Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53:

Thiên Tỉ trấn kinh khi nghe hai từ phát ra một cách thực bình tĩnh từ miệng hắn. Không không nghĩ cái chết của một người lại được nói ra nhẹ nhàng như thế, dù sao đó cũng là một sinh mạng, tốt hay xấu gì cũng phải...
"Anh giết?" - Thiên Tỉ hơi run sợ nhìn hắn, Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt e sợ của cậu trong lòng hắn có chút mất mát, hắn thừa nhận bản thân không phải người tốt nhưng khi thấy ánh mắt này của cậu hắn không kiềm lòng được.

"Em sợ anh?" - Hắn nói nhỏ trong giọng nói nghe ra sự buồn phiền, Thiên Tỉ lắc đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn. "Em không sợ, dù anh có là thiên thần hay ác quỷ em vẫn yêu anh." - Cậu nói thật khẽ thật nhẹ nhàng mỗi chữ đều đánh sâu vào tâm hắn, Vương Tuấn Khải mỉm cười khóe môi cong lên.

"Thiên Tỉ em biết anh không phải người tốt, chuyện gì anh cũng đã làm qua nhưng em hãy tin anh, anh sẽ không hại em và không để bất kỳ ai tổn hại em. Ban đầu anh đã quyết định cả đợi anh sẽ bảo hộ em." - Hắn ôm chặt cậu vào lòng trầm giọng nói ra suy nghĩ của mình. Thiên Tỉ bị nhưng lời nói nhẹ nhàng này của hắn làm cảm động, khóe mắt hơi ngấn nước.

"Khải à, em thật sự rất yêu anh."
- Cậu chủ động nâng người hôn lên môi hắn, nụ hôn thật khẽ thật nhẹ nhàng, không mang một chút ý tứ dục vọng. "Anh cũng yêu em." - Hắn mỉm cười đáp lại nụ hôn của cậu, hai người cứ thế triền miên hôn nhau.

Phân cách.

Lúc vừa xuống máy bay tâm tình Thiên Tỉ vẫn còn rất hào hứng, chạy đi chạy lại ở phi trường. Vương Tuấn Khải ôm thật nhiều quà ở phía sau bước chân gấp gáp mang theo sự lo lắng. Dù sao Thiên Tỉ vẫn đang mang thai, chạy như vậy thật không ổn.

"Tiểu Dịch bên này, ôi ta thật nhớ cháu quá." - Quy Quốc bước nhanh hơn cả cha Dịch ở nên cạnh, hai bước liền mang Thiên Tỉ ôm vào lòng. Cậu mỉm cười thật tươi vui vẻ đáp lại ông.

"Ông nội, cha, tụi con về rồi." - Cha Dịch gật đầu hơi liếc mắt Vương Tuấn Khải đang ôm thật nhiều đồ chậm rãi đi đến đây trong lòng hơi buồn cười, ông không dám nghĩ con trai của ông lại thu phục được một người cao ngạo như hắn. Hôm nghe Quy Quốc kể về hai người ông thật sự rất bất ngờ.

"Cha, cha nhớ con không?" - Cậu đi đến ôm lấy ông, động tác dịu dàng mang theo thương nhớ, người cha này thật lâu cậu không nhìn thấy rồi.
"Cha, ông nội." - Hắn bước đến hướng hai người hơi cúi đầu, cha Dịch hai bước đi đến giúp hắn cầm đồ.

"Thiên Tỉ con mua nhiều như vậy làm gì?" - Cha Dịch mở miệng giọng nói có đôi phần trách móc, Thiên Tỉ dẫu môi từ chối trả lời. "Thiên Thiên mau lên xe đi em chạy cả buổi rồi." - Hắn bước đến ôm cậu cẩn thận lên xe. Cha Dịch và Quy Quốc nhìn nhau hơi khó hiểu, cậu còn trẻ chạy một chút thì có làm sao hắn chỉ lo quá, trong đầu họ chỉ nghĩ như vậy và không biết đến phương án khác.

"Chúng ta đến nhà hàng luôn nha, ta đã đặt trước hết rồi." - Vương Tuấn Khải gật đầu nhận lấy địa chỉ rồi lái đi, Thiên Tỉ một bên nhìn trời tay cầm thỏi sôcola gặm gặm. "Thiên Tỉ con lớn rồi đừng suốt ngày trẻ con như vậy, xem xem ăn đến miệng cũng dính rồi." - Cha Dịch một nên trách móc một bên mỉm cười.

Vương Tuấn Khải nhìn sang thấy khóe môi có mấy vết bẩn của cậu cũng mỉm cười. "Cha, cha suốt ngày chỉ trách móc con thôi." - Cậu ủy khuất nói, lần này không chỉ Cha Dịch và Quy Quốc mà cả hắn cũng bật cười lớn.

"Thật là..." - Thiên Tỉ trách móc mấy tiếng mang vỏ bọc ném vào nơi để thức ăn trên xe. Hắn mỉm cười nhìn cậu ánh mặt dịu dàng. Cha Dịch ở phía sau nhìn ra được tình cảm trong ánh mắt của hắn cũng yên lòng.

"Khải, Nhã Nhã con đã giải quyết ổn thỏa chưa? Ta không muốn cô ta làm phiền con với tiểu Dịch nữa." - Quy Quốc nhăn mày nhìn hắn, Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi không nói gì, Quy Quốc lại hiểu được ý từ trong nụ cười đó ánh mắt hơi thỏa mãn, ông tim tưởng hoàn toàn vào cách làm việc của hắn.

"Cha, ông nội con mời thêm bạn đến được không ạ?"

Hết Chương 53.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro