GIỚI THIỆU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay Bạch Thuận có hẹn, Khúc Trì ăn cơm tối một mình.

Gần tới giờ Bạch Thuận về, cậu chạy vào bếp làm nước ép trái cây cho anh.

Tửu lượng của Bạch Thuận xưa nay đều rất tốt, cậu chưa từng thấy anh say xỉn bao giờ, nhưng anh sẽ cảm thấy khó chịu trong người nếu phải uống quá nhiều.

Khúc Trì đã có kinh nghiệm từ trước, pha một ly cam ép ngon ngọt vừa miệng.

Khi bưng nước ra ngoài, cậu không kìm được mà đưa lên miệng nếm thử vài hớp.

Bạch Thuận vừa mở cửa bước vào phòng khách liền thấy cậu đang ôm cốc trong tay, vì không muốn uống nhiều nên chỉ nhấp từng hớp nhỏ, giống như mèo con lén lút uống trộm nước.

Vẫn còn thấy chưa đủ, cậu uống nốt một ngụm cuối cùng rồi mới đưa cốc cho anh.

Đôi môi phớt hồng vừa uống nước xong liền ánh lên bóng bẩy, Bạch Thuận nheo mắt, nói với cậu: "Tiểu Trì, lại đây."

Khúc Trì không rõ lí do, nghe theo lời của anh mà tiến lại gần, Bạch Thuận đưa tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào khóe môi cậu, nhàn nhã vuốt ve mơn trớn, còn nán lại trên môi cậu vài giây, cảm nhận hết được những xúc cảm mềm mại kia rồi mới thu về.

"Khóe miệng của em bị dính nước rồi, để anh lau cho em." Bạch Thuận nói.

Dù cảm giác trên môi vừa rồi không giống như vậy, nhưng Khúc Trì cũng không hề nghi ngờ, dù sao trước mắt cậu cũng còn có chuyện quan trọng hơn.

Bạch Thuận ngồi xuống ghế sofa, cậu cũng ngồi xuống theo, mắt nhìn Bạch Thuận uống hết ly nước, kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cảm thấy thời cơ đã sẵn sàng, lúc này mới bắt đầu hỏi: "Anh đã từng yêu ai chưa?"

Câu hỏi đột ngột không có báo trước, không kịp chuẩn bị, Bạch Thuận dừng tay, cúi đầu nhìn cậu một lúc rồi trả lời: "Chưa từng."

Cậu ngồi nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy giờ anh có muốn yêu không?"

Bạch Thuận không nói mà nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu, vốn dĩ ban đầu tâm trạng Khúc Trì rất bình tĩnh, nhưng bị anh nhìn lâu như vậy, không hiểu sao lại trở nên sốt sắng, nắm chặt lấy tay áo của anh mà truy hỏi: "Anh muốn hay không?"

Lúc này Bạch Thuận gần như muốn nắm lấy tay cậu, dùng hành động để cho cậu biết câu trả lời.

Nhưng Bạch Thuận chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại cậu: "Sao Tiểu Trì tự dưng lại hỏi chuyện này?"

Khúc Trì giải thích chi tiết lí do cho anh nghe.

Bạch Thuận nghe xong liền nhướng mày, hỏi lại cậu: "Vậy anh là đối tượng để cho Tiểu Trì tham khảo sao?"

Rõ ràng cậu mới là người đi hỏi, nhưng lại bị anh hỏi ngược hết câu này đến câu khác.

Nhưng từ lâu Khúc Trì đã quen với kiểu nói chuyện này rồi, nên cậu chỉ gật gật đầu: "Ừm."

"Nếu anh bảo là muốn thì em sẽ làm gì?" Bạch Thuận nói.

Khúc Trì suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Vậy em cũng sẽ cố gắng tìm một người bạn gái."

Cậu chỉ muốn tìm một việc gì đó bình thường để làm, chuyện có bạn gái đối với cậu mà nói cũng chẳng có gì khác ngoài việc cùng đi ăn tối, mua sắm hay chơi game chung với nhau.

Nhưng khi cậu vừa dứt lời, Bạch Thuận bỗng nhiên gọi cậu: "Tiểu Trì."

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười của Bạch Thuận dần nhạt đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Vì thấy người khác làm cái gì thì em cũng muốn làm như vậy, chính vì thế nên em mới muốn yêu, có phải không?" Bạch Thuận hỏi cậu.

Cảm giác như thể cậu đã gây ra một lỗi lầm nào đó, nên anh trai mới chất vấn cậu như vậy.

Thần kinh của Khúc Trì có chút căng thẳng, ánh mắt chớp chớp đôi lần, thành thật trả lời: "Phải..."

"Hẹn hò là một hành trình mà trong đó đôi bên đều vun đắp tình cảm cho nhau. Đấy không phải là trò trẻ con, muốn là làm" Bạch Thuận nhìn thẳng vào mắt cậu, không còn ý cười trong ánh mắt, bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm khắc, "Không thích đối phương nhưng vẫn chấp nhận làm người yêu. Chẳng lẽ em sẽ trở thành loại người vô trách nhiệm như vậy sao?"

Khúc Trì hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, đối mặt với câu hỏi của anh, cậu lập tức trở nên bối rối, cúi mặt lắc đầu hai cái, ngượng ngùng nói: "Em xin lỗi."

Thấy cậu đã biết nhìn nhận lỗi sai, giọng điệu Bạch Thuận lại dịu xuống: "Tiểu Trì, anh nói những lời này không phải để mắng em, chỉ mong em có thể suy nghĩ kĩ trước khi quyết định làm bất cứ điều gì."

Từ nhỏ Bạch Thuận đã luôn là người chỉ đường dẫn lối cho Khúc Trì, Khúc Trì đương nhiên biết điều đó, mọi lời anh nói, mọi thứ anh làm đều là vì lợi ích của cậu.

Cậu có chút xấu hổ, gãi gãi quần vài cái, lần này suy nghĩ một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Nhưng em không biết cảm giác yêu một người khác là như thế nào cả, phải làm sao đây?"

Mắt cậu vẫn đang dán chặt vào đôi tay của mình, đột nhiên, một bàn tay thứ ba lọt vào tầm nhìn của cậu.

Bàn tay của Bạch Thuận còn lớn hơn của cậu một vòng, chỉ vừa đặt lên là đã phủ kín toàn bộ bàn tay phải của cậu, vỗ đều đều an ủi cậu, thấy cậu đã thả lỏng, Bạch Thuận mới nói: "Vấn đề này để giải thích được bằng lời thì rất phức tạp"

Tay còn lại đã chạm vào cằm cậu, làm cho cậu ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với mặt của Bạch Thuận.

Anh trai tui là một tâm cơ boy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro