Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: Làm Chuyện Khác.

Chu Mạn nghe xong cứng người, đã bắt cô xin lỗi còn muốn cô cho cậu ta đánh một cái, đùa cô sao? Thiên Tỉ vừa nghe hắn nói xong liền xoay người lại xua xua tay từ chối. Dù sao cậu cũng là đàn ông tự dưng lại bảo cậu đánh cô ta còn ra thể thống gì? Quả thật lúc nãy cậu có nghĩ đến...à không sắp tát cô ta nhưng mà là do cậu tự nguyện. Cái này hắn bắt cậu đánh đó.

"Không cần không cần." - Cậu xoay người nhân cơ hội tránh khỏi vòng tay gọng kìm của hắn còn liên tục lắc đầu. Có điên mới để hắn ôm mãi như thế. Ở đây có biết bao nhiêu người đang nhìn, đang nghe, nếu như vậy tin đồn tiếp tục lan ra thì phải làm sao? Ít ra hắn cũng phải nghĩ đến hậu quả trước khi hành động. Mà những lời này toàn là cậu nghĩ một chữ cũng không dám nói ra. 

Hắn có hơi khó chịu khi cậu tránh hắn, lúc nãy không phải cùng tên kia nắm tay hay sao, bây giờ hắn ôm chưa được ba giây đã tránh. Mặc dù luôn phủ nhận hắn đối với cậu chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng khi Diễu An nắm tay cậu hắn có chút, có chút ghen.

Vừa mới tránh được cậu đã lập tức chạy ra sau lưng Diễu An, nhưng chưa được nữa đường đã bị hắn kéo lại ôm thật chặt, chặt đến mức phát đau. "Em tốt nhất ngoan ngoãn đứng yên, nếu không....tự biết hậu quả." - Lời này không nói lớn hắn chỉ bên tai cậu thì thầm đủ để hai người nghe thấy.

Diễu An một bên chứng kiến trong lòng chua xót một mảng, anh thở dài, chỉ mong Thiên Tỉ được hạnh phúc.

"Vương Tổng, Chu Mạn tỷ ấy xin lỗi rồi, anh còn muốn cậu ta đánh tỷ ấy. Anh có thấy bản thân quá đáng không?" - Chu Gia Hân không nhịn lên tiếng phản bác. Vương Tổng, hắn là cái thá gì? Ngoại trừ đẹp trai phong độ thì là đối với con gái lỗ mãng. Chu Mạn tỷ đường đường là tiểu thư khuê cát lại để một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ đánh.

Hắn cúi đầu hơi nâng khóe môi nhìn cậu trai trong lòng, không biết vì cái gì lúc này hắn lại thấy cậu có chút đáng yêu. Bàn tay thon dài trắng nõn của cậu rụt rè chọt chọt éo hắn, tuy cậu không nói nhưng hắn vẫn biết ý của cậu là gì. Hơi liếc mắt nhìn hai cô tiểu thư kia, hắn một đường nắm tay kéo cậu ra ngoài. 

Hắn ga lăng mở cửa để cậu vào xe trước rồi bản thân mới vào sau, mặc dù chỉ hành động nhỏ nhưng cậu lại cảm thất ấm áp.

"Lúc nãy...cảm ơn anh." - Cậu nhỏ giọng, giọng nói có chút lắp bắp như lo sợ. Hắn yên lặng không đáp lại ngầm chấp nhận lời cảm ơn.

"Anh để tôi xuống đi." - Cậu quay sang nhìn hắn giọng nói vẫn rất nhỏ nhưng hắn nghe thấy được, mở mắt nhìn cậu ánh mắt có chút âm trầm, có lẽ là không vui. "Muốn xuống...." - Hắn hơi nâng môi tầm mắt di chuyển về hướng cửa xe, cậu nhìn theo có chút hoảng, xe của bọn họ đã lên đường cao tốc từ lúc nào.

"Nhưng mà....." - Nhà của cậu cũng đâu phải trở về bằng hướng này chính xác là hướng ngược lại.

"Yên lặng một chút." - Hắn nói rồi tiếp túc nhắm mắt lại, mày kiếm nhíu chặt trông có vẻ rất mệt mỏi. Cậu nhìn đến mất hồn thậm chí có chút si ngốc, cho dù có nhìn hắn ở góc như thế nào cậu vẫn cảm thấy hắn rất đẹp, đẹp đến hoàn mỹ. Cậu cười khẽ, có lẽ ông trời rất yêu thương hắn nên cho hắn tất cả những điều tốt đẹp.

"Dịch Thiếu nhìn cái gì?" - Hắn lên tiếng nhưng mi mắt vẫn nhắm chặt. Cậu lập tức ngượng ngùng dời tầm mắt đi hướng khác, không kịp nhìn thấy cái nhếch mép của hắn và cũng không hiểu tại sao hắn biết được.

"Vương Thiếu, ngài dừng ở chạm xe buýt đi." - Thật lâu sau cậu mới lên tiếng, xe đã đi khỏi đường cao tốc lâu như vậy rồi cậu vẫn chưa biết hiện tại bọn họ đi đâu. Mãi vẫn không thấy hắn trả lời cậu đánh lều khẽ chạm vào người hắn, thành công làm hắn mở mắt.

"Em không muốn đi cùng tôi." - Cậu hoàn toàn không nhìn ra được trong đáy mắt hắn đã ẩn nhẫn sự tức giận.

"Không phải,chỉ là, chúng ta đi đâu."
- Cậu tiếp tục lắp bắp, lo sợ nhìn hắn. Môi cậu mím chặt hắn nhìn có chút say mê, có chút muốn chạm vào. Nghĩ liền lắm, hắn một tay giữ chặt ót cậu mạnh mẽ hôn xuống. Cậu đang trong trạng thái lo sợ lại bị dọa cho chết đứng, đẩy cũng không thể đẩy. Cứ như vậy để hắn hôn đến trời đất quay cuồng mới dừng lại. 

"Anh...anh...anh..." - Đợi đến khi chiếc xe dừng lại cậu mới có phản ứng, sợ đến mức lùi vào sau. Hắn mỉm cười, khóe môi cong lên thật đẹp. Dịch Dương Thiên Tỉ khi ngượng trong rất đáng yêu. "Thế nào? Cảm thấy không đủ?" - Lời nói này hắn còn kết hợp với hành động chồm về phía trước thu hẹt khoảng cách của cả hai.

"Không...không...có..." - Cậu muốn mở cửa xe để chạy ra ngoài nhưng không biết vì sau nó đã bị khóa. "Hôn tôi một cái, tôi cho em ra ngoài." - Nói ra lời này khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy, xem như điều kiện vừa rồi vô cùng bình thường.

"Không muốn?" - Cậu nghe xong cực lực gật đầu. Vốn tưởng hắn tha cho ai ngờ hắn một tay kéo cậu lại, ở bên tai tà mị nói.

"Làm chuyện khác."

Hết Chương 12.

Á đừng manh động tài xế còn trong xe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro