Chương 26 (NT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đấu đàn liền đấu đàn, lẽ nào tôi còn sợ cậu sao — —"

"Không được!"

Nghe được Trần Mặc đưa ra phương thức dùng "Đấu đàn" để giải quyết vấn đề, Quý Trạch cũng cảm thấy lòng tràn đầy bực bội đầu óc nóng lên, vừa muốn đáp ứng, đã bị người cản lại.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy người chủ trì lúc xảy ra chuyện vẫn luôn ở trước sân khấu, còn có Tần Ngọc Quỳnh người đại diện của Quý Trạch không biết chạy đi nơi nào đều chặn ở cửa. Vừa rồi phản đối là Tần Ngọc Quỳnh người đại diện của Quý Trạch.

Tần Ngọc Quỳnh khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuy rằng không tính là xuất chúng, nhưng ý vị mỹ nhân trí thức quanh thân thập phần mê người. Cô một đầu tóc quăn màu rượu đỏ xõa trên vai, trên người mặc một bộ váy tay cánh dơi cổ v màu đen kiểu kinh điển. Bộ váy hơi rộng căn bản không che giấu được vóc người lồi lõm có đủ của Tần Ngọc Quỳnh. Chất cảm tơ lụa trơn mềm phối hợp với tóc quăn màu rượu đỏ càng thêm khiến người khác chú ý tới làn da trắng nõn mềm mại của cô. Trên chân xỏ một đôi giày cao gót màu nude lúc bước đi phát ra tiếng vang thanh thúy. Cô giống như làn gió thơm phất qua hậu trường, chỉ một thoáng, tựa hồ ngay cả không khí nơi này đều sáng sủa nhu hòa.

Cô tươi cười dịu dàng gật đầu với mọi người, vội vã đi tới trước mặt Quý Trạch, mở miệng hỏi: "Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không ở hiện trường, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Có thể giải thích cho tôi không?"

Mấy người người chủ trì cũng theo Tần Ngọc Quỳnh tới, cười nói chuyện pha trò với mọi người, cố gắng giảm bớt không khí ngột ngạt ở hậu trường. Bọn họ từ trong miệng người quay phim biết chuyện, lập tức chạy về. Dù sao hai phe đều là khách mời của tổ tiết mục, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cũng ảnh hưởng không tốt với tổ tiết mục.

Sắc mặt Quý Trạch không tốt lắm nhìn Tần Ngọc Quỳnh, ánh mắt có chút tránh né nói: "Không có gì."

"Không có gì?" Tần Ngọc Quỳnh mỉm cười, lại liếc nhìn Dương Khâm Đông và Trần Mặc, tựa như nói đùa nói: "Đáng tiếc bầu không khí vừa rồi cũng không giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Sẽ không phải là cậu cáu giận lung tung với người khác đi?"

Nói xong, Tần Ngọc Quỳnh căn bản không chờ Quý Trạch trả lời, lại nói với Dương Khâm Đông: "Bất quá cho dù A Trạch không hiểu chuyện, cáu kỉnh với bạn học Trần Mặc, tin tưởng có anh Đông ở đây, nhất định trút giận cho bạn học nhỏ đi? Dù sao A Trạch ở trước mặt anh Đông không nghe lời, nhất định sẽ bị giáo huấn. Nếu là như vậy, anh Đông và bạn học Trần Mặc có thể nể tình tôi, bỏ qua chuyện này không? Mặc kệ thế nào, lát nữa ghi hình tiết mục xong, tôi và A Trạch mời mọi người ăn, đầu tiên là an ủi mọi người vất vả rồi, hai là xem như chính thức nói lời xin lỗi bạn học Trần Mặc. Anh Đông là một đại nam nhân, chẳng lẽ chút mặt mũi này cũng không cho cô gái nhỏ tôi sao?"

"Dựa vào cái gì, hai người bọn họ cùng nhau mắng tôi, dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi bọn họ? Đấu đàn liền đấu đàn đi, lẽ nào tôi không bằng cậu ta?" Không đợi Dương Khâm Đông và Trần Mặc nói, Quý Trạch tạc mao trước. Gào to phản đối.

Tần Ngọc Quỳnh khẽ liếc Quý Trạch. Chỉ thấy Quý Trạch vốn tức giận như một quả bóng nhỏ thoáng cái liền nín. Giận dữ liếc nhìn Trần Mặc, không nói nữa.

Tần Ngọc Quỳnh đã nói đến mức độ này, Dương Khâm Đông cũng không thể im lặng không lên tiếng. Chỉ thấy hắn cũng khẽ cười nói: "Không dám. Trong vòng ai không biết sự lợi hại của chị Tần, tôi cũng không dám đem cô trở thành cô gái nhỏ."

"Anh Đông có cho tôi mặt mũi này không?" Tần Ngọc Quỳnh cười hỏi.

Dương Khâm Đông cũng cười híp mắt liếc nhìn Trần Mặc, nhún vai buông tay nói: "Chuyện này tôi nói không tính được! Đều nghe Tiểu Mặc nhà chúng tôi."

Tần Ngọc Quỳnh nghe vậy mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển ý cười dịu dàng nhìn về phía Trần Mặc, mềm giọng hỏi: "Vậy không biết bạn học Trần Mặc có nguyện ý cho chị mặt mũi này không? Chờ một lát chị mời em ăn có được không?"

Bầu không khí vốn còn rất giương cung bạt kiếm, bị Tần Ngọc Quỳnh khuấy hợp như thế, nếu như Trần Mặc tiếp tục truy cứu, trái lại có chút hăm dọa người. Nhưng cứ như vậy bỏ qua Quý Trạch, Trần Mặc lại có chút không cam lòng. Hơn nữa cậu cũng không ngu ngốc, chỉ nhìn một cách đơn giản từ sau khi Tần Ngọc Quỳnh xuất hiện Dương Khâm Đông ẩn ẩn kiêng kị cô, Trần Mặc chỉ biết người phụ nữ này thoạt nhìn ưu nhã trí thức, ôn nhu động lòng người, nhưng thủ đoạn của cô chắc chắn cũng rất đẹp. Trần Mặc không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà bị một người phụ nữ xinh đẹp như Tần Ngọc Quỳnh căm ghét. Phải biết rằng mặc kệ bao nhiêu tuổi, làm một người phụ nữ xinh đẹp hận một người đàn ông, luôn sẽ có các loại các dạng biện pháp tìm phiền toái.

Trần Mặc vừa mới xuất đạo, cũng không có ý nguyện tạo một kẻ địch xinh đẹp mạnh mẽ cho mình.

Nghĩ tới đây, Trần Mặc mỉm cười, mở miệng nói: "Có thể đi ăn với chị gái xinh đẹp như vậy, em đương nhiên vui vẻ. Cũng không biết Quý tiền bối có nguyện ý hay không."

Phải biết rằng tiền đề ăn cơm là Quý Trạch xin lỗi cậu.

Tần Ngọc Quỳnh theo ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía Quý Trạch, bất động thanh sắc cười nói: "Đương nhiên cậu ấy nguyện ý rồi."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Quý Trạch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên sải bước tiêu sái ra khỏi hậu trường, sau khi ra cửa còn không quên nặng nề đóng cửa lớn, phát ra một tiếng "Rầm".

Nụ cười của Tần Ngọc Quỳnh không thay đổi, ngược lại Trần Mặc bất đắc dĩ nhún vai, cười nói với Tần Ngọc Quỳnh: "Xem ra Quý tiền bối không quá nguyện ý."

"Gọi Quý tiền bối xa lạ như thế làm gì, em gọi hắn anh Quý được rồi. Nghe nói em đàn dương cầm cũng đặc biệt tốt, có thời gian hai người các em nói chuyện một chút, không chừng còn có thể trở thành bạn đấy." Tần Ngọc Quỳnh nói xong, lại cười nói với Dương Khâm Đông: "Thế nào, lát nữa nể mặt chứ?"

Dương Khâm Đông cười nói: "Người đẹp đã mời, tất nhiên phải nể mặt."

"Nếu nể mặt, tôi đây coi như đem chuyện này bỏ qua. Anh Đông anh xem, chuyện kia có phải cũng bỏ qua không?" Tần Ngọc Quỳnh nói, tấm mắt liếc đến trong góc phòng một cái. Chỉ thấy nơi đó từ lâu đã không có một bóng người.

Dương Khâm Đông giả vờ không biết cười hỏi: "Chuyện gì, sao tôi không nghe rõ?"

"Anh Đông nói như vậy liền không ý tứ rồi." Tần Ngọc Quỳnh cười nghiêng người về phía trước, ghé sát vào thì thầm với Dương Khâm Đông: "Video trong tay Tiểu Đinh. Anh Đông người lão đạo như vậy, hà tất đánh đố với tôi. Vòng giải trí nhỏ như vậy, không thể nói rõ ngày đó ai dùng được với ai, hai người chúng ta hòa thuận không tốt sao?"

Dương Khâm Đông nghiền ngẫm cong khóe miệng, ngửi mùi thơm phát ra trên người Tần Ngọc Quỳnh hỏi: "Hòa thuận thế nào?"

Tần Ngọc Quỳnh hài lòng cong môi, liếc nhìn Trần Mặc, đề nghị: "Đều lăn lộn trong một vòng, 'Đấu đàn' vân vân quá tổn thương hòa khí. Nếu không đổi thành 'Dùng đàn kết bạn' thì sao? Dù sao A Trạch và bạn học Trần Mặc đều có sở trường là đàn dương cầm, cũng đều được truyền thông phong làm thiên tài sáng tác vương tử đàn dương cầm. Chuyện có duyên ăn ý như vậy, gặp được tự nhiên phải lĩnh hội một lần, làm quen lẫn nhau một chút, sau đó bởi vì hai bên thưởng thức tài học của nhau mà vừa gặp đã thân... Hai người nghĩ thế nào?"

Phía đài Chuối Tiêu tất nhiên không có ý kiến. Thật ra bất luận là đấu đàn hay dùng đàn kết ạn, chỉ cần phân đoạn này phát ra, độ quan tâm và tỷ số xem nhất định tăng lên. Loại phương thức tuyên truyền này cao hơn bát quái bùng lên trên chương trình và nghệ nhân nhiều, chẳng những có thể kéo cao tỷ số xem, còn có thể nâng cao hình tượng của chương trình trong lòng khán giả, cơ hội đơn giản như thế chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Từ trong phương diện thu lợi chiếm đa số đài truyền hình và tổ tiết mục tuyệt đối là vui mừng nhìn thành quả.

Về phần Dương Khâm Đông bên này, chỉ cần Trần Mặc có thể ngồi xuống tỷ thí tài đánh đàn với Quý Trạch, không quan tâm đây là danh nghĩa "Đấu đàn" hay "Dùng đàn kết bạn", không quan tâm thua hay thắng, chỉ cần tuyên truyền và độ quan hệ xã hội làm thích hợp, đều có thể tuyên truyền bản thân, nâng cao lực ảnh hưởng trong lòng khán giả, cùng với thêm fan trong vòng.

Tiểu tử Trần Mặc này bình thường làm việc chưa từng cân nhấc trong lòng, bất quá mỗi lần gặp xấu ngược lại đều có thể hóa lành, lần này đưa ra phương pháp "Đấu đàn" tốt như vậy, tuy rằng Trần Mặc là vì tranh giành khí phách thuận miệng nói ra, nhưng Dương Khâm Đông thân là người đại diện kim bài trong vòng giải trí, đương nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này.

Ra hiệu Tiểu Đinh lấy điện thoại di động ra ghi hình làm tồn chứng, Dương Khâm Đông trong nháy mắt đó, sớm đã tính toán ra bảy tám đường tuyên truyền trong lòng. Bất luận cái nào cũng đều có thể giết chết bôi xấu Quý Trạch, đồng thời nâng nổi Trần Mặc. Chỉ tiếc kế hoạch hoàn mỹ còn chưa kịp thực thi, đã bị người phụ nữ Tần Ngọc Quỳnh kia khám phá.

Đều là người đại diện kim bài làm người ta nói chuyện say sưa trong vòng giải trí, thủ đoạn của Dương Khâm Đông thế nào, Tần Ngọc Quỳnh tự nhiên hiểu rõ. Làm một vị đương sự khác trong hành động xung đột ở hậu trường lần này, có thể nói Quý Trạch tuy khởi đầu, nhưng chuyện này phát triển đến tiếp sau hắn hoàn toàn rơi vào trong cái tròng của Dương Khâm Đông và Trần Mặc. Thế cho nên mặc kệ chuyện kế tiếp phát triển thế nào, Quý Trạch có thể lấy được chỗ tốt trong đó không nhiều. Thậm chí hơi lơ là chút còn có thể rước lấy một thân gây rối.

Đối với tình trạng như vậy Tần Ngọc Quỳnh đều phải tính hết mấu chốt mọi việc, chức nhiệm của nữ cường nhân là cần phải nhận được lợi ích lớn nhất, quả thực không cách nào chịu được thất bại. Có điều việc cấp bách bây giờ, cũng không phải dạy dỗ Quý Trạch ngu ngốc sắp ba mươi tuổi còn không hiểu rõ giao tiếp nhân tình, mà là ổn định Dương Khâm Đông, tuyệt đối không thể để cho hắn phát video trong tay ra ngoài.

Tần Ngọc Quỳnh cô tuyệt đối không thể khoan nhượng nghệ sĩ dưới quyền Dương Khâm Đông đạp lên đầu nghệ sĩ nhà mình thượng vị.

Nói mấy câu đơn giản khống chế được tình cảnh, lại đem nguy cơ Quý Trạch gây ra chuyền thành một hồi hợp tác song thắng, Tần Ngọc Quỳnh vừa cười vừa nói: "Nếu bạn học Trần Mặc cùng A Trạch đã xác định dùng đàn kết bạn, như vậy kịch bản tiếp theo nên bố trí thế nào, sẽ phải phiền phức mấy vị rồi. Về phần tôi... Còn phải đi tìm vị trẻ nhỏ to lớn kia của nhà chúng tôi một chút. Xin lỗi, trước hết tôi không tiếp được."

Bởi vì Quý Trạch ở trong vòng nổi danh tính xấu tình thương thấp, Tần Ngọc Quỳnh trước đây vì thay Quý Trạch giao tiếp, đã từng mua được vài nhà truyền thông và thông báo số tiếp thị trên web nói thay Quý Trạch, đơn giản chính là dùng loại từ "Quý Trạch là đứa trẻ lớn" "Quý Trạch Quý ba tuổi" "Quý ngạo kiều" tranh thủ độ hảo cảm của những người hâm mộ. Cuối cùng thành công đem Quý Trạch tạo thành một đóa "Quý bạch liên không thông thế tục lòng dạ thẳng thắn làm việc không để ý hậu quả".

Bây giờ Tần Ngọc Quỳnh dùng từ ngữ "Trẻ nhỏ to lớn" như vậy tự giễu, cũng là vì xoa dịu không khí. Quả nhiên, lúc Tần Ngọc Quỳnh nói ra những lời này, ở đây không ít người đều lộ ra dáng vẻ tươi cười "Lòng hiểu không hết".

Ngay cả Dương Khâm Đông cũng không thể không tiếp lời nói: "Vị nghệ sĩ nhà các cô kia thật đúng là không hiểu chuyện mười năm như một ngày, cũng thật khổ cực cô."

"Số tôi khổ. Đâu như anh Đông vận may tốt như thế, nhiều năm như vậy không dẫn người mới, ký duy nhất bạn học Trần Mặc, vừa mới xuất đạo, liền đã lợi hại như vậy. Tương lai tiền đồ càng vô lượng, tôi thật sự hâm mộ đấy!" Tần Ngọc Quỳnh nói, lại hàn huyên vài câu, lúc này mới gật đầu ra hiệu với mọi người, sau đó vội vàng rời đi.

Quý Trạch sau khi nổi giận rời khỏi đại sảnh ghi hình, vẫn đứng trên hành lang trống trải, lẳng lặng nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ thủy tinh.

Vào đông trời lạnh lẽo, khí hậu lạnh thấu xương. Quý Trạch cảm thấy khí trời hôm nay hỏng bét như tâm tình của mình. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót nện trên nền gạch, Quý Trạch quay đầu lại, quả nhiên thấy dáng người xinh đẹp của Tần Ngọc Quỳnh.

Quý Trạch bĩu môi, tức giận quay đầu sang chỗ khác. Tần Ngọc Quỳnh trực tiếp đi tới đối diện Quý Trạch, cũng không nói, kéo cánh tay Quý Trạch trực tiếp đi vào một phòng khách bỏ trống.

Trở tay khóa cửa, Tần Ngọc Quỳnh rốt cục khắc chế không nổi nỗ lực đè nén lửa giận, bật thốt lên hỏi: "Có phải cậu bị bệnh hay không? Ăn no rửng mỡ hả? Không có chuyện gì cậu chọc Trần Mặc kia làm cái gì?"

"Ai cần chị lo!" Quý Trạch trở tay hất Tần Ngọc Quỳnh, lạnh giọng nói: "Tôi chính là nhìn cậu ta không thuận mắt. Tôi chính là không cảm thấy cậu ta có điểm nào tốt hơn tôi. Tôi chính là muốn cho toàn thế giới đều biết cậu ta đàn dương cầm không bằng tôi. Tôi chính là muốn đấu đàn với cậu ta đấy. Làm sao vậy không được sao? Dựa vào cái gì ngăn tôi?"

"Nhỡ cậu thua thì sao?" Tần Ngọc Quỳnh cũng giương giọng chất vấn: "Đầu óc cậu bị tưới nước sao? Cậu ta chỉ là một người mới xuất đạo, muốn danh khí không danh khí muốn tác phẩm không tác phẩm muốn fan không fan, cậu so đo cái gì với cậu ta? Cậu có nghĩ tới cậu xuất đạo hơn cậu ta mấy năm không? Cậu là thần tượng chất lượng tốt siêu sao thiên vương, cậu ta là cái gì? Cậu đấu đàn với cậu ta, thắng thì kêu là bình thường, thua thì kêu là mất mặt. Loại chuyện phí sức không được cảm ơn này, cậu ngu ngốc sao lại có thể đáp ứng?

"Nếu không làm thế nào bây giờ? Là cậu ta ở trước mặt mọi người hạ chiến thư với tôi, chẳng lẽ muốn tôi làm rùa đen rút đầu không nói lời nào sao?" Quý Trạch cũng không chịu tỏ ra yếu kém quát.

"Cho nên vì sao cậu muốn đi trêu chọc cậu ta? Nếu như ngay từ đầu cậu không nợ miệng trêu chọc cậu ta, sao có thể xảy ra chuyện về sau. Cậu có biết hình ảnh cậu túm cổ áo người ta uy hiếp đều bị Dương Khâm Đông ra hiệu trợ lý quay lại rồi không. Cậu có nghĩ tới nhỡ Dương Khâm Đông phát những video này lên mạng, cậu nên làm cái gì không?"

"Tôi sợ cái gì? Dù sao sự thật tính tình tôi không tốt đã truyền khắp nơi, tất cả mọi người biết. Cho dù để anh ta phát video lên mạng đi rồi có thể thế nào? Cuối cùng không phải tôi không đánh người sao? Không phải mất mặt bị người hù dọa vài la câu lập tức buông tay sao?" Quý Trạch hổn hết hô với Tần Ngọc Quỳnh.

"Cậu cho là chỉ đơn giản như vậy sao?" Tần Ngọc Quỳnh thật không nghĩ tới Quý Trạch cư nhiên ngây thơ như thế, cô có chút thất vọng nhìn Quý Trạch, mở miệng nói: "Cậu thật sự không biết Dương Khâm Đông là ai sao? Nhiều năm như vậy, đối nghịch với anh ta, người sau khi đối nghịch với nghệ sĩ dưới tay anh ta bị hủy diệt còn thiếu sao? Một khi Dương Khâm Đông thực sự theo dõi cậu, vido kia cũng chỉ là khởi đầu, sau đó anh ta sẽ đưa tất cả lịch sử đen nhiều năm như vậy của cậu ra ánh sáng, liên hợp truyền thông và internet bôi đen cậu, đem cậu và Trần Mặc cột vào một chỗ tuyên truyền. Kết quả cuối cùng sẽ chỉ là Trần Mặc đánh một trận thành danh, mà cậu thất bại thảm hại không đáng một đồng..."

"Không phải còn có chị sao? Chị lợi hại như vậy, làm sao sẽ mắt mở trừng trừng nhìn anh ta hủy diệt tôi chứ?" Quý Trạch đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Ngọc Quỳnh, mở miệng nói: "Trừ phi chị cũng không cần tôi. Có điều cũng đúng, nhiều năm như vậy, chị sớm phiền chán tôi rồi đi? Cho nên luôn nói nghệ sĩ của nhà khác tốt, nghệ sĩ nhà khác thông mai lại hiểu chuyện, không giống tôi chỉ tìm phiền toái cho chị. Đúng rồi, chị còn rất hâm mộ Dương Khâm Đông không phải sao? Nói anh ta vận may tốt, thoáng cái liền ký được Trần Mặc, còn nói Trần Mặc nhất định sẽ nổi tiếng. Cậu ta nhỏ tuổi như vậy, dáng dấp đẹp trai còn có thiên phú, vừa biết ca hát vừa biết diễn xuất, mạnh hơn tôi nhiều đi."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Tần Ngọc Quỳnh cau mày nhìn Quý Trạch, vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi chỉ muốn nói cho dù Dương Khâm Đông sẽ phá hủy tôi, tôi cũng tuyệt đối không nói xin lỗi tiểu tử thối kia. Tôi, tuyệt đối sẽ không cúi đầu với tiểu tử thối kia. Chị dẹp ý niệm này đi." Quý Trạch nói, vừa muốn mở cửa đi ra ngoài, cửa thoáng cái bị Tần Ngọc Quỳnh đóng lại.

Tần Ngọc Quỳnh vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Trạch, đột nhiên nói: "Cậu bởi vì chuyện này mới tức giận sao?"

Quý Trạch không đáp, ngẩng đầu mắt nhìn phía trước môi mím chặt thành một đường thẳng. Tần Ngọc Quỳnh nhìn trong mắt, bất giác mỉm cười. Cô mở miệng nói: "Sở dĩ tôi nói như vậy, hoàn toàn bởi vì tôi nghĩ tới cậu. Mười bảy tuổi xuất đạo, vừa là vương tử đàn dương cầm vừa là người sáng tác âm nhạc còn được xưng là thần tượng chất lượng tốt, chẳng qua là cảm thấy rất giống cậu mà thôi. Cảm thán chỉ chớp mắt liền qua mười năm, không hơn."

Tần Ngọc Quỳnh nói, đột nhiên kề sát vào Quý Trạch, dùng hai tay nâng mặt của hắn lên cẩn thận nhìn một chút, sau đó cười nói: "Bất quá nhìn kỹ một chút, vẫn là dáng dấp A Trạch nhà chúng ta đẹp trai. Bởi vì A Trạch là con lai, không chỉ dáng dấp đẹp trai, vóc người cao, hơn nữa dáng người lại đẹp, còn có tám khối cơ bụng. Nghĩ như vậy, tiểu quỷ gọi Trần Mặc kia thật đúng là không được tốt lắm. Chu dù biết đàn dương cầm thì thế nào? Cho dù biết viết nhạc thì thế nào? Vẫn không đẹp trai bằng A Trạch nhà mình!"

Gương mặt Quý Trạch vốn căng cứng lạnh lẽo đến có thể rớt băng xuống. Nghe xong Tần Ngọc Quỳnh nói như vậy một phen, đường nét nhất thời thả lỏng, khóe môi cũng không nhịn được cong lên. Hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Thế những cậu ta biết đàn dương cầm đốt thuốc, ta không biết."

"Không biết thì không biết, dù sao tôi cũng không hút thuốc lá. Trẻ nhỏ thích tỏ ra đẹp trai thôi, đâu giống A Trạch nhà chúng ta, đi đến bên kia vừa đứng chính là một chữ đẹp trai viết hoa!"

Xong xuôi, độ cong khóe môi có chút không khống chế nổi!

Quý Trạch theo bản năng liếm môi một cái, không được tự nhiên quay mặt đi, yếu ớt nói: "Tôi sẽ không xin lỗi cậu ta."

"Không cần không cần, chuyện đã giải quyết rồi. Hơn nữa rõ ràng là bọn họ khi dễ A Trạch nhà ta, mọi người cũng vậy, ghi hình tiết mục xong ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi. Mọi người đều là đàn ông, sao phải nói xin lỗi già mồm như vậy!" Tần Ngọc Quỳnh tiếp tục ôn nhu dụ dỗ nói.

Quý Trạch yếu ớt nhìn Tần Ngọc Quỳnh, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Mấy giờ rồi? Lúc nào ghi hình tiết mục? Chúng ta trở về đi, tránh cho người ta ở sau lưng nói chúng ta ra vẻ. Chị sẽ khó xử đi?"

"Ai nha nha, ai nói A Trạch nhà chúng ta không hiểu chuyện. Nhìn xem, am hiểu lòng người như vậy!" Tần Ngọc Quỳnh thành công đỗ người xong một bên nói, một bên đẩy Quý Trạch trở lại hậu trường đại sảnh ghi hình.

Mấy người chủ trì của《Thứ sáu vui ngất trời 》 đang thương lượng với đám người Trần Mặc xem nên sửa kịch bản thế nào, đem đoạn cầu dùng đàn kết bạn □ □ đi. Mắt thấy Tần Ngọc Quỳnh và Quý Trạch trở về, đều mỉm cười gật đầu tỏ ý.

Quý Trạch mặt kéo căng gật đầu với mọi người. Ngồi xuống không nói một lời. Cũng may có Tần Ngọc Quỳnh ở bên xoa dịu không khí, tích cực phối hợp với nhân viên công tác của đài truyền hình, sự tình tiến triển trái lại cũng thuận lợi.

Trong lúc đó ánh mắt Quý Trạch một mực len lén đánh giá Trần Mặc. Trần Mặc vốn còn không cho là đúng, lại không nghĩ rằng mọi người trước mặt sau khi sửa xong kịch bản, khớp tốt lời chuẩn bị ghi hình, mấy người chủ trì đã đến trước sân khấu hỗ động với khán giả, chuẩn bị giữa lúc tán gẫu dẫn khách mời hôm nay tới ghi hình chương trình ra — — Nam nữ diễn viên chính và vai phụ quan trọng của《Hán Vũ đại đế thiếu niên thiên tử 》Hoàng Lệ Tân, Lâm Hạ, Phí Vũ Thần, Tôn Vân, Trần Mặc, cùng với siêu sao thiên vương Quý Trạch biểu diễn bài hát đầu phim của《Hán Vũ đại đế thiếu niên thiên tử 》.

Hậu trường, Quý Trạch và Trần Mặc được sắp xếp ở cùng một thang lên xuống cùng nhau lên sân khấu, thừa dịp xung quanh không có người khác, Quý Trạch đột nhiên sâu kín nói: "Nhìn hồi lâu, cậu quả nhiên không đẹp trai bằng tôi."

Trần Mặc: "..."

Mẹ kiếp! Đây là khiêu khích! Không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn! Cái gì gọi là "Cậu quả nhiên không đẹp trai bằng tôi"? Con mẹ nó anh nghĩ anh là ai! Lớn lên không đức hạnh còn dám nói mình đẹp trai, ai cho anh tự tin đấy ( ╯ ‵ □ ′ ) ╯ ︵ ┻━┻

Trần Mặc nội tâm phát điên đằng đằng sát khí trừng Quý Trạch, lửa giận trong con ngươi giống như thực chất.

Thật không nghĩ tới anh là người như vậy! Gia hỏa trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu!

Quý Trạch thấy thế, cũng không chịu tỏ ra yếu kém trừng lại. Ánh mắt tràn ngập sát khí của hai người giao nhau trên không.

Đại chiến, hết sức căng thẳng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro