Chương 56->60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

56 | Tin tưởng

...

(Làm nũng) Anh ôm em qua đi.

(Bất đắc dĩ chiều chuộng) Bé heo lười.

(Hôn môi) A... Ân

Tiếng đàn ông thở dốc.

(Hoảng hốt) Anh... nhẹ chút!

(Dịu dàng) Anh sẽ rất nhẹ nhàng.

Hài hòa êm ái: Duy trì liên tục 15 giây.

...

Trên YY đang phát phúc lợi của Cam ngọt, ngay khi câu đầu tiên phát ra, Tịch Du đã cảm thấy có vấn đề. Cho tới tận khi nghe thấy thanh âm của Cổ Ý, lời kịch của anh không giống với trong trí nhớ của cậu, lúc này Tịch Du mới phát hiện ra, cậu bị Cam ngọt chơi xỏ.

Du lai du khứ: Anh!

Cam ngọt: ( ̄ー ̄) Cổ Ý, sinh nhật vui vẻ!

Du lai du khứ: Ừa ^_^

Du lai du khứ: dee866@#%&

Cam ngọt: Nè, hai người các cậu kiềm chế chút đi.

Tịch Du xác định mic đã tắt rồi mới chất vấn Cố Lẫm: "Có phải anh đã sớm biết hay không?"

Cố Lẫm thành thật trả lời: "Anh không biết, Cam ngọt chỉ đưa anh kịch bản." Tịch Du không tin, cứ nhìn anh, mong có thể nhìn ra chứng cứ chứng minh anh nói dối, nhưng vẻ mặt của Cố Lẫm vẫn thản nhiên như không, hiển nhiên chẳng thấy chột dạ vì đuối lí. Nếu không phải diễn xuất của anh quá tốt thì chính là cả hai người họ đều bị Cam ngọt lừa.

Chỉ là một người tức giận, một người nhìn có chút hả hê.

Cố Lẫm thấy Tịch Du bĩu môi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, an ủi: "Không sau đây, đó cũng không phải chuyện gì lớn."

Tịch Du nhẹ nhàng vươn tay đập lên vai Cố Lẫm. Ai nói thu âm từ YY rất khó nghe, không quá rõ ràng, không có cảm xúc vậy?

Cam ngọt còn đang ồn ào trên khung bình luận.

Cam ngọt: Thế nào, Du Du phối không tệ chứ?

YY: Thật tốt, Quả Cam cực khổ rồi.

YY: Đang vừa che mặt vừa nghe o(*////▽////*)q

...

Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ: Cam ngọt, anh thật quá đáng!

Bởi vì acc nhỏ của cậu cũng bị mặc áo hồng, vậy nên không bị chìm trong đại dương spam mênh mông.

YY: Có gì hot?

Một cô bạn thông minh nhận ra có vấn đề, nếu như Tịch Du biết trước chuyện này hẳn là sẽ không tức giận.

Cam ngọt thành thật nói, nhưng mà từ phản ứng của cậu ta cũng đủ biết sự ranh ma trong lòng cậu.

Cam ngọt: Kỳ thực tôi đã nghĩ biện pháp để lấy được âm thô của Cổ Ý và Du Du làm thành kịch, hai người bọn họ hoàn toàn không biết tôi sẽ làm như thế.

Cũng nhờ có Cam ngọt mà mọi người mới có thể nghe được bộ kịch ấy ấy như thế, thấy Cam ngọt nói vậy, ai cũng lên tiếng phụ họa.

YY: Cam ngọt là gấu.

YY: Quả nhiên là đồng đội (heo) tốt.

YY: Quả Cam cẩn thận Du Du mang theo đại thần trả đũa cậu nha.

Cam ngọt: Đại thần, lão ấy cam tâm tình nguyện để tôi làm thế mà.

YY: (chuyển mic) Cầu hỏi đại thần có cảm nghĩ gì với bộ kịch CP ấy ấy đầu tiên với Du Du?

Tịch Du thấy bàn tay của Cố Lẫm hướng tới bàn phím ngày càng gần, dường như dự định trả lời câu hỏi, vội vàng chiếm lấy quyền chủ động. Vì vậy các fan có thể thấy được một loạt ám hiệu.

Du lai du khứ: ¥%GFGHBNHKJ

Gần 5 phút kịch ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc, mọi người nghe còn chưa đã, bởi vì đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng được nghe kịch hai người hợp tác. Dù sao chức vụ chính thức của Du Du là trang trí, không có ý phát triển sang lĩnh vực CV.

Cam ngọt tiếp tục lên mic trêu chọc: "Mọi người đừng ghi âm nhá! Đây chính là tác phẩm H tiêu biểu đầu tiên của Du Du nha (nhấn mạnh, kéo dài)."

Mọi người phối hợp.

YY: Vâng, không ghi âm.

YY: Đã quên ghi âm *chỉ tay*

YY: Nhà em rất ồn, thực ra vừa rồi em chưa từng nghe thấy gì (つ﹏つ)

...

Thế là, vì Cam ngọt làm ra một bộ kịch ngắn như thế, Tịch Du bị người ta trước sau trái phải "tấn công". Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Cậu nhớ rõ phần kia, khi cậu ghi âm không phải rất dài, lúc đó vì quá mất tự nhiên nên chỉ thu được một chút, nhưng phần Cam ngọt phát ra tuyệt đối dài hơn rất nhiều trong trí nhớ của cậu.

Tịch Du quyết định lát nữa phải đòi file kịch về, tỉ mỉ nghe kỹ xem rốt cuộc có đúng đoạn cậu ghi âm hay không, hay là bị ghép với cái khác.

Tiếp theo đó, buổi biểu diễn riêng của Cổ Ý, phần hát liên tục. Đêm có chút khuya, mặc dù ca khúc của anh tiết tấu rộn ràng vui vẻ, nhưng vẫn không tránh được cơn buồn ngủ kéo tới, Tịch Du vốn ngồi trên đùi Cố Lẫm, duy trì mãi một tư thế, đầu cứ gật gà gật gù. Cố Lẫm thừa dịp cắt bớt bài hát, nhanh chóng tắt mic.

"Mệt rồi?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Tịch Du mơ màng "ừm" một tiếng.

Cố Lẫm đổi tư thế ngồi của cậu, đối mặt với ảnh, khóa ngồi trên đùi anh. Thay đổi như thế giúp cậu thoải mái hơn nhiều, Tịch Du quen thuộc vươn tay ôm lấy vai anh, ngoan ngoãn tựa vào một bên mà ngủ.

Theo dự định, vốn lúc này Cổ Ý đã phải kết thúc ca hội rồi, nhưng nào ngờ các fan quá nhiệt tình, lại trò chuyện thêm vài câu.

Anh vừa nhìn khung bình luận vừa trả lời vấn đề.

Ví dụ như: Âm thô của kịch gì gì đó đã giao rồi. Gần đây tiếp kịch gì gì đó. Đối với việc kịch gì gì đó bị hãm hại, thực ra tôi cũng không biết rõ lắm, mọi người đi hỏi chuẩn bị ấy.

YY: Cầu Du Du ra đây.

Thanh âm của Cố Lẫm lập tức chuyển thành nhẹ giọng từ tính: "Suỵt, em ấy đang ngủ."

YY: Cầu miêu tả tư thế lúc này của thần tượng và Du Du.

Cố Lẫm cười khẽ một tiếng, mờ ám trả lời: "Có thể là như các cô đang tưởng tượng đó."

YY: Tư thế cưỡi ngựa?

YY: Lưng đối lưng?

YY: Vắt chân lên cổ?

...

Kết quả là mọi người thi nhau đoán mò.

Tịch Du lầm bầm vài tiếng bên tai Cố Lẫm, thanh âm rất nhỏ. Cố Lẫm cảm thấy chắc là cậu ngồi khó ngủ.

Anh lên mic nói với mọi người một tiếng: "Tôi ôm Du Du lên giường đi ngủ."

Phía dưới lập tức không biết xấu hổ mà gào.

YY: Màn nửa đêm bắt đầu rồi o(*////▽////*)q

YY: Thần tượng, dịu dàng chút nha.

Cố Lẫm trở lại, bất đắc dĩ nhìn đám ngôn từ sắc bén của hủ nữ.

Thời gian đã muộn, Cổ Ý bảo mọi người nên đi ngủ, trong số những người thức đêm có không ít học sinh.

Xuyên tạc xong nguyên nhân, mọi người thể hiện em hiểu mà rồi giải tán.

Cố Lẫm rời khỏi phòng YY, chợt Cam ngọt gõ tới.

Cam ngọt: Cổ Ý?

Du lai du khứ: Ừ.

Sau đó liền thấy Cam ngọt gửi qua một file. Lưu tên "o(*////▽////*)q" .

Cố Lẫm nhân cơ hội hỏi.

Du lai du khứ: Đoạn H 6 giây kia cậu lấy đâu ra = =

Cam ngọt: Σ(°△°\|\|\|) Tôi giết, lỗ tai anh là lỗ tai cún à?

Du lai du khứ: ^_^ Cậu cho là chút thanh âm đó có thể lừa tôi sao?

Cam ngọt: o(╥﹏╥)o Bởi vì Du Du không chịu thu âm dài nên tôi đành bỏ thêm tiếng của mình vào, tôi đã cố gắng hết sức.

Du lai du khứ: Đúng là cậu đã vất vả rồi.

Cam ngọt: ﹁_﹁ Cũng chỉ có mình anh nghe ra.

Bởi vì chỉ là tiếng thở dốc, lại có BGM che chắn, ngay cả cậu ta cũng khó mà nhận ra tiếng hai người khác nhau ghép vào.

Du lai du khứ: ^_^

...

Tuy rằng Tịch Du kiên trì làm phục hồi, nhưng rõ ràng chính cậu cũng không thấy được hiệu quả. Chân cậu vẫn không có cảm giác gì, thật không hiểu Thẩm Thiên làm sao nhìn ra được chân cậu béo lên.

Ngón tay cái cùng ngón trỏ vòng lại có thể ôm lấy cẳng chân, còn thừa ra chút khoảng cách. Đôi chân này, gầy đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như suy dinh dưỡng.

Cánh tay cậu luôn được rèn luyện, bởi vì thường xuyên ngồi nên lực cánh tay rất lớn. Hai tay chống lên tay vịn đỡ thân thể tiến về phía trước, nét mặt nhăn nhúm có thể thấy được động tác này vô cùng mệt mỏi.

Nắng hè chói chang, mặc dù có mở máy điều hòa, nhưng sau lưng cậu vẫn ướt đẫm mồ hồi. Trong nháy mắt khi đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Tịch Du không có cảm giác đang đứng, hoàn toàn dựa vào sức hai tay chống đỡ, nếu cứ buông ta, nhất định sẽ ngã xuống.

Tịch Du nghĩ vậy, cũng làm như vậy.

Chân cậu căn bản không có sức, làm sao có thể đỡ được trọng lượng cơ thể. Cậu nặng nề ngã xuống đệm nhưng vẫn thấy rất đau. Tịch Du ngơ ngác nhìn hai bàn tay đã bị ma sát đến đỏ ửng, sau thời gian dài huấn luyện, ngón tay cậu đã kết thành vết chai. Cậu co quắp ngồi dưới đất.

Mặc dù Thẩm Thiên đã nói, chỉ cần nỗ lực thêm một chút, dựa vào trị liệu ở nước ngoài, hai chân cậu có thể hồi phục như cũ. Nhưng đó chỉ là có khả năng... Thân thể của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Tịch Du bi quan suy nghĩ, làm sao có cái kỳ tích như thế, cậu đã sớm không ôm bất cứ hy vọng gì, rồi lại lần lượt có những khát vọng bé bỏng mọc lên trong lòng.

Thật sự rất muốn đứng lên, ngồi lâu như vậy, rất mệt mỏi.

Không ngờ trở thành tàn phế đã lâu, tâm lý chịu đựng của cậu cũng yếu ớt đi. Mỗi khi vừa nghĩ tới hai chân của mình, Tịch Du lại không khống chế được cảm xúc.

Cố Lẫm không ở bên cạnh cậu, sẽ không ai chê cười cậu. Tịch Du gắt gao bịt miệng mình, phát ra thanh âm nức nở nho nhỏ, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Cái đệm ướt một góc, trở thành màu xanh lá đậm.

Tịch Du lén lút một mình trút bỏ khổ sở trong lòng.

Nhưng cậu lại quên mất Thẩm Thiên.

Khi Thẩm Thiên bước vào đã thấy Tịch Du từ xa đang ngồi yên không nhúc nhích, tưởng rằng cậu nghỉ ngơi, thế nhưng càng tới gần lại càng thấy kỳ lạ.

Biên độ vai run lên tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thẩm Thiên vẫn quan sát thấy. Anh chậm rãi đến gần, Tịch Du nghe được động tĩnh, vội vàng lấy tay lau, che giấu nước mắt.

"Du Du, làm sao vậy?"

Tịch Du lắc đầu: "Không có việc gì." Thanh âm có chút khàn.

Thẩm Thiên ngồi xuống đối mặt với cậu. Tịch Du cúi đầu thì Thẩm Thiên lấy tay nâng mặt cậu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, chẳng thể nào giấu được đôi mắt sưng đỏ. Đúng như anh dự đoán, vừa rồi Tịch Du đã khóc.

Tịch Du vô lực giãy khỏi bàn tay Thẩm Thiên mà không được, đành phải thôi, nhìn sang hướng khác né tránh.

"Vì sao em khóc?" Thẩm Thiên hỏi thẳng, mấy lời khách sáo chỉ tổ tốn thời gian, còn không bằng nói thẳng.

Nhưng để xem đối phương có chịu nói hay không.

Hai phiến môi không ngờ vẫn mím chặt, không nhúc nhích. Tịch du không muốn trả lời vấn đề này.

Người xung quanh đều bận rộn, không ai chú ý tới bên này.

Thẩm Thiên tựa đầu sát vào, uy hiếp nói: "Em không nói, anh sẽ hôn em." Lại sát thêm một chút, "Thật sự sẽ hôn đấy."

Tịch Du không phản kháng, trái lại Thẩm Thiên cảm giác được trên mu bàn tay mình ướt át, sau đó nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cậu: "Bác sĩ có phải ai cũng thích lừa người ta hay không?"

Ngay từ đầu, Thẩm Thiên không hiểu ý của cậu, ăn ngay nói thật: "Còn tùy vào đối tượng, nếu là "nam bệnh nhân" hợp khẩu vị của anh, anh sẽ rất kiên trì lừa gạt."

Thẩm Thiên trả lời xong, lập tức bị Tịch Du lườm.

Anh thu lại vẻ cợt nhả, khôi phục bình thường, đứng trên lập trường của bác sĩ mà nói: " Để đương sự biết được bệnh tình là quyền lợi của người ta, bác sĩ không thể giấu diếm, bản thân anh cũng không tán thành "lời nói dối thiện ý", bởi vì rồi một ngày nào đó họ vẫn phải đối mặt với hiện thực."

Tịch Du xiết chặt tay, rồi lại thả lỏng ra.

"Vậy nên Du Du, em đừng bỏ cuộc." Thẩm Thiên đặt tay lên đùi Tịch Du, nhéo nhéo. "Rồi sẽ tới một ngày, chỗ này, sẽ có cảm giác. Cái gì cũng không thể biết trước, vì sao không tin vào hy vọng thành công?"

"Thành công?" Tịch Du hỏi ngược lại.

Thẩm Thiên nghiêm túc gật đầu.

57 | Biến mất

Mặt trời lặn buông ánh chiều ta, rải bóng cây mơ hồ bên bệ cửa sổ.

Vẻ mặt Tịch Du lo lắng bồn chồn nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Đã hơn năm giờ rưỡi, sao anh Cố Lẫm còn chưa tới. Cậu không bỏ cuộc, gọi điện thoại một lần nữa, nhưng thanh âm máy móc vang lên nhắc nhở cậu rằng đối phương tắt máy.

Lo lắng chiếm trọn tâm trí cậu, Tịch Du sợ Cố Lẫm xảy ra chuyện gì.

Có tiếng bước chân tới gần, Tịch Du lo lắng ngẩng đầu nhìn, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì phải nghẹn nuốt lại khi thấy người đang tới.

Không phải anh Cố Lẫm, là Thẩm Thiên.

Thẩm Thú chú ý thấy sự mất mát thất vọng khi Tịch Du thấy mình, trong lòng thở dài. Ai, phân biệt đối xử ghê gớm quá.

"Sao rồi, anh Cố Lẫm của em còn chưa tới sao?" Thẩm Thiên cợt nhả hỏi, thấy Tịch Du rõ ràng không muốn đáp lại mình, anh mới nghiêm túc lại, kinh ngạc hỏi: "Sao anh ta còn chưa tới?"

Tịch Du lắc đầu: "Điện thoại tắt máy, anh nói liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Thiên xuất hiện rất đúng lúc, cậu có người để bàn bạc cùng. Tất nhiên Thẩm Thiên rất lạc quan an ủi cậu: "Chắc là công việc bận rộn, điện thoại hết pin thôi."

"Vậy cũng phải mượn điện thoại gọi điện cho tôi chứ. Điện thoại công cộng cũng được mà." Tịch Du hỏi ngược lại.

"Có thể là không tiện mượn điện thoại cũng không có điện thoại công cộng." Thẩm Thiên không hề lo lắng đáp.

Thấy vẻ mặt Tịch Du vẫn lo lắng không yên, anh nghiêm túc hơn, "Anh ta lớn như vậy rồi, không lạc được đâu."

Tịch Du nắm chặt di động trong tay, nhìn lại vẫn không thấy có động tĩnh gì.

"Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà."

Tịch Du cầm di động, mau chóng nhấn xuống, "Đợi lát nữa, tôi gọi lại xem sao."

Rồi cậu thở dài, buông điện thoại, Thẩm Thiên biết thế có nghĩ là không gọi được. Vừa đẩy Tịch Du ra ngoài vừa tìm chủ đề nói chuyện để phân tán tâm tư của cậu, giúp cậu đỡ buồn lo vô cớ.

Chẳng trách Tịch Du nghĩ đông nghĩ tây, hóa ra đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng cậu mơ hồ có chút bất an, chỉ hy vọng đừng thật sự xảy ra chuyện gì.

Nghĩ như vậy, cậu lại đặc biệt nhớ tới Cố Lẫm, mong có thể mau chóng nhìn thấy anh.

Thẩm Thiên đưa người về tới nhà, Tịch Du cũng chẳng có lòng dạ nào nói chuyện với anh, tự anh mặt dày ngồi lại một lát, sau khi nói vài lời an ủi thì đi.

Gian phòng bỗng chốc trở nên vắng vẻ, yên tĩnh cực kỳ. Rõ ràng là nơi hai người chung sống, nhưng lúc này làm cậu cảm thấy quá quạnh hiu. Mỗi một chút Tịch Du lại nhìn đồng hồ một lần, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi trong hao mòn cho tới tối.

Tiếng chuông điện thoại chẳng một lần vang lên, tiếng mở cửa cũng chẳng có, quá yên lặng, quá vắng vẻ. Thật vất vả mới có người gọi điện tới cho cậu, lại là Tịch Dương.

Tịch Du hồi phục tâm trạng, nâng cao tinh thần, không muốn để Tịch Dương nghe ra cậu đang lo âu.

"Alo?" Giọng nói khô khốc đã lâu chưa thấm nước nên có chút mất tiếng, càng lộ vẻ hữu khí vô lực, Tịch Dương nghe ra, vội vàng hỏi.

"Anh Cố Lẫm còn chưa về nhà." Ý tứ ẩn bên trong đương nhiên Tịch Dương nghe không hiểu, chỉ cho rằng người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt lúc nào cũng nhớ nhung đối phương.

"Điện thoại của Cố Lẫm sao không mở?" Xem ra trước đó Tịch Dương cũng đã gọi điện cho Cố Lẫm rồi.

"Điện thoại hết pin rồi."

Vương Tử Duệ ở đầu dây bên kia hô một tiếng, hình như là có việc, Tịch Dương nhịn không được "hừ" một phát, vốn có rất nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể vội vội vàng vàng.

Lại thêm một quãng thời gian chờ đợi không mục đích, lượng pin trong điện thoại chỉ còn năm phần trăm, Tịch Du vội vàng cắm xạc vào, sợ hết pin sẽ bỏ qua cuộc gọi quan trọng.

Từ buổi chiều cậu đã không ăn gì, hiện tại tới giờ cơm cũng không có vẻ đói, cái chính là không có tâm trạng ăn uống.

Mở máy tính ra, đăng nhập QQ, khi cậu muốn thong thả một chút, ava QQ lại không ngừng nhấp nháy, các nhóm gửi tin tức rất nhiều. Tịch Du nhìn những người trong nhóm liên tục đối đáp với nhau, gửi tin đan xen rất chặt chẽ không hề gián đoạn, thoạt nhìn dày đặc càng đau đầu. Ngay cả đám bạn trong nhóm Gay đang trêu ghẹo chuyện tình cảm ân ái của cậu cùng Cố Lẫm cũng thấy rất nhàm chán.

Nói chung, hiện tại cậu chẳng có tinh thần làm gì.

Vốn đồng ý đêm nay sẽ giao poster cho chuẩn bị, nhưng cậu chẳng có tâm trạng để hoàn thành bức tranh. Cậu đành xin lỗi chuẩn bị, kéo dài thêm thời gian.

Du lai du khứ: Có thể vài ngày nữa mới xong poster, thân thể tôi có chút khó chịu.

Bởi vì tâm tình phiền muộn tích tụ trong lòng, chẳng khác gì cảm giác sinh bệnh không chút khí lực.

Chuẩn bị: Được, không sao đâu, dù sao hậu kỳ bên kia cũng chưa làm xong, Du Du chú ý giữ gìn sức khỏe, chúng ta không cần vội.

Du lai du khứ: Ừ.

Sau đó Tịch Du ngây ngốc đi tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, trong phòng vẫn không có bóng dáng mội người trong chờ mong của cậu. Sắc trời bên ngoài càng đậm, bóng đêm bao phủ quanh thân, đáy lòng Tịch Du dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Cậu đăng weibo nói lên tâm trạng của mình, chỉ hy vọng có ai đó nói với cậu rằng cậu đang lo xa. Người lớn như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ gặp chuyện không may được.

Du lai du khứ: Không thể gọi được điện thoại cho @ Cổ Ý, đến giờ này vẫn chưa về nhà, thật lo lắng o(╥﹏╥)o

Các chị em trong đảng canh chừng weibo lập tức trả lời, không thể không nói có nhiều người an ủi, tâm tình cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều.

YY: Đừng lo lắng, có thể lát nữa sẽ về.

YY: @Cổ Ý đại thần, xem anh khiến tiểu thụ nhà anh lo lắng kìa, mau trở về đi!

YY: Gọi điện thoại cho bạn bè hoặc người nhà của đại thần hỏi thử xem.

...

Bạn bè của Cố Lẫm, Tịch Du chỉ biết có Tịch Dương. Về phần người nhà, Tịch Du thật không biết rõ ràng. Vừa nghĩ như thế, Tịch Du chợt nhận ra cậu thậm chí là hoàn toàn không rõ bối cảnh gia đình Cố Lẫm như thế nào. Sau khi hai người yêu nhau, Cố Lẫm cũng chưa từng chủ động nhắc tới phương diện này.

Là không muốn nói tới hay là quên nói?

Thực sự cảm thấy buồn ngủ, Tịch Du nằm ở trên giường, khi sắp ngủ, điện thoại trong tay bỗng vang lên. Tịch Du vội vàng nghe máy: "Anh Cố Lẫm!"

"Nè, Du Du, Cổ Ý còn chưa trở về sao?"

"Ừ." Hóa ra là Quả Cam, trong bóng đêm, Tịch Du cũng có thể bên kia giường trống trải. Đã trễ thế này, Cam ngọt gọi điện thoại tới xác nhận, chắc là cũng lo lắng cho họ. Thế nhưng Cam ngọt càng nói sẽ không có chuyện gì, Tịch Du càng ưu phiền.

"Giờ đã hơn một giờ rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Anh ấy biết tôi sẽ lo, Quả Cam, nhỡ đâu anh Cố Lẫm xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Tịch Du nghĩ tới tai nạn giao thông, cũng có thể tạm thời không liên hệ được với gia đình.

Nhỡ đâu thực sự là tại nạn, rất nghiêm trọng... Tịch Du một mình càng nghĩ càng sợ, thậm chí không dám tưởng tượng tiếp. Cậu chưa từng nghĩ tới một thế giới không có Cố Lẫm sẽ như thế nào.

"Quả Cam, tôi sợ." Có lẽ do bầu không khí yên tĩnh lây nhiễm, Tịch Du dần khóc thành tiếng với Cam ngọt, trút bỏ sự bất an lo nghĩ chôn sâu trong đáy lòng.

Cách một cái điện thoại, Cam ngọt cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng dùng toàn bộ hệ thống ngôn ngữ để an ủi Tịch Du. Sau đó, Cam ngọt nói nói một hồi rồi chợt nghe được tiếng thở nhàn nhạt.

"Du Du?" Thử gọi một chút, không có ai trả lời. Xem ra Tịch Du đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi.

Cam ngọt nhìn cuộc gọi dài một tiếng, ấn ngắt máy. Trong lòng cậu cầu khẩn: Cổ Ý, mau trở về đi!

"Anh Cố Lẫm!" Trong nháy mắt cửa phòng ngủ mở ra, Tịch Du lập tức cảm nhận được, rõ ràng đang ngủ rất say nhưng lại tỉnh táo vô cùng. Cậu vội vàng đứng dậy, định bật đèn.

"Đừng bật đèn!" Cố Lẫm muốn ngăn cản, nhưng động tác của Tịch Du nhanh hơn.

Toàn bộ căn phòng sáng bừng lên, Tịch Du híp mắt, sau khi nghe được thanh âm của Cố Lẫm, lòng cậu an ổn hơn nhiều. Thế nhưng, tới khi nhìn thấy bộ dạng anh, Tịch Du biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Khóe miệng anh bầm tím, dường như bị người ta đánh, quần áo cũng hỗn loạn, tay áo vest dính nhiều bụi, chắc anh vội vàng chạy nên giờ vẫn thở dốc.

Cả người anh mang vẻ chật vật kinh khủng.

Khoảng cách giữa cậu và Cố Lẫm có chút xa, Tịch Du nóng lòng muốn biết trên người anh còn bị thương không, hoang mang rối loạn muốn đứng dậy, kết quả cậu quên mất tình trạng cơ thể mình, lập tức ngã thẳng xuống mặt đất.

Cố Lẫm mau chóng đi tới ôm cậu lên giường.

Tịch Du lấy tay sờ sờ khóe miệng Cố Lẫm, rõ ràng vết thương còn mới, lại mạnh mẽ kéo áo khoác của anh, lột áo sơ mi, xác nhận xem những chỗ khác có bị thương không.

Cố Lẫm để tùy ý cậu hành động, cảm nhận được cậu sợ tới run rẩy, anh ôm chầm lấy vai cậu, nhẹ giọng nói: "Du Du, anh không sao."

May mà những chỗ khác cũng không có thương tích gì, chỉ có vết trên mặt rất rõ ràng.

Vừa đụng tới nó, Cố Lẫm nhíu nhíu mày, Tịch Du biết anh đau lắm.

Hai hàng nước mắt không nhịn được rơi xuống, ngăn không ngăn nổi, rất nhanh, trong mắt cậu đã tràn đầy nước. Tịch Du thút tha thút thít nói: "Anh Cố Lẫm, có phải anh bị người ta cướp hay không?"

Tịch Du đoán, điện thoại không gọi được, có lẽ là bị cướp rồi, bị thương chắc là do anh Cố Lẫm phản kháng nên bị đánh. Trở về muộn như vậy là do không có ví tiền, cũng không có tiền ngồi xe, nên phải chạy về?

Tịch Du cảm thấy may mắn, may mà chỉ là cướp, chứ không phải tai nạn giao thông.

Cố Lẫm bất đắc dĩ nghe Tịch Du tưởng tượng, tuy rằng sự việc phát sinh có chút đột ngột, nhưng hiện tại tình hình vẫn không thích hợp để nói rõ tất cả.

Anh dỗ dành cậu đi ngủ, lần này có Cố Lẫm bên người, Tịch Du lộ vẻ ngọt ngào mỉm cười, bình yên ngủ thiếp đi. Cố Lẫm vào phòng tắm tắm rửa, hai chân khập khiễng.

Khi anh nhảy từ bệ cửa sổ xuống đã bị thương, sợ Tịch Du lo lắng nên phải vội vã chạy về. Quả nhiên bây giờ chân phải đã sưng phồng lên. Tắm rửa xong, bôi thuốc, cũng không biết ngày mai có đỡ không.

Bị Tịch Du phát hiện ra lại không tránh được khiến cậu đau lòng.

Hình ảnh phản chiếu trong gương hiện ra khuôn mặt nghiêm túc, Cố Lẫm nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

58 | Có khách

Cố Lẫm gọi Tịch Du rời giường, cậu lầm bầm hai tiếng, lăn lộn không phương hướng tiếp tục ngủ. Cố Lẫm cũng để tùy cậu rúc trên giường, tới nhà bếp làm bữa sáng.

Qua một đêm, vết sưng đỏ trên chân anh đã giảm bớt, đi lại còn có chút đau đớn nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là vết bầm trên khóe miệng ngày càng sâu.

Cố Lẫm sợ cậu lo lắng, nếu như Tịch Du hỏi tới, anh thật không biết phải nói thật hay giả vờ ngớ ngẩn để lừa cậu. Cố Lẫm hầm cháo, hẹn giờ xong thì trở về phòng thay đồ, vốn định nhắc nhở cậu ngủ dậy nhớ ăn sáng rồi mới đi làm, nhưng Tịch Du mở mắt ra, ho khan một tiếng, thanh âm nghẹn lại: "Anh Cố Lẫm, em đau đầu."

Đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ có chút không thích hợp. Anh nhướng mày, cậu sốt rồi.

Cố Lẫm suy nghĩ một chút, đi xin nghỉ cho mình.

Cho Tịch Du uống thuốc hạ sốt, để phòng ngừa, anh dùng cách hạ nhiệt độ vật lý, lau người bằng cồn.

Hiện tại không phải mùa cảm cúm, Cố Lẫm đương nhiên không biết Tịch Du ốm là vì tối hôm qua chờ anh, cậu đã ngồi trên mặt đất rất lâu, lo lắng hãi hùng dễ sinh bệnh.

Cháo đã nấu xong, vốn định để Tịch Du ăn chút lót dạ, nhưng cậu không muốn ăn. Tuy đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi chậm chạp, lại bị Cố Lẫm dỗ đi ngủ.

Trước khi thiếp đi, Tịch Du còn nắm chặt tay Cố Lẫm, muốn anh không rời khỏi cậu.

Cố Lẫm chẳng đi đâu, chỉ thành thật ngồi ở trên giường bên người Tịch Du. Anh dùng cánh tay rảnh rỗi thỉnh thoảng sờ trán cậu, mặc dù không thấy quá rõ ràng nhiệt độ đã giảm hay chưa.

"Xin lỗi, Du Du, sau này sẽ không khiến em sợ như thế nữa." Cố Lẫm nói nhỏ bên tai Tịch Du.

Điện thoại di động rung lên giục người tiếp máy, Cố Lẫm mở điện thoại của Tịch Du.

"Du Du, Cổ Ý đã về chưa?" Cố Lẫm nghe ra thanh âm của Cam ngọt, nhẹ giọng trả lời, "Là tôi đây."

Giọng nói gấp gáp của Cam ngọt lập tức biến thành nhẹ nhõm, "Anh đi đâu thế, có biết hôm qua Du Du lo cho anh lắm không, còn khóc nữa đó."

Nỗi lo lắng bất lực của Tịch Du, Cố Lẫm có thể hiểu được. Nhìn cậu ốm yếu nằm trên giường như thế, anh âm thầm tự trách mình.

"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Không để Cam ngọt nói thêm câu nào, Cố Lẫm lập tức nhấn tắt máy.

Tịch Du đói quá nên tỉnh lại. Tối hôm qua không ăn cơm, sáng nay cũng không ăn, giờ tới trưa, tất nhiên là đói bụng.

Hiệu quả của thuốc rất nhanh, khi cậu tỉnh lại, Cố Lẫm vẫn ngồi ở trước mặt, khóe miệng mỉm cười hỏi có phải cậu đói hay không.

Tịch Du nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh múc cho em bát cháo." Cố Lẫm đứng dậy rồi trở lại, ngồi xuống.

Hâm lại một lần, có chút nóng, Cố Lẫm thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Tịch Du. Cậu há miệng, xuýt xoa một tiếng, chậm rãi nuốt. Trên mặt cậu bình tĩnh không có biểu tình gì, cả người đầy vẻ chán chường.

Ăn được năm, sáu thìa, Tịch Du từ bỏ, không nói gì, chỉ lắc đầu.

Mới ăn một chút sao no được, Cố Lẫm dỗ cậu ăn thêm, Tịch Du nhíu mày lắc đầu, thực sự không ăn nổi. Anh bỏ bát vào chậu rửa xong, khi trở về phòng, Tịch Du vẫn duy trì một tư thế, gương mặt tái nhợt, có vẻ yếu đuối vô lực.

Cố Lẫm bảo cậu ngủ thêm một lát, Tịch Du cũng lắc đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Môi mỏng khẽ mấp máy: "Tối hôm qua em mơ một giấc mơ."

Cố Lẫm lặng im, cậu tiếp tục nói: "Em bảo anh dừng lại, nhưng anh vẫn chạy về phía trước, em muốn bắt lấy anh, nhưng không thể nào bắt được."

"Em chẳng thấy anh đâu nữa, em không tìm được anh." Đúng là một cơn ác mộng, mà nguyên nhân có lẽ là do cả ngày hôm qua Tịch Du không liên lạc được với Cố Lẫm, trực tiếp ảnh hưởng trong mơ.

Cố Lẫm nắm lấy tay Tịch Du, để cậu cảm nhận được nhiệt độ của anh. Tay kia xoa đi những giọt nước mắt trên mi đang tuôn rơi.

Anh cúi xuống, in lên khóe miệng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Tịch Du nghiêng đầu, chủ động vươn đầu lưỡi vào, dây dưa với lưỡi Cố Lẫm.

Cho tới tận khi không thở nổi, cậu mới lưu luyến mà buông ta. Tịch Du thút tha thút thít cầu xin: "Anh Cố Lẫm, sau này đừng dọa em có được không?"

Tuy rằng anh mới chỉ biến mất một ngày không xuất hiện, nhưng khi không hề liên lạc, Tịch Du vẫn vô cùng lo sợ. Trong cuộc đời cậu đã có quá nhiều điều ngoài ý muốn không thể chịu nổi.

Cố Lẫm nặng nề "ừ" một tiếng.

Nhìn thời gian, không còn sớm nữa, Cố Lẫm vẫn phải đi làm. Tịch Du muốn để Cố Lẫm tới công ty, một mình cậu ở nhà cũng không sao.

Cố Lẫm lưu luyến không rời, cuối cùng cũng chịu đi. Tịch Du nhìn cánh cửa đóng chặt, xoa xoa đôi mắt đau xót. Cậu yếu đuối ngồi dậy, tạm thời không muốn mở máy tính, dùng điện thoại vào QQ. Cam ngọt đang onl, Tịch Du nói cho cậu ta biết Cố Lẫm đã trở về, cũng để cậu khỏi lo lắng.

Cam ngọt nói sáng sớm cậu ta đã gọi điện xác nhận rồi. Nghe thấy thanh âm của Tịch Du, Cam ngọt hỏi có phải cậu ốm hay không. Tịch Du thành thật trả lời tình hình của mình, bị Cam ngọt đặt cho biệt anh "em trai Đại Ngọc(1)".

Bệnh nói đến là đến, chẳng báo trước gì cả, bình thường dù rèn luyện sức khỏe thế nào cũng không thay đổi được thân thể gầy yếu, về điểm này, Tịch Du cũng không có cách nào khác.

"A? Anh muốn tới nhà tôi chơi?" Cam ngọt đột nhiên nói ra tin này khiến Tịch Du bất ngờ.

"Bạn tôi phải tới chỗ cậu thi đậu nên tội định tiện thể đi theo, cậu còn nợ tôi bữa cơm, nếu bị ốm vậy đổi địa điểm thành nhà cậu là được rồi."

Tịch Du đồng ý, dù sao sau khi uống thuộc, đến trưa, cơ thể cậu đã khỏe lên nhiều. Cam ngọt nói đến lúc đó sẽ bàn tiếp, một lát nữa cậu ra sẽ xuất phát đến sân bay.

Tịch Du nhỏm dậy, tuy vẫn thấy choáng váng, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Nghĩ rằng thân thể mình hẳn không có gì trở ngại, cậu có thể dẫn Cam ngọt ra ngoài chơi, người ta đến nhà mình, Tịch Du cũng không biết lấy gì ra tiếp đãi.

Cậu lên kế hoạch, có thể tìm một chỗ uống trà, tâm sự với nhau.

Sau đó cũng không có chuyện gì làm, Tịch Du quyết định nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, mở tiếng chuông di động tới cỡ to nhất để tránh nhỡ cuộc gọi, cài đặt báo thức một tiếng sau.

Đồng hồ sinh học khiến cậu tự nhiên tỉnh, mới ngủ có 45 phát. Một lát sau, Cam ngọt gọi điện tới, nói rằng cậu ta đã tới sân bay, đang đón taxi tới chỗ Tịch Du.

Đại khái mất khoảng nửa tiếng đi đường, Tịch Du ước lượng thời gian, thấy đến giờ mới đi ra cửa đón khách.

Cậu gọi điện cho Cố Lẫm, báo tin Cam ngọt tới. Cố Lẫm bảo Tịch Du cùng Cam ngọt nhớ phải chú ý thời gian, đừng đi chơi quá muộn. Anh xem tình hình lát nữa không biết có nên tới gặp họ không, hai người thần kinh thô này đi chơi với nhau, quả thật có chút đáng lo.

Tịch Du kiểm tra khóa cửa lần cuối, điện thoại di động cùng tiền đã mang đủ, xác nhận xong mới thoải mái mà đi.

Xa xa đã thấy ở cửa thang máy có rất nhiều người, Tịch Du dừng xe ở một chỗ, chờ bọn họ vào thang máy rồi, cậu mới tới trước cửa thang.

Khi có đông người, Tịch Du ngại vào thang máy, sợ sẽ chiếm diện tích.

Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang chiếu vào có chút khó chịu, Tịch Du nhắm mắt, tìm một chỗ râm mát chờ Cam ngọt.

"Nè!" Một tiếng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, Tịch Du đang chăm chú xem di động giật mình hoảng sợ. Cậu xoay người lại, vỗ ngực, giả vờ giận nói: "Bị anh dọa tới mất hồn rồi!"

Vẻ ngoài của Cam ngọt không khác mấy trong ảnh, tuy rằng cậu ta nói đó ảnh chụp từ hai năm về trước. Bởi vì thời tiết rất nóng, cậu ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ mát mẻ, phía dưới mặc quần sóoc dài tới đầu gối, trên đầu đội mũ thể thao. Da thịt lộ bên ngoài rất trắng trẻo, chẳng sợ phơi nắng sẽ đen.

Cam ngọt ngại ngùng xoa đầu: "Tôi có bôi kem chống nắng rồi."

Một điều mà chỉ có con gái mới hay để ý, từ miệng Cam ngọt nói ra, Tịch Du cũng thấy hơi mất tự nhiên.

Đi máy bay rồi lại ngồi xe, Cam ngọt nói cậu ta rất mệt, muốn tới nhà Tịch Du nghỉ ngơi đã rồi đi chơi. Tịch Du thấy vậy cũng tốt. Cam ngọt chủ động nắm lấy tay cầm đẩy xe cho cậu, dưới sự chỉ đường của Tịch Du, cùng tới nhà của cậu và Cố Lẫm.

"Bạn của anh đâu?"

Sau khi tham quan nhà xong, Cam ngọt mới ngừng ngó nghiêng khắp nơi, trả lời: "Cậu ta trực tiếp tới nơi thi đấu rồi."

"A." Tịch Du lấy ra nửa quả dưa hấu trong tủ lạnh để tiếp khách.

"Không bổ ra sao?" Cam ngọt nhìn nửa quả dưa được đặt trước mặt mình cùng với cái thìa Tịch Du đưa ra.

"A." Tịch Du lại xoay người đi lấy dao gọt hoa quả. Bởi vì bình thường Tịch Du ăn dưa hấu thường ăn nửa quả nên cũng quên phải bổ ra.

Cam ngọt lắc đầu cười trong lòng, nghĩ Du Du ở ngoài đời thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu. Ánh mặt cậu ta nhìn tới hình dáng Tịch Du đang ngồi trên xe đẩy, lại có chút đáng tiếc.

Nghỉ ngơi xong, hàn huyên xong, Cam ngọt hỏi vùng quanh đây có cửa hàng trang sức có thể mua quà không. Tịch Du tò mò hỏi nguyên nhân, Cam ngọt thoải mái nói muốn tặng quà chiến thắng cho bạn mình.

Tịch Du cảm thấy kỳ quái, còn chưa có kết quả, Cam ngọt sao có bản lĩnh đoán trước tương lai?

Cam ngọt tự tin ngập tràn: "Cậu ta lợi hại như vậy, khẳng định có thể lấy được giải thưởng. Cậu không biết thôi, cậu ta thực sự rất trâu bò..." Cam ngọt hứng thú dào dạt kể lể người bạn kia giỏi thế này giỏi thế kia, khen tới mức từ trên trời xuống đất không có ai sánh bằng.

Tịch Du cảm thấy có chút mờ ám trong đó, Cam ngọt bị cậu nhìn chằm chằm, vội vàng ngậm miệng, ngây ngô cười.

Thật sự là càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Cửa hàng bán trang sức, đầu tiên Cam ngọt chọn một cái nhân, bởi vì giá cả khá ổn, thiết kế không tệ, mà còn khá vừa tay. Tịch Du nhắc nhở: "Anh xác định tặng nhẫn sao?"

Vốn tưởng cậu ta chỉ thử thôi.

Cam ngọt suy nghĩ một chút, đúng nha, nhẫn thì bạn gái cậu ta sẽ tặng, cậu tặng có gì thú vị chứ, mà có tặng thì cậu ta cũng sẽ không đẹp. Cuối cùng, Cam ngọt tặng một món quà liên quan tới máy tính, một con chuột quang không dây. Bởi vì trên mặt chuột trùng hợp khắc chữ CS, giống tên viết tắt của cậu ta, là một món quà rất ý nghĩa.

Tịch Du phát hiện, Cam ngọt mua quà xong thì có chút không yên lòng.

"Du Du, cậu chờ tôi chút." Nói xong câu đó, Cam ngọt vội vã chạy về cửa hàng trang sức.

Tịch Du đoán, chắc Cam ngọt vẫn muốn mua cái nhẫn kia, cũng không biết quan hệ của Cam ngọt với bạn cậu ta là thế nào.

Trong lúc chờ, đột nhiên có một kẻ dáng vẻ lưu manh tới trước mặt cậu nói: "Này, đồ tàn phế, cản đường quá đấy!"

Tịch Du rất mẫn cảm với mấy chữ như "tàn phế", người trước mắt mặc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, trên cổ còn khoa trương đeo vòng vàng lớn không biết vàng thật hay vàng giả, cánh tay lộ bên ngoài còn có hình xăm kín tay trông khá kinh khủng, bộ dạng lưu manh, vừa nhìn đã biết là một kẻ thô tục.

Tuy đúng là vị trí của Tịch Du cản nữa con đường, nhưng rõ ràng nửa bên kia còn trống. Tịch Du không lên tiếng, di xe sang một bên, bánh xe không hiểu kẹt cái gì, không chịu động đậy.

Thời tiết nóng bức, mặt người nọ bị phơi nắng tới đỏ bừng, tính tình táo bạo không nhịn được nổi giận. Cánh tay hắn vung lên, dùng sức rất lớn đẩy xe ra, với hắn mà nói, chỉ cần xóa bỏ chướng ngại vạt, ai quan tâm xe đẩy có làm sao không.

Hắn từ trên cao liếc xuống Tịch Du, "hừ" một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

Tịch Du bị đẩy ngã xuống đất, xe đẩy đáng thương đổ ở một bên, bàn tay quẹt vào mép bồn hoa, bị rách da, có chút đau đớn. Tịch Du ngồi dậy, vươn tay muốn kéo xe đẩy lại đỡ mình, nhưng thể lực không chống đỡ nổi, cậu ngã thêm lần nữa. Động tác này có chút khó khăn, Tịch Du thử vài lần, càng ngày càng gấp trái lại càng không được. Trước cửa cửa hàng có nhiều người đi lại, nghỉ chân vây xem, nhưng không ai tới giúp đỡ. Tịch Du lo lắng không biết làm sao, rốt cục cũng có người qua đường tốt bụng đỡ cậu dậy ngồi lại vào xe đẩy.

"Cảm ơn." Tịch Du cảm kích nói, tốp năm tốp ba người đứng đó xem dường như thấy đã hết náo nhiệt, cũng bỏ đi.

"Anh bạn nhỏ, bố mẹ của cháu đâu?" Một chú thấy tình huống của Tịch Du, nghĩ rằng chắc chắn cậu không ra đường một mình.

Tịch Du nói dối là họ sẽ mau tới, lại nói thêm một câu cảm ơn. Cậu phủi đi bụi bặm trên ống quần, tiếp tục chờ Cam ngọt.

Sao lại chậm như vậy?

"Tiên sinh, cuộc họp bị muộn rồi."

Tài xế nhắc nhở nói, bọn họ đã dừng xe ở đây hơn 10 phút, chẳng biết người đàn ông này đột nhiên bảo hắn ngừng lại làm gì.

Người được gọi là "Tiên sinh" thu hồi vẻ mặt khinh thường, ra lệnh tài xế xuất phát.

59 | Vương Tử Duệ X Tịch Dương (2)

Người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, ánh mắt khép hờ thích ý nhìn chằm chằm Tịch Dương, nhả từng chữ: "Không, thả."

Bàn tay người nọ nắm tay anh nóng rực, ánh mắt cũng lộ ra ham muốn tình dục bất thường. Anh giãy dụa nhưng người này dùng mười phần sức lực giữ chặt cổ tay anh, thậm chí còn tạo thành vết bầm tím.

Tiếng chân phía sau ngày càng gần, cho tới tận khi chúng chạy tới sau Tịch Dương mới kiêng dè dừng lại.

Vương Tử Duệ kéo người ôm vào trong lòng, khi Tịch Dương giãy ra muốn trốn thoát, hắn ghé sát vào lỗ tai anh đe dọa: "Em là muốn bị một đám kia đè sao?"

Tịch Dương bất động. Cứ giải quyết được đám phiền phức kia rồi nói sau, Tịch Du sáng suốt nghĩ. Những người đó đứng tại chỗ không tiến tới, hiển nhiên là có chút cố kỵ người này.

Vương Tử Duệ nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng: "Phương thiếu gia, bé cưng của tôi không làm phiền các người chứ?" Thanh âm rõ ràng mà đanh thép.

Bé cưng! Tịch Dương ở sau lưng xiết chặt nắm đấm nhẫn nhịn.

Trước khi Phương Chinh kịp trả lời, Vương Tử Duệ đã mạnh mẽ kéo Tịch Dương bỏ đi. Phương Chinh nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng không cam, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Tử Duệ là người mà chúng không thể đắc tội.

Vương Tử Duệ trực tiếp kéo người vào trong thang máy, bấm vào tầng cao nhất. Cổ tay còn bị người ta nắm chặt, đi lên theo thang máy, trong lòng Tịch Dương có chút hoảng loạn.

"Anh muốn mang tôi đi đâu..."

"Câm miệng!" Lời còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Vương Tử Duệ thô bạo cắt đứt.

Vương Tử Duệ cố gắng kiềm nén khô nóng phía dưới bụng dâng lên, MB chết tiệt, dám bỏ thuốc hắn.

Ra khỏi thang máy, trên hành lang chật hẹp, Vương Tử Duệ lôi kéo người vào trong. Tới cửa một căn phòng, hắn mở một phát, chạy ào vào, trực tiếp ném người lên giường.

"Này, anh bị thần kinh à?" Tịch Dương chửi ầm lên, thật đúng là tự bán mình mà.

Vương Tử Duệ từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén khi thấy con mồi. Hắn kéo cái cà vạt đang thắt chặt của mình, từng cúc áo bị cởi ra để lộ da thịt ửng đỏ rắn chắc.

Tịch Dương đứng dậy, lại bị hắn dùng sức mạnh kéo lại, tê liệt ngã xuống giường. Chịu không nổi sự dã man của người này, Tịch Dương hô to: "Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút!"

Vương Tử Duệ lấy từ trong ví ra một tờ tiền giấy màu đỏ, ném trước mặt Tịch Dương, "Theo tôi một đêm."

Cách làm chà đạp lên tự tôn của người ta như thế, Tịch Dương đương nhiên không chịu phối hợp, huống hồ anh vốn không phục vụ loại này, sao có thể để yên cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.

Tịch Dương tùy tiện cầm tiền, xé rách nó trước mặt Vương Tử Duệ, "Có tiền thì giỏi lắm sao? Đại gia nhà mày cút đi!"

Vương Tử Duệ bỗng thấy bị kích thích ra hứng thú, cúi người lấy tay đặt trước ngực anh, dán sát miệng vào tai anh thầm thì: "A~ Hóa ra em thích bị cưỡng ép. Đúng lúc tôi cũng thích loại này."

Thật vất vả mới đè nén được cảm giác buồn nôn xuống lại bị khơi lên.

Người đàn ông này, sức lực thật con mẹ nó lớn!

"A...A"

Tịch Dương thở gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hai tay hai chân cùng dùng hết sức để thực hiện ý đồ chạy trốn khỏi người đàn ông đang giam cầm mình. Nhưng hắn đã bị kích thích, nhờ vào ưu thế vị trí, hắn thành thạo giữ chặt Tịch Dương đang lộn xộn.

"Ngoan, nghe lời."

Tiếng nước dâm mỹ vang lên, Tịch Dương nghe thấy mà thẹn cực kỳ. "Cút... Mày, ngoan con mẹ nó... Buông ra." Thanh âm bị đánh tan thành tiếng kêu vụn vặt từ trong miệng phát ra, không hề có chút tính uy hiếp.

Vương Tử Duệ chỉ cảm thấy càng tới gần người nọ, thân thể sảng khoái giống như chạm vào khối băng, có thể giảm bớt khô nóng khó chịu trong cơ thể. Lực đạo trên miệng cũng nặng thêm, trong miệng Tịch Dương tràn ngập mùi hương xa lạ của đàn ông, ánh mắt ngập nước khẩn cầu: "Anh... Buông..."

Thanh âm run rẩy càng khiến người ta yêu thương.

Đôi mắt Vương Tử Duệ sâu thêm vài phần, sau đó không chút thương tiếc xé rách quần áo của người ta.

"Nghe lời, tôi sẽ làm em thoải mái."

Vương Tử Duệ gấp gáp muốn phát tiết, còn chưa làm tốt chuẩn bị đã thẳng lưng đâm vào. Ngón tay Tịch Dương hung hăng cào cấu sau lưng hắn, vạch ra từng vết.

Dần dần, cảm nhận được thanh âm của mình từ thống khổ chuyển thành rên rỉ vui sướng, Tịch Dương cắn chặt miệng, thấy thẹn vô cùng.

Sự sung sướng dâng tràn khiến anh căng chặt người, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.

Thanh âm mang màu sắc dâm mỹ rõ ràng liên tục vang lên, trong phòng tràn đầy mùi vị tình sắc phiêu tán.

Thân thể giống như bị xé rách, nhưng vẫn mang theo cảm giác thoải mái khiến người ta không thể nào quên.

Thẳng tới lần chạy nước rút cuối cùng, Tịch Dương khàn khàn gầm lên một tiếng rồi vô lực ngủ mê man. Người đàn ông kia cũng thỏa mãn ngủ bên cạnh anh.

60 | Bắt cóc

Khi Cam ngọt trở về, trên tay còn cầm theo một cái túi nilon lớn, bên trong chứa đầy bia Thanh Đảo màu xanh. Tịch du không biết Cam ngọt đột nhiên mua cái này làm gì.

Tay cậu ta hơi giơ lên, Tịch Du tinh mắt phát hiện trên ngón tay Cam ngọt đeo cái nhẫn lúc nãy.

Cam ngọt đưa túi cho Tịch Du để cậu ôm, còn mình ra phía sau thản nhiên ung dung đẩy xe đi.

"Đã nghĩ ra muốn đi chỗ nào chưa?" Thu hồi ánh mắt nhìn mãi chiếc nhẫn, Tịch Du hỏi.

"Quay về nhà cậu đi." Khí trời rất nóng, chẳng có tinh thần đi chơi, Tịch Du nghĩ vậy cũng tốt, nhắn tin bảo Cố Lẫm buổi tối trở về tiện thể mua thức ăn, mời Cam ngọt một bữa.

Về tới nhà, Cam ngọt gấp gáp lấy một chai bia ra, đặt ở trên bàn, điện thoại di động còn phát ra âm thanh nhạc không lời buồn bã bi thương tới nẫu lòng, hoàn toàn không giống phong cách của Cam ngọt.

Tịch Du nghĩ, cậu ra ngoài với cậu ta, gần như một tấc cũng không rời, đâu thấy cậu ta chịu đả kích gì đâu.

Cam ngọt lấy bia ra, vui sướng uống vài ngụm, rồi lại cầm một chai ý hỏi Tịch Du có muốn uống hay không. Tịch Du lắc đầu, lo lắng hỏi cậu ta làm sao vậy.

Cam ngọt lộ ra bộ dáng khổ sở đau đớn, liên tục thở dàu, lại càu nhàu. Sau khi uống hết vài ngụm lớn, cậu ta cố sức bóp lon bia bẹp dí, phát ra tiếng "ba", rồi không đầu không đuôi than thở: "Du Du, tôi thật hâm mộ cậu."

"Ặc, hâm mộ cái gì? Hâm mộ tôi biết vẽ tranh, anh cũng không tệ mà, có thể hậu kỳ."

Cam ngọt liên tục lắc đầu. "Hâm mộ cuộc sống sinh hoạt tình cảm hạnh phúc hoàn mỹ của cậu."

Uống xong một lon, Cam ngọt lại mở thêm lon khác. Tịch Du đếm đếm, Cam ngọt hình như định uống một hơi hết sáu lon bia, đây là chán sống rồi, hoàn toàn mượn rượu giải sầu.

Nhưng mà rượu vào lời ra. Tịch Du thấy Cam ngọt uống tiếp dường như đã mơ màng lắm rồi, liền bắt đầu tìm trọng tâm câu chuyện, hỏi cho rõ nguyên nhân. "Thế nào, anh đang yêu thầm sao?" Nếu không sao phải hâm mộ phương diện kia, chắc là một mình cô đơn rồi.

"Tôi thích một người." Cam ngọt mặc dù không say cũng thành thật trả lời, hình như muốn có người nào đó để tâm sự một chút. Tịch Du nghĩ, Cam ngọt tới đây gặp mặt, chắc hẳn muốm tìm tri âm. Tuy trên QQ có thể nói chuyện, gọi điện thoại cũng được, nhưng không thể nào hiệu quả bằng trực tiếp mặt đối mặt.

"Thầm mến?" Bộ dạng đau khổ thế này, chắc chắn là tiết mục tôi thương hắn nhưng hắn chẳng thương tôi.

Cam ngọt thất bại nói tiếp: "Yêu đàng hoàng mà!"

Kiểu người thẳng thắn như Cam ngọt, yêu ai thì nói rõ tâm ý của mình với đối phương cũng là bình thường. "Chẳng qua người kia không thích anh chứ gì."

Cam ngọt nấc một tiếng, còn nói đã đói bụng, Tịch Du lấy một gói bánh quy động vật đưa cho cậu lót dạ. Cam ngọt vừa bóc bánh quy vừa nói: "Cậu ta là thẳng nam, làm sao thích tôi được."

Câu nói kế tiếp, Tịch Du không biết phải nói thế nào nữa rồi. Thẳng nam không dễ bẻ, nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của Cam ngọt, cậu hiển nhiên không thể khuyên Cam ngọt buông tay.

"Cậu ta biết tôi thích mình, còn tiếp tục làm bạn tốt với tôi, chẳng hay tôi có bao nhiêu đau khổ. Tôi đúng là không có lòng tự trọng, không muốn làm rõ ràng với cậu ta, tối thiểu còn có thể làm anh em." Cam ngọt tự ngược cắn một miếng bánh quy lớn, lại uống vội một ngụm bia, bị sặc luôn. Tịch Du vỗ vỗ bờ vai cậu, nhắc cậu cẩn thận.

Có lẽ cứ để mặc Cam ngọt tự thoát khỏi khổ sở ái tình cũng là một biện pháp không tệ. Loại sự tình, người ngoài cuộc không thể góp ý kiến, phải là tự bản thân mình tốn thời gian nghĩ thật kỹ.

"Có phải chính là người bạn đang thi đấu của anh không?" Tịch Du đoán.

Cam ngọt gật đầu: "Trước đó không lâu, cậu ta chia tay với bạn gái. Tôi rất vui vẻ, đã sớm thấy khó chịu với ban gái của cậu ta, chỉ là một cái bình hoa."

"Ừ." Tịch Du đáp, biểu thị mình đang nghe.

Cam ngọt từ vẻ gian xảo chuyển về ủ rũ: "Nhưng chia tay thì sao, cậu ta không thích tôi, không thích chính là không thích, yêu thẳng nam quá đau khổ, hu..."

Lần trước vì chuyện Cố Lẫm khiến Tịch Du khóc trước mặt Cam ngọt, lần này hai người đổi ngược. Hơn nữa Cam ngọt tính tình thẳng thắn, không vui liền khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, cũng may ở nhà hiệu quả cách âm rất tốt, có thể để mặc cậu ta khóc lóc, Tịch Du không ngăn cản.

Cứ như thế giằng co một hồi, tiếng khóc nhỏ dần.

"Quả Cam, anh ngủ một giấc đi, buổi tối anh Cố Lẫm về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh." Tịch Du thấy mặt Cam ngọt đỏ ửng, hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi, trực tiếp để cậu ta nằm trên sô pha, dỗ cậu ta ngủ.

Cam ngọt khép hờ mắt, bất mãn lầm bầm một tiếng: "Đừng thân mật trước mặt tôi đó!" Sau đó dựa vào thành ghế sô pha, ngủ vù vù.

Tịch Du tắt nhạc trên điện thoại, trong nhà yên tĩnh đi nhiều.

Trong phòng khách đầy mùi bia, Tịch Du mở cửa sổ thông gió, dọn dẹp rác trên bàn, rất nhanh đã trở lại sạch sẽ.

Khi cậu đang định trở về phong chơi máy tính, tiếng nhạc chuông không phải của cậu vang lên. Là điện thoại của Cam ngọt.

Âm thanh kêu rất lâu, rất kiên nhẫn. Tịch Du nghĩ một chút, tự mình nghe máy, nhỡ đâu có việc quan trọng thì sao.

Vừa mới nghe, người bên trong đã trực tiếp nói: "Quả Cam, buổi tối ban tổ chức mở tiệc khánh công, cậu muốn tới không?" Tịch Du muốn từ chối bởi cậu dự định giữ Cam ngọt ở lại ăn tối. Đối phương hẳn là tên thẳng nam trong miệng Cam ngọt, thấy thái độ của hắn với Cam ngọt không tệ, Tịch Du nghĩ lại, nên giúp họ một chút, cậu liền trực tiếp bảo người kia tới đưa Cam ngọt đi.

Thực ra Tịch Du muốn xảy ra chuyện "mượn rượu làm càn", trong tiểu thuyết có rất nhiều. Nhưng Cam ngọt say rượu rồi, còn có thể cưỡng bức người kia sao? Tay chân nhỏ như vậy.

Tiếng chuông vang lên, Tịch Du mau chóng thúc xe tới mở cửa, rốt cục cũng có thể thấy được khuôn mặt thật của người này, không biết người Cam ngọt thích là người thế nào.

Đối phương thân thể cường tráng, trên mặt không có biểu tình, nhưng thật ra khi thấy Tịch Du thì có chút hơi buông lỏng nắm tay, chắc là không ngờ bạn của Cam ngọt là người tàn tật, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng nề nếp bình thường. Điều này làm Tịch Du có ấn tượng đầu tiên với hắn là một người không dễ ở chung. Có thể xếp vào thuộc tính mặt than, rất phù hợp với Cam ngọt là người hoạt bát, thích ồn ào, có thể bù trừ cho nhau.

Tịch Du ngẩng đầu nhiệt tình cười với hắn: "Quả Cam ở bên trong, uống hơi nhiều rượu."

Người kia theo Tịch Du đi vào, thấy Cam ngọt chôn đầu ngủ say trên sô pha, bởi vì trời nóng mà trên trán đổ mồ hôi, tư thế ngủ rất xấu còn mạnh mẽ vung tay múa chân.

Vùng xung quanh lông máy hắn nhíu lại, chau mày.

Tịch Du giải thích: "Sợ anh ấy cảm lạnh nên tôi không mở điều hòa."

Người đàn ông kia nhàn nhạt đáp một tiếng, quay người nọ về phía mình, nhẹ nhàng vỗ vễ hai gò má Cam ngọt, muốn đánh thức cậu ta dậy.

Cam ngọt vung tay muốn đuổi cái tay đáng ghét kia đi, mơ hồ oán giận "Phiền quá!" rồi tiếp tục gặp gỡ với Chu Công.

Từ đầu đến cuối, Tịch Du có cảm giác mình bị bỏ qua một bên. Người này thật quá khó ở chung, nếu hắn ta không mở miệng, Tịch Du cũng không tiếp lời.

Người kia nhìn chung quanh một chút, không biết hắn muốn tìm cái gì. Khi Tịch Du muốn hỏi, chỉ thấy hắn cầm lấy cái mũ của Cam ngọt, lôi cậu ta nửa đứng dậy, đội mũ vào.

"Bạn họ, tôi đưa người về trước, hôm nay làm phiền bạn rồi." Thanh âm người nọ bình tĩnh hòa hoãn, lộ ra cảm giác xa cách, điều này làm Tịch Du nghĩ mình đã nghe lầm giọng nói gọi tới điện thoại của Cam ngọt lúc nãy, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.

"Vâng, đi đường cẩn thận."

Đầu Cam ngọt gối lên vai người ta, hắn một tay ôm lấy lưng cậu, một tay ông lấy đầu gối, thoải mái bế Cam ngọt đi.

Tịch Du tiễn họ ra ngoài, nhìn theo bóng lưng người nọ, trong lòng lẩm bẩm: "Thật là, thế mà lại bế kiểu công chúa."

Vừa đóng cửa lại, chuông cửa bỗng vang lên.

Tịch Du nghĩ hôm nay thật bận rộn.

Cậu mở cửa ra, nhìn người đứng ở cửa, âu phục giày da, nghiễm nhiên mang bộ dáng vệ sĩ, Tịch du nghĩ hẳn là đi nhầm nhà.

Nhưng cậu vẫn lễ phép hỏi: "Xin hỏi anh là ..."

Người này mang vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ: "Phiền cậu đi cùng tôi một chuyến." Bởi vì hắn có nhiệm vụ đưa người này vào trong xe, cũng không nói rõ phải dùng phương thức nào. Nếu mềm không được thì dùng cứng.

Có người kỳ quái tìm tới cửa, bộ dạng nhìn qua đã biết không phải người tốt, Tịch Du đâu có ngu, làm sao ngoan ngoãn đi cùng hắn.

Chỉ là rõ ràng địch mạnh ta yếu, chân cậu lại không tiện, cửa lớn rộng mở, muốn trốn cũng trốn không thoát.

"Có chuyện gì chứ?" Thái độ lần này của cậu có chút tức giận rồi.

"Cái này, cậu cứ đi theo tôi tự nhiên sẽ rõ." Người trả lời làm động tác mời rất nghiêm trang.

Điện thoại di động không ở trên người, giờ quay xe trở về phòng là không thể, lẽ nào thực sự cậu phải chịu thua sao?

Tiếng chuông vui tại bất thình lình vang lên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Tịch Du không quan tâm lập tức thúc xe nhanh chóng chạy vào nhà, nhưng nào ngờ giữa chừng bị chặn lại.

Người đàn ông kia trực tiếp đẩy xe, mạnh mẽ hướng ra ngoài. Nơi này là chung cư, Tịch Du biết chỉ cần hô to nhất định sẽ gọi được người tới.

"Cứu tôi với... Ưm..." Miệng cậu bị bịt lại, Tịch Du nức nở, hung hăng cắn một miếng, nhưng người kia nhất định không buông tay.

Trong miệng cậu có mùi máu nhàn nhạt, làm người ta thấy buồn nôn.

Cảm thấy sự tình không ổn, Tịch Du hoảng loạn quơ tay, thậm chí dùng móng tay cắt ngắn của mình cấu vào da thịt hắn. Người đang gặp nguy hiểm có thể phát ra lực rất lớn, nắm tay cậu đánh vào người đàn ông kia cũng mạnh hơn nhiều.

Tịch Du giãy dụa dữ dội, tên kia thực sự bị cậu làm phiền, sợ người bên dưới chờ sốt ruột sẽ trách mình, đành phải dùng nửa sức không chút thương tiếc tát cậu một cái.

Tịch Du cảm thấy má mình đau đớn, đầu cũng choáng váng theo, dù sao hôm nay mới khỏi bệnh, thân thể cậu còn rất suy yếu.

Bị ăn đòn một chút, cậu ngoan hơn nhiều. Hắn ta không chờ thang máy, trực tiếp ôm lấy người cấp tốc nhắm về phía cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei