Chương 21->25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 | An ủi

Tịch Du ngủ rất say, mơ mơ màng màng cảm thấy có tiếng động gì đó.

Mờ mịt mở mắt ra, Tịch Du thấy có một bóng người đứng bên cửa, đang xoay người rời đi, Tịch Du nhận ra ngay.

"Anh." Cậu nhẹ nhàng gọi. Người ở cửa dừng lại, "Du Du, anh đánh thức em à?" Sau đó đi tới bên giường, mở đèn ngủ ở đầu giường lên. Ánh sáng chói mắt khiến mắt cậu sinh đau, Tịch Du nhắm măt lại rồi mới chậm rãi mở ra lần nữa.

Đôi mắt Tịch Dương đỏ ửng, bộ dạng cũng rất tiều tụy.

"Anh làm sao vậy?"

Tịch Dương lắc đầu, cởi áo khoác, Tịch Du nhích người sang một bên cho anh nằm lên giường. Tịch Dương không chui hẳn người vào chăn, chỉ giang hai tay ôm thắt lưng Tịch Du, bộ dạng yếu đuối làm nũng.

Thanh âm của anh khàn khàn vang lên: "Hôm nay có chút mệt mỏi."

Trước đây, khi hai anh em còn nhỏ, lúc nào cũng vô cùng thân thiết ngủ chung một giường như vậy. Qua nhiều năm, thật đúng làm cho người ta hoài niệm quá khứ.

Tịch Du nhẹ giọng đáp lại một tiếng, vươn tay gạt nút tắt, ngọn đèn vàng rực rỡ chậm rãi biến mất.

Nếu anh trai không muốn nói, Tịch Du cũng sẽ không hỏi. Điều cậu có thể làm là bất cứ lúc nào cũng ở bên anh trai cậu.

Sáng sớm khi Tịch Du tỉnh lại, bên cạnh trống không, Tịch Dương đã đi rồi. Quay đầu lại, cậu thấy một tờ ghi chú được dán trên tủ đầu giường.

Anh đi làm, bánh ngọt trong tủ lạnh là mang về cho anh đúng không, anh cầm đi nhé.

Hôm nay được nghỉ, không cần đi học, Tịch Du rửa mặt sạch sẽ, ăn uống xong xuôi rồi ngồi mở máy tính như thường lệ.

Khi cậu đăng nhập vào weibo, lại bị người ta spam. Tịch Du đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.

Cổ Ý: Tôi sẽ làm bánh gato nhé // Du lai du khứ: Anh quản gia đưa tôi đi ăn đồ ngọt ┭┮﹏┭┮ Đã quên mang tiền còn bắt anh ấy mời khách, thật quá mất mặt [Ảnh đồ ngọt được gói trong tủ lạnh][Phát]

Tịch Du có thể thống kê ra, người phát lại weibo của cậu nhiều nhất chính là Cổ Ý.

Du lai du khứ: Vậy nếu có cơ hội, mong được nếm thử bánh gato của đại thần // Cổ Ý: Tôi sẽ làm bánh gato nhé [Phát]

Khi cậu mở diễn đàn YS, Tịch Du thấy ca hội hôm qua được phát sóng trực tiếp ngay trang đầu, cậu nghĩ có thể người ta sẽ bàn luận về biểu hiện của mình trên YY tối qua, mang tâm trạng tìm tòi cũng sẵn sàng nghênh tiếp gạch đá mà nhấn mở.

1001L: Quá thỏa mãn, tối hôm qua.

1002L: Thanh âm của tiểu trang trí cũng rất hay, rất tình cảm, là tuyệt phối với đại thần.

1003L: Đại thần cùng tiểu trang trí rốt cuộc có quan hệ gì vậy, quan tâm weibo lẫn nhau nhiều như vậy.

1004L: Có hy vọng họ sẽ trở thành một CP chân chính.

1005L: Dù sao tôi cũng đã thích đôi này rồi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thân mật trên weibo o(*////▽////*)q

1006L: Lầu trên, bắt tay nào, tài liệu trên weibo đủ để mở lầu CP rồi.

1007L: Nơi này là phát sóng trực tiếp ca hội, ca hội đã kết thúc, có thể kết thúc luôn chủ đề buồn chán này không.

1008L: 1007L cô vào nhầm nhà à, ai quy định kết thúc rồi thì không được tiếp tục thảo luận, topic thông báo ca hội còn bàn rầm rầm, huống chi là ở đây.

1009L: Người ta chỉ là lên mic với nhau một chút, các cô sao phải kích động như vậy, một đám hủ nữ dục cầu bất mãn(1).

1010L: Thì sao? Cô không phải hủ nữ chắc, còn tỏ ra kì thị người khác.

1011L: Căn bản chỉ là giao lưu trên mic thôi, cho dù là bạn thân thì biểu hiện cũng quá thân mật rồi. Nếu không phải là người yêu thì đó chính là giao lưu.

1012L: Thấy khó chịu thì đừng trả lời, chúng tôi trò chuyện là việc của chúng tôi.

1013L: Thật đáng thương thay cho chỉ số thông minh thấp kém của các cô, tình nguyện tin tưởng giả tạo cũng không muốn đối mặt với sự thật.

1014L: Cô không quản được chúng tôi đâu.

...

Xem những dòng thảo luận từ hài hòa tới kịch liệt, càng ngày càng nghiêm trọng. Tịch Du không phải chưa từng vây xem những cuộc công kích bàn phím như vậy, chỉ là lần này làm đương sự, cậu cho rằng người ta đang bịa đặt. Quan hệ tốt một chút, tùy ý nói thì là giao lưu, qua miệng người khác thành cái gì thì Tịch Du không quản được, nếu bởi vì vậy mà phải xa lánh Cổ Ý, khiêm tốn trên weibo một chút, Tịch Du hoàn toàn không cần...

Lòng cậu phiền não vô cùng, Tịch Du đóng trăng web, tiếng QQ đột nhiên vang lên, nhưng mà bất ngờ là tên của người gửi. Liễu Tây Dương gọi cậu, cũng không phải Tịch Du block hắn ta, thực ra vẫn đặt hắn trong nhóm bạn tốt, không có việc gì thì không để ý đến hắn, hơn nữa cậu luôn cài đặt ẩn thân mà. Về phần Liễu Tây Dương block cậu, vậy cũng chẳng sao cả.

Liễu Tây Dương: Onl không?

Liễu Tây Dương: Onl không?

Liễu Tây Dương: Onl không?

...

Không phải Tịch Du không muốn để ý, mà là cho dù cậu để ẩn, Liễu Tây Dương vẫn cứ liên tục nhắn tin tới.

Du lai du khứ: Có.

Liễu Tây Dương: Anh chia tay với Tiểu Duy rồi.

Du lai du khứ: À.

Tịch Du không hiểu sao hắn ta phải thông báo việc hai người chia tay cho mình, hơn nữa đó hẳn là chuyện đã xảy ra lâu rồi, mấy vụ chia tay này không có gì vui vẻ để mà khoe khoang.

Liễu Tây Dương: Có phải em nói gì với em ấy không?

Du lai du khứ: Tôi có thể nói cái gì?

Liễu Tây Dương: Vậy sao em ấy biết được quan hệ trước đây của chúng ta.

Du lai du khứ: Tôi không biết, không thể trả lời. Giống như anh nói vậy, chúng ta không có quan hệ gì hết, xin đừng dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện với tôi.

Liễu Tây Dương: Du Du, em trở nên càng ngày càng ngang ngược.

Du lai du khứ: Chẳng rõ chuyện gì lại tới cố tình gây sự. Còn nữa, Liễu Tây Dương, anh cũng trở nên càng ngày càng khốn kiếp rồi.

Gửi xong câu này, Tịch Du tức giận kéo nick của Liễu Tây Dương xuống, hắn ta dám nghi ngờ cậu xúi giục Hứa Duy chia tay với hắn. Liễu Tây Dương, anh cho tới giờ vẫn không hiểu được tôi là người như thế nào.

Tịch Du đăng weibo, bởi vì trong lòng cậu bị Liễu Tây Dương khiến cho khó chịu, tựa như một quả bóng bị kim châm vào nổ tanh bành, nóng lòng muốn tìm cho xả giận.

Du lai du khứ: Chẳng rõ chuyện gì lại tới cố tình gây sự. Cuối cùng tôi cũng thấy rõ.

YY: Tiểu trang trí làm sao vậy?

YY: Có phải chuyện bài post không? Đừng để tâm mà, những người đó ăn no làm càn thôi.

YY: Thấy rõ thì tốt rồi, cười một cái, chuyện gì cũng không còn ghê gớm nữa.

YY: @Cổ Ý đại thần mau tới an ủi tiểu thụ.

Khi Cổ Ý login, weibo đã bị spam chết luôn. Không riêng gì những dòng phát lại kịch mới, còn có bình luận và tag. Nhìn nội dung weibo, Cổ Ý phát lại weibo của Tịch Du.

Cổ Ý: \( ̄︶ ̄)/ Ôm một cái~ // Du lai du khứ: Chẳng rõ chuyện gì lại tới cố tình gây sự. Cuối cùng tôi cũng thấy rõ. [Phát]

YY: Lại thấy đại thần làm nũng.

YY: @ Du lai du khứ \( ̄︶ ̄)/ Ôm một cái~

YY: Quay đầu lại đi, cậu sẽ thấy được người còn tốt hơn!

...

Xem các fan náo nhiệt spam hai bên, các loại trí tưởng tượng được phát huy.

Cổ Ý: Xảy ra chuyện gì thế?

Du lai du khứ: =.=

Cổ Ý: Xoa xoa đầu.

Du lai du khứ: Biến thành đầu trọc.

Cổ Ý: [Tóc giả]

Du lai du khứ: Một chút cũng không buồn cười ┭┮﹏┭┮

...

Có thể kể chuyện ngoài đời của mình cho bạn trên mạng là không đáng tin, nhưng bọn họ cách nhau cái máy tính, không biết nhau ngoài đời, càng thích hợp để tâm sự, dùng cách nhìn khách quan bàn luận về vấn đề của người khác.

Du lai du khứ: Đại thần, anh có từng bị người ta đá bao giờ chưa?

Cổ Ý: Không có, Du Du bị đá sao?

Thực ra cũng không thể nói là đá hay không đá, khi đó cậu có thể cảm nhận được tâm tư kín đáo của Liễu Tây Dương, chỉ là chờ hắn tự mình nói ra mà thôi, tới tận khi hắn nói không chịu nổi cái nhìn của người ngoài nữa, không muốn chăm sóc một người tàn phế nên chia tay, Tịch Du đã có thể bình tĩnh tiếp nhận, bởi vì cậu đã biết trước rồi.

Cổ Ý: Đó là hắn ta không có mắt, sẽ có người tốt hơn thay thế hắn.

Du lai du khứ: Anh muốn nói là "Quay đầu lại đi, cậu sẽ thấy được người còn tốt hơn!" sao?

Cổ Ý: Phụt, bị em phát hiện ra rồi.

Du lai du khứ: Lúc tôi nhàn rỗi cũng sẽ vào weibo của đại thần xem bình luận gì đó mà.

Cổ Ý: Tôi thấy lời của cô bé này nói rất có lý. Em có thể để ý người bên cạnh mình mà ←_←

Tịch Du biết là Cổ Ý đang ám chỉ gì đó, nhưng cậu không ngờ được ý tứ sâu xa phía sau.

Du lai du khứ: Cảm ơn đã an ủi ^_^

Tịch Du không biết, hay do cố ý bỏ qua không muốn hiểu rõ, thực ra tình cảm nhẹ nhàng đã sớm tiến vào trái tim cậu rồi. Chí ít, đã trở thành một thói quen khó lòng thay đổi được, như là quen trò chuyện với ai đó, quen có một người bên cạnh mình.

*Chú thích:

(1) Dục cầu bất mãn: không được thỏa mãn dục vọng.

22 | Cửa sau

Tịch Du đã thoát ly khỏi Trái ớt, độc lập nhận vẽ poster, chủ yếu là do chính Trái ớt cũng bận rộn, không thể lúc nào cũng lưu ý giúp cậu được. Vì vậy, Tịch Du quyết định tự mình kiếm việc.

Có đôi khi nhàn rỗi đến đau trứng, nhận một, hai việc cũng không tệ, có thể giúp cậu khỏi buồn lo vô cớ, tập trung vẽ xong tranh lại thấy không còn gì buồn chán hết. Học thêm lớp mỹ thuật, kỹ xảo hội họa của cậu tăng lên nhiều, Tịch Du rất muốn áp dụng thử.

【 Tuyển trang trí 】Tuyển một trang trí, poster chính kịch cổ trang, có ba kỳ.

Nội dung như tiêu đề, ai quan tâm xin liên hệ QQ mail: [email protected].

Nguyên tác 《 Yểm lệ 》Link.

Cái topic tuyển người này có lượt view rất cao, là một bài hot, phía dưới đều chúc tổ kịch sớm ngày tìm được trang trí, sớm ra kịch này nọ, tổ kịch cũng đau khổ thổ lộ rằng giờ không có trang trí nào tìm tới cửa.

Văn án: Người ấy là danh tướng, hắn trời sinh là nô tài, hai người ở bên nhau vĩnh viễn không được thừa nhận thân phận, huống chi đều là thân nam tử.

Tác giả nhắc nhở: Ít ngược về tình cảm, ngược nhiều về thân thể, cẩn thận nhé ┭┮﹏┭┮ Xin hãy tin tác giả là mẹ đẻ.

Nhìn hai từ 《 quân thần 》, Tịch Du đã biết tác phẩm này thuộc loại văn phong nặng nề u ám. Hơn nữa xem số lượng chữ lên đến hàng nghìn, bình luận đều dài, có thể thấy được tác phẩm này nổi tiếng không phải không có lý.

Tịch Du mở ra một bức poster cổ phong, là hình tượng một vị tướng quân, lúc trước nghe xong một bộ kịch cổ phong thì có cảm hứng liền vẽ ra, lần này đúng lúc phát huy tác dụng. Gửi tranh tới hòm thư của chuẩn bị, Tịch Du chờ hồi âm.

"Ngài có một thư mới", thấy bên góc màn hình thông báo, Tịch Du lập tức mở ra.

Yêu Tử: Cảm ơn sự ủng hộ của trang trí, nhưng poster của bạn và phong cách của kịch không hợp nhau, rất xin lỗi. Mong lần sau có cơ hội hợp tác.

Trong lòng Tịch Du có chút mất mát, gửi trả lời cho người ta, chúc tổ kịch sớm tìm được trang trí, sớm ra kịch. Cậu mở tranh của mình ra xem, tổng thể màu sắc thiên về màu lạnh, vị tướng ngồi trên lưng giục ngựa phi nước đại, bụi bay mù mịt, quần áo nhung toát lên tư thế oai hùng, kiêu ngạo mạnh mẽ. Phong cách hội họa có thể thay đổi, nếu chuẩn bị nói ra yêu cầu cụ thể, Tịch Du nghĩ mình sẽ làm được, bị người ta hời hợt loại bỏ như vậy khiến cậu không vui.

Du lai du khứ: [Ảnh] Anh thấy tranh này vẽ thế nào?

Tịch Du gửi ảnh của mình cho Cổ Ý xem, để anh đánh giá một chút. Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, hoặc là có sai sót gì đó mà cậu không chú ý tới. Trạng thái của Cổ Ý là bận rộn, Tịch Du vốn tưởng phải đợi lâu mới nhận được phản hồi, nào ngờ vừa gửi sang đã thấy bên kia lập tức trả lời, mỗi lần tốc độ đều nhanh như vậy khiến Tịch Du sinh ra hoài nghi không biết có phải anh luôn đợi gửi tin tới hay không.

Cổ Ý: Nhìn rất không tệ.

Du lai du khứ: Vừa này đăng kí vào một tổ kịch cổ phong bị người ta cự tuyệt ┭┮﹏┭┮ thực sự rất tệ sao?

Cổ Ý: Tôi thấy rất đẹp mà.

Được Cổ Ý khen ngợi vài câu, tâm tình của Tịch Du lập tức tốt lên.

Cổ Ý: Gần đây tôi tiếp một vở kịch cổ phong, đúng lúc thiếu trang trí, em có hứng thú không?

Du lai du khứ: Đây là anh muốn dẫn tôi đi cửa sau?

Cổ Ý: Ừ, người khác tôi không cho đi cửa sau đâu.

Du lai du khứ: Nếu như tổ kịch không thành vấn đề thì tôi có thể.

Cổ Ý: Được, vậy em chờ một chút.

Chắc là Cổ Ý đi thương lượng với người trong tổ kịch, lúc này Tịch Du mới hối hận, thực sự không có vấn đề gì chứ? Dựa vào quan hệ với đại thần liệu có bị tổ kịch mắng là tiểu nhân không? Để không làm đại thần mất mặt, Tịch Du tìm một ít poster kịch đam mỹ cổ phong, chậm rãi xem và phân tích đặc điểm, dự định học hỏi tham khảo.

Đột nhiên nhảy ra một khung yêu cầu, là lời mời vào nhóm, cậu biết đại thần đã bàn bạc xong rồi, không chút do dự nhấn xác định.

Chế tác - Yêu Tử: Tung hoa hoan nghênh trang trí (ノw

Sùng Dương - Duy Nhất: Hoan nghênh tiểu thụ nhà đại thần.

Quần chúng 123: Trồi lên, hoan nghênh trang trí.

Tịch Du thấy được mấy ID quen thuộc, tạm thời không bàn tới Duy Nhất, chú ý là vị chuẩn bị tên Yêu Tử kia. Tên tổ kịch là nhóm Làm sai hóa 2, không nhắc tới tên kịch, nhưng Tịch Du mở số QQ ra đối chiếu, quả nhiên là giống nhau như đúc.

Vừa rồi còn bị người ta từ chối, bây giờ dựa vào quen hệ với Cổ Ý mà được chấp nhận, chỉ có thể nói lần thứ hai được chứng kiến kỳ tích của đại thần.

Chế tác - Yêu Tử: Trang trí đâu? Sẽ không bị sự hoan nghênh nhiệt liệt của chúng ta dọa cho chạy mất chứ ( ̄_ ̄|||)

Sùng Dương - Duy Nhất: Hẳn là xấu hổ rồi o(>﹏<)o

Lâm Hiền - Cổ Ý: Du Du?

Trong nhóm liên tục có người hỏi, Tịch Du đành mau chóng lên chào.

Trang trí - Du lai du khứ: Chào mọi người, sau này mong chỉ bảo nhiều hơn.

Sùng Dương - Duy Nhất: Quả nhiên đại thần gọi mới lên.

Dù Tịch Du chưa đọc 《 Yểm lệ 》, nhưng đã biết trong dàn diễn viên có hai chủ dịch là Lâm Hiền và Sùng Dương, xem ra Duy Nhất lại làm CP với Cổ Ý.

Tịch Du không để ý tới cảm giác châm chọc khiêu khích của Duy Nhất, quay sang trả lời tin riêng của Yêu Tử.

Chế tác - Yêu Tử: Thật tình cờ, không ngờ nhanh như vậy đã được hợp tác, hóa ra trang trí mà đại thần quen biết chính là cậu.

Tịch Du ngồi trước máy tính ngượng ngùng, hóa ra cô nàng chuẩn bị này nhận ra được cậu là trang trí mới bị cô từ chối.

Du lai du khứ: Ừ, thật trùng hợp. Không biết chuẩn bị muốn poster có phong cách gì, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Chế tác - Yêu Tử: [Ảnh] Giống như Thiên Thương đại nhân vẽ vậy, bởi vì 《 Yểm lệ 》có rất nhiều fan, chúng tôi mong muốn kịch này bất kể là STAFF hay CAST đều phải hoàn mỹ.

Du lai du khứ: Vâng vâng.

Tịch Du nhìn poster của Thiên Thương, thoạt tiên thấy tranh của người này với mình cũng không hơn kém nhau là mấy. Hơn nữa phong cách tranh không quan trọng, quan trọng là phải phù hợp với kịch. Đại đa số trang trí đều muốn được tự do phát huy mà không bị hạn chế. Nhưng mà những điều này đều do Tịch Du tự mình suy nghĩ, ý kiến này mà nói với chuẩn bị sẽ thành kênh kiệu.

Cậu cần phải đón ý hùa theo tổ kịch.

Tạm thời kết thúc trò chuyện với chuẩn bị, cô nàng cũng không nhắn thêm gì nữa.

Cổ Ý: Một lát nữa tôi pia kịch với Duy Nhất, em muốn tới nghe không?

Đây là lần thứ hai đại thần chủ động mới Tịch Du tới nghe đối kịch.

Du lai du khứ: Sẽ không quấy rầy anh chứ?

Cổ Ý: Em cũng là thành viên tổ kịch mà.

Du lai du khứ: Vậy lát nữa tôi tới nghe.

Tịch Du tìm được địa chỉ tải tiểu thuyết 《 Yểm lệ 》, gửi vào điện thoại di động để đọc. Số YY của tổ kịch được ghi trên thông báo, Tịch Du chép lấy để vào phòng.

Nhìn qua cái ID màu trắng giản dị, lần này không ai lôi cậu vào, Tịch Du đành phải tự mình nhảy xuống phòng. Trong phòng có những âm thanh bất đồng đan xen lẫn nhau, có tiếng cười, tiếng hoan hô, thật náo nhiệt.

Sau đó tất cả yên lặng, đèn xanh trước tên chuẩn bị sáng lên: "Tiểu Duy, cậu phối kịch với đại thần rất không có cảm giác CP, xấu hổ sao? Cứ tưởng tượng đại thần là một người khác đi."

Duy Nhất nói: "Rất khó nha."

Cổ Ý vẫn dùng thanh âm vạn năm dịu dàng ấm áp không thay đổi: "Lại đổi thử vài lần nữa, đừng quá khẩn trương."

"Vâng." Thanh âm mang theo hờn dỗi cùng thỏa mãn đáp lại.

Yêu Tử cắt một tiếng: "Cái tên thấy thấy sắc quên nghĩ kia, đước lắm, tiếp tục đi."

"Ai? Sao lại có thêm một ID rồi." Yêu Tử chợt hiếu kỳ hỏi.

Dù tên của người này là = =, Cổ Ý vẫn lập tức nhận ra người mới tới, ID không hề thay đổi, cái tên Tịch Du luôn dùng "Tôi là một con cá."

"Du Du."

23 | Vuốt lông

Vốn Tịch Du chỉ muốn tới âm thầm vây xem họ pia kịch, Cổ Ý nhất thời gọi to như thế, cậu đánh bất đắc dĩ gõ chữ trên màn hình.

= =: Tôi chỉ tới vây xem thôi, mọi người cứ tiếp tục.

Yêu Tử cũng không lãng phí thêm thời gian, để hai người bắt đầu đối kịch tiếp.

"Tiểu Duy, câu kia của cậu không được." "Vẫn không được, làm lại một lần, thân phận của cậu là nô tài, cần phải khiêm nhường một chút." ... "Được rồi, như vậy tốt." Cổ Ý cơ bản một lần là qua, Duy Nhất cơ bản toàn bị kẹt lại.

Về cách biểu đạt tình cảm sai, Yêu Tử để Cổ Ý dẫn dắt cậu ta một chút, thúc đẩy Duy Nhất tiến bộ, hiệu quá không tội.

Tịch Du không phát biểu cảm nghĩ gì, chỉ yên lặng nghe. So với việc nghe kịch đã được phát hành, Tịch Du có khuynh hướng thích nghe thanh của đối kịch của Cổ Ý, bởi vì đạo diễn sẽ vạch ra những lỗi sai trong diễn đạt, CV phải sửa chữa nhiều lần, như vậy sẽ có biến hóa đối lập về cảm xúc, càng khiến người ngoài cảm thụ được sự cố gắng của chủ dịch. Tịch Du chưa đọc nguyên tác, khi nghe đối kịch cũng đoán ra được vài phần hướng phát triển tình tiết trong tiểu thuyết.

Sau khi quen biết Cổ Ý, cậu càng tiện vây xem hiện trường đối kịch.

Nghỉ ngơi giữa cảnh, Yêu Tử thở nhẹ một hơi, đã không còn sự nghiêm túc khi đối kịch: "Đại thần so với đạo diễn như tôi còn vất vả hơn, Tiểu Duy, có phải cậu bất mãn với tôi không, hay là tôi rời đi để các người một đối một nhé?" Thanh âm lanh lảnh mang theo ý trêu chọc dày đặc.

Duy Nhất ngụy biện nói: "Yêu Tử, cô cũng đâu phải không rõ tôi nắm bắt cảm xúc nhân vật kém, đại thần, anh đừng để bụng nha." Khi nói với Cổ Ý, biểu hiện của Duy Nhất trở nên tương đối rụt rè, cẩn thận.

"Có đại thần ở đây, cậu sợ gì chứ hả tiểu thụ nhà đại thần?" Yêu Tử dựa trên thân phận công thụ trong kịch mà trêu Duy Nhất.

Nhưng người bị bỏ quên trong góc đột nhiên được nhớ tới. "Du Du mới là tiểu thụ nhà đại thần." Hiển nhiên Duy Nhất tự chủ trương lôi chuyện Tịch Du mượn hơi quan hệ với Cổ Ý để vào tổ kịch. Vốn hai người chỉ dừng lại ở thân phận bạn bè tốt, thoáng cái đã bị người ta kéo gần, Tịch Du nhạy cảm thấy Duy Nhất đang mượn cơ thử phản ứng của cậu.

Duy Nhất không phải người tùy ý hay nói giỡn, câu nói kia qua loa có chút giả tạo.

Tịch Du không thích mang thù, cho dù là bạn trai cũ của bạn trai cũ, cậu cũng không có thù hận gì. Nhưng có vẻ như Duy Nhất không nghĩ thế, Tịch Du càng không muốn để ý tới người này.

Yêu Tử nói tiếp: "Trang trí lên mic đi, chúng ta cùng nhau tâm sự."

Du lai du khứ: Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đang bận.

Lần đối kịch của Cổ Ý đã kết thúc, Tịch Du không cần thiết phải trò chuyện với người xa lạ làm gì.

Vừa nhìn cách trả lời đã biết tâm trạng của cậu không tốt, mang theo ý hờ hững lãnh đạm, ám chỉ người lạ đừng đến gần mình.

Mọi người ở đây đồng thời trầm mặc, Tịch Du lại gõ tiếp một câu.

Du lai du khứ: Đại thần, tôi bận việc, vẫy móng~

Sau đó mang theo áo trắng trời khỏi phòng đối kịch.

Duy Nhất cho rằng mình đã làm sai, vội vàng áy náy: "Đại thần, Du Du sẽ không giận chứ?"

Cổ Ý nhàn nhạt cười, "Không sao, tôi đi vuốt lông, phần còn lại lần sau chúng ta làm tiếp nhé." Sau đó cũng rời phòng theo Tịch Du.

Trong phòng YY chỉ còn lại Yêu Tử cùng Duy Nhất.

Yêu Tử rất bất mãn với sự xa cách của Tịch Du, khó chịu nói với Duy Nhất: "Trang trí này tính tình thật tệ, không phải chỉ là kẻ tàn phế thôi sao."

Duy Nhất vội vã cắt lời cô: "Yêu Tử!" May mà Cổ Ý đã rời đi, trong phòng chỉ có hai người, "Phần còn lại cô chỉ dẫn cho tôi đi, lần sau sẽ không làm mất thời gian của đại thần."

"Được rồi."

Cổ Ý không biết phải mở lời với cậu thế nào, dù sao cũng không thể hỏi "Em giận à?". Cổ Ý vững tin lúc này Tịch Du đối với mình hoàn toàn là quan hệ bạn bè đơn thuần, hỏi như vậy sẽ khiến cậu xấu hổ. Trong khi anh đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ thế nào mới đúng, Tịch Du đã nhắn tới trước.

Du lai du khứ: Đại thần, anh nghĩ poster kỳ một nên thiết kế thế nào cho hợp.

Cổ Ý: Chuẩn bị không yêu cầu sao?

Du lai du khứ: Cô ấy nói tùy tôi, tôi muốn hỏi ý kiến anh một chút.

Cổ Ý đã xem kịch bản không dưới năm lần, giờ vội vã lướt qua, tìm một đoạn có thể áp dụng vẽ poster kịch.

Cổ Ý: Cảnh năm đi, thụ bị phát, công ở một bên đau lòng yêu thương, ẩn nhẫn nhưng bất lực.

Tịch Du không lập tức trả lời, chắc là đi xem kịch bản.

Du lai du khứ: Được rồi, tôi đi vẽ tranh cảnh này, cảm ơn đại thần nhắc nhở (ノw<. )ノ))☆.

Cổ Ý: Không cần khách khí.

Du lai du khứ: Tiện thể biểu lộ một lần, diễn xuất của đại thần quả nhiên rất tuyệt.

Mỗi khi được nghe hiện trường, Tịch Du luôn cảm thấy thanh âm của đại thần có sức quyến rũ khác nhau. Với mỗi vai diễn, Cổ Ý sẽ có cách biểu đạt khác nhau. Dù là ôn nhu hay khí phách, đối với người nghe, thính giác luôn có cảm giác được hưởng thụ.

Cổ Ý: Poster của Du Du cũng rất tuyệt mà.

Lại một cuộc đối thoại như vậy, mỗi lần Tịch Du muốn chân thành tán thưởng anh một phen, Cổ Ý sẽ đáp lại ý như thế. Cũng không thể nói Cổ Ý chỉ đang qua loa lấy lệ, có thể anh thực sự thích poster của mình.

Trong ngực cậu mơ hồ khó chịu, Tịch Du nghĩ chắc là do thời tiết khô nóng, không qua để tâm, nói chuyện phiếm với Cổ Ý xong thì bắt đầu vẽ.

Đang làm dang dở, Yêu Tử đột nhiên nhắn tới.

Chế tác - Yêu Tử: Poster vẽ cảnh hai đi.

Tịch Du nhìn qua kịch bản, cảnh hai là công đang ở thư phòng nghỉ ngơi, thụ nhẹ chân tiến đến đắp chăn cho hắn.

Chế tác - Yêu Tử: Phải có hiệu quả như vậy. Bối cảnh là thư phòng, có cửa sổ, bên ngoài có cây đào, hoa đào theo gió tan tác rơi xuống đất. Thụ cúi người đắp chăn cho công, ánh mắt mang theo lưu luyến.

Du lai du khứ: tôi đã bắt đầu vẽ rồi, gửi cho cô xem thử.

Văn kiện vừa gửi qua, Yêu Tử nhận được đã lập tức trả lời.

Chế tác - Yêu Tử: Quá ngược rồi, sẽ dọa người nghe sợ chạy mất, làm theo phương án tôi nói đi.

Cũng may tranh chưa vẽ được nhiều.

Du lai du khứ: Được.

Kỳ thực cái mà Yêu Tử nói còn rườm rà hơn, vẽ cây đào với cánh hoa, nhìn tưởng vật nhỏ, nhưng lại là phần tinh xảo nhất. Biểu tình của thụ, biểu hiện của ánh mắt, cũng là một chỗ khó.

Tịch Du càng ngày càng thấy ngực khó chịu, không ngồi nổi, đành phải lên giường nằm một chút.

Vùi người trong chăn, Tịch Du gọi điện thoại cho Cố Lẫm, bảo anh không cần phải làm nhiều cơm, bởi vì cậu không muốn ăn. Cậu nói dối Cố Lẫm là mình đã ăn xong rồi, nếu không Cố Lẫm nhất định sẽ hỏi tới hỏi lui.

Làn gió ngoài cửa sổ thoáng tới, mang theo cảm giác man mát nhẹ nhàng. Tịch Du sợ rằng mình đã sinh bệnh, nghỉ ngơi thoải mái, ngủ một giấc hẳn là không sao. Cậu chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

24 | Duy Nhất

Duy Nhất chủ động mời Cổ Ý đối kịch, mặc dù cách lần trước không lâu, nhưng Duy Nhất vẫn muốn thử một lần, không ngờ là thành công.

Lần này trong phòng YY chỉ có hai người Cổ Ý và Duy Nhất.

Làm lại một lần phần lúc sáng đã đối, Duy Nhất cảm thấy diễn xuất của mình đã ổn rồi, cũng nhận được sự đánh giá cao của Cổ Ý. Anh nói anh đã gửi âm thô cho chuẩn bị. Vậy mà anh vẫn bớt thời gian đối kịch với cậu, Duy Nhất vô cùng cảm kích.

Được nửa giờ, Duy Nhất muốn nghỉ ngơi, để khuấy động bầu không khí, mong muốn gần gũi Cổ Ý hơn, cậu nhân thời gian trống trò chuyện cùng Cổ Ý. Anh kiên trì nghe Duy Nhất kể một chút chuyện thú vị quanh mình, thỉnh thoảng cũng đón ý đáp lời, nếu như không phải biết rõ đại thần với mình chỉ là người xa lạ, thiếu chút nữa Duy Nhất đã có cảm giác mình quen biết Cổ Ý từ lâu.

"Đại thần, có thể hỏi anh một chuyện cá nhân không?" Duy Nhất thử thăm dò, nếu nói tới vấn đề cá nhân, tất nhiên không thích hợp để hỏi đối phương, nhưng Duy Nhất vẫn muốn biết, đành mượn cơ hội này.

Cổ Ý hoàn toàn không ngại, thanh âm vẫn dịu dàng như trước: "Cái gì?"

Duy Nhất ậm ừ mãi mới nói một câu: "Đại... Đại thần, anh có bạn trai không?"

Cổ Ý trước giờ không tiết lộ thông tin nào là mình còn độc thân, cũng không tiết lộ mình đã ra khỏi đội ngũ FA(1), không ai hỏi tới thì Cổ Ý cũng không chủ động nói ra làm gì. Bởi vì fan kịch chỉ cần YY các CP trong võng phối là đủ thỏa mãn rồi, chẳng ai an nhàn đi tò mò chuyện sinh hoạt cá nhân của thần tượng.

Cổ Ý dường như không ngại bị hỏi chuyện đời tư, chí ít từ thanh âm dịu dàng của anh có thể nhận ra điều đó. "Không có."

Duy Nhất ở đầu bên kia hơi thở hắt ra, không quá rõ ràng.

"Nhưng mà..." Trái tim cậu run lên.

Duy Nhất xiết chặt hai tay, có điều cậu đoán trước được.

"Có người tôi thích, còn đang theo đuổi."

Quả nhiên...

Trong lòng Duy Nhất đã đoán ra rồi, lòng hiếu kì đã nổi lên, không chú ý tiếp tục hỏi, "Là Du Du sao?" Câu hỏi mang theo chút hoài nghi, chút chắc chắn, thực ra Duy Nhất không tình nguyện nghĩ tới ngừoi này, nhưng gần đây người xuất hiện gần gũi với Cổ Ý nhất, chỉ có thể là Tịch Du.

Đèn xanh sáng lên, nhưng không đợi được Cổ Ý trả lời. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tạp âm, sau đó Duy Nhất nghe được tiếng chuông trữ tình.

Cổ Ý tắt mic nghe điện thoại.

Ở bên kia, Duy Nhất còn đang nhìn chằm chằm vào khung xác nhận "Xin hãy gửi tin xác minh" trên màn hình, trong lòng dao động bất định. Cậu còn chưa thêm bạn Cổ Ý, tuy rằng chỉ cần nhấn chuột một cái là được, nhưng cần dùng dũng khí thật lớn. Sợ bị cự tuyệt, lại sợ xấu hổ sau khi thêm bạn không tìm được đề tài để nói chuyện. Duy Nhất nghĩ giữa mình và Cổ Ý dường như không biết bắt đầu bằng cái gì với loại quan hệ không phải người lạ cũng chẳng phải người quen này.

Bởi vì Duy Nhất hoàn toàn không thân Cổ Ý, đụng mặt vài lần trong tổ kịch, cơ hội tiếp xúc này nọ căn bản là không nhiều.

Không biết, Tịch Du và Cổ Ý trò chuyện thì nói về cái gì.

Thanh âm dịu dàng lần nữa vang lên bên tai, tựa như lúc còn đang đối kịch: "Duy Nhất, xin lỗi, tôi có việc phải out."

Nghe giọng anh có vẻ sốt ruột, Duy Nhất "ừ" một tiếng biểu thị mình biết rồi.

Nick của Cổ Ý lập tức rời khỏi phòng, ngay cả QQ cũng nhanh chóng logout.

Cuối cùng, Duy Nhất đành phải tắt khung xin thêm bạn đi. Anh gọi cậu là "Duy Nhất" mà không phải là "Tiểu Duy", xưng hộ như vậy có thể biểu hiện rõ khoảng cách giữa bọn họ.

Cậu lật xem weibo của Cổ Ý. Duy Nhất gia nhập giới võng phối khi Cổ Ý đã lui giới rồi, chỉ biết được anh qua lời kể của Trái ớt. Ngữ khí si mê của cô nàng nghe rất khoa trương, Duy Nhất mới tìm nghe thử một tác phẩm của Cổ Ý.

Bàn tới công âm hay trong giới võng phối có thể túm một bó lớn, khi Duy Nhất nghe được thanh âm của Cổ Ý cũng chỉ nghĩ nó hay vậy mà thôi. Nhưng phải là một người như thế nào để khi lui giới rồi, trong weibo vẫn có fan không ngừng nhắn lại ở bài đăng mới nhất, "năm mới vui vẻ", "sinh nhật vui vẻ", "đại thần bao giờ mới về cho em ngắm một cái"... Từng câu, từng câu đều chứa đựng biết bao tưởng niệm.

Ba năm trôi qua vẫn không thay đổi, Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu thế nào là CV tử hồng của giới võng phối.

Nhìn lại cậu, mới có 1000 fan, sẽ chỉ ở trên weibo giả vờ ngây thơ làm nũng, khi hẹn hò với Liễu Tây Dương mới khoe bạn trai, thân mật ân ái, thoạt nhìn bình luận với phát lại cũng tương đối nhiều.

Một CV chẳng bao giờ có fan vĩnh viễn, giới võng phối chính là như thế, người cũ lui xuống, người mới tiến lên, còn ai nhớ kỹ một CV từng huy hoàng nữa.

Vậy mà Cổ Ý là người khiến fan phải hoài niệm mãi mãi.

Trên weibo trước đây, đa phần Cổ Ý đều phát lại weibo đăng kịch, thỉnh thoảng mới đăng vài trạng thái, hiếm của hiếm mới thấy, vừa nhìn đã biết là một người rất nghiêm túc. Thế nhưng sau khi trở về giới võng phối, nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy anh trêu đùa với Tịch Du, mang theo chút dí dỏm hài hước.

Duy Nhất thừa nhận, cậu đố kị, lần này lại là vì Tịch Du.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, đột nhiên Yêu Tử gửi tin tới.

Yêu Tử: ﹁_﹁ Lúc nào cậu giao âm, đại thần đã giao rồi.

Duy Nhất: Tối nay gửi cho cô, gấp cái gì chứ.

Yêu Tử: Tổ kịch hàng xóm một năm phát sáu kỳ, chúng ta phải vượt qua họ.

Duy Nhất: OTZ

Yêu Tử: Trang trí gọi mãi mà không được, sao có thể như vậy, cản trở người khác ┭┮﹏┭┮

Duy Nhất: Không onl sao?

Yêu Tử: Đúng vậy, không phải cậu ta nói ngày nào cũng onl sao, thế nào vừa vào tổ kịch của chúng ta đã như vậy, bực thật.

Duy Nhất: Tôi vừa cùng đại thần đối kịch đó \(^o^)/~

Yêu Tử: ﹁_﹁ Hưng phấn vậy? Rung động rồi?

Duy Nhất: Đại thần là một người rất ôn nhu.

Yêu Tử: Giờ cậu mới phát hiện ra sao? Động lòng rồi thì ra tay liền đi, đại thần sẽ không chờ cậu đâu.

Tiểu thụ theo đuổi tiểu công cùng nguyên lý với nữ theo đuổi nam. Năm ấy là Liễu Tây Dương theo đuổi Duy Nhất, được người ta theo đuổi rất có cảm giác an toàn, thêm cảm giác hư vinh, như vậy mới chứng minh tầm quan trọng của mình trong lòng đối phương.

Biết rằng có một người thích bạn, bạn cũng sẽ vô thức chú ý đến người đó, bất giác nảy sinh tình cảm kì lạ với người đó. Duy Nhất đối với Liễu Tây Dương chính là như vậy.

Giống như Yêu Tử nói, nếu muốn có được Cổ Ý, chỉ có tự mình ra tay, thế nhưng, Duy Nhất không buông bỏ được mặt mũi được.

Yêu Tử: Hẹn hò với đại thần mới có lợi, cậu xem Kỳ Miêu gia nhập giới cùng thời với cậu, chạy theo tử hồng, giờ sống thật tốt.

Kỳ Miêu cùng Duy Nhất gia nhập giới gần nhau, thanh âm cũng gần giống nhau, mềm mại nhu hòa, đáng yêu thụ, ngay từ đầu, giữa hai người không có khoảng cách khác biệt. Nhưng dần dần, Duy Nhất bị bỏ lại phía sau. Một là Kỳ Miêu phối H quá cứng luôn bị ném đá đột nhiên tiến bộ, luôn luôn nhận phối H được mọi người thích nghe nhiều hơn, Duy Nhất lại không nhận nhiều. Thứ hai là Kỳ Miêu đang hẹn hò cùng với một đại thần võng phối đã lui giới, dẫn tới lượng fan tiếp viện cũng tăng lên, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.

Dẫu Duy Nhất cho rằng mình phối kịch tốt hơn Kỳ Miêu thế nào thì cũng vô dùng, Kỳ Miêu có một đại thần che chở cho hắn tất cả.

Mà Yêu Tử nói cũng không sai, Cổ Ý có thể làm vậy cho cậu.

Có người mình thích, còn đang theo đuổi. Nói cách khác là chưa cùng một chỗ, chuyện tương lai ai mà biết trước được nha ╮(╯_╰)╭

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là "Thoát đoàn". Đoàn ở đây là "đoàn đi tìm chết", cụm từ được sử dụng trên mạng ám chỉ những người độc thân, đồng thời phản đối có người yêu, coi người yêu là địch thủ. Đơn giản có thể sử dụng khi bạn không có bạn trai, hoặc bạn gái. Nếu bạn đã có người yêu, chính là đã "thoát đoàn".

25 | Chăm sóc

Tịch Du nghĩ mình chỉ ngủ một lúc thôi, cuối cùng lại bị sức nặng trên ngực đè tỉnh. Hít thở sâu nhiều lần để mình bình tĩnh thả lỏng một chút, trong ngực vẫn có cảm giác nặng nề khó chịu.

Cậu sờ trán mình, không có nóng mà. Khí trời vừa khô vừa oi, chính cậu cũng không ngờ bên trong mình phản ứng lớn như vậy.

Giơ tay lên vuốt ngực, bình ổn di động lên xuống.

Khi cậu nửa đứng dậy, trong ngực bỗng co rút căng thẳng, Tịch Du vội vàng rút thùng rác đặt bên giường ra, nôn hết những gì dũng mãnh trào lên miệng.

Nôn quá nhiều, ngay cả xương sường cũng có cảm giác đau đớn.

Cậu dùng khăn tay lau miệng mình, ngửi được mùi hôi hôi. Cảm giác khó chịu đã giảm bớt không ít, ngực cũng trở nên bình thường hơn.

Nửa dựa vào giường, Tịch Du than thở thân thể không chịu thua kém của mình, sao lúc nào cũng yếu đuối như vậy.

Đầu óc đã tỉnh táo lại, vẫn muốn ngủ thêm một chút, Tịch Du cố gắng đứng lên, định tới buồng vệ sinh súc miệng. Kết quả đột nhiên không nhịn được, lần này đã quá trễ, trực tiếp nôn lên sàn nhà.

Toàn bộ gian phòng phảng phất mùi chua khó ngủ, cái này càng làm cho người ta muốn nôn hơn.

Thân thể không chịu nổi nữa, Tịch Du gọi điện thoại cho Tịch Dương, nhân cơ hội này kêu gọi con người cả ngày lưu luyến bên ngoài không về nhà trở về.

Cả người cậu cong lại, chui trong ổ chăn. Tịch Du dụi đôi mắt chua xót, thắng thắn nhắm mắt lại.

Khi Cố Lẫm tới, chỉ thấy Tịch Du cuộn người trong chăn, lộ ra mỗi cái đầu, thần tình mệt mỏi.

Thấy được bãi màu trắng xanh trên mặt đất, Cố Lẫm đoán bệnh của Tịch Du trở nặng. Đầu tiên anh nghĩ cậu phát sốt, sờ lên trán lại thấy rất bình thường. Đã ói hết rõ rồi, chẳng lẽ là ăn phải đồ ôi thiu?

Vốn Tịch Du cũng không ngủ sâu, trên trán được một bàn tai dịu dàng bao phủ, cậu tưởng Tịch Dương tới. Người đang ốm đặc biệt yếu đuối, thanh âm kiềm nén run rẩy của Tịch Du vang lên: "Anh, em khó chịu."

Đôi mắt phiếm lệ vô cùng đáng thương thẳng tắp tiến vào đáy mắt Cố Lẫm.

"Du Du, có phải em đã ăn gì không tốt không?"

Tịch Du lầm bầm: "Không có... Em chỉ ăn mấy cái bánh gato thôi."

Cố Lẫm yêu thương nhìn bộ dáng vô lực của Tịch Du, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đưa cậu đi viện.

"Anh đưa em đi bệnh viện."

Tịch Du vẫn không nhúc nhích, lười biếng nói: "Em không muốn thay quần áo."

Quần áo để ở trên giường, Cố Lẫm cầm lên, trước tiên giúp cậu cởi nút áo ngủ.

"Lạnh chết em!" Tịch Du giãy dụa trốn vào trong chăn.

Nhiệt độ trong nhà rất nóng, nhưng Tịch Du vẫn thấy lạnh. Cố Lẫm đành phải vói tay vào trong chăn giúp cậu cởi quần áo.

"Nào, đưa tay ra."

Tịch Du ngoan ngoãn giơ tay.

Chiếc áo ngủ bị thân thể chặn cuối cùng cũng bị rút ra.

Cố Lẫm ngồi ở trên giường, để Tịch Du dựa vào người anh, giúp cậu mặc áo vào. Lại tới quần.

"Nào, ôm lấy cổ anh."

Tịch Du ngoan ngoãn vươn hai tay vòng qua cổ Cố Lẫm.

Lúc này cậu mới mở to hai mắt đầy tơ máu, ngây người nhìn Cố Lẫm, nhận ra người trước mắt, "Anh Cố Lẫm." Tịch Du kêu một tiếng rồi lại nhắm mắt, cái đầu vùi vào lòng Cố Lẫm trốn.

Cố Lẫm không ngừng tay, nhanh chóng đưa cậu đi bệnh viện.

Quả nhiên không sai, bị ngộ độc thực phẩm khiến Tịch Du sốt nhẹ, truyền hai bình nước là có thể xuất viện.

Trong phòng truyền nước có mùi thuốc khó ngửi, người rất đông, tiếng TV huyên náo hòa cùng tiếng ho, tiếng cười đùa ầm ĩ, rất ồn ào.

Cố Lẫm đưa người vào góc phòng.

Lúc này Tịch Du đã có chút thanh tỉnh, cũng biết Tịch Dương lại giao mình cho Cố Lẫm. Tịch Dương bất hạnh bị cậu oán giận dưới đáy lòng, thật là một tên anh trai không đáng tin.

Hộ sĩ đâm kim tiêm vào. Trong ấn tượng của cậu, tiêm rất đau, một cái kim nho nhỏ như vậy đâm sâu vào thịt của mình, còn bơm dịch thể gì đó vào người, quá là đáng sợ.

Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm hộ sĩ chuẩn bị, bởi vì sợ hãi, Tịch Du quay đầu sang nhìn Cố Lẫm ngồi bên cạnh, trong mắt toát lên vẻ đáng thương làm người ta luyến tiếc.

Cố Lẫm dùng giọng nói đầy từ tính của mình an ủi: "Không đau đâu." Cố Lẫm khó có được lúc hưởng thụ sự toàn tâm toàn ý ỷ lại của Tịch Du trước mặt mình.

Khi người ta ốm là lúc không phòng bị nhất, Cố Lãm nghĩ cần phải kéo gần khoảng cách giữa hai người. Ở bên em khi em ốm, quan tâm em, loại cảm động này rất dễ dàng tiến vào trái tim đối phương, biến thành thiện cảm.

Tịch Du từ từ nhắm mắt, bộ dáng kiên nhẫn chịu đựng khiến cho hộ sĩ cười tới suýt nữa đâm nhầm. Kim tiêm đâm vào sẽ không đau, Tịch Du cứng ngắc không dám động, chỉ sợ đâm lệch sẽ sưng tấy lên.

Cố Lẫm biết Tịch Du từ trưa đã không ăn gì, có ăn cũng đã nôn ra hết rồi, trong bụng chắc chắn trống rỗng.

Anh ra ngoài mua cháo về, Tịch Du dùng tay trái không thuận múc cháo. Ừm, ăn rất ngon.

"Không phải em bảo đã ăn trưa rồi sao?"

Lời nói dối bị vạch trần, Tịch Du xấu hổ cười cười.

"Cơm anh làm không thể ăn sao?" Cố Lẫm mượn cớ hỏi.

Tịch Du lắc đầu, trên thực tế thì Cố Lẫm nấu còn ngon hơn Tịch Dương.

"Anh đã làm gì khiến em không hài lòng sao?"

Tịch Du mãnh liệt lắc đầu. Một quản gia toàn nặng ôn nhu săn sóc như thế, đâu có gì để xoi mói đâu.

Cố Lẫm thở dài, bộ dạng uể oải quả thực như nguyên nhân lần này khiến Tịch Du ốm là do anh sai lầm vậy.

"Là em không muốn ăn không muốn uống, lại không muốn làm phiền anh tới uổng công."

Đôi mắt sâu thẳm hun hút nhìn chằm chằm Tịch Du, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo tình cảm sâu sắc: "Thân thể không thoải mái cứ nói với anh, người chịu khổ là em mà."

Tịch Du nhỏ giọng giải thích: "Thực ra em cứ nghỉ chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi, đột nhiên lại nhớ ra giờ thân thể không còn giống như trước nữa." Mang theo chán nản bất đắc dĩ, Tịch Du dường như vẫn không thoát được khúc mắc tàn tật của mình.

Cho dù lúc nào cũng chôn sâu nó trong lòng, nhưng mỗi khi có cơ hội, nỗi mất mát ấy lại xuất hiện.

"Em sinh bệnh, anh sẽ đau lòng." Tịch Du thấy khóe mắt đuôi mày Cố Lẫm đều mang theo tình cảm luyến tiếc, nghe vậy làm cậu thẹn thùng. Tịch Du đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, chỉ yên lặng xúc từng thìa cháo vào miệng cho tới tận khi thấy đáy.

Rõ ràng là ý tứ lẩn tránh, Cố Lẫm nhìn Tịch Du vẫn cúi đầu, động tác bất an mất tự nhiên.

Đối với kết quả này, Cố Lẫm cũng thấy thất vọng. Du Du, chí ít khi em ôm, người ở bên em, là anh.

Hai bình nước tí tách chảy cũng mất hơn một giờ, căn bản không thể nào nhanh chóng tháo kim ra được.

Tịch Du quay sang nói với Cố Lẫm: "Anh Cố Lẫm, cho em mượn điện thoại chơi điện tử đi."

Cố Lẫm lấy điện thoại, khi đang định rút ra ngoài, đột nhiên dừng lại.

Nhìn màn hình di động trên điện thoại, anh nói với Tịch Du: "Điện thoại hết pin rồi."

"A." Tịch Du nhăn mày, chép chép miệng, đành phải chấp nhận cùng mấy bạn nhỏ trong phòng xem tiết mục thiếu nhi trên TV ăng ten.

Cố Lẫm nhân lúc Tịch Du không chú ý, thò tay vào ấn phím trên điện thoại, cho tới khi màn hình hoàn toàn tối đen, Cố Lẫm mới an tâm bỏ máy vào túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei