Chương 23 + 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

Âu Dương Sâm đột nhiên ngất xỉu khiến phòng khách trở nên hỗn loạn.

May là cụ Âu Dương đi đâu cũng có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp đi theo, mà trước đây Trì Hử lúc nào cũng cần phải chăm sóc đặc biệt, cho nên trong tiểu viện Ngô Đồng trang bị đầy đủ các loại máy móc, dụng cụ y tế. Chỉ trong chốc lát, nhân viên y tế dưới sự hướng dẫn của chú Bạch Tam nhanh chóng có mặt đưa Âu Dương Sâm vào tiểu viện Ngô Đồng.

Đến khi bác sĩ khẳng định Âu Dương Sâm chỉ bị hôn mê, không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ một vệ sĩ vội vàng chạy tới thông báo một người đồng nghiệp cũng đột nhiên ngất xỉu. Sau khi cụ Âu Dương cho phép, mấy anh vệ sĩ vội vàng đưa người tới.

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra, kết luận đưa ra cũng giống trường hợp của Âu Dương Sâm, hôn mê, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Ở nhà bạn bè lại xảy ra những chuyện như vậy, tâm tình của lão Âu Dương rất tệ.

Vệ sĩ được hỏi đang đứng quan sát tại bậc tam cấp, vội vàng trả lời: "Thưa ngài, sau khi mọi người hộ tống cậu Sâm đi kiểm tra, đội trưởng bảo chúng tôi thu thập lễ vật. Tiểu Trương đi nhặt huyết ngọc linh chi, phát hiện viên ngọc bị nứt một lỗ, chúng tôi nghe thấy cậu ấy kinh ngạc thốt lên: 'Cái gì thế này? Sao giống chảy máu vậy', sau đó Tiểu Trương liền ngất xỉu..."

Nhớ lại toàn bộ sự việc, càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Một người đàn ông to cao khỏe mạnh, cho dù đối mặt với tên bắt cóc có súng trong tay cũng không đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như lúc nãy, có lẽ con người ta thường sợ hãi với những thứ mà mình không biết.

"Gì mà giống chảy máu?"

Đoàn người trở lại phòng khách, người giúp việc cũng được mà vệ sĩ cũng thế, tất cả những ai có mặt khi xảy ra vụ việc đều tập trung lại, xem xem có gì khác thường nảy sinh.

Lúc này mọi người không dùng tay chạm vào mà chỉ quan sát bằng mắt thường, huyết ngọc linh chi đúng là nứt ra một lỗ, nhưng không thấy hiện tượng chảy máu như lời Tiểu Trương nói, có lẽ do màu sắc và ánh sáng đã tạo thành ảo giác. Nhưng dù không thấy máu, không biết có phải do tâm lý hay không mà mọi người càng nhìn càng thấy viên huyết ngọc linh chi có gì đó là lạ.

Đầu tiên là cháu trai sau đó là vệ sĩ, đều là chạm vào viên ngọc rồi mới xảy ra chuyện, điều này khiến người to gan lớn mật như cụ Âu Dương cũng thấy căng thẳng.

"Từ từ, không đúng..." cụ Âu Dương hồi thần, thời gian gần đây mới có được viên ngọc này, thế nhưng đã không ít lần cụ cầm nó trên tay mà có thấy chuyện gì đâu.

Ánh mắt nghi hoặc của ông cụ chuyển đến trên người cụ Trì: "Lão Trì, ông nói xem, lúc cầm huyết ngọc ông có làm gì không? Chuyện này xảy ra từ khi ông chạm tay vào, sao tự nhiên ông lại giật tay lại, còn ném đồ ra ngoài nữa?"

"Hừ, lão còn hỏi tôi, tôi còn chưa hỏi lão đấy nhé! Thứ này thực tà tính, rốt cuộc là lão tìm được ở đâu?" Ông cụ Trì bị lão nhắc mới nhớ, vội vàng chạy đến bên cạnh sofa, tìm thấy chiếc nhẫn bị vỡ thành hai nửa, đau lòng lên án: "Đều là tại lão đấy! Cái nhẫn tôi mới dùng được vài ngày đã bị huyết ngọc của lão làm cho tan tành thế này đây. Nhẫn của tôi!!! Đây nhất định là pháp khí mà Kiều đại sư nói, bùa hộ mệnh hiếm thấy đó. Tôi đúng là có mắt không tròng, còn chưa kịp cảm thụ thì nó đã nát mất rồi..."

Ông cụ Âu Dương từ nguyên cáo biến thành bị cáo, trong đầu đầy ắp thắc mắc: "Cái gì mà pháp khí với chả bùa hộ mệnh? Giờ tôi đang hỏi ông vụ huyết ngọc ấy, ông nói chuyện cái nhẫn này làm gì?"

Ông cụ Trì ôm nhẫn ngọc đấm ngực dậm chân: "Lúc cầm huyết ngọc, nhẫn của tôi bỗng nóng lên, sau đó huyết ngọc tự bắn ngược ra chứ không phải tôi văng nó đi. Chắc chắn nhẫn ngọc của tôi cảm ứng được nguy hiểm từ viên huyết ngọc này, hy sinh thân mình bảo vệ chủ nhân..."

"Ý ông là nhẫn ngọc bị vỡ khi chạm vào huyết ngọc hả?" Ông cụ Âu Dương cuối cùng cũng nghe rõ, "Hơn nữa chiếc nhẫn này còn là pháp khí, có thể trừ tà hộ chủ?"

Thật ra cụ Trì cũng không biết nhẫn ngọc có được tính là pháp khí hay không, nếu không phát sinh chuyện này ông cũng chẳng biết nhẫn ngọc còn có năng lực thần kỳ như vậy.

Nghĩ đến đây, cụ Trì liền nhớ đến vẻ mặt không thèm để ý của Miêu bệ hạ lúc đưa nhẫn cho mình.

Theo kinh nghiệm bị phân biệt đối xử không biết bao nhiêu lần, phàm là đồ tốt độc nhất vô nhị, mèo Dao Quang chắc chắn đưa cho cháu trai cả nhà cụ. Ông cụ cũng không muốn thừa nhận đâu, nhưng sự thật nó là như vậy đấy! Miêu bệ hạ nguyện ý ban thưởng cho ông, khụ, điều đó đồng nghĩa với việc – thứ đồ đó Miêu bệ hạ có rất nhiều!

Có rất nhiều!

Rất nhiều!

Nhiều!

Ông cụ Trì đắm chìm trong nỗi đau mất bảo bối lập tức đầy máu sống lại, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt? Mèo Dao Quang nhà họ đúng là thần may mắn, pháp khí cũng chỉ là thứ để ban thưởng~

Đúng rồi, Dao Quang đâu?

Ông cụ Trì không dây dưa với lão bạn nữa, nhìn qua nhìn lại, ngoài vệ sĩ ra thì những người khác đâu rồi?

Thằng cháu Quý Thung và Âu Dương Loan Loan ở lại tiểu viện Ngô Đồng chăm sóc Âu Dương Sâm. Thế còn cháu trưởng nhà ông đâu? Mèo đâu? Viên ngọc bất thường kia đâu rồi?

Nhóm vệ sĩ đờ mặt: "Huyết ngọc linh chi bị mèo của cậu cả Trì tha đi rồi, cậu cả bảo nếu mèo của cậu thích thì mặc kệ cho nó chơi đi..."

Ông cụ Trì: "À..."

Nhóm vệ sĩ phục sát đất, nhân vật chính đúng là nhân vật lớn, loại đồ vật bất thường thế này bị mèo tha đi chơi mà cũng có thể bình tĩnh ung dung như vậy!

#

Tha viên huyết ngọc linh chi đến cạnh ao sau nhà, Dao Quang nghiêng đầu đánh giá một giây, sau đó nâng vuốt đập xuống.

'Bốp!'

Một tiếng nổ nho nhỏ vang lên, viên huyết ngọc vỡ thành từng mảnh vụn, tụ năng lượng trong đó nhanh chóng bị tay mèo hấp thụ hoàn toàn.

Cắn nuốt năng lượng làm cho mình lớn mạnh hơn, mèo Dao Quang thoải mái nheo nheo mắt. Ừm, năng lượng trong huyết ngọc có mùi vị khá quen thuộc, có chút giống hạt ngọc trên chiếc vòng tay nó đập ở công ty tự chủ nhưng mạnh hơn nhiều. Lần trước ăn như hạt đậu, bây giờ thì như quả táo, thu hoạch cũng kha khá~

Tâm tưởng của mèo Dao Quang giờ là thế này: Tất cả đồ vật có lợi với thân thể tự chủ đều giữ lại, thứ không tốt thì ăn luôn!

"Meo meo~"

Quay đầu lại thì thấy tự chủ đang ngồi ở thủy tạ cạnh ao chờ mình, Miêu bệ hạ rung rung bộ lông sáng ngời trong đêm, mặt mèo nghiêm túc tỏ vẻ tâm trẫm quá duyệt!

#

Sáng sớm hôm sau vệ sĩ Tiểu Trương tỉnh lại, ngoại trừ tinh thần hơi mệt mỏi thì không có gì đáng ngại.

Nhưng Âu Dương Sâm vẫn chưa tỉnh. Dẫu các bác sĩ liên tục xác nhận không có gì nguy hiểm nhưng ông cụ Âu Dương vẫn hết sức lo lắng, cứ luôn cảm thấy mỗi ngày tỉnh dậy, cháu trai lại gầy yếu thêm một chút, như có lực lượng vô hình nào đó đang dần dần bòn rút mạng sống của cháu ông....

Mau chóng đình chỉ suy nghĩ đáng sợ đó, ông cụ Âu Dương lại đến tìm ông cụ Trì tố khổ.

"Lão Trì à, tôi chỉ có đứa cháu trai này thôi..."

"Sâm Sâm bây giờ bất tỉnh nhân sự, Kiều đại sư nước xa không cứu được lửa gần..."

"Ông xem xem, pháp khí mà hôm qua ông nói ấy, có thể trừ tà hộ chủ, cảm giác thật lợi hại, là Kiều đại sư tặng cho ông à..."

"Lão Trì ông nghĩ kĩ coi, Kiều đại sư còn đưa thêm cái gì cho ông không? Không chừng lại là pháp khí lợi hại nữa đó. Tôi cũng không mong gì nhiều, ông đưa cho tôi một cái đi, cần gì ông cứ nói, tôi muốn để Sâm Sâm đeo thử xem thế nào..."

"Được rồi, ông cứ về đi, để tôi nhớ lại xem nào." Ông cụ Trì bị lão lảm nhảm phát phiền, không chịu nổi gật bừa. Dù sao ông cũng đang định ra sau viện tìm Miêu bệ hạ xin ban thưởng lần hai.

Khách khứa xảy ra chuyện ở nhà mình nên hôm nay Trì Hử không tới công ty, cùng Miêu bệ hạ xuống nhà ăn sáng, vừa đến phòng ăn đã thấy vẻ mặt hèn... khụ, vẻ mặt mong chờ của cụ Trì trên bàn ăn đối diện.

"Dao Quang à, cái nhẫn ngọc mi đưa cho ông nội lần trước ấy, ngày hôm qua bị vỡ rồi."

"Meo meo~" Miêu bệ hạ hai ba miếng đã ăn xong cái bánh bao nhân thịt, quay đầu liếc ông cụ một cái, sau đó vui vẻ uống sữa dê tự chủ đút cho nó.

"Dao Quang à, ông nội ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hai đứa mi khôn lớn~"

"Phụt!!!" Lúc này mà có đứa bé nào ở đây, nhất định sẽ kêu thật to: Mẹ ơi mẹ ơi, ra đây mà xem, có con mèo biết phun sữa kìa~

Ông nội Trì: "..."

"Ông nội, vào chủ đề chính đi ạ." Tổng giám đốc Trì bình tĩnh lấy khăn ăn lau cằm cho Miêu bệ hạ.

"Được rồi." Làm cho một con mèo phun sữa, cụ Trì cũng có chút chịu không nổi, "Dao Quang này, mi chắc chắn không chỉ có mỗi một cái nhẫn ngọc đúng không."

Miêu bệ hạ: "Meo meo?"

Ông cụ Trì quay đầu nhìn về phía cháu trai trưởng.

Trì Hử: "Dao Quang hỏi là sao ông biết."

Ông cụ Trì ai oán nói: "... Đây kinh nghiệm chỉ ra đó."

Trì Hử: "..."

Miêu bệ hạ ý chí sắt đá ôm bánh bao lên gặm.

Ông cụ Trì cố gắng không ngừng, tiếp tục nói: "Mấy thứ giống như nhẫn ngọc hẳn đều có thể trừ tà tránh tai, ông với lão Âu Dương đều nghĩ rằng nó sẽ có ích với bệnh tình của Âu Dương Sâm, lão Âu Dương lão ấy..."

Miêu bệ hạ ngẩng đầu, lỗ tai dựng thẳng khẽ rung, nhớ lại phong phạm đại gia nói câu "Phải đưa hậu lễ" của ông Âu Dương, một thế giới mới bắt đầu mở ra.

Là một con mèo sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của tiền riêng, diễn viên khách mời sao bì được với việc buôn bán cùng đại gia!

"Meo meo~"

Lấy di động của tự chủ lại gần, Miêu bệ hạ hào hứng gõ mấy cái sau đó đẩy di động đến trước mặt ông nội Trì.

Ông cụ dại mặt nhìn một chuỗi con số trước mắt:... Kiều đại sư từng nói mèo nhà mình là linh vật. Nhưng Kiều đại sư đâu có nói nếu linh vật thành tinh thì phải làm sao!!!

 ◊◊◊◊◊◊◊ 

Chương 24:

Ăn xong bữa sáng, Miêu bệ hạ nhét đầy đồ ăn vặt vào ba lô rồi vào rừng.

Sống trong xã hội loài người đã lâu, Miêu bệ hạ cực kỳ am hiểu mấy chiến thuật như viên đạn bọc đường, vừa đấm vừa xoa, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, bắt giặc bắt kẻ cầm đầu... vân vân và mây mây. Bầy khỉ chưa hiểu sự đời sao có thể là đối thủ của pi sà~

Sau khi đưa mặt dây chuyền hình khỉ trong bộ sưu tập mặt dây chuyền 12 con giáp bằng ngọc cho thủ lĩnh của bầy khỉ, Miêu bệ hạ trong mắt Hầu đại ca từ một tên khó chơi coi tiền như cỏ rác trực tiếp thăng cấp thành tri kỉ!

Hầu đại ca kiên quyết cho rằng khỉ nhỏ bằng ngọc kia chính là dáng vẻ của nó khi còn bé.

Khỉ nhỏ xinh xắn đáng yêu và Hầu đại ca hung thần ác sát... Miêu bệ hạ dù sở hữu giá trị vũ lực siêu cao nhưng vì lợi ích to lớn hơn, nó cố gắng kiểm soát móng vuốt, thành công nhắm mắt làm ngơ.

Mặt dây chuyền khỉ nhỏ trở thành báu vật trong lòng Hầu đại ca. Hơn nữa mặt dây chuyền còn xuyên dây, nó lúc nào cũng có thể mang theo bên người, đây chính là điểm khác biệt của mặt dây này so với những thứ khác! Vì thế Hầu đại ca hào phóng mở kho chứa đồ để Miêu bệ hạ tự do tham quan.

Được rồi, ai bảo mấy đồ ăn vặt đó lại ngon như vậy chứ. Sau mấy lần giao dịch, bầy khỉ cuối cùng cũng mở ra kỹ năng "chào hàng".

Nói là kho chứa đồ nhưng thực chất chỉ là mấy đồ vật chúng nó thấy hay hay nên nhặt về chơi, chơi chán thì ném vào một góc. Mà phương pháp chơi đùa của chúng nó thì ôi thôi, cắn, bẻ, cào, ném, đập... Cho dù có thật là đồ tốt thì cũng không chịu nổi dằn vặt như thế! Viên hổ phách đưa cho tự chủ có thể lành lặn để Dao Quang phát hiện và mang trở về, tuyệt đối là bởi sự may mắn của chính nó!

Trước sự nhiệt tình chào hàng của bầy khỉ, Dao Quang nhẫn nại chọn bừa mấy thứ. Dù sao bầy khỉ canh giữ vùng đất lành, bất cứ khi nào cũng có thể phát hiện ra bảo vật. Bởi vậy, vẫn nên động viên khuyến khích một chút thì hơn.

Trở lại Trì gia, dưới ánh mắt mong chờ của ông nội Trì, Miêu bệ hạ nhảy lên sô pha, bắt đầu lục đồ trong balo.

"Pháp khí, là pháp khí! Không ngờ ông già tôi đây khi sống cũng có thể sử dụng pháp khí làm bùa hộ mệnh, vỡ một cái vẫn có thể dùng cái khác thay thế." Ông cụ ôm lấy lồng ngực phập phồng vì kích động, đến khi thấy đồ vật Miêu bệ hạ lấy ra, suýt nữa thì phun máu.

Đây chẳng phải là con dấu (con triện) của lão à?

Vì con dấu này chỉ dùng khi nhàn rỗi vẽ tranh nên bị mất lão cũng không hao tâm tổn trí đi tìm. Nhưng nào có nghĩ nó sẽ ở chỗ Dao Quang kia chứ! Vậy mới nói "cướp nhà khó phòng", lấy đồ của lão bán lại cho lão, kiểu mua bán không cần vốn này thế mà diễn ra quang minh chính đại như vậy đấy!

Đối với oán niệm của ông cụ, Miêu bệ hạ thờ ơ.

Trong từ điển của Miêu bệ hạ, tất cả đồ cướp được đều là của mèo!

Đối mặt với "thế lực tà ác" này, ông cụ cũng không cần cốt khí làm gì, thấy Miêu bệ hạ không để ý đến mình, ông cụ nhanh chóng cất con dấu vào túi gấm, giấu kỹ.

Hạnh phúc là khi có sự so sánh, khi thấy đồ vật miêu bệ hạ chuẩn bị cho lão Âu Dương là một chiếc khuyên tai ngọc, ông cụ Trì cảm thấy thật an ủi.

Ông cụ Âu Dương: "... ... Kiều đại sư, ngài, ngài ấy sao lại đưa khuyên tai cho ông?"

Ông cụ Trì đơ 3 giây, sau đó thở dài, "Aizz, thứ này là xin cho bà nhà tôi, nhưng cuối cùng lại không kịp dùng..."

Ông cụ Trì nói liều, cũng không thể nói với người ta đây là đồ buôn bán của mèo nhà mình đúng không? Ngay từ đầu ông bạn già đã hiểu lầm đây là đồ của Kiều đại sư. Thôi thì đâm lao phải theo lao, ai lại dám đặt cả đống tiền vào một con mèo chứ? Dẫu sao Kiều đại sư đang ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó tu tiên, cũng chẳng về nước ngay được ╮(╯▽╰)╭

Ông cụ Âu Dương cảm động không thôi, "Lão Trì, lão thật trượng nghĩa! Đúng là bạn chí cốt!"

#

Xế chiều hôm đó, Âu Dương Sâm tỉnh lại. Ông cụ Âu Dương cất kỹ chiếc túi đựng khuyên tai vào bên người cháu trai. Ông cụ cảm thán mãi, đúng là pháp khí của cao nhân có khác, hiệu quả tức thì. Vừa tiếp xúc với hoa tai, sắc mặt cháu trai của ông liền tốt lên nhiều lắm, trông rất có tinh thần.

Thực tế, chỉ bằng năng lượng ít ỏi trong chiếc khuyên tai thì không thể giúp bệnh tình của Âu Dương Sâm tốt lên ngay được. Chủ yếu là vì sự thành công của lần mua bán đầu tiên này, Dao Quang mới trộm vỗ một cái vào ót anh ta.

Bệnh tình của Âu Dương Sâm so với tự chủ nhà hắn thì quá đơn giản.

Hiếm ai có thể xuống tay với lực lượng tà ác bám vào người Âu Dương Sâm, nhưng với Dao Quang bệ hạ thì khác. Sau khi khôi phục ký ức thì chẳng hiểu đã mở ra kỹ năng gì mà loại năng lượng nào pi sà cũng có thể hấp thu.

Còn thân thể bị hao mòn suốt một năm ròng của Âu Dương Sâm thì từ từ điều dưỡng là được. Chuyện tiếp theo Miêu bệ hạ không rảnh quan tâm.

Tiệc tiếp đón hôm qua vì Âu Dương Sâm ngất xỉu mà không thể tiến hành. Hôm nay Âu Dương Sâm không chỉ tỉnh lại, tử khí đè nặng trên ngực cũng biến mất. Ông cụ Âu Dương quá đỗi vui mừng, nhất định đòi mở tiệc chiêu đãi trên dưới Trì gia.

Khi đến nhà họ Trì, ông cụ Âu Dương có dẫn theo vài đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng mang theo không ít. Ban đầu là định để ông bạn nếm thử mấy món ăn dưỡng thân mà mình tâm đắc, nhưng giờ vừa muốn cảm ơn ông bạn, vừa muốn chúc mừng cháu trai khỏi bệnh, lão lại càng phung phí, bổ sung thêm một đống đồ đến đây.

Bữa tiệc tối nay món nào cũng có giá trị xa xỉ. Thế nhưng khi ông cụ Trì lấy ra rượu linh xà trân quý, lão Âu Dương rốt cuộc bị knock out..

Có Miêu bệ hạ mở quẻ, đại gia cũng chẳng bì được ╮(╯▽╰)╭

#

Sức khỏe Âu Dương Sâm tốt lên, ông cụ Âu Dương mới có tâm trạng tìm ra kẻ nào to gan lớn mật dám bán huyết ngọc có vấn đề cho lão để tính sổ. Không biết thì không sao, chứ biết mà vẫn bán thì ông cụ Âu Dương cam đoan sẽ cho tất cả bọn họ đi đào quặng cả đời!

Âu Dương Loan Loan cũng vui vẻ, dồi dào tinh lực lên mạng đại chiến ba trăm hiệp với antifan của Quý Thung. Bởi sức chiến đấu quá cao nên 'chiến trường' nào cũng có mặt cô nàng, rồi lại kéo thêm một đống antifan cho thần tượng nhà mình, sau đó tiếp tục lấy một địch trăm cắn lại bọn họ, cứ thế cứ thế thành một vòng tuần hoàn không ngừng.

Mèo Dao Quang đi theo tự chủ đến công ty. Tự chủ bận xử lý văn kiện, nó nằm úp sấp trên ghế salon lướt mạng. Làm thầy đồng chuyên kinh doanh bùa hộ mệnh lậu dưới danh nghĩa của Kiều đại sư, nó cuối cùng cũng mua được chiếc ipad mới tinh này.

Mạng xã hội hôm nay đang nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.

Nguyên nhân là trong bài tuyên truyền phim mới của Quý Thung, có một cư dân mạng hết lần này đến lần khác nhắc đến vấn đề đại gia bao nuôi gì gì đó.

Tiếp đó là một cư dân mạng tên Sâu bé con đứng ra chỉ trích.

Sâu bé con: Lũ ngu si các người thì hiểu cái mịe gì, hai nam thần mà thành một cặp thì quá tuyệt vời còn gì nữa!

Sâu bé con: Hahaha, tôi còn biết rất nhiều tin mật mà các người không biết đâu nhé. Hai nam thần cùng đi ăn tối, sau đó...

Giọng điệu ám muội này gợi lên lòng hiếu kỳ của vô số con người. 'Sau đó thì sao, nói nhanh cái coi', 'Có gan nhử thì có gan nói điiii'...

Đương nhiên cũng có người không hề dao động, kiên định với lập trường của mình của mình, tiếp tục ba hoa: Cũng chỉ là bình hoa di động mà thôi, không đẹp bằng xx, yy nhà tôi. Vừa đẹp vừa giỏi, chăm chỉ cố gắng đi lên bằng thực lực của chính mình, chứ không phải như ai kia...

Mắt thấy bình luận này thu hút được một số người đồng tình, Sâu bé con điên tiết. Nàng có thể thoải mái suy diễn, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu thần tượng của mình. Kẻ nào nói bậy nói bạ về Quý Thung đều phải cho ra cám hết. Lại còn dìm thần tượng nhà mình xuống để nâng người khác lên, chờ đó, bà đây sẽ cho bọn mi biết tay!

Sâu bé con: [hình ảnh], [hình ảnh], [hình ảnh]...

Sau đó toàn thể dân mạng bùng nổ.

"Mẹ nó, đây chẳng phải là nữ thần Điềm Điềm nhà tui hay sao. Mau bỏ tay heo kia ra khỏi đùi nữ thần!"

"Đây là cái gì, đây là cái gì! Tiểu thịt tươi Ngạch Tích của tuiiiii. Bà cô gì khú già khắm này cũng định trâu già gặm có non hả! Huhu, làm sao để cứu Ngạch Tích đây..."

"Giời ơi anh này không phải vừa kết hôn à, hôm trước còn đưa vợ lên show truyền hình, thắm thiết lắm mà."

"Huhuhuuuuu, đây không phải là sự thật!"

"Minh tinh, người mẫu trẻ, ca sĩ, người thành phố cũng thật lắm trò. Liếm màn hình, liếm màn hình, liếm màn hình~"

Sâu bé con: Hahahaaaaaaaaaaaa, lũ ngu si các người đã thấy chưa, làm gì có đại gia nào đẹp trai bằng đại gia của anh Sâu nhà tui! Mấy người gato với anh Sâu chứ gì~

Mèo Dao Quang: ... Nằm cũng có thể trúng đạn nghĩa là gì, Quý Thung xui xẻo, ra đi thanh thản nhé~

Sâu bé con đầu óc có vấn đề này chắc không phải là Âu Dương Loan Loan chứ?

Miêu bệ hạ ngẩng đầu nhìn trời, hình như cô nàng đã từng giới thiệu về mình như vậy.

Nhưng cũng chẳng cần thắc mắc lâu, ngay lập tức Sâu bé con kéo đến biết bao cừu hận đã dùng một đoạn video chứng minh thân phận của mình. Trong video, một con vẹt anh vũ lòe loẹt đang cố sức gào thét trước màn hình: đồ ngốc! đồ ngốc! đồ ngốc...!

Tiếng kêu quen thuộc kia chẳng phải là thằng đệ số 2 thường xuyên bị Miêu bệ hạ chấn chỉnh – vẹt Bằng bằng hay sao!

Mà gần đây chơi thân được với vẹt Bằng Bằng cũng chỉ có Âu Dương Loan Loan.

"Meo meo~" Miêu bệ hạ ôm bụng cười lăn cười bò trên salon.

Hình ảnh một con mèo miệng liệt đương cười không ngừng khiến người ta cảm thấy vui vẻ hay đáng sợ thì còn tùy vào cảm nhận của mỗi người. Haha~

"Dao Quang bệ hạ đang xem gì mà vui thế?"

Trì Hử làm xong việc đi ra sofa ôm mèo Dao Quang lên.

Dao Quang ngẩng đầu, rất tự nhiên hôn chụt một cái lên môi tự chủ.

Cái hôn này cũng chẳng có gì khác biệt so với vô số lần thân mật trước đây, nhưng lại khiến Trì Hử có chút xấu hổ.

Đêm đó bên bờ ao khi Dao Quang hấp thu năng lượng, Trì Hử đứng chờ trong nhà thủy tạ đã nhìn thấy một dáng hình hư ảo...

Mái tóc dài màu bạc như phát sáng trong đêm, thân hình cao lớn và khuôn mặt hoàn mỹ đến không tưởng. Trong không khí ngập tràn tính xâm lược, đôi mắt màu kim lục sắc bén dần hé mở mang theo ma lực đầy mê hoặc... Dáng vẻ ấy khiến người ta phải cảm thán, nếu con người có thể tiến hóa đến mức độ cao nhất, chắc hẳn sẽ giống anh ta...

Bóng dáng ấy chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất rất nhanh, chính bản thân Dao Quang cũng không phát hiện ra. Nhưng cảnh tượng thoáng qua này lại in hằn trong tâm trí của Trì Hử, rõ ràng đến từng chi tiết.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro