Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Đừng trách tôi.

"Alo..." - Khá lâu sau đầu dây phía hắn mới được kết nối. Giọng nói đặc biệt lạnh lùng mang theo vài phần mệt mỏi cùng lười nhát của hắn vang lên. Tuy cách nhau hẳn một chiếc điện thoại nhưng cậu vẫn không ngừng run rẩy, tim đập thật mạnh.

"Tôi, buổi tối anh trở về sớm được chứ, tôi..có việc muốn nói." - Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhưng cậu vẫn chung thủy run rẩy. Bên hắn lại im lặng thật lâu rồi 'Ừ' một tiếng đáp lại. "Vậy, không còn việc gì nữa tạm biệt." - Cậu nói xong trực tiếp cúp máy, nếu cứ kéo dài thêm một chút nữa chắc tim cậu đập đến hư mất.

Thiên Tỉ ngàn vạn lần không dám nghĩ đến chỉ là một cuộc điện thoại với hắn lại khiến cậu vừa lo vừa sợ như thế. Và cậu cũng chẳng biết vì cái gì mà bản thân cậu lại như thế, chắc có lẽ vì khí thế quá khiếp người của hắn đi, cậu lừa người dối mình.

Rất nhanh cũng đến buổi chiều, cậu hôm nay phá lệ về sớm. Không biết vì sao hôm nay cậu lại hứng thú muốn nấu ăn, có lẽ là nấu cho hắn.

Đẩy xe đi gần hết trung tâm thương mại mua được rất nhiều thứ, khi đi ngang hiệu thuốc không hiểu sao cậu lại dừng lại. 'Thuốc tránh thai' cậu nhìn hộp thuốc này thật lâu, rồi quyết định ném vào xe đẩy. Bọn họ là vợ chồng việc thân mật giống lần trước là không tránh khỏi, mặc dù bọn họ số lần gặp nhau khá ít nhưng vẫn mua phòng hờ.

Nếu đến lúc sắp ly hôn lại dính một đứa bé thì thật không tốt.

Phân cách.

Cậu về đến nhà đã nhìn thấy hắn ngồi ở so pha an tĩnh đọc sách. Bất giác nâng tay lên nhìn đồng hồ, sáu giờ, vừa vặn tròn sáu giờ hắn cư nhiên về sớm như thế, mặc dù hắn đã đáp ứng cậu về sớm nhưng cậu đâu có nghĩ đến là sớm như thế này.

"Ngẩng ra đó làm gì?" - Hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cậu, vươn tay giúp cậu cầm mấy túi nilon. Thiên Tỉ giật mình muốn lấy lại nhưng lại bị hắn trừng mắt miễn cưỡng thu tay về.

"Mua nhiều đồ như thế, cậu thật biết cách tiêu tiền." - Hắn mặt không biến sắc nhìn chầm chầm cậu. Thiên Tỉ không biết là hắn nói đùa hay chọc cậu nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Anh nghĩ tôi mua cho ai, bác lái xe à." - Hắn nghe cậu nói như thế bất ngờ ngẩng ra, hắn chỉ muốn chọc cậu một chút thật không nghĩ đến cậu đáp lại hắn.

Đợi hắn có phản ứng trở lại thì cậu đã khuất bóng sau cánh cửa bếp. Chân không theo ý chủ bước theo cậu.
"Lúc nãy, tức giận à?" - Hắn như kẹo đường dán sát vào người cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cậu từng hồi từng hồi, khiến tay đang thái thịt của cậu cũng dừng lại.

"Anh...tránh ra một chút đi." - Hắn nghe xong ồ lên một tiếng, thân hình to lớn chung thủy dám lên lưng cậu, cánh tay săn chắc đặt lên eo cậu không có di chuyển.

"Này là gì..." - Hắn vươn tay cầm lấy gói nhỏ phía bên cạnh, cậu giật mình lập tức muốn ngăn hành động của. Nhưng hắn lại nhanh hơn trực tiếp xé luôn vỏ bọc bên ngoài. Ba chữ thuốc tránh thai đập vào mắt hắn, khiến hắn không khỏi khó chịu nhíu mày.

"Của câu?" - Thấy được ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn mình, Thiên Tỉ bất giác như trẻ nhỏ phạm lỗi cúi thấp đầu. Hắn bị biểu hiện kia của cậu chọc cười, khí hỏa trong người tiêu tán một phần.

"Không cần uống, mang thai cũng tốt." - Hắn không quan tâm biểu hiện của cậu, thẳng tay ném hộp thuốc mới mua còn chưa bóc tem vào thùng rác.
Cậu rất muốn phản ứng nhưng vẫn cam chịu tiếp tục làm thức ăn.

"Không cho uống thứ kia, có thai không phải rất tốt sao?" - Cậu bị câu nói này của hắn làm ngớ người. Tốt cái em gái anh, tôi mang thai chứ không phải anh. Có giỏi anh thử nằm dưới cho tôi thượng xem sau đó mang thai rồi biết có tốt hay không. Những lời này cậu nghĩ chứ không dám mở miệng nói.

"Sao không trả lời tôi?" - Cậu giật mình, cậu đâu nghĩ hắn đang đợi câu trở lời của cậu. "Ừm...tốt." - Cậu yếu ớt mỉm cười, cậu sợ đến lúc cậu mang thai hắn lại không chấp nhận đứa bé thậm chí lúc bọn họ sắp ly hôn.

"Tôi đói, nhanh một chút." - Hắn không ôm nữa đi đến đứng bên cạnh vươn tay lấy vài thứ bỏ vào miệng. Cậu có chút buồn cười, hắn thật sự đói đến như thế sao. "Xong rồi anh vào bàn ăn đi." - Bất giác cậu đưa tay đẩy đẩy hắn, hắn cũng nương theo lực đẩy đi đến bàn ăn.

Cậu nấu không nhiều cũng chỉ là những món ăn đơn giản. 'Cạch' hắn ngẩng mặt lên nhìn cậu rồi nhìn ly cà phê được đặt trước mắt. "Uống đi, tôi pha cho anh." - Cậu cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn mình.

"Anh...anh..ăn xong rồi thì ra ngoài đi, tôi muốn dọn dẹp." - Hắn nhếch mép một cái rồi đứng dậy, đến gần cậu hắn không biết vô tình hay cố ý cúi xuống hôn lướt nhẹ vào vành tai cậu.

Cậu bị hành động của hắn làm cho ngượng ngùng đầu chỉ cúi thấp không dám ngẩng lên. Thấy hắn khuất bóng ở cửa cậu mở thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này...tạm thời giữ lại đi." - Cậu cúi người xuống nhặt hộp thuốc lên, vốn định bỏ vào túi nhưng đã có người nhanh hơn cậu giật mất.

"Tôi nói em không nghe." - Hắn nhìn thấy cậu nhặt hộp thuốc kia lên trong lòng lại vô cớ khó chịu. "Tôi..." - Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy hắn ném mạnh hộp thuốc ra ngoài, lực đạo mạnh đến mức cửa thủy tinh cũng bị vở văng tung tóe.

"Nếu để tôi lần nữa nhìn thấy thứ này, em đừng trách tôi."

Hết Chương 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro