Chương 1: Chúng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tử đinh hương

Phòng bệnh, cửa sổ để mở cho không khí dễ lưu thông, nhưng mùi thuốc thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong không khí.

Người đàn ông đứng bên giường dáng người thẳng tắp, vững vàng như tùng bách tựa nhưa không hề sợ cái lạnh căm căm.

"Nếu ngài muốn sống tới già, vẫn là nên an tâm dưỡng bệnh đi". Người đàn ông than thở.

"Nhiếp Ngôn, cậu nên có chút tình người." Ông lão nằm trên giường bệnh vừa ho vừa cười nói.

"Nếu như tình người là yếu tố quan trọng để phân biệt một người với ma quỷ thì tôi cũng không ngại học." Nhiếp Ngôn dừng lại một chút: "Mà đương nhiên không phải vậy, có ít hay nhiều cũng vô nghĩa, cũng giống như những lý luận ngài đã nói."

"Có ích, có ích, ..." Ông tự mình lẩm bẩm, không biết là nói cho chính mình nghe hay là cho đối phương nghe, dần dần giọng nói của ông trở nên cao hơn.

"Âm thanh tí tách của đồng hồ trong phòng ngủ của ta rất ồn ào, nhưng mà hầu như trước khi ngủ ta cũng vô thức bỏ qua âm thanh này, không phải thói quen, mà là quên mất, thậm chí có khi còn không thể nghe được..."

"Lúc cậu tập trung vào chuyện gì đó, cậu căn bản sẽ không để ý tới bên ngoài ra sao, thậm chí có người nói vào tai cậu, cậu cũng không biết.."

"Ma quỷ và con người tồn tại ở các chiều không gian khác nhau, và mỗi lần cảm xúc thay đổi có thể trở thành điểm mấu chốt để dẫn ta đến không gian đó."

Người chết rồi trở thành vong hồn, có nhiều cách xưng hô, trong đó "ma quỷ" là thường gặp nhất.

Tổ chuyên gia đặc biệt phụ trách xử lý những sự việc như vậy đã đặt tên cho nó gọi là tà vật, và quá trình quỷ tấn công người bị gọi là tà vật xâm nhập.

Vi giáo sư gần đây đã đề xuất rằng con người và ma quỷ không ở cùng chiều không gian, và những thay đổi về cảm xúc có thể là các điểm nút để ma quỷ xâm nhập vào con người.

Ông cho rằng ma quỷ không thể gây hại hoàn toàn cho một người theo chủ nghĩa vô thần(*).

(*)Người chủ nghĩa vô thần: ý nói những người không tin có ma quỷ tồn tại, tin tưởng khoa học.

"Giữa những người hoàn toàn vô thần và ma quỷ, chính là có một ranh giới không thể vượt qua."

...

Nhiếp Ngôn: "Điều mà ngài vừa nói, cũng giống như là chủ nghĩa duy tâm."

Mình không tin, nó liền không tồn tại.

Vi giáo sư với khuôn mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười mệt mỏi: "Đừng thay đổi khái niệm."

"Đối với trẻ sơ sinh thì sao? Những đứa trẻ còn chưa nhận thức được về thế giới? Cũng vẫn bị ma quỷ quấy rầy."

Đối với người chưa từng tiếp xúc với những khái niệm về ma quỷ, thì căn bản không thể nói là tin hay không.

Vi giáo sư nghiêng đầu nói: "Tuy rằng lúc nhỏ có rất nhiều người nói từng thấy ma, nhưng trên thực tế lớn lên đều an toàn. Cậu ở trong tổ đặc biệt lâu như vậy, có bao giờ gặp qua trường hợp đứa nhỏ bị ma quỷ hại chết không?"

Nhiếp Ngôn còn muốn nói thêm, mà Vi giáo sư đã mỏi mệt khép lại hai mắt: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Cũng giống như tất cả các sự việc mà cậu đã xử lý trong quá khứ, những người nhát gan và tin rằng có ma quỷ có khả năng sẽ gặp ma cao hơn những người không tin vào ma quỷ tồn có tại rất nhiều.

Nhiếp Ngôn: "La Bàn Thất rất có thiên phú, trước khi bị điều đến tổ đặc biệt cũng là một người theo thuyết vô thần, nhưng cậu ấy đúng là người vẫn còn tỉnh táo lúc bị ma nhập."

Vi giáo sư lắc đầu, giật giật ngón tay một cách khó khăn.

Nhiếp Ngôn hiểu ý, mở ngăn kéo, lấy từ bên trong ra ba tấm giấy, mỗi một trang đều viết chi chít các điều kiện vô lý.

Có chút hơi hoang mang.

Gì mà đừng nên quan tâm phong thủy chòm sao, đừng tin rằng mắt trái giựt là sẽ gặp may ...

"Nếu một người có thể hội tụ đủ các yếu tố," Vi giáo sư gằn từng chữ một, "thì trước khi thế giới quan bị thay đổi, không có bất kỳ ma quỷ nào có thể làm hại anh ta."

Nhiếp Ngôn lắc đầu, tỏ ý không muốn nói thêm về chuyện này: "Nếu không có chuyện gì, tôi về đội trước, tuần sau sẽ đến thăm ngài."

Trước khi ra khỏi cửa, nhìn khuôn mặt già yếu của ông, hắn khẽ cúi đầu: "Cảm ơn ngài đã cống hiến hết mình cho công việc của tổ đặc biệt trong nhiều năm qua."

Lông mày Vi giáo sư đã tái nhợt, có lẽ không thể chờ tới lần thăm hỏi tiếp theo.

"Nằm trong chức trách."

Nhiếp Ngôn nhanh chóng rời đi, không lâu sau khi đột trưởng đội đặc biệt rời khỏi, liền có một người bước vào phòng bệnh.

Không còn bình tĩnh như lúc trước, Vi giáo sư bất đắc dĩ hạ khóe miệng: "Mọi việc đều làm theo lời cậu nói, hy vọng cậu có thể thực hiện lời hứa của mình."

Lúc nói chuyện, ông nhìn chằm mặt của người kia, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện thay đổi nào.

Không giống với Nhiếp Ngôn cường tráng, người mới tới này ngoại hình khí chất càng đáng kinh ngạc hơn, tùy tiện nhìn một cái, đều sẽ bị vẻ đẹp kia làm cho hoảng hốt.

Những bông hoa tươi đẹp rực rỡ trong lẵng hoa cũng có chút héo rũ ngay lúc người kia đi ngang qua, giống như là không dám quá mức tự tiện mà nở rộ.

"Bạch Từ."

Ông lão không chịu được sự im lặng tịnh mịch như vậy, gọi ra tên của người kia.

Rốt cuộc, Bạch Từ mím đôi môi có chút tái nhợt: "Yên tâm, tôi sẽ xử lý đám ma quỷ cấp cao kia."

Vi giáo sư thở phào nhẹ nhỏm.

Mấy tháng trước, trong thành phố xuất hiện một con ác quỷ, Bạch Từ thông báo có thể giúp đỡ xử lý nó trước khi nó gây tai họa, điều kiện tiên quyết là anh muốn đưa cho tổ đặc biệt một giả thuyết: Ma quỷ không có cách nào làm hại người theo chủ nghĩa vô thần.

Bạch Từ sẽ không lừa gạt, Vi giáo sư cũng không nghi ngờ sự tồn tại của ác quỷ, nhưng ông vẫn không hiểu được mục đích của cuộc giao dịch này.

Như Nhiếp Ngôn đã từng nói, giả thuyết này căn bản không có ý nghĩa, so với việc tìm hiểu kiều người như thế nào dễ dàng bị ma quỷ ảnh hưởng, thì người ta quan tâm hơn hơn đến việc làm sao để đối phó ma quỷ.

Suy nghĩ quá nhiều, Vi giáo sư cảm giác được cơn mệt mỏi đang nặng nề kéo tới. Những chuyện trong quá khứ cứ quẩn quanh trước mắt, cuối cùng ông phát hiện chuyện khó quên nhất chính là cảnh lần đầu tiên gặp Bạch Từ mấy năm trước.

Thời gian trôi đi, ông đã sắp gần đất xa trời, vậy mà Bạch Từ vẫn giống như trước kia không hề già đi, dửng dưng nhìn đời như một người ngoài cuộc.

"Cậu đến tột cùng...là ai..."

Câu hỏi của Vi giáo sư được định sẵn là sẽ không có đáp án.

Liên quan đến thân phận của Bạch Từ, chỉ có những người đứng đầu tổ đặc biệt mới biết, từ trước tới giờ thái độ của họ đối xử với Bạch Từ luôn là quan hệ hợp tác ngắn hạn và luôn cảnh giác cao độ.

Vi giáo sư đột nhiên có chút lo lắng, ấn tượng của tất cả mọi người đối với Bạch Từ chỉ có một: Tin tưởng sức mạnh tuyệt đối có thể chiến thắng mọi âm mưu.

Ông nỗ lực kéo lên mí mắt nhìn qua, lần đầu tiên xuất hiện nghi vấn: Bạch Từ thật sự là xem thường âm mưu quỷ kế sao?

Một tuần sau, Vi giáo sư qua đời vì bạo bệnh, đối với người trong cuộc mà nói, đây là việc trọng đại, vì ông đã đưa ra nhiều ý kiến quý báu trong vấn đề xử lý ma quỷ.

Tuy là người tương đối có địa vị lúc còn sống, vậy mà lý luận mà vị giáo sư này đưa ra trước khi qua đời có vẻ hơi trẻ con.

Tư liệu không được xếp vào mục hồ sơ bảo mật, sau đó hệ thống từng bị tấn công một lần và nhiều thông tin không quan trọng bị rò rỉ, nên ngoại trừ tổ đặc biệt, một số người có trí tưởng tượng đương đối cởi mở cũng từng nghe thấy việc này.

...

Bảy năm sau, thành phố Thiên Hải.

Những tòa cao ốc chọc trời, nền kinh tế phát triển một cách nhanh chóng, làm cho giá nhà đất ở thành phố này đã rơi vào mức dọa người từ vài năm trước.

Ở một tiểu khu cũ kỹ ít được chú ý, ban đêm lại có mưa, vòng hoa đáng lẽ được đặt trong ngày lại bị thu hồi từ sớm.

Sau khi cảnh sát và bác sĩ xác định đó là cái chết do tai nạn, chiếc siêu xe sang trọng đã kéo xác đi xử lý. Bên trong tiểu khu có những con đường nhỏ hẹp, xe hơi đi lại không dễ dàng, lúc này nhiều cư dân ở các căn hộ khác bám vịn vào cửa sổ, tò mò về danh tính của người chết.

Có một chiếc xe sang như vậy tới đón, nhưng người chết khi còn sống lại ở trong một căn hộ cũ kỹ, có chút không bình thường.

Cùng lúc có rất nhiều lời nói khác nhau.

Căn nhà này trước kia được công nhân xí nghiệp dùng để phân lô sử dụng, sau khi nhà máy phá sản, dân gốc ban đầu cũng dần dần di tản trong vòng mười năm. Các gia đình bây giờ phần lớn là ngoại tỉnh, giao lưu giữa hàng xóm mỗi ngày hầu như không có.

Vì vậy, họ căng não suy nghĩ, cũng không nhớ ra được chút ký ức gì liên quan tới người chết.

Lâm Vân Khởi là một ngoại lệ.

Cậu biết được người chết là người trung niên, lúc đi đứng động tác gọn gàng, trông không giống là người bình thường mấy. Người chết chuyển đến vào nửa tháng trước, hằng ngày ở trong nhà, buổi tối thỉnh thoảng sáu, bảy giờ sẽ ra ngoài một lần.

Mỗi lần đi ra ngoài đối phương đều sẽ đi đến hướng cửa nhà Bạch Từ, vừa đứng chính là năm sáu tiếng, si ngốc nhìn chằm chằm cửa sổ nhỏ trên lầu.

Hòn vọng phu cũng chỉ đến thế thôi.

"Cản đường rồi." Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên, cắt ngang ký ức của Lâm Vân Khởi.

Người đàn ông vừa lên tiếng đeo kính, trong miệng thì phì phò nhả khói thuốc, sẵn tiệm đem nửa đoạn tàn thuốc còn lại vứt trên mặt đất.

Lâm Vân Khởi đang quét lầu, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đối phương.

Quét dọn tòa nhà là một trong những công việc của cậu, Lâm Vân Khởi phụ trách khu phía nam, mà đến tận bảy tòa có cầu thang. Cậu chỉ dọn dẹp ngày hai lần, trước chín giờ sáng và sau bảy giờ tối.

"Nhìn cái gì?" Bị ông chủ đày đọa làm trâu làm ngựa ở công ty khiến gã đeo kính đã nghẹn từ lâu, từ trong túi tiền hất nhẹ một cái, vài đồng tiền lẻ rơi xuống đất.

Thấy Lâm Vân Khởi nhìn chăm chú mấy đồng tiền không nói lời nào, gã đeo kính cười lạnh nói: "Làm sao, tôi vứt tàn thuốc thì cậu quản, vứt tiền liền không quản à?"

Lâm Vân Khởi vẫn không lên tiếng.

Gã đeo kính liếc nhìn tàn thuốc và tiền trên đất, sau đó nhìn cậu: "Đều là rác, nhớ thu dọn sạch sẽ."

"Rác thải" là một từ phát âm rất mạnh, rất có ý nghĩa riêng.

Gã đeo kính tiếp tục bước lên lầu.

"Chờ đã."

Vừa quay đầu lại, chẳng biết Lâm Vân Khởi đã nhặt tiền lên từ lúc nào, kiểm tra từng tờ một, nói: "Ba tờ đều là tiền giả."

"..."

Mấy đồng tiền giả mệnh giá nhỏ này chỉ giống thật hơn mất đồng tiền thật một chút, chúng được cố tình mài mòn hơn để qua mắt người dùng, nhưng nhìn kỹ một chút thì có thể phân biệt được.

Lâm Vân Khởi than thở: "Thích dùng tiền sỉ nhục người khác, nhưng lại không chịu chi tiền, tiên sinh anh thật không tử tế."

Gã đeo kính sắc mặt càng ngày càng xấu, ngày thường đều là hắn luôn trêu chọc ông già bán nước rách nát, nhìn dáng vẻ hèn mọn của người khác nhặt tiền, hắn như tìm được chút cảm giác tồn tại trong công ty.

Nay bị vạch trần bộ mặt thật, gã đeo kính đột nhiên cao giọng, chuẩn bị nói vài câu để lấy lại sỉ diện.

"Chuyện như này anh nên làm ở trên mạng sẽ có hiệu quả hơn."

Lâm Vân Khởi nhẹ nhàng nói một câu làm cho gã nghẹn họng.

...

Mà ở tòa nhà đối diện, có một người đang dựa vào bệ cửa sổ ở hành lang, đang quan sát ​​cảnh tượng xảy ra bên này bằng kính viễn vọng, tuy không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người ở khoảng cách xa như vậy, nhưng căn cứ từ hành động phát sinh có thể đoán được đại khái vừa xảy ra chuyện gì.

"Này, tôi quan sát mấy ngày," cậu trai đứng thẳng người, phủi phủi bụi giữa hai khuỷu tay, "Tôi nhìn không ra có gì đặc biệt."

Cậu ta xoay người, giảm đi mấy phần giễu cợt khi đối diện với người phía sau: "Ông chủ, Bạch Từ thật sự để ý đến một người như vậy sao?"

Người đàn ông ngồi phía sau ăn mặc rất chỉnh tề, quần tây và áo sơ mi đen, đứng thẳng người.

Người này chính là Nhiếp Ngôn, trưởng nhóm tổ đặc biệt, so với bảy năm trước tính tình càng trưởng thành, hành động cũng có phong thái của một người cấp trên.

Nhiếp Ngôn khẽ gật đầu một cái: "Theo thông tin hiện tại, Bạch Từ chuyển đến khu này là vì cậu ta." Do dự một lúc, hắn nhìn cô gái bên cạnh rồi ra lệnh: "Bạch từ sẽ không vô cớ mà chú ý đến một người như vậy, cô tự đi quan sát chút đi."

Cô còn chưa kịp trả lời, cậu trai có nhiệm vụ theo dõi Lâm Vận Kỳ đã chạy xuống lầu trước một bước: "Tôi đi là được rồi!"

Cô gái lạnh lùng, không nói gì.

Nhiếp Ngôn lắc đầu: "La Bàn Thất này, không biết bao giờ mới trưởng thành."

...

Cái chết của chủ hộ ngày hôm qua quá đột ngột, gia đình đã trực tiếp đặt linh đường tại căn hộ thuê. Những hình ảnh về những đợt siêu xe liên tục không ngừng đến viếng vào sáng nay.

Trong cầu thang, có một bông hoa giấy như bị dính chặt vào mặt đất, quét thế nào cũng không đi.

La Bàn Thất - người đang chuẩn bị thăm dò, thấy thế liền ngẩn ra.

"Đừng nhúc nhích." La Bàn Thất bước nhanh về phía trước: "Tôi sẽ xử lý."

Hoa giấy có oán niệm.

Tàn tro vương vãi trên hoa giấy, oán niệm vẫn còn sau khi người chết qua đời, hoa giấy tiễn đưa nay trở thành hoa giấy oán niệm.

Hoa giấy có oán niệm tính công kích không lớn, nhưng nó sẽ đeo bám gắt gao vào một chỗ và tự động biến mất trong vài giờ. Sự biến mất này không theo đúng nghĩa đen mà rơi vào trạng thái "ẩn thân", những người vô tình bước vào đây sau này rất có thể sẽ bị trẹo chân.

Nếu không xử lý sẽ gây nguy hiểm.

La Bàn Thất dùng tay bọc lại hoa giấy, dùng sức kéo nó lên.

Hắn không dùng nhiều sức, ai ngờ lại bị sức quật trả của hoa giấy làm cho giật mình, trực tiếp ngã ngồi xổm dưới đất.

Hóa ra là một bông hoa giấy oán niệm đã bén rễ.

Là do chính mình suy nghĩ quá đơn giản.

"Thật xui xẻo."

Lâm Vân Khởi nói thầm một câu, cậu đổi vị trí với hắn, dùng tay nhẹ nhàng xé một chút, hoa giấy run lên hai lần, dễ dàng cầm lên.

Cậu không thèm nhìn kỹ, trực tiếp ném vào túi rác đen, tiện thể cầm mấy đồng tiền giả người trước vứt nhét vào túi La Bàn Thất: "Cầm về chơi."

La Bàn Thất giật giật mí mắt, đây là chính mình ăn vạ sao?

Hoa giấy oán niệm cắm rễ, người bình thường cũng có thể nhổ nó lên, với điều kiện tiên quyết là có một thân sức lực.

Lại nhìn về Lâm Vân Khởi vóc dáng gầy gò, thật không nhìn ra người này còn có sức lực có thể hạ gục được nửa con trâu.

Quét xong tầng cuối cùng, Lâm Vân Khởi quay người đi hướng tầng hầm, chuẩn bị cất dụng cụ về nhà thay quần áo khác. Lúc đi ngang qua, cậu liếc mắt nhìn người còn chưa chịu đứng lên.

Cậu trai với ngón tay quá dài phía trên đeo một chiếc nhẫn kiểu la bàn, lớp ngoài khá dày màu vàng nên rất khó phân biệt có phải vàng thật hay không.

Vài tia nắng chiếu rọi vào nó, nhìn đặc biệt bắt mắt.

Khi Lâm Vân Khởi bị chiếc nhẫn la bàn kỳ lạ này thu hút, La Bàn Thất cũng đang trong trạng thái thất thần.

Mắt của người tu luyện đạo khác với mắt của người thường, họ có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Ví như hai ngọn lửa trên vai người, lửa càng cháy lớn thì người đó dương khí càng dồi dào, không dễ bị nhiễm bẩn.

Mà ngọn lửa trên vai của Lâm Vân Khởi chỉ có thể được mô tả như "le lói" để nói, lúc sáng lúc tối, như thể nó sẽ bị dập tắt trong giây tiếp theo.

Lúc trước sự chú ý của La Bàn Thất đều tập trung vào bông hoa giấy oán hận, lúc này nhìn thấy ngọn lửa nhỏ này ở cự ly gần, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, vị huynh đệ này có thể sống được!

Trong dân gian, người này chính là một thân xương cốt quỷ dị, âm khí nặng, giống như "Thịt Đường Tăng" trong mắt ác quỷ âm u.

La Bàn Thất nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bùa hộ mệnh nào trên người Lâm Vân Khởi, không nghĩ ra được người kia làm cách nào sống sót cho đến tận bây giờ.

Hắn đầu óc mơ hồ mà quay trở lại tòa nhà đối diện.

"Thật kỳ quái. Người tên là Lâm Vân Khởi này một thân là xương cốt quỷ dị, nhưng lại rất khỏe mạnh, trên người cũng không có một tia âm khí, điều này chứng tỏ anh ta không hề bị thứ gì bẩn thỉu bám qua."

Ở trạng thái của anh ta, một con quỷ đầu gường cũng đủ làm thịt rồi, đừng nghĩ đến việc ban đêm ngủ yên.

Nhưng thực tế là đừng nói đến quầng thâm mắt, nhìn sơ qua cũng biết anh ấy là người làm việc nghỉ ngơi đều độ, tinh thần dồi dào.

Hôm nay tổng cộng có ba người đến, sếp đích thân dẫn dắt đội, vốn dĩ mọi người đều không hứng thú mấy, cảm thấy bọn họ đối với một người bình thường làm lớn chuyện, bây giờ tất cả đều hào hứng.

La Bàn Thất liên tục nhấn mạnh rằng mình không cảm thấy được khí tức mạnh mẽ của bùa hộ mệnh trên người Lâm Vân Khởi, Nhiếp Ngôn dường như nghĩ đến điều gì đó, hơi cong môi dưới, sau đó đắc ý mà mím môi một cái, quyết định tự mình đi xem thử.

...

Quét xong tầng cuối cùng, Lâm Vân Khởi thu dọn đồ đạc, đi tới một hướng khác, trở về nhà mình thay quần áo.

Cùng lúc đó, Nhiếp Ngôn và La Bàn Thất mới vừa bước vào cửa.

Trên mặt nổi lên một cơn gió, hồn ma lơ lửng không chủ động phát ra bất kỳ công kích gì, mà như trực tiếp muốn thoát thân, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

"Đuổi theo không?"

Nhiếp Ngôn khoát tay áo một cái, chỉ chỉ lên một tầng, hỏi: "Cậu cảm thấy được nó đang sợ cái gì?"

La Bàn Thất chợt nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Sắc mặt Nhiếp Ngôn vẫn không hề thay đổi, nhưng lại thả hai con hạc giấy dò đường, rõ ràng là thận trọng hơn một chút so với vừa rồi.

Khi sắp đi đến lối vào của cầu thang chuyển tiếp giữa tầng ba và tầng bốn, cánh của con hạc giấy run lên dữ dội, dừng lại ở một chỗ không muốn tiến về phía trước. Sau đó, Nhiếp Ngôn và La Bàn Thất dừng lại phía sau hạc giấy trong một góc, đủ để thấy cảnh tượng phía trước.

Ở cửa nhà 402, một bóng ma mặc áo choàng lớn đang ngồi xếp bằng tại cửa, bởi vì vành mũ quá rộng nên không thể phân biệt được nam nữ.

Tất nhiên, La Bàn Thất cũng cho rằng cũng không cần thiết phân biệt rạch ròi.

Đối với một con ma, điều quan trọng là... chủng loại chứ không phải giới tính.

"Quỷ chết đói!" Khi nhìn thấy cái bát bị vỡ trên đầu gối, La Bàn Thất ngạc nhiên đến mức nghẹn giọng.

Sắc mặt hắn khó coi cực kỳ.

Ma quỷ, cũng phân biệt nhiều kiểu nhiều loại, ví dụ con rối kí sinh, bóng tấn công, những thứ này đều là sau này con người mới phát hiện ra.

Hầu hết mức độ nguy hiểm của chúng đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, ngược lại, những tà vật đã tồn tại từ lâu trong các ghi chép cổ điển vượt xa những giống mới lạ này về sức mạnh và sức tàn phá.

Như là quỷ treo cổ, đối với người chết ...

Trong số đó, những con quỷ chết đói chắc chắn có thể được xếp vào top ba những con quỷ khó đối phó nhất.

Đối với bất kỳ thành phố nào, những con quỷ thành niên chết đói không nghi ngờ gì chắc chắn là một thảm kịch.

Thần kinh La Bàn Thất rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, rõ ràng quá trễ để gọi cứu viện, thậm chí cậu ta còn chuẩn bị chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

"Sếp, tôi đi cản nó, anh đi trước đi."

Nhiếp Ngôn không đáp, vẫn nhìn về phía trước.

Con quỷ chết đói cứ cúi đầu nhìn chằm chằm cái bát trong tay, cho nên Nhiếp Ngôn chỉ đơn phương chăm chú nhìn nó. Một lát sau, Nhiếp Ngôn đột nhiên mở miệng: "Đi thôi."

La Bàn Thất sửng sốt, đi sao?

Sau một khắc, Nhiếp Ngôn trực tiếp quay người xuống lầu, La Bàn Thất hậu trị hậu giác liền đi xuống theo, cậu ta nghẹn hỏi cho tới khi tới cửa, quay đầu liếc nhìn để chắc chắn rằng con quỷ đói không đuổi kịp đến.

Mạnh mẽ cấu bản thân một cái, xác định không phải là mơ.

Trốn khỏi mí mắt của một con quỷ đói, điều này đủ để đắc ý cả đời!

Sau khi hết kinh ngạc, La Bàn Thất nhớ lại hồn ma đã trốn thoát trước đó và đưa ra một kết luận vô cùng lô-gic: Quỷ chết đói không những không có tấn công Lâm Vân Khởi, ngược lại còn đang giúp đỡ đánh đuổi những thứ cô hồn dã quỷ khác.

"Một con quỷ bảo vệ con người?"

"Không phải là bảo vệ, mà là đang chờ cơm." Nhiếp Ngôn nói: "Lâm Vân Khởi là thức ăn mà những con quỷ chết chết đói ưa thích. Đương nhiên, không cho phép những con quỷ khác thèm muốn."

Thể chất của Lâm Vân Khởi khiến cho sự hấp dẫn của cậu ta đối với ma quỷ tương đương với việc một con quái vật nhìn thấy thịt Đường Tăng vậy, bị quỷ chết đói nhìn chằm chằm cũng chẳng có gì lạ.

La Bàn Thất nghe lời, sờ lên chiếc nhẫn la bàn trên tay, tự lẩm bẩm: "Một người bình thường lại không bị một con quỷ chết đói trực tiếp làm thành một đĩa đồ ăn, lẽ nào..."

Không biết nghĩ tới cái gì, đồng tử của hắn hơi mở to, so với trước kia nhìn thấy ma chết đói còn kinh ngạc hơn.

Nhiếp Ngôn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt tựa như xuyên thấu tầng mây, xuyên không về mấy năm trước.

"Ma quỷ không có cách nào làm ngại người theo chủ nghĩa vô thần."

Lý thuyết mà Vi giá sư đưa ra khi còn sống dường như đã được xác minh ở trên người một người đàn ông trẻ tuổi.

Cùng ngày, đội đặc biệt đã họp khẩn về cách đối phó với những con quỷ chết đói và nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết chi tiết.

Sau khi cuộc thảo luận gay gắt kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Ngôn, rốt cuộc quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay sếp.

Nhiếp Ngôn: "Cần phải kịp thời bóp chết nguồn nguy hiểm, nhưng..."

Hắn nhìn qua khuôn mặt từng người một cái: "Các người nhất định phải trực tiếp giết chết một con ác quỷ."

Hiện trường im lặng chết chóc, phải mất một lúc lâu sau mới có người lấy lại giọng nói của mình: "Ác quỷ?"

Nhiếp Ngôn: "Tôi sẽ không nói đến tỷ lệ thành công trong lúc này. Trong quá trình này, nếu quỷ đói nổi điên, hậu quả sẽ rất thảm khốc."

Khi cuộc họp sắp kết thúc, Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng thu xếp: "Tiếp tục hoàn thiện kế hoạch bao vây lũ ma đói, và cố gắng giảm thiểu tổn thất. Trước đó, không được hành động hấp tấp."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu quỷ chết đói đột nhiên mất kiểm soát trong khoảng thời gian này?"

"Tà vật trên người sát khí không nặng, nghĩa là đã lâu không ăn." Nhiếp Ngôn: "Chúng ta nên vui mừng vì đây là quỷ có yêu cầu cực kỳ cao đối với "thức ăn"."

Sau khi cho mọi người thời gian tiếp thu, hắn tiếp tục: "Về thông tin của Lâm Vân Khởi, tôi sẽ điều tra lại một lần."

"Tôi đã kiểm tra, Lâm Vân Khởi, sinh ra ở ..."

...

Thời điểm tổ đặc biệt mở họp suốt đêm.

Bên trong một căn phòng đơn sơ, rèm cửa trong nhà được kéo chặt, ánh nến yếu ớt chỉ chiếu sáng khu vực gần bàn ăn.

Lâm Vân Khởi ngồi một mình trước bàn ăn, nheo mắt nhìn cái bánh ngọt.

"Mặc dù không ai nhớ sinh nhật của mình, nhưng thôi có cái bánh cũng được."

Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Lâm Vân Khởi một hơi thổi tắt nến.

Cậu không có ước nguyện, và cũng sẽ không gửi gắm hy vọng lên những việc tầm thường.

Ngay lúc ngọn nến vụt tắt, quỷ đói ngoài cửa vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay, đôi mắt trũng sâu trong chiếc áo choàng lớn không hề thay đổi.

Hai mươi ba tuổi.

Hôm nay là sinh nhật của nguồn thức ăn dự trữ.

Tấm áo choàng che đi đôi con ngươi lạnh lẽo thâm trầm, quỷ đói có chút ngây ngốc cầm bát, một lúc sau cúi đầu, thành kính ước nguyện: Hy vọng năm nay, "thức ăn" có thể bắt đầu tin rằng trên thế giới này thực sự có quỷ tồn tại."

"Hy vọng, ta có thể ... bắt đầu bữa tối sớm."

Hắn đã chờ đợi bát cơm này trong hai mươi ba năm.

Tác giả có điều muốn nói:

Quỷ chết đói: Phật tử đang chờ ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro