Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Dịch Thiếu cậu không biết thật sao?

Cậu được đưa đến trước một căn phòng, vô cùng rộng lớn và cũng vô cùng đẹp. Vốn định quay sang hỏi, thì cậu đã không còn nhìn thấy người kia ở đâu nữa. Tất cả người làm việc cho Vương tổng đều như vậy sao? Làm xong nhiệm vụ rồi trực tiếp rời đi một lời cũng không có nói. Thật làm cậu yếu tim mà.

'Cốc...cốc...cốc...' cậu đánh bạo gõ cửa, đứng ở ngoài mãi như vậy cậu cảm thấy hơi kỳ lạ. Mặc dù không biết vào trong mình sẽ thế nào, nhưng vào sẽ tốt hơn là ở ngoài mãi. "Vương tổng."
- Đẩy cửa vào đã lập tức nhìn thấy hắn ngồi vắt chéo chân trên sofa lớn màu trắng ở cạnh cửa sổ. Có vẻ như hắn vừa tắm xong, trên người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, mái tóc cũng có chút ướt.

Ánh sáng nhẹ nhẹ của căng phòng cùng những ánh đen phía ngoài chiếu vào, càng tôn thêm vẻ đẹp 'yêu nghiệt' của hắn. Người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác không thể dùng từ nào để miêu tả. "Dịch Thiếu Gia, cậu không nên ngẩn người như thế." - Hắn cơ hồ vừa mỉm cười, môi mỏng sắc bạc kia khẽ nhếch lên, tạo một đường cong hoàn mỹ.

Đúng thật là 'Yêu nghiệt'. "Đến đây." - Điệu bộ phẩy phẩy tay kia của hắn cũng rất giống với những bậc đế Vương, chỉ ngồi yên ra lệnh cho người khác, rất uy nghiêm trang trọng. Con người hắn, dù bất cứ lúc nào cũng tỏa ra khí thế khiến người khác bị áp chế.

Cậu cũng vậy, bị khí thế kia áp chế đến thở không nổi, chầm chậm lê từng bước đến chỗ hắn, rồi ngồi vào chếc ghế sofa hướng đối diện. Bàn tay nhỏ nhắn siếc chặt đầu gối, môi mỏng mím lại.

"Vương tổng....." - Cậu khẽ gọi hắn, nhưng hăn không đáp lại cậu. Cử chỉ tao nhã nâng chai rượu màu đỏ thẩm rót vào cái ly thủy tinh trong suốt trước mặt cậu. Lần nữa hắn nhìn cậu, hiểu ý cậu nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Hắn nhếch mép một cái rồi lên tiếng. "Dịch Thiếu không nên uống như vậy sẽ không kịp cảm nhận được."

Hắn là đang châm chọc cậu đúng không, bấc giác mặt cậu đỏ lên. Cậu từ trước đến giờ chưa từng uống rượu, trường hợp bất dắc dĩ lắm cũng cũng vẫn từ chối. Nhưng lần này có muốn từ chối cũng không được, bởi vì cậu là người nhờ vả. "Có lẽ Dịch thiếu biết tôi gọi cậu đến đây là để làm gì đúng không?" - Nuốt một ngụm nước bọt, cậu khẽ gật đầu. Cậu còn nhớ rõ cậu nói của hắn, nó in sâu vào đầu cậu.

"Như vậy thế nào lại cứng nhắc như thế." - Hắn mở miệng lạnh nhạt nói, mặc dù câu nói kia có chút ý tứ châm chọc nhưng điệu bộ và cử chỉ của hắn chẳng thể hiện điều gì. "Tôi....phải làm như thế nào?" - Cậu ấp úng cả buổi mới có thể nói hết câu, cậu thật sự không biết phải làm gì. "Dịch thiếu đây thật sự không biết?" - Cậu thành thật gật đầu, hắn không nói gì lại nhếch mép một cái.

"Lại đây...." - Hắn đưa tay lên ý bảo cậu sang chỗ hắn, có hơi chần chừ một lúc, nhưng cậu cũng cố gắng đi qua. Tim cậu lúc này đập kịch liệt gần như muốn nhảy ra ngoài. Mấy cái chuyện này cậu hay nghe nhóm bạn cũ nói qua, nhưng mà cậu chính là một chữ cũng không hiểu bọn họ nói cái gì.

Lúc định ngồi xuống thì hắn vươn tay một cái, đặt cậu an ổn ngồi trên đùi hắn. Mặt bất giác đỏ tận mang tai, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được. Sức của hắn so với cậu mạnh hơn, nên vùng vẫy đến mấy cũng lực bất tòng tâm.

Hắn ngục đầu lên vai cậu, rồi chầm chậm hôn lên cổ cậu từ phía sau.

Cậu cảm nhận được chiếc lưỡi kia của hắn chạm vào cổ cậu, cảm giác ướt át mát lạnh khiến cậu không khỏi rùng mình. "Vương...Vương...tổng..." - Cậu lấp ba lấp bấp lời nói không rõ tàng. Lại lần nữa cảm nhận được chiếc lưỡi kia đang di đến tai cậu, thân thể liền cứng ngắc như tượng gỗ. Hắn bất mãn khẽ cắn một cái, khiến cậu lần nữa cứng người.

"Ngọt thật...." - Lời hắn nói ra khiến cậu giật mình, cái gì ngọt chứ? Hắn lúc nãy có ăn cái gì sao? Nghĩ cũng chưa kịp nghĩ xong, thì đột nhiên cả người bị xoay lại, mặt cậu đối diện mặt hắn. Tư thế có hơi ám muội, hắn tách hai chân cậu ra rồi vòng sang thắc lưng mìn. Tay thon dài rắn chắc đặt ở eo cậu, đôi lúc lại di dờ xuống phía dưới.

Phủ môi mỏng kia lên môi anh đào của cậu, hắn hung hăng chiếm đoạt. Đầu lưỡi không ngừng liếm láp môi cậu, điệu bộ cuồng dã, môi bị hắn gặm cắn đến có chút phát đau. Vốn mở miệng định kháng nghị nhưng một vật lành lạnh đã nhân cơ hội chui vào trong điêu cuồng càng quét.

Hương vị của rượu còn thoang thoảng trong miệng cậu, khiến hắn chỉ có thể điến cuồng liếm láp.

"Thật tuyệt......"

Hết Chương 3.

Có thể tui sẽ dừng đăng một thời gian để chỉnh sửa lại cốt truyện. ☺☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro