chương 21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 21


Sau khi lửa giận của Ngô Tô Nhi hạ, hai đứa nhóc cũng đã đứng ởdưới nắng được một canh giờ, rồi sau đó lại bị Ngô Tô Nhi dẫn raruộng. Kỳ thật cũng không phải chân chính bắt hai tiểu hài tử batuổi làm nông, chỉ là đơn giản hỗ trợ này nọ, truyền truyền lời cáigì, nhưng hiển nhiên là so với ở làng Lý cùng mấy tiểu hài tử khácđùa giỡn thì không thú vị bằng, Vương Hưng cùng Vương Tổ cũngkhông dám mở miệng, nhìn sắc mặt âm trần của A sao, không phảilà có uy lực bình thường.

"Miêu Nhi, con về nhà trước chuẩn bị nấu cơm, nhớ rõ thức ăncủa trư ta đặt ở trong sân, chờ A sao trở về uy, con khí lực nhỏkhông nên động đến" Ngô Tô Nhi nhìn mặt trời đã muốn lặn hơnphân nửa, đối Miêu Nhi dặn nói.

"Đã biết, A sao, cho Vương Hưng cùng Vương Tổ theo con trở về đi,có thêm người giúp con làm việc" Miêu Nhi ngó thấy bộ dạngđáng thương hề hề của hai đứa nhóc, nhịn không được nói.

Ngô Tô Nhi hừ một tiếng không trả lời.

"Còn không mau đi theo, vẫn muốn giúp nhổ cỏ sao?" Miêu Nhi kêu lên.

Hai đứa thấy Ngô Tô Nhi không quát bảo ngưng lại, lúc này mớidám đi lên bờ ruộng.

........

Đi đến đầu thôn, thấy có năm sáu tiểu hài tử đang vui đùa với bùn,hai đứa bước chân cũng dần chậm lại, ánh mắt nhìn chăm chú.

"Được rồi, hôm nay cứ về nhà trước đã, đợi khi nào A sao hết giậnrồi lại trở ra vui đùa, cẩn thận nếu không A sao trở về lại phạtđứng" Miêu Nhi buồn cười nói.

Hai đứa nhóc nghe Miêu Nhi nói xong, đầu liền lập tức cúithấp xuống.

"Nhi, ngươi nói xem hôm nay A sao vì sao lại phát hỏa lớn nhưvậy, khi chúng ta nói sai, không phải A sao đã đánh qua chúng tarồi sao, tại sao lại còn muốn phạt đứng" Vương Hưng ủy khuất hỏiMiêu Nhi.

"A sao phạt các ngươi không phải chỉ vì các ngươi nói sai đơn giảnnhư vậy, là do các ngươi không hiểu chuyện"

"Đại ca trước đây không ngoạn bùn sao?" Vương Tổ còn nhớ rõ NgôTô Nhi nói Đại Trụ trước đây không giống như tụi nó.

"Ta với Đại ca trước đây đương nhiên cũng ngoạn bùn, nhưng đóđều là thời điểm điền lý không cần phải vội, Đại ca từ khi còn nhỏđã cùng cha làm việc" Trong trí nhớ của Miêu Nhi, Đại Trụ quảthật là một người hiểu sự "Hơn nữa Đại ca chưa bao giờ nháo ănngon, cũng không học người lớn nói nói"

Hai đứa nhóc vừa nghe xong liền không phục nói: "Chúng ta cũngthực nghe lời..."

Miêu Nhi cũng không tiếp tục nói, dù sao cũng chỉ là hai tiểuhài tử ba tuổi, không cần quản chặt, kỳ thật, Miêu Nhi chỉ cảmthấy bọn nó tinh quái một chút, cũng không có nhiều nghịchngợm.

Cả nhà ăn xong cơm chiều, Miêu Nhi thu thập cái bàn, còn NgôTô Nhi thì vào phòng của hai đệ đệ dọn dẹp một chút, chăn bôngthì đã sớm được đem đi phơi nắng tốt, chỉ cần thu dọn giườngcùng sắp xếp quần áo là ổn.

Chờ thu thập hảo, mọi người trong nhà lại như cũ cùng nhau tụtập trong sân, Miêu Nhi nhớ tới hôm nay Lý Học Tuấn có đưatới mấy thất bố, liền lấy ra giao cho Ngô Tô Nhi, chính mình giữ lạicũng làm không gì được.

Bởi vì hôm nay nên hai đứa nhóc không dám nháo, cho nên mọingười trong nhà đều tự trở về phòng của mình sớm hơn bìnhthường một chút.

Ngô Tô Nhi điểm ngọn đèn, một bên giúp Vương Nhị gấp quần áo, một bên nhỏ giọng nói: "Ngươi xem Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn làxảy ra chuyện gì, cho dù Miêu Nhi không biết sự, Lý Học Tuấnkia cũng nên hiểu được đi, mỗi lần trở về đều mang theo đồ vật nàynọ thì không nói, hôm nay còn cùng Miêu Nhi nằm ở trên một cái giường"

"Chỉ là tiểu hài tử thôi mà, có cái gì, có lẽ là do hai đứa chúng nótừ nhỏ đã chơi thân với nhau" Vương Nhị ngáp một cái trả lời.

"Còn không có cái gì, nói cho đúng ra, Miêu Nhi còn có thể chọncho mình một người nam nhân tốt hơn" Ngô Tô Nhi có chút buồnbực, Vương Nhị còn cho rằng đó là việc không có gì quan trọng.

"Rồi, được rồi, được rồi, đừng gấp nữa, ban đêm không tốt chomắt, mau ngủ đi, ngươi nếu lo lắng thì đi lên trấn trên gặp sao saocủa Lý gia để nói chuyện, Học Tuấn cũng tốt, hôm nay còn nhờ taở phụ cận mấy thôn hỏi thăm nhà ai có ca nhi tốt" Vương Nhị luônluôn không quan tâm chuyện này, vài năm nay chuyện của VươngĐại Trụ đều do Ngô Tô Nhi một người chọn đến lấy đi, từ ý muốncủa Ngô Tô Nhi xem ra, muốn tìm ca nhi chịu khó lại có thể sinhdục tốt, nào có nhiều điều kiện như vậy.

Ngô Tô Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy ý này cũng được, ở trong lòng yênlặng an bài thời gian, ân, chờ sau khi thu xếp xong mọi việc rồihướng trấn trên đi thử một chuyến.

Hiện tại sức lao động của Miêu Nhi còn hơn mấy người cộnglại, bất quá chỉ mới hai ba ngày, mấy khối đất trồng đậu cỏ đềuđược xử lý tốt lắm. Miêu Nhi trừ bỏ cuốc đất còn có vẻ cố hếtsức ra thì nhóm lửa, nấu cơm, xào rau cũng đều không có vấn đềgì.

Ngô Tô Nhi dặn dò Miêu Nhi vài câu, liền yên tâm một mìnhđi lên trấn trên một chuyến, vì phải mang theo tiền để đi đườngnên Ngô Tô Nhi đã kêu Miêu Nhi làm một cái tiểu hà bao. Miêu Nhisẽ không thêu hoa, tìm một khối vải năm ngoái làm quầnáo còn thừa cộng thêm đầu thừa đuôi thẹo thêu một cái trứng trênđó, ở trên miệng túi may thêm một sợi dây để cột hà bao lại, làmnhư thế có thể bỏ vào lấy ra một cách dễ dàng, kéo chặt sợi dâylại sẽ làm cho hà bao căng phồng lên nhìn vào cũng thấy đẹp mắt.

Sau khi từ trấn trên trở về, Ngô Tô Nhi đã quyết định sẽ may choMiêu Nhi một bộ đồ mới, Ngô Tô Nhi đã hết sức chuyên chúgiúp Miêu Nhi dùng hết số vải tốt mà Lý Học Tuấn mang đến.

Đương nhiên Miêu Nhi sau khi nghe chính mình sẽ có quần áomới, vẫn cứ cao hứng, tuyệt đối không biết hình thức của bộ đồnày là váy liền áo, càng không biết là bộ váy mới sẽ được mặc trênngười của mình khi sao sao Lý gia đến làm khách trong nhà.

  Chap 22


"A Nhị, mấy ngày nay rảnh rỗi mang Đại Trụ đi bắt mấy con cá vềđi" Ngô Tô Nhi ngồi ở viện cửa một bên xe chỉ luồn kim, một bênđầu cũng không ngẩng lên hướng Vương Nhị đang chuẩn bị xuấtmôn phân phó nói.

Vương Nhị cười ngây ngô hai tiếng, không nói hai lời quay về ốctìm cái sọt để bắt cá, lại kéo Đại Tụ vào làm mồi câu. Hai đứa nhóclần trước bị Ngô Tô Nhi giáo huấn một chút về sau đã trở nênthành thật hơn rất nhiều, không giống như trước ăn xong liềnhướng bên ngoài chạy mà lúc này đã ngồi yên ở nhà, nghe VươngNhị nói buổi tối sẽ đi bắt cá, hưng phấn đến đứng ngồi không yên.

Ngô Tô Nhi trước khi xử lý mấy cuộn vải đã kêu Miêu Nhi lựa chọn chọn màu mình thích ở trong mấy khối bố Lý HọcTuấn đưa tới. Miêu Nhi xem xong đều muốn nôn, một khối thìcó màu phấn hồng mặt trên điểm mấy bông tuyết, một khối thì cómàu xanh nhạt mặt trên điểm mấy tiểu bông cúc, còn có một khốitrực tiếp là sa mỏng điểm trên đó là mấy bông hoa bạc, hơn nữaNgô Tô Nhi muốn làm lại là váy, váy a, vẫn là đồ thuần nữ váy liềnáo.

Đương nhiên mặc kệ Miêu Nhi sống chết ra sức quấn lấy NgôTô Nhi, thề rằng chính mình không cần mặc váy như thế nào thìNgô Tô Nhi vẫn kiên quyết hơn nữa nhanh chóng bắt đầu quyếtđịnh của chính mình là làm quần áo mới, tuyển khối có vẻ cókhông khí vui mừng là màu phấn hồng làm vải để may, còn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ rằng: "Trong thôn có ca nhi nào lại khôngthích mặc một chiếc xinh đẹp, trước kia là do nhà nghèo, bây giờcon lại không thích nhưng dù sao cũng phải có một hai cái để đigặp khách"

"Con cùng ca ca ăn mặc giống nhau là được rồi, thật sự đó, A sao conmột chút cũng không muốn mặc váy, con không đi gặp khách cũngđược mà" Miêu Nhi liên tục lắc đầu.

"Con nói thế mà nghe được à, con là ca nhi, sao có thể cùngĐại Trụ ăn mặc giống nhau, còn có sao có thể không đi gặp kháchđược" Động tác trên tay Ngô Tô Nhi không ngừng, đang đính viềnhoa xung quanh cái váy.

Miêu Nhi nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên tay Ngô Tô Nhi đã gần hình thành nên một chiếc váy, chủ thể là màu phấn hồng,trên tay áo được trang trí bằng hình hoa loa kèn, thắt lưng đượcmay rất nhỏ, phần váy ở dưới được may hai lớp, còn có một cáiáo nhỏ dùng để khoác ở ngoài phòng khi trời lạnh, cổ tay áo, bênhông, làn váy còn được thêu hoa văn lên trông rất sống động, nóithật là phi thường xinh đẹp nhưng là ta tuyệt đối sẽ không mặc,Miêu Nhi ở trong lòng thề, cho dù đã sinh hoạt ở thế giới nàytám năm, hơn nữa còn tận mắt thấy quá trình mang thai của NgôTô Nhi, Miêu Nhi vẫn là cảm thấy chính mình so với nam nhânkhông có gì khác, chính là làn da có trắng hơn một chút, vóc dángnhỏ hơn một chút còn lại thì những cái nam nhân nên có đều có.

Buổi tối, Vương Nhị mang theo Vương Đại Trụ cùng hai đứa sinhđôi đã chuẩn bị tốt cái sọt bắt cá hướng bờ sông đi đến. Cái sọtbắt cá là một cái lưới hình trụ dài, bên trên có một cái lỗ to đủcho cá chui vào còn bên dưới có thêm một cái lỗ nhỏ dùng đểđựngmồi câu, dưới đáy bỏ vào mồi câu là giun, cá sẽ tiến vào ănmồi câu và tìm không được đường ra, buổi tối là thời điểm tốtnhất để bắt cá, đem cái sọt đặt vào một chỗ cố định, buổi sángngày hôm sau ra thu hồi là được.

Nơi này cá đều là sống tự nhiên,tham ăn, nên sẽ hướng cái sọt mà chui vào, không sợ không thuđược cá. Miêu Nhi sẽ không đi đặt sọt nhưng khi thu hồi sọtthì lại thích đi theo, bởi khi vớt lên thấy được có nhiều con cáđang vùng vẫy trong đó, cảm giác rất là thành tựu.

Sau khi thu hồi sọt xong, Ngô Tô Nhi sẽ lấy mấy con còn nhỏ bỏvào trong bể tiếp tục nuôi cho lớn, còn mấy con to còn lại sẽ kêuMiêu Nhi hỗ trợ ướp gia vị sau đó đem đi phơi khô.

........

Sáng sớm hôm nay, Miêu Nhi chợt nghe gà ở hậu viện truyềnđến một trận ồn ào, sau đó là tiếng gà kêu thảm thiết vang lên.

"A sao, hôm nay có khách tới sao?" Miêu Nhi đứng dậy, đi đếnsân sau liền nhìn thấy Vương Nhị đang cắt cổ gà, trong lòng cảmthấy kỳ quái, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì nha.

Nhàmẹ đẻ của Ngô Tô Nhi thời điểm lúc trước không quan tâm đến nhàmình, mỗi khi cạn lương thực nhịn không được phải về nhà mượnđỡ nhưng mười lần thì có đến tám lần là mượn không được, chodù mượn được thì cũng bị châm chọc cùng khiêu khích một chút,hiện tại nhà mình lấy dưỡng trư làm chủ yếu nên mới khá lênđược, cũng không cần qua nhà đó mượn lương thực nữa, bìnhthường rất ít khi mời họ làm khách, vẫn là Vương Nhị khuyên NgôTô Nhi, nói nhà của chín huynh đệ mấy năm trước cũng khó khăn,vì như vậy nên Ngô Tô Nhi mới thoáng thả tâm, ngày lễ tết cũng sẽđi một chút.

Bình thường, người dân ở làng Lý đến bữa cơm càngsẽ không giết gà, cùng lắm lấy vài cái trứng gà đi ra để thêmchút đồ ăn trên bàn.

"Sao sao Lý gia muốn tới" Ngô Tô Nhi bưng máng thức ăn cho lợnđi ra nói.

A sao của Lý Học Tuấn, hắn đến để làm chi? Miêu Nhi tuy rằngcảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều.

Uy hảo trư, Ngô Tô Nhi vừa nhấc đầu thấy Miêu Nhi vẫn cònmặc một áo xám tay dài cùng một cái quần dài màu xanh, mày liềnnhăn lại "Hôm qua không phải ta đã đem quần áo mới đặt ở đầugiường của con rồi sao, như thế nào còn chưa mặc?"

"A sao, con còn muốn nhóm lửa nấu cơm, nấu thức ăn cho lợn, mặcbộ này là được" Miêu Nhi bất đắc dĩ nói.

"Hôm nay cái gì cũng không cần con làm, chạy nhanh vào thayquần áo đi, còn có ở trong ngăn tủ có phấn đấy, lấy ra dùng đi"Ngô Tô Nhi đẩy Miêu Nhi vào phòng nói.

Miêu Nhi rốt cuộc ý thức được có điểm không thích hợp "Asao, Lý sao sao muốn tới, ta vì sao phải cần đánh phấn?"

"Lý sao sao tới là để xem con, nhanh đi thay quần áo" Ngô Tô Nhinói cho có lệ.

"A sao, con mặc như vậy thật sự được rồi, Lý sao sao cũng không phảilà ngoại nhân"

"Yêu, đã muốn không phải là ngoại nhân" Vương Đại Trụ mang theomột rổ các thức ăn cho lợn bước vào sân, chợt nghe thấy nhữnglời này, trêu ghẹo nói.

  Chap 23


Miêu Nhi cầm lấy khung cửa, giãy nãy nói: "Ca, ca nói vậylà có ý gì, ta như thế nào nghe không hiểu?"

"Nhanh đi thay quần áo đi, ngày hôm nay con làm sao vậy?" NgôTô Nhi dùng sức phụ giúp Miêu Nhi.

"Con không, con không mặc váy" Miêu Nhi hô to lên.

"Hôm nay Lý sao sao chính thức tới cửa làm khách, con cư nhiênmặc như vậy ra gặp mặt trưởng bối? Một chút lễ phép cũng khôngcó" Ngô Tô Nhi thành công đem Miêu Nhi đẩy vào trong phòng.

Được rồi, coi như trong nhà có khách thì phải mặc khác đi mộtchút vậy, nhưng còn phấn này thì thôi đi. Sau khi Ngô Tô Nhi kiêntrì cộng thêm cưỡng bức, rốt cuộc Miêu Nhi cũng không tìnhnguyện cầm lấy quần áo mới.

"Ha ha, ta thấy Miêu Nhi lớn lên mặc váy thật là đẹp mắt, chờ khi Asao rảnh, sẽ giúp con làm thêm mấy cái nữa" Ngô Tô Nhi thấy Miêu Nhi là không chịu mặc váy không phải bởi vì khôngthích, mà là chưa có mặc qua, nên không biết mình mặc váy nhìn rất đẹp.

"Đến, A sao giúp con đánh phấn, đây chính là từ trong *** bán phấn tốt nhất trấn trên mua được, con ngửi thử xem, không chỉcó hương thơm hảo, đánh lên còn làm cho mặt trắng thêm, mộthộp nhỏ này thôi cũng đáng giá mười đồng tiền đấy" Ngô Tô Nhi ởmột bên cảm khái, một bên làm bộ phải giúp Miêu Nhi bôi lên.

"A sao, không cần, thật sự không cần, con nghe nói trấn trên phấnđều trộn thêm Bạch Thạch phấn, dùng lên sẽ làm hư da, người xem da mặt con đã đủ trắng, không cần phải trắng thêm nữa"

Miêu Nhi đầu đầy hắc tuyến kêu to lên, cũng nhanh như chớptrốn vào trong phòng.

Ngô Tô Nhi còn muốn chuẩn bị cơm trưa, cũng không có nhiều thờigian cùng Miêu Nhi nháo, gặp Miêu Nhi kiên trì không chịuđánh phấn, cũng liền thôi, huống hồ làn da của Miêu Nhi quảthật rất trắng, cộng thêm bộ váy màu hồng hỗ trợ, càng có vẻmềm mại, chỉ tại trong lòng có chút đáng tiếc hộp phấn kia, nghĩlại có chút buồn cười, chỉ tại Miêu Nhi không muốn đánh, cònnói hộp phấn kia bỏ thêm cái gì Bạch Thạch Phấn, nhiều ca nhidùng như vậy, nếu có vấn đề thì đã sớm truyền ra.

Ngô Tô Nhi đã sớm đem đồ ăn chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến trưa nữalà được, chỉ chốc lát sau, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ngựa hí.

Asao của Lý Học Tuấn Dương Tú Nhi đã mướn một chiếc xe ngựachuyên dụng, sớm chạy lại đây.

Ngô Tô Nhi gật đầu cười tiếp nhận lễ vật của Dương Tú Nhi, cũngkhông nhún nhường, đây là lệ thường, khi tới làm khách nhà ngườikhác không thể đi hai bàn tay trắng tới, Ngô Tô Nhi cũng xuất ravài lễ vật, chính là tổng không bằng lễ vật đưa đến.

"Miêu Nhi, châm trà mời Lý sao sao" Ngô Tô Nhi hướng phòng củaMiêu Nhi hô, từ khi Miêu Nhi thay váy xong thì vẫn bịVương Nhị cùng Vương Đại Trụ ngắm nhìn suốt, nên vẫn tránh ởtrong phòng.

Vương Miêu Nhi lên tiếng, đến phòng bếp đổ một bình nướcsôi, lấy lá trà trên ngăn tủ, sau đó cùng cầm lên nhà chính, rấtnhanh rót ra một tách trà. Dương Tú Nhi nhìn động tác nhanhnhẹn của Miêu Nhi, trong lòng âm thầm gật đầu, tay liền cầmlấy tách trà.

Dương Tú Nhi lại mỉm cười, làm bộ cúi đầu uống trà, dư quangcũng không rời Miêu Nhi, nhi tựa hồ có chút không được tựnhiên, tay luôn cầm váy kéo xuống, trên gương mặt trắng noãn lànốt ruồi lệ chí đỏ sẫm, thực dễ dàng thấy được, tuy vóc người cònchưa được nảy nở, nhưng từ gương mặt xem ra sẽ rất thanh tú.

"Miêu Nhi trước kia chưa có mặc qua váy, hôm nay mặc vàoliền có chút không được tự nhiên." Ngô Tô Nhi thấy Miêu Nhiliên tục kéo váy, cười giải thích nói: "Là ta sơ sót, mấy năm trướctrong nhà còn nghèo, không có điều kiện, sau này khá hơn mộtchút, Miêu Nhi không nói, ta liền quên mất, này là do lần trướcLý Học Tuấn đưa tới mấy thất bố mới làm được một bộ."

Miêu Nhi để ý thấy ánh mắt của Dương Tú Nhi vẫn không rờimình, cho nên cảm giác lại càng không thoải mái, nhỏ giọng nói: "Con bình thường đều nhóm lửa uy trư, mặc váy thật sự không tiện."

"Ha ha, Miêu Nhi thật sự là hảo nhi, xinh đẹp, lại chịu khó, chính là đã lớn rồi,tổng không thể như vậy mãi được, có ca nhi nào lạikhông thích mình xinh đẹp? Cho dù Lý sao sao đã lớn tuổi, có đôikhi cũng muốn trang điểm, mặc váy đẹp" Dương Tú Nhi một bêncười nói, một bên tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra, sau đó kéoMiêu Nhi lại gần

"Con là Lý sao sao nhìn lớn lên, từ nhỏ đãhiểu chuyện, vòng tay này ta tặng con, cũng không đáng giá lắm, con mang theo để làm kỷ niệm"

Miêu Nhi một bên từ chối, một bên luống cuống tay chân giãydụa suy nghĩ muốn thu hồi cánh tay lại, đem ánh mắt cầu cứu nhìnvề phía Ngô Tô Nhi.

Ngô Tô Nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Tú Nhi, biếtDương Tú Nhi đối với Miêu Nhi hài lòng, huống hồ, Lý HọcTuấn lại cùng Miêu Nhi ở chung trên một chiếc giường. Dương Tú Nhi hôm nay đến xem cũng chỉ là muốn xác định lại một chút, liền đối Miêu Nhi nói: "Buổi sáng hôm nay con đã nói Lí saosao không phải là ngoại nhân sao? Lý sao sao đã tặng con, con cứ nhận lấy đi"

Miêu Nhi chỉ còn cách cảm tạ, cầm vòng tay rời khỏi nhàchính, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Đi đến sân thấy Đại Trụ đang ở cạnh giếng múc nước, cái giếng nàycũng là từ năm ngoái đào được, bước đi qua, lôi kéo Đại Trụ nhỏgiọng hỏi: "Ca, ca nói cho ta nghe, A sao là đang muốn làm cáigì? Lý sao sao lại còn đưa vòng tay cho ta?"

  Chap 24


"Hắc hắc, Miêu Nhi mặc váy nhìn thật đẹp, về sau Đại ca kiếm tiền,mỗi ngày đều cho nhi mặc váy" Vương Đại Trụ cười ngây ngônói.

"Ca, ca còn chưa có trả lời vấn đề của ta" Miêu Nhi lắc lắccánh tay của Vương Đại Trụ, không buông tha nói.

Vương Đại Trụ nhịn không được lại cười ngây ngô, chính là vẫnkhông trả lời câu hỏi của Miêu Nhi.

Trong phòng, Ngô Tô Nhilại bảo Miêu Nhi đi vào bồi Dương Tú Nhi nói chuyện, Miêu Nhi vẫn còn nghi vấn đầy bụng, tạm thời phải buông tha choVương Đại Trụ.

Dương Tú Nhi bất quá chỉ mới rời làng Lý đi ra ngoài một năm, dùsao lúc trước đã nhìn Miêu Nhi lớn lên cũng không có gì phảilo lắng, huống hồ vài năm nay vẫn nghĩ đến tìm định cho Lý Học Tuấn một ca nhi, bây giờ chỉ còn chờ Lý Học Tuấn trở về tiến hànhnghi lễ đính hôn nữa là được, trên cơ bản là cứ định đến đây đã.

Dương Tú Nhi lại nhìn Miêu Nhi, càng nhìn lại càng thích, tinhtế dặn dò Miêu Nhi, bình thường việc trong nhà nên lượng theosức mình, không thể cậy mạnh mà làm hỏng thân mình, cái ăncũng cần phải chú ý, hiện tại thân mình vẫn còn rất gầy, công


cuộc dưỡng thân mình nên sớm được tiến hành, thân thể về sau sẽkhông mệt dài dài.


Miêu Nhi ở một bên trả lời, thỉnh thoảng lại nói lời quan tâmDương Tú Nhi, cũng thích hợp biểu đạt chú ý đối với Lý Học Tuấn.

Dương Tú Nhi thấy Miêu Nhi quan tâm Lý Học Tuấn, cảm thấyrất là vừa lòng, tuy nói Miêu Nhi bây giờ còn nhỏ, khả nănghoàn toàn không biết sự, nhưng đã biết nghĩ đến đứa con nhàmình, luôn là điều tốt.

Ngô Tô Nhi ở phòng bếp nhanh nhẹn xào rau, gà từ hồi sáng đã bắtđầu hầm, hiện tại đã muốn chín, mùi thơm bay lên từng đợt, ngửithấy là muốn ăn ngay vào bụng. Miêu Nhi muốn xuống bếp hỗtrợ, lại không thể bỏ mặt Dương Tú Nhi một mình ở lại, có chút


đứng ngồi không yên, may thay lúc này Ngô Tô Nhi kêu Đại Trụ đilên nhà chính thu thập cái bàn, Miêu Nhi liền đứng lên, đemđiểm tâm cùng nước trà tiếp nhận sau đó đặt lên trên bàn, lạingăn Dương Tú Nhi muốn đến hỗ trợ, cùng Đại Trụ hai người dọnxong ghế dựa.


Hai đứa sinh đôi hiện tại đã muốn thu liễm rấtnhiều, vẫn là thích đi ra ngoài đùa giỡn, nhưng đến giờ ăn cơm,liền chính mình tự trở về, cũng không cần phải có người ra ngoàitìm, hiện tại đang giúp Ngô Tô Nhi cầm bát đũa. Vương Nhị lại đilấy thêm củi bỏ vào bếp, gặp Ngô Tô Nhi chuẩn bị đồ ăn không saibiệt lắm, lúc này mới đứng dậy, lấy nước rửa mặt và tay, giúp NgôTô Nhi đem thức ăn lên nhà chính.

Ngô Tô Nhi vốn muốn mời xa phu chở Dương Tú Nhi vào cùng nhauăn cơm, kia xa phu kiên trì không chịu, chỉ nói là phải tuân theoquy củ, chính mình cũng có mang theo lương khô, Ngô Tô Nhi lúcnày mới phải từ bỏ ý định.


Ăn cơm xong, Ngô Tô Nhi lại lưu Dương Tú Nhi ngồi nói chuyệnnhiều thêm một lát, sợ Dương Tú Nhi đi đường ban đêm không antoàn, nên không lưu lại ăn cơm tối.


Chờ Dương Tú Nhi vui vẻ tiêu sái ra về, Miêu Nhi rốt cuộc nhịnkhông được, lập tức trở về phòng, đổi lại một thân quần áo nhưcũ, trong lòng âm thầm quyết định, đợi sau khi giặt xong bộ váynày sẽ đem nó bỏ vào ngăn cuối cùng của tủ quần áo, không bao


giờ lấy ra nữa.


"A sao, hôm nay Lý sao sao vì cái gì lại muốn đưa cho con vòng tay,còn mang lễ vật này nọ đến?" Miêu Nhi nhìn Ngô Tô Nhi đangthu thập lễ vật Dương Tú Nhi mang đến, đem nghi vấn trong lòngnói ra.

"Miêu Nhi ngốc, Lý sao sao đến đây là muốn xem tướng nhi" VươngĐại Trụ cười ha ha đáp.

Tướng nhi, tướng nhi, từ này mình biết, do hai năm nay ngày nàoNgô Tô Nhi cũng thường xuyên nhắc đến, chính là nhà ai có ca nhiđủ tuổi, nếu đối hắn có ý, trưởng bối sẽ mang chút lễ vật đi quanhà ca nhi xem mặt, nếu vừa lòng sẽ định luôn, không hài lòngcũng không sao, chính là coi như đi làm khách.

Trước kia mỗi lầnNgô Tô Nhi trở về liền lẩm bẩm nói ca nhi nhà này bộ dạng quá


béo, sợ là cái lười, kia ca nhi không sinh dục tốt, luôn là nghe bìnhluận về người khác, không ngờ bây giờ lại đến phiên mình bị xem.


Miêu Nhi nhất thời còn phản ứng ngây ngốc, chỉ tại trong đầuquanh quẩn toàn là tướng nhi.

"Ngốc, cao hứng đến nổi đứng ngẩn người thế à?" Ngô Tô Nhi nângtay vỗ vỗ lưng Miêu Nhi một chút.

"A, A sao người là nói Lý sao sao tới xem tướng con là thật hả?" Miêu Nhi không dám tin hỏi.

"Nha, nha, sao lại cả kinh như thế, con yên tâm đi, Lý sao sao đối với con thực vừa lòng, chỉ chờ Lý Học Tuấn về nữa thôi, việc nàyđã được quyết định rồi" Ngô Tô Nhi đáp.

"Không phải a, A sao, như thế nào lại biến thành đính hôn rồi, co mới tám tuổi thôi mà"

"Con đúng là không hiểu chuyện chút nào, Lý Học Tuấn đã mườibốn, con còn cùng hắn nằm ở trên một chiếc giường, tuy nóiVương Hưng cùng Vương Tổ là không nên nói bừa, nhưng cũngkhông thể đổ lỗi hoàn toàn cho bọn nó. Chỉ tại A sao không chú


ý, không đem đạo lý này nói cho con, cũng không phải điều gìquan trọng nhưng nếu truyền ra cũng không tốt cho thanh danhcủa con" Ngô Tô Nhi gặp bộ dáng vẫn không rõ vấn đề của Miêu Nhi, không khỏi có chút khó thở.


"Nhưng mà A sao, cũng không cần đính hôn ngay hiện tại" Miêu Nhi kêu rên nói, tuy nói đã sớm biết rằng thế giới này là nam nhâncùng nam nhân tạo thành gia đình, kiếp trước cũng không phảichưa thấy qua đồng tính luyến ái, nhưng là chính mình, chínhmình còn không có nghĩ tới vấn đề này a, ta mới chỉ tám tuổi thôi.

Ngô Tô Nhi gặp Miêu Nhi còn mơ hồ, lúc này mới buông đồđang sửa sang ở trong tay xuống, đi đến chiếc ghế dựa ngồi xuống

"Con nên chuẩn bị từ bây giờ đi, con nghĩ xem mười dặm tám hướng quanh đây, có nhà nào có thể so được với nhà của Lý HọcTuấn, con hiểu rõ có người nào có năng lực trong vòng hai nămcó thể làm ra một số tài sản lớn như thế, nếu biết mua thêm mộtsố đất, được miễn thuế vài năm, liền cả đời cơm áo không lo, hoặctrở về thanh thản, ổn định khảo một cái công danh, Lý Học Tuấnlại là người có đầu óc, không chừng con còn có thể làm một quan gia sao sao"

Nơi này thống trị coi như sáng suốt, cổ vũ nông dân khai hoang,vài năm đầu không cần nộp thuế, quan phủ năm năm công tácthống kê một lần, từ quan phủ nhận định, nếu đất hoang trở nênmàu mỡ, còn được thưởng thêm cho một số gạo, từ đó về sau


người nào đứng tên trên mảnh đất đó mới bắt đầu nộp thuế.


Nếutrong nhà có sức lao động, không gặp phải thiên tai, ấm no làchuyện không thành vấn đề, nhưng không phải nhà mình khi đóbởi vì có người sinh bệnh nên tài sản trong nhà cũng đi ra ngoàihết không phải sao.

Vài năm nay tuy xây lại được căn nhà, Miêu Nhi hiểu rõ trừ bỏ vài mẩu đất, mấy đầu lợn cái thì vẫnkhông tiết kiệm được gì, năm nay trừ bỏ mình được làm thêm mộtbộ váy ra thì những người khác quần áo vẫn có mấy miếng vá.

Hiện tại dưỡng trư đã muốn là nguồn thu nhập lớn nhất, nếu chỉdựa vào số tiền hiện tại thu được, muốn tiết kiệm một số tiền, vẫnlà khó khăn.

"A sao, con muốn nghĩ chút biện pháp để nhà mình có thể tiết kiệmđược một chút tiền, không vội" Miêu Nhi thấp giọng nói, biếtNgô Tô Nhi toàn tâm toàn ý muốn mình hảo, nhưng là bản thânthật không có tâm tư kia.

"Nhi ngốc, con cũng đã lớn, nhà chúng ta không thể so với nhàgiàu ở trong thôn, con là một ca nhi mà cả ngày cứ ở bên ngoàichạy cũng không phải chuyện tốt, con xem Tôn nhi ở cách vách,so với con còn nhỏ hơn, hiện tại cũng chỉ ở nhà dưỡng, nấu cơmthêu thùa, con là người có khả năng, trước kia tuy nói trong nhànghèo nhưng cũng là A sao không chăm sóc cho con tốt, dưỡng con thành dã hài tử.

Thôn chúng ta nhỏ thế này làm sao cóthể tạo ra nhiều thu nhập được, nếu không Lý Học Tuấn như thếnào lại phải chạy lên trấn trên, Đại cacon đã đến tuổi thànhhân, còn có Vương Hưng, Vương Tổ, cha con nghĩ cho hai bọn nó đi đọc sách.Về sau a, cũng lấy không ra bao nhiêu của hồi môncho con a, sợ con vào nhà có gia cảnh tốt sẽ chịu khi dễ, còngia cảnh không tốt thì con lại phải chịu khổ, Lý Học Tuấn tốt xấugì chúng ta cũng hiểu rõ, người trong nhà lại đơn giản..." Ngô Tônhi lôi kéo Miêu Nhi ôm vào trong lòng, liên miên cằn nhằnnói.

Miêu Nhi dán lỗ tai vào ***g ngực ấm áp của Ngô Tô Nhi, tronglòng một trận chua xót, biết Ngô Tô Nhi cái gì cũng đều lo lắng chomình, rầu rĩ nói: "A sao, con hiểu được, nhưng có một chuyện, HọcTuấn ca ca đã lớn, lại ở bên ngoài vào Nam ra Bắc, không chừng đãcó ca nhi vừa ý, chờ lần sau huynh ấy trở về, con muốn hỏi rõràng, nếu huynh ấy đã có, chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa"

Ngô Tô Nhi nghe xong, trong lòng cả kinh, như thế nào lại đemchuyện này quên mất, nếu hắn thật sự đã ở bên ngoài thân mật,còn trêu chọc Miêu Nhi nhà mình, như vậy mình tuyệt khôngđem Miêu Nhi gả qua "Được, được, A sao nhớ kỹ"

Thấyvẻ mặt Miêu Nhi là lạ, Ngô Tô Nhi lại tưởng là Miêu Nhi lo lắng Lý Học Tuấn bên ngoài đã có người khác, cũng không nghĩ nhiều, sờsờ đầu buông Miêu Nhi ra, trong lòng hạ quyêt tâm, hai ngàysau sẽ lên trấn trên tìm Dương Tú Nhi một lần nữa.

Mặc kệ như thế nào thì chuyện của Miêu Nhi rốt cuộc cũng đãtrôi qua. Kỳ thật, Miêu Nhi không tiếp thu nổi chuyện cùng Lý Học Tuấn đính hôn, nơi này tiểu hài tử phá lệ trưởng thành sớm, Lý Học Tuấn lại là nam nhân, ở bên ngoài tự do luyến ái là việc bìnhthường, ân, chờ cuối năm Lý Học Tuấn trở về, cho dù hắn không cóđối tượng đi chăng nữa, cũng nhất định phải khuyên hắn nhanhnhanh đi tìm lấy một người, nếu không sẽ làm cho A sao nhà mìnhloạn tưởng uyên ương quá mức.

Miêu Nhi trong lòng âm thầmhạ quyết tâm, lập tức đem chuyện này vứt ra sau đầu. Hiển nhiên,Miêu Nhi còn không rõ ràng nơi này nếu xem tướng nhi, thutín vật của người ta có ý nghĩa gì.

  Chap 25


Sự kiện tướng nhi qua đi, cuộc sống của Miêu Nhi cũng khôngcó nhiều thay đổi, Ngô Tô Nhi lại không cho Miêu Nhi xuốngruộng cùng nhau làm việc, dù sao bây giờ cũng chưa đến thời điểnthu hoạch đậu nành, Miêu Nhi liền rơi vào thanh nhàn, chỉ việc


ở nhà nhóm lửa, giặt quần áo và thêu hoa, này là do Ngô Tô Nhivẫn còn đốc thúc rèn luyện, chính là vẫn không có nhiều tiếntriển.


Như thế lại qua nửa tháng, đúng với thời điểm để thu hoạchlúa, bởi vì trong nhà trồng lúa, người dân thường hướng bờ sôngchạy đến nên Vương Nhị cùng Vương Đại Trụ liền thay phiên nhautrông ruộng lúa nước nhà mình.

......

Chạng vạng tối, Vương Đại Trụ đầu tiên đem cuốc về nhà trước sauđó lại đem một cái xẻng hướng ruộng nước nhà mình đi đến, cẩnthận kiểm tra đường mương dẫn nước có hay không bị tắc nghẽn,nhìn trong nước lại thấy có một tia màu hồng chảy qua, Vương ĐạiTrụ lắc đầu, thầm nghĩ chắc là do nhìn dòng nước quá lâu nên bịhoa mắt, lại tiếp tục công việc gia cố thêm đường mương, lập tứcliền phát hiện có chỗ không thích hợp, đích thật là có hỗn huyếtchảy xuống dòng nước.

Vương Đại Trụ liền cầm cái xẻng dọc theođường mương mà đi, xa xa liền nhìn thấy ở bờ sông, nơi bắt đầucủa đường mương có một thân hình màu xám. Vương Đại Trụ tronglòng cả kinh, một bên kêu các thôn dân đang bận rộn ở phụ cậnruộng nước, một bên rất nhanh đem người ở trong mương kéo đira. Vương Đại Trụ cẩn thận đưa tay lên mũi dò xét hơi thở củangười lạ, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vẫn còn có một tia hơi


thở.


Mọi người trong chốc lát vây quanh lại đây, có người nhận ra đâylà một ca nhi sống ở thôn kế bên "Cũng là một ca nhi đáng thương,trong nhà thì phụ mẫu đều mất sớm, ngày ngày còn phải chịu hànhhạ từ Thẩm sao sao, thúc thúc lại là một tên tửu quỷ"

"Mấy ngày trước ta lên thăm cô cô, nghe được Thẩm sao sao củahắn có ý định bán ca nhi này cho Tử Nhân Nha Tử" Xung quanhcác thôn người dân phần lớn đều thông hôn với nhau, nên cácthôn thành ra đều có chút thân thích.

"Thật là nhẫn tâm, Tống Nhân Nha Tử tâm địa đen tối, sẽ đem nhihướng địa phương kia mà bán đi"

"Chứ không phải là trốn tới đây sao?" Có người đoán.

Tóm lại có vài người nhận thức ca nhi này nhưng đều sợ phiền toáiđến mình, nên không một ai đứng ra giúp đỡ. Vương Đại Trụ xemsắc mặt người nọ càng lúc càng tái đi, đỡ hắn lên vai của mình sauđó cố gắng đứng dậy "Làm phiền mấy vị thúc thúc bá bá giúp tamang xẻng đem về nhà của ta, ta trước tìm đại phu cho hắn nhìnthử xem"

Tất cả mọi người trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, tranh nhau nóicam đoan sẽ mang xẻng đem về.


Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi đang bận rộn ở trù phòng, nghetrong viện Đại Trụ một tiếng lại một tiếng kêu to, đều vội vàngchạy đi ra, nhìn thấy Đại Trụ trên lưng mang thêm một người trởvề, tất cả đều chấn động. Ngô Tô Nhi tiến lên giúp đỡ mang ngườinọ xuống, cau mày nói: "Đây không phải là ca nhi của Lý gia sao,việc này là như thế nào?"


"A sao, con cũng không rõ ràng lắm, con từ đường mương của nhàmình vớt lên được" Đại Trụ thành thật đáp.

"A sao, trước đem hắn vào nhà đã, con nhìn hắn có vẻ như không tốtlắm" Miêu Nhi tiếp lời nói.

Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi đem người nọ đặt vào trong phòngcủa Miêu Nhi, lại nhanh chóng đem một chậu nước ấm tới,chuẩn bị giúp hắn lau thân mình, dự định mặc cho hắn một bộquần áo khác thay thế cho bộ đã bị ướt, chờ Miêu Nhi đem bộđồ màu xám trên thân hắn cởi ra, liền bị các vết thương lớn nhỏtrên người hắn làm cho hoảng sợ "A, A sao, nhìn xem, hắn là bị làmsao vậy?" Miêu Nhi cầm khăn nóng trong tay không dám lauxuống.

Ngô Tô Nhi vừa thấy, cũng thở dài một hơi "Còn không phải bịThẩm sao sao của hắn đánh sao, mỗi lần sang thôn bên đó đềunhìn thấy Thẩm sao sao đánh nó, đem đồ tới đây đi, miễn chotiểu hài tử con bẩn mắt"

Miêu Nhi lấy ra một bộ quần áo của mình, Ngô Tô Nhi nói hắnso với mình lớn hơn ba tuổi, chính là mặc quần áo của Miêu Nhi vẫn còn có chút lớn, trên người gầy chỉ còn trơ một bộ xươngcốt, vóc dáng cũng nhỏ, nốt ruồi nơi mắt trái cũng đậm, chính làrất nhỏ, tuyệt không giống nốt ruồi của ca nhi mười một tuổi. Nốtruồi nơi khóe mắt khi sinh ra liền đã định, lớn nhỏ cũng là theothân thể lớn lên mà lớn lên.

Đại Trụ thừa dịp Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi lau mình chongười nọ liền chạy đi mời đại phu đến, đại phu híp híp mắt cẩnthận xem xét thương thế của ca nhi kia "Không có việc gì, hắn bởivì ngâm dưới nước nên bị cảm lạnh dẫn đến hôn mê, làm cho thânthể hắn ấm lên là được, uy cho hắn chút thức ăn nóng dễ tiêu, vềsau lại tẩm bổ liền không khác người bình thường cho hắn"

Ngô Tô Nhi cảm tạ đại phu xong, lại cầm vài trái trứng gà đưacho hắn, kêu Đại Trụ đi ra ngoài cửa tiễn hắn ra về. Miêu Nhivì muốn lấy thêm cho ca nhi nọ tấm chăn liền cũng đi ra sân.

......

Đến tối, Vương Nhị mới trở về, như cũ ở trong sân đặt một cáibàn, người trong nhà vừa nói về chuyện ca nhi hôm nay, vừa ăncơm.

"Ca nhi trong phòng kia kêu Lý Giai Nhi, thật là đáng thương, cũngkhông biết gặp phải bao nhiêu đau khổ mới phải nhảy xuống sông"


Ngô Tô Nhi múc một chén canh cho Vương Nhị nói"Nếu Đại Trụ không mang trở về thì chuyện ca nhi này cũng khôngliên quan đến mình, còn nếu đã mang về thì nếu giúp được gì liềngiúp đi" Vương Nhị một bên há mồm ăn canh, một bên nói.


Đang nói thì bỗng nhiên trong phòng truyền ra một trận âm thanhđỗ vỡ, Miêu Nhi liền buông bát xuống, hướng trong phòng điđến.

"Các ngươi đừng tới đây, ta sẽ không đi đến kỹ viện đâu"

Miêu Nhi xốc rèm cửa lên thì nghe thấy một trận tiếng la khàn khàn, tậptrung nhìn vào, Lý Giai Nhi đang cầm cái kéo để may vá thêu thùacủa Miêu Nhi, hướng về phía cửa la lên.

Ngô Tô Nhi đem Miêu Nhi kéo ra phía sau, nhẹ giọng nói: "Giai Nhi không nhớ rõ Vương sao sao sao? Ta lần trước đã cho ngươimột khối bánh bột ngô"

"Ngươi không cần lại đây, đừng nghĩ lừa ta đi kỹ viện, ta chết cũngkhông đi đâu" Lý Giai Nhi đem cây kéo chỉa hướng chính mình hôlên.

"Đừng sợ, chúng ta là đem con từ bờ sông vớt lên, Thẩm sao saocủa con không biết đâu" Ngô Tô Nhi trong lòng một trận khiếpsợ, cư nhiên muốn đem một hảo hảo nhi bán cho kỹ viện.

Ngườidân làng Lý dù có khó khăn đến như thế nào nếu như vẫn còn mộtcon đường sống thì sẽ không bao giờ nghĩ đến đem đứa nhỏ bán đi,dù không còn biện pháp nào đi chăng nữa cũng sẽ không bán chokỹ viện.

Lý Giai Nhi lại đề phòng, nhìn Ngô Tô Nhi một hồi lâu, mới bỏ kéoxuống, một bên khóc nấc lên "Vương sao sao, người cứu cứu con, conviệc gì cũng làm, không cần đem con bán cho tiệm ăn, ô..ô.."

Ngô Tô Nhi chậm rãi vỗ vai Lý Giai Nhi nói: "Đừng nóng vội, đểchúng ta nghĩ biện pháp, đói bụng chưa, trước đứng lên ăn một chútgì đã"

Đại Trụ đã muốn đem tới một chậu nước ấm, tay chân có chút luống cuống nói: "Ngươi rửa mặt đi, chúng ta, chúng ta sẽ khôngcho Tống Nhân Nha Tử vào"

Lý Giai Nhi chậm rãi dừng lại tiếng khóc, rửa mặt, đi theo Ngô Tô Nhi đến trong viện ngồi, chờ Miêu Nhi đi lấy thêm cho hắn mộtbộ bát đũa khác, liền từng ngụm từng ngụm ăn vào, hiển nhiên làthực đói, nhưng là, hắn lại ngừng ăn, chỉ uống thêm nửa bát canhliền buông đũa xuống.

"Sao thế, như thế nào lại không ăn nữa?" Ngô Tô Nhi thân thiết hỏi.

"Con ăn chừng này là no rồi, con sẽ cố gắng làm việc, chỉ cần ăn mộtchút là tốt rồi, Vương sao sao, người mua con đi, con thật sự chỉ ănmột chút" Lý Giai Nhi quỳ trên mặt đất cầu xin nói: "Thẩm sao saođã đem con bán cho Tống Nhân Nha tử, con thật vất vả mớithoát ra được, các người mua ta đi, con thực sự sẽ không lười biếng"

"Con trước đứng lên đã, Tống Nhân Nha Tử đưa cho Thẩm saosao bao nhiêu tiền?" Vương Nhị kéo Lý Giai Nhi hỏi.

"Con trốn ở trong phòng nghe được là hai lượng bạc" Lý Giai Nhithấp giọng nói, liền khẩn cấp nói thêm "Con sẽ làm việc, sẽ không đểcác người bỏ tiền ra vô ích"


"A sao, chúng ta lưu hắn lại đi, con vẫn còn hai lượng bạc, con nguyệný đem ra" Vương Đại Trụ đột nhiên chen vào nói.


Ngô Tô Nhi thở dài một hơi: "Chờ ngày mai đi tìm Tống Nhân NhaTử nhìn xem, bây giờ ăn cơm đã, nhà chúng ta cũng không thiếuchút lương thực ấy, con trước ăn no đi"

  Chap 26


Ngô Tô Nhi thấy Lý Giai Nhi cảm xúc không ổn định nên không đểhắn ngủ cùng với Miêu Nhi, kêu Vương Nhị ngủ với Vương ĐạiTrụ còn chính mình lại cùng Lý Giai Nhi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà Miêu Nhi đang dọn bànchuẩn bị ăn điểm tâm thì Tống Nhân Nha Tử đã tìm đến cửa, haihàm răng chuột khoa trương kêu lên:"Ai u, Vương Nhị gia, đang ănđiểm tâm sao, chậc chậc, viện này của các ngươi cũng thật đủ khíkhái so với nhà giàu ở trấn trên cũng không kém là mấy nhỉ?"

Hừ, lời này nói ra cũng thật là dễ nghe đi, bất quá chỉ là mấy gianngõa ốc, có thể so sánh với hoa viên nhà người ta sao?

"Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chỉ là một nơi để ở" Ngô Tô Nhi cũng mỉm cười nói.

"Xung quanh mười dặm bát hương thì nơi để ở này là nhất đẳngnhất, nhìn cũng biết phát ra đại tài"

"Thôn nhỏ, trấn nhỏ, nói cái gì phát, cái gì tài, bất quá chỉ tiếtkiệm được một số tiền cấp bọn tiểu bối dựng lên một nơi để ởthôi. Ngươi đã dùng điểm tâm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuốngcùng ăn với chúng ta luôn"

"Không cần, không cần, đã dùng rồi. Yêu, Đại Trụ đều đã lớn nhưvậy rồi sao, cũng nên cưới vợ rồi nhỉ, Lý Giai Nhi kia có vừa lòngkhông? Nếu không tốt, sao sao còn có mấy người nữa, sẽ đưa đếncho ngươi chọn"

"Ngươi đừng nói bừa, ta, ta mới không phải là người như vậy" ĐạiTrụ nghe thế mặt đỏ lên, ra sức phản bác nói.

"Còn xấu hổ cái gì, có tiền thì muốn cái gì mà chẳng được..."

"Tống sao sao, ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra, ngươi muốn baonhiêu tiền thì được, đừng rào trước đón sau nữa, cũng đừng dùng công phu sư tử ngoạm,chúng ta làm cho xong đi" Ngô Tô Nhi đánh gãy lời nói càng ngàycàng khó nghe của Tống Nhân Nha Tử.

"Lý Giai Nhi sinh dục rất tốt thì không nói, người lại chịu khó, lãothân vốn định đưa hắn đến một nhà giàu có để hưởng một cuộcsống tốt, nhà người ta còn có thể xuất thủ ra một số tiền kha khá,ít nhất là hai mươi hai lượng bạc" Tống Nhân Nha Tử thấy thế cũngkhông tái đông xử tây lạp, trực tiếp báo cái giá trên trời.

"Hai mươi hai, ngươi không thấy là quá cao sao?" Vương Đại Trụkinh hô một tiếng.

"Cho nên mới nói người có tiền thì mới có thể mua được sao" TốngNhân Nha Tử dào dạt đắc ý nói.


"Ngươi tên hỗn đãn này, ta liều mạng với ngươi, ta chết cũng sẽkhông đi đến địa phương dơ bẩn đó"


Từ khi Tống Nhân Nha Tử vàocửa thì sắc mặt Lý Giai Nhi đã tái nhợt, cả người phát run mạnh mẽxông lên, dùng tay xô Tử Nhân Nha Tử ngã xuống đất, không quantâm hắn lớn hơn mình cả một cái đầu.

"Ôi, ôi, lão thân hảo ý muốn mang ngươi đi hưởng phúc, ngươiđúng là một tiện nhân không biết phân biệt tốt xấu..." Tống NhânNha Tử một mặt la to, một mặt mắng.

Ngô Tô Nhi làm bộ tiến lên đỡ Tống Nhân Nha Tử dậy, cố ý đụngvào Lý Giai Nhi mấy cái, rồi mới kêu Miêu Nhi đem Lý Giai Nhikéo đi "Tống sao sao, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Lý Giai Nhi làmột ca nhi ương ngạnh, nếu ngươi cương quyết đưa hắn đến địaphương đó, không chừng tiền còn chưa thu được mà người cũngkhông còn, hắn nếu một lòng buông tha cho sinh mệnh, ngươicũng phòng không được nha"

Tống Nhân Nha Tử nhờ sự giúp đỡ của Ngô Tô Nhi mà đứng lên,một bên mắng không ngừng, một bên lấy tay vỗ vỗ bụi trên người"Hừ, nếu hắn cứ khăng khăng muốn ở đây chịu khổ, lão thân cũngkhông cần hết lòng vì hắn mà lo liệu, lấy mười lượng bạc đưa đâyrồi ta sẽ đưa cho các ngươi khế bán thân"

"Tống sao sao, dù sao cũng là bà con chòm xóm với nhau, ngươicoi như làm thêm một chuyện tốt đi, tích thêm chút công đức tạophúc cho con cháu, trong thôn thì nhà ai cũng khó khăn cả, ngươikhông phải không biết" Ngô Tô Nhi lôi kéo Tống Nhân Nha Tử nói.

"Hừ, nghe ngươi nói kìa, đại viện tử cũng đều đã làm, còn bớt chúttiền ấy của lão thân, tám lượng bạc, một cắc cũng không đượcthiếu"

"Miêu Nhi, đem cây kéo ngày hôm qua của ngươi đưa cho Lí Giai Nhi, coi như cho hắn làm kỷ niệm, sau đó kêu hắn đi theo Tống saosao để hưởng phúc" Ngô Tô Nhi lãnh hạ âm thanh, phân phó nói.

Miêu Nhi vừa định nói Vương Đại Trụ đi lấy, chưa kịp lên tiếngđã thấy hắn hồi ốc, trong tích tắc nhảy ra đưa cây kéo cho Miêu Nhi.

Tống Nhân Nha Tử thấy ánh mắt căm thù của Lý Giai Nhi, tronglòng kinh hãi, sợ hắn sẽ cầm kéo hướng chính mình đòi mạng, lậptức liền đoạt lấy cây kéo trong tay Miêu Nhi "Này không phải làmuốn hại lão thân sao, sáu lượng hai, cũng không thể lại làm cho


lão thân bớt thêm nữa đi"


"Phi, ngươi cái đạo đức giả, ta rõ ràng thấy ngươi đưa cho Thẩmsao sao nhẫn tâm kia hai lượng bạc, như thế nào bây giờ lại giốngnhư làm phước" Lý Giai Nhi hiển nhiên không phải là một ca nhingu ngốc, biết Tống Nhân Nha Tử sợ chết, một bước nhảy đếntrước mặt hắn, hung tợn nói.

Tống Nhân Nha Tử bị hù vội vàng lui nhanh ra sau, suýt nữa lại bịté, có chút thở hổn hển nói: "Ngươi thấy thì đã sao? Đừng tưởnglão thân không có biện pháp bắt ngươi, nếu chọc giận ta, ta chỉcần dùng vài đồng tiền kêu hai cái vô lại, lập tức trói ngươi bắt đi"

"Tống sao sao, ba lượng hai, ngươi không bị mất tiền, cũng khôngcần đi thêm chuyến nữa, này nhi không hiểu chuyện, ngươi cũngđừng cùng hắn so đo làm gì" Ngô Tô Nhi lôi kéo Tống Nhân Nha Tử,ôn tồn khuyên nhủ.

"Hừ, lão thân cũng đã vì hắn chạy biết bao nhiêu lộ, thôi, Đại Trụcũng là lão thân nhìn từ lúc nhỏ lớn lên, ba lượng rưỡi, không thểbớt được nữa" Tống Nhân Nha Tử oán hận nói.

Ngô Tô Nhi cau mày, ở trong lòng thầm nhủ thôi quên đi, năm nayăn mặc theo mùa nên quần áo còn có thể tái mặc lại "Hảo, theonhư ngươi nói vậy, ngươi ngồi đợi một lát, uống một ngụm trà,Miêu Nhi nhanh đưa trà lên" Ngô Tô Nhi một bên gọi Miêu Nhi,


một bên vào nhà lấy ba lượng rưỡi.


Tống Nhân Nha Tử tỉ mỉ đếm đi đếm lại hai lần, mới từ trong lònglấy ra hai tờ giấy có thủ ấn, trước đây nhà Vương Nhịcòn khá giả, cũng từng niệm quá hai ngày thư, tiếp nhận khế bánthân nhìn kỹ một lần rồi mới nói: "Không có vấn đề"

"Chậc chậc, đã nói là nhà các ngươi có nhiều tiền, tiền chính làdùng để chi tiêu cho những lúc như thế này, Đại Trụ, về sau nếulại muốn mua nhi, nhất định phải tìm Tống sao sao nha, bảo đảmngươi sẽ vừa lòng..."

"Tống sao sao, không chậm trễ ngươi nữa, ngươi về thông thả" NgôTô Nhi thấy Tống Nhân Nha Tử lại bắt đầu nói hưu nói vượn, liềntrực tiếp đuổi khách.

"Các ngươi ở lại, lão thân đi trước" Tống Nhân Nha Tử uống hếttách trà, lại cầm cái bình trên bàn lắc lắc, không thấy bên trongcòn gì nữa, rồi mới cất bước đi ra ngoài.

"Vương Đại thúc, Vương sao sao, đại ân của các ngươi, cả đời Lý Giai Nhicon cũng sẽ không quên, về sau con cũng sẽ giúp các ngườilàm việc, làm cả đời" Lý Giai Nhi quỳ trên mặt đất, mắt hàm chứa lệnói.

"Được rồi, được rồi nói những lời này làm cái gì, đừng quỳ trên mặtđất nữa, về sau cứ ở lại nhà Vương sao sao, theo lý mà nói thì khếnày đối với chúng ta cũng vô dụng nhưng mà con cũng biếtThẩm sao sao là người không biết nói đạo lý, nên khế này trước cứlưu trữ lại để về sau hắn có nháo đén cửa thì vẫn có cái làm bằngchứng" Ngô Tô Nhi kéo Lý Giai Nhi ôm vào trong ngực, thấp giọnggiải thích.

"Không sao cả, con vốn chính là được các người mua về"

"Nói nói cái gì, con nha, cứ coi đây là nhà của mình, về sau liềncùng Miêu Nhi trụ một gian phòng, hai người cũng có bạn,khế bán thân này con cứ giữ lấy, sẽ không có ai đối với conbất lợi"

"A sao, A sao, ăn cơm, ăn cơm, bọn con sắp chết đói đến nơi rồi"

Hai đứa sinh đôi hiện tại đã muốn nhớ kỹ đạo lý "lúc người lớnđang nói chuyện thì tiểu hài nhi không nên xen mồm vào", chỉ cầncó ngoại nhân ở đó, bình thường sẽ không tái nói bừa.

Người một nhà lại tiếp tục đánh răng, rửa mặt, sau một phen bị épbuộc thì mới có thể ngồi xuống ăn điểm tâm. Nếm qua điểm tâm,Lý Giai Nhi liền dành thu bát, lại kiên trì muốn cùng Vương Nhị đixuống ruộng, vẫn là Ngô Tô Nhi nói đêm nay sẽ phải trụ trongphòng Miêu Nhi, như thế nào cũng phải thu thập một phen, lạilấy vài bộ quần áo Vương Đại Trụ mặc không vừa, gọi hắn sửa sửalại, rồi mới đem đồ đó đặt vào trong phòng.

Sau đó, Miêu Nhi mới phát hiện chính mình cư nhiên bị thấtnghiệp, vốn Ngô Tô Nhi không cho mình xuống ruộng, mỗi ngày ởnhà giặt quần áo, đem thức ăn cho trư ra, băm, nấu hảo, chuẩn bịđồ ăn cho một ngày, sửa sang lại vườn rau trong viện, một ngày


cũng liền trôi qua.


Hiện tại, Lý Giai Nhi chỉ cần nhìn thấy Miêu Nhi làm việc, lập tức liền buông kim trong tay xuống, đoạt lấy việccủa Miêu Nhi, người kia tay chân nhanh nhẹn, động tác tuyệtđối mau gấp đôi so với Miêu Nhi có thừa. Sau một lúc, khôngchỉ giặt tốt quần áo, nấu tốt thức ăn cho trư, đem sâu trong vườnrau bắt qua một lần, còn quét tước nhà cửa sạch sẽ, xe chỉ luônkim cũng nhanh nốt, xem một hồi Miêu Nhi liền hoa cả mắt.

  Chap 27


Cũng may một tháng sau tiến nhập thời kỳ thu hoạch đậu nànhgấp, mới không làm cho Miêu Nhi nhàn rỗi đến hốt hoảng bùngnổ.

Lý Giai Nhi đã dung nhập tốt vào cuộc sống của nhà Miêu Nhi, sắc mặt càng ngày càng tốt lên rất nhiều, trải qua mộttháng ăn uống tốt, thân thể lúc trước bây giờ đã phát dục nhanhchóng biểu hiện ra bên ngoài, trước ánh mắt hâm mộ của Miêu Nhi thân không ngừng cao lên.

Sau sự kiên trì của Lý Giai Nhi, đến lúc thu hoạch, hắn cũng xuốnghỗ trợ, trong nhà chỉ chừa lại Miêu Nhi, một người làm việc đãmuốn dư dã. Hai đứa sinh đôi cũng bị đưa tới điền lý hỗ trợ nhặtđậu bị rơi vãi. Vương Nhị, Vương Đại Trụ, Ngô Tô Nhi cùng Lí Giainhi mỗi ngày đều thừa dịp sáng sớm lúc ánh trăng còn chưa tắt đira, chờ thái dương lặn xuống hết rồi mới lại thu thập này nọ vềnhà.

Điểm tâm đều là Miêu Nhi làm tốt, mang theo hai đệ đệ,rồi mới đưa đến cho mọi người giải quyết. Do sức lao động đượctăng thêm nên hiệu quả công việc rõ ràng tăng thêm rất nhiều,năm nay mọi người trong thôn còn đang ra sức thu hoạch đậunành thì nhà của Miêu Nhi đã muốn đem đậu nành nghiền ra,phơi nắng rồi thu hảo, chỉ còn chờ tìm thời gian thích hợp đưa đếntrấn trên để *** bán ngũ cốc thu vào nữa là được.Có được một khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn sau khi thu hoạchxong đậu nành thì trong nhà liền nghênh đón một khách nhân không ngờ đến.

Lý Học Tuấn thu được tín của Dương Tú Nhi, nhanhchóng đem tất cả các việc còn lại cho vài người thân cận nhất liềnvội vàng quay trở về.

Lý Học Tuấn căn bản chưa có ý nghĩ sâu xa gìđối với Miêu Nhi, vì dù sao thì Miêu Nhi vẫn chỉ mới támtuổi nha. Chính là lần này các huynh đệ không nên thân của Triệu giacó ý định cướp thương tuyến trong tay củaTriệu Không. Đại thiếu gia, con vợ cả của Triệu gia có ý định mượnsức của mình, ở Triệu gia liền tìm một ca nhi đưa tới bên mình,còn kêu một đại chưởng quỹ đến làm mai...

Lý Học Tuấn đúng là không còn cách nào, nhận được tín của A sao nhàmình, lúc này mới có cớ để thoát thân, chính là kể từ đó, việc hônnhân cùng Miêu Nhi xem như chính thức được định đến đâyrồi, thôi, chuyện lần này của Triệu gia, chính mình cũng không cóý định dấn thân vào, lần này về nhà đã đem các quyền lợi trong taymình giao ra hết, may mắn đã sớm có chuẩn bị, vài chưởng quỹcũng đã muốn rất quen thuộc các chuyện trong đó.

........

Khi ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa hí, Miêu Nhi cũng vừa từtrong giấc ngủ trưa tỉnh lại, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếngkêu kinh hỉ của Ngô Tô Nhi, sau đó Lý Giai Nhi liền xốc lên rèm cửađi vào phòng, gặp Miêu Nhi chuẩn bị mặc một bộ quần áo ngắn


tối màu thì liền chạy tới ngăn lại, đem chiếc váy Miêu Nhi đặtở ngăn cuối cùng của tủ lôi ra "Mặc cái này đi, mau nha"


Miêu Nhi đề phòng ôm chặt cái chăn "Không mặc, mặc cái đókhông được tự nhiên, lại không có gì quan trọng mà phải mặc"

"Cái đứa nhỏ này, sao lại nói như thế hả, như thế nào lại khôngthích mặc quần áo xinh đẹp" Ngô Tô Nhi hấp tấp vọt vào, khôngnói hai lời, liền đem Miêu Nhi từ trong chăn túm ra, lấy váyliền hướng trên đầu Miêu Nhi tròng vào "Lý sao sao cùng HọcTuấn ca ca của con đến đây, chuẩn bị cho tốt nhanh lên rồi đi rahỗ trợ tiếp đón bọn họ, A sao còn nhiều việc phải làm"

Chờ Miêu Nhi phản ứng lại thì Ngô Tô Nhi đã mặc váy cho Miêu Nhixong rồi, không đợi Miêu Nhi nói chuyện, đã đem Miêu Nhi đẩy ra bên ngoài "Mau đi rửa mặt, sau đó bồi Lý sao saotrò chuyện"

Miêu Nhi kéo kéo váy trên người, bất đắc dĩ thở dài một hơi,trong lòng rất muốn hỏi Lý Học Tuấn một chút có phải hay khôngchuyện buôn bán có vấn đề, đây chính là quan hệ rất lớn đến kinhtế nhà mình nga, nhưng lại ngại Dương Tú Nhi ở đó, lại ngượngngùng hỏi trực tiếp, chỉ biết lấy khóe mắt quan sát Lý Học Tuấn.

Dương Tú Nhi thấy thế, trong lòng có chút buồn cười "Hai ngườicác con cũng đã lâu ngày không gặp, không cần cùng ở lại đậyvới sao sao, đi dạo xung quanh làng Lý một chút đi"

"Điều này sao có thể được, Lý sao sao là tới làm khách, con như thếnào không biết xấu hổ để người ở lại đây một mình" Miêu Nhicó chút ngượng ngùng nói.

"Không ý kiến về chuyện này nữa, ta có chút chuyện muốn nói vớiA sao của con, các con tự đi đùa giỡn đi"

Miêu Nhi còn muốn nói cái gì đó, lúc này, Lý Học Tuấn liềnđứng lên hướng cửa đi đến. Miêu Nhi chỉ còn cách nói vài câuxin phép với Dương Tú Nhi, cũng bước nhanh đi theo ra ngoài.

.........

Lý Học Tuấn mang theo Miêu Nhi một đường đi đến bờ sông,tìm một nơi có bóng cây, ở trên bãi cỏ ngồi xuống.

Trong lòng Lý Học Tuấn luôn luôn có cảm giác rối rắm đối với Miêu Nhi, giờ nhìn thấy vóc dáng nho nhỏ của Miêu Nhi mặc một kiệnváy màu hồng phấn càng phát ra nét nhỏ nhắn đáng yêu, tronglòng không khỏi có chút buồn cười.

Chính mình cũng nên suy nghĩmột chút về tương lai, Miêu Nhi bây giờ chỉ mới tám tuổi, nếulà định rồi thân, chính mình lại đối hắn hảo, chờ sau khi hắntrưởng thành, chẳng lẽ còn sợ hắn sẽ thay lòng đổi dạ đi lấy ngườikhác.

Ngay từ khi biết mình sẽ đính hôn với Miêu Nhi, chínhmình lại không có một chút không vui nào, chỉ là lo lắng cho Miêu Nhi hắn vẫn còn quá nhỏ, cảm giác của chính mình đốivới Miêu Nhi tuyệt đối sẽ không phải là không thích, dù sao chínhmình về sau cũng không định ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôimà thanh thản, ổn định ở trấn trên mở mấy tiểu ***, ở làng Lýbố trí chút điền sản, cam đoan làm cho Miêu Nhi cả đời vui vẻ,khoái nhạc, cuộc sống an khang, có cái gì mà không tốt.

"Miêu Nhi, ngươi muốn cuộc sống về sau của ngươi có cái dạng gì?"Lý Học Tuấn nhìn chăm chăm vào sườn mặt của Miêu Nhi, nhẹgiọng nói.

"Ta cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt lắm, nếu trong nhà có thêmmột ít tiền để tiết kiệm để phòng ngừa bất trắc thì tốt lắm" Miêu Nhi không để ý ám chỉ trong lời của Lý Học Tuấn, híp mắtđáp.

"Liền đơn giản như vậy thôi sao, không nghĩ sẽ khác đi một chút gìà?" Lý Học Tuấn có chút kinh ngạc.

"Ngô, nếu là phòng có thể lớn hơn một chút, trong viện có thêmmột cái hồ nước liền rất tốt" Miêu Nhi lại nghĩ nghĩ, lại bỏthêm hai cái điều kiện.

"Này vẫn đơn giản" Lý Học Tuấn có chút đăm chiêu nói.

"Đúng rồi, lần này huynh thế nào nhanh như vậy đã trở lại? Phátsinh chuyện gì sao?" Miêu Nhi hít một ngụm không khí tronglành nơi bờ sông, hỏi.

"Không có gì, người của Triệu gia thèm muốn thương tuyến củaTriệu Không, ta không nghĩ sẽ dính dáng vào" Lý Học Tuấn đơn giảngiải thích nói.

"Ân, không liên quan gì là tốt nhất" Miêu Nhi lười biếng nói.

"Miêu Nhi, ngươi nói về sau chúng ta nên ở lại thôn hay lên trấntrên là tốt?" Lý Học Tuấn hỏi.

"Nhà ta ở làng Lý, ta khẳng định trụ lại làng Lý, nhà huynh ở trấntrên, huynh trở về trấn trên thôi" Miêu Nhi nhìn Lý Học Tuấngiống như nhìn ngốc tử nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Học Tuấn có chút biến thành màu đennói: "Ngươi không muốn thành thân với ta? Chúng ta không phải đãsắp đính hôn rồi sao?"

"Ngạch, đó là do A sao của ta và Lý sao sao tự quyết định, nhưngthật ra vài năm nay huynh ở bên ngoài cũng đã để ý ca nhi nào đó nhỉ" Miêu Nhi dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Lý HọcTuấn.

Sắc mặt của Lý Học Tuấn càng lúc càng đen "Ngươi không thích ta?"

"Không hề không thích huynh nha, huynh làm sao vậy?" Miêu Nhikỳ quái hỏi.

"Không hề không thích ta, vì cái gì lại không chịu theo ta thànhthân?"

"Ta chỉ mới tám tuổi thôi, còn chưa nghĩ tới chuyện thành thân"Miêu Nhi cảm thấy Lý Học Tuấn không vui, ngượng ngùngnói: "Nhưng thật ra huynh nếu đã có liền nhanh nói ra, miễn cho Lý sao sao sốt ruột"

Lý Học Tuấn đem Miêu Nhi kéo vào trong lòng của mình "Khôngquan hệ, ta sẽ chờ ngươi" Nói xong, dùng miệng nhẹ nhàng ở trêngương mặt của Miêu Nhi hôn một cái.

Miêu Nhi lúc này mới phản ứng lại được, trên mặt có một chútnóng lên, vừa bị hôn nên thần trí có chút hồ đồ, tự hỏi chuyện nàysao lại xảy ra như vậy.

Lý Học Tuấn cúi đầu thấy mặt Miêu Nhi hồng lên, trong lòngkhông khỏi có một chút vui mừng muốn nhảy cẫng lên, lấy tay ômchặt Miêu Nhi vào trong lòng "Yên tâm đi, ta sẽ đối tốt với ngươicả đời" Dứt lời, liền trực tiếp ôm Miêu Nhi trở về.

  Chap 28



Chờ Miêu Nhi phục hồi tinh thần lại, thì đã được bế về thônmột đoạn đường "Mau bỏ ta xuống" Miêu Nhi huy động cánhtay, vùng vẫy nói.

Lý Học Tuấn hé miệng cười, vững vàng thả Miêu Nhi xuống.Đương nhiên, một màn bế Miêu Nhi hồi nãy đã được phần lớnngười dân trong thôn thấy được, tin rằng không bao lâu nữa tấtcả mọi người trong thôn sẽ biết được quan hệ của mình và Miêu Nhi.

Miêu Nhi tức giận huy huy váy, trừng mắt liếc Lý Học Tuấn mộtcái, sau đó nhanh chóng chạy nhanh lên phía trước, bởi vì quẫnbách nhất thời nên đã quên rắc rối do Lý Học Tuấn muốn cùngmình đính hôn.

Ngô Tô Nhi lấy hết tất cả thức ăn trong nhà có thể sử dụng được,luộc, chiên, rán, làm thành một bàn ăn lớn, lại bảo Vương Nhịthỉnh thôn trưởng cùng vài người đức cao vọng trọng trong thônđến dùng cơm chiều. Chứng kiến Lý Học Tuấn hướng Vương Nhị


cùng Ngô Tô Nhi hành lễ, đổi cách xưng hô hai người thành "Chacùng A sao", như vậy lễ đính hôn đã coi như hoàn thành, chỉ cònchờ hai nhà thương lượng ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễnữa là được.


Trong lúc Miêu Nhi vẫn còn ngơ ngác, ngây ngốc, sững sờ ởmột bên, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì chính mình đã cùng bạntốt chỉ một lần không biết nằm chung một cái giường hàn huyên,bây giờ phải "gả" cho hắn.

..........

Đêm nay, Lý Học Tuấn muốn ở lại qua đêm, tỏ vẻ đã vào cửa, vềsau chính là người một nhà.

.........

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tô Nhigiúp Miêu Nhi thu thập vài món quần áo, đem Miêu Nhinhét vào mã xa mà trước đó Dương Tú Nhi đã kêu tới đón bọn họ.

Đã đính hôn xong, nhi muốn sau này không bị bối rối với nhàchồng thì phải qua bên đó ở nửa tháng để làm quen.

"Miêu Nhi, có muốn cưỡi ngựa không?" Lý Học Tuấn thấybộ dáng Miêu Nhi vẫn còn hốt hoảng, ở bên hông cửa xe hỏi.Miêu Nhi a một tiếng, Dương Tú Nhi thấy thế, cười kêu xa phucho ngừng xe.

Lý Học Tuấn nhảy xuống ngựa, ôm Miêu Nhi phóng lên lưngngựa. Miêu Nhi sợ tới mức tâm tư cái gì cũng đều bỏ qua, kiếptrước từ nhỏ ta đã rất sợ độ cao a, vừa lên liền nắm chặt cứngmao trên cổ của con ngựa, liền một cử động cũng không dám. Lý Học Tuấn cười ha hả sải bước lên ngựa, kéo qua dây cương, khôngcó hảo ý nói: "Miêu Nhi, ngồi vững, ta muốn chạy"

Con ngựa một đường chạy về phía trước, Miêu Nhi liền khôngtự chủ đổ về phía sau, đập vào ***g ngực rắn chắc của Lý Học Tuấnđang ngồi đằng sau, Miêu Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,gắt gao dựa vào Lý Học Tuấn, từ từ nhắm hai mắt lại, không dámnhìn xuống phía dưới.

"Miêu Nhi, không sợ, ta ôm ngươi, ngươi mở mắt ra đi"

Miêu Nhi không nói lời nào, qua một hồi lâu, ý thức được cóLý Học Tuấn chống đỡ, chính mình sẽ không có khả năng ngãxuống, mới chậm rãi chầm tĩnh lại, hít sâu vài cái, cảm thụ từngcơn gió mát thổi vào trong người.

Lý Học Tuấn thấy Miêu Nhi trầm tĩnh lại thì lúc này mới khônggiục ngựa chạy mau nữa mà cho ngựa chậm rãi đi về phía trước.

"Miêu Nhi, ngươi mất hứng?" Lý Học Tuấn nhẹ giọng hỏi "Ngươikhông thích cùng một chỗ với ta sao?"

"Ta không có, chính là sự việc đến quá đột ngột, chúng ta khôngphải là bạn tốt sao, như thế nào liền vì một chút chuyện như vậymà đính hôn" Miêu Nhi nhỏ giọng nói thầm "Ta còn không nghĩtới việc lập gia đình đâu"

"Ha ha, Miêu Nhi, nhi trưởng thành đều phải lập gia đình, đừng sợ,ta sẽ đợi ngươi lớn lên, ngươi còn có nhiều năm để thích ứng ni,bây giờ ngươi cứ thoải mái đi, không lại nhượng cho A sao lo lắng"

Miêu Nhi hoang mang nhíu mày một lát, hình như liền khôngcòn biện pháp nào tốt hơn được nữa, liền gật gật đầu.

"Đợi lên trấn trên, ta mang ngươi ra chợ, ngươi muốn mua cái gìthì mua cái đó, được không?"

"Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi không cần hống ta" Miêu Nhi không được tự nhiên nói.

Ha ha, còn không phải tiểu hài tử, vừa rồi còn lo lắng chuyện đínhhôn, hiện tại lại giả bộ thành đại nhân, Lý Học Tuấn trong lòng âmthầm buồn cười, chóp mũi ngửi thấy trên đầu Miêu Nhi tỏa ramột hương thơm tự nhiên, nhịn không được lại hôn hôn hai má


đang tức giận mà phồng ra của Miêu Nhi.


Không đợi Miêu Nhi nhỏ phản ứng lại, liền giật dây cương, lớn tiếng thét to nói "Được rồi, nắm chặt nào, chúng ta tái chạy trong chốc lát" Miêu Nhinghe thế liền nhanh ngồi thẳng thân thể, gắt gao tựa vào trênngười Lý Học Tuấn.

Sau khi đến trấn trên, Lý Học Tuấn kiềm dây cương, xuống ngựacùng Miêu Nhi dắt ngựa chậm rãi đi. Vào trong viện, Lý HọcTuấn cùng Dương Tú Nhi cũng không mướn nô bộc để hầu hạ màchỉ mướn một sao sao trung niên ở nhà canh cửa. Lý Học Tuấnđem ngựa an trí hảo xong, nhìn lại trù phòng cũng chỉ còn mấyloại rau dưa trong viện tử, dặn sao sao trung niên một tiếngtrước khi đi, liền kích động động lôi kéo Miêu Nhi đi ra chợ.

  Chap 29


Miêu Nhi dứt bỏ nghi hoặc trong lòng xong, bắt đầu hưng tríbừng bừng đi ra chợ, nếu đã còn nhiều năm nữa mới thành thânthì không chừng trong khoảng thời gian đó sẽ có chuyện xấu gì xảyra để mình thoát khỏi chuyện này, nói thật mình cũng chưa từng


hảo hảo xem thật kỹ chợ này.


Chính là sau khi Miêu Nhi xemxong, không khỏi lắc đầu thất vọng, nơi này chợ ở cố định mộtnơi, bán đồ ăn, bán đường, bán bố.....đủ loại gì đó, hỗn độn khôngtheo quy luật, muốn tìm mua một vật nào đó, cũng phải mất mộtphen công phu.

Lý Học Tuấn thấy Miêu Nhi cau mày nhìn dòng người đi qua đilại nhốn nháo, liền đem Miêu Nhi hộ vào trong ngực, đi vềphía trước nói:"Chờ một lát, chợ nghỉ bán bớt, bây giờ chúng tanhanh đi mua ít đồ ăn, để trưa ta mang ngươi đến cửa hàng xem,được không?"

Miêu Nhi gật gật đầu, không hề nhìn đông nhìn tây nữa, vừarồi nhìn đã muốn hoa cả mắt, đầu óc choáng váng, xem ra chínhmình không có khả năng thiên phú để đi dạo phố. Lý Học Tuấnmang theo Miêu Nhi nhanh chóng đến cửa hàng bán thịt, cắtmột khối thịt ba chỉ lớn cùng một chân sau của con lợn "Miêu Nhi,buổi tối chúng ta sẽ hầm xương lợn, ngươi thích dùng cái gì đểnấu?"

"Ta, ta thích củ sen" Lúc này ở chợ phần lớn đều là người trấntrên, ở nhà chỉ là thôn nhỏ nên đi chợ mọi người nói chuyện rất làthoải mái, bây giờ mọi người xung quanh ai cũng nói tiếng quanthoại, Miêu Nhi đã tám năm nói giọng địa phương nên nhất


thời không sửa lại được, miệng nói cảm giác rất là co quắp "Huynh không nên hỏi ta, chính huynh quyết định đi"


Lý Học Tuấn có chút kinh ngạc nhìn Miêu Nhi "Làm sao vậy?Ngươi có phải hay không không thoải mái"

"Không có gì, chính là ta không muốn nói chuyện" Miêu Nhithấp giọng đáp "Người khác không ai nói thổ ngữ"

Lý Học Tuấn cười rộ lên "Đừng lo lắng, ta không cần ngươi phải họctiếng quan thoại, ngươi cứ đem "ta" đổi thành "ta", ngươi xem Asao nói bao nhiêu năm thổ ngữ, đến trấn trên không đến mộttháng đã nói lưu loát. Ngươi sau khi hồi thôn rồi từ từ sửa cũngđược"

Miêu Nhi ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cùng tiếngphổ thông không sai biệt lắm, không có gì đặc biệt kiêng kị, khôngkhỏi vì chính mình hồi nãy không được tự nhiên mà âm thầm buồncười "Ta nói được, đúng hay không?"

"Đúng, đúng rồi, Miêu Nhi của chúng ta là thông minh nhất" Lý HọcTuấn sờ sờ đầu Miêu Nhi, vui tươi hớn hở nói: "Đi thôi, trướckhi A sao tới chúng ta mau đem thức ăn mua trở về"

Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà khi Dương Tú Nhi cònchưa tới. Miêu Nhi không nói hai lời, xắn tay áo lên bắt đầu xử lý thức ăn được mua trở về. Giữa trưa nếu muốn dùng thịt hảo thìnên ướp với tiêu và muối, đặt tại nơi thông gió, làm như vậy thịtcó thể để được lâu hơn.

Nhóm lửa lên, trước đem cơm nấu hảo, ởtrong viện hái chút rau dưa, các nhà khác ở trấn trên trong việnđều có chút hoa hoa thảo thảo, Dương Tú Nhi không hiểu việc này,cũng lười trồng, vẫn giữ giống như ở làng Lý đó là trồng chút raudưa và trái cây, như vậy có thể tiết kiệm được một số tiền.

Chờ Dương Tú Nhi về nhà thì từ trù phòng đã truyền ra từng trậnmùi thơm của thức ăn.

Dương Tú Nhi buông này nọ, oán trách nói: "Như thế nào khôngtheo Học Tuấn ca ca của con hảo hảo ngoạn một lát, chờ A saovề sẽ nấu cơm sau"

Miêu Nhi buông mâm đồ ăn xuống "Không có việc gì, ở nhà cũng là con chuẩn bị đồ ăn, có Học Tuấn ca ca hỗ trợ canh lửa vàthêm củi nên thực nhanh hơn rất nhiều"

Dương Tú Nhi biết Miêu Nhi từ bé đã là một ca nhi chịu khó,cũng không nói gì nữa, múc nước rửa mặt, liền đến bàn cơm ngồixuống.

"Học Tuấn, con bây giờ đã đính hôn, về sau tâm tư nên đặt vàotrong nhà, đừng ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi nữa" Dương Túnhi một bên giúp Miêu Nhi lấy đĩa rau, một bên đối Lý HọcTuấn nói.

"A sao, con hiểu được, lần này con đã giải quyết các việc xong, sẽ không tái ra ngoài nữa, con cũng chuẩn bị ở trấn trên mở ra mấy*** để làm ăn" Lý Học Tuấn gắp một khối thịt chuẩn bị bỏ vào bátcủa Miêu Nhi.

Miêu Nhi lấy tay che bát lại, trừng mắt nói với Lý Học Tuấn "Tađủ rồi, không cần bỏ nhiều đồ ăn như vậy"

Lý Học Tuấn cười cười, bỏ lại vào trong bát của mình.

"Miêu Nhi, nên ăn nhiều thêm một chút, có thể ăn được là mộtchuyện tốt ni" Dương Tú Nhi cười dài, lại đối Lý Học Tuấn nói "Nếucó mở *** thì nên mở nhiều một chút, như vậy mới bảo đảm,nhưng cũng đừng mở quá nhiều, trong đó lấy một *** làm kinhdoanh chính, con hảo hảo mà chuẩn bị, lần sau đi xem thử địađiểm đi"

Lý Học Tuấn không nói cái gì, chỉ gật gật đầu.

.......

Sau khi ăn xong, Miêu Nhi giúp Dương Tú Nhi rửa bát đũa hảo,rồi mới đi thu thập quần áo của chính mình.

Lý Học Tuấn mua ngôinhà này có sân và hai dãy phòng ốc, mặt trước có phòng khách ởgiữa và hai bên có hai gian phòng ở, mặt sau trừ bỏ một số phòngthì còn có phòng bếp và nhà vệ sinh, các phòng to nhỏ khác nhautổng cộng có sáu gian.


Dương Tú Nhi, Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi trụ một gian, trừ bỏ thủ vệ sao sao ở một gian, một gian làmkhố phòng thì vẫn còn dư một phòng, phòng này cũng không có

việc gì để sử dụng.


Miêu Nhi thu thập quần áo của mình xong, vốn là lúc này ởnhà đã đến thời gian nghỉ trưa, nhưng hiện tại được nằm thoải máitrên giường lớn lại một chút buồn ngủ cũng không có.

"Miêu Nhi, ngủ không được đi, đi, chúng ta đi dạo xem các cửahàng" Miêu Nhi đang lăn lộn ở trên giường thì nghe đượcngoài cửa có tiếng kêu của Lý Học Tuấn, lập tức liền ngồi dậy.

"Chờ ta một chút, ta mặc quần áo đã" Miêu Nhi kêu lên.

Lý Học Tuấn mang Miêu Nhi đến một *** bán quần áo, Hỏa Kếvừa thấy người vào liền nhiệt tình ra đón, mắt có thói quen đánhgiá người khác của Hỏa Kế liền nhìn bộ dáng của Lý Học Tuấn cùngMiêu Nhi nói: "Khách quan, vị ấy muốn mua quần áo?" Ánh mắtcủa Hỏa Kế đều rất chuẩn, vừa nhìn hai người xong liền biết ngườinào cần mua quần áo, không giống như người khác cần phải thămdò ý khách hàng.

Lý Học Tuấn đem Miêu Nhi đẩy về phía trước nói: "Tìm cho nhi nàyvài bộ quần áo"

Không đợi Miêu Nhi lấy lại tinh thần, Hỏa Kế đã muốn đáp lờichạy đi, sau đó liền lập tức xuất ra vài kiện váy có kiểu dáng và đủloại màu sắc khác nhau đưa ra trước mặt Miêu Nhi, còn cầmtừng bộ váy lên giới thiệu.

Miêu Nhi nhìn mấy bộ váy có màu sắc rực rỡ trước mắt, liềncó chút không khỏe lắc đầu "Ta không thích mấy cái đó, quần áocủa ta cũng đủ mặc rồi"

Hỏa Kế cũng không giận, cười nói: "Vị ca nhi này sao lại nói thế,quần áo như thế nào hội đủ, nếu không thích những bộ này, bổn*** còn có các loại kiểu dáng khác nữa, ngái có thể coi thử xem"

"Ngươi thích kiểu gì, chọn hai bộ đi, A sao dặn ta phải giúp ngươimua" Lý Học Tuấn nói khẽ với Miêu Nhi.

"Đi mua một cuộn vải đi, chúng ta có thể tự làm lấy" Miêu Nhivẫn lắc đầu.

"Chờ đến lúc ngươi trở về, sẽ mua thêm mấy sấp vải mang về cấpcho A sao, hiện tại không cần ngươi làm"

Miêu Nhi thấy Lý Học Tuấn kiên trì, bèn nhìn kỹ quần áo bêntrong *** một lần nữa, cuối cùng chọn một bộ quần áo tối màu,bất quá sờ lên thật thoải mái, liền nói: "Lấy cái này đi"

Hỏa Kế dở khóc dở cười nói: "Khách quan, này là quần áo của namnhân, quần áo của ca nhi đều ở bên cạnh"

Miêu Nhi nhìn theo ngón tay đang chỉ của Hỏa Kế, oa, tất cảđều là váy có màu hồng phấn, màu vàng, không khỏi nhăn mặtnhăn mày "Ta không thích mặc váy"

Lý Học Tuấn cười tiến lên cầm lấy một cái váy màu vàng đưa choHỏa Kế "Liền cái này đi, lấy thêm cái quần màu trắng đó gói chunglại, không cần thử" Một bên giữ chặt Miêu Nhi đang muốn nói gì đó "Được rồi, được rồi, trước chúng ta cứ mua trở về, về saurồi tính, ta biết ngươi không thích váy, nhưng vẫn nên chuẩn bịmột bộ hảo, chờ một chút chúng ta sẽ không đi dạo, ngươi đi vớita xem thử mặt tiền cửa hàng như thế nào?"

Miêu Nhi nghe xong, không kịp tức giận, lực chú ý liền bị Lý Học Tuấn muốn đi tìm hiểu mặt tiền cửa hàng hấp dẫn, hỏi: "Ngươimuốn mở dạng *** như thế nào?"

Chap 30


"Ta còn chưa quyết định" Lý Học Tuấn một bên tiếp nhận bao đồHỏa Kế đưa, một bên đáp.

"Ha ha, chúng ta có thể trước đi xung quanh nhìn xem một chút,xem trấn trên *** có dạng gì thì sinh ý hảo, hoặc là thiếu dạng*** gì" Miêu Nhi cao hứng nói.

"Ân, đó là một ý kiến hay, Miêu Nhi thật thông minh" Lý Học Tuấnnhãn tình sáng lên.

Miêu Nhi không khách khí cho Lý Học Tuấn một cái nhìn xemthường, kính nhờ, điều tra thị trường là điều cơ bản nhất trước khichuẩn bị khai ***.

Lý Học Tuấn một tay cầm bao đồ, một tay nắm Miêu Nhi đangtinh thần hưng phấn, Miêu Nhi nhìn xung quanh xem xét, mộtbộ dáng như đang gánh trách nhiệm nặng nề, trong lòng Lý HọcTuấn liền ngứa ngáy, nếu không phải đang ở chợ thì Lý Học Tuấn đãkéo Miêu Nhi lại ôm trong lòng mà hung hăng hôn một cái.

Ai, trấn này thật sự quá nhỏ, cái gì cũng đều là tự cấp tự túc, từánh mắt mình xem ra, thật sự không có buôn bán nào có vẻ tiềmlực, Miêu Nhi thầm nghĩ.

"Học Tuấn ca, huynh thấy thế nào rồi?" Miêu Nhi cố ý hỏi.

"Ngươi mới hồi nãy không phải nói chợ quá đông và lộn xộn, bánđồ ăn không sạch sẽ sao, ta quyết định sẽ mở một *** bán đồ ăn,chuyên môn bán các loại đồ ăn khác nhau, như vậy khi chợ nghỉkhông có người bán thức ăn thì cũng có thể có mua đồ ăn" Lý HọcTuấn nghiêm trang nói.

Miêu Nhi hoài nghi nhìn Lý Học Tuấn trong chốc lát, đến lúc Lý Học Tuấn cảm thấy ánh nhìn kỳ lạ của Miêu Nhi, lúc này mớilớn tiếng nói: "Huynh, có phải đang trêu đùa ta phải không? Huynhcó phải đã sớm có ý tưởng tốt, có phải hay không?"

"Ai nói, này không phải ta với ngươi cùng nhau xem qua mới quyếtđịnh sao, bây giờ lại nói ta như thế" Lý Học Tuấn nhịn cười nói.

"Huynh là người xấu, bảo huynh làm mấy chuyện xấu huynh cònkhông thừa nhận" Miêu Nhi thẹn quá thành giận, giơ lên nắmtay nho nhỏ, không khách khí nện vào trên người Lý Học Tuấn.

"Ha ha, được rồi, được rồi, là ta không tốt, không nên trêu đùaMiêu Nhi thông minh của chúng ta, đi nào, chúng ta đi tìm nha tử(người môi giới) xem có mặt tiền cửa hàng tốt hay không" Lý HọcTuấn lấy bàn tay to của mình bao lấy nắm tay nho nhỏ đang nệnlên người mình của Miêu Nhi, cười nói.

Miêu Nhi thở phì phì "hừ" một tiếng, vẫn là bị Lý Học Tuấn kéođi.

Nói là nơi môi giới, kỳ thật chính một cái lều, trong đó từng nha tửbỏ ra một số tiền nhất định thuê một cái bàn, đây cũng coi như làmột nghề đơn giản, ở trấn trên bất luận là người nào cần kiếm cáigì đó thì cũng đều đến đây tìm nha tử, cho nên hơn phân nửa nhatử ở đây đều nguyện ý bỏ ra một chút tiền thuê một quầy hàng.

Lý Học Tuấn mang theo Miêu Nhi trực tiếp tìm đến nha tử hiểubiết nhất, là một nam nhân trẻ tuổi, làm nha tử được một năm,khả năng đánh giá thực không sai, trước kia cùng Lý Học Tuấn làmviệc chung trong một ***. Lý Học Tuấn giải thích kỹ tình huống,Triệu nha tử mở ra một cuốn vở, tìm kiếm một phen, sau đónói: "Có ba chỗ thích hợp, một chỗ ở đầu chợ, một chỗ ở đầu thôn,chỗ còn lại chính là mảnh sân bên cạnh nơi các vị đang trụ"

Lý Học Tuấn gật gật đầu "Hôm nay đã không còn sớm, ngày maichúng ta lại nhìn thử xem"

"Không thành vấn đề, giờ thìn ngày mai ta sẽ đến nhà của ngàitrước, đầu tiên xem nơi gần đó trước, được không?" Triệu nha tửsảng khoái đáp ứng.

"Không thành vấn đề, ta sẽ dặn người gác cổng" Lý Học Tuấn lạicùng Triệu nha tử nói mấy câu, sau đó mới nắm tay Miêu Nhitrở về.

"Chờ một chút, Miêu Nhi" Lý Học Tuấn giữ chặt Miêu Nhi, quẹovào một cửa tiệm bán điểm tâm "Nơi này bán bánh đậu xanh ngonlắm, thử xem"

Miêu Nhi cầm một khối lên nếm thử, ân, quả thật không sai,có chút giống bánh đậu xanh kiếp trước, vị ăn rất ngon, đại khái lànơi này không có chất phụ gia đi.

Lý Học Tuấn không chút do dự kêu Hỏa Kế lấy cho mình một bao,lại lấy thêm mấy thứ điểm tâm khác, nói là Dương Tú Nhi thích ăn.

"Mua nhiều như vậy, lại ăn không hết, huynh hiện tại đang chuẩn bịkhai ***, thời điểm đang cần rất nhiều tiền, vẫn là mua ít lại đimột chút" Miêu Nhi nhìn bộ dáng Lý Học Tuấn không chút dodự tính tiền, nhắc nhở nói.

"Ha ha, ngươi yên tâm đi, tiền cấp Miêu Nhi mua điểm tâm thì vẫnphải có" Lý Học Tuấn cười lớn nói, hiển nhiên tâm tình đặc biệthảo.

Miêu Nhi trừng mắt liếc Lý Học Tuấn một cái, liền đi ra ngoài.Lý Học Tuấn tiếp nhận điểm tâm xong, liền đuổi theo.

.........

Sau khi về nhà, sao sao gác cổng đang cùng sao sao ở trong việnbên cạnh nói chuyện, gặp Lý Học Tuấn trở về, vội vàng tiến lên đón"Thiếu gia, thái thái đến Tôn gia nghe hát rồi, có cần đi gọi không?"

"Không cần, để cho A sao tận hứng đi" Lý Học Tuấn nói, lại xoaysang giải thích với Miêu Nhi "A sao thích nghe hát, lại khôngmuốn đến mấy đoàn hát lớn để nghe, cho nên hắn giao hảo vớimấy sao sao nhà khác, nếu trong nhà mấy sao sao đó có ai mờigánh hát thì tất sẽ thỉnh hắn qua nghe"


Miêu Nhi ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, trong lòng lại rung độngvì một tiếng "thái thái" của sao sao gác cổng.


Lý Học Tuấn ngồi ở phòng khách, nhìn Miêu Nhi đi đi lại lại,cầm quần áo phóng hảo, điểm tâm đều lấy ra, đồng loạt sửa sangtốt, khóe miệng nhịn không được lại cong cong lên.

Miêu Nhi chuẩn bị điểm tâm tốt xong, cũng ngồi xuống bên Lý Học Tuấn nói chuyện một lát. Đến lúc mặt trời lặn, Tôn gia sẽ pháingười đưa Dương Tú Nhi về, cũng không cần phải lo lắng. Giữa trưacó mua chân lợn, Dương Tú Nhi đã xử lý tốt đặt ở trên bếp lò hầmnửa ngày, Miêu Nhi đem củ sen rửa sạch, cắt thành khối bỏvào nồi, rồi mới nhóm lửa nấu cơm.

"Buổi tối chúng ta liền vây quanh bếp lò ăn lẩu, được không?" Tuyrằng bây giờ là mùa hè, Miêu Nhi vẫn nhịn không được đềnghị, đó không phải do lười xào rau, mà chính là cảm thấy ăn lẩucũng có hương vị thôi.

"Ngươi cứ quyết định đi" Lý Học Tuấn lấy củi bỏ thêm vào bếp,nhướng nhướng lông mày nói.

Miêu Nhi đã đem rau xanh rửa sạch bỏ lên đĩa đặt lên trênbàn, sau đó quay lại bếp lò bên cạnh. Bên ngoài truyền đến tiếngtiếp đón của sao sao gác cổng, là Dương Tú Nhi đã trở lại.

"Xem A sao này, Miêu Nhi đến chơi một hồi cũng không yên thân,còn phải đi nấu cơm, ngày mai A sao sẽ không đi nghe hát nữa"

Dương Tú Nhi đi vào bếp, xin lỗi nói.

"Lý sao sao, sao lại nói vậy, con cũng không phải đến để cho cácngười hầu hạ" Miêu Nhi ngượng ngùng nói.

"Miêu Nhi, gọi sai rồi, phải gọi là A sao" Lý Học Tuấn đứng ở mộtbên, nhắc nhở nói.

"A, A sao, con nhất thời chưa quen, nên.." Miêu Nhi mơ hồ nói.

"Ha ha, không có việc gì, con còn nhỏ, từ từ sẽ quen thôi" DươngTú nhi một bên cầm bát, một bên nói.

......

Lúc ăn cơm chiều, Lý Học Tuấn cùng Dương Tú Nhi đơn giản nóimột chút chuyện chính mình sẽ mở một cửa tiệm chuyên môn bánđồ ăn, Dương Tú Nhi lại dặn dò nên chuẩn bị tốt những thứ gì,cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, Miêu Nhi lôi kéo Lý Học Tuấn dặn hắn nếubuổi sáng mình không thức dậy được thì nhất định phải đi kêu.

Miêu Nhi muốn cùng Lý Học Tuấn đi xem mặt tiền cửa hàng, kỳthật, ở nhà Miêu Nhi đều có thói quen giờ Mùi hai khắc thìtỉnh lại, hôm nay thay đổi hoàn cảnh mới, lại không ngủ trưa, sợkhông dậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro