Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nhất Nhất, đi chơi có vui không?” Tiểu Kiệt có nhũ danh là Nhất Nhất,lúc nói cho Tiểu Đậu nghe, Tiểu Đậu rùng mình một cái: Tiểu Kiệt là Nhất Nhật, vậy mình gọi là Nhị Nhị à.

“Vui! Bố, bố nhớ con không?” Nhật Huy đem Tiểu Đậu ôm lên:

“Nhớ chứ, bố mỗi ngày đều mong Nhất Nhất về nhà.”

Tiểu Đậu ôm cổ Nhật Huy, không chớp mắt nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới không chớp mắt.

“Nhất Nhất con nhìn gì vậy, mới đi có một tháng thôi mà quên bố rồi à?”

Tiểu Đậu không có trả lời, chỉ ra sức ôm chặt Lưu Đồng: “Bố ơi, bố ơi! bố ơi!”

Nhật Huy cười khẽ: “Con hôm nay làm sao vậy?”

Tiểu Đậu đem cái đầu nhỏ tựa tại trên vai Nhật Huy dụi dụi: “Con nhớ bố lắm.”

Tiểu Kiệt cũng thuận lợi đúng giờ đến sân bay, trong đám đông, nhóc cũng không mấy khó khăn tìm được Bạch Thành Hưng, Tiểu Kiệt xốc xốc balo nhỏ trên vai  ầm ầm vọt tới trước mặt Bạch Thành Hưng : “Ba ba!”

Bạch Thành Hưng còn đang nhìn chung quanh, nghe thấy thanh âm của con trai, lập tức xoay người lại, nhìn nhóc cười ngây ngô một hồi, sau đó hôn một cái thật là kêu lên má: “Tiểu Đậu, hoan nghênh về nhà!”

Tiểu Kiệt cảm thấy mình có chút khẩn trương, người trước mắt là người ba mình mỗi ngày tâm tâm niệm niệm suốt bao nhiêu năm, rốt cục hôm nay nhóc đã có thể chân chính gặp mặt, còn có thể đụng đụng, có thể nói chuyện chứ không phải là một tấm ảnh cũ vô tri kia. Nhóc nhìn lại người trước mắt một hồi. Ba ba một chút cũng không thay đổi, vẫn là đẹp trai, dễ nhìn như vậy.

Bạch Thành Hưng cùng Tiểu Kiệt về đến nhà, cửa vừa mở ra, Bạch Thành Hưng liền một mặt biểu lộ cầu khen ngợi: “Tiểu Đậu, ba ba tốn hai ngày dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đón con về đó, con xem nè.”

Mặc dù Tiểu Kiệt nhìn khắp nhà xong rất muốn phản bác, thế nhưng nhìn baba một mặt hưng phấn, nhóc chỉ có thể kiên trì gật gật đầu. Đúng là Tiểu Đậu nói baba cái gì cũng không biết làm là nói thật mà.

Bạch Thành Hưng là một tác gia, công việc hàng ngày chính ở trong nhà vừa làm trạch nam vừa viết tiểu thuyết, viết đến bây giờ tên tuổi trong giới cũng đã nổi như cồn, tiền kiếm được dư dả cho cậu và con trai tiêu xài. Chỉ là thời gian qua đi, ngoại trừ năng lực sáng tác vô cùng phát triển thì những phương diện khác đều không có thay đổi, vẫn là không biết làm một cái gì, ngoại hình cũng vậy, da mịn thịt mềm, lúc cùng con trai đi ra ngoài thường sẽ bị nhận là anh trai của Tiểu Đậu.

“Tiểu Đậu, để ăn mừng con về nhà, baba đã tự mình làm một bàn ăn ngon đó!” Bạch Thành Hưng một mặt thần bí đem Tiểu Kiệt đưa đến phòng ăn, Tiểu Kiệt trong lòng bồn chồn: Ba ba làm cơm có thể ăn sao? Huhu ai cứu bé với.

Tiểu Đậu cùng Nhật Huy lúc này cũng đang ăn cơm, Tiểu Đậu hỏi:

“Bố, bố kể chuyện về ba ba đi.”

Nhật Huy hơi kinh ngạc:

“Làm sao đột nhiên lại hỏi ba ba vậy?”

“ Con muốn biết mà, bố nói cho con nghe nha.”

Nhật Huy xoa xoa đầu nhóc một cái:

“Được rồi, trước sau gì cũng phải nói cho con nghe thôi.”

Nhật Huy để đũa xuống, cố gắng nghĩ lại mối nhân duyên ngắn ngủi của mình cùng Bạch Thành Hưng.

Nhật Huy là học trưởng của Bạch Thành Hưng, so với cậu lớn hơn hai khoá, bất quá hai người học khác khoa, thẳng đến khi Bạch Thành Hưng nhanh tốt nghiệp mới quen biết nhau.

“Bố cùng baba học cùng một trường đại học, sau khi tốt nghiệp bố ở lại trường làm việc, vừa vặn lúc baba con tốt nghiệp thì quen nhau rồi yêu nhau. Lúc đó baba mới hai mươi tuổi, là một đứa trẻ to xác vừa ra xã hội cái gì cũng đều không hiểu, nhưng đặc biệt đáng yêu, giống như… như cái gì nhỉ? Như kẹo dâu mà con thích ăn nhất đó. Bố từ trước tới nay chưa từng gặp qua ai như vậy, rất nhanh liền bị hấp dẫn, quen nhau một năm liền kết hôn, một năm nữa thì liền có con. Nhưng sau đó cả hai bắt đầu cãi nhau, bố cũng đã quên vì những cái gì mà cãi, đều là những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày, thế nhưng mỗi ngày đều cãi, cãi đến một ngày thực sự không thể chịu đựng nổi nữa liền tách ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro