☆, 016 ==> ☆, 020

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 016

Đem Cát Tiểu Thiên dàn xếp xong xuôi, Lê Việt trở lại, Diêu Diệu cùng Phó Dương cũng tìm một cái bàn, tuy rằng từ vị trí này nhìn lên sân khấu không được tốt, nhưng tầm mắt tới bàn của Cát Tiểu Thiên ngược lại không hề bị ngăn cản.

Lê Việt kéo Diêu Diệu qua một bên, rất nghiêm túc hỏi y: "Lão Diêu, tôi nhớ anh có hai nguyên tắc đúng không?"

Diêu Diệu gật đầu.

"Tiểu Thiên Nhi cậu ấy phạm vào cả hai nguyên tắc này, vì vậy tôi hy vọng anh hãy thận trọng một chút."

Lê Việt nói vậy, khiến Diêu Diệu thấy có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng Lê Việt sẽ trực tiếp bảo y hãy quên Cát Tiểu Thiên đi ấy chứ.

"Kỳ thực tôi không có ý gì với cậu ấy cả." Diêu Diệu cảm thấy mặc dù bản thân đối với Cát Tiểu Thiên có hứng thú, nhưng cũng không phải là loại hứng thú muốn lăn lên giường.

Lê Việt liền một mặt biểu tình biết ngay anh sẽ nói thế mà, sau đó hướng về phía Phó Dương bên kia chép miệng, "Vậy cậu đối với anh ta có ý gì không?"

Diêu Diệu hơi cau mày, "Tôi không hoan nghênh cậu nói thẳng như vậy." Dưới cái nhìn của y, nếu đã mở quán bar, vậy cho dù có là ông chủ kiêm thân phận bạn bè, cũng không nên can thiệp quá nhiều.

Lê Việt đương nhiên nhìn ra Diêu Diệu đang không hài lòng, "Anh nhân khí cao như vậy thì sao tôi lại không được hoan nghênh nói thẳng? Nhưng mà, thằng nhóc Phó Dương kia tuy rằng chơi được và cũng thông minh, nhưng nó thật sự là thằng nhóc tốt. Còn Tiểu Thiên thì..." Nói rồi liếc mắt nhìn về phía Cát Tiểu Thiên bên kia, bởi vì buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, hắn chỉ có yên lặng ngồi một mình, "Thật không dể dàng, tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể tìm được một người chân thật muốn cùng cậu ấy chung sống." Lê Việt nhấn mạnh hai chữ chân thật (raw là bốn chữ), sau đó nhìn Diêu Diệu.

Diêu Diệu thở dài rồi nở nụ cười: "Tôi bảo này, cậu có phải là có chút bảo vệ quá độ rồi không?"

Lê Việt bĩu môi: "Anh cứ coi như tôi mãn kinh sớm đi."

Diêu Diệu sắc bén nhìn thấy Phùng Gia Bình, vì vậy đẩy Lê Việt một cái về hướng kia: "Nhanh đi tìm cái thứ nước tĩnh tâm khẩu phục của cậu đi." (nước ở đây còn có nghĩa là nước miếng, nên tớ nghĩ ý anh Diệu là đi tìm Phùng gia nhà mi mà hôn hôn lol)
Kỳ thực không cần Diêu Diệu nói, Lê Việt cũng không thể ở cùng bọn y lâu thêm nữa, khán giả xem phượng minh cũng đã đến, hắn cũng không thể đi làm bảo mẫu cho tất cả mọi người được.

Diêu Diệu trở lại chỗ ngồi gọi đồ uống cho mình và Phó Dương, người phục vụ bưng lên, là hai chai nước khoáng đắt tiền.

Phó Dương xoay cái chai: "Thật không hiểu nổi mấy người có tiền các anh."

Diêu Diệu xoa nhẹ đầu Phó Dương một cái: "Đối lập giai cấp thì có gì tốt chứ?" (?)

Phó Dương vặn nắp chai ra uống một hớp, "Vốn là, đây không phải chỉ là nước sôi thôi sao?"

"Vậy cậu cứ coi như nước sôi mà uống." Tuy nói như vậy, nhưng Diêu Diệu vẫn vẫy vẫy tay với người phục vụ, gọi thêm một ly sóng biển và một phần kem ly.

Phó Dương biết kem ly khẳng định là của mình, vậy ly rượu kia hẳn là của Diêu Diệu: "Uống rượu sao? Em vẫn chưa có bằng lái đâu đấy."

Diêu Diệu đưa qua chai nước khoáng bị Phó Dương ghét bỏ, "Tôi hai chai này là đủ rồi, tôi cũng không phải là thằng phá gia chi tử (Đứa con hư làm hại gia sản)." Sau đó hướng Cát Tiểu Thiên bên kia chỉ chỉ, ra hiệu người phục vụ mang ly qua.

Rượu được đưa đến bàn của Cát Tiểu Thiên, Phó Dương đâm đâm ly kem lén lút quan sát, Diêu Diệu ngược lại rất hào phóng, chờ xem Cát Tiểu Thiên sẽ có phản ứng gì.

Nhưng khiến Diêu Diệu bất ngờ chính là, Cát Tiểu Thiên chỉ xoay người qua khẽ gật đầu, sau đó người phục vụ cầm về một tấm thẻ nhỏ, bên trên là bốn chữ: Cảm ơn Diêu tổng.

Phó Dương liếc dòng chữ trên thẻ, rồi nhìn biểu tình Diêu Diệu một chút, lại nhanh chóng đưa một thìa kem lớn vào trong miệng, nếu không sợ sẽ khắc chế không nổi mà kích động phun tào mất (mấy lời độc mồm, lải nhải), Cát Tiểu Thiên này rõ ràng chính là khắc tinh của Diêu Diệu nha.

Diêu Diệu nhìn tấm thẻ kia, cuối cùng cất vào trong ví, bất quá chính bản thân y khả năng cũng không ý thức được, ánh mắt mình bây giờ tràn đầy ý chí chiến đấu.

Phó Dương gọi người phục vụ, cũng muốn một chiếc thẻ, sau đó viết lên: Cảm ơn Diêu ca.

"Cho anh."

Diêu Diệu xem xem, vẻ mặt khó hiểu.

Phó Dương thở dài, cậu vốn vẫn có chút đố kị với Cát Tiểu Thiên, nhưng nhìn phản ứng của Diêu Diệu, liền thẳng thắn làm rõ hỏi: "Sao anh không lưu lại thẻ của em?"

Diêu Diệu bị hỏi thì sửng sốt, nghĩ tới vừa nãy Cát Tiểu Thiên gửi tấm thẻ kia đến, tuy rằng chữ viết không tồi, nhưng cũng chẳng đáng giá một mao tiền, huống chi vì tờ giấy này mà còn có cảm giác xa cách, sao lại nhanh chóng cẩn thận cất vào trong ví chứ?

Phó Dương ung dung thong thả ăn kem ly, sân khấu bên kia đã yên tĩnh lại, ông chủ Lê tự mình kiêm luôn chức giới thiệu chương trình.

Từ góc độ của Diêu Diệu có thể nhìn thấy gò má Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên nghiêm túc nhìn lên trên đài biểu diễn, còn Diêu Diệu thì nghiêm túc nhìn hắn.

Bản thân Phó Dương đối với tấu hài không phải đặc biệt có hứng thú, cố ý đến đây cũng là vì muốn Diêu Diệu vui lòng, hiện tại tất nhiên càng xem không vào, thấy tâm tư Diêu Diệu cũng không có đặt trên đài, liền thẳng thắn ghé vào bên tai y: "Diêu ca, em vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đâu."

"Ồ?" Diêu Diệu thu tầm mắt lại, nhìn Phó Dương hơi có chút thú vị hỏi, "Vậy cậu dự định sẽ cố gắng như thế nào?"

Phó Dương bĩu môi, người này cũng thật là tự tin đến có chút đáng ghét!

Lúc này, một đoạn kết thúc, tiếng vỗ tay tiếng huýt sáo trong nháy mắt che ngợp bầu trời, vì để cho Diêu Diệu nghe thấy rõ ràng, Phó Dương tiến đến càng gần hơn, đôi môi cơ hồ dán cả lên tai Diêu Diệu: "Em dự định, sẽ chịu trách nhiệm với anh ~"

Diêu Diệu nhếch miệng, ôm lấy Phó Dương nặn nặn lỗ tai cậu, y rất thích người thông minh, cho nên đứa em trai này, vẫn rất vừa ý.

Chỉ có điều, Cát Tiểu Thiên hiếm thấy thẳng thắn vui mừng một hồi đột nhiên ý thức được phía sau còn có sếp, vì vậy không được tự nhiên quay đầu nhìn, vừa vặn thấy hai người Diêu Diệu cùng Phó Dương đang ôm nhau thân mật.

Lập tức xoay đầu lại, cứ như vừa nhìn thấy cái gì không nên nhìn, kỳ thực trước đây cũng không phải chưa từng nhìn thấy Lê Việt cùng Phùng Gia Bình, tại sao lại chưa từng cảm thấy khó chịu như bây giờ?

Uống một hớp hết ly rượu Diêu Diệu mời, buộc tinh thần của mình tập trung vào buổi diễn trên sân khấu, bao phục dày đặc như từng cơn sóng tới liên tiếp (đây chắc là màn biểu diễn), đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Cát Tiểu Thiên xoa mặt xong cũng quên luôn sự việc kia.

Lê Việt phỏng chừng Cát Tiểu Thiên sẽ không ở lại quá muộn, vì thế chương trình vừa kết thúc, liền cầm một cây kẹo hồ lô chạy đến bên Cát Tiểu Thiên: "Nào, nếm thử bảo vật trấn điếm của bọn tôi."

Cát Tiểu Thiên cầm lấy thứ mà quán bar khác tuyệt đối sẽ không có, mừng rỡ thả lỏng: "Hôm nay tôi mới hiểu tại sao các cậu gọi chỗ này là Tùy tiện."

"Tiểu Thiên Nhi, bình thường cậu đừng có cười thế này nha." Lê Việt che phía trước Cát Tiểu Thiên, lông mày xoắn lại.

"A?" Cát Tiểu Thiên sờ sờ mặt mình, bình thường cũng chưa nhìn thấy mình cười qua gương bao giờ, chẳng lẽ rất đáng sợ?

"A cái gì? Cậu cười rộ lên quá câu người! Quá nguy hiểm!" Lê Việt nghiêm túc, hắn quen Tiểu Thiên ngần ấy năm cũng chưa thấy hắn thống thống khoái khoái cười một hồi bao giờ, ngày hôm nay nhìn thấy, nếu như Tiểu Thiên không thuộc mấy hội ăn chơi thì hoàn hảo rồi, nhưng vạn nhất... Mà cũng khỏi vạn nhất đi, bây giờ bên cạnh hắn không phải có một Diêu Diệu đấy sao?

☆, 017

Cát Tiểu Thiên vẻ mặt hết cách nhìn Lê Việt, "Tôi cảm thấy biện pháp an toàn nhất chính là bớt đi cậu đấy."

"Cậu thế này gọi là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn!" Lê Việt tuyệt đối không ủng hộ cách làm gần như trốn tránh này.

"Vậy thì tôi cũng hết cách." Cát Tiểu Thiên mở ra tay, cắn kẹo sơn tra, thiếu chút nữa bị chua đến té ngã.

Hai người trò chuyện rất thả lỏng, ai cũng không chú ý Diêu Diệu tới từ lúc nào, cũng không cần lược thuật lại trọng điểm, trực tiếp đứng trước mặt Cát Tiểu Thiên: "Đi chưa? Tôi đưa cậu về."

Cát Tiểu Thiên cũng không biết là do rượu ngấm, hay là tinh thần căn bản đang quá buông lỏng, cư nhiên gật gật đầu: "Ha, cảm ơn Diêu tổng." Nói rồi liền đi về phía cửa lớn.

Đi mấy bước mới phát hiện Diêu Diệu không đi theo, Cát Tiểu Thiên nửa xoay người, nghiêng đầu, một mặt dấu chấm hỏi: "Không đi?"

Lê Việt lẩm bẩm một câu đòi mạng.

Diêu Diệu lấy lại tinh thần bước nhanh theo sau, khoác tay lên vai Cát Tiểu Thiên: "Đi, đi chứ." Không quên khoát tay với Lê Việt một cái, ý đại khái bảo cậu không cần lo lắng đâu.

Lê Việt xoa xoa huyệt thái dương, vạn hạnh mí mắt phải không có nháy.

Đến bãi đậu xe, ánh sáng so với trong quán bar tốt hơn nhiều, Diêu Diệu phát hiện Cát Tiểu Thiên không giống như bình thường lắm, rõ ràng không có loại phòng bị kia, trên mặt còn phác phác hồng, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều, liền hiểu được: "Tiểu Thiên, có phải cậu không biết uống rượu không?"

"Hừ, anh mới không biết uống rượu ấy." Cát Tiểu Thiên đặt mông ngồi vào ghế phó lái.

Diêu Diệu cảm thấy mình chắc chắn đã trải qua bao nhiêu sóng gió đã từng va chạm xã hội với vô số loại người, nhưng tinh thần lại vẫn cứ lung lay lúc Cát Tiểu Thiên cầm trong tay kẹo hồ lô bảo y mau lên xe, sớm biết một ly cocktail có thể có hiệu quả như vậy, còn dẫn hắn đi ăn cơm tối làm gì cho mất công, phải đi uống bia ăn thịt nướng mới đúng!

Diêu Diệu bên này trong đầu đang hoạt động với tốc độ cao, Cát Tiểu Thiên thấy tài xế nửa ngày vẫn không lên xe, liền mở cửa xe thò đầu ra, "Không đi?"

Nếu lúc này ngồi ở trong xe không phải Cát Tiểu Thiên, phỏng chừng Diêu Diệu sẽ không đi thật, trực tiếp kéo người đi mướn phòng ấy chứ?

Lên xe, Diêu Diệu dựa vào trí nhớ đi về phía nhà Cát Tiểu Thiên, không bao lâu liền tới một đèn xanh đèn đỏ dừng 3 phút, vì vậy thẳng thắn tắt máy, sau đó liếc mắt về gương chiếu hậu một cái mà ngắm hình ảnh của Cát Tiểu Thiên bên trong.

Cát Tiểu Thiên đột nhiên nghiêng đầu qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, nếu như bình thường, thì một giây sau sẽ dời đi chỗ khác ngay, nhưung hôm nay thì không phải bình thường nữa rồi, Cát Tiểu Thiên không chỉ không quay đi, mà còn nghĩ một chút xem vì sao Diêu Diệu lại nhìn mình, phản ứng vài giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem nửa cây kẹo hồ lô trong tay đưa tới, "Nếm thử?"

Diêu Diệu ngược lại cũng không khách khí, cắn một cái lên cây kẹo trên tay Cát Tiểu Thiên, ánh mắt lại chỉ đặt tại người cầm.

Cứ coi như rượu đã ngấm, nhưng bị trực tiếp nhìn chằm chằm như vậy, Cát Tiểu Thiên vẫn là không quen, liền nhích lại gần phía cửa xe, cúi đầu gặm phần còn lại của kẹo hồ lô, động tác giống hệt một con sóc nhỏ.

Mấy tiếng trước y còn có thể không chút do dự bảo đảm với Lê Việt mình đối với Cát Tiểu Thiên không có tà niệm gì hết, nhưng hiện tại lại không thật nắm chác nữa.

Phía sau xe một trận còi điên cuồng khiến Diêu Diệu tỉnh lại, nhanh chóng khởi động xe, năm đó lúc mới bắt đầu đi xe cũng không bị người lách tách (?) qua như thế, cảm thấy có chút lúng túng, liền lái sang chuyện khác: "Tiểu Thiên Nhi, tôi lại đưa cậu đến đầu ngõ lần trước nhé?"

Vừa hỏi xong, Cát Tiểu Thiên tựa như nhớ tới cái gì mà nhanh chóng xua tay: "Không cần, ngài đưa tôi về công ty đi."

"A? Bây giờ cũng mấy giờ rồi, về công ty làm gì?"

"Ta phải mang xe đạp về."

"Đạp cái gì mà đạp? Cậu uống rượu không thể đạp xe được, vẫn bị coi là uống rượu lái xe đó." Diêu Diệu tính toán, dù sao ngày mai cũng được nghỉ, hôm nay trước cứ đưa người này về nhà đã, mình cũng có thể thuận tiện nhận nhà.

"Nhưng mai tôi phải dùng đến xe đạp." Cát Tiểu Thiên gặp khó khăn.

"Thôi được, vậy tôi đã làm người tốt thì làm đến cùng, đưa cả cậu cả xe cùng về luôn." Diêu Diệu không muốn nghĩ tới nếu mình không có xe thì sẽ bất tiện ra sao, cho nên cũng lý giải được vì sao tâm tình Cát Tiểu Thiên không bỏ xuống được phương tiện đi lại của hắn.

"Cảm ơn lão đại nhiều!" Cát Tiểu Thiên lại như được trút xuống một bao lớn tâm sự cười cười, sau đó quay đầu về phía cửa sổ.

Két một tiếng, là âm thanh lốp xe phía sau ma sát với mặt đất khi phanh gấp, Diêu Diệu bị một tiếng lão đại và nụ cười kia làm cho như bị giật điện.

Bốp một cái, Cát Tiểu Thiên bởi vì không có phòng bị, lần này mang theo quán tính mà đập đầu lên cửa sổ xe.

"Đường bằng phẳng như thế mà còn đi được thành như vậy sao? Đến mình lái còn tốt hơn." Cát Tiểu Thiên xoa đầu nhỏ giọng lầm bầm.

"Cậu biết lái xe?" Diêu Diệu lần này bắt được trọng điểm.

Cát Tiểu Thiên hiếm thấy trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Mười năm lái xe đều vô sự!"

"Thật sao?" Diêu Diệu một bên một lần nữa khởi động xe, một bên nhìn kỹ Cát Tiểu Thiên, tiểu tử này đến cùng ẩn giấu bao nhiêu sự tình đây?

"Ừm." Cát Tiểu Thiên gật gật đầu, nhưng lại là biểu tình nín cười, nhìn về phía Diêu Diệu bên kia đang méo xệch, thần bí hề hề nhỏ giọng nói: "Biết tại sao lại vô sự không? Bởi vì đã rất nhiều năm rồi tôi không có sờ đến xe!" Nói xong Cát Tiểu Thiên tự mình vui không chịu được, nhưng vui thì vui cũng không phát ra âm thanh nào nữa, có chút xuất thần nhìn quang cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ.

Diêu Diệu cũng không biết tại sao, cái gò má đó, từ góc độ của y thậm chí còn không thấy được biểu tình của hắn, lại cảm giác trong lòng thật căng thẳng.

☆, 018

Sau đó dọc đường đi hai người đều không lên tiếng nữa, lúc đến chỗ gửi xe đạp dưới lầu công ty, chỉ còn có của Cát Tiểu Thiên là đang cô linh đứng ở đó, Diêu Diệu không đợi Cát Tiểu Thiên phản ứng, xuống xe trước, nhưng xe lại bị khóa trên thanh sắt mất rồi, chỉ có thể quay lại, đưa tay về phía Cát Tiểu Thiên: "Chìa khóa."

"A?" Cát Tiểu Thiên vốn đang đấu trí đấu dũng với cái dây an toàn, nhất thời không lĩnh hội được hai chữ chìa khóa là có ý gì, liền hơi nhếch miệng nhìn Diêu Diệu, vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Diêu Diệu xoay tay, ấn một cái lên đầu Cát Tiểu Thiên, "A cái gì mà a? Chìa khóa xe đạp!"

Thực ra thì, cái bộ dạng một chút phòng bị cũng không có của Cát Tiểu Thiên hiện tại, khiến Diêu Diệu cảm thấy đặc biệt câu dẫn, nhưng y sớm đã không còn ở cái độ tuổi trẻ con miệng còn hôi sữa nữa rồi, rất rõ ràng nếu như mình làm ra chuyện gì khác người, thì sẽ không còn sau đó nữa.

Diêu Diệu đưa Cát Tiểu Thiên cả người lẫn xe đến chỗ giao lộ lần trước, nghĩ Cát Tiểu Thiên chắc chắn sẽ không đưa ra mấy lời khách sao kiểu mời y lên trên nhà ngồi một lúc, cho nên chính mình phải tự giác một chút, nhưng vừa nhìn sang phải, đèn đường trong hẻm có vẻ đã hỏng, tối đen đến tận cuối ngõ.

"Tiểu Thiên Nhi, ngõ này xe có lái vào được không?"

"Có thể, bất quá không có chỗ quay đầu đâu." Cát Tiểu Thiên lần này động tác cởi dây an toàn đã rất lưu loát, nhưng lúc xuống xe lại không biết đạp phải cái gì, ai ô một tiếng rồi lảo đảo, cổ chân liền sưng lên rất đau.

Diêu Diệu cũng nhanh chóng xuống xe, đem người đỡ dậy, chính mình lại ngồi xổm xuống, xắn ống quần của Cát Tiểu Thiên lên, dùng ánh sáng của đèn xe nhìn một chút, lại thật cẩn thận tại mắt cá chân của Cát Tiểu Thiên ấn hai lần, một bên nắm còn một bên hỏi: "Chỗ này đau không?"

Bởi vì trong người vẫn còn men rượu, Cát Tiểu Thiên mặc dù không có phòng bị như trước, nhưng lý trí thì vẫn còn, đang ngồi xổm trước mặt mình chính là sếp lớn nha!

Muốn rút chân về, nhưng phía sau là xe, đằng trước là người, phạm vi động tác chỉ hơi lớn một chút thôi vạn nhất đá phải người ta thì càng nguy hiểm hơn, vì vậy Cát Tiểu Thiên chỉ có thể với biên độ nhỏ mà lắc lắc muốn xoay người dịch sang bên kia, để cho Diêu Diệu buông tay.

Diêu Diệu thở dài, nhìn ra hẳn là chỉ sưng một chút, không bị thương đến xương cốt, "Đừng có lộn xộn, lại sưng nữa thì làm sao bây giờ?"

Câu nói này rất có sức thuyết phục, Cát Tiểu Thiên bất động, đỡ xe đem trọng lượng toàn thân đều đặt trên cái chân còn lại, muốn dùng tư thế này chụp ảnh cũng không hề khó nhìn.

Diêu Diệu bỏ xe đạp xuống xong, đỡ Cát Tiểu Thiên qua một bên cho hắn dựa vào một cây cột mốc đường, chính mình quay lại trên xe sau đó khởi động xe.

Quay đầu xe, sau đó mở đèn lên, lần này có thể nhìn thấy đến nửa cái ngõ. Diêu Diệu rất hài lòng, tắt máy rút chìa khóa, đem xe đạp đẩy đến trước mặt Cát Tiểu Thiên, "Cậu ngồi trước hay ngồi sau đây?" Diêu Diệu định đèo người trở lại.

Cát Tiểu Thiên nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu tôi cũng không phải không đi nổi làm vậy mệt lắm đó!" Sốt ruột đến dấu chấm câu cũng chẳng có.

Diêu Diệu nhịn cười, mặt nghiêm túc, "Ngồi trước hay ngồi sau? Cái khác thì miễn bàn."

Bình thường ở công ty, Cát Tiểu Thiên đều tận lực trốn tránh Diêu Diệu, nhưng cũng không phải là vì sợ y, hiện tại tuy nói cũng không phải là sợ, nhưng vẫn cảm thấy rất có lực uy hiếp, muốn lắc đầu nhưng lại sợ sếp sẽ tức giận.

Cát Tiểu Thiên nửa cúi đầu nhìn cái xe đạp của mình hai lần, cuối cùng chỉ chỉ phía sau, ít nhất thì mình cũng có thể giữ lấy yên xe, nếu là ngồi trước, ngẫm lại thì thấy vừa quá mức thân mật, hơn nữa cũng thật chẳng ra thể thống gì, vạn nhất hàng xóm có người ra ngoài đổ rác nhìn thấy thì sao?

Diêu Diệu không biết trong đầu Cát Tiểu Thiên đang xoay chuyển như thế nào, Cát Tiểu Thiên đương nhiên cũng không biết Diêu Diệu đang tính toán điều gì.

Một đường đem người đưa đến cửa nhà, Cát Tiểu Thiên mở cửa dắt xe vào phòng, Diêu Diệu đứng ở cửa đánh giá bài trí bên trong, nói thật, có chút nằm ngoài dự liệu của y.

Gian nhà là phòng xép (1), gian ngoài ngoài cái bàn ra thì chỉ có cái tủ lạnh đứng thẳng đơn độc ở góc tường, thứ có thể dễ dàng tìm được ở chợ đồ cũ, buồng trong tắt đèn, có vẻ là phòng ngủ.

(1) Căn hộ một người ở, thường bao gồm hai hay nhiều phòng, có nhà vệ sinh riêng biệt và các thứ phụ trợ khác như ghế, sô pha, tủ quần áo, v.v. (baike). Còn trong trường hợp của CTT thì chỉ có cái bàn và cái tủ lạnh...

"Diêu tổng, ngày hôm nay thực sự làm phiền ngài rồi, đã muộn lắm rồi, hơn nữa đèn xe ngài còn chưa có tắt..." Cũng không biết là đã đến lúc men rượu tan đi, hay là bởi vì có người ngoài tiến nhập vào địa bàn tối tư mật của mình, Cát Tiểu Thiên giống như đã khôi phục trạng thái bình thường, lời nói còn chưa dứt, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu, chính là muốn tiễn khách.

"Mới vừa rồi còn gọi lão đại, sao giờ lại kêu Diêu tổng rồi? Lần sau không ở công ty thì gọi lão đại đi, tôi thấy rất dễ nghe." Nói xong cũng không cho Cát Tiểu Thiên cơ hội phản bác, Diêu Diệu vẫy vẫy tay chậm rãi chạy ra sân, đèn xe y vẫn còn bật, mới một lúc nên vẫn chưa có người báo cảnh sát, hơn nữa y cũng không có ý định bởi vì bắt bí không đúng mực mà khiến sự phòng bị của Cát Tiểu Thiên đối với y lại tăng lên.

☆, 019

Khóa kỹ cửa phòng, kéo rèm cửa sổ lên, rót cho mình cốc nước sôi để nguội ừng ực uống vào, cảm giác thanh tỉnh không ít, Cát Tiểu Thiên đặt mông ngồi lên giường, có chút ảo não mà xoa huyệt thái dương, không đâu tự dưng đi thể hiện mà uống gì rượu cái gì chứ?

Nhớ lại biểu hiện của mình dọc đường, mi tâm Cát Tiểu Thiên đều xoắn lại, thật đúng là... Dã tràng xe cát. (Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì)

Cát Tiểu Thiên tận lực tránh cùng Diêu Diệu có tiếp xúc vốn không phải vì ghét người này, Diêu Diệu tuy rằng khá mạnh thế, nhưng vẫn rất có chừng mực, vì vậy dù cho bình thường trên mặt biểu hiện như thế nào, thực tế Cát Tiểu Thiên không hề ghét cùng Diêu Diệu ở chung.

Hơn nữa còn một điểm, Cát Tiểu Thiên rất dễ dàng ỷ lại người lớn tuổi hơn so với mình hay đối với mình có ấn tượng tốt, đây là việc mà người bạn tốt nhất của hắn bây giờ Lê Việt cũng không biết.

Cát Tiểu Thiên không thể khống chế bản thân sẽ bị loại người nào hấp dẫn, nhưng hắn có thể khống chế chính mình sao cho không chết đuối trong một dòng sông, vì vậy ngay từ đầu hắn mới xây lên một bức trường xung quanh mình, nhưng bức tường lại không được hoàn hảo cho lắm, nó có một vết nứt.

Cát Tiểu Thiên kéo chăn chùm kín đầu, nhưng không quá mấy phút đã chui ra, trong chăn thiếu không khí, càng khó chịu hơn.

Sau đó thẳng thắn nhảy xuống giường, ngủ không được nhìn chằm chằm vào bóng tối cũng là một loại dằn vặt, nhưng không ngủ thì có thể làm gì đây? Từ ngăn kéo bàn làm việc rút ra một cuốn sổ tay, Cát Tiểu Thiên cứ như phải hạ quyết tâm thật lớn mới lật trang bìa ra, bên trong kẹp một tấm hình, trong hình có bốn người, có vẻ là ảnh chụp gia đình.

Cát Tiểu Thiên cầm lấy bức ảnh, sau đó che chính mình đi, cười khổ một cái, e rằng như vậy mới có thể tính là ảnh gia đình chân chính.

Hắn là con nuôi, cùng cha mẹ với anh trai đều không có quan hệ máu mủ, tuy rằng người trong nhà đều không nhắc tới, cả cái khu phố hỗn tạp cũng rất ăn ý mà bảo toàn bí mật này, nhưng luôn có người không giữ được miệng, cho nên lúc Cát Tiểu Thiên mới học tiểu học đã biết mình không phải con ruột.

Người lớn đều nói trẻ con cái gì cũng không hiểu, kỳ thực thời niên thiếu chính là lúc chúng mẫn cảm nhất, trong nhà có anh trai lớn hơn mình sáu tuổi, hai ba tuổi đã bắt đầu biết nhớ, lúc nào cũng ngậm bình sữa chạy theo sau anh, tuy rằng hồi đó đều nhận được câu "Đi đi tự mình ra chỗ khác chơi!", nhưng Cát Tiểu Thiên luôn cảm thấy có anh trai rất tốt, cũng chưa bao giờ cân nhắc tại sao anh trai người khác luôn đưa em mình theo chơi đùa, còn anh mình thì lại cứ lơ mình đi.

Ngày đầu tiên khai giảng, Cát Tiểu Thiên nhảy nhảy nhót nhót rất hưng phấn mà đeo cặp sách nhỏ đến trường, không chỉ vì hắn rốt cuộc cũng chính thức trở thành học sinh lớp một, mà còn bởi vì anh trai vừa mới lên trung học cơ sở sẽ tiện đường đưa hắn đi học.

Nhưng vào lúc tan học, Cát Tiểu Thiên lại không chờ anh trai tới đón hắn, cũng không đi cùng bạn bè, một mình ủ rũ trở về nhà.

Trong nhà bốn miệng ăn thì có hai người kiếm tiền, người lớn không có thời gian đi lưu ý đến những thay đổi nhỏ trong tâm tư của một đứa trẻ con, cứ bình an mà về là được, chớ nói chi đến Cát Tiểu Thiên vốn cũng không phải là đứa trẻ hoạt bát nói nhiều.

Nhưng Cát Đại Chí lại không an tâm như vậy, bản thân hảo tâm hảo ý mà đi đón em nhỏ tan học, đứng ở cửa trường học chờ nửa ngày không thấy bóng người, một đường sốt ruột chạy về nhà, nghĩ không được phải gọi ba mẹ cùng đi tìm, lại phát hiện người đã trở lại, lại còn đang rất hữu mô hữu dạng (1) mà ngồi cầm sách giáo khoa ngẩn người.

(1) Hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là "ra dáng". (nguồn: Teddy)

Cát Đại Chí là một thằng nhóc vừa mới bước vào thời kỳ trưởng thành, vào nhà tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lửa giận cũng theo đó bốc lên, nhéo Cát Tiểu Thiên qua muốn đánh.

Hai anh em bình thường không bao giờ gây gổ, nói đúng hơn là không đánh được, nhưng hôm nay Cát Tiểu Thiên cũng gắt, một phát ngăn Cát Đại Chí lại, hai người liền thật sự xoay ra đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên Cát Tiểu Thiên động thủ cùng anh hắn, người mà cả ngõ đều không có ai là địch thủ, thật sự là không cùng đẳng cấp, hai ba phát liền bị áp trên đất không có sức lực chống đỡ, người lớn trong nhà phí rất nhiều sức lực mới tách ra được.

Cũng không cần biết tại sao lại bị anh mắng, nhưng Cát Tiểu Thiên đã một bên nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Cuối cùng hỏi ra nguyên nhân, cả nhà đều trầm mặc, biết giấy không thể gói được lửa, cũng không định sẽ giấu con trai cả đời, nhưng vẫn chưa hề chuẩn bị để đưa vấn đề này ra ánh sáng, làm sao giải thích được với một thằng bé còn chưa tới bảy tuổi chứ?

"Không phải ruột thì làm sao? Dù sao anh vẫn là anh của em, bọn họ vẫn là ba mẹ em, nếu có đứa dám bắt nạt em thì anh đánh chết nó!" Cát Đại Chí là kiểu tính khí khó đổi, tuy rằng trước đây bản thân đôi khi cảm thấy rất khó chịu khi cứ có gì ngon là phải chia cho đứa nhỏ ba mẹ mang về, nhưng hắn cũng đã nhận định đây là người nhà mình, cho nên dù bản thân đã từng đi bắt nạt người khác, nhưng người khác nếu dám bắt nạt Tiểu Thiên Nhi thì tuyệt đối không được!

Thói quen hình thành, chính thức trở thành chu trình hàng tuần...

☆, 020

Cát Tiểu Thiên lật ngược bức ảnh trong tay kẹp vào sổ tay, vỗ vỗ mặt, lần thứ hai cất cuốn sổ vào một góc sâu trong ngăn kéo.

Ngủ được mấy tiếng, mặc dù là thứ bảy, nhưng Cát Tiểu Thiên vẫn như trước chưa tới bảy giờ đã rời giường, giải quyết bản thân lưu loát sau đó còn cố ý đứng soi gương một lúc, mới đẩy xe đạp ra cửa.

Sau khi ra cửa thì chỗ đầu tiên cần đến là chợ sáng, càn quét đầy hai túi lớn với đủ loại rau dưa hoa quả sau đó liên tục chiến đấu ở mấy quầy điểm tâm, mua được ba phần bánh quẩy sữa đậu nành, chia đồ ra treo ở hai bên tay lái, Cát Tiểu Thiên bắt đầu xuất phát tới địa điểm cuối cùng.

Bình thường không có thời gian, đến cuối tuần hắn đều về nhà thăm ba mẹ một chút, ở lại ít nhất một ngày bồi hai cụ, cho nên không thể không mua sắm nhiều một chút.

Vừa tám giờ mang theo đồ vào nhà, mới vừa vặn cửa ra người trong nhà đã hỏi: "Tiểu Thiên Nhi đến rồi à?"

"Mẹ, là con." Cát Tiểu Thiên nhanh chóng trả lời rồi vào nhà, ba mẹ đã lớn tuổi rồi, kỳ thực hắn rất muốn ở cùng ba mẹ, nhưng vì một vài nguyên nhân mà hắn không thể không tiếp tục sống trong căn hộ hiện tại.

Phụ huynh trên đời đều giống nhau, nhìn thấy con trai xách gì đó trong tay, mẹ Cát liền mở miệng: "Đứa nhỏ này sao nói thế nào con cũng không nghe? Chả mấy khi được nghỉ thì không cần tới sớm như thế, mẹ với ba con thân thể vẫn cường tráng, tự mình mua thức ăn coi như tập thể dục luôn cũng được mà."

Ba Cát không nhiều lời như vậy, tiếp lấy đồ trong tay con trai, "Đúng đấy, nghe lời mẹ con đi."

"Ba mẹ vẫn chưa ăn đúng không?" Cát Tiểu Thiên đi vào nhà bếp lấy bát đũa, một nhà ba người trước tiên phải giải quyết bữa sáng đã.

"Con cũng biết ăn cơm ở nhà ngon hơn bao nhiêu, bảo buổi tối về đây ăn thì chả chịu nghe!" Mẹ Cát thấy con trai hình như lại gầy đi rồi, đau lòng đó mà.

"Mẹ, có đường cho vào sữa đậu nành không?" Cát Tiểu Thiên đổi chủ đề, công việc bây giờ của hắn làm sao có thể đảm bảo mỗi tối về nhà ăn cơm được.

Làm mẹ nào có thể không biết thằng con mình đang nói sang chuyện khác? Bọn họ mỗi ngày xem mấy chương trình về gia đình cũng biết bọn trẻ bây giờ đều muốn có không gian riêng, đa số đều không muốn sống cùng các cụ. Vì vậy cũng không hỏi thêm nữa, nhưng vẫn quay sang gọi ông bạn già: "Lão già, đem lọ đường ra đây." Điều này là bởi vì Cát Tiểu Thiên từ nhỏ đã rất thích uống sữa đậu nành ngọt cùng bánh quẩy.

...

Buổi chiều rời khỏi nhà ba mẹ, Cát Tiểu Thiên không về chỗ mình ở, mà đi vào cửa sau của một quán cà phê, từ sau khi bắt đầu có hai ngày nghỉ, hắn liền tìm thêm cho mình một công việc vào cuối tuần.

Quán cà phê khá là tư tình, vì vậy đồng phục của nhân viên tuy rằng cũng là chỉ là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen phổ thông, nhưng đều được may đo theo vóc dáng của mỗi người, bên hông còn đeo thêm một cái tạp dề dài, lộ ra chút khí tức cấm dục.

Cát Tiểu Thiên thay xong quần áo đi ra từ phòng nghỉ của nhân viên, vừa đúng lúc chạm tầm mắt với hai vị khách vừa đẩy cửa tiến vào, hắn thật muốn lập tức quay đầu trở lại, tại sao Diêu Diệu lại xuất hiện ở đây? Nhưng vào lúc này chỉ có một mình hắn là nhàn rỗi, cũng không thể cứ mặc kệ khách được đúng không?

Kỳ thực cái vị vừa vào cửa cũng rất kinh ngạc, không ngờ ở quán cà phê mà bạn mình đề cử lại có thể tình cờ gặp được người quen.

Cát Tiểu Thiên một mặt chuyên nghiệp mỉm cười, thanh âm không cao, nhưng có thể khiến đối phương nghe rất rõ ràng, hơi khom lưng hỏi bọn họ muốn uống gì.

Diêu Diệu khá hứng thú đánh giá Cát Tiểu Thiên, cũng không vạch trần việc hai người có quen biết, cùng người bạn kia một người muốn Latte một người muốn Americano, không để ý thần sắc mình vẫn dõi theo Cát Tiểu Thiên.

Người bạn quơ quơ tay trước mặt Diêu Diệu: "Ý gì đấy?"

"Không có gì." Diêu Diệu đẩy tay người kia ra.

"Dùng sự hiểu biết của tôi đối với cậu, đây rõ ràng là có ý nha." Người bạn cũng liếc nhìn Cát Tiểu Thiên một chút, "Nhưng đây không phải là kiểu của cậu trước đây."

Diêu Diệu nhẹ nhàng gõ bàn một cái, làm người bạn kia hoàn hồn, nhắc nhở hắn còn có chính sự: "Cậu gọi tôi ra đây là để xem trò vui đấy à?"

Hai người nói xong việc tư thì ra về, không tạo ảnh hưởng gì với Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên đối với tai nạn này coi như qua, chưa từng nghĩ, ngày hôm sau hắn mới đến thay ca chưa được mấy phút, Diêu Diệu đã lại xuất hiện, hơn nữa lần này là một mình.

Ngày hôm nay không đông khách, không nhất định cần đến hắn phải phục vụ, nhưng Diêu Diệu lại lắc lắc đầu với cậu nhân viên đang đi tới, sau đó chỉ chỉ Cát Tiểu Thiên.

Cát Tiểu Thiên xoa xoa huyệt thái dương, đem biểu tình trên mặt điều chỉnh thành nụ cười chuyên nghiệp, đi tới, vẫn là tư thế hơi khom lưng, "Tiên sinh, xin hỏi ngài dùng gì?"

"Giống như hôm qua." Điểm danh gọi người ta đến xong, Diêu Diệu lại biểu hiện chả khác gì một người khách bình thường.

Tuy rằng Cát Tiểu Thiên không biết Diêu Diệu có ý gì, nhưng hắn phát hiện có một vị như thế này ngồi trong quán cũng không khó tiếp thu như hắn tưởng tượng, Diêu Diệu chỉ yên lặng ngồi ở chỗ bên cửa sổ, chỉ là lúc Cát Tiểu Thiên không nhịn được mà nhìn sang, luôn sẽ bắt gặp ánh mắt của người kia.

Chờ đến khi Diêu Diệu uống xong chén cà phê thứ ba, Cát Tiểu Thiên mới nhịn không được hỏi một câu: "Cứ uống liên tục như thế buổi tối anh không định ngủ à?"

Đúng là, Cát Tiểu Thiên chủ động mở miệng thật sự khiến Diêu Diệu bất ngờ, đương nhiên mở miệng để mà nói câu này thì lại càng ngoài ý muốn, vì vậy Diêu Diệu tâm tình tốt đều viết hết trên mặt: "Làm sao? Sợ tôi ban đêm chăn đơn gối chiếc khó ngủ à?"

Cát Tiểu Thiên thật hận cái miệng lắm chuyện của mình, nhưng vẫn trả lại được một câu: "Tôi sợ anh ngày mai đến muộn!"

Diêu Diệu càng vui vẻ hơn, tốt thật, Cát Tiểu Thiên đang cùng y tán gẫu nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro