Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26: Tức giận .

"Không phải...tại..." - Hắn không có ý muốn nghe cậu giải thích mà trực tiếp đi vào trong xe. Cũng không mở cửa cho cậu như lúc trước, có lẽ là hắn tức giận, bởi vì cậu biết hắn không thích chờ đợi người khác. "Tôi xin lỗi." - Xe khởi động không được bao lâu cậu đã nhỏ giọng noi xin lỗi hắn, Vương Tuấn Khải lại không nói gì giữ im lặng suốt một quãng đường dài.

"Em nấu ăn đi, tôi đói!" - Hắn cởi áo khoác ngoài cùng mấy cái nút áo sơ mi để lộ cơ ngực khỏe khoắn, mệt mỏi tựa người lên so pha. Thiên Tỉ cẩn thận treo áo lên rồi vào bếp nấu thức ăn. Thật ra chuyện nấu ăn không phải là do cậu đảm nhiệm, nhưng hắn muốn ăn thức ăn do cậu nấu nên mới bảo cậu làm.

"Xong rồi." - Hơn ba mươi phút sau cậu bước ra ngoài định gọi hắn ra nhưng đã nhìn thấy hắn đang tựa vào so pha mà ngủ vẻ mặt hơi nhợt nhạt, có lẽ hắn rất mệt mỏi, một mình quản lí công ty to lớn như vậy rất khó. Cậu cũng có phần hiểu cảm giác đó bởi vì cậu cũng từng như vậy chỉ là công ty nhỏ hơn hắn.

"Cơm xong rồi, anh mệt thì đi nghỉ đi, khi nào đói tôi giúp anh hâm lại." - Vừa thấy hắn mở mắt cậu đã nhỏ giọng nói, hắn không nói gì hướng nhà ăn đi vào cậu cũng nhanh chóng đi theo phía sau. Thức ăn vẫn là những món đơn giản như lúc trước, cũng như vậy làm hắn cảm giác ngon miệng.

Vương Tuấn Khải đột nhiên nhíu mày cậu lập tức nhận thấy đặt đũa xuống quay sang dè đặt nhìn hắn, chần chừ một lúc cậu mới lên tiếng hỏi. "Khó ăn sao?" - Hắn lắc đầu tiếp tục ăn nhưng vẫn nhíu mày như lúc nãy. Cậu hơi khó hiểu ăn thử món hắn vừa ăn qua, hoàn toàn bình thường.

"Đau đầu thôi, không phải do thức ăn." - Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của cậu, hắn không hiểu sao lại tự mình nói ra lí do. Cậu cười nhẹ, đứng dậy bước ra phía sau giúp hắn mát xa đầu.

"Anh có phải đã dùng thuốc hay không? Nếu đau đầu chỉ cần mát xa một chút là không còn nữa, anh không cần dùng loại thuốc kia, có tác dụng phụ." - Thoải mái đáp lại một tiếng hắn cảm thấy có cậu thật tốt. Thiên Tỉ luôn như vậy, luôn khiến hắn thoải mái trong tất cả mọi việc.

"Tốt hơn chưa?" - Cậu thật sự cảm thấy tay mỏi nhừa rồi, bụng cũng rất đói nhưng cũng không dám nói ra chỉ hỏi hắn đã tốt hơn hay chưa. "Được rồi em dùng cơm đi." - Hắn gật đầu, đúng là hắn rất thích cảm giác này nhưng mà cậu vẫn chưa ăn cơm, hắn cũng không thể bắt cậu làm mãi được.

"Ừm." - Cậu nghĩ hắn sẽ ra ngoài nhưng không phải, hắn chỉ lẵng lặng ngồi đó nhìn cậu ăn cơm, làm cho cậu có điểm ngượng ngùng cũng có điểm hạnh phúc. "Anh..." - Cậu muốn bảo hắn đừng nhìn như vậy nữa, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy được đôi mắt có chứa điểm ôn nhu của hắn thì dừng lại, không nói tiếp được.

"Em ăn đi, tôi ra ngoài một chút." - Nói rồi đứng dậy bước đi, hắn không lên phòng thay quần áo mà trực tiếp cầm lấy áo khoác lúc nãy rồi rời đi. Cậu cố ăn luôn phần còn lại sau đó mang chén đĩa đi rửa, hiện tại đã hơn 7 giờ giúp việc cũng không còn ở lại, bọn họ làm việc theo giờ nên buổi tối đều không thấy mặt.

"Phu Nhân để tôi làm cho, người lên phòng nghỉ ngơi đi." - Một cô gái tầm khoảng ngoài hai mươi một chút bước đến chỗ cậu. Cậu giật mình lùi về sau, không phải người hầu đã về hết rồi sao? Nhận thấy điểm không hiểu gì của cậu, cô ta cười nhẹ nhỏ giọng giải thích.

"Tôi là Mã Linh, là do Vương Lão Gia yêu cầu đến đây làm, lúc trước làm ở Dinh Thự Vương gia." - Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lau tay bước lên phòng, cậu có cảm giác người kia đối với cậu không có bao nhiêu thiện cảm.

Sau khi tắm xong, cậu khó chịu không ngủ được, hắn ra ngoài khá lâu rồi vậy mà vẫn chưa về, cậu vẫn chưa biết hắn đi đâu trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Giống như hôm qua cậu đi ra ban công ngắm cảnh, tuy đã ngồi thật lâu ngắm phong cảnh này rồi nhưng cậu không thể nào chán được, nó thật sự thu hút.

"Sao không vào trong, ở đây lạnh lắm." - Hắn không biết về từ lúc nào, hiện tại đang đứng sau lưng cậu. Thiên Tỉ hoảng hốt xoay người lại, môi cậu bất ngờ vô tình lướt nhẹ vào môi hắn.

Hắn không nói gì chỉ cười nhẹ hai tay đặt lên thành ban công, trói buộc cậu ở giữa hắn. "Anh về từ khi nào?"
- Cậu định lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách nhưng lại không được, phía còn là ban công cậu nhớ không nhầm thì là tầng ba. "Em lùi cái gì, muốn ngã xuống dưới sao?" - Hắn chụp lấy tay cậu kéo ngược lại, trong lòng không khỏi có cảm giác khó chịu, cậu là đang muốn tránh hắn.

Cậu và hắn đều giữ im lặng thật lâu, tư thế vẫn cứ như vậy không thay đổi.
"Anh về rồi thì đi tắm đi, tôi giúp anh chuẩn bị quần áo." - Cậu ngượng ngùng cười, sau đó đi vào trong giúp hắn chuẩn bị quần áo. Nếu còn ở đó thêm một giây nào nữa tim cậu sẽ nhảy luôn ra ngoài, thật là mỗi lần ở khoảng cách gần như vậy tim cậu lại không khống chế được đập mạnh.

"Muốn tránh, một lúc xem em tránh thế nào."

Hết Chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro