[NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT] 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng Hạ đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn viện khoa học quốc gia nghiêm trang sừng sững trước mắt, trong lòng có vài phần cảm thán.

Nơi đây từng là giấc mộng thuở nhỏ của cậu, cha mẹ và chú cậu đều công tác ở đây. Nhưng từ khi song thân qua đời do tai nạn giao thông, nơi này khó tránh khỏi khiến cậu tức cảnh sinh tình, cho nên cuối cùng cậu đi học kỹ thuật mạng.

Mấy hôm trước cậu nhận bằng tốt nghiệp, trở về nhà cũ, cũng tới thăm chú cậu. Chú cậu – Tùng Chấn Trung – là chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực cổ sinh vật học, cho dù mới ngoài ba mươi nhưng đã sớm nổi danh ở trong và ngoài nước.

Tùng Hạ đi đến phòng bảo vệ, sau khi nói mục đích đến đây, bảo vệ tự mình dẫn cậu vào trong. Từ xa, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc đồ thí nghiệm bước ra từ trong tòa nhà. Cậu mau chóng chạy đến, vui mừng: "Chú!"

Tùng Chấn Trung bước nhanh tới, anh có tướng mạo văn nhã, đeo một chiếc kính, thoạt nhìn nghiêm túc mà thận trọng, toàn thân toát ra hơi thở học thuật lạnh lùng, cười nói: "Tiểu Hạ, chúc mừng cháu đã tốt nghiệp!"

Tùng Hạ hưng phấn: "Cháu nhận bằng tốt nghiệp là quay về đây luôn. Chú, chú gầy đi thì phải."

Tùng Chấn Trung nhìn mình, cười: "Vậy à? Chắc do bận quá."

Tùng Hạ đi theo anh vào nhà thí nghiệm, thở dài: "Nơi này, hồi nhỏ cháu thường đến, qua bao năm vậy rồi mà chẳng thay đổi gì hết."

"Bên trong thay đổi rất lớn, thiết bị thí nghiệm ở đây không ngừng đổi mới, chú dẫn cháu vào tham quan, có điều cháu đừng sờ vào nhé, cho dù nhìn thấy cái gì cũng phải giữ bí mật biết không?"

Tùng Hạ cười ha ha: "Câu này quen quá, cháu nghe nó từ nhỏ đến lớn rồi."

...

Hai chú cháu đi vào khu thí nghiệm do Tùng Chấn Trung phụ trách, rất nhiều thứ Tùng Hạ căn bản xem không hiểu, chỉ là nhìn thấy gì cậu cũng cảm thấy vừa đặc biệt vừa thú vị, nghe Tùng Chấn Trung giảng giải lại có thêm không ít kiến thức.

Hai người đang trò chuyện trong nhà, đột nhiên Tùng Hạ nghe thấy từ bên trong phòng thí nghiệm truyền ra tiếng di chuyển đồ đạc, cậu ngạc nhiên: "Chỗ này còn đang sắp xếp ạ?"

Tùng Chấn Trung gật đầu: "Mới đưa vào thêm mấy thiết bị, toàn là đồ dễ hỏng nên phải sắp xếp phòng đặc biệt."

Đang lúc nói chuyện, một người mặc áo may ô đen, quần rằn ri bước ra, tuy người đó đeo khẩu trang nhưng nhìn dáng mặt thì cũng mới mười tám, mười chín tuổi.

Tùng Hạ ngạc nhiên: "Bộ đội?"

Tùng Chấn Trung nói: "Những khu thí nghiệm hơi bí mật một chút, khi sắp xếp đều phải tìm bộ đội. Cậu đó là tân binh, mới chỉ trên dưới hai mươi, giỏi lắm."

Tùng Hạ nghe vậy hứng thú: "Đi chú, qua chào hỏi chút."

Trợ lý của Tùng Chấn Trung mang đến hai cái khẩu trang, hai người đeo vào rồi đi vào căn phòng đang được sắp xếp.

Khu thí nghiệm to thế này đang tiến hành cải tạo hoàn toàn, căn phòng bị phá hủy hơn nửa, dưới đất là một đống lộn xộn, tiếng khoan điện vang lên rè rè, bụi bay đầy trời. Những người sửa sang bên trong quả nhiên đều là bộ đội, vài người lớn tuổi có thể là lính công trình, những việc cần kỹ thuật còn cần họ làm, cậu thanh niên trẻ tuổi vừa rồi hiển nhiên đảm đương lao động chân tay.

Hai người đang gỡ bỏ đèn treo, cái đèn đó là đèn chân không đặc biệt không tạo bóng, vừa to vừa dễ vỡ, họ phải cẩn thận gỡ bỏ nó xuống.

"Không được, kẹt rồi, kiếm cái cờ lê đến cho tôi." Người đứng trên thang nói.

Cậu lính ở dưới không nói một lời, xoay người đi lấy cờ lê.

Tùng Hạ đi lướt qua người cậu lính đó, không khỏi ngẩn ra, nghĩ rằng thanh niên bây giờ cao thật đấy. Người này tuy đeo khẩu trang nhưng trông còn rất trẻ, không ngờ đã cao tới gần mét chín.

Tùng Chấn Trung dẫn cậu đến trước đèn treo: "Cái đèn này bọn chú tính giữ lại, dù sao giá trị chế tạo không thấp, vẫn dùng thêm được vài năm."

Người đứng trên thang đỡ đèn đột nhiên nhảy mũi, cả thang cả đèn đều rung theo.

Tùng Chấn Trung nói: "Trung đội trưởng Trần, không sao chứ?"

"Không sao không sao, tôi hơi dị ứng với bụi, cái khẩu trang này hình như không được..." Còn chưa nói hết, gã đã không nhịn được hắt xì hai cái.

Tùng Chấn Trung không để ý, lại đi sang bên kia: "Mặt tường này bọn chú tính..."

"Cẩn thận!" Tùng Hạ hét to một tiếng, theo bản năng chạy đến cái thang. Hóa ra trung đội trưởng Trần hắt xì dữ quá, trượt tay, đèn treo không được ai đỡ rơi xuống, gã cũng té xuống khỏi thang theo.

Trung đội trưởng Trần dù sao cũng từng được huấn luyện, phản xạ có điều kiện bảo vệ đầu trước tiên, làm sẵn tư thế phòng hộ khi đáp đất. Nhưng đèn treo đụng vào thang, hất cả cái thang lớn theo đổ vào người Tùng Hạ. Tùng Hạ ngẩn ra, vẫn giữ nguyên động tác đi đỡ trung đội trưởng Trần, cứng đờ tại chỗ, căn bản không kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, cậu đột nhiên cảm thấy lưng hông bó chặt, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hông cậu, cơ thể cậu lập tức "bay" về phía sau. Người ôm cậu cũng ngã theo, dùng cơ thể bảo vệ cậu, hai người lăn vài vòng. Tuy lăn đến choáng váng song Tùng Hạ không có thương tích gì.

Tùng Hạ chống người đứng dậy, lắc đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn người cứu mình, đúng là cậu lính vừa đi lấy cờ lê.

Người nọ có đôi mắt sâu thẳm sắc bén, cảm xúc trong mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt. Một màn hú hồn vừa rồi dường như không để lại bất cứ dấu vết gì trong cậu ta cả. Xưa nay chưa bao giờ trên người một thanh niên chưa đến hai mươi nào, cậu lại nhìn thấy ánh mắt điềm tĩnh vững vàng như thế.

Người nọ đứng lên, kéo Tùng Hạ từ nền đất lạnh lẽo lên theo. Tùng Hạ phục hồi tinh thần, vội nói: "Cám ơn cậu!"

Người nọ không hề nói gì, tự đi dọn dẹp đèn treo.

Tùng Hạ ngẩn ra, nghĩ rằng chẳng lẽ người này bị câm?

Như thể nhìn ra sự khó hiểu của Tùng Hạ, đồng đội của cậu lính đó cười: "Tiểu Thành của chúng tôi ít nói lắm, anh không biết à?"

...

Kinh hồn qua đi, Tùng Chấn Trung vội chạy tới: "Tiểu Hạ, cháu sao rồi?"

Tùng Hạ lắc đầu, cười: "Cháu không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi."

Tùng Chấn Trung nói: "Tốt hơn hết chúng ta ra ngoài đi, ở trong này cũng gây vướng víu."

"Vâng."

Tùng Hạ và Tùng Chấn Trung đi ra ngoài, song cậu không nhịn được quay đầu nhìn bóng lưng cậu lính trẻ kia.

Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại hay không? Cậu ta không hề đáp lại cậu, cũng không biết có nghe thấy hay không. Có điều họ đều đeo khẩu trang, cho dù gặp lại, chỉ sợ cũng không nhận ra. Cũng không biết vì sao, Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy cậu và người đó có chút duyên phận kỳ diệu, duyên phận là thứ khó có thể đoán trước, nhỡ đâu một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ thật sự gặp nhau không biết chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro