Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 40:

Hắn một đường ra ngoài không quan tâm đến cô ta. Nhã Nhã càng thêm câm hận ánh mắt lóe lên lửa giận, cô hy sinh đến như vậy hắn vẫn không động tâm. Vương Tuấn Khải lang thang khắp hoa viên của bệnh viện, mệt mỏi ngã người lên băng ghế bên ngoài.

"Vương tổng thật trùng hợp nha." - Hạ Vĩ đứng trước mặt hắn mở miệng nói. Vương Tuấn Khải nâng mi nhìn anh không nói gì. "Vương tổng, Thiên Tỉ thế nào rồi?" - Hạ Vĩ hạ giọng lời nói cũng không còn khó nghe, hắn biết điều nhích sang một bên nhường ghế cho Hạ Vĩ.

"Đang ở nước ngoài." - Hạ Vĩ vạn lần không ngờ đến hắn sẽ trở lời câu hỏi của mình, ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. "Hai người...có yêu nhau chứ?" - Anh ngước mắt nhìn trời chán nản hỏi hắn. Thời gian gần đây anh đã suy nghĩ rất kỹ, anh cảm thấy bản thân không đúng. Dù sao người Thiên Tỉ lựa chọn vẫn là hắn, anh cũng đã không còn cơ hội.

"Ừ"

"Khải..." - Nhã Nhã từ phía xa được y tá đẩy xe chậm rãi đi đến. Hạ Vĩ ngồi trên ghế nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô ta cả tâm tình đều nhảy loạn, còn hắn, hẳn chỉ chán ghét nhìn không phản ứng. "Nhã Nhã..." - Hạ Vĩ gọi lên, cô ta nhìn thấy anh mặt lập tức biến sắc, Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy thú vị mở mắt nhìn hai người.

"Vĩ...Vĩ...sao...anh..." - Cô ta ấp úng lo sợ nhìn Hạ Vĩ. "Hai người quen nhau sao?" - Hắn đứng dậy khóe môi tà mị nhếch lên, nếu cô ta với Hạ Vĩ thật sự có quen hệ thì hắn đã biết người chống lưng cho cô trong suốt thời gian ở nước ngoài là ai rồi.

"Đúng vậy, cô ấy từng là người yêu của tôi. Vương tổng với cô ấy cũng có quan hệ sao?" - Hạ Vĩ mờ mịt, lúc nãy khi nghe cô ta gọi hắn thân mật như vậy anh đã ngờ ngợ nhận ra chút ít.
"Như Hạ thiếu thôi, từng có quan hệ."
- Hắn nhún vai tỏ vẻ như qua đường, Hạ Vĩ gật đầu không mấy để tâm.

"Vĩ, anh về khi nào thế?" - Cô ta thu lại bộ mặt trắng bệt sợ hãi của mình thay vào nụ cười xinh đẹp. Hạ Vĩ không hứng thú tỏ vẻ chán ghét ra mặt, hắn một bên xem kịch tâm tình trở nên tốt hơn đôi chút. "Cần cô quản, à tôi phải hỏi cô mới phải. Hiện tại đáng lí cô đang ở bên cạnh thằng già kia, sao lại trở thành người khuyết tật ở đây." - Hạ Vĩ mở miệng giọng nói chứa đựng bao nhiêu sự chán ghét.

Lúc trước anh cũng rất thích cô ta còn làm cho cô ta khá nhiều việc. Vậy cô ta lại bỏ anh đi theo thằng già sinh lực chẳng đủ. Vương Tuấn Khải càng nhìn càng cảm thấy thú vị, ngồi xuống ghế thoải mái xem kịch. "Anh...sao lại nói như vậy...em...em..." - Cô ta lắp bắp hơi liếc nhìn hắn, hiện tại hắn không để lộ bao nhiêu cảm xúc khiến cô ta càng thêm lo sợ.

"Còn không phải. Thôi tôi có việc phải đi, tạm biệt Vương tổng, nếu có dịp hẹn ngài một buổi." - Dứt lời liền đứng dậy rời đi, hắn nghe thấy liền gật đầu tiếp nhận yêu cầu của anh.

"Khải, em không phải người như vậy." - Đợi Hạ Vĩ rời đi cô ta liền muốn chạy lại chỗ hắn, điệu bộ có bao nhiêu thống khổ. Nhưng chỉ tiếc cho cô ta bởi hiện tại dù cô ta có trong bộ dạng gì cũng không khiến hắn động tâm nữa. "Thằng già là ai?" - Hắn đi đến vòng tay ôm eo cô ta, Nhã Nhã thấy hắn ôm mình tâm tình liền tốt hơn.

"Em, em thật sự không biết." - Cô vòng tay ôm chặt lấy hắn, không muốn hắn rời xa mình. Hắn ôm người dậy đi đến băng ghế, khóe môi nhếch lên tà mị. "Thật sự không biết." - Hắn cúi đầu ánh mắt phức tạp nhìn cô, mà Nhã Nhã hiện tại còn chưa biết bản thân đang bị lừa gạt, cô chỉ bị mê luyến bởi phút ôn nhu bất ngờ của hắn.

"Được rồi, hiện tại đùa như vậy cũng đủ. Tôi sẽ nói rõ cho cô biết. Tôi từng yêu cô, yêu rất nhiều nhưng hiện tại khác rồi, tôi đã yêu người khác, cô đừng bám theo tôi nữa. Nếu không... tôi sẽ không biết bản thân sẽ làm ra cái gì đâu." - Hắn nhếch khóe môi đặt cô ta xuống ghế, tiêu soái rời đi.

Nhã Nhã choáng váng căn bản không hiểu cái gì. Đợi khi cô tiêu hóa được mọi thứ thì đã không còn nhìn thấy hắn nữa. Tâm tình cô rối loạn, nước mắt đảo vòng vòng khóe mắt. Cô thua, cô thua Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Hai người đừng mơ có thể hạnh phúc, Vương Tuấn Khải anh là của tôi." - Cô ta hét lớn, thật lớn, không ngại chân đang bị đau mà ngồi quỵ xuống, máu bám đầy trên băng gạc.

Phân cách.

Hắn một lần nữa lên máy bay đi đến chỗ cậu. Tâm tình hắn vô cùng kích động, hắn quá nhớ Thiên Tỉ.

"Đợi tôi trở về, em sẽ là của tôi mãi mãi."

Hết Chương 40

Thịt Thịt Thị chương sau có thịt và chương sau chương sau nữa cũng có thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro