Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Cactus

Về đến khu chung cư của Hoắc Tư Minh cũng đã 11 giờ trưa, mấy cô giúp việc đang ở bên trong nấu cơm. Chiều hôm qua Hoắc Tư Minh đã cố ý dặn dò các cô, rằng bắt đầu từ hôm nay, trưa cuối tuần vẫn phải đến đây nấu cơm. Hắn thật là một người tâm cơ, khi đó Đậu Trạch vẫn chưa bằng lòng ở lại, nhưng hắn đã tự cho là đồng ý.

Tiếng chổi lau sàn, tiếng nồi niêu xoong chảo loong coong trong nhà tạo thành âm thanh ồn ào có trật tự, Đậu Trạch mở cửa bước vào thì nhìn thấy họ, tươi cười chào hỏi rồi đi lên phòng ngủ. Hoắc Tư Minh cũng đi theo, gõ cửa phòng của mình, bên trong vọng ra tiếng nói: "Vào đi."

Hắn mở cửa đi vào thì thấy Đậu Trạch đang sắp xếp đồ đạc trong túi hành lý. Có lẽ là sợ làm bẩn giường, túi hành lý mở bị ném trên đất, lộ ra một cái túi nhựa trong suốt đựng quần lót, đủ màu đỏ, xanh lá, xanh lam, đen sặc sỡ năm sắc cầu vồng, tất cả đều in chữ CK to đùng, nhìn là biết hàng rẻ tiền bày bán ngoài đường.

Hoắc Tư Minh có lòng muốn giúp cậu đổi mấy cái quần này, lời đến bên miệng nhưng không nói ra, dừng khoảng chừng là hai giây mới nói: "Em có thấy lưng quần mình bây giờ bị chật không?"

"Cũng bình thường." Đậu Trạch cúi đầu kéo dây nịt của mình, nói: "Thực ra vẫn mặc quần áo này được, ngày trước tôi sợ một ngày nào đó sẽ béo lên nên đã mua quần rộng." Tay cậu vẫn cầm hai chiếc áo sơ mi, mắt nhìn dáo dác như đang tìm chỗ để.

Hoắc Tư Minh bảo: "Để trong tủ của anh đi." Hắn đi tới mở tủ quần áo, lục lọi đồ bên trong, nơi đó có chút ít quần áo của hắn, vài cái áo sơ mi, đồ ngủ, và một ít quần lót, tất cả đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, để trống một khoảng lớn. "Em để ở đây đi, laptop và tài liệu của em có thể để trong phòng đọc sách, trong đó có bộ định tuyến, bên trên có mật khẩu Wifi."

Đậu Trạch gật đầu, nhìn đống quần áo của Hoắc Tư Minh trong tủ, lại nhìn hai chiếc áo sơ mi cũ nát rẻ tiền trong tay, cười nói: "Quần áo của tôi chắc còn không đáng giá bằng một cái cúc áo sơ mi của anh."

Hoắc Tư Minh theo sau cậu, cong khóe môi nói: "Có những người mặc đồ rẻ tiền nhưng trông lại cao sang, có những người khoác trên mình bộ đồ hàng hiệu nhưng chỉ giống thứ rẻ tiền. Giá trị quần áo phụ thuộc vào em là người như thế nào."

Nghe hắn nói, Đậu Trạch cười tươi như hoa nhưng không nói gì, gấp quần áo và đặt chúng vào tủ của Hoắc Tư Minh.

Hoắc Tư Minh nói: "Anh đến phòng thay đồ, em cứ từ từ thu dọn, lát nữa xuống ăn cơm."

Cậu gật đầu, tổng cộng cũng không có bao nhiêu đồ, lúc Hoắc Tư Minh ra ngoài thì cậu cũng dọn gần xong.

Cô giúp việc đứng dưới phòng khách gọi: "Hoắc tổng, cơm tối đã chuẩn bị xong."

Đậu Trạch thay một chiếc áo ba lỗ rộng và một chiếc quần cộc mới đi xuống lầu, các cô bảo: "Cậu Đậu, cơm trưa đã xong, chúng tôi về trước."

Cậu cảm thấy không thoải mái khi bị gọi là 'cậu Đậu', với tuổi của các cô có lẽ cũng ngang với mẹ cậu. Cậu bất giác cười thành tiếng, nói: "Đừng gọi cháu thế, gọi Tiểu Đậu là được rồi."

Các cô thấy cậu hiền lành thân thiện, trước khi về liền sửa lại xưng hô.

Có lẽ Hoắc Tư Minh là người ưa sạch sẽ, tối qua ngủ lại bệnh viện một đêm, hôm nay về nhà là đi tắm rửa ngay. Các cô vừa ra khỏi cửa, hắn đã quấn khăn tắm từ phòng vệ sinh dưới tầng trệt bước ra. Da hắn trắng hơn Đậu Trạch, trắng đến phát sáng, cơ bắp trên người hắn chẳng ít nhưng không cuồn cuộn, nó đủ dày để che đi khung xương mảnh khảnh.

Đậu Trạch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân trên ở trần của hắn, chau mày nói: "Sao anh chưa mặc quần áo đã ra rồi? Lỡ như các cô chưa đi thì làm sao? Anh xem như vậy có được không?"

Một kẻ quyến rũ như Hoắc Tư Minh rõ ràng là cố ý khoe khoang, bị chỉ trích một trận cũng không cáu mà nói: "Tôi nghe tiếng cửa đóng mới đi ra."

"Vậy lỡ như họ đi kiểm tra đồng hồ nước thì sao? Hoặc xuống dưới mua muối thì sao? Dù thế nào đi chăng nữa thì anh mặc như vậy không phù hợp." Nói xong cậu mới thấy lời mình nói vượt quá khuôn phép, Hoắc Tư Minh cởi trần ở nhà của hắn thì làm sao, bản thân mình đã tu hú chiếm tổ người ta còn không biết ngượng, kén cá chọn canh chê cái này không vừa ý cái kia, thiệt là không biết tốt xấu.

Nhưng Hoắc Tư Minh không đồng ý lời chỉ trích của cậu, mà thoải mái nói: "Hai người đàn ông với nhau, có gì mà ngại?"

"..." Đậu Trạch nói không nên lời, cậu thở mạnh, chuyển đề tài: "Mặc quần áo xuống ăn cơm đi."

Khi Hoắc Tư Minh từ trên lầu đi xuống, Đậu Trạch đã mở hết vung thức ăn ra. Hoắc Tư Minh thật sự rất am hiểu khẩu vị của cậu. Đậu Trạch không thể nói ra mấy lời tác quái, nhưng cảnh tượng này thực sự rất xấu hổ, hai người đang lặng lẽ ngồi đối diện nhau ăn cơm nhưng không tìm ra được một đề tài nào để tán gẫu.

Đậu Trạch ăn nhanh hơn, Hoắc Tư Minh cũng nhận ra điều đó, nhưng hắn không nói, chầm chậm với đũa gắp miếng củ cải ngâm chua, bảo: "Công ty em làm là "Mỹ phẩm Duyệt Vi" sao? Thương hiệu mới à?"

"Đúng vậy, thành lập chưa được 5 năm." Cậu không nghĩ đó là bí mật thương mại nên thản nhiên nói với Hoắc Tư Minh: "Dây chuyền sản xuất thì là của công ty khác, hiện tại vẫn đang mở rộng thị trường, ngoài một số thẩm mỹ viện nhỏ không tên tuổi đang sử dụng sản phẩm của chúng tôi ra, thì đến một quầy hàng đàng hoàng trong trung tâm thương mại cũng không có. Mặc dù công thức sản phẩm không mới nhưng cũng không có sản phẩm nào phá cách để thu hút sự quan tâm, có thể nói là sản phẩm phân khúc tầm trung, bao bì marketing cấp thấp, chuỗi công nghiệp chưa hình thành và vẫn đang trong giai đoạn thăm dò." Về lĩnh vực chuyên môn của mình, Đậu Trạch nói hùng hồn và lưu loát, cuối cùng còn đùa: "Sao? Anh muốn mở thẩm mỹ viện à? Tôi chiết khấu giá bán cho anh."

Hoắc Tư Minh cười: "Em cũng thành thật như vậy với những khách hàng khác sao? Gì cũng nói hết ra?"

"Với bọn họ thì chắc chắn sẽ không như vậy rồi, còn anh....không phải chỉ cần anh chỏ tay là tra ra tận tường sao? Tôi có nhất thiết phải giấu anh không?" Cậu chẳng lạ với mánh khóe thấu trời của Hoắc Tư Minh, đối với hắn ngoài khiếm khuyết khía cạnh nào đó, thì không gì là không thể.

Hoắc Tư Minh đứng dậy giúp cậu múc một bát canh chua cay, đặt trước mặt cậu rồi hỏi: "Nếu công ty đã không có triển vọng như vậy, sao em còn làm việc hào hứng thế? Tôi xem báo cáo em để trong cặp, chăm chỉ phân tích thị trường, phân tích thái độ khách hàng, đến cả việc của bộ phận marketing cũng làm, có ích không?"

Đậu Trạch hứng thú nói chuyện hẳn lên, cậu ăn một miếng canh, nói: "Ai nói không có triển vọng? Chỉ khi công ty đang trên đà phát triển thì mới có tương lai, tạo ra được thành tích rồi, tôi sẽ là cánh tay đắc lực cùng công ty đi lên, đó mới là giá trị đích thực. Nếu là những công ty lớn như Âu Gia hay Mỹ Gia, tôi làm ở đó cả đời cũng chỉ là nhân viên quèn, đó mới thực sự gọi là không có tương lai." Cậu nhớ tới bản báo cáo mà Hoắc Tư Minh đã đề cập, có chút chán nản liếm môi nói: "Bản báo cáo đó để dùng cho cuộc họp trước đây, tôi làm xong rồi, nhưng hóa ra lại vô dụng..."

Hoắc Tư Minh hiểu ngay, nói: "Rồi sẽ có cơ hội dùng đến."

"Sao tự dưng anh lại hỏi cái này?" Cậu cũng đã ăn tương đối, lau miệng hỏi.

Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, lời đến bên miệng liền bẻ lái: "Gần đây anh đang cân nhắc mua lại một công ty mỹ phẩm, quy mô cũng gần như Duyệt Vi vậy, nên muốn hỏi ý kiến ​​của em."

Đậu Trạch cười ha ha: "Tôi có gì đáng để hỏi? Anh nên xem dữ liệu thì hơn, tôi chỉ là một nhân viên quèn, quan điểm của tôi đối với công ty là dựa trên lợi ích của bản thân, vì vậy không có giá trị tham khảo."

"Tại sao không? Những gì em nói hôm nay rất có giá trị." Hắn mỉm cười, nhìn vào mắt Đậu Trạch và nói: "Không phải nhân viên nào cũng nghiêm túc trong công việc như em. Em thật đáng ngưỡng mộ."

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(1), chỉ vài câu nói đã khiến Đậu Trạch bay lên tận trời, cậu sướng đến mức cười toe toét nhưng rồi lại thấy hơi xấu hổ, nói: "Cũng không đến mức như anh nói, đây chỉ là... bổn phận của tôi thôi. Anh cả ngày trăm công nghìn việc, vất vả hơn tôi nhiều."

Hoắc Tư Minh cười không nói gì, đứng dậy thu dọn bát đĩa trên bàn, Đậu Trạch muốn giúp một tay nhưng hắn từ chối: "Em ra phòng khách nghỉ ngơi xem TV đi, anh sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Nghe hắn nói vậy, Đậu Trạch liền dừng lại. Nhưng thay vì xem TV, cậu đi đến phòng khách để làm công việc còn sót lại của ngày thứ Sáu. Hoắc Tư Minh rửa bát xong đi tới, giục cậu lên phòng ngủ một giấc. Ở một thành phố như thế này, nhân viên bán hàng nhỏ bé ai lại có thói quen này chứ? Nhiều nhất cũng chỉ gục trên bàn chợp mắt một lúc khoảng 10 20 phút, huống hồ Đậu Trạch là người chịu khó, đã hai năm không ngủ trưa rồi. Bây giờ vì con của Hoắc Tư Minh nên đành phải giả vờ giả vịt, nhưng không ngờ nằm ​​trên giường lại ngủ thiếp đi.

Chiếc đệm giường này thực sự êm ái và thoải mái, cảm giác như căn bệnh thoái hóa cột sống mà dân văn phòng hay mắc phải cũng sắp được chữa lành.

Hoắc Tư Minh giục cậu đi ngủ, còn mình lại không ngủ, sau khi đọc một hồi thông tin về Duyệt Vi do cấp dưới gửi đến, hắn xoa xoa mi tâm. Nội dung dữ liệu phản ánh gần như giống với những gì Đậu Trạch đã nói, công ty này giống như gân gà, ăn thì vô vị mà vứt đi thì tiếc, tuy có triển vọng nhưng người lãnh đạo chẳng có tài cán gì, 5 năm mà cũng chỉ mở rộng thị trường ở mấy thẩm mỹ viện, cửa hàng online cũng làm không ra đâu vào đâu, định vị không đủ chuẩn xác, trang web hoành tráng nhưng không gãi đúng chỗ ngứa của khách hàng.

Hôm nay Đậu Trạch không ngủ trưa lâu, khi cậu ra khỏi phòng, Hoắc Tư Minh vừa gọt xong một đĩa trái cây, đưa cho cậu một cốc nước. Vừa ngủ dậy rất dễ khát nước, cậu cầm lấy uống một nửa, hỏi: "Anh không ngủ trưa sao?"

"Ngủ được 10 phút, anh ngủ ít." Hoắc Tư Minh lại đẩy đĩa trái cây về phía cậu.

Đậu Trạch ăn một múi cam mật, Hoắc Tư Minh hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt" Cậu lại ăn một miếng, nói: "Anh cũng ăn đi." Hai người dường như khôi phục lại sự ăn ý như trước, cùng nhau ăn hết đĩa trái cây.

Buổi chiều nắng chói chang, Đậu Trạch đến phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ra nói: "Tôi phải đến bệnh viện thăm bố, hôm nay thứ bảy, không đi ông ấy lại mong ngóng."

"Anh đưa em đi."

Kể từ khi hai người ký hợp đồng, Đậu Trạch như thể bị gãy chân vậy, đi đâu cũng phải có Hoắc Tư Minh hộ tống, nếu từ chối thì lại cãi nhau. "Qua công viên đi vài bước là đến rồi, anh ở nhà đi, ngoài trời nóng như cái lồng hấp."

Hoắc Tư Minh không đồng ý, không biết hắn tìm đâu ra một chiếc ô che nắng quá khổ, hộ tống Đậu Trạch đến tận bệnh viện. Cũng may trời nóng không nhiều người ra công viên chơi, bằng không nhìn thấy cảnh hai người đàn ông cao to nhưng lại yếu đuối phải che dù thì không biết sẽ truyền miệng nhau chuyện trên trời dưới biển gì.

Đi tới dưới lầu phòng bệnh, Hoắc Tư Minh vẫn như cũ không lên mà quay về. Đây là điều mà Đậu Trạch khăng khăng yêu cầu hắn, hôm nay là thứ bảy, có lẽ cậu sẽ ở lại bệnh viện lâu hơn một chút, cũng có thể sẽ ở lại ăn tối với gia đình, không thể để Hoắc Tư Minh đợi cậu cả buổi chiều.

Khi vào phòng bệnh, hiếm thấy Đậu Nguyên cũng ở đó, Đậu Trạch liền hỏi: "Hôm nay chị không tăng ca à?"

Đậu Nguyên nói: "Chị chuyển việc rồi."

Đậu Trạch ngạc nhiên hỏi: "Chuyển khi nào? Sao chị không nói một tiếng?"

"Mới tuần trước, đãi ngộ khá tốt."

(*) Nguyên văn 千穿万穿, 马屁不穿 – Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, có thể hiểu là 'ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được': "Vuốt mông ngựa" ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen, ý nghĩa của nó cũng tương tự như câu [Nhất kiếm xuyên tâm] – Lục Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro