Chương 2. Kế hoạch của Hầu tước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện tối qua để lại một chút rối bời trong lòng Hubert, nhưng hắn không tiện định nghĩa những cảm xúc trong lòng mình là gì. Hubert cho rằng công việc quan trọng nhất của hắn là bảo vệ Hầu tước thật tốt, thay vì bị phân tâm bởi những chuyện không đâu. 

Dạo gần đây, Hubert cảm thấy Hầu tước hơi kỳ lạ.

Hắn cảm nhận được rõ ràng Darius luôn cố gắng tránh né hắn. Đúng năm giờ chiều mỗi ngày, cậu sẽ lên xe ngựa đi đâu đó, đến hơn tám giờ tối mới trở về. Quan trọng hơn hết, cậu không cho hắn đi theo, chỉ hạ lệnh cho hai binh sĩ tháp tùng. Sau khi quay về cung điện, Darius nhanh chóng dùng bữa tối rồi một mình tắm rửa, không cho hắn vào giúp đỡ.

Hubert rất lo lắng. Từ trước đến nay, việc ăn uống, tắm rửa, ngủ nghỉ của Hầu tước đều do hắn đảm đương. Darius là trân bảo quý giá hắn nâng niu trong lòng bàn tay. Cậu thường xuyên ra ngoài một mình mà không cho hắn biết như vậy rất nguy hiểm, trong lòng hắn không yên. Hubert nghe tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Hắn vén tấm màn nhung đỏ thượng hạng, nhìn về phía cổng cung điện.

Cánh cổng chạm khắc tinh xảo dần dần mở ra, thấp thoáng bóng xe ngựa của Hầu tước dần tiến vào sân vườn. Ánh mắt chim ưng của Hubert tinh ý nhìn thấy trên trán Darius lấm tấm mồ hôi bóng loáng, sắc mặt cũng không được khỏe. Tim hắn thắt lại, hắn vội xuống lầu nghênh đón trân bảo của hắn trở về nhà.

Darius mệt mỏi cởi áo đuôi tôm đưa cho quản gia. Tác phẩm sau hõm lưng cậu đã hoàn thành. Tay nghề tên thợ thật điêu luyện, mặc dù trong lúc thực hiện có một chút đau đớn, cậu vẫn rất hài lòng. 

"Không biết Hubert nhìn thấy sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?" Hầu tước vừa nhìn về phía người đàn ông cao lớn tiến thật nhanh về phía mình, vừa nghĩ ngợi.

"Hầu tước, chào mừng ngài trở về." Hubert đau lòng nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Darius. Chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy? Hắn rất muốn cất tiếng hỏi, nhưng thân phận cận vệ không cho phép hắn truy hỏi việc riêng tư của chủ nhân. Hubert chỉ đành nuốt xuống câu nghi vấn sắp thốt ra khỏi khóe miệng. Hắn đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu chủ, dìu cậu vào phòng. Như mọi khi, hắn định lui ra ngoài thì bị Hầu tước gọi trở lại.

Darius đứng trước tấm gương lớn. Cậu từ tốn cởi bỏ từng lớp áo một. Mỗi lớp trang phục giống như một loại giấy gói thượng hạng bao lấy chiếc hộp Pandora, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Hubert không biết nên đặt tầm mắt của mình ở đâu. Cảm xúc kỳ lạ tối qua mà hắn vừa cất công đè nén bắt đầu dao động trở lại.

 "Hubert, nhìn xem." Darius vừa nói, vừa đánh rơi lớp áo cuối cùng xuống nền đất.

Tại vị trí hõm lưng của câu chủ, hình xăm hoa hồng đỏ tươi đập vào mắt Hubert. Tấm lưng ngọc ngà của cậu chủ trắng nõn, càng làm nổi bật sắc đỏ mê hồn của đóa hoa hồng. Hubert nhìn thấy hình xăm này, bất giác hắn liên tưởng đến hình ảnh những đốm máu rơi rớt trên nền tuyết trắng, những tàn dư còn sót lại của cuộc viễn chinh dai dẳng triền miên.

Đóa hồng đỏ rực quấn quanh một ký tự được cách điệu công phu. Hubert nheo mắt nhìn một chút. Là ký tự chữ "H".

"H" có nghĩa là gì? Viết tắt của chữ Hell? Hay là viết tắt của...

Hubert không dám đoán.

"Hubert, đẹp không?" Darius trông mong nhìn về phía cận vệ thân tín của mình. Cậu vô cùng mong chờ phản ứng của Hubert. Cậu đã chịu đau hơn một tuần để hoàn thành hình xăm này. 

"Cậu chủ." Hubert trầm giọng gọi. Hắn tiến về phía trước, nhặt từng mảnh trang phục rơi rớt trên nền đất, xếp gọn chúng sang một bên. Hubert cởi chiếc áo lông dày cộp trên người mình ra, khoác lên cơ thể gần như trần truồng của Hầu tước.

"Ngươi...không thích à? Không đẹp sao?" Darius liếc nhìn biểu tình của hắn. Phản ứng này có hơi ngoài dự đoán, nhưng nét mặt tối tăm của Hubert nói rõ ràng cho Darius biết rằng hắn không thích hình xăm sau lưng cậu. Nghĩ đến đây, Darius cụp mắt xuống, trong lòng đau âm ỉ.

Đẹp hay không đẹp. Tất nhiên với cương vị là người hầu cận cậu chủ, hắn nên làm vui lòng chủ nhân của mình bằng cách hết lời khen ngợi mới phải. Nhưng Hubert không muốn làm vậy. Trước hết, thân phận tôn quý của Darius không cho phép cậu có loại hình xăm thấp hèn này trên người. Giới quý tộc không quá cởi mở với hình xăm, họ cho rằng loại hình nghệ thuật này chỉ lưu hành ở tầng lớp cấp thấp. Nếu để người ngoài phát hiện, uy tín của Hầu tước có thể bị suy giảm. Darius sẽ bị người ta mang ra đàm tiếu.

Thứ hai, để xăm hình ở vị trí này, tên thợ xăm khốn khiếp nhất định đã thấy hết phần da thịt sau lưng Hầu tước. 

Đây là điều Hubert để ý nhất. Chỉ cần tưởng tượng có ai đó đã nhìn thấy cơ thể Hầu tước, ngón tay mân mê lấy làn da ngọc ngà, mũi kim nhẫn tâm đâm xuống lớp da trắng nõn và để lại vết mực ô uế, Hubert liền muốn bẻ gãy hai tay của tên thợ xăm.

"Hầu tước, hành vi của cậu không hợp lễ nghi." Hubert nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của Darius trong gương, giọng nói trở nên gắt gỏng. Hắn không màng đè nén tâm trạng của mình, cũng không buồn tị hiềm thân phận, lên tiếng chỉ trích Hầu tước.

Darius bất ngờ với phản ứng này. Từ trước đến nay, Hubert luôn thể hiện sự tôn kính đối với cậu. Hắn gìn giữ tác phong cận vệ rất tốt, chưa từng thể hiện sự bất kính. Hôm nay là lần đầu tiên Hubert phản ứng như vậy. Hắn chỉ trích cậu hành động không hợp nguyên tắc, nhưng chính hắn cũng đã hành xử không đúng nguyên tắc.

"Hubert, ngươi...!" Darius tức giận, cậu quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt Hubert. Ánh mắt Hubert rất đáng sợ, tối tăm không thấy đáy, hoàn toàn khác ánh mắt ấm áp mà bình thường hắn dành cho cậu. Nhưng tính tình Darius vốn cứng đầu, hắn trừng cậu, cậu liền trừng mắt nhìn lại. Do chênh lệch chiều cao quá lớn, Darius cố gắng ngước cổ lên thật cao, khí thế không ai bằng. Vốn dĩ Hubert nói không sai, cậu có thể đuối lý nhưng khí thế thì không thể yếu hơn được.

"Hầu tước, cậu đừng trẻ con như thế." Hubert tiếp lời. "Cố Hầu tước và phu nhân giao cậu cho tôi và quản gia trông nom, tôi cần phải hoàn thành sự giao phó của Cố Hầu tước. Hành vi của cậu không tương xứng với vị thế của cậu. Darius, cậu phải cư xử đúng với cương vị của mình." Trước nay Hubert chưa từng nặng lời với cậu chủ, hắn không nỡ. Nhưng hôm nay, hắn nỡ.

Thật ra, nói như vậy là không công bằng với Darius. Cậu chủ nhỏ phải nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần để đảm đương tước vị của cha mẹ mình ở độ tuổi còn quá trẻ. Toàn bộ thời gian của cậu được tiêu xài vào việc học tập, giải quyết công việc và tham dự tiệc tùng của giới quý tộc. Darius học rất giỏi, cũng đã hoàn thành công việc của một Hầu tước trẻ rất xuất sắc.

Hắn không cố ý tổn thương Darius. Chính Hubert cũng không hiểu được phản ứng của mình, hắn chỉ muốn rằng cậu sẽ không bao giờ lặp lại hành động hôm nay nữa. Nhưng vừa dứt lời, nhìn thấy đôi mắt sapphire kia càng lúc càng ảm đạm, Hubert liền hối hận.

"Tôi sẽ mời quản gia tiếp tục chăm sóc cậu chủ. Tôi xin lui ra ngoài." Giống như chạy trốn, Hubert lùi lại phía sau, khuất bóng sau cánh cửa.

Ở trong căn phòng quạnh quẽ, Darius nhìn chính mình trong gương một lúc lâu. Cậu từ từ ngồi xuống, chôn mặt vào giữa hai đầu gối. Hơi lạnh bên ngoài tràn vào, chiếc áo lông Hubert bỏ quên trên người cậu ngăn được cái lạnh bên ngoài, nhưng không chặn được nỗi cô đơn trào dâng trong lòng cậu trai nhỏ.

Ừm, là cậu đã hành xử không chuẩn mực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro