Phiên Ngoại 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn phòng play.

"Phu nhân, mời đi lối này." - Thiên Tỉ vừa bước vào đại sảnh của Vương Đại đã có hai nhân viên đứng sẵn đợi. Cậu ngượng ngùng mỉm cười, cúi đầu tránh ánh mắt tò mò của mọi người nhanh chóng đi vào trong.

Đặc quyền của thiếu phu nhân, cậu có thể lên tầng cao nhất bằng thang máy của riêng hắn. "Tổng Giám đốc ở căn phòng cuối dãy, phu nhân đi thẳng có thể nhìn thấy rồi." - Cậu gật đầu, muốn nói với người kia là đừng gọi mình là phu nhân nữa nhưng lại không dám mở miệng.

Bất đắc dĩ lắc đầu, cậu theo hướng đã được chỉ dẫn tốt mà đi đến. Nơi này không khác mấy so với lần đâu cậu đến, vẫn im lặng đến ngột ngạt.

"Khải..." - Cậu ở bên ngoại khẽ gọi mấy tiếng mới đẩy cửa vào trong, Vương Tuấn Khải đang tập trung làm việc cửa lại bất ngờ bị đẩy ra như vậy không khỏi khó chịu mà ngẩng đầu. Vốn dĩ muốn mắng người vừa vào nhưng khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của vợ nhỏ lại mỉm cười như hoa, buông tập tài liệu trên tay đi đến ôm lấy cậu.

"Nhớ anh nên đến tìm sao?" - Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn, dịu dàng nói. Thiên Tỉ bĩu môi, chán ghét tránh sang một bên. "Anh đừng có mà tự tin, em đến đây chỉ để bàn thêm về hợp đồng." - Cậu dứt khoát không để ý đến khuôn mặt đẹp trai đang thất vọng, hai ba bước đi đến so pha ngồi xuống.

"Bảo bối, em thật biết làm người khác đau lòng." - Cậu trừng mắt, không chút lưu tình ném gối dựa trên so pha đến chỗ hắn. "Mau mau mau, em còn có rất nhiều việc đó." - Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của cậu, không biết nghĩ ra cái gì mà khóe môi cong lên thật tà mị.

"Bảo bối của anh rất bận rộn sao?"
- Thiên Tỉ gật gật đầu không tránh khỏi cái ôm của hắn, Vương Tuấn Khải lại được một muốn mười, bàn tay hư hỏng bất giác di chuyển khắp nơi. "Anh làm gì đó." - Hơn một lúc Thiên Tỉ mới phát giác ra được là có gì đó không đúng, chặn tay hắn lại, gấp gáp cài mấy cúc áo bị mở.

"Thực nhớ em." - Vương Tuấn Khải lại không cho cậu hoàn tay công việc, một tay cầm chặt tay cậu, một tay nâng cằm cậu lên mà hôn xuống.

"Ưm..." - Thiên Tỉ rên lên một tiếng tà mị, tay nhỏ siếc chặt góc áo hắn, cố gắng tiếp nhận nhịp độ của nụ hôn. Môi lưỡi kịch liệt dây dưa, nước bọt cũng không tử chủ được theo khóe miệng mà trào ra ngoài.

"Vợ à, ở văn phòng sẽ thích hơn nhỉ?"
- Hắn nhếch môi, xoay người đè cậu lên so pha, bàn tay lưu loát tháo hết những thứ đang vướn bận cản trở.
Thiên Tỉ hít thở không thông, chỉ có thể yếu lực chống cự. "Đừng...nơi này không được..." - Bất quá hắn cũng không để ý đến mấy câu cầu khẩn vô dụng, chỉ chuyên tâm liếm lộng hai hòn ngọt xinh đẹp trước mắt.

"A....đừng...cắn...ưm...đừng...a..." - Mặc dù miệng liên tục bảo hắn đừng nhưng cơ thể lại thành thật hơn, nâng phần ngực cao hơn khiến Vương Tuấn Khải càng thêm thích thú, lực đạo liếm lộng càng thêm cuồng bạo.
Thiên Tỉ một chút khí lực cũng không còn, cả người bị hắn hôn cắn đến run run rẩy rẩy, như vũng nước yếu ớt bám lên so pha.

"A....nơi đó...đừng....a....bẩn..." - Vương Tuấn Khải di chuyển dần xuống dưới, mang tiểu dương vật đang ngủ im ngậm vào miệng, sức chịu đựng của Thiên Tỉ vốn không tốt, bị hắn liếm lộng một lúc cũng trở nên cứng ngắt.
"A...a...a...chết em....a..." - Thiên Tỉ cong người không khí lực túm chặt tóc hắn.

"Không muốn mà cương đến vậy rồi sao?" - Hắn nhã tiểu dương vật ra, chuyển cách dùng tay trêu chọc.

Thiên Tỉ ngại đến độn thổ trừng mắt kháng nghị. Vương Tuấn Khải cười cười, đưa tay kéo khóa quần, mang dương vật cứng ngắc ma xát trước cổng nguyệt động. Thiên Tỉ di dịch eo trốn tránh lại bị hắn cố định.

"Đừng có trốn, em có trốn cũng không thoát đâu." - Hắn nhếch môi đưa một nữa dương vật vào trong, Thiên Tỉ trừng mắt yếu ớt không biết làm sao.

"Ưm...đừng như vậy...khó chịu."
- Cậu càng khó chịu hắn càng thỏa mãn, để dương vật chậm rãi di chuyển kích thích cậu. "Muốn không?" - Hắn cúi người hôn hôn môi nhỏ, dịu dàng nói ra mấy chữ.

Thiên Tỉ mặc dù rất ngại nhưng trong tình thế tiến không được lui không xong đành yếu ớt gật đầu.

"Vậy mới ngoan chứ?" - Dứt lời liền mãnh mẽ thao lộng. Trong phòng làm việc rộng lớn liền rên lên âm thanh của tiếng da thịt va chạm nhau cùng tiếng rên rỉ ma mị, khiến không khí càng thêm nóng bỏng.

Hết pn1

Hi hi hi hi một chút phúc lợi nho nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro