Chương 47 + 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47:

Thích Cẩm Ninh nằng nặc đòi chơi xúc xắc phạt rượu, khiến trùm sò làm gã tức đến nhập viện cảm thấy thật là...

Thôi được rồi, nói đi cũng phải nói lại, dù Úc Hạo không nhảy ra chọc ngoáy thì với áp lực khủng khiếp khi còn ở trong rừng, Thích Cẩm Ninh cũng phải nằm viện mấy ngày thôi. Nhưng ai bảo Úc nhị thiếu chọn thời gian khéo thế, đụng ngay phải hố bom, người ngoài nhìn vào ai chả nghĩ là do hắn.

Là đầu sỏ gây tội và người nhà của kẻ đầu sỏ, Úc Hạo và Trì Hử rất khó nói ra lời cự tuyệt với yêu cầu nho nhỏ của người bị hại.

Nếu đã không thể từ chối, Úc Hạo và Trì Hử đành phải đồng ý.

Úc Hạo cảm thấy Thích Cẩm Ninh dạo này hên vãi, trước đây gã cược cái gì cũng thua nhiều hơn thắng, giờ thì ngược lại, ai chơi xúc xắc với Thích Cẩm Ninh, cơ bản đều phải uống rượu hết! Sau đó Thích Cẩm Ninh phấn khởi kéo hắn chơi cùng, chuốc cho hắn gần một chai rượu.

Nhưng mà Úc nhị thiếu cũng thông minh lắm, thua thì thua, đợi đến lúc uống ngất ra đấy, ông đây cũng đi nằm viện, coi như hòa.

Tuy nhiên, sau khi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhập viện vì rượu, Úc nhị thiếu lại kinh ngạc phát hiện, kịch bản nào có như hắn nghĩ...

Úc nhị thiếu: ... Em họ nhà mình, quả là một sinh vật khó hiểu...

Lúc ông cố Trì di cư ra nước ngoài, thuộc hạ đi theo có đủ hạng người, thượng vàng hạ cám loại nào cũng có. Trì Hử ở bển điều dưỡng vài năm, trong thời gian đó, anh có học chút ít với một cao thủ trong giới đỏ đen, cái trò gieo xúc xắc này ấy hả, chỉ là bài nhập môn mà thôi. Kỹ thuật của bản thân vốn đã không tệ, lại thêm đá hổ phách may mắn mà Dao Quang bệ hạ đưa tặng, thật là 'vạn sự như ý, tỉ sự như mơ', muốn bao nhiêu điểm là có bấy nhiêu.

Mọi người cũng đã biết vận may của Thích Cẩm Ninh ra sao, gần như lần nào tổng điểm cũng rất cao. Thế nhưng đến lượt Trì Hử, cứ liên tục ba con 6, ba con 6, ba con 6 mà nổ... Với xác suất phản khoa này, muốn thua cũng không được.

Tất nhiên, Trì Hử cũng không định thắng mãi, mười lần cũng phải thả ba, bốn lần.

Nhưng mà, đúng vậy, cái nhưng mà này mới là mấu chốt vì sao Trì đại thiếu cứ liên tục gieo ra ba con 6.

Mỗi lần Trì Hử muốn thả, Miêu bệ hạ nằm trong ngực anh lại vỗ lên đỉnh cốc xúc xắc. Trong mắt người khác, pi sà đang tò mò ấy mà, ngoại trừ những người yêu động vật cảm thấy thật là đáng yêu thì chẳng có ai để ý. Cũng chỉ có Trì Hử là rõ ràng, mỗi lần Miêu bệ hạ nhà anh chạm vào đỉnh cốc, mặt xúc xắc sẽ tự động lật ra ba con 6.

Sự thật tàn khốc chính là như vậy đó, Miêu bệ hạ mới là cao thủ đổ xí ngầu, à nhầm nhầm, phải là cao thủ tuyệt đỉnh mới đúng!

Miêu bệ hạ vốn đã có hứng thú với loại trò chơi kêu leng ca leng keng này, lại cộng thêm thính giác và trực giác nhạy bén hơn rất nhiều so với người bình thường, từ khi theo tự chủ học đổ xí ngầu, Miêu bệ hạ chưa một lần thua. Chơi trò này với Miêu bệ hạ ư, hàng cao thủ cũng phải quỳ thua!

Vì thế, Miêu bệ hạ rất là không hài lòng khi tự chủ nhà mình cứ cố ý thua, vậy nên Thích nhị thiếu chỉ còn nước thua, thua, và thua mà thôi...

Chai rượu vang tiếp theo được mở ra, nhưng dây thần kinh hưng phấn trong đầu Thích nhị thiếu đã tới cực hạn, gã ngã phịch xuống giường, chính thức sập nguồn.

Úc nhị thiếu đang trợn mắt há mồm và những người tới thăm bệnh đứng một bên đóng vai người xem: "..."

Trái lại, y tá bác sĩ chờ ở ngoài thì vui lắm, vị thiếu gia khó chiều này cuối cùng cũng im rồi, thế giới đã thanh tĩnh trở lại!

Cứ để vị này ngủ một giấc thoải mái, nếu tỉnh dậy vẫn còn "high" thì chỉ còn cách gọi cho khoa thần kinh thôi ╮(╯﹏╰)╭

#

Trên đường về nhà, Miêu bệ hạ vô cùng vui vẻ, cho dù tự chủ có đút socola rượu pi-sà thích ăn nhất cũng không thể hãm lại cái sự sung sướng ấy. Hai chi trước quơ qua quơ lại như đang di chuyển cốc xúc xắc trong vô hình.

Đợi đến khi vào tới phòng ngủ, Dao Quang lập tức biến thành người, hứng trí bừng bừng yêu cầu tự chủ chơi xúc xắc với mình.

Trước kia cứ thắng mãi thắng mãi, thắng đến mức Dao Quang bệ hạ không còn hứng chơi nữa, rất nhanh đã ném trò này lên chín tầng mây. Nhưng hôm nay chơi lại vài ván, mặt khác hai lần cá cược với Thích Cẩm Ninh cũng đã cho hắn một gợi ý, từ đó khơi dậy hứng thú chơi đổ xí ngầu của Dao Quang bệ hạ.

Sau khi gọi người mang xúc xắc tới đây, Dao Quang bệ hạ kéo tự chủ ngồi xuống sofa, kề sát bên tai anh mà nói: "Chúng ta chơi đổ xí ngầu, ai thua phải lột một thứ trên người."

Thông báo xong cũng không quan tâm tự chủ có đồng ý hay không, Dao Quang bệ hạ đã tự nghĩ tự vui trước rồi. Trước kia hắn cứ tưởng chơi xúc xắc không có điều kiện gì cả, giờ thì biết rồi, muốn chơi thế nào cũng được... Nghĩ đến đó, Dao Quang bệ hạ cười càng tươi, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, phối với khuôn mặt dễ dàng khiến người ta mất hết lý trí, mang đến cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

Trì đại thiếu luôn hướng tới cuộc sống thanh tâm quả dục, trông thấy nụ cười ấy thì hai ngón tay giữ xúc xắc và đỉnh cốc khẽ run lên, từ khi Miêu bệ hạ nhà anh có thể biến thành người, độ mặt dày khi chơi anh, khụ, chơi trò chơi đã lên một tầm cao mới.

Không có gì bất ngờ, áo khoác, áo sơ mi, quần tây, giày, tất, đồng hồ... Tất tần tật trên người Trì đại thiếu chỉ còn lại chiếc quần lót và dây hổ phách trên cổ.

Mở cốc, Trì Hử tiếp tục gieo ra '5, 6, 6, 6, 6, 6', mà Dao Quang bệ hạ có đổ bao nhiêu lần cũng chỉ đổ ra sáu con 6.

Trì Hử mấp máy môi, anh có thể khẳng định, trước khi mở cốc, bên trong là sáu con 6, nhưng mở ra kiểu gì cũng phải có một, hai con biến thành 5, lần nào cũng thua tối thiểu. Chắc chắn do Dao Quang bệ hạ động tay động chân, nhưng cụ thể thế nào thì rất tiếc, nhân loại như anh không nhìn ra.

Dưới con mắt chăm chú của Dao Quang bệ hạ, Trì Hử hơi chần chờ một chút rồi run rẩy tháo dây hổ phách trên cổ.

"Từ từ." Dao Quang ngăn lại động tác của tự chủ nhà mình, mau chóng đi đến trước mặt anh, khom lưng nói nhỏ vào tai anh: "Đừng tháo dây hổ phách, thay vào đó..."

Móng tay sắc bén men theo thắt lưng trượt vào trong quần lót, ái muội ma sát cho đến khi thanh niên mặt đỏ tai hồng mới thôi, Dao Quang bệ hạ khẽ hôn lên môi tự chủ, cười trêu, "Không muốn cởi cũng được, thay bằng một nụ hôn."

"Dao Quang, ngài..."

Trì Hử muốn đứng dậy nhưng Dao Quang lại nhân đó chen đầu gối vào giữa hai chân anh, cúi xuống vây chặt lấy người trên sofa. Vờn chán rồi mới ăn chính là tập tính bẩm sinh của hắn, giờ đã được áp dụng trên người tự chủ. Mấy lần trước, vì chưa thể điều khiển cơ thể một cách thuần thục nên chỉ có thể 'chơi' một cách đơn thuần, còn bây giờ...

Ánh mắt đen láy ôn nhuận đối diện với đôi con ngươi màu kim lục. Trì đại thiếu luôn dung túng cho Dao Quang bệ hạ nhà mình đến độ không có giới hạn, từ từ thả lỏng cơ thể, thỏa hiệp, khẽ rên rỉ trong nụ hôn đầy tính xâm lược.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút , Dao Quang vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt của người dưới thân.

Kể cũng lạ, trong thế giới kia, có rất nhiều tế phẩm nguyện ý lột sạch đến hầu hạ hắn, nhưng không ai có được sự hấp dẫn khó miêu tả thành lời mà tự chủ mang tới...

Đôi mắt đen mờ sương ẩn chứa một thứ gì đó khiến tim hắn đập thật nhanh.

Trong bồn tắm lớn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau...

#

Chơi trò xxx với chủng tộc sở hữu năng lực phục hồi sẽ thế nào? Chơi rồi bạn mới biết khả năng này khiến người ta "sướng muốn chết" ra sao.

Nói chung là hai ngày nay Trì đại thiếu không hề bước chân ra khỏi phòng ngủ. Người giúp việc nghĩ đại thiếu gia hơi không khỏe, một ngày ba bữa đưa cơm đến gian ngoài phòng ngủ. Nếu không phải giọng nói của thiếu gia vẫn khá bình thường, có lẽ má Vân đã gọi bác sĩ xông vào gian trong luôn rồi, lúc ấy mới gọi là chấn động~

"Dao Quang bệ hạ, ngài, ưm, ngài định làm chết tôi à..."

Không thể xác định mình đang ở đầu giường hay cuối giường, Trì Hử cố gắng điều tiết hơi thở, nhắm mắt lại muốn ngất đi cho xong. Tiếc rằng biện pháp này không khả thi, năng lượng ấm áp cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể, khiến anh không biết mệt mỏi là gì.

Dao Quang bệ hạ nếm được mùi ngon lại thêm cái tính tùy hứng của ngài ấy, dễ gì buông tha tự chủ sớm được.

Mãi cho đến buổi chiều, khi cụ Trì sắp từ G thị về nhà, Dao Quang bệ hạ mới hãm lại.

Tới chạng vạng, Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân, Trì Minh, Quý Thung, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị nhận được tin ông cụ đã trở về, đám người lục tục chạy đến nhà chính.

Ra ngoài tản bộ một vòng, lại ngắm nghía khối phỉ thúy mới mua được, tâm trạng ông cụ khá là tốt, nhìn con trai con dâu cũng không thấy ghét như xưa.

Ông cụ vừa vào đến nhà, má Vân đã chạy lại báo cáo tình hình gần đây của Trì Hử cho cụ. Nghe nói hai ngày nay cháu trai cưng phải nghỉ ở nhà, cụ vội dặn dò: "Duyên Niên khó chịu ở đâu? Sao không gọi bác sĩ đến kiểm tra, đừng có chủ quan mà qua quýt cho xong..."

"Không cần đâu ông nội, hai hôm nay con... hơi mệt thôi ạ."

Bị Dao Quang bệ hạ "chơi" tí nữa là "hỏng" gì gì đó... Trì đại thiếu nào dám nói ra, chỉ đành giày xéo cái tai của con mèo bên cạnh cho hả.

Cụ Trì cẩn thận quan sát cháu trai cả, thấy ngoại trừ tinh thần hơi mệt mỏi thì mặt mày hồng hào, sáng bóng, sắc môi cũng không nhợt nhạt như trước, đúng là không có vấn đề gì cả, ông cụ không nói gì nữa.

Trên bàn cơm, mèo Dao Quang bị tự chủ nhà mình gắp cho một bát đồ chay: "..."

"Meo meo~"

Miêu bệ hạ co được dãn được, yên lặng dùng cái đuôi chọc chọc bàn tay tự chủ nhà mình, đợi đến khi tự chủ quay sang thì xán ngay tới, đầu mèo nịnh nọt cọ cọ hai má người ta.

Chương 48:

Cụ Trì mua về một khối ngọc từ triển lãm phỉ thúy, quá trình này cứ phải gọi là lên lên xuống xuống như điện tâm đồ.

Khi xẻ ngọc*, máy móc hỏng hai lần liên tục, đến lần thứ 3, mọi người quyết định đổi vị trí cắt mới bắt đầu yên ổn. Trong những người đứng xem lúc ấy có cả chuyên gia giải thạch, người nọ cho rằng khối ngọc này có linh tính.

(*Đại ý là phỉ thúy mới khai thác được bao bọc bởi một lớp phong hóa bên ngoài, cần phải giải/cắt lớp phong hóa ấy ra mới có thể biết chất lượng của phỉ thúy tốt hay xấu. Quá trình ấy gọi là Giải thạch/đổ thạch => Có thể nói phỉ thúy là phần lõi của khối ngọc, phần lõi này rất nhỏ và cũng rất hiếm. Một số người mua được phỉ thúy là do ăn may, có những người bỏ cả trăm ngàn USD ra mua 1 khối ngọc nhưng khi cưa ra thì hoàn toàn không kiếm được chút phỉ thúy nào)

Mọi người vô cùng chờ mong.

Mà khi bên trong thật sự là phỉ thúy trắng thuần, trong suốt sáng bóng như thủy tinh, không khí hiện trường có thể nói là bùng nổ. Trước đây phỉ thúy vô sắc (hay còn gọi là pha lê không màu) không mấy giá trị, nhưng ngày nay mọi người bắt đầu ưa chuộng vẻ đẹp 'băng thanh ngọc khiết', vì vậy giá cả của loại ngọc này ngày càng cao.

Thoạt nhìn, khối phỉ thúy ở đây khá là lớn, trong quá trình điêu khắc nếu có thể giữ nguyên tính chất ban đầu của nó, dẫu có tốn gần 10 triệu để mua ngọc nguyên liệu cũng có thể dễ dàng kiếm lại gấp mười!

Tuy nhiên, khi phần còn lại của khối ngọc được cắt ra, mọi người vây xem đều ồ lên.

Ngọn đèn chiếu rọi vào khối phỉ thúy, lớp vẩn đục trong lõi ngọc hiện ra một cách rõ ràng. Một khối phỉ thủy cao cấp nhưng bên trong chứa đầy tạp chất, như vậy giá cả sẽ...

Đúng là một đao thành giàu, một đao thành nghèo.

Đao thứ nhất, giá trị khối ngọc tăng vọt.

Đao thứ hai, giá trị tụt xuống đáy. Phần nhỏ phỉ thúy trắng trong còn lại chỉ đủ làm vài ba mặt trang sức. Gần 10 triệu mua ngọc nguyên liệu, nháy mắt đã đổ xuống sông xuống biển.

Cũng may cụ Trì lắm tiền nhiều của, mua khối ngọc nguyên liệu ấy cũng chỉ là góp vui với mấy ông bạn già mà thôi, chứ nếu là người khác đặt toàn bộ gia sản vào đó, kích thích như thế có mà lên cơn đau tim lâu rồi.

Tuy có hơi thất vọng nhưng ông cụ vẫn rất thoải mái bảo chuyên gia tiếp tục xẻ cho xong. Và rất nhanh, kịch bản lại thay đổi.

Người kêu lên đầu tiên là chuyên gia giải thạch, có vẻ kinh ngạc không hề nhẹ.

Phỉ thúy trong khối ngọc phải to gần bằng hai nắm tay người lớn, nhưng điều này chưa khiến người ta vui mừng bởi tạp chất trong đó không hề giảm đi, tuy nhiên, sự biến chuyển của kịch bản lại nằm ở chính chỗ này.

Điểm đen mờ đục ngập tràn trong khối phỉ thúy, nhìn qua thì tưởng tạp chất, nhưng khi nhìn kỹ mới giật mình phát hiện, 'tạp chất' đó có hình dạng y như một quả tim!

Khối phỉ thúy nọ như chiếc hộp thủy tinh cất giữ một trái tim, ở nơi trong suốt còn có thể thấy rõ mạch máu.

Vậy còn không đáng tiền chỗ nào, đây rõ là một khối ngọc vô giá!

Liên tưởng với dị trạng lúc bắt đầu xẻ ngọc, quả đúng là một khối ngọc có linh tính!

Chứng kiến kỳ tích xuất hiện và sự kích động của những người đứng xem, cụ Trì phấn khởi lắm.

Vấn đề duy nhất là có một đại sư nào đó tự dưng nhảy ra, bảo phỉ thúy của cụ Trì là trái tim của ngã quỷ (quỷ đói), là vật không may mắn, nếu không tiễn bước vật nọ, ắt có...

Ắt có cái gì, câu nói sau dấu chấm lửng là cái chi thì cụ Trì không rõ, bởi cụ đã bảo vệ sĩ lôi cái ông đại sư yêu cầu 'vứt ngọc đi không thì hại mình hại người' ra ngoài.

Nếu là trước đây, cụ Trì nghe vậy tuy không vui nhưng thà tin còn hơn. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Nếu đại sư nọ có thể chứng minh một hai câu, không chừng cụ đã tin hẳn ấy chứ.

Nhưng giờ khác rồi, mèo tường thụy nhà cụ đã thành tinh, cụ còn sợ cái gì!?

Tảng đá kia là tốt hay là xấu, là cát hay là hung, phải mang về cho mèo tường thụy nhà ông xem đã rồi mới nói được. Người khác xì xầm đôi ba câu, chẳng nhẽ ông phải nghe theo, vứt khối ngọc nguyên liệu khi mua đã gần 10 triệu, xẻ ra lại càng giá trị hơn, đùa nhau à?

Huống chi bùa hộ mệnh là con dấu ngọc mà cụ Trì luôn mang theo bên mình khi tiếp xúc với khối ngọc không hề có phản ứng gì khác lạ. Đại sư gì gì đó khinh ông không trong nghề, nghĩ lừa ông dễ lắm à?

Sau bữa tối, cụ Trì hào hứng kêu quản gia Bạch lấy khối ngọc quý ra cho mọi người chiêm ngưỡng.

Đàn ông trong nhà vây quanh khối ngọc, vừa ngắm vừa than lạ kì.

Thừa dịp ông cụ đương vui vẻ, Trì Thạc Thành tấm tắc khen: "Trông giống quả tim quá, thật khó tin đây là do thiên nhiên tạo thành, nói là 'quỷ phủ thần công'* cũng chẳng ngoa." (Thành ngữ chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc nghệ thuật cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp)

Trì Minh a dua theo Trì Thạc Thành, tiếp lời: "Cực kỳ giống luôn, nếu không có lớp pha lê bao bên ngoài, đúng rồi, nhìn từ góc độ này này, con còn tưởng là tim của ai bị moi ra ấy chứ..."

"Được rồi Minh Minh, thằng bé này nói hươu nói vượn cái gì không biết."

Nhóm đàn ông gan lớn, tò mò của lạ, xúm xít vây xung quanh khối ngọc nọ, tôi một câu anh một câu, bàn tán hăng say. Nhưng nhóm các chị các mẹ thì khác, thứ trông như quả tim sống này rất khó có thể yêu thích, Lâm Mỹ Trân, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị chỉ nhìn qua qua, nghe ông cụ nói gì mà trái tim quỷ đói thì hết dám đến gần.

Lâm Mỹ Trân ngăn không cho Trì Minh nói tiếp, thực ra trong nhà chứa chấp thứ như vậy bà cũng hãi lắm, chần chừ một lúc nhưng rốt cục cũng chẳng dám mở miệng hỏi ông cụ, rằng rủi ro trong lời vị đại sư kia là gì.

Ông cụ sao mà không biết lòng con dâu lo lắng bất an, chẳng qua cụ rất là tin tưởng vào mèo tường thụy nhà mình. Không thấy mèo tinh nhà họ chỉ liếc khối phỉ thúy một cái rồi lại nằm úp trên chân cháu trai cả mà ngủ ư. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là khối ngọc này không tốt cũng chẳng xấu chứ sao! Mèo tường thụy không có hứng thú.

Ông lấy kinh nghiệm 20 năm ra đảm bảo, nếu có vấn đề, lúc cháu trai cả định chạm vào, chắc chắn khối ngọc sẽ bị mèo đập cho ra cám. Tất nhiên, nếu là thứ tốt... khụ, đại khái thì con mèo này sẽ đi qua đi lại quan sát thêm vài lần, để rồi lẳng lặng cuỗm mất lúc nào không hay! =_=

Nếu phỉ thúy không có vấn đề, ông cụ ngó lơ cái mặt 'con rất là lo lắng, cụ mau hỏi ý kiến của con đi' của Lâm Mỹ Trân, vui vẻ lên kế hoạch xem hôm nào mời mấy ông bạn già đến uống trà, chiêm ngưỡng khối phỉ thủy mà con người sáng suốt, can đảm là ông đây đã tìm ra.

#

Thích Cẩm Ninh nằm viện mấy ngày, xuất viện một cái phải mời ngay một đám thanh niên đi ăn mừng, địa điểm là hội quán dưỡng thân mà Úc Hạo đang ở tạm.

Đúng vậy, bạn còn thắc mắc Thích nhị thiếu sẽ ở đâu sau khi xuất viện ư? Vậy nói cho bạn nghe, nếu ở biệt thự cũng phải là biệt thự liền kề với căn của Úc nhị thiếu, thế là hiểu rồi đúng không? (¬‿¬ ) Ai~ sự chấp nhất này, không thể không khiến người ta cảm thán, oan oan tương báo bao giờ mới dứt~

Úc Hạo và cậu em họ hàng xa Mộc Minh Hiên, cùng một số công tử thiếu gia tại tỉnh X quen biết dạo gần đây đều nằm trong danh sách khách mời. Dĩ nhiên, Trì Hử Trì đại thiếu 'vinh dự' là cái tên xếp thứ hai trong danh sách, chỉ đứng sau đối thủ một mất một còn Úc Hạo của Thích nhị thiếu.

Có lẽ gã chưa bỏ buộc, vẫn muốn đổ xúc xắc tiếp chăng? ╮(╯﹏╰)╭

Đối với yêu cầu mang theo bạn tiệc, mèo Dao Quang có thể biến thành người tất nhiên là lựa chọn duy nhất của tự chủ nhà hắn.

Sau một ngày ăn chay, Miêu bệ hạ thông minh cơ trí lên mạng học vũ điệu mèo đánh bốc đầy 'ma mị', chiêu này vừa ra, tự chủ của hắn không quá một giây đã lăn ra cười.

Sau đó một người một mèo lại bắt đầu tình thương mến thương.

---

Vừa thấy Trì Hử vào cửa, Thích Cẩm Ninh đã đon đả ra đón, "Duyên Niên tới rồi, ố ồ, sao hôm nay không dẫn theo cái con mèo như hình với bóng ..."

Chưa dứt câu, tầm mắt của Thích Cẩm Ninh đã rơi vào anh con lai vận đồ luyện võ nhưng vẫn đẹp trai lai láng, vai rộng chân dài phía sau Trì Hử.

Trong nháy mắt đó, Thích nhị thiếu cảm thấy mình đã bị vầng sáng mỹ nhân đập vào mặt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ 'cực phẩm' bay qua bay lại. Mẹ nó, cái đồ thần kinh miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Trì Duyên Niên sao có thể tìm được một cực phẩm như vậy!

Không thể thua được! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Phải phong độ!

Lẩm nhẩm khẩu hiệu trong đầu, Thích nhị thiếu lịch sự chào hỏi: "Vị này hẳn là trợ lý Bạch của Duyên Niên?"

Trì Hử hơi hơi vuốt cằm, "Trợ lý của tôi, Bạch Dao Quang."

Dao Quang bệ hạ rất biết tạo điều kiện để 'gần gũi' với tự chủ nhà mình, không hề e dè mà bổ sung: "Còn nữa, đêm nay tôi là... bạn chơi của em ấy."

Choáng! Quá choáng!

Hai con mắt gã đều thấy rõ, có một người, lại còn là đàn ông, ôm-lấy-thắt-lưng của Trì Hử, Trì Duyên Niên!

Mà cái đồ thần kinh lúc trước chỉ chạm có một cái thôi đã đánh cho gã không xuống được giường lại không hề có ý kiến ý cò gì!

Thản nhiên như vậy đấy!

Nội tâm dẫu có phun trào đến thế nào thì biểu tình trên mặt Thích Cẩm Ninh vẫn được khống chế hết sức tự nhiên, lời trêu chọc cũng rất một vừa hai phải, "Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, Trì đại thiếu lại dẫn bạn đi tiệc. Anh Thích đã chuẩn bị tinh thần chú sẽ ôm mèo đến rồi đấy, còn chuẩn bị dư thêm mấy người đẹp cho chú em lựa, nhưng thế này thì không cần nữa rồi nhỉ?"

Dao Quang bệ hạ không hề có điểm dừng, nở nụ cười, "Tôi chính là mèo của ẻm."

Cuối cùng còn khẽ khàng kêu 'Meo meo' bên tai tự chủ.

Thích nhị thiếu: ... Chưa từng thấy ai giữa chốn đông người có thể nói ra những lời ái muội một cách thoải mái tự nhiên như vậy luôn =.=

Úc nhị thiếu vừa bước vào cửa, giờ này phút này, hai con người vẫn luôn như chó với mèo cuối cùng cũng có chung sóng điện não.

Úc nhị thiếu: ... Em họ, cao nhân là đây ư? = =

______

Chú thích: Ngọc phỉ thúy của cụ Trì có thể là em này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro