Chương 71.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với Diệp Hữu Kỳ mà nói, nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, sư phụ chịu chủ động trêu chọc, hắn thật sự cầu mà không được...... Đáng tiếc, lúc nào đúng là không có phúc hưởng thụ.

Bàn tay kia hiểu rõ tất cả những nơi mẫn cảm trên người hắn, ngón tay linh hoạt mà hữu lực, vừa có thể cầm kiếm lại vừa có thể đánh đàn, Diệp Hữu Kỳ mềm nhũn tựa vào trong ngực Liêu Vân Quy, trong lòng lại vô cùng bất an, một mặt có chút không dám đề cập đến chuyện của nương, mặt khác lại có chút muốn biết sư phụ có thể giúp hắn cứu nương hay không -- kết quả, chỉ trong một giây thất thần, đối phương đã kéo lỏng đai lưng của hắn, bàn tay trực tiếp trượt vào theo rãnh eo, một đoạn đốt ngón tay chậm rãi vói vào.

Mẹ ơi!

Diệp Hữu Kỳ cưỡng chế nuốt xuống tiếng rên rỉ đau đớn, lập tức trở nên thành thật, ghé sát lại ôm cổ Liêu Vân Quy, binh bại như núi đổ: "Con nói con nói! Sư phụ, con nói!"

"Con......thật ra con tới đây là để tìm nương." Diệp Hữu Kỳ rũ đầu, ép thanh âm xuống thật thấp, "Lúc trước Kỳ Duẫn phái người đưa tới một đoạn tóc cùng cây trâm tùy thân của nương con, con hoài nghi ban ngày nữ tử bên cạnh Kỳ Duẫn chính là mẫu thân...... Cho nên muốn tới đây thăm dò."

Liêu Vân Quy giúp hắn buộc lại đai lưng, ừ một tiếng: "Ta cũng đoán ngươi tới là vì việc này, ban ngày lúc ta nghe được Thẩm Quân nói muốn dùng 《 Không Minh quyết 》 đổi lấy Diệp Phùng Quân, mới hiểu được tại sao minh chủ lại tìm một nữ thi, mặc vào áo vàng để gài bẫy giết các ngươi -- nữ tử ban ngày các ngươi nhìn thấy chính là minh chủ phu nhân, trước kia nàng đều ở trong Hạo Khí Minh dưỡng bệnh, chưa bao giờ ra ngoài gặp người, cho nên ta cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của nàng."

"Vậy sư phụ, người biết nàng ở đâu không?" Diệp Hữu Kỳ vội vàng nói, "Có thể mang con đi gặp nàng không? Con bảo đảm sẽ không rút dây động rừng!"

"Không được, nơi ở của minh chủ phu nhân thủ vệ nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được." Liêu Vân Quy trầm ngâm nói, "Hơn nữa ta cũng không biết đây có phảu là một cái bẫy khác hay không, ngươi không thể đi mạo hiểm."

"Nhưng......"

"Đối với vi sư mà nói, Hạo Khí Minh đại diện cho chính nghĩa chính khí trên giang hồ, không phải của riêng Kỳ Duẫn, hay là của người nào khác." Liêu Vân Quy nhìn thẳng vào mắt Hữu Kỳ, chậm rãi nói, "Thất nhân tâm giả, nhân hằng bối chi -- ngươi yên tâm, nếu kia đúng là mẫu thân của ngươi, có vi sư ở đây, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi cứu nàng, bảo vệ nàng chu toàn."

Diệp Hữu Kỳ không nghĩ cư nhiên có thể nghe được lời hứa hẹn như thế, nhất thời không biết phải nói gì.

Với hắn mà nói, nếu hắn đã cùng sư phụ đứng ở hai phía đối lập, hắn sẽ cố hết sức không để đối phương rơi vào tình thế khó xử, không cần ép đối phương phải, lựa chọn, không cần ảnh hưởng tới thanh danh Thuần Dương Cung Lại Tà Kiếm ...... Nhưng từ tận đáy lòng, lại ẩn ẩn có chút ngóng trông đối phương có thể phá lệ vì hắn, vì hắn phá tan gông xiềng.

Dưới tâm tình mâu thuẫn, hắn chỉ có thể cố gắng tránh đề cập đến chuyện giao chiến, tránh cho hai bên đối mặt với lựa chọn cùng quẫn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hắn không có tự tin...... mình sẽ không trở thành kẻ bị từ bỏ kia.

Thấy hắn sững sờ, Liêu Vân Quy thở dài: "Nếu đã nói chờ báo thù xong sẽ theo ta đi đến chân trời góc bể, vậy thì ngươi phải yêu quý tánh mạng, đừng làm việc lỗ mãng-- nếu ngươi xảy ra chuyện, hai chữ Quy Kỳ còn có ý nghĩa gì? Ai sẽ cùng ta cùng về?"

Phù thế mênh mang, sơn hà cẩm tú, là ai đã hứa sẽ cùng y đồng hành?

Những năm tháng sau này, sấm mùa xuân tuyết mùa đông, là ai đã hứa sẽ cùng y chấp kiếm làm bạn?

"...... Hữu Kỳ đã biết." Cẩn thận nghĩ lại, lời hứa sẽ bên nhau cả đời, cùng nhau chấp kiếm du ngoạn nhân gian, đều là hắn nói, nhưng những lời này, người nói đã quên, chỉ có người nghe là ghi tạc trong lòng.

Sư phụ hắn, muôn vàn dung túng cùng nhu tình, y chưa từng nói ra ngoài miệng, mà chỉ giấu trong cốt nhục, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mài giũa thành trân châu mượt mà người, không nhẫn nại chờ đợi đến cuối cùng, sẽ không có được tuyệt thế quang hoa kia.

"Sư phụ." Diệp Hữu Kỳ nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ Liêu Vân Quy nói ra những lời lúc trước bởi vì chuyện si tình cổ mà bị ép phải thổ lộ tâm tư, "Nơi nào có người, nơi đó có ta."

Chỉ là một câu nói đơn giản, lại khiến cho hai người động tâm.

Vạn hoa ngát hương, dương liễu rủ đầy cốc.

Tống Tử Ngư khoác áo xuống giường, lặng lẽ đắp lại chăn cho Dương Tư đang say ngủ, người nọ hơi cử động, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Mở cửa phòng, ánh trăng chiếu rọi tiểu viện Lạc Tinh Hồ, bầu trời đêm sạch sẽ nhìn qua giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể hái được sao trời tinh. Tống Tử Ngư kéo chặt y phục, chậm rãi đi đến bên cạnh hồ nước, mặt hồ yên tĩnh ở trong mắt hắn biến ảo thành máu tươi nhuộm đỏ mặt sông Trường Giang, sóng nước cuồn cuộn cũng không rửa sạch được tội nghiệt của đám đao phủ đó.

Hai mươi năm.

Hắn sinh ra trong một thôn xóm nhỏ dưới chân Nam Bình Sơn, người trong thôn mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, nam nhân đánh cá đi săn, nữ nhân làm ruộng dệt vải. Mùa đông là thời điểm nông nhàn, người một nhà sẽ ngồi bên cạnh bếp lò, uống bát canh nóng, ăn vài miếng thịt khô, nói chút chuyện nhà.

Thôn nhỏ nằm sát ngay bên cạnh Hành Sơn Hạo Khí Minh, ngày thường rất thái bình, không bị giặc cỏ hay đạo tặc quấy rầy. Cho nên mọi người rất thân thiện với các tướng sĩ Hạo Khí Minh, thỉnh thoảng sẽ đưa chút lương thực cùng rau dưa tới nơi tướng sĩ Hạo Khí Minh đóng quân, cảm tạ bọn họ đã bảo hộ.

Chỉ là năm hắn năm tuổi, có một đám người cùng hung cực ác xông vào thôn, gặp người là sát, đối mặt với những lời cầu xin của thôn dân, bọn chúng giống như mắt mù tai điếc --trong số những người đó, rõ ràng có cả tướng sĩ Hạo Khí Minh từng nhận lương thực của bọn họ.

Người bảo vệ biến thành kẻ tàn sát, nực cười đến nhường nào.

Lúc ấy Tống Tử Ngư trốn trong chuồng gà, hắn gắt gao che miệng không dám phát ra một chút thanh âm. Hắn ngồi xổm trong đống phân gà cùng lông gà đến hơn nửa đêm, bên ngoài huyết khí tận trời, xác chết khắp nơi...... Nếu không phải có người vừa lúc đi qua cứu hắn một mạng, một đứa bé mới năm tuổi, chỉ sợ cũng chẳng sống thêm được ngày.

Sau đó...... Hắn tới Trường An, trùng hợp quen biết nhà Dương Tư, được cha mẹ Dương Tư chăm sóc mấy năm, sau khi lớn lên liền vào Vạn Hoa Cốc học y.

"Ngươi muốn báo thù sao?" Nam nhân cứu hắn đã từng nói, "Nếu ngươi muốn báo thù, vậy hãy làm làm thần y đệ nhất thiên hạ đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi cơ hội...... Giúp ngươi báo thù."

Tống Tử Ngư nâng ngón tay lên, đốt ngón tay đều đều, làn da tinh tế, là bàn tay chưa chịu qua phong sương, diệu thủ hồi xuân, bàn tay của đại phu.

Đôi tay đã từng cứu người bệnh tình nguy kịch, đã từng giải thuốc độc tận xương, lại không bảo vệ được người bên cạnh, cho dù chỉ là......một người.

Cha mẹ hắn, bằng hữu, thê tử, thê đệ...... Hoặc chết, hoặc bị thương, hoặc thần chí không rõ, hai mươi mấy năm thời gian qua đi, có đôi khi, chính Tống Tử Ngư cũng cảm thấy bản thân không đợi được đến ngày báo thù kia.

Hạt giống oán giận đã gieo xuống, không tận mắt nhìn thấy nó đơm hoa kết quả, hắn sao có thể cam lòng?

Không phải sẽ uổng công hắn nhẫn nhục chịu đựng, uốn mình theo người mười mấy năm?

-- Hạo Khí Minh. Kỳ Duẫn.

"Nếu ngươi không chết, không phải sẽ khiến cho những người luôn muốn đẩy ngươi vào chết như chúng ta thất vọng sao?" Tống Tử Ngư nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Thật muốn chính mắt nhìn thấy kết quả mà......"

Có lẽ là do Thẩm Quân lấy 《 Không Minh quyết 》làm điều kiện trao đổi có sức dụ hoặc quá lớn, sáng sớm ngày hôm sau, Hạo Khí Minh đã phái người truyền tin đến, muốn sau giờ Mùi hai bên đi thuyền tới giữa sông Trường Giang, dùng Diệp Phùng Quân đổi lấy 《 Không Minh quyết 》.

"Giờ Dậu." Thẩm Quân lười biếng đưa mắt nhìn người truyền tin một chút, mở miệng nói, "Những thứ khác ta đều đồng ý."

Diệp Hữu Kỳ đứng ở một bên, nhớ tới hàng chữ mình nhìn thấy hôm qua, không đoán được rốt cuộc trong hồ lô của Thẩm Quân bán thuốc gì. Trong thời gian này, sẽ phát sinh chuyện gì đặc biệt sao?

Tiễn người truyền tin đi, có người ở một bên lặng lẽ nghị luận: "《 Không Minh quyết 》này có lực hấp dẫn lớn như vậy sao, khiến cho Hạo Khí Minh muốn có được bằng mọi giá? Chẳng lẽ bên trong có thuật khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão sao?"

"Đám ngụy quân tử của Hạo Khí Minh nghĩ cái gì, lão tử không đoán được!"

......

Thẩm Quân nghe được, cười mắng: "Các ngươi đúng là nhiều chuyện!"

"Trên đời này...... Thật sự có thuật khởi tử hồi sinh sao?" Diệp Hữu Kỳ hỏi, "Cốc chủ ngươi có tin không?"

Thẩm Quân liếc hắn một cái, hỏi lại: "Ngươi cảm thế nào?"

"Sinh lão bệnh tử, là lẽ thường tình, vẫn nên thuận theo thiên mệnh...... Nếu có khác thường nhất định là tà thuật hại người, không thể tin." Diệp Hữu Kỳ nói vô cùng chắc chắn, lại nhớ tới quan tài băng chứa thi thể của phụ thân cùng mùi máu tươi kỳ quái trong phòng Thẩm Quân, lập tức có chút nghẹn lời lên.

"A, đạo lý ngu xuẩn không thú vị của đám đạo sĩ." Thẩm Quân cười khẽ một tiếng, "Sư phụ kia của ngươi, mặc dù kiếm thuật lợi hại, nhưng đầu óc lại cổ hủ."

"Trên đời này, thế nào gọi là thiên mệnh không thể trái?" Nam nhân nói tiếp, "Ta đây càng muốn làm cho nước sông chảy ngược, hoa đào nở giữa mùa đông, sinh tử nghịch chuyển...... Không có gì ta không thể làm, cũng không có gì ta không dám làm."

"Ngay cả chút dũng khí này cũng không có, nói gì đến tự tại tiêu dao?"

Diệp Hữu Kỳ nhịn không được nói: "Nghịch thiên mà đi, là có thể tự tại tiêu dao sao?"

"Người thuận theo ý trời sống tạm bợ, kẻ nghịch thiên có cuộc sống mới." Thẩm Quân vuốt ve trường thương, cười lạnh nói, "Nếu mọi chuyện ta đều nghe theo ý trời, cũng sẽ không phản bội Thiên Sách phủ, sẽ không giết vào Phong Hoa cốc cứu A Từ, sẽ không đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm với ngươi -- càng sẽ không từ 20 năm trước bị giang hồ đuổi giết giống như chó nhà có tang, đi đến ngày hôm nay, mang binh bao vây thành Võ Vương."

Nam nhân tóc dài mắt ưng bỗng nhiên tới gần Diệp Hữu Kỳ, hạ giọng hỏi: "Nếu ta nói, dùng tánh mạng của ngươi có thể đổi lấy cơ hội sống lại cho phụ thân ngươi, ngươi có bằng lòng không?"

"!!!"Diệp Hữu Kỳ đột nhiên không kịp phòng bị, lui về phía sau một bước, "Ta?"

"Thật đáng tiếc, A Từ đổi mệnh cứu ngươi, ngươi lại không nghĩ lấy mệnh cứu hắn." Thẩm Quân vỗ vỗ vai Diệp Hữu Kỳ, đi ngang qua người hắn, "Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng sợ...... Đi chuẩn bị quân nhu đi, giờ Dậu xuất phát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro