Chương 7: Song thao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Song thao.

Tô Thủy Nguyệt cùng đoàn người đi vào càng lúc càng sâu, không khí bên trong lại lạnh hơn rất nhiều. Là người tu tiên định lực so với người thường tốt hơn nhưng cũng không tránh khỏi phải run lên cầm cập. Tô Thủy Nguyệt thì được Bách Phệ Thôn ôm vào trong lòng, dùng linh lực hệ hỏa mà ủ ấm cho hắn, làm tâm tình hắn bỗng chốc trở nên rất tốt. Vốn là sau này sẽ cùng Bách Phệ Thôn trở thành kỳ phùng địch thủ vậy mà lúc này lại ở trong vòng tay của y, được y ủ ấm cho, điều này còn có gì đáng mong đợi hơn cho một nhân vật phản diện như hắn chứ, Tô Thủy Nguyệt dụi dụi vào lồng ngực y mãn nguyện ngáp một cái. Thực tế thì cơ thể của hắn đã bình phục hoàn toàn rồi, chẳng qua nói ra chắc chắn sẽ dẫn đến kinh ngạc, dù gì hắn cũng chỉ là một Trúc cơ sơ kỳ nhỏ bé làm sao có bản lĩnh hồi phục nhanh đến vậy. Nhưng mà hắn thật sự đã như lúc bình thường, ngoài việc được Bách Phệ Thôn nhét vào miệng linh đơn thì hắn còn có hệ thống trợ giúp, Cúc Hoa bí tịch mà hắn luyện quả thật rất tốt. Mãi suy nghĩ thì bỗng nhiên dưới mặt đất rung lên một đợt làm chấn động, rồi lại trở lại bình thường, cảm giác như đang trôi nổi.

- Ta đã hiểu lý do tại sao cho đến bây giờ Thủy quái mới tấn công người dân rồi.

Tống Liễu Dương lúc này lên tiếng, người này lúc nào cũng bộ dạng uyên bác, học xa hiểu rộng.

- Thật ra cổ vực này là một không gian lưu động không ở yên một chỗ. Có lẽ là xuất hiện ở Tây thành trấn không lâu, hiện giờ lại tiếp tục trôi nổi trong không gian rồi.

Quân Thư Mục gật gù đồng ý, còn nói thêm.

- Không biết là do hình thành từ tự nhiên hay là do một vị thần nhân nào tạo ra. Nếu là do con người, thì vị này trình độ quả thật vượt xa tu chân giả chúng ta.

Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch mép, hắn đương nhiên biết rõ người tạo ra địa đồ này là ai. Vị này xinh đẹp tuyệt mỹ, cao cao tại thượng, là mẹ của nam chính Bách Phệ Thôn. Mà vị Bách phu nhân này đã từng có mối tình đơn phương sâu đậm cùng với Thanh Khê chân nhân nhưng cuối cùng lại bị người ám hại phải nằm trên giường của một nam nhân họ Bách, đến cuối cùng sinh cho kẻ đó một người con trai đặt tên là Bách Phệ Thôn. Sau này bởi vì vẫn còn tình cảm với Thanh Khê chân nhân mà cảm thấy hổ thẹn, rời xa hồng trần, nàng tạo ra không gian này mục đích chính là để ẩn thân, sau cùng lại vì quá nhớ nhung người tình cũ mà sinh bệnh qua đời. Để lại bên trong địa đồ vô số bảo vật cùng pháp khí, linh đơn diệu dược nàng tích cóp cả đời. Lần này Bách Phệ Thôn đi vào đây cũng là do y và nàng có duyên mẫu tử, không bị trận pháp hay mê huyễn hương khống chế, thuận lợi đi đến nơi sâu nhất mà có được pháp khí để đời cùng một yêu thú cấp 10.

Còn chưa nói đến là được kế thừa song linh căn biến dị của mẫu thân, Phong linh căn và Băng linh căn trăm người có một. Nam chính quả nhiên là nam chính, tùy tiện vấp ngã cũng sẽ nhặt được bảo vật, chẳng bù cho Lang Nha thân là một nhân vật phản diện nhỏ nhoi cùng một Thủy linh căn không đáng nhắc đến, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp cùng với bản tính mưu mô mới có thể sánh ngang với Bách Phệ Thôn đánh một trận. Còn hiện tại Tô Thủy Nguyệt hắn lại ở trong thân phận của Lang Nha, đã vậy còn bị nam chính thao, rồi ôm vào lòng. Nếu không phải do có hệ thống trợ giúp thì hắn có lẽ cũng chẳng làm được ích lợi gì, thân là một lô đỉnh của Thanh Khê chân nhân, mỗi ngày đều được y nhét vào miệng vô số linh đơn diệu dược cùng tâm pháp song tu mạnh mẽ thì cũng đã chẳng tu luyện nhanh đến vậy. Chẳng bù cho nam chính chết tiệt nào đấy đánh quái cũng rơi ra bảo vật, thăng cấp vù vù chẳng mấy chốc đã nổi danh thiên hạ.

Đoàn người đi vào sâu hơn, khí lạnh càng ngày càng rõ ràng, đi thêm một khoảng thì đã thấy đằng trước là một ngõ cụt. Vậy là kịch tình lại sắp diễn ra. Nam chính Bách Phệ Thôn sẽ không biết bằng cách nào vô tình đụng vào cơ quan dẫn đến mê hương, cả đám đều sẽ bị mê hoặc rơi vào ảo giác đến cuối cùng thì sẽ bất tri bất giác bị đẩy ngược ra ngoài, không bị ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ duy nhất nam chính Bách Phệ Thôn là bởi vì chảy chung dòng máu với người tạo ra cơ quan mà không bị mê hoặc, sau đấy vô cùng thành công đi đến nơi sâu nhất đoạt lấy bảo vật.

- Thật quá đáng! Đi đến đây rồi mà lại chỉ dừng lại ở chữ "Tiếp người có duyên!" là như thế nào?

Quân Thư Bạch giơ chân đá lên tảng đá khắc bốn chữ "Tiếp người có duyên!" mà tức giận đùng đùng, y cùng những đệ tử khác đi loanh quanh tìm kiếm cơ quan nhưng cuối cùng vẫn thành công cốc. Tô Thủy Nguyệt lúc này nhếch nhếch mép, tìm kiếm được cơ quan là bản lĩnh của nam chính làm sao một nhân vật qua đường tìm ra được chứ, đúng là nằm mơ.

- Được rồi, trước mắt đốt lửa giữ ấm. Đừng để bị chết cóng trước khi tìm được đường vào.

Quân Thư Mục vừa nói, sau đấy ngồi xuống lấy từ trong túi không gian ra một bó củi khô, Bách Phệ Thôn cũng vô cùng phối hợp dùng linh căn hệ hỏa của mình đốt cháy. Nhìn thấy không khí đã có phần ấm hơn Bách Phệ Thôn liền đặt Tô Thủy Nguyệt ngồi dựa vào kế bên tảng đá có khắc chữ, Tống Liễu Dương cũng đi đến bên cạnh bắt mạch cho hắn.

- Hồi phục rất tốt đã không còn gì đáng lo ngại nữa, nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Sau đấy Tống Liễu Dương lấy ra một viên dược đưa cho Tô Thủy Nguyệt nuốt vào rồi ngồi xuống bên cạnh, Tô Thủy Nguyệt hắn là người có gia giáo đương nhiên sẽ cảm tạ một tiếng, miệng nở ra nụ cười mê hoặc lòng người. Tống Liễu Dương giống như bị nụ cười này nuốt vào, y bối rối quay mặt đi trong lòng mang suy nghĩ muốn có một đạo lữ như thế này thì thật tốt quá. Bách Phệ Thôn thì sau khi biết được Tô Thủy Nguyệt đã không còn gì đáng ngại thì cũng đứng lên tìm tòi cơ quan.

- Nơi này cũng thật kỳ lạ, người có duyên là như thế nào chứ?

Bách Phệ Thôn vừa sờ vừa tìm trên từng vách đá, Tô Thủy Nguyệt dựa vào tảng đá lén nhìn, dù gì đây cũng là kịch tình của riêng Bách Phệ Thôn sẽ không ảnh hưởng đến ai, hắn cũng không nhất định phải động tay động chân làm gì. Nam chính chắc chắn sẽ có cách mở ra cơ duyên của chính mình còn cần một người như hắn bận tâm sao? Rất nhanh sau đó Tô Thủy Nguyệt đã nhận ra sự khác biệt, tảng đá sau lưng hắn rung lên sau đó một hương thơm ngào ngạt tỏa ra, một kết giới bọc lấy hắn cùng với Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương lại. Chuyện này hoàn toàn không có trong sách! Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, từ nơi bụng dưới của hắn đau quặn lại, cơ thể giống như bị xé ra làm hai nửa.

- Đau... Ta đau quá!

Tô Thủy Nguyệt ôm bụng la lên làm hai người Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương đang tìm cách phá kết giới cũng phải ngưng lại.

- Thủy Nguyệt, bị làm sao?

- Ta đau... Hức!

Tô Thủy Nguyệt càng lúc càng thấy đau dữ dội, mồ hôi giống như tắm mà chảy ra. Hắn cũng không phải là đau bụng, mà là đau ở phía trên tiểu huyệt một chút, là điểm ở giữa tiểu huyệt và dương vật của hắn. Tống Liễu Dương là một dược sư dĩ nhiên là không câu nệ chuyện nhìn thấy thân thể bất kỳ một ai, sau khi nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt chỉ đích xác nơi đang bị đau thì liền cởi thắt lưng hắn ra rồi đem quần hắn tuột xuống. Chớp mắt đã thấy hai mắt mở rộng tối tăm nhìn vào nơi giữa hai chân Tô Thủy Nguyệt, Tống Liễu Dương khẽ nuốt nước bọt. Vậy mà lại mọc ra một hoa huyệt, màu hồng ẩn hiện giống như một đóa hoa làm người nhìn vào liền ngẩn ngơ.

- Làm sao lại như vậy?

Quân Thư Mục lúc này cũng đã ngồi xuống ở bên cạnh, còn rất không quân tử đem một ngón tay chạm nhẹ lên, y biết rõ lần trước Tô Thủy Nguyệt cùng Bách Phệ Thôn làm qua không hề có hoa huyệt này. Tô Thủy Nguyệt bị chạm vào liền run lên, hắn lúc này biết rõ bản thân xảy ra tình huống gì, hắn vậy mà lại mọc ra hoa huyệt của nữ nhân, lại còn bị hai vị sư huynh nhìn chằm chằm.

"Hệ thống, ngươi cút ra đây! Ta làm sao mà bị như thế này hả?"

Rất nhanh hệ thống đã đáp trả suy nghĩ của hắn.

"Xin ký chủ yên tâm, đây là kết quả do thuần âm chi thể của ký chủ khi hít phải loại mê hương của không gian. Chỉ là tạm thời, sau khi rời khỏi không gian sẽ trở lại bình thường."

"Là thật?"

Tô Thủy Nguyệt bán tín bán nghi. Hắn vẫn còn nghi ngờ cái hệ thống mắc dịch này lắm.

"Là thật. Nhưng có một cách nhanh hơn đó là khi hoa huyệt nhận được tinh dịch của bất kỳ nam nhân nào thì sau một canh giờ sẽ tự động biến mất. Xin ký chủ nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ: Một lần nhận tinh dịch vào hoa huyệt. Thưởng thăng 2 cấp và Âm Dương bí tịch, có thể luyện loại võ công âm dương không phân biệt, nam nhân cũng có thể mang thai.

Phạt: Sẽ phải mọc hoa huyệt cả đời nếu không nhận được tinh dịch."

Đệch....! Quả nhiên là hệ thống mắc dịch mà! Hắn căn bản không cần loại Âm Dương bí tịch gì đó có được không, hắn cả đời cũng không cần mang thai có được không hả? Nhưng hắn cũng không có muốn trên cơ thể lại có thêm một hoa huyệt, trông rất kỳ quái! Đang suy nghĩ thì từ phía dưới bỗng truyền đến cảm giác khó tả, là Tống Liễu Dương ngón tay đang chà xát lên mép của hoa huyệt, làm hắn run lên từng đợt. Cảm giác đau đớn lúc trước cũng đã biến mất thay vào đó là từng đợt kích thích của Tống Liễu Dương làm hắn co rút lại, thở dốc từng hơi.

- Ư... Liễu Dương..!

Là một nam nhân phát triển bình thường Tống Liễu Dương đương nhiên không thể nhịn nổi nếu có một người dùng giọng điệu kích tình như vậy gọi tên của y cho nên liền nuốt nước bọt mà cúi xuống, gặm lấy đóa hoa màu hồng đang e ấp gọi mời kia. Tô Thủy Nguyệt bị bất ngờ trong chốc lát quên mất phải phản kháng, loại cảm giác xa lạ này làm da đầu hắn run rẫy, khí nóng trong người cũng cuồn cuộn dâng lên, hai chân cũng bất giác mà dang rộng ra để Tống Liễu Dương dễ dàng chinh phục. Quân Thư Mục nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không muốn làm một quân tử nữa, y cởi thắt lưng từ từ lấy ra dương vật đã cương cứng. Dương vật Quân Thư Mục hình dáng kỳ quái, so với dương vật của người bình thường tuy không quá khác biệt nhưng lại là màu đen giống như bị trúng độc, vừa to vừa dài còn có gân guốc nổi lên vô cùng dữ tợn, xung quanh lại có vô số hạt nhỏ bằng cỡ móng tay út nổi lên.

- Thư Mục... Huynh..!

Tô Thủy Nguyệt đã như muốn thối lui, hắn thật sự không muốn thứ đó một lát nữa sẽ thao mình đâu, nhất định sẽ chết mất! Nhưng mà hắn chưa kịp nói đến câu tiếp theo thì trong miệng đã bị nhét đầy, dương vật to lớn của Quân Thư Mục đã bị đẩy vào tận trong cổ họng hắn.

- Thủy Nguyệt, chịu khó bôi trơn thật tốt một lát nữa huynh sẽ thỏa mãn đệ. Tuy rằng ta là nhân yêu hợp nhất nhưng sẽ không làm hại đến đệ.

Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt, quy đầu to lớn của Quân Thư Mục không ngừng đẩy vào trong cổ họng hắn, từng đợt từng đợt như muốn xé luôn cổ họng hắn ra làm hai. Hắn cảm nhận rõ ràng từng hạt nhỏ ma sát với khoang miệng chính mình, thì ra Quân Thư Mục chính là đã uống máu của yêu thú, đem bản thân trở thành một phần của yêu thú. Đây là một loại cấm thuật của tiên môn, nếu để người trong tiên môn biết được nhất định sẽ bị đuổi giết không tha. Nhưng nếu là của yêu thú khế ước thì lại khác, việc này đồng nghĩa với việc bản thân cùng với yêu thú khế ước sẽ mãi mãi không thể bị chặt đứt, cũng như không thể khế ước thêm bất cứ một yêu thú nào nữa. Trên đời này loài người chính là tham lam nhất, nếu không phải là yêu thú mạnh mẽ nhất thì ít nhất cũng phải là yêu thú cấp 9, cấp 10, sức chiến đấu vô cùng cao thì mới được chủ nhân uống máu. Đâu có ai ngu ngốc mà uống máu yêu thú cấp thấp, mà yêu thú cấp cao đâu phải ai cũng có thể khế ước được, căn bản là khó có thể cưỡng cầu. Nếu nói vậy thì Quân Thư Mục thật sự là một nhân yêu can đảm. Nhưng rất nhanh sau đó Tô Thủy Nguyệt liền biết được không chỉ có Quân Thư Mục mới can đảm, mà là cái kẻ đang không ngừng liếm láp hoa huyệt bên dưới cũng vậy. Tống Liễu Dương sau một hồi vẽ loạn ở bên ngoài cũng đã bắt đầu đem lưỡi đẩy vào trong, kéo Tô Thủy Nguyệt trở về với thực tại. Tô Thủy Nguyệt hai tay nắm tóc Tống Liễu Dương muốn y ngừng lại, loại khoái cảm này đến quá mức to lớn khiến một nam nhân như hắn không thể tiếp nhận nổi. Nhưng mà miệng bị dương vật của Quân Thư Mục chặn lại căn bản không thể phát ra được lời nào chỉ có thể không ngừng kéo tóc Tống Liễu Dương khiến cho dây buột cũng bị nới nỏng ra, tóc đen dài buông xuống rơi loạn trên hai bên chân trắng như bạch ngọc của hắn.

- Thủy Nguyệt sư đệ, đừng có vội. Sư huynh nhất định sẽ bón đệ ăn no!

Tô Thủy Nguyệt lắc lắc đầu nhưng lại chẳng thể nào thoát ra được dương vật giống như điên đang ra ra vào vào trong miệng, nước mắt sinh lý cũng cứ thế mà trào ra. Tống Liễu Dương vừa nói vừa đem ngón tay chen vào, mép hoa huyệt màu hồng nhạt từ từ tách mở, cuối cùng ngón tay bị chặn lại bởi một lớp màng mỏng.

- Không ngờ vậy mà cũng có màng trinh, vậy thì phải nhờ đến thứ khác phá nó đi rồi.

Tống Liễu Dương như có như không nở nụ cười đem tay mở thắt lưng, dương vật gân guốc dữ tợn đã sớm cương cứng cũng được lấy ra. Tô Thủy Nguyệt mắt đã sớm bị làm cho mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được dương vật của Tống Liễu Dương so với Quân Thư Mục không khác biệt, y cũng là một yêu nhân! Và cái thứ kinh khủng đó sẽ tiến vào hoa huyệt chưa một lần khai phá của hắn!!! Tô Thủy Nguyệt hoảng sợ muốn thối lui, hắn giơ chân đạp lên ngực Tống Liễu Dương một cái nhưng rất nhanh đã bị bắt lấy, Tống Liễu Dương liếm liếm khóe môi nở ra một nụ cười hắc luyến.

- Đừng có sợ. Đệ tự dưng lại mọc ra một hoa huyệt cũng đủ để biết là dâm đãng đến như thế nào. Sao phải sợ một vật tốt như thế này thao chứ?

Tống Liễu Dương hai tay dang rộng hai chân Tô Thủy Nguyệt ra, từ từ chen vào, Tô Thủy Nguyệt giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng lại chẳng thể nào thoát được, hắn cảm nhận chà xác như có như không của quy đầu cực đại lên trên mép hoa huyệt chính mình. Sau đó là cảm giác đau đớn như bị xé ra làm hai, Tống Liễu Dương đang tiến vào, dương vật to lớn gân guốc không một chút câu nệ xé toạt màng trinh của hắn, cảm giác đau đến kêu cha gọi mẹ, máu đỏ chảy ra. Tô Thủy Nguyệt hắn vừa mới mọc ra hoa huyệt, liền mất luôn trinh tiết, đúng là khóc không thành tiếng luôn mà. Tống Liễu Dương sau khi tiến vào liền thấy được máu đỏ chảy ra thì thỏa mãn cười một tiếng.

- Rất tốt, đệ đã là của ta rồi.

Y vừa dứt lời thì dùng lực đẩy tới, đem tất cả vùi sâu vào trong cơ thể Tô Thủy Nguyệt, Tô Thủy Nguyệt sau cơn đau bị tập kích bất ngờ liền không tránh khỏi run lên. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được việc nữ nhân khi bị thao là như thế nào, thật sự vô cùng thư khoái, dâm thủy cũng ồ ạt tuông ra bôi trơn để Tống Liễu Dương ra vào càng dễ dàng. Quân Thư Mục ở bên trên vốn im lặng lúc này cũng lên tiếng.

- Ta không nhịn được nữa!

Quân Thư Mục rút dương vật từ trong miệng Tô Thủy Nguyệt ra, sau đó nâng người hắn ngồi lên trên bụng Tống Liễu Dương, tư thế này khiến cho dương vật Tống Liễu Dương đi vào càng sâu, chạm vào từng ngóc ngách sâu thẳm nhất trong hoa huyệt hắn.

- Ưm... A.. Ha, aaa!

Tô Thủy Nguyệt miệng được buông tha liền không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ vô cùng kích thích. Tống Liễu Dương dùng lực rất mạnh từ bên dưới đánh tới, tiếng va chạm bạch bạch giữa đùi và mông vô cùng hài hòa, lần đầu tiên trong đời Tô Thủy Nguyệt chạm đến ngưỡng cửa sung sướng như vậy ngay cả miệng cũng chảy ra nước bọt. Đang trong cơn khoái lạc thì Tống Liễu Dương bỗng dưng dừng lại.

- A... Liễu Dương!

Tống Liễu Dương cười thành tiếng, một tay đánh bốp lên mông Tô Thủy Nguyệt.

- Đúng là dâm phụ, chỉ mới dừng một chút đã khiến đệ ngứa ngáy như vậy rồi. Yên tâm, huynh sẽ lại thao đệ ngay thôi.

Tô Thủy Nguyệt mờ mịt gật đầu, lưng thì bị đẩy xuống, Quân Thư Mục ở phía trên hôn nhẹ nhàng lên lưng hắn sau đấy đem dương vật thấm ướt nước bọt chen vào tiểu huyệt chưa trải qua dạo đầu của hắn mà đi vào.

- Aa! Không thể... Sẽ chết mất!

Tô Thủy Nguyệt la lớn, hai tay run rẫy bấu chặt lên vai Tống Liễu Dương, sao lại là hai cái đại dương vật kinh khủng như vậy cùng thao hắn chứ! Tô Thủy Nguyệt đau đớn giãy giụa nhưng so với sức của hai nam yêu nhân tu vi cao này hắn căn bản chẳng là cái gì, hắn rên rỉ đau đớn cảm nhận rõ ràng dương vật với vô số gân gốc cùng hạt nhỏ đang chen vào, nội bích sâu thẳm không ngừng co rút tiết ra dịch ruột non để có thể đi vào dễ dàng hơn. Càng lúc đi vào càng sâu, cảm giác đau đớn lúc đầu cũng đã biến mất tận nơi nào, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy khó chịu, hoa huyệt ngứa, tiểu huyệt cũng ngứa, khi biết được dương vật Quân Thư Mục đã vào hết liền không tự chủ được thúc giục.

- Mau động...

Tô Thủy Nguyệt sau khi nói ra liền ý thức được bản thân lỡ lời, hắn từ lúc nào lại trở nên dâm đãng như vậy có dương vật ở bên trong liền giống như mất hết lý trí mà cầu hoan. Mà Tống Liễu Dương lẫn Quân Thư Mục đều giống như đang nhận được lời thách thức, rất nhanh liền phối hợp một người từ bên dưới đẩy lên một người từ phía sau đẩy tới, vô cùng hài hòa.

- Ưm... Aaa... Haa!

Tô Thủy Nguyệt lớn tiếng rên rỉ, hai tầng khoái cảm chỉ cách nhau một vách tường mỏng như có như không mà va chạm vào nhau lại thêm vô số hạt nhỏ ma sát bức hắn đến phát điên. Thật sự quá sung sướng, hắn như muốn chết đi ngay tức khắc, sự sung sướng này vượt xa sự cho phép của loài người. Tô Thủy Nguyệt ê a rên rỉ, nước miếng chảy xuống ướt một mảng áo của Tống Liễu Dương nằm bên dưới, hai mắt phiếm hồng chảy ra nước mắt.

- Thế nào, có sướng chết đệ không?

Tống Liễu Dương đánh bốp lên đùi Tô Thủy Nguyệt để lại năm dấu tay đỏ chót, hoa huyệt cùng tiểu huyệt đồng thời co bóp vì bị ăn đau, hai người đang bị ép đến điên cũng giống như sắp bị cắn đứt mà buông tiếng thở dốc.

- Đệ muốn cắn đứt ta sao, hư hỏng như vậy!

Quân Thư Mục ở phía sau điên cuồng đẩy tới, đem dương vật đánh lên tuyến tiền liệt của Tô Thủy Nguyệt làm hắn khóc không thành tiếng. Quân Thư Mục y tuy không phải là lần đầu tiên thao nam nhân nhưng đây thật sự là lần mà y cảm thấy mãnh liệt điên cuồng nhất, giống như sóng dữ cuộn trào. Y nhìn tấm lưng gầy quyến rũ dưới thân đang không ngừng rung lắc vì bị đưa đẩy mà tim đánh "thịch" một cái, tóc dài rơi loạn làm đáy lòng dâng lên cảm giác yêu thương không nói thành lời, y dịu dàng hôn xuống tạo ra một vết hôn ngân ngay trên gáy Tô Thủy Nguyệt, sau đấy một đường đi đến tai không ngừng cắn mút. Tô Thủy Nguyệt bị từng luồng khoái cảm đánh tới càng phó mặc bản thân mà rên rỉ, khóc lóc cầu xin tha thứ, Quân Thư Mục nghe vào tai lại thành thách thức dụ dỗ liền một tay xoay đầu hắn nghiêng về một phía, mãnh liệt hôn xuống. Tiếng răng lưỡi va chạm vào nhau cùng với tiếng lép nhép bạch bạch phía dưới vô cùng dâm mỹ, điên loạn giao nhau không biết điểm dừng. Tống Liễu Dương ở bên dưới vừa luật động lại cảm thấy trống trãi liền ngước mặt lên, không nói không rằng cắn trên ngực Tô Thủy Nguyệt, ngậm mút đầu ti đang phơi bày ngay trước mắt mình.

- Aaa... Tha ta! Quá kích thích! Hức... Aaaaa!!

Tô Thủy Nguyệt vừa khóc vừa rên, vừa dứt lời thì miệng lại tiếp tục bị ngoạm lấy, cơ thể hắn có bao nhiêu chỗ có thể đạt được khoái cảm đều bị chạm vào, đều bị cắn mút không thương tiếc. Bên dưới va chạm đã kịch liệt hơn, tần suất đã không thể đếm được nữa, tiếng bạch bạch mạnh mẽ càng khiến người nghe điên cuồng. Tống Liễu Dương và Quân Thư Mục lại bởi vì cách nhau một vách tường mà đụng chạm nhau, dấy lên kịch liệt sung sướng giống như không có điểm dừng mà đánh tới, va chạm đến nỗi mông cùng đùi Tô Thủy Nguyệt đều hiện lên màu đỏ bắt mắt.

- Hức... Tha ta, ra muốn ra... Ta ra!!

Tô Thủy Nguyệt dù không chạm vào dương vật chính mình nhưng hắn không biết bản thân đã ra bao nhiêu lần, trên y phục Tống Liễu Dương ướt một mảng đều là tinh dịch của hắn.

- Được, cùng nhau ra.

Tống Liễu Dương rời khỏi đầu ti của hắn, mồ hôi lúc này đã đổ ướt trán, tóc dài bết dính lên khuôn mặt anh tuấn, y gầm gừ thúc càng lúc càng mạnh mà Quân Thư Mục ở phía sau cũng không ngừng đẩy tới, xem bộ cũng đã muốn bắn ra đến nơi. Đẩy thêm vài chục cái Quân Thư Mục liền ôm lấy hai bên hông Tô Thủy Nguyệt, run rẫy bắn vào tiểu huyệt hắn một cỗ dịch nóng bỏng mà Quân Thư Mục ở phía dưới cũng đồng thời lấp đầy trong hoa huyệt hắn một cỗ dịch ấm nóng khác. Tô Thủy Nguyệt run rẫy thở dốc, hắn xuất ra, khuôn mặt đỏ ửng không giấu nỗi sự sung sướng, từ hoa huyệt cũng tràn ra một làn nước xa lạ.

- Thì ra cũng triều thổi như nữ nhân nha!

Quân Thư Mục cảm nhận được dịch ấm nóng bao bọc dương vật của mình liền hiểu ra, hoa huyệt này của Tô Thủy Nguyệt chẳng khác gì của nữ nhân. Nếu vậy, liệu có thể mang thai được con của y hay là không đây? Tô Thủy Nguyệt lúc này đã sớm bị khoái cảm chiếm lấy mơ màng nằm gục trên người Tống Liễu Dương thở hỗn hễn, hai mắt mơ màng nhìn dòng chữ của hệ thống.

"Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Thăng lên 2 cấp, +100 điểm hấp dẫn và Âm Dương bí tịch. Nhận thấy ký chủ nhận được tinh dịch của hai người, cộng thêm 2 cấp.

Hệ thống ghi nhận ký chủ đã bị Tống Liễu Dương cùng Quân Thư Mục song thao cho nên hình phạt của việc đánh cắp Hộ phách thánh bảo sẽ đổi thành bị yêu thú Băng Viêm cấp 10 thao.

Sau một canh giờ hoa huyệt sẽ tự động biến mất, ký chủ vui lòng không để bất kỳ nam nhân nào tiến vào. Nếu có gì bất trắc hệ thống xin không chịu trách nhiệm!"

Tô Thủy Nguyệt mơ màng, cái gì mà bất trắc chứ?

"Có những bất trắc đó là cùng với ký chủ dính vào nhau, nhưng ở vị trí đó quả thật vô cùng khó coi. Và tệ nhất có thể sẽ bị hoa huyệt của ký chủ cắn đứt cờ him, rất tội nghiệp."

........Đệch!!! Như vậy cũng quá đáng sợ rồi đi! Hắn không muốn cơ thể bị kí sinh bởi một nửa cái cờ him đâu!

Tô Thủy Nguyệt sợ tái mặt đẩy Tống Liễu Dương rồi nằm vật ra đất, Quân Thư Mục thấy vậy liền tiến tới hôn hôn lên trán hắn.

- Đệ chịu thiệt thòi rồi.

Tô Thủy Nguyệt không thèm đáp, nếu thấy hắn thiệt thòi thì ngay từ đầu đừng có làm! Tô Thủy Nguyệt đang muốn hùng hổ mắng một trận thì kết giới đột nhiên mở ra, đám người Cửu Dương phái lại xuất hiện ngay trước mắt. Cũng quá là trùng hợp rồi đi, sớm không mất trễ không mất lại ngay lúc này biến mất, hắn còn chưa có kịp mặc y phục, mà Tống Liễu Dương lẫn Quân Thư Mục đều lửng lẳng hai vật quý ngay trước mặt bọn họ, sẽ nghĩ gì đây chứ?

- Thủy Nguyệt, đệ có làm sao không?

Bách Phệ Thôn tiến tới, vuốt ve lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Tô Thủy Nguyệt làm hắn chột dạ không biết nên nói cái gì.

- Ta...

- Không cần nói, ta ở bên ngoài kết giới đều nhìn thấy. Không bị thương là tốt rồi.

Quân Thư Mục nhìn tình cảnh tình tứ trước mắt có chút không chịu được, y dùng linh căn hệ thủy tẩy rửa dương vật chính mình sau đó cũng tẩy rửa cho Tô Thủy Nguyệt rồi mặc cho hắn một bộ y phục khác. Tống Liễu Dương cũng đã làm xong công tác tẩy rửa sau đó liền nhìn đám người mặt đã tái nhợt đứng cách đó không xa.

- Cái gì nên nói thì nói, tốt nhất nên quý cái mạng của mình.

Đám người Cửu Dương phái vội vàng cúi mặt không dám đáp lời. Tô Thủy Nguyệt cảm thấy da mặt tên Tống Liễu Dương này cũng quá đáng sợ rồi, làm ra loại chuyện như vậy mà còn có cái gan đi hù dọa người khác sao? Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tảng đá khắc dòng chữ "Tiếp người có duyên!" lại rung lên, mở ra một thông đạo.

- Thật tốt, chúng ta vào trong.

Bách Phệ Thôn vừa nói vừa muốn bế Tô Thủy Nguyệt lên thì bị hắn từ chối, dù sao Tô Thủy Nguyệt hắn cũng không phải là một kẻ tàn phế. Còn chưa kịp nói lời nào thì trong nhẫn không gian của hắn phát ra tiếng nói.

- Tô Thủy Nguyệt, ngươi ổn không?

Là Thanh Khê chân nhân. Tô Thủy Nguyệt giơ nhẫn lên trước mặt, bỗng nhiên một làn khói mỏng hiện ra, ở giữa làn khói là hình ảnh của Thanh Khê chân nhân đang ngồi thưởng trà.

- Sư phụ, ta rất tốt.

- Tại vì ta cảm ứng được cơ thể ngươi không ổn nhưng lại chẳng cách nào kết nối được, vừa rồi ngươi là bị làm sao?

- Ta....

Tô Thủy Nguyệt hơi cúi mặt, khuôn mặt hiện lên một tầng đỏ.

- Thôi được rồi, không sao là tốt. Đan dược ta chuẩn bị ngươi cũng nên uống nhiều một chút, lúc rảnh rỗi thì tranh thủ luyện công. Đã hiểu chưa?

- Vâng, sư phụ.

Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn Thanh Khê chân nhân cách một lớp khói mỏng, lồng ngực hắn không hiểu sao lại rung lên, đây là lần đầu tiên hắn cách xa Thanh Khê chân nhân lâu đến vậy. Tô Thủy Nguyệt hai mắt hơi ướt muốn nói nhưng lại không biết nói gì thì bỗng nhiên phía bên kia phát ra âm thanh trong trẻo.

- Thanh Khê ca ca, ngươi đang làm gì đó?

Là một thiếu niên bộ dạng thanh tú đang tiến tới chỗ Thanh Khê chân nhân, không một chút ngại ngùng nào ngồi vào lòng y nở nụ cười ma mị hút hồn. Mà Thanh Khê chân nhân cũng không hề có ý định đẩy ra, y ôm mặt thiếu niên rồi hôn xuống, y hôn cũng rất nhanh sau đó liếc mắt nhìn qua làn khói nói với Tô Thủy Nguyệt.

- Cũng không còn việc gì nữa, Tô Thủy Nguyệt ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ, bình an trở về.

Sau đó làn khói trắng liền biến mất. Tô Thủy Nguyệt giống như bị rơi xuống vực, không hiểu được loại cảm giác chơi vơi này là gì, giống như là đang lơ lửng giữa không trung bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

- Thì ra là Xuân Thụy tiên tử đã trở về, không phí công sức Thanh Khê chân nhân chờ đợi bao nhiêu năm qua.

Là Quân Thư Bạch với giọng điệu coi thường, rõ ràng đang nhắm tới Tô Thủy Nguyệt hắn. Nhưng mà, Xuân Thụy này là sư muội của Thanh Khê chân nhân thế nào lại biến thành một nam nhân, mà trong sách cũng không có đề cập đến chuyện hai người bọn họ có tư tình.

- Xuân Thụy tiên tử là ai?

Lần này Bách Phệ Thôn hỏi thật sự hợp ý hắn, Tô Thủy Nguyệt âm thầm cảm kích.

- Lúc trước Xuân Thụy tiên tử là sư đệ của Thanh Khê chân nhân, hai người vô cùng lưu luyến nhau. Không lâu thì Thanh Khê chân nhân có ngỏ lời muốn Xuân Thụy tiên tử làm đạo lữ nhưng lại bị từ chối, Xuân Thụy tiên tử vì không muốn dây dưa không rõ ràng mà rời khỏi tông môn trở về Tề gia. Từ đấy về sau không còn đếm xỉa đến Thanh Khê chân nhân nữa mặc dù Thanh Khê chân nhân đã từng đến Tề gia nhiều lần, còn quỳ trước cửa Tề gia mong muốn được một lần gặp mặt nhưng vẫn không đổi lại được gì. Không biết lần này là lý do tại sao Xuân Thụy tiên tử trở lại lại còn cùng Thanh Khê chân nhân thân mật, đây cũng là điều rốt không bỏ công Thanh Khê chân nhân chung thủy với y.

Tô Thủy Nguyệt nghe lồng ngực đau nhói, không hiểu sao lại chẳng thể nói thành lời. Thanh Khê chân nhân vậy mà lại từng có một đoạn thời gian đau khổ như vậy, lúc này được hồi đáp đáng lẽ người làm đệ tử như hắn nên cảm thấy vui mừng mới phải. Vậy mà hắn lại nghe lòng nặng trĩu một chút vui mừng cũng không có. Chỉ cảm thấy mất mát đến không còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro