Chương 5: Bây giờ cậu có thời gian ăn một bữa cơm với tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màn Hàn Yên cưỡi ngựa này là cảnh dài, Trần Mặc cưỡi ngựa chạy vài vòng trong phạm vi chỉ đạo của thầy chỉ đạo võ thuật, camera cũng quay lại một lần từ góc độ không giống nhau, sau đó đặc tả cho Trần Mặc vài biểu cảm cùng động tác tay, Trương đạo mới lưu luyến hô cut.

Diễn viên Hoàng Lệ Tân diễn Hán Vũ đế lập tức tiến đến bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Tư thế cưỡi ngựa của cậu thật sự không tệ, đặc biệt luyện qua đi?"

Trần Mặc nghĩ những lời nói cử chỉ này cậu ở trong không gian thần nhập mài từng chút từng chút ra, cười gật đầu.

Cảnh tiếp theo phải quay chính là tình tiết ba người Lưu Triệt, Hàn Yên cùng Vệ Thanh ở Lâm Uyển bắn tên săn thú. Đạo diễn gọi ba người đến trước mặt giải thích diễn, có thầy đạo cụ đưa cung và tên qua.

Dựa theo quay chụp thường thức, diễn viên chỉ cần làm dáng dưới chỉ điểm của thầy chỉ đạo võ thuật là được, tất cả còn lại đều có hậu kỳ xử lý.

Kết quả Trần Mặc kéo dây cung thử cảm giác trước, sau đó lấy tên ra khoát lên dây cung, xoạt xoạt bắn ba mũi tên xuống bia bắn ngoài năm mươi bước... Chỉ thấy mũi tên thứ nhất ở giữa hồng tâm, mũi tên thứ hai cùng mũi tên thứ ba dĩ nhiên trước sau bắn vào trước thân mũi tên thứ nhất, cuối cùng ba mũi tên chồng lên nhau trên bia ngắm, hai nhánh trước tõe làm hai nửa, chỉ có mũi tên cuối cùng là hoàn chỉnh.

Trong lúc nhất thời không riêng gì Hoàng Lệ Tân cùng Phí Vũ Thần đang làm nóng người tìm cảm giác, ngay cả Trương đạo sau máy quan sát đều ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó mọi người không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh, Hoàng Lệ Tân đưa tay vỗ vai Trần Mặc, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cậu cư nhiên còn có chiêu này?"

Cánh tay nắm cung của Trần Mặc tùy ý khua khua, mở miệng nói: "Có chút nhẹ."

Đó là đương nhiên. Những cái cung tên này chỉ là đạo cụ đoàn phim chuẩn bị để quay phim. Bề ngoài hoa lệ phức tạp, kỳ thực lực đạo nhẹ đến ngay cả đứa trẻ bảy tám tuổi đều có thể kéo được. Mà Trần Mặc ở trong không gian thần nhập và không gian huấn luyện tập bắn cung, nhưng hệ thống lại căn cứ theo trong sách miêu tả, lấy dữ liệu trên lịch sử của Hàn Yên biến đổi ra. Hai cái căn bản không thể đặt cùng một chỗ so sánh.

Trương Khánh Trung thật sự không ngờ mình bất quá chỉ là tâm huyết dâng trào muốn dẫn người mới một chút, cư nhiên có thể phát hiện ra một bảo bối như thế.

Hắn lại lần nữa hưng phấn vỗ đùi, tuy rằng tiếc nuối biểu hiện vừa rồi của Trần Mặc không được camera chuyên nghiệp quay lại. Bất quá vài cái camera đoàn phim dùng để quay chụp ngoài lề lại mở, đồng thời thật sự ghi được một màn này. Đợi sau khi phim truyền hình phát sóng, đem cái ngoài lề này ném ra cũng đủ gây gió bão.

Song song biểu hiện của Trần Mặc cũng mang đến linh cảm cho Trương đạo. Hắn lập tức vứt đoạn cầu vốn có trong kịch bản, gọi ba người Trần Mặc, Hoàng Lệ Tân và Phí Vũ Thần đến trước mặt, hoa tay múa chân giảng một đoạn, sau đó hỏi Trần Mặc: "Có vấn đề không?"

Đương nhiên không thành vấn đề!

Trần Mặc khẳng định gật đầu, sau đó xoay người vào trường quay, xoay người lên ngựa.

Kịch tình màn này vốn là Lưu Triệt biết được tin tức dân tộc Hung Nô quấy rối biên cảnh Đại Hán, trong lòng phiền muộn, cho nên mang theo Vệ Thanh Hòa cùng Hàn Yên đến Lâm Uyển cưỡi ngựa bắn tên, cuối cùng lập hạ sinh thời, chí nguyện to lớn nhất định phải đánh tan dân tộc Hung Nô. Bất quá Trương đạo bị Trần Mặc dẫn dắt, lại đem đoạn kịch tình này đổi thành ba người tỷ thí bắn tên, Lưu Triệt chính giữa hồng tâm, Vệ Thanh rõ ràng có thực lực, nhưng cẩn thận chặt chẽ, chỉ dám bắn ở phía dưới mũi tên của Lưu Triệt để tránh mũi nhọn, mà Hàn Yên lại không quan tâm, trực tiếp bắn thủng mũi tên của Lưu Triệt. Lấy việc này thuyết minh cuồng ngạo trương dương của Hàn Yên thân là tân sủng đế vương.

Chỉ nghe người của đoàn phim hô một tiếng "Action", Trần Mặc giục ngựa mà chạy, lúc đi ngang qua bia ngắm, Trương đạo cầm loa hô: "Tổ camera chú ý vào đặc tả biểu cảm mặt cùng động tác tay —— "

Giây tiếp theo, Hàn Yên cưỡi ngựa qua bia ngắm giương cung bắn tên, trong nháy mắt kia ánh mắt nhắm vào con mồi sắc bén dị thường, lại mang theo hăng hái của thiếu niên tân quý. Ngón tay nắm tên buông lỏng, tên phá không mà đi.

Hàn Yên ngay cả nhìn bia ngắm cũng không nhìn, quay đầu ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Lưu Triệt, mang theo đắc ý nhướng mày. Chuyển ánh mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng đảo qua Vệ Thanh chất phác trầm mặc một bên, rồi lại lộ ra thần thái khinh miệt.

Hai động tác cuối cùng càng lộ rõ hình tượng quý công tử Hàn Yên thiếu niên đắc chí, không có gì ngoài quân vương, tự cao tự đại những người khác đều không ở trong mắt cậu. Then chốt là lúc Hàn Yên quay đầu lại, màn ảnh quay lại đặc tả ánh mắt kia, dã tâm bừng bừng cuồng ngạo không kiềm chế được rồi lại mang theo một chút ngây ngô của thiếu niên ngượng ngùng mong đợi lúc đối mặt đế vương, tâm tình phong phú kia quả thực làm Trương đạo đập bàn tán dương.

"Cắt ——" Trương đạo kích động sắp vỗ đùi đến sưng lên. Cầm loa hô: "Tốt! Vô cùng tốt! Lại một cái!"

Một màn này tổng cộng sửa ba cái, ba người Lưu Triệt đều là tóc cực dài vung, qua toàn bộ một lần NG cũng không có, trạng thái đặc biệt tốt. Trương đạo mừng rỗ liên tục vỗ đùi vài lần, gọi chuyên gia trang điểm đến sửa trang điểm cho ba người trước, thuận thế lại quay vài nhánh nữa, lúc này mới kêu nghỉ ngơi.

Mấy người đầu tư vẫn canh ở phía sau máy giám sát nhịn không được, đều tiến lên hỏi thăm thân phận lai lịch của Trần Mặc. Ý bảo Trương đạo giới thiệu cho bọn hắn.

Trương Khánh Trung từ trước đến nay không thích người đầu tư dính dáng không rõ với diễn viên trong đoàn phim của mình. Bất quá hiện tại chịu đầu tư đều là đại gia, Trương Khánh Trung mặc dù tư lịch lão trong vòng, cũng không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này gây khó dễ trước mặt người đầu tư. Không thể làm gì khác hơn là bảo người gọi Trần Mặc qua, nhất nhất giới thiệu cho cậu.

"Đây là Bành tổng, kia là Cố thiếu, đều là người đầu tư của đoàn phim 《Thiếu niên thiên tử》 chúng ta. Đây là Trần Mặc, người diễn vai Hàn Yên. Là người mới. Năm nay mới lên cao trung."

Lời này của Trương Khánh Trung là nói cho vị Bành tổng cường liệt yêu cầu Trương đạo giới thiệu Trần Mặc một chút kia. Mong muốn có thể khiến Bành tổng có chút cố kỵ. Bất quá hiệu quả rõ ràng không lớn. Vị Bành tổng kia mới vừa chờ Trương Khánh Trung giới thiệu xong, cười tủm tỉm nói: "Hóa ra là vẫn là một bạn học nha. Năm nay bạn học bao nhiêu tuổi rồi, lên cấp ba à? Chuẩn bị ghi danh đại học nào? Buổi trưa có thời gian chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm đi? Tôi rất xem trọng cậu nha, chàng trai đẹp như thế, còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, chỉ làm một nam thứ bốn thật sự đáng tiếc."

Lúc Bành tổng nói bốn chữ "cưỡi ngựa bắn tên" cố ý bỏ thêm trọng âm, một đôi con ngươi đục còn quan sát thẳng trên người Trần Mặc. Điều này làm cho Trần Mặc ý thức được mình dĩ nhiên bị một người ngồi không mà hưởng dế nhũi đùa giỡn, hơn nữa hắn phương pháp đùa mình đời trước cũng không hiếm lạ.

Trần Mặc tức giận chỉ thiếu cười ra tiếng. Tại lúc Bành tổng lại một lần không có ý tốt hỏi bình thường cậu thích chơi gì vân vân, cười nói: "Bình thường tôi còn thích tán thủ, quyền anh, đặc biệt thích đánh người nhìn không vừa mắt tới chảy máu bên trong. Dù sao cũng chỉ là mấy tháng phí chữa bệnh, tôi cũng trả được."

Đại khái là lúc Trần Mặc nói khí thế quá mức nguy hiểm, nhất là đôi con ngươi cười tít kia chăm chú nhìn trên người, lại lộ ra một cỗ băng lãnh lành lạnh, vô hình khiến người ta nghĩ tới báo hoa sinh hoạt ở Châu Mỹ đang đi săn mồi.

Ánh mắt nguy hiểm cuồng ngạo đến mức tận cùng như vậy khiến Bành tổng vô ý thức giật mình. Dĩ nhiên có một loại áo giác mình bị động vật hoang dã nhìn chòng chọc. Nhưng trong nháy mắt nỗi sợ qua đi, Bành tổng trái lại bị phản ứng của Trần Mặc khơi dậy một loại quyết tâm nhất định phải có được. Đôi mắt luôn híp lại của hắn trong nháy mắt trợn to, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát Trần Mặc từ đầu đến chân, lại từ chân quan sát đến đầu, ý vị thâm trường cười nói: "Bạn học nghiệp dư yêu thích rất đặc biệt. Bất quá con người tôi cũng rất kỳ quái, thích nếm thử một số chuyện nguy hiểm, kích thích."

Trần Mặc cũng nghe ra một lời hai nghĩa của Bành tổng, cậu có chút khinh thường câu khóe miệng, quay đầu hỏi người chạy việc bên cạnh: "Lúc nào phát cơm, tôi đói bụng rồi."

Dĩ nhiên bị xem thường!

Bành tổng nhìn dáng dấp cuồng ngạo ngang ngạnh của Trần Mặc, cười càng hài lòng. Hắn thích tính tình mãnh liệt. Nhất là loại thanh niên mới bước vào vòng tròn, còn chưa chịu đựng trải qua dạy dỗ tiêm nhiễm, lại sạch sẽ ngạo khí.

Hắn đã khẩn cấp muốn thấy dáng vẻ Trần Mặc sau khi bị thuần phục.

Lúc Bành tổng Trần Mặc đối chọi gay gắt, Cố thiếu ôm Lâm Hạ ở một bên xem kịch. Thân là người đầu tư của đoàn phim, đồng thời cũng là kim chủ của nữ thứ một Lâm Hạ, Cố thiếu cũng không có nhiễm thói quen thích theo trào lưu bao dưỡng nam minh tinh của người đầu tư trong vòng. Cũng vẫn cảm thấy nam nhân cứng rắn so ra kém nữ nhân hương nhuyễn.

Bất quá đều là trước khi nhìn thấy Trần Mặc đóng vai Hàn Yên ——

Nói thật đoạn diễn ở trên ngựa kia của Trần Mặc quả thực rất liêu nhân. Nhất là xuyên qua máy quan sát thấy mấy cái đặc tả lúc Hàn Yên ngoái đầu nhìn lại, bạch y ngọc diện mắt như sao sáng, quả thực khiến người xem mặt đỏ tim đập, lập tức hiểu rõ vì sao trong sử sách ghi chép Hàn Yên cùng Lưu Triệt là "Học thư tương ái".

Nói nếu như mình có một thanh mai trúc mã như thế, cũng luyến tiếc khiến cậu chịu ủy khuất sao?

Bởi vì chút hảo cảm này, khiến Cố thiếu nhíu mày lúc Bành tổng làm khó Trần Mặc, mở miệng qua loa giúp Trần Mặc vài câu.

Bảnh tổng cố kỵ gia thế bối cảnh của Cố thiếu, cũng không dám không nể tình. Bất quá hắn tin tưởng cơm ngon không sợ muộn, chỉ cần có thể ăn đến trong miệng, sớm một ngày muộn một ngày hắn đều không thèm để ý.

Thậm chí thời gian chờ càng lâu, hắn lại càng hưng phấn.

Thái độ nói rõ ý đồ của Bành tổng với Trần Mặc khiến mọi người trong đoàn phim lo lắng thay Trần Mặc. Chỉ có Trần Mặc vẫn không cho là đúng, lúc Hoàng Lệ Tân còn đang khuyên cậu lưu ý đĩnh đạc cười nói: "Không có việc gì. Cùng lắm thì tôi diễn xong bộ phim này liền không làm nữa. Chỉ cần không ở dưới tay hắn xin cơm ăn, hắn cũng không làm gì được tôi."

Hoàng Lệ Tân bởi vì tác dụng di tình của quay phim, hiển nhiên có chút nhập vai. Vừa nghe Trần Mặc nói quay bộ phim này xong không muốn tiến vào vòng giải trí, ngực còn có chút thất lạc mơ hồ. Hắn mở miệng khuyên Trần Mặc: "Cũng không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Kỳ thực tuy Bành tổng là người đầu tư, ảnh hưởng khá lớn với đoàn phim. Nhưng nếu như chống lại công ty quản lý lợi hại trong vòng, hắn cũng không nói được cái gì. Cậu có thiên phú đóng phim như thế, nếu như không làm diễn viên thực sự đáng tiếc. Bằng không tôi thay cậu giới thiệu vài công ty quản lý nhé. Cậu tới công ty chúng tôi, đến lúc đó tôi bảo người đại diện mang cậu, tôi cũng có thể chiếu cố cậu một chút."

Trần Mặc đời trước tuy là một phú nhị đạo không thông công việc vặt, bất quá bao nhiều tiểu minh tinh, cũng có chút lý giải chuyện trong vòng. Cậu biết xã hội thượng lưu có cái nhìn không tốt lắm với diễn viên, hơn nữa bản thân cậu cũng không thích quan hệ giữa người quá mức phức tạp. Nếu không phải sau khi xuyên qua không có tiền kìm nén quá lợi hại, cậu căn bản sẽ không đáp ứng lời mời của Trương đạo.

Thậm chí tới bây giờ, Trần Mặc cũng không hạ quyết tâm phải làm diễn viên, bất quá là đi một bước xem một bước. Thậm chí còn định chờ tháng chín khai giảng về trường học cấp ba trước, dù sao so sánh với phú nhị đại củi bỏ đi cậu, chủ thân thể ban đầu là một đứa nhỏ tốt học giỏi mọi mặt. Hơn nữa ba Trần mẹ Trần cũng vẫn kỳ vọng Trần Mặc có thể thi đỗ đại học. Bây giờ cậu mạc danh kỳ diệu chiếm thân phận của nguyên chủ, chung quy nên lo lắng ý nguyện của ba mẹ nguyên chủ một chút nhỉ?

Trần Mặc nghĩ vậy liền cảm thấy hơi đau đầu, chỉ có thể khoát tay nói với Hoàng Lệ Tân: "Tôi còn chưa nghĩ đến. Xem trước rồi lại nói đi."

Hoàng Lệ Tân thấy Trần Mặc thật sự không có ý tứ ký ước quản lý diễn viên, cũng đành phải không khuyên nữa.

Thé nhưng hắn không nói, mấy người đại diễn của diễn viên khác trong đoàn phim lại không muốn buông tha khối thịt béo Trần Mặc này. Nhất là Hồng tả người đại diện của Lâm Hạ, lại lấy chuyện giao tế trước đó của hai người, nói Trần Mặc có duyên với cô, nên ký dưới tay cô.

Lải nhải Trần Mặc phiền không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là sau khi quay nghĩ đủ mọi biện pháp trốn người. Một đường vội vàng như thế, ngay cả lúc Trần Mặc đều đã quên Bành tổng, Bành tổng không nhịn được ra đại chiêu.

Căn nguyên của chuyện là lúc Trần Mặc quay chụp, đột nhiên nhận được thông báo của cậu nhỏ Khương Kiệt, nói có người ra ăn đồ ăn ở tiệm cơm, bị ngộ độc thức ăn. Hiện tại sự tình ồn ào đến rất lớn.

Ngay sau đó Trần Mặc nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại Bành tổng đắc ý dương dương cười nói: "Bạn học Trần Mặc, không biết hiện tại cậu có thời gian tâm tình theo tôi ăn một bữa cơm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro