Chương 22. Đi xa thì phải mang theo cô nương xinh đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi lại đây đi." Cố Lam từ trong chăn lơ mơ nói.

Lâm Vũ đang cầm theo hũ thuốc, nghe Cố Lam nói, tay khẽ khựng lại, bộ mặt độc một vẻ sửng sốt, nhưng rồi lại rất nhanh khôi phục nguyên trạng. Hắn cầm theo thuốc vừa chuẩn bị, đến bên mạn giường Cố Lam, ngồi xuống.

Đến khi Lâm Vũ ngồi bên mạn giường rồi, Cố Lam mới thấy thực hối hận với câu nói vừa rồi của hắn, hiện tại hắn chỉ muốn quay lại vài giây trước chỉnh lại tên Cố Lam lười biếng kia thôi.

Đệch mợ.

Điều này, ...thật ngượng chết hắn mà.

"Sư phụ." Lâm Vũ bên giường khẽ nói, giọng điệu phải nói là vô cùng, vô cùng trầm thấp, kèm theo đó là một chút khàn khàn nam tính. Cái giọng điệu này, hại Cố Lam một màn không nói lên lời. Hắn cũng là đàn ông, cũng nghe hiểu được thứ âm thanh kia.

Đệch mợ, rốt cuộc cũng là tại đám hủ nữ não tàn của [Tu La Kí], cái gì mà sư đồ luyến kia chứ? Ta phi.

"Sư phụ, người mau ra khỏi chăn đi." Lâm Vũ vốn đang ngồi yên phận bên mạn giường, nay lại như không có chuyện gì làm, lá gan cũng to hơn thường ngày, liền lấy tay vói vào chăn, kéo chăn chùm người Cố Lam ra.

Cố Lam hắn như nào lại nhanh hơn, hai tay ôm khư khư lấy chăn, chùm kín toàn thân không có lấy một khe hở.

"Ngươi, để thuốc đấy rồi ra ngoài đi, ta tự sức được rồi." Cố Lam cuộn tròn trong chăn, không rõ là do hơi nóng trong chăn hay do ngượng mà mặt hắn lúc này đỏ, thật sự đỏ, đỏ như một trái cà chua chín vậy.

"Nhưng..." Lâm Vũ ngập ngừng như còn điều muốn nói, nhưng suy đi tính lại, lời Cố Lam nói nhất định hắn phải nghe theo, bằng không sẽ làm phật lòng người kia.

Nghĩ vậy hắn liền ngoan ngoãn đặt thuốc trên mép giường rồi đi ra cửa chờ. Trước khi đi không quên sắp xếp lại bàn ghế và đồ đạc được Cố Lam bày ra lộn xộn cho thật ngay ngắn.

A, cái này --? Lâm Vũ kê bàn ghế xong mới phát hiện dưới chân bàn có một phong thư bị rơi. Hắn hiểu tính khí Cố Lam, nếu như là vật quan trọng thì Cố Lam sẽ luôn giữ cẩn thận chứ không thể vứt lung tung như vậy được, hơn nữa phong thư này bị rơi dưới đất cũng dính bẩn rồi, có lẽ cũng không có gì quan trọng. Nghĩ như vậy, Lâm Vũ liền thuận tay cầm theo phong thư, ý định sẽ vứt đi ngay sau khi ra khỏi phòng.

Sau khi Lâm Vũ đi rồi, gian phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh mịch vốn có.

Nhưng là Cố Lam bên ngoài cố tỏ ra bình ổn yên tĩnh, nội tâm bên trong lại như trăm ngàn con sóng xô đập vào nhau.

Ta thao, Hứa Tịch à, ngươi ở đây mới chỉ được vài ngày mà khí chất lão sư của ngươi đã đi đâu mất rồi? Ngươi mẹ nó phải mạnh mẽ lên, ngươi mà cứ như này thì đám đệ tử sẽ đè đầu cưỡi cổ ngươi mất.

Cố Lam trong đầu tuôn ra hàng vạn câu khích lệ tinh thần, lại bị tiểu Tinh Linh một câu đạp đổ tất cả.

[Lâm Vũ hắn động tâm với ngươi.]

Câu nói này nói ra, thật sự khiến Cố Lam không còn mặt mũi nào mà đối diện với Lâm Vũ nữa.

'Ta thao, ngươi như nào lại nghĩ ra một điều vô lí như vậy?'

[Vô lí? Chính ngươi cũng thừa biết điều đó còn gì? Đừng có giả ngốc nữa.] Tiểu Tinh Linh cơ hồ có chút bực bội, nàng làm tiên đã bao trăm năm nay, có chuyện gì trên đời mà nàng lại không biết sao? Hơn nữa chuyện này Lâm Vũ hắn còn bộc lộ rõ như vậy, nàng nghe mà không hiểu thì khẳng định bao năm tu hành này đem bỏ đi.

'Nhưng... dù cho ngươi có biết thì cũng không nên nói thẳng ra như vậy chứ.' Cố Lam ngồi dậy, vươn tay lấy hũ thuốc trên mạn giường mà sức vào cái đầu sưng to của mình. Đệch, sưng to như này thì liệu sư phụ Cố Lam có còn nhận ra hắn không?

Tiểu Tinh Linh im lặng hai giây, sau đó nhỏ nhẹ nói một câu.

[Hóa ra xử nam nhà ngươi ngại ngùng sao? Hahaha.]

Khoan, điệu cười này sao quen tai vậy? Cố Lam đang sức thuốc mà suýt chút không kiềm lòng được đánh rơi hũ thuốc.

'Hả? Gì? Xử nam? Ta ít nhất đã cùng hôn môi với nữ giới rồi, từ lâu đã thoát kiếp xử nam rồi.'

[À, à. Ra là đã hôn môi rồi sao? Haha. Một ông lão xx tuổi mà mới chỉ hôn môi, thật may là ngươi vẫn còn sống để có thể làm nốt những chuyện mà trước kia chưa làm được.] Tinh Linh cười hắc hắc vài cái, lại dùng cái giọng điệu ngả ngớn trêu ghẹo Cố Lam.

Biểu tình trên mặt Cố Lam lúc này đã không còn nhìn giống người nữa, mà là giống như một con mèo bị động đến xù lông.

'Ngươi... ngươi, ngươi làm tiên kiểu quái gì vậy hả? Trong đầu ngươi chỉ chứa những chuyện abcxyz đó sao? Uổng công ta còn nghĩ ngươi thuần khiết, mong manh.' Cố Lam bị chọc đến đỏ mặt. Hắn ngay lập tức xuống giường, bỏ qua Tinh Linh một bên chuẩn bị bước đến cửa.

[Khoan.]

'Có chuyện gì sao?' Cố Lam khó hiểu hỏi, chẳng lẽ Tinh Linh này vẫn muốn nói tiếp chuyện kia?

[Ta cần một thân thể xác định để sống, chứ cứ để hồn phách lưu lạc vất vưởng bên ngươi, ta thọ không nổi.]

'...'

'Ta phát hiện trên người Cố Lam có miếng ngọc bội này, không thì ngươi chui vào đây đi.' Cố Lam vừa nói vừa móc trong túi ra một miếng ngọc đen thủi đen thui. Nếu như đã xem những phim hắc hóa trên truyền hình, khẳng định sẽ nghĩ ngay viên ngọc này là viên ngọc tà ma ngoại đạo, sẽ làm cho người sử dụng nó bị hắc hóa thành kẻ tâm địa độc ác.

[...]

[Vứt miếng ngọc này đi trước khi ngươi bị hắc hóa.]

Đậu má, thật luôn!

[Thôi được rồi, ta sẽ hi sinh dùng vạn năng của ta để biến ta thành một cô nương xinh đẹp, đến lúc đó ngươi mang theo ta là được. Nhớ kĩ, đi xa nhất định phải mang theo một cô nương xinh đẹp.]

'Gì? Sao ta mang theo một cô nương được? Cái này mới không khả thi.'

Tinh Linh nói xong liền biến, biến một cái là khói bụi bay đầy phòng, ánh sáng chói đến lóa mắt.

Đến khi khói bụi tản bớt, Cố Lam mới thấy ở giữa sàn xuất hiện một cái hình nộm tạo hình bé gái bằng vải.

'... Cô nương xinh đẹp đây sao?'

[Ừ.]

'...'

[...]

Khi Cố Lam ra ngoài mới thấy tiết trời bên ngoài thật lạnh, dựa vào bao nhiêu ngày tháng sống ở hiện đại, hắn đoán ước chừng nếu vẫn tiếp tục lạnh như này, chỉ ba, bốn ngày sau sẽ đến đông chí, lúc đó tuyết sẽ phủ trắng Tây Đông Triều.

Nghĩ như vậy, hắn lại quay trở lại phòng, khoác thêm áo choàng lông dày thật dày, ấm thật ấm rồi mới hiên ngang bước ra ngoài. Khi đi đến cổng môn đã thấy Lâm Vũ cùng xe ngựa đứng đó chờ.

Thì ra là đi xe ngựa sao.

Cố Lam nhìn dáo dác xung quanh, cũng không phát hiện thêm người nào, như vậy có thể ngầm khẳng định Lâm Vũ là người đánh xe. Nghĩ vậy Cố Lam cũng thấy thoải mái hơn, đi xe ngựa thì hắn và Lâm Vũ sẽ có không gian riêng, hai người sẽ không phải đụng mặt nhiều, càng không phải nói, hai người họ mà cùng xếp một chỗ thì sẽ thành cái giống gì chứ? Thử tưởng tượng hai người ngồi sát nhau trong không gian chật hẹp của xe ngựa, cộng thêm Lâm Vũ có tình ý, lại thêm biểu hiện kì lạ của Cố Lam, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi.

"Chúng ta bắt đầu xuất phát chưa?" Cố Lam nhàn nhạt hỏi. Kinh thành cũng ở Tây Đông Triều, như vậy thì từ Kim Long môn đến kinh thành muộn nhất cũng chỉ mất gần hai canh giờ mà thôi.

"A cái đó, chúng ta cần đợi người đánh xe nữa. Hắn vừa rồi nói muốn đi tiểu nên đã đi rồi."

"..." Chắc chắn tử vi của ta hôm nay rất tệ.

Tiểu Tinh Linh hóa thân thành búp bê nhỏ, ở trong túi áo trước ngực Cố Lam cười đến rung cả người.

[Chúc ngươi may mắn, Cố Lam.]

'... May mắn cái con khỉ, ngươi rốt cuộc lại nghĩ cái gì trong đầu vậy?'.

Lâm Vũ đứng một bên thấy Cố Lam cứ thì thầm to nhỏ thì đâm ra khó hiểu. Hắn đang định hỏi thì đã thấy người đánh xe từ xa đang chạy lại.

Người đánh xe chạy tới chào hỏi Cố Lam, sau đó nhanh chóng trèo lên vành xe ngựa.

Lúc này Cố Lam cũng đã yên vị trong xe ngựa, tim thì cứ đập thình thịch liên hồi. Hắn đang suy nghĩ lát nữa Lâm Vũ bước vào trong xe thì hắn nên có biểu cảm như thế nào, còn nghĩ lát nữa có nên tiếp chuyện với hắn không hay là nên lơ đi...

Nhưng là cho đến khi xe ngựa lăn bánh, hắn vẫn không thấy bóng dáng Lâm Vũ đâu. Chậc, không phải là tên này không đi đấy chứ? Như vậy thì một mình Cố Lam ta làm sao gặp Hồng lão bản đây?

[Ngươi lại tự mình đa tình rồi.]

'Đậu má, im ngay cho ta. Sao ngươi dai quá vậy?'

Trong khi Cố Lam rối ren suy nghĩ một hồi, bên ngoài lại truyền đến tiếng Lâm Vũ cùng tiếng vó ngựa.

"Sư phụ, người ở trong đó cần cái gì thì cứ dặn dò ta."

Cố Lam vén mạn che ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh một Lâm Vũ vô cùng đáng tin cậy cùng con ngựa tên tiểu Ngoa mà ở chương ba khi đi tìm tinh hoa Liên Trì hắn đã cưỡi nhầm. Mà không hiểu sao khi nhìn thấy con ngựa này, Cố Lam lại có một câu hỏi hiện lên trong đầu, liệu có phải con ngựa này ngày càng béo tốt lên không?

Sau đó hắn mới bắt đầu cảm khái câu nói vừa rồi của Lâm Vũ, thật là một đứa đệ tử hết lòng vì vi sư mà. Cứ nhìn bên trong xe ngựa cả đồ ăn lẫn thức uống đều được chuẩn bị rất chu đáo là hiểu. Vậy nên để đáp lại sự tận tình của Lâm Vũ, Cố Lam từ trong xe ngựa vươn bàn tay phải ra, sau đó liền bật ngón cái làm điệu bộ like.

Lâm Vũ: '...?'

_____________
Đến hôm nay tôi đọc lại mấy chương đầu mới thấy chương 2 được đăng từ 19/8/2018. =))) Vậy mà bây giờ 27/2/2020 mới lết đến chương 22, hơn nữa thời gian trong truyện mới lết được 4 ngày thôi ạ. =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro