Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Kết thúc việc 'đi săn', cuối cùng là Miêu bệ hạ ngồi xe cảnh sát về nhà.

Bạch Băng giải quyết thành công vụ án trộm cướp tại xưởng ngọc ở thành phố kế bên, thu được một số tang vật, đồng thời bác bỏ lời đồn ma quái mà bọn tội phạm tung ra hòng che dấu xưởng ngọc phi pháp, ngăn cản ngọc phẩm giả chứa nhiều hóa chất độc hại tràn vào thị trường. Cũng bởi vì trong sơn động chứa rất nhiều hóa chất độc hại, đội trưởng Bạch mạo hiểm... à không, là vì việc nước chẳng ngại hi sinh, cùng các đồng đội anh dũng quả cảm không màng hiểm nguy nhanh chóng phá án, bắt giam nhóm tội phạm trộm cướp, làm hàng giả, giết người (vì chia của không đều mà giết hại lẫn nhau). Đồng thời vụ án mất tích điều tra trước đó cũng được làm sáng tỏ.

Quân hàm của đội trưởng Bạch lại thăng lên một bậc.

Cảnh cục còn đặc biệt trao huy chương anh dũng bình thường chỉ dành cho chó nghiệp vụ xuất sắc cho Miêu bệ hạ.

Đó là bởi trong báo cáo, đội trưởng Bạch đã trình bày như thế này: Nhờ có Miêu bệ hạ phát hiện vòng tay có chứa chất độc nên đã thành công ngăn cản người đeo vòng bị hại. Tiếp đó, anh dũng xông pha trong sơn động, phát hiện nơi ẩn nấp của bọn tội phạm, phát hiện ra vật chứng, đồng thời hỗ trợ tìm kiếm thi thể. Cũng nhờ có Miêu bệ hạ mà anh mới có thể duy trì tỉnh táo khi rơi vào ảo giác do khí độc gây ra.

Nói tóm lại, đến chó nghiệp vụ cũng không dám đi vào, thế nhưng chú mèo trắng tên Dao Quang không chỉ anh dũng quả cảm mà còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!

Trước chí hướng rộng lớn, mạnh mẽ như vậy, không trao tặng huân chương cho Miêu bệ hạ, biết ăn nói thế nào với quần chúng nhân dân!?

Cho nên, bây giờ Miêu bệ hạ cũng coi như là... mèo nghiệp vụ ngoài biên chế, nhỉ?

Đối với chuyện này, Miêu bệ hạ bày tỏ rằng tâm tình của trẫm rất phức tạp. Ngày xưa ở nước ngoài lăn lộn giang hồ... khụ... lăn lộn xã hội, trong thời kỳ đỉnh cao ấy, mọi người đều cung kính gọi hắn một tiếng "Miêu gia" đấy!

Chờ đến khi tin tức mèo nhà "nam thần quốc dân" Trì Hử dành được huân chương anh dũng phát tán, từ khóa "Miêu bệ hạ" nhanh chóng càn quét khắp mặt trận Internet.

Dẫu cho câu chuyện cách sự thật rất xa cũng không có bằng chứng cụ thể nhưng chẳng thể ngăn nổi sự nhiệt tình của quần chúng, chỉ với vài tin đồn vụn vặt đã đủ để mọi người tự suy diễn tất cả.

"Giám đốc nuôi mèo, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết là hàng tuyển, chắc chắn đã được huấn luyện đặc biệt, không thì sao xứng với giám đốc chớ~"

"Chính xác! Nam thần nhà tôi nuôi mèo nó phải ở đẳng cấp khác chứ lị!"

"... Nghe nói được đào tạo trong trường huấn luyện chó nghiệp vụ chuyên nghiệp đấy!"

"Bảo sao trong tiệc thú cưng Miêu bệ hạ lại toàn năng thế! Những vật cưng đó sao có thể sánh bằng Miêu bệ hạ! Bảo sao Miêu bệ hạ lại giúp chó nghiệp vụ làm việc, chắc chắn là vì tình đồng chí đồng cam cộng khổ!"

"Ha ha ha, cảnh sát mèo~"

"Không đúng không đúng, boss chảnh mèo như vậy, sao có thể giúp đỡ họ nhà cún được chớ? Lầu trên viết sai kịch bản rồi, phải là cướp việc của chó nghiệp vụ, rồi khinh thường chúng nó, đi vào con đường yêu nhau lắm cắn nhau đau mới chuẩn!"

Mây đen giăng kín trên đầu Miêu bệ hạ đang ôm máy tính bảng:... Đậu má!

Trì Hử thì lại được từ khóa "cảnh sát mèo trắng" gợi ý, nhanh chóng sai người chế tác trang phục cảnh sát cho một người một mèo, sau đó đến cửa hàng thú cưng Điềm Tâm chụp ảnh.

Thưởng thức tự chủ mặc cảnh phục đầy mê hoặc, Miêu bệ hạ với năng lực chữa thương mạnh mẽ nhanh chóng hồi phục, coi như đang chơi game nhập vai vậy~ (ノへ ̄ )

#

Từ khi chơi đùa vui vẻ với Miêu bệ hạ tại tiệc thú cưng, trình diễn một màn ân ái trước mặt mọi người, thông tin Trì đại thiếu gia đang dần bình phục không còn là bí mật. Cũng theo đó mà xuất hiện đủ các loại xã giao. Buộc phải đi thì đi, không thì lấy lý do sức khỏe từ chối, ví dụ như đám cưới con trai cưng Tề Bân Úc của bác gái Úc Liên – con gái lớn của ông ngoại.

Lại nói tiếp, người con gái lớn này của cụ Úc là chị gái cùng cha khác mẹ với 3 nam 1 nữ nhà ông cụ.

Ông cụ Úc sinh ra ở vùng nông thôn, cha mẹ mất sớm, kết hôn chưa được bao lâu thì nhập ngũ. Trước đây đường xá khó khăn, thông tin không nhanh nhạy như bây giờ, ông cụ Úc lại vào nam ra bắc chinh chiến, rất khó giữ được liên lạc với người nhà.

Đợi đến khi đứng vững trong quân ngũ, muốn quay về tìm lại chốn xưa thì người vợ năm ấy lại nghĩ ông chết rồi, đã theo người tái giá vài năm nay rồi.

Thời ấy trường hợp như vậy không hiếm, ông cụ Úc và vợ...à... vợ trước đều thấu tình đạt lý, sau khi cùng nhau thương lượng thì quyết định đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.

Năm 20 tuổi, Úc Liên tìm đến nhà họ Úc nhận thân. Được rồi, tên này là bà ta tự sửa, tên gốc là Phùng Đại Nha.

Mẹ Úc Liên trước khi chết nói ra thân thế của bà ta, chắc là nghĩ cuộc đời vô thường, nhà chồng lại lắm "cực phẩm", đến tình huống bất đắc dĩ con gái cũng có chỗ để dựa vào.

Kết quả là Úc Liên quyết định rất dứt khoát, một người cha có địa vị ở thủ đô và một người cha chân lấm tay bùn nơi thôn quê, không cần nghĩ cũng biết nên chọn bên nào.

Ông cụ Úc đột nhiên có một đứa con gái lớn như vậy, chắc chắn là kinh nhiều hơn hỉ, nhưng cũng chính vì thế mà càng thêm áy náy với người vợ trước. Thời thế loạn lạc, chồng không ở bên, một thân một mình nuôi con khó khăn biết bao, tái giá sớm, chỉ sợ phần nhiều là do sắp không trụ nổi. Mà khi ông áo gấm về quê, bà ấy cũng chẳng than trách một câu.

Ông cụ Úc mang theo sự áy náy và tâm lý bồi thường, trắng đêm làm công tác tư tưởng với vợ và các con, cuối cùng cả nhà đều biểu thị sự chào đón và tiếp nhận với Úc Liên.

Sau đó, bọn họ đã được trải ngiệm sức chiến đấu kinh hồn của Úc Liên. Đây chính là kinh nghiệm rèn giũa đúc kết trong ngôi nhà toàn 'cực phẩm' của Phùng gia đó!

16 tuổi, Úc Liên kết hôn sinh con, một trai một gái. Nhưng từ khi đến nhà họ Úc, giường cao gối mềm, áo gấm lụa là, nơi nơi chốn chốn đều có người bợ đỡ, phồn hoa rực rỡ như thế thì sao còn nhớ được chuyện cũ nơi quê nhà? Huống chi bà ta còn coi đó là vết nhơ của cuộc đời mình.

Lúc ông cụ Úc biết con gái lớn đã có chồng có con ở quê thì bà ta đang tính chuyện cưới xin với người chồng hiện tại là Tề Thừa Chí.

Ông cụ Úc tức gần chết, nhất quyết không đồng ý chuyện cưới xin của 2 người đó, đồng thời cho người về quê đón con rể, cháu trai cháu gái lên thủ đô. Không ngờ đến nơi thì nhận được tin tức chồng con của Úc Liên đã lên tìm bà ta từ tháng trước, nhưng cả 3 đều qua đời vì tai nạn giao thông.

Từ ấy, tình cảm của ông cụ Úc đối với Úc Liên triệt để nguội lạnh.

Ông có thể bao dung sự thô thiển kém hiểu biết, chanh chua nhỏ mọn của Úc Liên, có thể bỏ qua việc bà ta ngấm ngầm bắt nạt em nhỏ, nói xấu mẹ kế, châm ngòi ly gián quan hệ giữa ông và vợ con. Tất cả chuyện này đều có thể lấy lý do quá khứ không được học hành đàng hoàng để bao biện, chỉ cần kiên nhẫn, từ từ giáo dục là được.

Nhưng thực sự ông cụ không thể chấp nhận nổi hành vi khinh phú phụ bần, thậm chí còn...còn... của đứa con gái hỏng từ trong trứng này!

Vì vậy từ sau khi Úc Liên kết hôn, trừ khi có việc quan trọng, ông sẽ không gọi con gái lớn về nhà chứ đừng nói đến chuyện mong mỏi bà ta báo hiếu tuổi già. Đến khi con gái út Úc Lan ra đời, có so sánh mới thấy sự khác biệt, khoảng cách giữa ông với Úc Liên lại càng xa.

Đời này Úc Liên ghét nhất là Úc Lan, sau khi Úc Lan qua đời, đối tượng tự động chuyển sang con trai Trì Hử của cô. Đều là cháu ngoại, dựa vào đâu lại có đãi ngộ khác biệt như thế? Trong lòng ông cụ, con trai bà còn không bằng một góc của con ma ốm đó!

Khá lâu sau khi Úc Liên kết hôn với Tề Thừa Chí mới có con, đến năm 40 tuổi mới sinh Tề Bân Úc nên cưng tận trời. Chịu ảnh hưởng của mẹ mình, từ bé Tề Bân Úc đã ưa tranh cao tranh thấp với đứa em họ kém mình cả chục tuổi là Trì Hử, câu cửa miệng chính là: 'Đều là cháu ngoại, dựa vào đâu mà...#@%$$^%%!'

Mãi đến gần 2 năm trước, đứa em trai ngoài giá thú của Tề Bân Úc bỗng ngày càng được gia chủ coi trọng. Cảm giác được nguy cơ tiềm ẩn, gã mới bắt đầu lôi kéo lực lượng, thái độ ghét ra mặt khi xưa cũng phải thay đổi, tỏ ý lôi kéo với em họ.

Năm nay Tề Bân Úc 35 tuổi, đây đã là lần kết hôn thứ tư của gã.

Cha chú trong nhà không muốn tham dự hôn lễ của mình, Tê Bân Úc cũng thức thời không mời họ, chỉ phát thiệp cho thế hệ đồng lứa.

Đám cưới được tổ chức tại một hòn đảo nhỏ. Trời xanh, cát trắng, nắng vàng, đúng gu của lớp thanh niên.

Là 2 người quan trọng nhất của họ nhà trai mà Tề Bân Úc muốn mời đến, Trì Hử và Úc Hạo đã có mặt từ 2 ngày trước.

Úc Hạo là đại diện của Úc gia, theo như lời anh ta nói thì nhà họ Úc chỉ có mình anh là rảnh thôi.

Bãi cát trắng mịn, trời xanh không gợn một bóng mây, những hàng cọ xanh biếc bao lấy một không gian độc lập trên bờ biển, hai người nằm song song dưới tán cây, câu được câu chăng.

Úc nhị thiếu vẫn hết sức chấp nhất với danh hiệu "Đệ nhất hoàn khố", tham dự hôn lễ của Tề Bân Úc chỉ là thứ yếu, mục đích chính của chuyến đi lần này là hẹn với Thích Cẩm Ninh - Thích nhị thiếu chơi trò "Nguyệt Viên Chi Dạ, Tử Cấm Chi Điên". Nơi này không có Tử Cấm Thành nhưng có hoang đảo, có rừng cây, có thuyền cũng có biển. Đến lúc đó mỗi người một đội, có không ít thứ để so tài. Kẻ thua phải lau giày cho người thắng!

(*Đầy đủ của câu này là: Nguyệt Viên Chi Dạ, Tử Cấm Chi Điên, Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên. Đây là câu nói xuất phát từ ước chiến sinh tử giữa Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết trong tác phẩm Lục tiểu Phụng của Cổ Long. Đại ý của nó là: Trong đêm trăng tròn, trên nóc của Tử Cấm Thành, hai đại cao thủ quyết một trận sinh tử, Tây Môn Xuy Tuyết với tuyệt kỹ Nhất Kiếm Tây Lai so tài cùng Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành.)

"Thằng nhãi Thích Cẩm Ninh này không đáng mặt con nhà gia giáo chút nào, thuê báo chí viết bài bịa đặt linh tinh hãm hại chú em, thật quá hèn hạ! Duyên Niên yên tâm, anh nhất định sẽ cho hắn thua tụt quần, quỳ xuống lau giày cho chú!"

"Tề Bân Úc ngu si đầu óc có vấn đề vãi cớt, lấy vợ để nối dõi tông đường à? Hahaha, đây là lần thứ bốn rồi, anh đây chống mắt lên xem lão sinh được cái gì không."

"Phụt!"

Một con mèo trắng ngoi lên mặt nước, đẩy một xác trai (con trai nhả ngọc ý) to bằng bàn tay lên bờ.

Úc nhị thiếu đang luyên thuyên bị kẹt băng: Còn lặn được xuống nước nữa? ( ̄□ ̄) Mỗi lần thấy con mèo này, anh chỉ biết câm nín.

****

Chương 30:

Rũ rũ nước biển trên người, Dao Quang nhảy lên ghế nằm trên bờ của tự chủ nhà mình. Trì Hử lấy khăn lau người cho nó.

Úc nhị thiếu không nhịn được xán lại: "Anh thấy Miêu bệ hạ nhà chú hình như lại lớn thêm hay sao ấy?"

"Duyên Niên này, chú có chắc nó là mèo không, sao càng lớn càng giống... hổ con? hay báo con? Mà cũng không phải. Trông như bản thu nhỏ của một loài động vật họ mèo nào đấy... À, mà ngẫm lại thì cũng chỉ có mèo là giống nhất thôi nhỉ?" Úc Hạo xoa cằm, hứng thú dạt dào đánh giá Miêu bệ hạ.

"Hay là đột biến gen? Lai giống? Duyên Niên xem này, khung xương của nó..." Úc Hạo vươn tay ra, chuẩn bị xách cái ót của Miêu bệ hạ lên để chứng minh cho luận điểm của mình.

Miêu bệ hạ vốn đang híp mắt tận hưởng sự phục vụ của tự chủ bực bội hé mắt, móng vuốt sắc bén dưới đệm thịt bắn ra, mắt mèo màu kim lục nhìn chằm chằm vào Úc Hạo, như người thợ săn đang quan sát con mồi của mình.

"Ha ha..." Úc Hạo yên lặng rụt tay về, "Rút lại lời nói lúc nãy, Duyên Niên xem Miêu bệ hạ này: cốt cách thanh kỳ, khí độ nghiêm nghị, chắc chắn là hậu duệ của thần thú thượng cổ, như là Bạch Hổ chẳng hạn!"

Trì Hử hơi cong khóe môi: "Anh yên tâm, Dao Quang bệ hạ chỉ dọa vậy thôi. Nếu muốn ra tay, nó sẽ không để anh nghĩ nhiều vậy đâu."

Úc Hạo: Em họ à, chú có chắc đây là an ủi, chứ không phải coi anh như miếng thịt nằm trên thớt đấy chứ? ( ̄ー ̄)

Được rồi, đối với khuôn mặt gió nhẹ mây trôi, trong trẻo như ánh trăng của em họ, Úc nhị thiếu cũng đành chịu thua.

Ông cụ Úc là quân nhân, phương pháp giáo dục con cháu y hệt luyện binh. Trong thế hệ cha chú, chỉ có cô út Úc Lan là con gái, của ít là của hiếm nên được cưng chiều hết mực, hưởng đãi ngộ 'con gái diệu'. Còn đến đời con đời cháu như bọn hắn, con gái nhiều hơn, không còn là của hiếm nữa, vì vậy ông cụ đối xử bình đẳng. Mặc kệ là nam hay nữ, đều ăn đánh mà lớn! Mỗi người ra ngoài đều có thể lấy 1 địch 5!

Cho tới giờ, ngoại lệ duy nhất cũng chỉ có cháu ngoại trai Trì Hử mà thôi.

Ở nhà họ Úc, con trai, cháu trai, cháu gái đều giống y sì ông cụ Úc, nam thì mày kiếm mắt sáng, nữ thì mày rậm mắt to, người duy nhất thừa hưởng khí chất dòng dõi thư hương của bà cụ Úc chỉ có con gái út Úc Lan, và giờ có thêm Trì Hử.

Hai người trước đó đều mất đã lâu, cháu ngoại trai Trì Hử liền trở thành vật quý cần được bảo hộ của cụ Úc. Ai dám động đến cái móng tay của anh thì chết với ông! Không tranh nuôi cháu với ông cụ Trì, đấy chẳng qua là ông tự biết mình biết ta, năng lực nuôi trẻ của mình thế nào ông rõ chứ. Trì Hử yếu như thế, ông cũng lo mình sơ ý nuôi chết cháu ngoại chứ bộ ╮(╯▽╰)╭

Nói tóm lại, luận địa vị của 2 người trong nhà, hàng đại trà như Úc nhị thiếu cảm thấy mình vẫn còn hết sức yêu đời, thật tâm không dám đụng đến hàng kiệt tác như Trì Hử.

Mắt to trừng mắt nhỏ với một người một mèo một lúc, Úc nhị thiếu thích náo nhiệt không thể ngồi yên một chỗ, nhanh chóng chạy đi tìm người lập team vui chơi.

Ngược lại, Trì Hử hết sức hưởng thụ sự yên lặng như vậy. Bãi biển này chỉ có biệt thự nghỉ dưỡng của họ ở phía sau, ngoại trừ Úc Hạo, rất khó bị người khác làm phiền. Trời trong nắng ấm, biển xanh cát trắng nắng vàng, cứ ngỡ lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Trì Hử ôm Miêu bệ hạ nằm dài trên ghế, nhắm mắt hưởng thụ gió nhẹ đìu hiu...

Trì Hử không ăn tối cùng mọi người, anh gọi người đưa nguyên liệu đến biệt thự, tự mình xuống bếp làm đồ ngon cho Miêu bệ hạ.

Bề ngoài biệt thự trông như nhà tranh mái cọ thời tiền sử nhưng nội thất bên trong lại rất hiện đại, tinh tế, đầy đủ mọi thứ.

Cái gọi là món ngon thật ra cũng không khó chế biến, cho dù Trì đại thiếu không hay xuống bếp cũng có thể xử lý thoải mái.

Bước đầu tiên, tráng trứng thật đều.

Bước thứ hai, phết lên trứng cá muối mà Dao Quang thích ăn.

Bước thứ ba, ăn.

"Meo meo~"

Quá trình tuy đơn giản nhưng Miêu bệ hạ vẫn cổ vũ hết lòng, nhanh chóng xử lý xong phần mình, sau đó thèm thuồng nhìn về phía tự chủ, tỏ vẻ muốn ăn thêm nữa. Trì Hử chia hơn một nửa phần của anh cho nó.

Âm thanh báo tin nhắn đến vang lên, Trì Hử mở tin nhắn được gửi từ một dãy số xa lạ, nội dung: Xuất hiện một thầy phong thủy bên cạnh Thích Cẩm Ninh, nghe nói bản thân 'gặp Thủy là vượng' nên gã ta hẹn Úc Hạo ra đảo, âm mưu làm bẽ mặt Úc thiếu trên biển. Thầy phong thủy kia khá có bản lĩnh, thiếu gia cẩn thận.

Trì Hử khẽ nhướng mày, quả nhiên Thích Cẩm Ninh dạo này nhàn quá, không uổng công anh tìm người chơi với gã.

Bỏ qua tin tức vừa rồi, một người một mèo tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

#

Ngày cử hành hôn lễ của Tề Bân Úc.

Tề gia là gia tộc nhất lưu, cha của Tề Bân Úc - Tề Thừa Chí, tuy chỉ là chi thứ của Tề gia nhưng từ nhỏ đã sống ở nhà chính, sự nghiệp khá thành công, cũng có chút tiếng nói trong tộc.

Dựa vào mặt mũi hai nhà Úc - Tề, Tề Bân Úc phát thiệp mời khắp nơi, người đồng lứa trong giới đều được hắn mời tới. Theo như yêu cầu của cô dâu Diêu Tuyết đang bầu 6 tháng, hôn lễ phải tổ chức thật lãng mạn, thật xa hoa, thật hoành tráng...

Vốn ý của Tề Bân Úc và mẹ anh ta thì Diêu Tuyết đang có bầu nên nghỉ ngơi trong nhà, sinh xong rồi thì thích phô trương thế nào cũng được. Nhưng khổ cái cô dâu rất có chủ kiến, hết sức sáng tạo, lại còn là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ.

Ai chẳng biết Tề Bân Úc mong có con muốn điên rồi, nhị thế tổ nhà người ta ăn chơi đàng điếm đều nghĩ biện pháp tránh thai, hắn lại khác, chưa bao giờ tiết kiệm nòng nọc, còn phóng túng phát ngôn rằng ai sinh được con trai cho hắn, người đó chính là Tề phu nhân!

Sau khi Diêu Tuyết và Tề Bân Úc làm một nháy, ngoài ý muốn tạo người thành công.

Một đám nhị thế tổ rượu chè say sưa rồi rủ nhau chịch xã giao xem đứa nào trúng thầu, chẳng ngờ kiên trì ra kết quả, Tề Bân Úc muốn có con đến sắp phát điên rồi chứ gì? Trời cao thành toàn cho ngươi đó~

Khụ, tuy rằng quá trình mang thai có hơi phức tạp, nhưng đối với hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc đã bao lần thất vọng mà nói, quan trọng nhất vẫn là kết quả. Diêu Tuyết trích nước ối kiểm tra DNA, đứa bé đúng là con của Tề Bân Úc, lại còn là con trai!

Để có thể nối dõi tông đường, Úc Liên đã thay cho Tề Bân Úc 3 lượt vợ, Diêu Tuyết là cô vợ thứ 4.

Chỉ cần không phải đồ ngu cũng biết không nên tin lời hứa hẹn suông của mẹ con nhà này. Cầm tiền thì sợ tiền rơi, cầm tờ A4 đời đời ấm no! Danh chính ngôn thuận, ngồi đúng chỗ nên ngồi mới là thượng sách! Trong bụng có bảo bối, không nhanh cáo mượn oai hùm, việc xong rồi không có cơ hội lần 2 đâu!

Lại nói tiếp, hai mẹ con nhà này trên con đường tìm con nối dòng cũng thật xui xẻo.

Úc Liên bốn mươi tuổi mới sinh được Tề Bân Úc.

Tề Bân Úc càng khoa trương hơn, làm đủ các loại kiểm tra, thân thể cả nam lẫn nữ đều không có vấn đề, nhưng hoặc là không đậu thai hoặc là bị sinh non một cách khó hiểu, vất vả đợi đủ 9 tháng 10 ngày thì lại là thai chết... Nhìn đồng bọn ra ngoài chơi bời phải chú ý cẩn thận, Tề Bân Úc cảm thấy hết sức bi kịch..

Tất nhiên, hôn lễ tổ chức hoành tráng thế này còn là vì Tề Bân Úc muốn ra oai phủ đầu với thằng em ngoài giá thú không biết chui ra từ đâu kia, cho nó chiêm ngưỡng sức mạnh của mình.

Tiếc rằng đời không như là mơ, tình không như là thơ~ Không phải cứ muốn là được!

Khi nhìn thấy Tề Hoằng theo sau Thích Cẩm Ninh - Thích nhị thiếu đi vào, thấy hắn được Thích Cẩm Ninh coi trọng, Tề Bân Úc đen mặt. Chỉ là một thằng con riêng, thế quái nào lại được nhà chính coi trọng, giờ còn ôm thêm cái đùi Thích Cẩm Ninh! Nếu không phải Tề Bân Úc còn có tí đầu óc, chắc chắn hắn đã phun ra câu cửa miệng kinh điển của mình: Dựa vào đâu mà...#@%$$^%%!!!!!

"Chúc mừng Tề đại thiếu lại được làm tân lang."

Thích nhị thiếu chúc mừng qua quýt, nói xong rồi không đợi Tề Bân Úc phản ứng, đi về phía Úc Hạo và Trì Hử.

Thích Cẩm Ninh cũng khá đẹp mã, dùng lời của Úc Hạo mà nói thì nếu đi đóng phim, cái mặt này rất hợp diễn vai mặt người dạ thú, bên ngoài nhã nhặn bên trong thối nát. Khuyết điểm duy nhất chính là hơn lùn.

Thấy Úc Hạo và Trì Hử, nụ cười của Thích nhị thiếu chân thật hơn nhiều: "Lâu rồi không gặp, những người bạn của tôi. Nhất là Duyên Niên, nghe nói chú em khỏe rồi hả, thật mừng quá, sau này ra ngoài chơi với anh họ em nhiều hơn nhé."

Úc Hạo không có thói quen nói chuyện khách sáo với đối thủ một mất một còn, đánh người đánh thẳng mặt, chửi người chửi đúng chỗ đau: "Thích lùn* hôm nay uống nhầm thuốc à?" (Nguyên văn là 'Thích tiểu nhị', ý chỉ bạn Thích thấp bé, nhỏ con nên mình dịch thoát ra là Thích lùn nhé)

Thích nhị thiếu sầm mặt, nhưng vẫn nhịn.

Trước mắt bao người, phải duy trì phong độ! Thích Cẩm Ninh cảm thấy mình không nên so đo với hạng người man rợ ngu si tứ chi phát triển như Úc Hạo. Cũng không phải Thích nhị thiếu bỗng trở nên khoan dung độ lượng, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với người họ Úc nào đó, mà là tiên liệu được sự xui xẻo sau khi một mất một còn với hắn, nghĩ thôi đã hãi. Thôi thì gia đang vui, tha thứ cho ngươi đó! Nghĩ như vậy, nụ cười của Thích nhị thiếu cũng hiền lành hơn: "Đảo bên cạnh đang mò ngọc trai, buổi chiều qua chơi tí chứ?"

Tính tình Úc nhị thiếu ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết nhưng không có nghĩa là không có đầu óc, thấy Thích Cẩm Ninh cười như con chồn, cười nhạo: "Thích lùn, mi là cái đức hạnh gì, anh Úc của mi còn không biết chắc? Cười ghê tởm như thế là có ý đồ gì hả?"

Thích Cẩm Ninh nhìn Úc Hạo, hơi khiêu khích: "Chẳng qua là muốn làm tí cá cược với Úc nhị thiếu cho đỡ buồn, xem ai may mắn hơn thôi. Ngọc giấu trong xác trai, gian lận thế quái nào được? Sao nào? Không lẽ dạo này túng thiếu quá, chút trò vặt này cũng không dám chơi hả?"

"Ồ! Có gì mà không dám? Thích lùn mi càng sống càng thụt lùi." Úc Hạo tiếp nhận khiêu chiến của Thích Cẩm Ninh không chút do dự.

Tuy rằng trực giác biết Thích Cẩm Ninh không có ý tốt, nhưng ngẫm lại, có lúc nào là gã có ý tốt chứ? Úc Hạo không thèm nghĩ nhiều, binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn là được.

Thấy Úc Hạo đồng ý, Thích Cẩm Ninh chuyển mắt sang phía Trì Hử. Thích nhị thiếu không hề biết mình đang tự tìm đường chết nhiệt tình mời gọi: "Duyên Niên cũng tới chơi nhé? Cũng tiện cứu trợ cho ông anh họ của chú em luôn~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro