Chương 19 (NT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người trẻ tuổi cùng nhau hút thuốc hát karaoke luôn luôn vui vẻ uống rượu, diễn viên trong đoàn phim《 Thiếu niên thiên tử 》phần lớn là độ tuổi hai mươi, tất nhiên cũng không thể làm trái "Thiên tính". Càng đừng nói hôm nay bọn họ thật sự có lý do không thể không ăn mừng đàng hoàng — — Trần Mặc một đêm liền đột ngột nổi tiếng đấy. Để ăn mừng thành công của Trần Mặc, chung quy phải uống ba ly rượu trước chứ?

Đời trước Trần Mặc cũng là một người tung hoành sàn rượu, ba ly rượu nhạt ít ỏi này không đáng nói. Cậu cũng không cần người khác ra sức khuyên, trực tiếp lấy cả chai, sau đó uống hết rượu trong chai, hành động dứt khoát mọi người thấy ầm ầm khen ngợi. Hoàng Lệ Tân vội vàng đưa một miếng dưa hấu cho Trần Mặc, để cho cậu áp rượu. Trần Mặc cười hì hì nhận lấy đặt sang một bên. Sau đó lại tự mình cầm một chai.

Tôn Vân ngồi đối diện Trần Mặc cũng cầm một chai rượu, dùng cổ chai đụng chai rượu trong tay Trần Mặc một cái, cười híp mắt nói: "Tiểu Mặc xem như là một đêm thành danh, lại có thể được Nguyên thiên vương mời đến buổi biểu diễn làm khách quý. Còn có kỹ thuật đàn piano của cậu thật lợi hại. Tôi xem video trên mạng, nếu không phải phát trực tiếp hiện trường buổi biểu diễn, tôi cũng không dám tin. Chờ hôm nào rảnh rỗi, cậu cũng biểu diễn cho chúng tôi một chút đi?"

Có người đẹp mời rượu, Trần Mặc dĩ nhiên là người tới không từ chối. Cậu cười uống nửa chai, liền nghe Tôn Vân tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng là người hâm mộ của Nguyên thiên vương. Bài hát của anh ấy tôi đều nghe qua. Chỉ tiếc chúng tôi không cùng một công ty quản lý, cũng không tính là cùng nghề, trước kia không có cơ hội gặp mặt. Nếu cậu quen Nguyên thiên vương, vậy tôi nhờ cậu một chuyện nhé. Tôi muốn một tờ chữ ký của Nguyên thiên vương được không?"

Loại chuyện nhỏ này Trần Mặc tất nhiên sẽ không từ chối. Cậu còn cười hì hì nói: "Việc này không vấn đề. Nếu Nguyên thiên vương biết một người đẹp như chị là fan của anh ấy, khẳng định cao hứng."

Tôn Vân cười nói: "Miệng cậu thật ngọt. Đây là Nguyên thiên vương, sao sẽ phản ứng nghệ sĩ nhỏ tuyến ba này như tôi. Có điều cậu nói lời này tôi nghe liền vui vẻ. Tới, chúng ta lại uống một chai."

Nói xong, lại cùng Trần Mặc chạm chai một cái, hai người một hơi uống cạn sạch.

Lâm Hạ hai tay ôm ngực dựa vào ghế salon, mắt lạnh nhìn Tôn Vân tốn mấy câu liền dụ dỗ Trần Mặc uống hai chai rượu, đột nhiên nói: "Cùng nhau hợp tác mấy bộ phim, sao tôi không biết chị thích Nguyên thiên vương? Xem ra Tôn Vân chị giấu rất sâu nhỉ."

Tôn Vân nhìn Lâm Hạ một cái, cố ý giả vờ như không có nghe được Lâm Hạ một lời hai nghĩa, cười híp mắt nói: "Đó là đương nhiên. Con người tôi thích công tư rõ ràng, cho tới bây giờ không thích nói quá nhiều chuyện riêng trong đoàn phim."

Sắc mặt Lâm Hạ hơi đổi một chút. Biết Tôn Vân đang châm chọc mình lúc vào đoàn phim, lúc nào cũng thích để kim chủ Cố thiếu tới tham ban.

Lâm Hạ "cạch" một tiếng, đặt mạnh ly thủy tinh trong tay xuống bàn trà nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng Tôn Vân cười lạnh nói: "Đó là bởi vì bản thân tôi quang minh chính đại, cho tới giờ không giở trò quỷ sau lưng. Cho nên cũng không sợ chuyện riêng của mình bị người nhìn nghe thấy. Không giống vài người, đi đêm nhiều, chung quy cũng gặp ma."

Tôn Vân cười nhạo một tiếng, dứt khoát không lên tiếng. Bày ra biểu tình "lười để ý cô", lại mời rượu Trần Mặc.

Lâm Hạ tức giận đến sắc mặt có chút thay đổi, đưa tay kéo Trần Mặc, cứng rắn nói: "Không cho phép uống nữa. Năm nay cậu mới mười bảy tuổi, vẫn còn học cấp ba. Thật sự uống say khướt chạy ra ngoài, không sợ những phóng viên kia đưa tin bậy bạ sao?"

Nói xong, lại trợn mắt nhìn Tôn Vân một cái, kẹp thương mang gậy* nói: "Có vài người bản thân quen tùy tiện, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều tùy tiện với chị."

(Kẹp thương mang gậy: trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)

Lời này có chút ý chỉ lỗ mũi mắng người. Cho dù Tôn Vân tự cho là kiềm chế tốt, bị người mắng một câu như vậy ngay mặt, cũng không nhịn được. Cô đặt mạnh chai rượu trên tay lên bàn, trực tiếp hỏi: "Lâm Hạ cô có ý gì — —"

Một câu còn chưa nói hết, Trương đạo đi ra giảng hòa. Hắn có chút buồn cười nhìn Lâm Hạ một chút, lại nhìn Tôn Vân một chút, lắc đầu nói: "Hai cô gái các cô, ở trong phim đấu đến chướng khí mù mịt, bây giờ đi ra tụ họp lại như vậy. Chẳng là diễn xuất diễn quá nhập vai quá sâu, không thoát được?"

Tôn Vân lớn hơn Lâm Hạ vài tuổi, cô cũng không phải xuất thân chính quy, năm xưa làm người mẫu, sau đó chụp qua mấy cái quảng cáo bình thường được người nhìn trúng mới trằn trọc tiến vào vòng giải trí. Hoàn cảnh chung quanh phức tạp hiểu biết nhiều, tất nhiên tính tình thủ đoạn cuuxng càng thêm khéo đưa đẩy. Cô nhìn ra Trương đạo có chút mất hứng, lập tức cười nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là lời nói vội nói ra thôi."

Nói xong, lại cầm một chai rượu hướng về phía Lâm Hạ đùa giỡn nói: "Được rồi. Coi như tôi không đúng. Hai người chúng ta cụng một cái, chớ giết lẫn nhau khiến người ta thấy cười nhạo."

Lâm Hạ cười lạnh một tiếng, quay mặt đi, căn bản không phản ứng Tôn Vân.

Tôn Vân cũng không giận, quay đầu nhìn Hoàng Lệ Tân, cười híp mắt nói: "Nếu Vệ hoàng hậu của cậu không cho phế hậu tôi mặt mũi. Cậu làm hoàng đế, liền thay cô ấy uống rượu đi."

Lời kia vừa thốt ra, ngược lại thật sự có chút ý nhập vai quá sâu. Hoàng Lệ Tân thấy vậy, cũng cười ha hả uống, cuối cùng còn không quên nói: "Hoàng hậu nương nương minh giám, cái này không liên quan đến tôi. Đều là ý của đạo diễn cùng biên kịch."

Hai người cậu tới tôi đi mấy câu, coi như đêm chuyện này vòng qua. Sau mọi người lại bắt đầu hát, tán gẫu, chơi điện thoại di động.

Trương đạo kéo Trần Mặc ngồi trên ghế salon, hỏi sắp xếp tiếp theo của Trần Mặc, có thể tham gia tuyên truyền các loại hay không.

Trần Mặc suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Nếu là thứ bảy chủ nhật thì hẳn không có vấn đề. Nếu những lúc khác đại khái không được. Bây giờ cháu lên lớp mười hai, sang năm liền thi đại học."

Trương đạo gật đầu một cái, trong lòng cũng biết. Hắn ngắm ly rượu trong tay trầm tư một hồi, mở miệng cười nói: "Chính là người đoàn phim của chúng ta phải lên mấy tiết tục giải trí tuyên truyền cho phim truyền hình. Hôm nay cậu vừa mới xuất đạo, vẫn là người mới. Nếu như có thể lên những tiết mục giải trí này, đối với cậu cũng có chỗ tốt."

Nói xong, lại cười nói: "Chuyện này không cần cậu quan tâm. Đến lúc đó tôi sẽ bàn bạc với người đại diện của cậu. Tận lực sắp xếp thời gian vào cuối tuần."

Trần Mặc gật đầu một cái, vừa muốn nói, điện thoại của Trương đạo đột nhiên vang lên. Trương đạo móc điện thoại ra liếc nhìn tên hiển thị gọi tới, cau mày đi ra nhận điện thoại. Lúc trở lại nói mình có chuyện phải đi trước một chút, mọi người lập tức đứng dậy tiễn. Trương đạo khoát tay một cái, cự tuyệt phần lớn người, chỉ điểm tên Trần Mặc nói: "Để Tiểu Mặc đưa tôi ra ngoài đi. Người trẻ tuổi các cậu chơi nhiều một chút, vui vẻ chút."

Trần Mặc tiễn Trương đạo ra khỏi quán bar. Lúc đến bãi đậu xe, Trương đạo nói một chuyện khác với Trần Mặc, "Vương Trữ Thịnh Vương đạo cậu biết không?"

Trần Mặc có chút mờ mịt nhìn Trương đạo. Trương đạo cười một tiếng, tự nói: "Đúng rồi. Đám người trẻ tuổi các cậu bây giờ đều không thích văn nghệ. Tất nhiên cũng không biết Vương đạo. Có điều Tiểu Mặc bây giờ cậu tiến vào vòng rồi, có một số việc nên phải biết. Trở về tra tài liệu một chút đi."

Trần Mặc tiếp tục gật đầu.

Trương đạo liền nói: "Vương đạo gần đây muốn quay một bộ phim tam quốc. Có một nhân vật trong đó tôi cảm thấy thật hợp với cậu. Liền đề cử cậu với Vương đạo. Trợ lý của Vương đạo trả lời đồng ý sẽ gọi điện thoại cho người đại diện của cậu, hẹn thời gian đi thử kính. Thứ cụ thể tôi không thể nói quá nhiều, cậu trở về tra tài liệu Tôn Sách một chút. Đừng để đến lúc đó không có chuẩn bị đi thử kính, diễn hỏng ném mất danh dự của tôi."

Trần Mặc không nghĩ tới Trương đạo lại dìu dắt mình như vậy. Không nhịn được sửng sốt một chút.

Trương đạo cười híp mắt vỗ vai Trần Mặc một cái, mở miệng nói: "Người trẻ tuổi có tài, phải cố gắng!"

Nói xong, một bên móc chìa khóa mở cửa xe một bên cười nói: "May vừa rồi tôi không uống rượu, nếu không không có cách nào lái xe. Cậu trở lại đi. Nhớ không nên uống quá nhiều rượu, chớ truyền ra tin tức tiêu cực."

Trần Mặc một mực đưa mắt nhìn Trương đạo lái xe rời đi, lúc này mới lúc này mới xoay người vào quán bar. Trong đầu vẫn là chuyện đóng phim Trương đạo đã nói với cậu. Cứ như vậy một đường ngẩn ra theo hành lang đi về phía trước, đón đầu liền đụng phải một người mặt đỏ bừng say khướt.

Trần Mặc có chút chán ghét cau mũi một cái, nín thở đi ngang qua người nọ. Không nghĩ tới người nọ đột nhiên níu tay Trần Mặc lại, say khướt tiến lên trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Mặc nói: "Cậu mới tới đây sao? Dáng dấp đẹp như vậy, một đêm bao nhiêu tiền?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro