(Cập nhật) Chương 95: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người lướt xuống cuối để đọc phần cập nhật nhé.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Đối với những vị thần, thứ gọi là thời gian này, chỉ đơn giản là một đơn vị để đo lường mà thôi, chẳng hề có chút ý nghĩa nào quan trọng. Ba ngàn năm, cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. 

Lúc này, Thiệu Huyền đã trưởng thành hơn xưa nhiều lắm. Ngũ quan sắc sảo tuấn dật, so với các vị thần khác, dường như còn có phần nhỉnh hơn. Đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, chỉ khi gặp một người mới chậm rãi mềm xuống. Từng hành động, cử chỉ của y đều đã khác xưa. Không còn nông nổi, bốc đồng nữa. 

Nhưng có một điều khiến Cảnh Nghiêm phiền não. Hắn sờ sờ vị trí cổ trống không, nơi nhiều cơn đau đang cùng lúc tra tấn thể xác và tinh thần hắn. Những năm gần đây, nhi tử ngoan càng ngày càng xa lánh hắn. 

Cảnh Nghiêm phát hiện điều này vài năm trước, khi Thiệu Huyền trở về từ một thế giới hiện đại nào đó. Vài trăm năm gần đây, để bồi dưỡng Á thần cho riêng mình, các Chủ thần đã được Vũ trụ ân chuẩn một chuyện. Mỗi khi Chủ thần nào đó muốn chọn một Á thần, sẽ trực tiếp xem xét những ứng viên tốt, sau đó chờ lúc linh hồn của kẻ đó rời khỏi thể xác, lập tức mang về. Các Chủ thần khi đó sẽ liên hệ với vài Chủ thần khác, chọn ra các thế giới tốt nhất để bồi dưỡng, sau đó đưa tới. Việc làm này có thể gia tăng kinh nghiệm, hơn nữa chậm rãi bồi dưỡng, khiến cho linh hồn chậm rãi thích ứng, rất được hoan nghênh. 

Nhưng vì linh hồn tới từ nơi khác, sẽ không thể hoàn toàn đi theo quỹ đạo mà Thiên đạo đã vạch ra. Chung quy, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, sẽ gây ra một số lệch lạc. Mà ai ai cũng biết, chỉ một cái đập cánh nhỏ của một con bướm cũng có thể gây ra một trận lốc phá hủy cả một thành phố. Thế nên, để chắc chắn các thế giới vẫn bình yên, mỗi Chủ thần đều sẽ chọn ra một vị thần rảnh rỗi hoặc tạo ra một bản thể của chính mình, phái xuống các thế giới nơi các ứng viên đi qua, lãnh nhiệm vụ thu dọn cùng chỉnh sửa sau cùng. Chung quy thì, các Thiên đạo không thể nào trực tiếp nhúng tay vào những việc có ảnh hưởng lớn tới thế giới mình quản lý như vậy, việc này đành giao tới tay chủ thần. 

Không giống như các Chủ thần khác, Cảnh Nghiêm trực tiếp để Thiệu Huyền đi. Thế nhưng, sau lần trở về từ thế giới kia, y bắt đầu dần xa cách hắn. Cảnh Nghiêm đã nhiều lần thăm dò, xác định y không biết chuyện ngọc bội chính mình đang đeo trên cổ có vấn đề, mới an tâm phần nào, nhưng sau đó liền tiếp tục phiền não.

Cảnh Nghiêm đã nghĩ nhiều vấn đề. Chẳng lẽ nhi tử lớn rồi liền muốn nổi loạn. Nhưng mà nhìn qua cũng chẳng giống. Thiệu Huyền việc gì nên làm thì vẫn cứ làm, hơn nữa vẫn dễ ngại ngùng như trước, chẳng có vẻ gì là căm ghét hắn cả.

Cảnh Nghiêm chẳng tài nào hiểu được, rốt cuộc là có chuyện gì. 

Cho tới một ngày, Dương quang thần hạ một quẻ bói, sau đó biến sắc lao tới Thần điện. Còn chưa hỏi ra có chuyện gì, thì Nhiêu Hoan đã chạy tới, gấp gáp nói Thiệu Huyền xảy ra dị trạng. 

Cảnh Nghiêm biến sắc, sờ lên ngực, nơi cơn đau bén nhọn như dao vẫn đều đặn truyền tới. Là thế nào? Vì sao hắn không cảm nhận được?

Dương quang thần trực tiếp mắng.

- Ngu ngốc. Cái thứ đó chỉ có thể chuyển bài xích của thế giới đối với Thiệu Huyền lên người ngài mà thôi. Còn vấn đề của chính y, y vẫn phải tự chịu.

Nói xong, cậu lập tức lao về phía sau.

Ở trong phòng của mình, Thiệu Huyền đang bị đám hình nhân mà Nhiêu Hoan triệu ra đè xuống giường. Hai mắt y mở lớn nhưng không có tiêu cự, hơn nữa, cả thân thể còn đang điên cuồng co giật, không chỉ thể, còn dần chuyển sang dạng bán trong suốt. 

- Sao ngươi có thể không để ý chính nhi tử của mình? Hả?

Dương quang thần tập trung thần lực ở lòng bàn tay, niệm một chú ngữ cổ sau đó chưởng xuống lồng ngực của Thiệu Huyền một chưởng thật mạnh. 

Dư chấn làm cho đám hình nhân kia lập tức rách tan thành giấy, rơi xuống đất. Thiệu Huyền im lặng, nằm mê man.

Dương quang thần ngã ngồi xuống đất, được Nhiêu Hoan đỡ lấy.

- Vũ Trụ đối với y, vẫn là thái độ không mặn cũng không nhạt, ngươi không phải không nhìn ra.- Dương quang thần chậm rãi nói.- Nàng nói y sinh ra là trái quy tắc, nhưng lại thương y vô cùng. Nàng nói với ta rằng, nàng muốn cả hai ngươi được hạnh phúc.- Nói xong, cậu cười khẩy.- Nhưng Chủ thần đại nhân, ngài có biết chăng, cái cơn đau mà ngài gánh chịu ngày ngày trong ngàn năm nay, so với cơn đau trong lòng Thiệu Huyền, có bao nhiêu nhỏ bé?

- Ngươi đang nói cái gì?- Cảnh Nghiêm vừa truyền thần lực cho Thiệu Huyền vừa nói.

- Con mẹ nó Cảnh Nghiêm, Thiệu Huyền y yêu ngươi. Ngày ngày kìm nén, hai ngàn bảy trăm năm, thành cái dạng này ngươi có biết hay không?- Dương quang thần gào lên.- Y sinh ra là vi phạm quy tắc, y yêu ngươi là phạm cấm, y hết thảy làm mọi thứ cho ngươi cũng bị quy tắc đè ép tới khó thở, ngươi có khắc nào biết hay không??

Cảnh Nghiêm như rơi vào hầm băng, nhất thời không tiêu hóa được những gì Dương quang thần đang nói.

- Cái thứ rác trên cổ ngươi, so với nỗi đau y chịu ngày ngày khi y nhìn thấy ngươi cười, thấy ngươi xoa đầu, ôm hắn, khi thấy ngươi vô tâm vô phế, ngươi có biết nó vô dụng cỡ nào không?- Dương quang thần đã lười lớn tiếng, chỉ lầm bầm nói.- Cái hình phạt quái quỷ đó, một năm nữa sẽ hết hiệu lực, Thiệu Huyền sẽ chính thức được quy tắc bỏ qua. Thế nhưng, ngươi có biết rằng, nếu y tiếp tục yêu ngươi, sẽ có hậu quả gì hay không? Ngươi đã hiểu tại sao trước nay Chủ thần đều ở một mình chưa? Vì chú văn trên người các ngươi, chính là chú văn Cấm Ái.

Trước nay trên người Cảnh Nghiêm có một chú văn nhỏ ở sau lưng. Hắn đương nhiên biết đó là cái gì, lại chưa từng nghĩ, Thiệu Huyền lại có thể dính nguyền từ chú văn kia.

- Làm sao để cởi bỏ.- Cảnh Nghiêm nghiêm mặt, chỉ hỏi một câu.

- Hỏi hay lắm. Xem ra ta quả không nhìn lầm chủ thần đại nhân ngươi. Được. Muốn phá vỡ chú ái, ngươi tự phong bế kí ức của chính mình, vứt bỏ thần lực, nhảy xuống một thế giới, chết đủ một ngàn lần.- Dương quang thần không nói thừa một lời, xoay người rời đi.

Cảnh Nghiêm nhếch khóe môi, phóng ra một chưởng. Một chưởng từ Chủ thần, đánh tới bất ngờ, cả Dương quang thần chỉ kém hắn một bậc cũng đỡ không được. Cảnh Nghiêm đi tới chỗ Dương quang thần, đặt tay lên trán cậu, lấy ra một dòng tơ nhỏ màu vàng, sau đó bóp nát. Kế đó, hắn đi tới chỗ Thiệu Huyền, cũng lấy một sợi tơ vàng từ trán y, sau đó phong ấn lại. Hết thảy, chỉ diễn ra trong năm phút. 

Kế đó, Cảnh Nghiêm vẽ một loạt bùa, dán khắp người Thiệu Huyền. Gây tê, Gây mê, thậm chí là kìm chế sức mạnh, đều có. Hắn muốn đảm bảo, đủ một năm nữa, nhóc con mới tỉnh lại. 

Sau khi đã hoàn thành, Cảnh Nghiêm bật cười ra tiếng, sau đó hôn lên môi Thiệu Huyền.

- Nhóc con, giỏi lắm. Dám tơ tưởng đấng sinh thành ra ngươi. Sau này khi ta trở về, sẽ không nghe được một tiếng Phụ thân ngọt lịm nữa rồi. 

Cảnh Nghiêm xóa đi một ít kí ức của Nhiêu Hoan, sau đó sai anh ta trông coi Thiệu Huyền cẩn thận. Cuối cùng, hắn nhìn Thiệu Huyền một cái, mỉm cười.

Ba ngày sau, Vũ Trụ bất đắc dĩ nhìn đương nhiệm Chủ thần của chín ngàn thế giới tự phân tán Thần lực, sau đó phóng về một thế giới được màu xanh bao phủ. 

-------------------

Một năm sau, Thiệu Huyền quả thực từ trong phong ấn tỉnh lại. Y không hề phát hiện ra có bất kì điều gì bất thường, chỉ hỏi Nhiêu Hoan chút chuyện, sau đó chính mình tiếp quản công việc của một Chủ thần. Mà Nhiêu Hoan, cũng ở bên cạnh trợ giúp y. 

Nhưng cuối cùng, vẫn là tuổi thọ của Nhiêu Hoan có hạn, liền rời đi trước, Thiệu Huyền không hề tìm kiếm phụ tá thay thế, vẫn im lặng ở Thần điện làm việc nên làm, với sự giúp đỡ của Dương quang thần.

Cứ như vậy, một ngàn năm trôi qua. Vũ Trụ chán quá, trực tiếp vung tay, phá vỡ phong ấn kí ức của Thiệu Huyền, để y nhớ ra mọi chuyện. Lúc này, y vội vàng đi tìm kiếm Cảnh Nghiêm, phát hiện ra hắn vừa mới chuyển kiếp lần thứ không biết bao nhiêu. Y vội vàng phân một phần hồn của mình ra, từ đó lẳng lặng chăm sóc hắn. Phân thân của y sống như một người bình thường, Cảnh Nghiêm cũng sống như một người bình thường. Cho tới khi, hắn phát hiện, bản thân mang thân xác bất tử. 

Thiệu Huyền vì một chút ích kỉ của bản thân, đã âm thầm lấy một tia thần lực trả cho Cảnh Nghiêm. Kết quả, lại khiến cho hắn tự tin bản thân mình là một con quái vật. Y vẫn luôn lấy làm áy náy vì chuyện đó. Kết quả, mỗi khi một phân thân chết đi, Thiệu Huyền lại phái ra một phân thân khác. Chỉ có điều, y lẳng lặng xóa hết kí ức của Cảnh Nghiêm về những người gần như tương tự nhau xuất hiện trong cuộc đời hắn. Để hắn có thể không vướng bận sống tiếp.

Vốn Thần lực mà Cảnh Nghiêm để lại cho Thiệu Huyền có thể duy trì thêm hai vạn năm nữa. Nhưng những sự kiện không nằm trong tầm kiểm soát liên tục xảy ra, khiến y phải liên tục sử dụng Thần lực quá độ. Kết quả, hiện tại, Thần lực đã sắp dùng hết. Quy tắc tuy không đè ép y nữa, nhưng vẫn sẽ không chừa một cơ hội để loại bỏ vị thần được tạo ra một cách trái quy củ. Kết cục, Thiên đàng dù có cử tới bao nhiêu Thiên thần, cũng không ngăn lại được. Đúng lúc này, Cảnh Nghiêm vừa vặn xông vào.

------------

Vũ Trụ mỉm cười nhìn hai đứa nhóc của mình rốt cuộc cũng đã trở về bên nhau ở nơi thần điện, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng nâng tay lên, chạm vào mặt Thiệu Huyền trên "Quang kính".

- [Con yêu, hạnh phúc nhé.]

Mặt kính khẽ lan ra những gợn sóng, sau đó biến mất vô tung. Vũ Trụ vẫy tay, khiến thấu kính nhỏ kia biến mất. Từ phía sau nàng, Dương quang thần đi ra.

- Người thực sự tha cho họ dễ dàng như vậy?- Giọng anh có vẻ chứa đầy nghi ngờ.

Vũ Trụ mỉm cười, chạm tay lên trán Dương quang thần. 

Trong nháy mắt, những kiến thức anh chưa từng biết hiện ra. Những kiến thức này, toàn là những thứ cơ bản chủ thần nên biết.

Dương quang thần toát mồ hôi lạnh, linh cảm không lành nhìn Vũ Trụ. Nàng mỉm cười.

- [Thực sự là... ta cũng rất chán đó. Đa vũ trụ lâu lắm mới có một cặp yêu nhau như vậy. Không đùa một chút, ta...]

Dương quang thần ôm đầu. Thôi bỏ mịe rồi. Việc của Dương quang thần đã chồng chất như núi, ôm thêm của Chủ thần nữa... Giời ơi, tôi hông cam tâm.

Vũ Trụ nhìn Dương quang thần bỏ của chạy lấy người, mỉm cười, sau đó vừa hát vừa xoay người, biến mất khỏi Dương quang điện. 

-------------

Thiệu Huyền mơ hồ mở mắt. Phát hiện ra Cảnh Nghiêm đang nhìn mình chằm chằm. Khuôn mặt quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc, y phục cũng quen thuộc. 

- Nghiêm...- Y khàn giọng gọi.

- Bổn tọa về rồi. Có nhớ hay không?- Cảnh Nghiêm khẽ cười.

- Nhớ.- Thiệu Huyền đáp, vành tai hơi nhiễm sắc hồng

- Thiệu Huyền.- Hắn lại gọi.

- Ân.

- Bổn tọa ở nơi này cô đơn ba vạn năm, em tới cùng bổn tọa ba ngàn năm, đợi bổn tọa sáu ngàn năm, lại cùng bổn tọa trải qua không dưới tám ngàn năm ở các thế giới. Bổn tọa nghĩ, chúng ta hẹn hò như vậy, cũng đã đủ lâu rồi.

- Ừ.- Vành tai Thiệu Huyền bất giác đỏ lên. 

Cảnh Nghiêm không thèm để ý  mặt các Thiên thần cùng Tổng lãnh thiên thần đang đỏ bừng hết cả lên, tiếp tục ôm chặt Thiệu Huyền trong tay.

- Dù bổn tọa là đấng sinh thành ra em, nhưng em được sinh ra còn nhờ Thần lực của Dương quang thần, chúc phúc của Vũ trụ, nguyền rủa của Quy tắc, thực chất bổn tọa cũng chỉ góp một phần, không thể coi là loạn luân được.- Hắn đột nhiên khẳng định.

- Ừ.- Thiệu Huyền gật đầu.

- Vậy nên, giờ, Thiệu Huyền, em có đồng ý hay không, lấy ta.- Cảnh Nghiêm mỉm cười, nhẹ nhàng đổi danh xưng.

Thiệu Huyền cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở cổ. Y rướn người, mãnh liệt hôn lên môi Cảnh Nghiêm. 

Các Thiên sứ cánh và y phục cũng đã nhiễm sắc hồng, lập tức che mắt xoay người không dám nhìn. 

Cảnh Nghiêm thực vất vả mới dứt ra được nụ hôn này của Thiệu Huyền, lần nữa nhìn lại khuôn mặt của y. 

- Thế nào? Bổn tọa không xứng sao?- Hắn cười trêu tức.

- Không phải.

- Vậy, thành thân nhé?

- Ừ.

Thiệu Huyền gật đầu, ôm lấy hắn. 

Cảnh Nghiêm một tay đặt ở lưng, một tay đặt ở mông y, có quy luật xoa xoa. Lời hứa với em, ta còn chưa quên. Lần này, tổ chức một hôn lễ thật lớn, có được không, bánh bao ngốc của ta...

-----Hoàn chính văn-------

Oa oa oa. Hoàn. Cuối cùng cũng hoàn. Trời ơi con ơi. A ba cuối cùng cũng gả con đi mất rồi. Trời ơi tôi nên vui hay nên mừng bây giờ?

Đầu tiên, cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn đọc tới tận đây. Anh biết văn phong anh chưa tốt, thi thoảng còn lặp từ, hơn nữa kết cấu vài thế giới còn chưa ổn. Nếu có thể, bộ Truy phu nhất định sẽ khá hơn. Sau này có thời gian, anh cũng sẽ sửa lại bộ này. Thực sự cảm ơn mọi người vì đã đọc, còn chăm chỉ bình luận cho anh nữa TTvTT Ahiuhiu.

Cảm ơn mọi người vì trong suốt quãng thời gian này đã không ngừng ủng hộ, động viên, chịu đựng anh, hơn nữa còn vì anh ra mặt, anh thực sự vui lắm TTvTT

Bộ này hoàn rồi, sau này, có lẽ truyện sẽ không ra nhanh như vậy nữa vì thời gian tới công việc sẽ rất bận, nhưng hi vọng, mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ. Cảm ơn vì thời gian vừa qua nhé. Anh yêu mọi người lắm TTvTT Ahiuhiu...

_____________

Thông báo

Hiện tại bên Watt vì ko còn hoạt động nên chỉ còn 5 chương Nếu các bạn có nhu cầu đọc có thể sang Dreame hoặc Cảnh Thiệu gia. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro