danh sách đen của Tạ Thanh Trình.

Sau đó cậu trông thấy rất nhiều thứ về Tạ Thanh Trình, lần nào cũng chỉ muốn quấn lấy Tạ Thanh Trình ôm anh thêm một cái, lần nào cũng về tới nhà rồi mới đột nhiên nhớ ra-- Ây da, lại quên add WeChat lại rồi.

Thật ra Hạ Dư hoàn toàn có thể dùng kỹ thuật hack để đưa bản thân vào danh sách liên lạc của Tạ Thanh Trình luôn.

Nhưng cậu không làm như thế, vì cậu cảm thấy làm vậy sẽ mất ý nghĩa của việc add đối phương.

Hơn nữa thái độ Tạ Thanh Trình đối xử với cậu khiến cậu có chút không thoải mái, thậm chí anh còn rất hiếm khi mắng cậu, chỉ ngủ với cậu như giải quyết công việc, như đi làm, như cách để đối phó qua loa, sau đó chẳng thèm để ý tới cậu nữa.

Hoặc nên nói, rất hiếm khi chịu nhìn tới cậu.

Ban đầu Hạ Dư trầm mê trong tình dục, dần dần sau đó lại thấy có hơi khó chịu, cậu không biết Tạ Thanh Trình của trước kia đi đâu rồi, cậu muốn đào bới lại dáng vẻ quan tâm tới cậu, mắng mỏ cậu của Tạ Thanh Trình lúc trước từ thân thể của anh.

Cho dù có lừa cậu, việc ấy cũng vẫn có thể giúp cậu uống rượu độc giải khát.

Nhưng Tạ Thanh Trình không có.

Tạ Thanh Trình không hề lừa Hạ Dư.

Mà trong mắt Tạ Thanh Trình, cũng chẳng còn Hạ Dư nữa.

Trái tim và ham muốn của thiếu niên dần dần không nhận được thỏa mãn, cậu như thể đã có được một người đàn ông đối xử với cậu thật lòng, mà lại tựa như chẳng có.

Mối quan hệ mơ hồ chẳng rõ này kéo dài suốt một thời gian.

Tới cuối học kì, giảng viên Tạ được phục chức.

Lúc này đã tới mùa đông, chuyện tháp truyền thông cũng trôi qua hơn hai tháng rồi, sóng gió Tần Từ Nham dần trôi qua, trường học lại im hơi lặng tiếng mời Tạ Thanh Trình quay về bục giảng, sau buổi tự học tối ngày nào đó Hạ Dư đeo cặp sách trên lưng, ngồi trên chiếc xe đạp mới mua, xuyên qua hai tòa giảng đường cao lớn tuyết bay lất phất, tới cổng ký túc xá giáo viên trường đại học y.

Đó là lần đầu tiên Hạ Dư đi tìm anh, từ sau khi Tạ Thanh Trình phục chức.

Phục chức là chuyện tốt, Hạ Dư cho rằng tâm trạng Tạ Thanh Trình chắc sẽ tốt hơn một chút. Vì thế cậu bước vài ba bước đi lên tầng, miệng phả hơi nóng, chìa khóa khẽ lúc lắc nơi ngón tay.

"Tạ Thanh Trình."

Tạ Thanh Trình không có mặt, mà lại có một nữ giảng viên trùng hợp đi từ trên tầng xuống.

"Em tìm giảng viên Tạ à?" Nữ giảng viên ngắm nghía Hạ Dư đứng trước cửa phòng Tạ Thanh Trình, coi cậu như học bá cầu tiến hiếu học của trường mình, vô cùng nể phục.

Cô nói: "Tới thư viện tìm thử xem, điều hòa sưởi ấm mùa đông của cái ký túc xá tồi tàn này không chạy, chắc là thầy ấy sang bên thư viện soạn bài rồi."

Hạ Dư cũng đi ngay.

Thật ra giờ mới lập đông, nhưng trên nền trời xám xịt như màu chì đã có tuyết bay, mùa đông Giang Nam năm nay kéo dài khí lạnh hơn hẳn.

Phòng tự học rất nhiều người, cậu cứ tìm mãi nơi vị trí vắng lặng gần bên cửa sổ tầng ba, mới trông thấy bóng dáng cao gầy của giảng viên Tạ. Gần đây anh gầy đi một chút, có lẽ vì tuổi đã tăng lên, lại thiếu rèn luyện, luôn phải tiêu hao thể lực quá mức để thức đêm nghiên cứu, hình như vẫn còn nghiên cứu làm chưa xong. Thật kỳ lạ, sao anh lại có nhiều luận văn viết xong phải sửa lại tới như thế chứ?

Hơn nữa thân thể Tạ Thanh Trình bây giờ ngày càng không tốt, Hạ Dư đi từ xa tới, trông thấy anh cứ khẽ ho khan mãi.

Trên bàn sách còn có một bình giữ nhiệt, Tạ Thanh Trình ho liên miên, muốn rót cho mình một cốc nước ấm, nhưng lúc nghiêng bình mới phát hiện đã hết nước, anh lại lười đứng dậy, nên chẳng hề vui vẻ đóng nắp bình lại, cầm bút tiếp tục viết gì đó lên trên vở.

Ngòi bút lướt sột soạt trên trang giấy.

Lại ngừng mấy giây-- Có một chiếc cốc dùng một lần chuyên để đựng nước ấm, đặt trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt hạnh của Hạ Dư, nam sinh vừa rót nước bên máy lọc thư viện cho anh, sau đó kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện anh.

Vẻ mặt Tạ Thanh Trình lạnh nhạt, dọn sách vở lẫn notebook chuẩn bị rời đi.

Notebook lại bị Hạ Dư giữ bộp lại.

"Anh đi đâu thế? Chỗ khác đâu còn trống nữa đâu."

Tạ Thanh Trình vốn muốn quay về ký túc xá, nhưng lại đổi ý định, tên tâm thần này ở thư viện cũng chẳng tới mức nổi điên, nếu mà quay về có khác gì tự chui đầu vào lưới?

Lại đen mặt ngồi xuống.

Hôm nay Hạ Dư mặc chiếc áo mùa đông lông cừu màu trắng, đeo chiếc cặp vải đơn quai, choàng một chiếc khăn quàng to ấm áp, đường cong cằm sắc bén cùng bờ môi mỏng có hơi lưu manh đều bị che lại, chỉ lộ mỗi đôi mắt hạnh tựa như chú cún. Nhìn qua cậu cũng chẳng khác gì mấy học bá học cao hiểu rộng ở đại học y, vì trán rộng mày đen, mũi cao thẳng, thậm chí càng khiến người ta yêu mến hơn.

Dáng vẻ rất dịu dàng.

Chẳng qua Tạ Thanh Trình biết rõ đó hoàn toàn là dáng vẻ giả dối. Người này có bệnh, mụn nhọt khắc vào tận xương, không thể nhổ ra.

Còn điên lên tận trên người mình.

"Tạ Thanh Trình, đã muốn hỏi anh từ lần trước rồi." Hạ Dư vô tư chẳng cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, tự nhiên ngồi trước mặt Tạ Thanh Trình, nghịch bút của Tạ Thanh Trình, "Sao anh lại đeo kính thế?"

"Đương nhiên là vì thấy nhiều thứ ghê tởm quá, mắt mù luôn."

Hạ Dư chẳng để bụng, cười cười: "Cận nhiêu độ rồi?"

Tạ Thanh Trình chẳng màng tới cậu, cúi đầu lo viết phần mình.

Bất chợt bàn tay thanh niên thò qua, tháo kính từ trên sống mũi anh xuống, khoa tay múa chân trước mắt mình một lát.

"Choáng quá. Sao nặng dữ vậy, thị lực của anh trước kia khá tốt mà."

Tạ Thanh Trình giật kính lại, đeo lên mặt, đáp: "Chuyện này có liên quan gì tới cậu."

Có điều hạn chế mắt Tạ Thanh Trình hoạt động là hết sức vô dụng, Hạ Dư biết.

Cậu đọc rất nhiều tác phẩm vĩ đại trong một ngày, mấy quyển sách đó thường in chữ cực kỳ nhỏ, nội dung sâu sắc tối nghĩa, người thường đọc chẳng quá ba dòng đã có thể đi gặp Chu Công.

Hạ Dư cũng không hiểu được với vị trí trong ngành giáo dục của anh, tuổi còn trẻ cũng đã là người có tài năng xuất chúng, vì sao phải giành giật từng giây một để làm nghiên cứu nữa. Có khi kẻ khác còn cho rằng Tạ Thanh Trình có hứng thú với y học là do trời sinh, một ngày mà không học sẽ chết mất, nhưng Hạ Dư lại biết rõ giấc mơ ban đầu của Tạ Thanh Trình nào phải là bước vào con đường ban phát ân phúc.

Hẳn là anh chẳng say mê y học tới như thế.

Vậy có lẽ là...

"Anh thích dạy học lắm hả?"

Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Tôi thích tiền."

Anh liệt kê ra một chuỗi công thức, mà anh cảm thấy công thức này có khi còn đẹp hơn Hạ Dư nhiều, sau lúc đó chẳng buồn để ý tới Hạ Dư thêm nữa.

Thư viện cần giữ trật tự, Hạ Dư cũng không tiện nói chuyện với Tạ Thanh Trình miết, tránh cho nhóm sinh viên y thắp đèn học hành trong đêm lại xì xào thầm bàn tán, vì thế cậu cũng không mở miệng nữa. Cậu lấy một quyển 《 Save the cat 》 trong cặp ra, vừa nhàm chán lật lật trang, vừa nghĩ bản thân vốn dĩ là sinh viên trường nghệ thuật Hỗ Đại, sao phải chạy tới thư viện đại học y không khí nghiêm túc tốn thời gian để làm gì.

Cậu nâng mắt lên, sau đó nhìn lướt qua điện thoại Tạ Thanh Trình đặt một bên.

Lúc lấy điện thoại của người ta lại, cậu vẫn luôn quan sát phản ứng của Tạ Thanh Trình, tiếc là Tạ Thanh Trình hết sức chăm chú soạn giáo án của anh, vốn chẳng hề để ý tới Hạ Dư lấy điện thoại của anh đi mất.

Hạ Dư chợt nghĩ, có phải bây giờ mà hôn anh một cái thì anh cũng không nhận ra hay không?

Cậu nghĩ như thế, lòng chợt nao nao, nhưng ngại xung quanh toàn sinh viên, cậu cũng không thần kinh tới mức lộ ra bên ngoài, nên đành dập tắt ánh lửa le lói ấy.

Cậu mở khóa điện thoại Tạ Thanh Trình.

Lần này cậu đã nhớ kỹ phải add WeChat. Mật khẩu rất dễ, chỉ đơn giản là 12345, sau khi màn hình mở ra, Hạ Dư lấy WeChat anh quét mã QR của mình, tự add mình lại.

Sau khi làm xong hết, cậu nhận ra Tạ Thanh Trình vẫn chẳng có phản ứng, hơi thất vọng.

Cậu thật sự rất muốn chọc Tạ Thanh Trình nổi giận với cậu, Tạ Thanh Trình ấy nào phải trông thấy mà không thể giữ nổi như này.

Nên cậu ngẫm nghĩ, sửa lại biệt danh của mình trên điện thoại Tạ Thanh Trình: "Chàng trai kinh nghiệm phong phú kĩ thuật tốt lại đẹp trai."

Lưu lại.

Thoát ra ngó thử, cảm thấy bản thân không phải người xếp đầu trong danh sách liên hệ, thậm chí còn xếp sau cả Trần Mạn, vì thế cậu nghĩ nghĩ, lại sửa biệt danh.

"A, chàng trai kinh nghiệm phong phú kĩ thuật tốt lại rất đẹp trai."

A xếp đầu, được xếp vị trí đầu tiên đúng như mong muốn.

Sau khi làm xong toàn bộ, cậu lấy điện thoại của mình gửi cho Tạ Thanh Trình gói sticker cậu tự làm lúc buồn chán, gói sticker kia rất thú vị, là cậu ghép bức ảnh chụp khuôn mặt Tạ Thanh Trình lúc ngủ ở hội sở trước đó, với tấm meme* selfie mình nằm trên gối.

(*Mấy cái meme gấu trúc á mọi người =)))))))

Cậu cảm thấy hình ảnh này khá đẹp mắt lại rất hài hòa, còn thêm hiệu ứng mấy con sứa nửa trong suốt bơi bơi lên đó, kèm theo dòng chữ buổi sáng tốt lành ngốc nghếch.

"Ting ting."

Tiếng tin nhắn làm Tạ Thanh Trình bừng tỉnh, nhận ra điện thoại trong tay Hạ Dư, đen mặt giật lại: "Cậu đang làm gì đấy?"

Hạ Dư không nói lời nào, liếc mắt qua chiếc điện thoại anh cướp khỏi tay mình, lại nhìn anh, cuối cùng cũng trông thấy sắc mặt Tạ Thanh Trình chuyển từ trắng sang xanh lúc nhìn thấy biệt danh lẫn gói sticker đúng như mong muốn. Tuy rằng Tạ Thanh Trình đã từng trông thấy tấm ảnh này rồi, nhưng giờ trông thấy gói sticker meme ngu ngốc như thế, cùng với biệt danh ngu xuẩn như vậy, vẫn bị ngạc nhiên.

"Hạ Dư!"

Giọng điệu hung dữ.

Hạ Dư rất vui mừng: "Giảng viên để ý tình hình với, anh chú ý đọc sách đi. Tôi tắt âm nghịch điện thoại đây."

Nói rồi bình tĩnh tự nhiên cầm điện thoại của mình ra chơi Plants vs Zombies ngay dưới ánh mắt sắc bén hung dữ của Tạ Thanh Trình.

Mặt Tạ Thanh Trình nặng như chì, xóa gói sticker của thằng nhóc này đi, chợt bật dậy, dọn đồ định rời đi.

Chân dài của Hạ Dư dưới bàn khẽ đụng đụng anh: "Đi đâu thế? Mau ngồi xuống đi."

Tạ Thanh Trình chẳng để ý tới cậu.

Hạ Dư càng dịu dàng, nói ra mấy chữ với chất giọng mềm dịu: "Hay là anh về nhà đi."

Tạ Thanh Trình nhìn qua như sắp bùng nổ, nhưng dù sao anh vẫn suy ngẫm tới lợi và hại, cắn chặt hàm sau, lại ngồi xuống lần nữa. Nhưng anh chẳng có tâm trạng đâu mà đọc sách, đóng mạnh notebook lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Tuyết đầu mùa bay loạn, đẹp thì có đẹp đó, nhưng cũng như Hạ Dư, đều là thứ đẹp mà chẳng có xương.

Hạ Dư chỉ chơi game phần mình.

Chơi xong hai màn, đang định trêu ghẹo Tạ Thanh Trình mấy câu, chợt có hai nữ sinh đại học y do dự lại gần bàn họ, mà không phải tới hỏi chuyện giảng viên, mà là--

"Xin, xin hỏi cậu là Hạ Dư ạ?"

"Sao thế?"

Đối diện với ánh mắt của cậu, hai nữ sinh lập tức đỏ bừng mặt như tôm luộc.

"Bọn tôi... Bọn tôi có coi phim vườn trường 《 Bách Thái Bệnh Sinh 》 ấy, cảm thấy cậu rất đẹp trai, muốn hỏi cậu chút, có thể..."

"Có thể tặng bọn tôi hai chữ kí không."

"Ở trên vở của tôi có được không vậy?"

"Tôi muốn ký lên cặp sách..."

Hạ Dư ngừng một lát, cuối cùng cười nhìn về phía Tạ Thanh Trình: "-- Giảng viên Tạ, anh cho tôi mượn một cái bút đi?"

"Tôi có bút tôi có bút!"

"Tôi cũng có! Cậu muốn dùng bút bi hay bút lông?"

Hạ Dư lại chỉ liếc Tạ Thanh Trình, môi mỏng hơi cong lên cười, trời sinh có chút đắc ý, lại mang theo chút dịu dàng trời sinh: "Tôi muốn dùng bút máy."

Thời buổi này hiếm ai dùng bút máy nữa.

Nhưng trong tay Tạ Thanh Trình có một cây.

Hai vị nữ sinh ấy không phải học trò của Tạ Thanh Trình, có điều Tạ Thanh Trình cũng coi như là nhân vật nổi tiếng ở đại học y, mấy cô nàng nhận ra, nên chần chờ mở miệng: "Giảng viên Tạ, có thể..."

"Mượn, mượn bút của thầy không ạ?" Một cô nàng lớn gan khác tiếp lời của cô bé.

Ánh mắt Tạ Thanh Trình lẫn Hạ Dư thầm đụng chạm nhau, Tạ Thanh Trình vừa định nói không thể, lại cảm thấy làm thế ngược lại sẽ phải nói nhảm rất nhiều thứ với Hạ Dư, nên lạnh nhạt đáp:

"... Có thể. Cầm đi."

"Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy ạ!" Nữ sinh mừng quýnh lên nhận chiếc bút của ông lớn là anh để ký tên, cẩn thận đưa cho Hạ Dư.

Hạ Dư thấy Tạ Thanh Trình chẳng có tí sức sống nào cả, nụ cười hơi phai mờ, lòng cậu vẫn còn muốn chọc ghẹo anh, nên nhận lấy bút, mà ánh mắt sâu thẳm lại chuyển về phía Tạ Thanh Trình: "Giảng viên Tạ à anh có thể chấm chút mực hộ tôi không? Nhiều chút, đừng để bị khô."

"..."

Cậu cho rằng lần này Tạ Thanh Trình hẳn sẽ từ chối.

Ai ngờ Tạ Thanh Trình lạnh mặt liếc cậu, chẳng có biểu cảm gì vặn mở lọ mực, bơm lấy chút mực xanh, ném cho Hạ Dư: "Cầm lấy đi."

"..." Anh nhàn nhạt, chẳng buồn để ý, lòng Hạ Dư lại buồn phiền.

Chút tươi cười của thiếu niên đã chẳng còn, nhận lấy, ngón tay vuốt nhẹ qua bên sườn ngón tay Tạ Thanh Trình như có như không: "Cảm ơn."

Hai cô bé kia được Hạ Dư ký tên, như nhận được bảo bối, ôm trong ngực. Chị em thân thiết cùng trao đổi với nhau ánh mắt vui mừng khó nén, lại lấy hết can đảm--

"Thế--"

"Chúng ta có thể add WeChat không?"

Tạ Thanh Trình tuy không quan tâm tới họ, nhưng anh nào có điếc, cuộc nói chuyện này đều lọt cả vào tai anh.

Anh cho rằng Hạ Dư dùng lớp ngụy trang khách sáo giả dối tới không thể giả dối hơn, đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu này của hai cô bé. Nhưng không ngờ Hạ Dư giờ lại chẳng gật đầu, mà khách sáo từ chối mấy cô nàng.

Mấy cô bé hơi mất mát, nhưng nhìn chữ ký trong lòng, lại vui mừng.

Hai người cảm ơn Hạ Dư, vui mừng phấn chấn rời đi.

Tạ Thanh Trình cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lo viết luận văn phần mình: "Sao cậu lại từ chối hai cô bé thế."

Hạ Dư được anh hỏi một câu vô cùng nhạt nhẽo, cũng có chút tinh thần, như chú rồng nhỏ lại phấn chấn lần nữa, cái đuôi không thể trông thấy cũng vẫy vẫy: "À, sao tôi lại phải đồng ý với mấy cổ?"

"Cậu có hứng thú mà."

"Anh nhìn mỗi bề ngoài nhỉ." Hạ Dư ngừng một chút, "Giờ tôi chỉ add những người có thể đem sự vui vẻ tới cho tôi thôi."

Tạ Thanh Trình nhàn nhạt nói: "Vậy cậu cũng xóa tôi luôn đi."

Hạ Dư nhìn anh một hồi, sau đó thật sự cầm điện thoại của mình lên trước mặt anh, mở phần mềm liên lạc, rồi sau đó--

Dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Thanh Trình, cố tình ghim Tạ Thanh Trình lên trên đầu.

Tạ Thanh Trình: "..."

Thật ra Hạ Dư ghim Tạ Thanh Trình lên đầu cũng là chuyện cần thiết.

Vì giờ cậu chẳng có gì làm sẽ thích đi tìm Tạ Thanh Trình.

Đương nhiên, vì Tạ Thanh Trình vốn chẳng buồn để ý tới cậu, hai người cũng không có nhiều chuyện để nói lắm. Bởi vậy cho dù Hạ Dư có bao nhiêu không cam lòng lẫn khó chịu, lúc hai người gặp mặt riêng cơ bản cũng chỉ có làm, rồi giải quyết vấn đề thôi.

Tiếc là, Tạ Thanh Trình là người tính tình lạnh nhạt.

Tạ Thanh Trình vốn không cần cậu giải quyết vấn đề, mà hoàn toàn tự xử lí hết, giúp cho nhóc nhỏ tuổi lẻ loi luyện súng một mình.

Tuy là dưới giường Hạ Dư không nhận lại được nhiều phản ứng của Tạ Thanh Trình, nhưng lúc ở trên giường thì cậu tự có cách, với IQ học bá của cậu, thì ngày càng thêm đa dạng, thể lực của cậu nhóc lại tốt, có đôi khi quấn lấy tới mức làm Tạ Thanh Trình sinh ra cảm giác sắp chết đáng sợ.

Chuyện hoang đường như thế, Tạ Thanh Trình xưa nay chưa từng trải qua bao giờ.

Anh biết Hạ Dư vẫn là xử nam mới nếm trải ngon ngọt, khó tránh khỏi tham lam, nhưng anh vẫn không thể cùng quấn quít lấy nhau được, vì dục vọng của bản thân luôn rất ít ỏi, vậy nên có lần Tạ Thanh Trình không khỏi hoang mang, tự mình đi tìm kiếm thử.

Tìm kiếm trên mạng về mấy topic thảo luận, muốn biết mấy cậu trai hiện tại phải làm thế nào mới tính là bình thường. Cũng chính là tự tìm kiếm xem anh có thời gian sống yên ổn để làm việc hay không.

Kết quả trông thấy nội dung lại khiến Tạ Thanh Trình suy sụp.

"Trai trẻ trong khoảng 20 tuổi, một tuần 3-5 lần."

"Nhu cầu cao thì mười ngày 8 lần cũng không phải là nhiều."

"Giờ không điên cuồng thì chờ lúc nào nữa? Tôi với bạn gái mỗi ngày phải làm ít nhất một lần đấy."

Cho dù là câu trả lời tiết chế nhất của vị bác sĩ lâu năm, cũng là một câu: "Nếu đã phải xảy ra quan hệ, thế thì với nam giới hai mươi tuổi mà nói, chuyện sinh hoạt vợ chồng một tuần hai lần tiếp đó là rất quan trọng."

Sau khi Tạ Thanh Trình tra xong, vốn cũng không có ý định cố tình né tránh Hạ Dư, kết quả là sau đó anh bắt đầu né thiệt. Anh bận rộn công việc, việc né tránh Hạ Dư kể cũng không quá rõ ràng, thi thoảng có năm sáu ngày Hạ Dư tìm khắp nơi cũng không có cơ hội để ở một mình với anh.

Thiếu niên từ tâm lí không được an ủi, trở thành tới sinh lý cũng không được thỏa mãn, cho nên chỉ cần có cơ hội, hành vi của Hạ Dư sẽ như thể trả đũa, làm hết lần này tới lần khác, cứ như giữa hai người họ ngoài chuyện này ra thì chẳng còn chuyện gì là cần thiết nữa, cậu không làm Tạ Thanh Trình mệt tới ngất lịm đi, thì căn bản là chưa có xong.

Sau lúc ở thư viện, Hạ Dư đã ghim Tạ Thanh Trình lên đầu, như thể càng muốn cắt đứt thì lại càng mãnh liệt, có lúc Tạ Thanh Trình còn nhận được điện thoại cậu gọi tới lúc nửa đêm.

Có lúc Hạ Dư nói chuyện, có lúc lại chẳng nói lời nào, lúc không nói lời nào trong điện thoại thường lờ mờ truyền tới tiếng thở dốc trầm thấp.

Hạ Dư nói: "Bác sĩ à, anh nói xem có phải tôi lại bị bệnh rồi không."

"..."

"Tôi khó chịu lắm".

"..."

"Bác sĩ Tạ, anh khám bệnh cho tôi có được không?"

Tạ Thanh Trình đêm ấy còn chưa đi ngủ, vẫn đang sửa lại tài liệu, thấy cậu phiền, nên nói với cậu: "Đồng tính luyến ái không phải bệnh, mong cậu đừng có tìm tôi nữa."

Hô hấp đầu bên kia nguội lạnh, hồi lâu sau, Hạ Dư nói: "Tạ Thanh Trình, tôi không phải gay, tôi chỉ tìm tới anh thôi."

"Gay cũng chẳng làm cái chuyện cậu làm đâu."

Hạ Dư đáp: "Anh mở camera đi, để tôi nhìn anh."

"Cậu có biết giờ là hai giờ sáng Bắc Kinh không hả?"

Đối phương trầm mặc một lát, giọng nói nóng bỏng đáp lại anh: "Vậy anh có biết giờ là hai giờ sáng Bắc Kinh, tôi vẫn còn đang muốn anh tới mức không thể nào ngủ nổi hay không?"

"..."

"Tạ Thanh Trình, tôi tới ký túc xá của anh được không, tôi khó chịu sắp chết luôn rồi."

Tạ Thanh Trình nhớ tới câu trả lời trên mạng, nhìn lại mấy thằng nhóc hai mươi tuổi ngày thường có bạn giường trên điện thoại, đến cái bảo đảm ít nhất một tuần hai lần mà Hạ Dư cũng chẳng có.

Đã gần mười ngày Hạ Dư không tìm được cơ hội để ở riêng với anh.

Thằng nhóc này nghẹn sắp phát điên luôn rồi.

Đúng là quá tốt, điên thì tốt rồi, phát điên thì mọi chuyện chấm dứt.

Tạ Thanh Trình bảo: "Chi bằng bảo là tôi đề nghị cậu, mau mau đi tìm bạn gái đi, hoặc là kiếm bạn trai, đừng có..."

Nói một nửa, màn hình điện thoại nhảy ra một khung vuông.

Hình ảnh rất mờ, tối đen, đúng là ký túc xá nam sinh Hỗ Đại. Giường đơn còn đang treo màn.

Thứ phản chiếu trên màn hình ban đầu Tạ Thanh Trình còn chưa nhìn rõ, nhưng lúc anh nhìn cẩn thận rồi, lập tức cảm thấy tay cầm điện thoại cứ như ngừng hoạt động luôn.

Sau đó màn hình rung lên, trên màn hình, xuất hiện cặp mắt Hạ Dư.

Ướt át, nóng bỏng, nhưng mà lại, âm trầm.

Tuy ban đầu Tạ Thanh Trình có giật mình hơi quá, nhưng dù sao anh cũng luôn bình tĩnh, anh yên lặng một chốc rồi nói: "Tôi mong rằng cậu có thể dùng kỹ năng của hacker nhà cậu ở nơi nào đáng giá chút."

Hạ Dư đáp: "Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh nói xem có đáng giá không."

Tạ Thanh Trình thở dài, mệt mỏi nâng tay lên day day trán: "Xuân cái mẹ cậu ấy."

Nói xong dựa điện thoại lên đống tài liệu y học dày cộp, đứng dậy đi vào nhà tắm, mặc kệ cậu luôn. Anh cũng không biết một câu mắng Hạ Dư "Cái mẹ cậu" dưới giường này của anh, ẩn chứa chút giận dữ, là chút hơi thở của người sống, xa rời đã lâu lắm rồi, rốt cuộc cùng khiến cho trái tim Hạ Dư thoải mái hơn một chút.

Bầu trời như phấn bạc vụn ngọc rơi xuống, lề mề suốt một khoảng thời gian, đã tới cuối năm, cũng là những ngày tháng cuối cùng của năm học.

Năm nhất đại học vẫn còn đang thi cuối kì, năm bốn đại học đã lục tục thu dọn hành lí xong xuôi, kéo tay cầm vali đi về nhà.

Trong dàn xe tới đưa đón con cái, có một chiếc xe quân dụng Jeep Wrangler rất hút mắt.

Xe cá tính, hàng hiệu, quan trọng nhất là, chàng quân nhân dựa vào bên cạnh xe đẹp trai phong độ không chịu nổi.

Vị quân nhân ấy là thượng tá, mặc đồng phục, đi giày chiến, đeo kính râm, dưới chiếc mũi cao thẳng như đỉnh núi, là đôi môi mỏng mím chặt, khóe môi ôm ý cười như suối nguồn. Vừa khí phách lại vừa đẹp trai lưu manh.

"Đệt." Người qua đường quay đầu lại, "Đẹp trai thế... Này xe nhà ai vậy? Đây là người nhà của ai đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro