Ta hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã khuya lắm rồi, trên tầng thượng tòa nhà cao nhất thành phố vẫn còn hai thân ảnh quấn quýt bên nhau.

- Ngươi xem, thật rực rỡ! Sao ta chưa bao giờ chán ngắm thành phố về đêm từ góc độ này nhỉ?

Thiếu niên an tâm tựa vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, giọng nói có điểm vô lực.

Nam nhân bên cạnh không lên tiếng, một tay càng chặt chẽ ôm lấy bờ vai nhỏ bé của thiếu niên, một tay đút vào túi quần, chậm rãi tìm kiếm một vật gì đó.

Ánh mắt thiếu niên vẫn lạc lõng tại một nơi nào đó giữ biển đèn điện lộng lẫy hào nhoáng bên dưới. Vài sợi tóc mềm mại vương trên đôi gò má xanh xao. Gương mặt đã mất đi sắc hồng hoạt bát của mấy tháng trước khi căn bệnh trong người chưa bước vào giai đoạn nguy hiểm. Bất quá, thiếu niên vẫn cực kỳ xinh đẹp vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình. Một vẻ đẹp mong manh, huyền ảo như sương khói, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến y tan biến vào hư không ngay lập tức. Nam nhân chính là đang suy nghĩ như thế. Ngực dẫy lên một cỗ đau đớn như có ai đó thô bạo xé toàn lớp da rồi thò tay vào hái đi trái tim của hắn.

Tại sao chứ? Tại sao định mệnh cứ nhất định phải mang y rời khỏi cuộc đời ta?

Được một lúc, hắn nhẹ nhàng xoay người thiếu niên về phía dối diện mình, nhìn sâu vào đáy mắt y, làm ra vẻ hờn dỗi nói:

- Ta không đáng ngắm hơn mớ đèn điện chói mắt đó à?

Thiếu niên buồn cười, vươn tay vuốt ve đường nét tuấn lãng trên khuân mặt nam nhân đang chơi trò đội nốt tiểu hài tử làm nũng kia.

- Ta chẳng phải luôn ngắm ngươi suốt bảy năm qua sao?

Nam nhân áp tay mình vào bàn tay gần như trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy rox mạch máu bên trong. Khoảnh khắc đôi môi họ giao nhau, không gian, thời gian hết thảy đều lắng đọng.

Một nụ hôn tràn ngập vô số tư vị

Trong hạnh phúc có đau thương. Trong vui sướng có tiếc nuối. Trong ngọt ngào có chua xót.

Nụ hôn kéo dài đến bất tận. Cho đến khi thiếu niên chịu đựng không nổi nữa mà hô hấp trở nêm khó khăn, cả hai mới quyến luyến rời ra. Thiếu niên thầm nghĩ, đây thực sự là nụ hôn lâu nhất từ trước tới nay giữa họ. Ước chừng hơn nhờ lăm phút. Cuộc sống của y cong bao nhiêu lần mười lăm phút tràn ngập ái ý như thế này?
Đôi mắt to trong veo đến thuần khiết lại không kiềm chế bắt đầu đỏ lên, sống mũi cay cay.

Từng biểu cảm trên khuân mặt xinh đẹp kia đều thu vào tầm mắt của nam nhân. Lòng hắn điên cuồng gào tgets , nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Ôn nhu đeo chiếc nhẫn tinh xảo vào tay thiếu niên, hắn cố nén bi thương trong giọng nói:

- Gả cho ta nhé?

Ngữ khí này tuyệt đối là một mệnh lệnh, không có chút nào giống câu hỏi.

Thiếu niên sửng sốt một hồi lâu, lại nở nụ cười suy yếu nhưng thập phần kiều mị:

- Ngươi cầu hôn cái kiểu bá đạo gì vậy? Đã tự tiện đeo nhẫn vào tay ta rồi lại còn ra vẻ hỏi thăm ý kiến của ta!

- Haha, như thế ngươi mới không thể từ chối a!

- Hử.... ngươi nghĩ ta không dám tháo nhẫn ra trả lại cho ngươi sao?

Nam nhân nắm chặt bàn tay nhỏ bé, thâm tình mà nói:

Ta không cho ngươi tháo ra. Ngươi là của ta. Từ bảy năm trước khi ta lần đầu gặp ngươi, ta đã muốn ngươi thuộc về ta... Ta yêu ngươi. Phi thường yêu ngươi. Điều khiến ta hối hận nhất là đã quá chần chừ, không sớm đeo chiếc nhẫn này cho ngươi...

Hắn chưa nói hết câu, từng giọt nước mắt như hạnh phúc lại như phiền muộn đã lăn dài trên má thiếu niên. Cúi đầu liếm khẽ, cẩn thận thu những giọt nước mắt nóng hổi ấy vào trong miệng, hắn ôm thiếu niên vào lòng, cản nhận thân thể gầy yếu đang run lên từng hồi. Lại nghe được âm thanh nức nở phát ra từ hõm vai mình:

- Ta... cũng yêu ngươi... yêu ngươi đậm sâu.

Nghẹn ngào.

- ...nên ta không muốn ngươi góa bụa. Ngươi cũng bớt ta... ta không sống được bao lâu nữa ...

- Ngươi đừng nói thế. Ý ta đã quyết. Dù là ngươi cũng không thể khiến ta thay đổi.

Nói rồi y đưa ra một chiếc nhẫn khác, cùng với chiếc nhẫn trên tay thiếu niên là một cặp hoàn hảo.

- Ngươi đeo cho ta đi...

- Ân.

Trái tim thiếu niên tràn ngập cảm giác hạnh phúc không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Đời này có hắn yêu thương y, y thật không uổng kiếp người, cho dù vô vàn ngắn ngủi đi chăng nữa.

- Hứa với ta, sau khi ta chết, ngươi cũng đừng đi theo ta.

Thiếu niên tách mình ra khỏi lồng ngực ấm áp của nam nhân, ngẩng đầu lên nói với hắn.

- Ngươi phải sống, xó biết không? Ta không cần ngươi theo...

Nhận thấy nam nhân đã quay mặt, né tránh ánh nhìn của mình, thiếu niên thở dài:

- Ta tháo nhẫn ra vậy...

Dứt lời tay sờ vào chiếc nhẫn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người nọ ôm trở lại. Vùi mặt vào mái tóc lúc nào cũng tỏa ra nhu hương của y, nam nhân trầm giọng nói:

- Ta hứa.

Thiếu niên hài lòng rúc sâu hơn vào vòng tay đầy ôn nhu kia.

- Cũng không được quá đau khổ...

- Ta hứa

- Không được quên ăn quên ngủ..

- Ta hứa.

- Năm sau phải lấy vợ sinh con...

- Ta hứa.

- Ngươi thật ngoan a!

- Khoan đã...

Nam nhân bật cười đẩy y ra khỏi lòng mình, đưa tay véo vào chóp mũi nhỏ xinh của y:

- Tiểu quỷ này, dán trêu ta! Còn muốn gì nữa không?

- Ta muốn ra bãi biển ngắm bình minh.

Hắn tinh tường nhận thấy, khi nói hai tiếng "bình minh", thân thể thiếu niên trải qua một trận run rẩy.

Mặt trời đương bệ ngoi lên, chiếu những tia nắng chói lọi lên vãi cát vàng mịn. Gió thổi êm ru, dịu dàng vỗ về giấc ngủ của người trong lòng hắn.

- Ta biết ngươi sẽ không thể cùng ta ngắm nhìn cảnh tượng huy hoàng như lúc này...

Nam nhân cúi đầu hôn lên đôi mắt đã khép chặt, vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.

- Ngươi đêm qua đã rõ mình không thể sống đến bình minh hôm nay phải không, bảo bối nhi của ta?

Thần thái người trong lòng gắn vô cùng thanh thản. Người khác nếu nhìn thấy chắc chỉ nghĩ y đang lâm vài mộng đẹp. Nam nhân yêu thương vén những sợi tóc tinh nghịch bám trên gương mặt lạnh lẽo của y, giọng vẫn nỉ non như đang trò chuyện.

- Ngươi biết không, đồ ăn ngươi làm thật khó nuốt. Đôi khi ta nghĩ, có nên mang ngươi đi đăng ký một khóa học phân biệt gia vị hay không đây...

Nhớ đến bộ dáng khả ái của thiếu niên khi khoác trên người chiếc tạp dề in hình Doraemon yêu thích của y, hắn không nhịn được mỉm cười, nhãn thần càng toát vẻ ôn nhu khó tả.

- Bất quá ta nguyện suốt cuộc đời này chỉ thưởng thức trù nghệ của mỗi mình ngươi thôi. Bảo bối nhi, ta thực sự...

Một giọt lại một giọt nước tí tách rơi trên mặt thiếu niên.

- ... ta thuực sự rất nhớ những món ăn kỳ quặc của ngươi đấy, có biết không? Còn nữa này, nhớ... nhớ tất cả những gì thuộc về ngươi...

Khoảnh khắc hơi thở của sự sống rời khỏi thiếu niên, quat thật từng ngõ ngách trong tâm hồn không còn nguyên vẹn của hắn, chỉ biết đến duy nhất một trạng thái. Nhớ! Hắn điên cuồng nhớ...

- Ta sớm biết ngày này sẽ đến, cũng đã sớm chuyển bị tâm lý. Thế nhưng, khi cảm nhánh được thân thể ngươi từ từ lạnh dần trong tay ta... Bảo bối, tim ta nát vụn mất rồi! Ngươi cư nhiên còn ép ta hứa không đi theo ngươi? Bảo bối nhi của ta, ngươi cũng thật nhẫn tâm a...

Bế thiếu niên trên tay, nam nhân tựa như một cái xác không hồn, nhãn thần mơ hồ rơi vào mirèn ký ức xa xăm nào đó, đờ đẫn tiến về phía dòng nước xanh thẫm.

Thanh âm vẫn thều thào vang lên, lại như có ý cười trong đó:

- Ta chỉ hứa không đi theo ngươi, bảo bối, nhưng không hề nói sẽ mang ngươi đi theo ta a!

Nước biển dâng lên đến đầu gối.

- Bảo bối ngươi đừng sợ, có ta ở đây ngươi sẽ không thấy lạnh. Ta sẽ không buông ngươi ra. Chúng ta đời đời kiếp kiếp bên nhau, mãi mãi không xa rời.

Ánh nắng phản chiếu nên hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh từ từ biến mất vào làn nước buốt giá.

------------- the end ---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro