Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tự cậu nói đi! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?! "

Trong phòng hiệu trưởng, một ông già đầu hói đập một xấp đơn lên bàn, chỉ vào người đàn ông đang rụt rè, co rúm trước mặt mình mắng:

"Tề Chí Cao a Tề Chí Cao! Làm sao để cậu làm giáo viên đây khi không một học sinh nào muốn đến lớp cậu? Tôi cho cậu 3 ngày, trong vòng 3 ngày nếu cậu thuyết phục được học sinh của mình quay về, tôi sẽ cho cậu tiếp tục làm việc ở đây, còn không thì cậu hiểu lấy. Giờ thì đi ra khỏi đây đi."

Hiệu trưởng ném những xấp đơn đình công khác nhau cho Tề Chí Cao. Tề Chí Cao không tránh né, anh nhìn xuống những ngón chân của mình với sự bực bội và vô tình nhìn thoáng qua vài lời tấn công đến mình trong xấp đơn đình công. Khẽ cắn môi, Tề Chí Cao thở dài, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, đôi vai nặng trĩu.

"Nhớ! Ba ngày!"

Hiệu trưởng đang tức giận lại sợ rằng Tề Chí Cao không nghe thấy, lớn tiếng nhắc nhở đằng sau anh. Tề Chí Cao rời khỏi ngôi trường trong tình trạng mệt mỏi.

Tập thể học sinh đã từ bỏ lớp học của mình. Đây là lần thứ ba trong tháng này. Tề Chí Cao không biết mình đã xúc phạm họ ở đâu. Anh tốt nghiệp ở một trường bình thường, lần đầu tiên đứng trên bục giảng với niềm đam mê, hứng thú. Sau đó, anh và học sinh của mình đã rất hòa hợp với nhau.

Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi, những học sinh dễ thương của anh bắt đầu ghét anh, cuối cùng biến thành một cuộc tấn công tập thể. Mặc dù Tề Chí Cao cũng đến nói chuyện với đại diện đình công, nhưng bên kia đã phớt lờ anh , như thể đã quyết tâm đẩy anh ra khỏi trường.

Sau khi thở dài lần thứ 108, Tề Chí Cao cuối cùng cũng đứng trước cửa nhà. Chỉ còn lại một chút sức lực để rút chìa khóa, anh nghe thấy tiếng "click" cánh cửa được mở từ bên trong! Có người trong phòng! Một tia sét đánh thẳng vào đại não Tề Chí Cao! Một tiếng nổ đánh thức anh ra khỏi trạng thái mệt mỏi!

Có một tên trộm đã lẻn vào! Tề Chí Cao phản xạ có điều kiện vung quyền nhưng trước khi anh có thể chạm vào cơ thể của người đàn ông, cổ tay anh đã nắm chặt và kéo vào nhà! Thật tiếc! Anh sẽ bị kẻ trộm giết chết! Tề Chí Cao muốn hét thật to, nhưng anh đã bị bàn tay của người kia bịt kín miệng, một khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối đang bắt nạt anh!

"Đừng ồn ào, là tôi ..."

Sau khi nghe giọng nói quen thuộc này, trái tim đang mắc trên cuống họng của Tề Chí Cao rốt cuộc cũng về vị trí của mình. Tề Chí Cao nhướng mày, đẩy cơ thể đang ép mình ra, tức giận nói: "Làm ơn hãy xuất hiện một cách bình thường, OK? Tôi sẽ bị cậu hù chết nếu cậu cứ như thế!"

Tề Chí Cao vừa nói vừa đi đến sofa, cởi áo khoác và ném nó sang một bên, hai tay mở rộng, anh ngồi xuống một cách nặng nề. Vừa mới bị hiệu trưởng quở trách một trận, tưởng đâu về nhà sẽ có được một không gian yên tĩnh, lại không nghĩ rằng có một vị khách không mời mà đến.

"Nói đi, lần này lại là chuyện gì? Có phải hay không bị người ta đuổi giết? "

Tề Chí Cao xoa huyệt thái dương đang đau nhức của mình, cảm giác mệt mỏi khiến anh không thể nào mở mắt. Không cẩn thận kết giao bạn bè với Âu Dương Kế, đó là điều thất bại nhất trong cuộc đời anh.

Vẫn còn nhớ vào hai tháng trước, anh chàng này không biết đã khiêu khích ông trùm xã hội đen ở đâu, bị đuổi đánh ở khắp nói. Cùng đường chạy đến chỗ anh nhờ xin giúp đỡ, liên lụy anh cũng bị người ta đuổi giết. May mắn thay, trời cao thương xót giúp đỡ hai người thoát nạn. Hiện tại, có thể anh chàng này lại gặp rắc rối một lần nữa, thế là anh ta chạy đến đây để lánh nạn.

"Xin lỗi!" Âu Dương Kế nở nụ cười lấy lòng đi theo Tề Chí Cao, đỡ tấm đệm sofa, khóa Tề Chí Cao giữa hai cánh tay và nói một cách ủy khuất, "Chí Cao a ... Lần này nếu anh không cứu tôi, tôi sẽ chết chắc đó. Tôi hiện tại không nhà ở, không một xu dính túi, phải ngủ ở ngoài còn làm bạn với gã ăn xin đó ... "

Làm ơn đi, ngươi đừng dùng thành ngữ loạn như thế có được không? Tề Chí Cao liếc mắt xem thường, lạnh lùng hỏi: "Lại phát sinh chuyện gì? Tiền của cậu đâu?"

"Tôi ... tất cả đã quyên góp cho trẻ em trong trại mồ côi."

"Cậu đang lừa ai a!" Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện này xác thực không thể nào xảy ra. Tề Chí Cao hừ lạnh: "Đóng góp cho trại trẻ mồ côi, cậu là người có tình thương vậy sao? Tôi sợ đó là đánh bạc thua, hoặc là dành cho phụ nữ. Không phải sao? "

Nói tới đây, Tề Chí Cao hung hăng đạp đối phương một cước.

Âu Dương Kế hắc hắc cười, ngược lại lại thay đổi bộ dạng đứng đắn, nghiêm túc nói, "Nói ngắn gọn lại, Chí Cao à, tôi đã tiêu hết tiền của tháng này vào việc ăn uống và đi chơi ròi... làm ơn giúp tôi đi."

Ăn uống còn có thể nói, nhưng đi chơi cũng đâu liên quan gì đến anh. Tề Chí Cao muốn ngất đi, "Đi chết đi, cuộc sống của tôi bây giờ rất khó khăn, tôi không nuôi nổi cậu đâu!"

"Eh? Bây giờ không phải đãi ngộ của giáo viên rất tốt sao?"

"Đó là của người khác, tôi khác ..." Tề Chí Cao nói, ánh mặt lại ảm đảm, khẽ thở dài, "Những học sinh kia không biết làm sao lại đòi đuổi tôi đi, không chịu tham gia lớp học! Nếu chuyện này không có cách làm cho lắng xuống, tôi sẽ bị sa thải ngay lập tức và cậu sẽ có một người bạn đồng hành khi cậu sống trên đường phố ... "

"Có chuyện như vậy à?" Âu Dương Kế mở to mắt hoài nghi. Mặc dù Tề Chí Cao có vẻ hơi hung dữ với mình, nhưng lại là một người đàn ông tốt bụng đối xử với người ngoài luôn hòa ái, dễ gần cùng với khuôn mặt thanh tú, dáng người cao, đi đến nói nào liền có thể trở thành tâm điểm. Nếu một người như vậy làm giáo viên, các sinh viên phải rất phấn khích chào đón. Làm thế nào họ có thể nháo tới nỗi đình công tập thể?

Tề Chí Cao gật đầu và nói: "Có phải tôi đã sai khi chọn nghề này hay không?"

"Chí Cao à ..." Âu Dương Kế ấn vai vào người Tề Chí Cao, nặng nề nói: "Không phải tôi đã nói anh, phải hạnh phúc hay sao? Đừng buồn nữa, có tài thì sẽ thành công. Đến đến, lấy bia ra làm một ly nào ..."

Tha cho tôi đi ... Tề Chí Cao cảm thấy anh sẽ sớm bất tỉnh thêm lần nữa. Nhưng mà, Âu Dương Kế lại phấn khích đến nỗi anh đảo khách thành chủ, chạy đến tủ lạnh, lấy hết bia ra, ném nó lên bàn trà, kéo Tề Chí Cao nói: "Chí Cao, chúng ta cùng nhau uống nào. Để những phiền não trong lòng làm cái gì! Anh có tâm sự gì cứ nói với tôi, tôi sẽ uống cùng anh!

Muốn uống bia của tôi cứ nói thẳng, kiếm cớ vòng vo làm gì? Tất nhiên, mánh khóe nhỏ của Âu Dương Kế không thể che giấu đôi mắt của Tề Chí Cao. Nhưng nếu say có thể giải tỏa mọi muộn phiền trong lòng thì đáng để thử. Nghĩ về điều này, Tề Chí Cao liền mở nắp bia ra và uống.

Cứ như vậy, không biết họ đã uống bao lâu và Tề Chí Cao đã say đến choáng váng, ngủ thiếp đi trên sàn nhà. Âu Dương Kế tửu lượng tốt hơn một chút, bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vào sáng sớm ngày hôm sau-

"Xin chào ... ai ..."

Ngáp dài và xoa mái tóc rối bù của mình, Âu Dương Kế mơ màng nói với điện thoại.

"Tề Chí Cao! Bây giờ là mấy giờ rồi! Cậu không đến làm việc à! Cậu đến gặp tôi, các sinh viên trong lớp nói rằng họ sẽ có cuộc đàm phán cuối cùng với cậu!"

Đầu dây bên kia, tiếng gầm giận dữ của hiệu trưởng gần như đã phá vỡ màng nhĩ của Âu Dương Kế. Hắn nhe răng trợn mắt ném điện thoại nên sàn nhà nhưng vẫn không thoát khỏi bị tra tấn lỗ tai.

Âu Dương Kế không thể chịu đựng nỗi nữa, lập tức ngắt điện thoại. Hắn chuẩn bị quay lại giấc ngủ, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo. Người đàn ông vừa nói gì? Muốn Tề Chí Cao có cuộc đàm phán cuối cùng với sinh viên? Có phải đó là lớp học sinh đòi đình công? Nghĩ về điều này, Âu Dương Tĩnh liếc nhìn Tề Chí Cao, người ngủ trên sàn nhà như một con lợn chết với một nụ cười trẻ con xuất hiện trên khóe miệng.

Tề Chí Cao a Tề Chí Cao, cùng với Âu Dương Kế tôi làm bạn bè, chính là phước đức tám đời của anh. Âu Dương Kế tôi không có tài năng gì, nhưng khi nói đến "đàm phán" và "đánh nhau ", kinh nghiệm của tôi rất phong phú. Lần này, hãy để tôi thay anh đến đàm phán với nhóm thỏ nhỏ ...

Âu Dương Kế đưa Tề Chí Cao vào phòng ngủ, sợ anh hắn tỉnh lại rồi chạy đến trường, vui vẻ khóa cửa, giấu chìa khóa và cắt đường dây điện thoại. Ban đầu, anh cũng dự định đặt những tấm gỗ trên cửa sổ, nhưng đây tầng thứ mười, hầu hết mọi người không đủ can đảm để nhảy xuống tòa nhà và đi làm.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Âu Dương Kế tiến về phía trường học, bước đầu tiên trong sự nghiệp là một giáo viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei