Chương 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 9:

Trên đường về nhà, tâm tình của Dao Quang tốt hơn nhiều, hạnh phúc tăng lên theo cấp số nhân!

Nhìn nhóm bệnh nhân ở bệnh viện thú cưng mà xem – mèo sư tử kiêng ăn bị chửi như chó; con chó Teddy khi ngủ bị rớt từ trên sofa xuống sàn nhà ngã gãy chân, đang khóc nức nở trên cáng; một con vẹt bị chủ nhân thờ ơ, cảm thấy cô quạnh quá nên nghĩ quẩn dùng xích chân thắt cổ tự sát; ngoài ra còn có mấy con chó con mèo ngốc nghếch ngây thơ bị chủ nhân đưa vào phòng phẫu thuật triệt sản...

So sánh hai bên với nhau, Miêu bệ hạ cảm thấy không có ipad chơi điện tử chẳng là gì cả!

Khụ khụ, thật không hổ là chủng tộc sở hữu năng lực trị liệu, chữa trị cho bản thân lại càng nhanh càng có hiệu quả, chút ít thương cảm đó có là gì!

Điều duy nhất khiến Miêu bệ hạ cảm thấy không vừa lòng là Đường Phán Xuân lấy danh nghĩa đến thăm hỏi ông nội Trì, quyết theo bọn họ về nhà cọ cơm. Đương nhiên, không ai sẽ thích người lúc nào cũng định lừa mình lấy ít máu mang đi nghiên cứu. Đã thế cô bác sĩ thú y này còn chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.

Cô nói với Trì Hử, "Chúc mừng, khí sắc không tệ nha. Mà cũng phải thôi, ra nước ngoài an dưỡng mấy năm, tốn bao nhiêu tiền như thế đương nhiên phải khác chứ. Sau này ai dám xì xầm nói cậu là con ma ốm, gió thổi cái là bay, gả cho cậu liền thành quả phụ... vân vân và mây mây, chị đây sẽ đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng!"

Trì Hử: "Cám ơn. Cậu không cần phải nói cho tôi biết đâu."

Nhìn anh đút một miếng socola rượu cho Miêu bệ hạ, cô lại nói: "Làm một bác sĩ thú y có nguyên tắc, hành động của hai người luôn khiêu chiến phong cách làm việc chuyên nghiệp của tôi. Tuy mèo của cậu vẫn sống vui vẻ đến giờ, đúng là có chút không khoa học. Nhưng mỗi khi nhìn nó ăn mấy thứ linh ta linh tinh như vậy, tôi đều muốn hỏi cậu, cậu cho nó phóng túng như thế là để nó mau chết à?"

Trì Hử: "Câm miệng."

Dao Quang vung móng về phía cô, đúng là người phụ nữ chó chê mèo ghét!

Kết thúc hai ngày cuối tuần, Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân đưa bọn nhỏ trở về, bữa tối chỉ còn ông nội Trì, Trì Hử, Dao Quang và Đường Phán Xuân đến làm khách.

Đều là người quen, Đường Phán Xuân cũng không khách sáo mà ra sức ăn.

Vừa nhai vừa khen, "Ngon quá! Lại được ăn canh cá má Vân nấu, đậm đà hương vị gia đình. Tôm sốt cà chua, gà xào đậu phộng, thịt ba chỉ nướng, toàn những món con thích~"

Cá tính Đường Phán Xuân vốn độc lập, cô đã dọn ra ở riêng từ lâu. Sau khi ông bà ngoại qua đời thì tiếp nhận bệnh viện thú cưng Điềm Tâm. Từ sáng đến tối đều ở bệnh viện, buổi tối lười quá không muốn về nhà thì lên tầng ngủ, cơm ba bữa đều ăn ở ngoài. Giờ có thể ăn thức ăn gia đình bình thường, đúng là hạnh phúc lâng lâng.

Ông cụ thấy cô ăn vui vẻ, không hỏi cô rốt cuộc bao lâu rồi không về nhà, chỉ mỉm cười từ ái nói: "Nếu Tiểu Xuân thích, sau cứ đến thường xuyên nhé." Lại nhìn đứa cháu trai yêu quý đang ngày càng khỏe mạnh hơn, nếp nhăn trên mặt khi cười càng hằn sâu thêm, "Giờ Duyên Niên cũng về rồi, mấy đứa chơi với nhau từ nhỏ cũng chẳng xa lạ gì. Tiểu Xuân thích ăn gì thì cứ nói với má Vân, có Tiểu Xuân ăn cùng ông nội, ông nội ăn cơm cũng ngon hơn."

"Vâng ạ, con cám ơn ông nội!"

Đường Phán Xuân không chút ngại ngùng vùi đầu ăn cơm.

Cụ Trì và ông nội của Đường Phán Xuân là bạn tâm giao, nghĩ tới người bạn tốt mất sớm, ông cụ không khỏi vì trạng thái mờ mịt u ám của nhà họ Đường mà thở dài.

Người đứng đầu nhà họ Đường bây giờ là Đường Bân, cũng chính là bố đẻ của Đường Phán Xuân. Nhưng khi vừa kết hôn đã có quan hệ mờ ám với một người phụ nữ có chồng lớn hơn ông 3 tuổi, là chị họ của vợ, đã vậy con riêng còn lớn hơn Đường Phán Xuân một tuổi. Vợ của Đường Bân, tức mẹ đẻ của Đường Phán Xuân - Văn Tích Nguyệt, cũng chẳng phải dạng vừa, không một khóc hai náo ba thắt cổ, cũng chẳng đề cập tới chuyện ly hôn, mà quay ra chim chuột với em chồng là Đường Bác... Lại thêm hai người con gái của nhà họ Đường tích cực châm ngòi thổi gió, đục nước béo cò. Đường gia giờ loạn đến không thể loạn hơn.

Người đứng đầu nhà họ Đường nhân phẩm thì tan nát mà thủ đoạn lại không đủ, không áp chế được dã tâm của em trai em gái, ai ai cũng vì sản nghiệp gia tộc mà nháo nhào. Có cha mẹ cô chú làm gương, đời thứ ba nhà họ Đường đa số ai cũng khôn khéo lọc lõi, tính toán với người nhà không hề nương tay.

Ông nội Trì làm trưởng bối, vẫn luôn quan tâm đến con cháu Đường gia, nhưng cũng đâu thể để ý đến tận phòng ngủ của người ta. Mỗi lần thắp cho ông bạn cũ nén hương, cũng chỉ có thể an ủi rằng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con trai độc nhất nhà ông cũng có ra gì đâu. Ông bạn chết là hết, còn ông thì sống mà bị chúng nó chọc cho tức muốn chết đây.

Đừng nhìn Đường Phán Xuân không có tí thục nữ nào, trông như thằng đàn ông mà lầm. Trong mắt ông cụ, cô chính là một đóa sen trắng thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy! Khụ, ý trên mặt chữ, không có nghĩa lóng hay nghĩa rộng gì đâu.

#

Nắng sớm mờ tỏ, ngoài ban công không vang lên âm thanh thét gào quen thuộc, Trì Hử ôm Miêu bệ hạ nhà mình ngủ một giấc thật ngon, thậm chí còn dậy muộn 30 phút.

Thật ra vẹt Bằng Bằng vẫn định anh dũng bất khuất, kiên trì giành lấy sự tán thưởng của Miêu bệ hạ.

Chẳng qua ông cụ Trì đau lòng quá, vì hát với chả hò mà cứ mỗi sáng lại diễn ra cảnh một con mèo đấm đá một con vẹt, lông bị trụi mấy chỗ, sắp thành vẹt khỏa thân rồi đấy biết không!!!

Vì thế, không quản được Miêu bệ hạ lãnh khốc vô tình, ông cụ chỉ đành nhốt vẹt ngốc mình nuôi vào lồng, đợi con mèo bạo lực kia đi rồi mới dám thả ra. Lúc đó nó muốn hát thế nào thì hát, tội gì cứ phải đâm đầu hò hét lúc sáng sớm, đồ vẹt ngốc không có đầu óc!

Hôm nay Dao Quang đến công ty với tự chủ, nó muốn đến chợ đồ cổ mà bọn Lạc Tiên nói hôm qua.

Trước kia không có ký ức, nó theo bản năng mà bài xích các loại đồ vật mang hơi thở mục nát hay chết chóc.

Vì sao nhà chính của Trì gia không thấy bày đồ cổ? Đó là bởi những đồ vật lâu năm dễ bị lây dính mùi vị khiến nó không thoải mái. Miêu bệ hạ khó chịu sẽ đi đập mấy cái cho vui, làm ông nội Trì tí thì lên cơn đau tim, đành khóc ròng gói lại cất hết vào kho.

Nhưng giờ đã phát hiện mình có thể hấp thu năng lượng hắc ám, nó tất nhiên sẽ không bỏ phí.

Dao Quang nghỉ ở văn phòng một tẹo rồi đi ra ngoài.

Hiện giờ trên dưới công ty, kể cả những người mắc chứng khó nhận diện mặt chó mặt mèo, không phân biệt được con nào với con nào, đều có thể nhận ra con mèo của sếp tổng.

Bộ lông trắng sáng như tuyết, con mắt màu kim lục đầy ma mị, bị đám đông vây quanh vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh. Quan trọng nhất là cái vòng trên cổ nó, dù kiểu dáng có thay đổi ra sao thì thiết kế cao cấp vẫn không đổi, nói trắng ra là, thông qua vật phẩm trang trí trên đó đã thể hiện đầy đủ sự xa xỉ của nó, để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Cho nên khi Dao Quang bệ hạ nghênh ngang theo dòng người đi vào thang máy, xuống lầu một rồi đi thẳng ra ngoài, phòng bảo vệ đã chủ động gọi điện thông báo cho trợ lý tổng giám đốc - Bạch Xuyên.

"Dao Quang muốn ra ngoài chơi thì cứ kệ nó, bảo phòng bảo vệ đừng ngăn lại."

Miêu bệ hạ nhà mình thông minh lanh lợi, giá trị vũ lực siêu cao, hơn nữa sau sự kiện mèo lừa đảo (ý chỉ vụ bệ hạ đi đánh nhau khiến Trì Hử tưởng nó bị mất tích rồi phát bệnh), dây đeo cổ nào cũng gắn thiết bị định vị, Trì Hử sẽ không cố ý kiểm soát sự tự do của pi sà.

Dựa theo nội dung cuộc đối thoại của bọn Lạc Tiên, ra phố quẹo phải là tới. Không bao lâu sau, Dao Quang đã tìm được khu chợ đồ cổ.

Khu chợ đồ cổ ở đây có quy mô khá lớn, phong cách kiến trúc thời Minh Thanh, đường lát đá xanh. Trên bậc thềm của các cửa hàng và quán xá ven đường bày bán các loại đồ cổ, hàng mỹ nghệ rực rỡ muôn màu. Dù chỉ đến để cảm thụ không khí, thể nghiệm lạc thú thưởng thức các loại cổ vật cũng thu hút được không ít du khách đến tham quan mỗi ngày.

Miêu bệ hạ hùng tâm tráng chí đến nơi đây, mắt mèo có hỏa nhãn kim tinh có thể giám định đồ cổ, móng mèo đập một cái giải hạn trừ nan... khí phách hiên ngang, khiến cho tất cả chủ cửa hàng và những người bán hàng rong phải cúng bái...

Hừ, đừng có mơ!

Thực tế ở đây là, người làm ăn về đồ cổ, đặc biệt là những người từng xuống đất (đào mộ), đều rất kiêng kị mèo, nhất là mèo đen và mèo trắng. Phát hiện một có con mèo trắng định vào quán, không nói hai lời, cầm chổi lông gà đuổi ngay!

Dao Quang nằm không cũng trúng đạn: "..."

Chọn 3 tiệm đều bị đuổi cả 3. Người bán hàng rong bên đường cũng thế, còn hăng hái hơn cả chủ tiệm lớn, cứ như ai không đuổi thì người đó bán đồ giả, vừa thấy có con mèo trắng tới gần là sồn sồn lên, "Đi đi, bảo vật của tao không được dính hơi mèo!"

Có du khách không hiểu bèn hỏi một người bán hàng rong gần đó: "Con mèo trắng kia đẹp mà, sao các anh hung dữ vậy?"

Người bán hàng rong đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm nay, dù không rõ nguyên nhân, vẫn cứ bày ra tư thái uyên thâm, bí hiểm nói: "Mọi người không biết đó thôi, có một số cổ vật lâu năm nếu gặp mèo sẽ bị tà ám. Năm tôi 8 tuổi, trẻ con ham vui không hiểu chuyện, tôi trộm lấy ra món đồ tổ truyền trong nhà... Bỗng có một con mèo không biết từ đâu xuất hiện.... Liên tiếp mấy ngày sau tôi đều mơ thấy ác mộng... Tuy được một vị cao nhân giúp trừ tà tiêu tai, nhưng bà nội tôi cuối cùng vẫn qua đời không lâu sau đó..."

Nhóm du khách bị dọa sợ, nổi hết cả da gà. Chịu ảnh hưởng của câu chuyện nọ, họ cũng thấy hứng thú với món đồ cổ trong miệng người bán hàng, đồng thời khi nhìn lại mèo trắng bỗng cảm thấy lành lạnh.

Miêu bệ hạ không hiểu sao lại bị chụp cho cái mũ tà vật: "..."

Bị đuổi đến góc đường không có ai bày quán mới thôi. Tâm trạng Miêu bệ hạ rất phức tạp, đây là lần đầu tiên nó được thể nghiệm tình cảnh 'chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh' thế này. Rõ ràng mới nãy nó còn thấy một con chó vừa xấu vừa bẩn đang gặm chân giò hun khói trong quán... Đúng là phân-biệt-chủng-tộc! =_=

Chờ khi tổng giám đốc Trì tới đón Miêu bệ hạ nhà mình đi ăn trưa, chỉ thấy trên tượng đá đầu phố, một con mèo trắng đang cúi đầu nhìn dòng người qua lại trong chợ đồ cổ, tấm lưng kia, sao mà cô đơn...

Phát hiện tự chủ tới gần, Dao Quang xoay người nhảy xuống tượng đá, kêu một tiếng "meow meow~" mang theo âm rung, giơ hai tay ra.

Trì Hử hiểu ý ôm Miêu bệ hạ vào lòng, hôn hôn mặt mèo nghiêm trang chững chạc, "Trưa nay mình đi ăn gà nướng nhé Dao Quang bệ hạ?"

"Meo meo~" Miêu bệ hạ rất dễ dụ, lập tức cảm thấy được an ủi, mặt mèo cọ cọ hai má tự chủ.

Sau khi lên xe, Miêu bệ hạ quay đầu nhìn về hướng chợ đồ cổ, mắt híp thành một đường sắc lẻm. Cứ chờ đó! Trẫm sẽ còn trở lại!

_____

Chương 10:

Hôm nay Dao Quang không theo Trì Hử đến công ty. Do không được chào đón ở chợ đồ cổ, kéo theo đó kế hoạch "đi săn" cũng chỉ có thể tạm thời xếp xó. Tuy nhiên, hạt ngọc trên vòng tay của Lạc Tiên cũng mang đến cho nó linh cảm mới.

Dao Quang dạo một vòng quanh phòng ngủ, đầu tiên, cần phải có ngọc.

Cẩn thận tính toán, thật ra những đồ vật làm từ ngọc Dao Quang có rất nhiều, là Miêu đại gia hàng thật giá thật~

Trên tủ đầu giường bày 12 con mèo ngọc đang chơi đùa, mỗi con có một hình thái, động tác khác nhau và đều được điêu khắc rất sống động, khiến người ta vô cùng yêu thích. Dao Quang tiến đến gần tủ đầu giường, nâng vuốt sờ sờ, đây là quà năm mới tự chủ tặng cho nó, con mèo bạch ngọc xếp đầu kia không khác gì phiên bản thu nhỏ của Miêu bệ hạ, do tự chủ tự tay thiết kế, Dao Quang vô cùng trân trọng. Dùng làm tài liệu thí nghiệm gì cơ, dứt khoát bỏ qua.

Mở ngăn tủ phía dưới, bên trong đặt một bộ mặt dây chuyền 12 con giáp bằng ngọc rất đáng yêu. Một cái hộp khác đựng một con cá vàng phỉ thúy tinh xảo, hồ lô ngọc, bí đỏ mã não, bi pha lê, tẩu thuốc san hô đỏ... Đó là đồ chơi tự chủ đưa cho nó. Dao Quang nhìn trái rồi lại ngó phải, chung quy là vẫn tiếc.

Cuối cùng đành phải sử dụng quỹ chứa đồ chuyên dụng của mình, được rồi, thật ra đó chỉ là một cái hộp có nắp đậy mà thôi. Bên trong thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, nào là mấy cái ipad bị móng mèo làm hỏng, hay là vòng cổ mới đổi năm ngoái, một số là Miêu bệ hạ tự mình thu thập, số khác là chiến lợi phẩm thu được từ người khác và nhóm các động vật...

Sau một hồi bận bịu, từ lớn như quả hạch đào cho đến nhỏ như cái móng tay, miễn là đồ làm từ ngọc đều bị Miêu bệ hạ càn quét hết. Chủng loại đa dạng màu sắc phong phú, dây chuyền, huy hiệu, nhẫn, quân cờ, đũa, cây ngoáy tai, cúc áo... ngay cả con bướm, con bọ chạm ngọc dùng để trang trí cho vòng cổ cũ cũng bị gỡ xuống.

Sau đó cho hết mấy thứ này vào trong balo chuyên dụng, nghĩ một chút, lấy thêm bánh quy, mứt quả, thịt khô, socola trong tủ đồ ăn vặt nhồi đầy balo, trông cứ như sắp đi chu du thiên hạ đến nơi.

Chuẩn bị ổn thỏa, Dao Quang đeo balo xuống tầng, ra đến sân sau thì gặp chim ngố, khụ, vẹt ngố và ông nội Trì.

Vẹt Bằng Bằng mới nãy còn hò hét ầm trời, vừa thấy Miêu bệ hạ là lập tức thực hiện động tác chim nhỏ nép vào người, sợ hãi than, "Bệ hạ~"

Đối với vẹt ngốc mềm nắn rắn buông không có tự trọng, ông nội Trì: "..."

Hít sâu một cái, tự động xem nhẹ dáng vẻ rụng rời của nó, ông cụ tủm tỉm: "Dao Quang à, định vào rừng chơi hả. Đừng vào sâu quá đấy, nghe nói bên trong có lợn rừng, gấu nâu, khỉ, báo hoa... rất nhiều thứ nguy hiểm, phải chú ý an toàn biết chưa..."

Ngoài Trì Hử, những người khác thực khó tưởng tượng phạm vi vui chơi trong rừng của con mèo này rộng lớn đến chừng nào.

Dao Quang nhảy lên tường bao sân sau, vẫy tay với một người một vẹt. Đến khi chui vào lùm cây vẫn có thể nghe được tiếng ông cụ vọng ra từ trong sân, "Đúng rồi, nếu Dao Quang có thấy gốc phong lan nào lạ lạ nhớ mang về cho ông nội nha~ Không thể cứ mãi bên nặng bên nhẹ chỉ chăm chăm vào Duyên Niên đâu nhaaaaa", giọng điệu ai oán làm cho Miêu bệ hạ sợ chạy mất dép.

Vào trong rừng, Dao Quang như cá gặp nước, tốc độ chạy vô cùng nhanh. Nếu dùng mắt thường để quan sát sẽ chỉ thấy một bóng trắng vụt qua. Có lẽ chỉ những sinh vật cánh dài mới có thể chạy song song với nó.

Người bình thường phải mất một ngày trời mới có thể đi hết khu rừng, nhưng Dao Quang bệ hạ chỉ mất chưa đến mười phút. Bóng trắng phóng như bay trên đất bằng, mãi cho đến khi gặp một vách đá chặn đường mới dừng lại.

Phía dưới vách đá là cánh rừng già trong lời kể của người dân thôn Nguyệt Tuyền, là khu rừng rậm không người trải dài miên man. Kể cả là những người thợ săn lâu năm trong thôn cũng không thể dễ dàng tiến vào trong đó. Những câu chuyện, truyền thuyết thần kỳ hay ghê rợn kể mãi không hết. Mấy cánh rừng cạnh đó so với khu rừng này thì nhỏ bé đáng yêu hơn nhiều.

Từ thôn Nguyệt Tuyền đi men theo đường núi thì mất nửa ngày mới tới, còn Miêu bệ hạ võ công cao cường thì chỉ cần nhảy thẳng từ trên vách đá xuống, nhanh - gọn - nhẹ.

Xuống đến đáy vực, Dao Quang tiếp tục chạy sâu vào trong rừng.

Trước đây Dao Quang từng đi qua một nơi trong khu rừng già có khí tức rất đặc biệt, nó vẫn nhớ loáng thoáng vị trí của nơi đó.

Được rồi, theo cách hiểu của con người thì có lẽ năng lượng từ trường (?) của mảnh đất này sẽ ảnh hưởng nhất định đến sóng não cũng như khí chất của mỗi sinh vật. Về việc tác động đó là tốt hay xấu, còn tùy thuộc vào phương diện mà ta xem xét. Là một sinh vật ngoại lai, có thể biết được sóng não và khí chất là gì, Miêu bệ hạ cho rằng, mình đúng là bác học! (học sâu biết rộng nhiều ngành khoa học)

Lúc trước ở công ty, hạt ngọc bị Dao Quang đập thành mảnh vụn chính là tác động xấu. Nếu chỉ có vậy, người tiếp xúc lâu dài với nó nhiều nhất cũng chỉ bị tinh thần hoảng hốt, mỏi mệt hoặc những người số mệnh không tốt thì xui xẻo hơn một tí. Nhưng hai viên ngọc này chắc chắn đã từng ngâm trong máu tươi, trải qua chết chóc. Năng lượng xấu được hình thành trong viên ngọc sẽ không ngừng bám theo người đeo nó, giống như một lời nguyền tàn ác, thèm khát máu tươi và tử vong của chính người đeo hoặc của những người khác.

Cô nhân viên mới Lạc Tiên chỉ mang chiếc vòng này trong một thời gian ngắn, cộng thêm tính cách cô gái sáng sủa không muộn phiền, cho nên không bị ảnh hưởng gì cả.

Dao Quang có được linh cảm từ hạt ngọc trên vòng tay, lại vừa khéo biết được một địa phương đặc biệt. Vì thế nó quyết định làm thực nghiệm, chôn một vài đồ ngọc ở chỗ đó, sau một khoảng thời gian thì đào ra, những ngọc phẩm ấy hẳn sẽ có tác dụng đối với số mệnh của con người. Tựa như thầy phong thủy mà ông cụ Trì hết sức tin phục đã nói: Sinh cát khí, xu cát tị hung, xua tan trọc khí. (Đón khí lành, theo cái lợi mà tránh cái hại, xua tan khí uế trọc của cơ thể)

Tiến vào càng sâu, tốc độ của Dao Quang chậm dần. Cho dù là Miêu bệ hạ ngông cuồng bá đạo + luôn coi mình là thiên hạ vô địch, cũng bắt đầu thận trọng cảnh giác.

Tầng cây trong rừng ngày càng rậm rạp, ánh sáng trở nên mờ tối, trong không khí như chứa đựng một áp lực vô hình đè ép khoang ngực. Thể lực dần bị bào mòn, rơi vào trong tai là những tiếng động nhỏ vụn, trong mắt xuất hiện ngày càng nhiều khoảng tối. Trong những khoảng tối mơ hồ đó là những cái bóng vặn vẹo trông như hàng nghìn con mắt đang nhìn chằm chằm...

Dao Quang dừng bước, mắt mèo kim lục híp lại, bộ lông tuyết trắng trong không gian mờ tối càng trở nên ngời sáng, cho đến khi quầng sáng bao phủ toàn thân Dao Quang sáng rực lên như một ngọn lửa bập bùng, cảm giác khó chịu trước đó bỗng biến mất như thủy triều rút.

Khi ảo giác biến mất, khu rừng trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Ngoại trừ những loài thực vật hình thù kì lạ mọc rậm rạp khắp nơi thì không còn sinh vật sống nào khác. Năng lượng từ trường nơi đây dày đặc và hỗn loạn nên sẽ chẳng có sinh vật sống nào ưa nổi. Dao Quang biết, mình tìm đúng chỗ rồi.

Xuyên qua tầng cây lớp lá tĩnh mịch đầy áp lực, cảnh vật trước mắt trở nên thoáng đãng và thanh khiết — ánh dương bao trùm khắp khoảng rừng, dòng suối trong xanh ào ào chảy xuôi, chim hót hoa nở dạt dào sức sống như chốn bồng lai tiên cảnh, khác một trời một vực so với trước đó.

Dao Quang hơi nghi ngờ, có khi suối tiên trong truyền thuyết chính là nơi này cũng nên. Nhưng rất tiếc nó đã thử rồi, ngoài chất nước thanh mát ngọt lành ra thì không có cái gì gọi là sức mạnh thay da đổi thịt cả. Nhưng thật ra nơi này cũng có thể coi là một vùng đất quý, tiếc là đã bị lũ khỉ chiếm trước rồi.

Dao Quang từng tò mò đi vào đây và đã gặp bầy khỉ này.

Do ảnh hưởng tích cực của điều kiện sống, giống khỉ Macaca sinh sống tại đây có hình thể khá lớn, tứ chi cường tráng mạnh mẽ, tư duy linh hoạt, quan trọng nhất là chúng nó rất đông, lại còn thích đánh hội đồng... Lúc trước Dao Quang không có hứng thú với nơi này, khụ, tất nhiên, chính yếu là lúc ấy giá trị vũ lực của nó không phù hợp để đơn phương đả đấu với cả một bầy khỉ. Muốn xông qua bầy khỉ mà không ăn chút đau khổ ư, hơi bị khó đấy. Vì thế để tránh xung đột, Dao Quang chỉ nhìn một chút cho thỏa lòng hiếu kỳ rồi rời đi luôn.

Đi thêm mấy bước về phía ngọn núi bên kia, lập tức xuất hiện tiếng kêu cảnh cáo "khẹc khẹc". Mặt mèo nghiêm túc của Dao Quang lộ vẻ 'quả nhiên là thế', lũ khỉ không thể yêu thương được ấy chúng nó vẫn đang chiếm đóng nơi này.

Một cái hột bay tới, Dao Quang nhẹ tránh ra, lần theo tiếng động nhảy lên trên cây, hất con khỉ dám ném rác vào mặt nó xuống đất.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của con khỉ làm nhiệm vụ canh gác vừa bị đánh, toàn bộ ngọn núi bắt đầu trở nên sôi trào. Những tiếng kêu sắc nhọn liên tục vang lên, một lũ khỉ hung tợn ào ào kéo tới vây quanh Dao Quang. Con khỉ cầm đầu trông cường tráng và hung tàn nhất có lẽ chính là con đầu đàn, tục xưng Hầu đại ca. Khổ người áng chừng phải lớn bằng 2 con khỉ Macaca thông thường.

Tuy nhiên, lũ khỉ trông dữ thì dữ, đầu óc vẫn sử dụng rất tốt, đặc biệt là Hầu đại ca. Đối với tên lông trắng giống mèo mà không phải mèo, không thể phân biệt được nguồn gốc xuất xứ, cái đầu tuy bé nhưng có mùi đáng sợ mơ hồ trước mặt này, trực giác bao năm nay nói cho nó biết tạm thời không nên có hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi cái con khỉ bị đánh tuy đang gào đến là thê thảm nhưng cũng chẳng chết được, dù không vui vẻ, Hầu đại ca vẫn quyết định quan sát tiếp rồi tính sau.

Không có con khỉ nào ra tay, đại ca của chúng nó khá biết kiểm soát cảm xúc, dù chỉ là một chút cũng đã đủ để nói lên chỉ số thông minh không thấp của Hầu đại ca. Dao Quang cảm thấy tin tưởng hơn vào cuộc trao đổi sắp tới. Nếu sản phẩm thực nghiệm thành công, sau này sẽ còn đến thường xuyên, nếu có thể hợp tác thì vẫn tốt hơn, khụ, tuy là nó vừa đánh một đứa nhà người ta.

Tại thời khắc mấu chốt mới thấy trước khi xuất phát Miêu bệ hạ nhồi đầy đồ ăn vặt vào balo là điều vô cùng sáng suốt.

Mở ba lô, Dao Quang đổ ra một ít bánh quy, thịt khô, mứt quả, socola chia cho bầy khỉ. Lũ khỉ lập tức bị một đống bao bì đủ loại màu sắc hấp dẫn sự chú ý. Nhìn theo Dao Quang làm mẫu, nâng trảo bóc một gói bánh quy, hương vị thơm ngọt chưa từng thấy tràn ngập khắp không gian. Nước bọt chúng nó nhanh chóng tiết ra, mắt cũng sắp mờ rồi.

Đầu óc dù có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một bầy khỉ ngồi đáy giếng chưa hiểu sự đời. Một con khỉ già lẫm liệt lấy thân thử độc, ăn một miếng bánh quy vào miệng rồi hạnh phúc quá tí nữa là bay lên. Trước khi bầy khỉ bắt đầu tranh cướp, Hầu đại ca nhanh tay lẹ mắt tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt.

"Khẹc khẹc", bầy khỉ bất mãn nhe răng, tư thế kia như hận không thể trực tiếp quyết đấu với đại ca. Tất nhiên, là cả đám chúng nó cùng quyết đấu với đại ca đấy nhé.

"Khẹc!", Hầu đại ca ổn trọng và uy nghiêm an ủi chúng nó một tiếng, như là đang hứa hẹn, nếu thứ này ăn ngon nó sẽ phân chia cho mỗi người...ờ, một ít.

Kế hoạch "Viên đạn bọc đường" lập tức có hiệu quả.

Ánh mắt bầy khỉ nhìn Dao Quang vô cùng khát vọng, ánh mắt nóng rực như hận không thể đốt thủng vài cái lỗ trên balo. Lúc Hầu đại ca đang suy xét về tính khả thi của việc cướp bóc, Dao Quang tiến vài bước về phía trước, khi lũ khỉ đang định ngăn lại thì mèo trắng lấy ra một miếng mứt quả đưa cho chúng nó.

Cứ như thế, cuối cùng lũ khỉ vỡ lẽ, thì ra là đưa lộ phí~

Lễ phép làm sao, hữu hảo biết bao, đúng là một anh bạn hào phóng!

Vì thế, Dao Quang như nguyện tìm được địa điểm có khí lành nồng đậm trên lãnh địa của bầy khỉ, thật khéo, đó cũng là khu vực xung quanh hang động cư trú của chúng nó. Sau đó, Dao Quang đào một cái hố ngay bên cạnh hang đá, chôn đa số ngọc phẩm xuống rồi lấp lại. Cuối cùng đưa hết số đồ ăn vặt còn dư lại cho bầy khỉ làm phí bảo quản.

Sau khi giao dịch hoàn tất, lũ khỉ sôi nổi biểu đạt, nhớ đến thường xuyên nha cưng~

______

1. Sóng não: trong mỗi con người có một dòng điện sống, mà não bộ - nơi nhiều tế bào tập trung nhất - chính là nguồn điện. Hoạt động phát điện của não sinh ra sóng não, chia thành 5 loại là Beta, Alpha, Theta, Delta và Gamma. Mỗi loại sóng não phản ánh những trạng thái đầu óc khác nhau, cũng có thể đưa ta tới những trạng thái ý thức khác nhau.

2. Khí chất: nguyên gốc là khí tràng () là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất. => Khí chất là cái khuynh hướng của tâm tính con người, tạo cho mỗi người một bản sắc riêng. Theo Triết học, Khí chất là toàn bộ những đặc điểm cá nhân của con người, tiêu biểu cho tính năng động của hoạt động tinh thần của con người.

3. Khỉ Macaca (macaque), trong QT là Mac-ca mà mình tra mãi thì thấy đúng nhất có lẽ là giống khỉ Macaca này. Chi tiết các bạn sợt GG là ra nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro