Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thành Ngự... tại... tại sao?"

Trong phòng thí nghiệm đổ nát, Bạch Tiêu ngã trên mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp không vương một hạt bụi trước đây của cô giờ đầy vết bầm tím, tơ máu đỏ ngầu lan rộng dưới đáy mắt, đó là biểu hiện nhiễm trùng, các triệu chứng của nhiễm virus

Tầm mắt cô lúc này đặt trên một người đang đứng ở cửa sổ sát đất, tay chắp sau lưng như thể đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp nào đó.

 Khói lửa tràn ngập bầu trời ngoài cửa sổ, ngay cả kính chống đạn hai lớp cũng không thể cách ly được tiếng la hét thảm thiết của người dân và tiếng gào rống của thây ma.

 "Sao? Hối hận vì đã cứu tôi?"

 Giọng nói lạnh băng khiến cả cơ thể cô run lên. Bạch Tiêu nhận thức được đây không phải Thành Ngự mà cô biết. Tất cả đều là giả. Hắn nói hắn chỉ muốn rời khỏi đây với cô và sống một cuộc sống tốt đẹp. Hắn chỉ đang cố lừa cô nhân lúc mở trang bị rồi lấy trộm lọ thuốc mà thôi!

 Thành Ngự chậm rãi quay đầu lại, thân thể cao gầy đĩnh bạt của hắn được bọc trong một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng, trên áo dính đầy vết máu đen đỏ khô lại, cơ thể không một chỗ nào nguyên vẹn. Tất cả những thứ này đều do thí nghiệm trên cơ thể người trong một năm nay lưu lại.

 Khuôn mặt vốn đã góc cạnh lại trở nên có chút sắc bén do gầy ốm, như một thanh kiếm không vỏ, cùng vẻ mặt nham hiểm âm khí cũng không thể che giấu được dáng vẻ tuấn mỹ vốn có.

 Một đôi mắt đỏ hơn người của Dị Tỉnh Giả, giống như mã não đỏ mịn tinh xảo khảm sâu trong hốc mắt, khóe mắt chảy ra máu, đó là di chứng của việc dùng tinh thần lực triệu hoán làn sóng tang thi.

 Bạch Hiểu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, không biết do sợ hãi hay chột dạ.

 Khóe miệng Thành Ngự hơi nhếch lên, nở nụ cười bất cần, hắn giơ một tay lên lau máu trên mắt và má, lộ ra một nốt ruồi đen đã bị máu nhuộm đỏ ở đuôi mắt. Giờ phút này nhìn qua yêu dị cực kỳ.

 "Cô đã giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô."

"Tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ cần anh dừng lại hết thảy, bên ngoài...... bên ngoài những người đó là người đánh thức anh, anh chính là lớn lên ở căn cứ này!" Bạch Hiểu gục xuống và khóc lên, cố gắng khơi dậy lương tâm của Thành Ngự. Cô cảm thấy mình vẫn còn trọng lượng trong lòng Thành Ngự, có lẽ nếu cô cầu xin, Thành Ngự sẽ mềm lòng.

 "Đánh thức tôi? Ý cô là những người đã phản bội tôi, bán đứng tôi, ghét tôi, những người lấy oán trả ơn muốn giết tôi?"

 Bạch Tiêu nháy mắt bị nghẹn lại, ngực chua xót không thôi.

 "Bọn họ... bọn họ chỉ là sợ hãi mà thôi. Bọn họ không phải cố ý nhắm vào anh. Anh... còn sống phải không? Tha thứ cho họ đi."

 Thành Ngự đột nhiên cười lớn, trong đó vang lên âm điệu thê lương và trào phúng vang vọng phòng thí nghiệm, làm mọi người có mặt không khỏi cảm thấy sợ hãi.

 Đột nhiên, một thí nghiệm viên cách đó không xa cầm dao phẫu thuật nhảy lên lao về phía Thành Ngự.

 "Đi chết đi!"

 Thành Ngự vốn chính là tinh anh trong binh đoàn, loại công kích như vậy, dễ như trở bàn tay đã bị hắn hóa giải.

 Trình Vũ bóp chặt cổ người thí nghiệm viên, cười hung ác nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu đã từng đem tôi nhốt ở phòng thí nghiệm đầy rẫy tang thi, chỉ để kiểm tra xem tang thi có cắn những người thức tỉnh cũng bị nhiễm virus hay không.

 " Dị Tỉnh Giả đáng chết, bọn mày đều là ác ma, không được phép sống trên thế giới này, các ngươi đều cùng một loại với tang thi cả, nên bị giết quách đi..."

 Người thí nghiệm tức giận chửi rủa không thôi, Thành Ngự lại mắt điếc tai ngơ, chỉ bóp cổ hắn. trực tiếp kéo lê hắn ta đi theo hướng của sổ sát đất. Tròng mắt đỏ tươi của hắn co lại, tấm kính chống đạn trước mặt nháy mắt vỡ thành bột phấn. Cơn gió quét thổi tung chiếc áo choàng trắng dính đầy máu của anh ta, huyết lệ lại chảy xuống.

 Trình Du chân trần bước lên bệ cửa sổ, thích thú nhìn xuống dưới, tựa như đang nhìn một đám tiểu yêu giống nhau.

 "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì!" Người thí nghiệm viên cuối cùng cũng hoảng sợ. Phía dưới cửa sổ đầy rẫy tang thi đang dày đặc cố gắng trèo lên. Đôi mắt vẩn đục chỉ có con ngươi trắng dã đang nhìn chằm chằm lên trên, phảng phất máu và nước dãi từ khóe miệng chảy ra, máu thịt của chúng đang thối rữa. Mùi tanh hôi xộc lên theo gió, nháy mắt làm tê liệt não bộ con người.

 Cảnh tượng đó là địa ngục mà người thí nghiệm viên đang làm thí nghiệm ở trung tâm căn cứ cả đời chưa từng gặp qua.

 "Không... không... a!"

 Người thí nghiệm viên bị ném ra ngoài một cách không thương tiếc, trong nháy mắt bị tang thi cướp đoạt, xé thành từng mảnh nhai nát.

 "Anh ơi, cứu em với, đừng để bọn chúng đến gần em. Em là em gái duy nhất của anh!" Tiếng kêu cứu bỗng từ phía dưới truyền đến.

 Thành Ngự quay đầu lại, nhìn thấy anh và em gái thân thiết của mình đang bò lên cầu thang một cách gian nan, tang thi đuổi theo đã gần ngay trước mắt, bọn họ thực sự đã không còn đường trốn.

 "Thành Ngự, buông tha cho chúng ta, ta đã biết sai rồi, làm ơn xin ngươi..... Aa....."

 Đối mặt lời cầu xin thê thảm, rõ ràng chỉ cần hắn quét liếc mắt một cái, đám tang thi vây công bọn họ liền sẽ rời đi, nhưng Thành Ngự chỉ cười khẩy. Ngay sau đó vứt ánh nhìn tuyệt vọng của bọn họ ra sau đầu.

 "Thành Ngự!" Nhìn thấy Thành Ngự tàn nhẫn như vậy, Bạch Tiêu rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, sau khi khôi phục sức lực, cô lao tới, nhưng Thành Ngự dễ dàng khống chế cô trong tay, chiếc kéo trong nháy mắt liền bị giật đi. Trở lại với một cú vặn cổ tay, chiếc kéo bay theo gió, đâm vào sau đầu của một thí nghiệm viên khác đang cố gắng trốn thoát. Trong phút chốc cùng với tiếng kêu thảm thiết, óc lẫn máu tuôn ra.

 Tim Bạch Hiểu ngừng đập, sắc mặt tái nhợt, toàn thân tràn ngập tuyệt vọng.

 Thành Ngự bóp cằm cô cưỡng ép ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt cuối cùng đã chuyển đỏ của cô, hắn cảm thấy có chút cao hứng.

 "Sao, vui không? Cuối cùng cô đã trở thành Dị Tỉnh Giả, cô không phải thích nghiên cứu sao?"

 "Thành Ngự! Ta muốn giết ngươi. Là ta thả ngươi, thả tên ác ma này ra, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!" Bạch Tiêu giãy giụa gào rống, nhưng đối với Thành Ngự mà nói lại giống như gãi ngứa. 

 "Ngoan, cô không phải yêu tôi sao? Vậy trở thành nữ nhân của tôi, tôi sẽ cùng cô xây dựng một gia đình hạnh phúc."

 Nước mắt làm nhòe đôi mắt xinh đẹp đầy hận thù của cô, chỉ có thể vô lực trừng mắt nhìn Thành Ngự.

 Thành Ngự quay cằm cô, buộc cô nhìn về phía bên ngoài, đó là căn cứ Bạch Lang mà cô đã chiến đấu và yêu quý. Tất cả những người mà gia đình và bạn bè cô biết đều đang ở trong thảm họa này.

 "Chỉ có những Dị Tỉnh Giả còn sống sót mới là đồng loại của chúng ta. Từ đây trở đi, tôi sẽ cho các cô một thế giới không có nhân lọai cấp thấp, chỉ có những người thức tỉnh. Đã đến lúc nhân loại biến mất khỏi lịch sử trái đất."


 *** ** *****

 "Đậu!, thật không hổ là hình tượng nam chính phản diện! Mục tiêu của hắn thế mà lại là hủy diệt nhân loại? Tuyệt !"

 Thời Tần vừa mới xem xong một chương liền nhịn không được không khỏi há hốc mồm! Tuy rằng nam chủ Thành Ngự hắc hóa đến không tưởng, bỏ lại người em gái duy nhất của mình giữa bầy tang thi, buộc bạch nguyệt quang của mình phải chứng kiến ​​cảnh gia đình bị mình phá hủy, hắn đã không thể xem như người tốt nữa, nhưng là thật sự xem đến sảng khoái!

 《 Quân Lâm Mạt Thế 》 là cuốn tiểu thuyết mà Thời Tần đang theo dõi, kể câu chuyện về nhân vật nam chính Thành Ngự bởi vì cứu người mà ngoài ý muốn bị nhiễm virus nhưng lại không biến thành tang thi, ngược lại trong một khả năng rất nhỏ mà thức tỉnh thành Dị Tỉnh Giả hiếm có. Người ta đồn rằng Dị Tỉnh Giả khuyết thiếu cảm xúc của con người, cố chấp lại điên cuồng, có thể khống chế tang thi, lại dễ dàng mất khống chế, từng mở thành vô số thảm sát, một vài nhân loại dậu đổ bìm leo. Hiển nhiên sự tồn tại của Dị Tỉnh Giả đối với nhân loại so với tang thi là một uy hiếp lớn hơn rất nhiều.

 Theo căn cứ, những người không phải thuần nhân loại ắt có dị tâm, những người thức tỉnh bất thường sẽ bị truy lùng đuổi giết dù cho Thành Ngự có làm bao nhiêu điều tốt, cũng không thắng nổi nỗi sợ hãi do cặp mắt đỏ đó mang tới.

 Phản bội, truy đuổi, lừa dối và bán đứng, Thành Ngự đã trải qua tất cả sự xấu xa của bản chất con người, từng chút một xóa bỏ lương tâm của mình, cho mọi người một cơ hội để chứng minh rằng mình không phải là loại Dị Tỉnh Giả mất kiểm soát, nhưng không ai cả, không có người nguyện ý cho hắn cơ hội.

 Bị lừa dối và bắt giữ bởi chính những người thân và bạn bè thân thiết nhất, đem nhân tính và hy vọng duy nhất của anh dập tắt, cuối cùng hắn trở nên hoàn toàn hắc hóa.

 Nếu tất cả mọi người đều ghét Dị Tỉnh Giả và thây ma, dứt khoát khiến cho bọn họ trở thành một, thứ mà bọn họ ghét nhất. 

Nếu tất cả mọi người hy vọng hắn chết, hắn dứt khoát làm tất cả mọi người biến mất.

Nếu tất cả mọi người thực tâm xin lỗi hắn, hắn còn cần để ý người nào làm hại hắn sao?

Từ đây Thành Ngự kiên định bước đi trên con đường đen tối. 

Mặc dù Thời Khâm còn chưa mở chương sau, nhưng cũng có thể nhìn ra chi tiết về sự mất nhân tính dần dần của Thành Vũ, hơn nữa truyện cũng đã thông báo kết thúc.

Thành Ngự không còn tin tưởng bất cứ ai, trở nên tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, người chết ở trong tay nhiều vô số kể, hắn người có thể một giay trước còn đang hòa hảo cùng ngươi uống trà, giây tiếp theo là có thể giao mạng ngươi cho tang thi, nếu ngươi dám giết hắn, hắn liền dám diệt luôn căn cứ của ngươi.

 Thời Tần xem đến đều nhịn không được run sợ khi thấy hành vi như vậy.

 Mà hậu cung của Thành ngự thậm chí còn ngoạn mục hơn. Thời Tần nhìn số chương hiện tại,  chỉ mới bắt đầu không được bao chương, đã được xác nhận có ba cô đã cùng hắn phát sinh quan hệ, và vừa mới nhìn tới Bạch Tiêu. Nghiêm khắc mà nói hẳn cô chính là đệ chất chính thê, tài mạo song tuyệt, cùng Thành Ngự cảnh tình cảm cũng là nhiều nhất, từ thanh mai trúc mã đến lừa gạt lợi dụng, cuối cùng tương ái tương sát, chẳng sợ Bạch Tiêu là dẫn dắt phản kháng quân phản kháng Thành Ngự chính sách tàn bạo, cuối cùng vẫn là bị áp đảo ở trên giường tương thân tương ái.

 Không ai trong số những cấp dưới tụ tập xung quanh anh ta có tí liên hệ với châm ngôn chân, thiện và mỹ. Theo hắn khuấy động phiền phức, khuấy động cuồng phong đẫm máu khắp đại lục, đùa bỡn quyền lực và lòng người, từng điểm từng điểm thâu tóm người sống sót còn lại trong bản đồ. Tuân theo thì sống, không tuân thì chết, sẽ bị bỏ lại, không phải con người, chỉ giữ Dị Tỉnh Giả, không lưu nhân loại.

 Không có ' phản diện' nào là đối thủ của anh ta, bởi vì bản thân anh ta là BOSS phản diện lớn nhất.

 Bằng nỗ lực của chính mình, hắn thay đổi chủng tộc đã trị vì địa cầu này.

 Từ nay trở đi sẽ không còn nhân loại nguyên thủy nữa, chỉ còn những Dị Tỉnh Giả có gen đã trải qua quá trình biến đổi của virus.

 Mà hắn còn lại là Dị Tỉnh Giả vương.

 Vốn dĩ Thời Tần rất coi thường loại  thể loại ngựa giống hậu tận thế này, nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng nam chính đã đi ngược lại quy tắc thường, trực tiếp trở thành nhân vật phản diện lớn nhất ở giai đoạn sau, giả heo ăn thịt hổ, hoặc nghiền nát nó ở cấp độ tối đa, một khi không cẩn thận vào bẫy liền không thoát được.

 Anh đặc biệt muốn biết, chẳng lẽ sau đó Thành Ngự có phải là không có chút nhân tính nào không? Như vậy có được tính là bị đặc tính của virus nuốt chửng không? Nhân tiện, anh cũng muốn đếm xem cuối cùng hắn đã thu thập được bao nhiêu người vợ. Đây là sở thích lớn của những độc giả thuộc thể loại này.

 Anh hứng thú bừng bừng nhấn tiếp chương sau.

 [Chương tiếp theo]——404

 ?

 Làm mới – 404

 ?

 Thời Khâm bối rối, nhanh chóng bấm lại, chương gốc cũng hiển thị 404.

 Thời Khâm nhanh chóng mở diễn đàn ra tìm hiểu nguyên nhân, mới phát hiện diễn đàn cũng đã sôi trào rồi.

 Sau khi đọc liên tiếp nhiều bình luận tỏ ra phẫn nộ, rốt cục anh cũng hiểu ra.

 Tam quan bất chính không lành mạnh + hậu cung = nghiêm phạt

 《 Quân Lâm Mạt Thế 》 bị kiểm duyệt!

 "A a a, tôi còn chưa kịp xem chương mới nhất đâu! Sao lại mất rồi?"

 "Tức vl. Tuy là hậu cung, nhưng từ cổ trở xuống còn không viết vào!"

 "Tam quan bất chính chỗ nào. Đã tận thế rồi, được rồi, dùng ba khái niệm thời bình để phán xét có phù hợp không? Thành ca chỉ là trả lại những gì người khác đã làm với anh ấy thôi, cái này gọi là ở ác gặp dữ!"

 "Như này mà cũng muốn cấm?! Dù gì cũng chỉ là tiểu thuyết, có cần phải suy nghĩ như thế này không? Bạn có hiểu rằng tiểu thuyết đen tối cũng có thể khiến người ta suy ngẫm không?"

 Thời tần run rẩy ngón tay, nhưng anh cũng rất tức giận, nhưng anh không muốn nói những điều như vậy. Anh còn chưa kịp gõ ra những lời chửi rủa thì đã bị người khác nhanh chân đến trước, chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn người khác giúp anh phát tiết.

 Lịch sử trò chuyện bay lên và cuối cùng tác giả cũng được gọi ra.

 "Truyện đang được sửa đổi và tôi sẽ sớm gặp lại các bạn."

 "Truyện đã được sửa đổi? Tôi có thể tưởng tượng rằng nó sẽ thay đổi đến mức không thể nhận ra!"

 "Tác giả đại đại, nói là đùa đi. Này là muốn đổi thành phù hợp với tiêu chuẩn? Chẳng phải là nam chính thánh phụ dương quang lấp lánh tâm can ấm áp dùng tình yêu và sự đồng cảm cảm hóa nhân loại? Có thù oán không thể báo, ủy khuất đau đớn đều tự nuốt vào bụng. Này mà còn là Thành ca của tôi à? Làm sao có thể như vậy!"

"Hậu cung đâu? Đều từ bỏ? Đều đổi thành tình huynh muội sao? Vậy là đến cuối cùng rốt cuộc có mấy muội muội?"

 Tác giả lại nhảy ra một câu: "Tôi tự tay đem con trai đi thiến hóa học, tôi cũng thực đau lòng, các bạn đừng nói nữa TT"

 Từ câu này, chúng ta có thể cảm nhận được sự bất lực không còn gì luyến tiếc của tác giả, việc viết một truyện khác thường đã mạo hiểm trở thành chủ đề nguy hiểm, này trong chốc lát còn phải bị thiến hóa học.....

 Đừng nói tác giả, trong lòng Thời Tần cũng đang tuyệt vọng, vất vả lắm mới tìm được một bộ hay, thật không dễ dàng!

 Thời Khâm lấy chiếc máy tính bảng đang đọc tiểu thuyết che mặt, không khỏi hít một hơi thật sâu, cuối cùng duyên dáng chửi rủa một câu.

 "Sửa cái em gái ngươi! Có thể sửa được hay ta liền livestream bạo cúc!"

 【 Ding! Hệ thống sửa văn đã online! 】

 Thời Tần:?

 Âm thanh đó đến từ đâu?

    【 Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống sửa văn, vì hưởng ứng nghiêm đánh kêu gọi, bổn hệ thống này sẽ hỗ trợ ký chủ sửa đổi văn bản bị cấm, sửa đổi ký tự, thay đổi cốt truyện và tranh thủ sớm ngày thoát ra khỏi văn bản bị cấm. Viết lại văn bản và biến nó thành một tác phẩm văn học tràn đầy năng lượng tích cực .....】

     Thời Tần bị sốc: Hả? Đợi đã...

【 Xin hãy xin kí chủ hãy chuẩn bị tốt  cho dịch chuyển tức thời, quá trình dịch chuyển bắt đầu...】

Thời Tần: Đợi đã

 Nếu Thời Tần biết tùy tiện mắng một câu không chỉ sẽ bị hệ thống lưu manh theo dõi, còn sẽ lập flag, hắn nhất định lựa chọn làm một mỹ nam trầm tĩnh.


HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro