Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Thu dưỡng chú chó như Dư Bổn có rất nhiều phiền toái, Dư Ninh không phải chưa từng suy xét qua. Nhưng trước mắt Dư Bổn không có chỗ nào để đi, đối với thân thế của mình hoàn toàn không biết, cũng không hề có biện pháp khống chế năng lực. Nếu Dư Ninh không thu dưỡng cậu, cậu chỉ có thể lần thứ hai ra ngoài lưu lạc.

Dư Ninh nghĩ, loại chó thần kỳ như vậy không có khả năng trên đời chỉ có một mình Dư Bổn chứ? Ít nhất cha mẹ cậu khẳng định cũng không tầm thường, đáng tiếc Dư Bổn không có một chút ký ức nào về hai người họ. Nếu đã có cha mẹ cũng có thể sẽ có một, hai thân thích gì đó. Thân thích này mặc kệ là người hay chó hay sinh vật kỳ quái nào đó nhưng chắc hẳn vẫn tồn tại trên đời.

Dư Ninh hỏi thanh niên có nghĩ tới việc tìm kiếm thân nhân của mình không?

Lúc ấy thanh niên đang vội vàng gặm đùi gà, cơm cậu đều đã ăn xong, đùi gà để gặm cuối cùng là thời gian quý giá nhất trong bữa cơm của cậu. Vừa nghe thấy Dư Ninh nói chuyện, thanh niên lập tức buông đùi gà, lấy một loại ánh mắt như sắp khóc nhìn hắn.

Dư Ninh hoảng sợ, làm sao, xảy ra chuyện gì?

Thanh niên ai oán nói, “Ngài, ngài không cần em sao…”

Dư Ninh lật tay đánh cậu một cái.

Cho dù hắn vừa mới bảo đảm sẽ thu dưỡng thanh niên vĩnh viễn nhưng đáy lòng cậu tựa hồ vẫn tồn tại một nỗi sợ, cậu lo lắng chỉ cần có cơ hội Dư Ninh sẽ lại bỏ rơi mình. Ban đêm khi ngủ Dư Ninh không cho phép cậu ngủ ở mép giường, cậu liền kiên trì muốn ngủ ngoài cửa phòng. Dù Dư Ninh có đuổi cậu về căn phòng nhỏ đã chuẩn bị tốt (phòng chứa đồ sửa thành gian phòng nhỏ) thì dù bị mắng thanh niên cũng mạo hiểm, trộm ôm thảm chạy về.

Lúc Dư Ninh đến bệnh viện lấy bình thuốc mỡ thứ hai, hắn hỏi bác sĩ về vấn đề này. Y hiện tại như đã trở thành người cố vấn của hắn. Người nọ thấy Dư Ninh đến lấy thêm thuốc mỡ thì rất cao hứng.

“Chân cẩu cẩu thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không? Anh nên đem cả nó đến đây nữa!” Bác sĩ tựa hồ rất thích bổn cẩu. Dư Ninh nghĩ, nếu ngày đó là bác sĩ gặp được bổn cẩu, bổn cẩu có lẽ cũng sẽ được chiếu cố thực tốt, cũng sẽ không bị ghét bỏ.

Bác sĩ lúc tìm một quyển sách nhỏ giữa đống giấy tờ chất đống như núi trên bàn làm việc, đưa cho Dư Ninh. “Chịu khó đọc nhé, bên trong viết một ít hạng mục cần chú ý khi nuôi chó. Tôi trước kia đã nói qua, cẩu cẩu rất sợ cô đơn. Có những giống chó đặc biệt dính người, anh nên ở cùng nó nhiều một chút. Nó muốn ngủ bên cạnh anh chứng tỏ nó thiếu cảm giác an toàn, cần phải nhìn thấy anh, ngửi được mùi của anh mới có thể an tâm ngủ. Anh cần tạo cho nó sự tín nhiệm, để nó tin tưởng anh, cảm thấy anh yêu nó, vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ nó. Anh phải biết rằng nó là một chú chó lưu lạc, từng chịu khổ rất nhiều, trong lòng có khả năng không quá tin tưởng con người. Hơn nữa anh ở một mình, ban ngày đi làm nên rất ít thời gian để chơi với nó. Chó là loài động vật giống người, ban đêm ngủ ban ngày tỉnh. Ban ngày không ai ở cùng nó, nó bị nhốt trong phòng, tinh lực không có chỗ tiêu hao nên chất lượng giấc ngủ ban đêm cũng sẽ không tốt…”

Nghe bác sĩ lải nhải một đống lớn, lúc này Dư Ninh mới phát hiện sao lại có nhiều vấn đề phải chú ý như vậy. Chẳng lẽ muốn nuôi chó cũng phải cẩn thận như thêu hoa sao?

“Suy nghĩ này của anh quá sai!” Bác sĩ hiền lành như vậy khó có khi mặt đỏ lên, “Cẩu cẩu, cẩu cẩu là sinh vật, là vật sống sờ sờ, nó có suy nghĩ, có thể tự hỏi!”

Anh không thể chỉ đơn thuần đem cẩu cẩu trở thành sủng vật, nó không phải món đồ chơi, nó là bạn, là người nhà của anh, bác sĩ nói.

Dư Ninh cảm thấy cách nói này hơi buồn nôn.

Nhưng nhớ tới thanh niên níu lấy ống quần hắn nói muốn đi kiếm tiền, trong lòng không khỏi nảy lên cảm xúc không rõ.


Sau khi về đến nhà, Dư Ninh trộm cẩn thận quan sát bổn cẩu, hắn muốn chứng thực bổn cẩu có bị mấy vấn đề như bác sĩ nói hay không, nhưng hắn nhìn không ra. Dư Ninh vừa mở cửa, bổn cẩu đã nghiêm chỉnh ngồi xổm cạnh cửa nghênh đón hắn, thấy hắn về liền hưng phấn đứng thẳng lên, phe phẩy cái đuôi bổ nhào vào người hắn.

Một lực cực lớn đẩy Dư Ninh té ngã trên mặt đất.

“Gâu gâu!” Bổn cẩu ghé trên người hắn hoang mang sủa hai tiếng. Dư Ninh đẩy nó ra, mắng, “Nặng muốn chết!” Bổn cẩu hiện tại ngày càng nặng, thân thể cũng có cảm giác lớn hơn rất nhiều, nếu nó có thể đứng thẳng bằng hai chân sau thì cũng sắp cao bằng một người, uy phong lẫm liệt. Lúc ra ngoài tản bộ nhiều người có vẻ kiêng kị bổn cẩu, chỉ có Dư Ninh biết nó vừa nhát gan vừa ôn hòa cỡ nào, hắn còn chưa từng nhìn thấy bổn cẩu lúc có tính công kích.

“Ngao ô…” Bổn cẩu bị đẩy ra đáng thương kêu ư ử. Ngày thường Dư Ninh khẳng định chẳng thèm để ý tới, nhưng từ lần hắn tới bác sĩ đó, mấy lời y nói vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn. Dư Ninh nghĩ một lát, trợn trắng mắt, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm và bụng bổn cẩu, trong lòng mặc niệm “Vuốt ve tốt cho sức khỏe của chó, lại còn giúp gia tăng tình cảm.” Không nghĩ tới bổn cẩu chưa bao giờ được chủ nhân âu yếm qua, không biết là kích động quá hay thoải mái quá mà kêu to rồi trực tiếp lật cái bụng ra, nằm sõng soài dưới đất, một bộ dáng ngốc ngốc “Ngài mau sờ sờ, bụng em thích quá á á á”

Dư Ninh lạnh lùng trừng mắt liếc nó một cái, đứng dậy rời đi, lưu lại bổn cầu duy trì tư thế chổng vó, nằm đợi nửa ngày.

Hôm sau là một ngày cuối tuần thời tiết đẹp, ăn sáng xong Dư Ninh liền mang bổn cẩu mong đợi đã lâu ra ngoài tản bộ. Cả tuần chỉ có hai ngày bổn cẩu có cơ hội dùng hình chó ra ngoài, ngày thương Dư Ninh tan tầm quá muộn, lúc hắn về cậu đã biến thành người. Đối với bổn cẩu, dùng hình chó hay hình người ra ngoài là hai việc hoàn toàn khác nhau. Dư Ninh từng hỏi cậu, cậu đáp mình quen với hình chó hơn, lấy thân phận con người có điểm lạ lẫm. Hơn nữa chó sẽ tự do hơn nhiều, ra ngoài có thể sải chân tự do tự tại chạy, còn con người thì phải chú ý này chú ý kia.

Dư Ninh tính toán sau này có nên đi sớm hơn ít nhất nửa tiếng, mang bổn cẩu đi chạy. Nó hiện tại ăn nhiều nên béo hẳn lên, cần phải nghiêm túc rèn luyện.

Bọn họ đi một hồi lại gặp Đóa Đóa.

Bổn cẩu thân thể cứng đờ, thoáng dừng lại. Xem ra công kích lần trước của Đóa Đóa vẫn còn lưu bóng ma trong lòng nó. Bổn cẩu rất nhanh khôi phục lại, như bình thường không có việc gì đi ngang qua Đóa Đóa, không ngờ cô chó kia đột nhiên hưng phấn chạy tới phía nó, gâu gâu kêu to, dọa bổn cẩu nhảy dựng lên, vội vàng trốn về sau lưng Dư Ninh.

Chủ nhân Đóa Đóa vội vàng kéo dây xích, lôi Đóa Đóa về bên cạnh mình, quát lớn, “Mi làm gì? Đừng chạy lung tung, rất nguy hiểm!”

Dư Ninh không hiểu lắm, hôm nay cô chó Nhật đuôi thắt nơ bướm hồng phấn kia xem ra đặc biệt khó chịu.

Đóa Đóa vẫn có vẻ bực bội, không ngừng sủa bổn cẩu, còn có ý định thoát khỏi khống chế của chủ nhân mà chạy đến bên cạnh nó.

Chủ nhân Đóa Đóa sốt ruột, “Anh sao lại không buộc xích cho chó chứ?”

“Nó rất nghe lời.” Dư Ninh không muốn nhiều lời, cô chó Nhật kia vẫn luôn sủa điên cuồng, bổn cẩu bị dọa chỉ dám tránh sau lưng hắn. Dư Ninh hôm nọ mới đọc xong sách, xem chừng gia khỏa này đang ở kì động dục đi?

Chủ nhân cô chó lập tức chứng thực phỏng đoán của hắn, “Như vậy rất nguy hiểm, Đóa Đóa nhà tôi luôn rất nghe lời nhưng gần đây tình huống đặc thù. Cẩu cẩu của anh như vậy không được, nhất định phải đeo xích, bằng không nếu làm thương Đóa Đóa của tôi thì phải làm sao? Chó đực mọi lúc đều có thể động dục…”

Khó chịu của Dư Ninh với cô chó lông trắng béo ú lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Hắn ra lệnh, “Dư Bổn, lại đây, ngồi xuống.”

Không biết chủ nhân muốn làm gì, Dư Bổn đè xuống kinh hoảng, ngoan ngoãn đi đến vị trí Dư Ninh chỉ định ngồi xuống. Chó Nhật cách nó vài bước, sủa như điên.

Dư Ninh hỏi, “Bổn cẩu, mi với cô chó Nhật đối diện có hứng thú không? Có thì đi về phía trước.”

Chó Nhật giống như con quay, hung dữ xoay quanh, Dư Bổn vội vã lùi lại phía sau vài bước.

Dư Ninh quay sang chủ nhân chó Nhật nhún vai, “Ai nha, chó nhà tôi đừng nhìn nó có vẻ to nhưng thực ra lá gan rất nhỏ, ngày thường tôi hung dữ một chút đều đã dọa nó nhảy dựng, đừng nói chó nhà cô kêu lớn tiếng như thế, đúng không?” Dư Ninh cười không chút lễ độ, giống như sinh khí vỗ đầu bổn cẩu, “Mi tên gia khỏa này, có chó cái muốn cùng mi cũng không tồi, còn dám chọn? Là tại chó nhà người ta so với mi bé hơn một chút, chân ngắn một chút, lông xấu một chút, béo một chút, hung dữ một chút, không biết tự kiềm chế sao? Thật là, chậc chậc.”

Dư Ninh chào tạm biệt chủ nhân chó Nhật mặt mũi xanh mét, cùng bổn cẩu vênh váo tự đắc, đầu cũng không thèm quay lại, rời đi.

.

.

.

Nội tâm Dư Ninh: Chó nhà ông đây có ngốc cũng chỉ mình ông được chê nhá =))))

12.

Về tới nhà tâm tình Dư Ninh khá tốt, thậm chí còn nhỏ giọng ngân nga một đoạn nhỏ. Bổn cẩu chưa từng thấy tâm trạng hắn tốt như vậy, tò mò chạy quanh hắn tới tới lui lui. Dư Ninh mở tủ lạnh lấy một vại bia, lấy thêm một cây kem que nhét vào miệng chó ngốc, “Đi, đi, đi, đừng làm phiền ta.”

Bổn cẩu ngao ô một tiếng, dùng móng vuốt xé mở bao nilon bên ngoài cây kem, ngoan ngoãn ném vào thùng rác rồi mới gặm kem đến bên ghế sopha, ngồi xổm dính vào người Dư Ninh.

Thời tiết ngày càng nóng lên, kem que là thứ tốt đẹp đến mức nào~ Nó yêu nhất là kem que, có điều chủ nhân mỗi ngày chỉ cho nó ăn một cây, ngay cả biến thành người cũng không được ăn thêm, sầu hết cả người!

“Này, đừng ăn cả nilon đấy.” Dư Ninh cầm vại bia dặn dò.

Bổn cẩu nghe vậy dùng hàm răng thật cẩn thận cắn que kem, liếm láp mỹ vị.

Là một chú chó nó thực sự rất thông minh. Dư Ninh nghĩ, đáng tiếc sau khi biến thân tuy bề ngoài là người trưởng thành nhưng trí lực lại giống trẻ nhỏ, vì một cái kem cũng có thể náo loạn cả buổi. Cuối cùng hắn đành phải nói nếu Dư Bổn mỗi ngày chỉ ăn một cây thì buổi tối sẽ cho phép cậu ngủ cạnh giường của hắn. Bổn cẩu nghiêm túc tự hỏi một hồi mới vui vẻ đáp ứng.

Hừ!

Dư Ninh vươn chân, ác ý đạp bổn cẩu một cái.

Gia khỏa này bây giờ cư nhiên bắt đầu không ngoan ngoãn nghe lời? Chỉ vì một cây kem mà dám dây dưa với hắn tận nửa ngày!

Dư Ninh cố ý dùng bàn chân xoa nắn lớp mỡ trên người bổn cẩu, nhẹ nhàng hẩy hẩy, quấy rầy nó ăn kem. Đáng tiếc bổn cẩu vững như Thái sơn, một chút cũng không bị ngoại cảnh tác động, chuyên chú đối phó với thanh băng lạnh ngắt trước mắt.

Lớp lông trên người bổn cẩu từ bao giờ lại mượt như vậy? Chân dẫm lên còn có phần trơn trượt, màu lông cũng đẹp lên. Dư Ninh duỗi chân đến bụng nó, nhẹ nhàng ấn, nóng ấm mềm mại, giống như một tấm thảm lông thật dày.

Ăn xong que kem bổn cẩu mới cảm thấy có chuyện không đúng lắm, nó ngao ngao hai tiếng, dịch mông ra không cho Dư Ninh với được chân tới. Dư Ninh đột nhiên phát giác hành động này thật ngu ngốc, hắn thu lại chân không chơi nữa, cầm tờ tạp chí bên cạnh lên chuyên tâm đọc.

Hắn xem đến mê mẩn, mơ hồ cảm thấy trên chân có gì đó chạm vào, trong lòng nghĩ chắc là bổn cẩu dựa vào chân mình nên cũng không thèm để ý, đầu cũng chẳng nâng lên. Dần dần càng có vẻ không thích hợp. Thứ đó nóng rực, ngạnh cứng, dồn dập cọ xát cẳng chân hắn. Dư Ninh ban đầu cảm thấy quái dị, tiếp theo một tia ý niệm xẹt qua đầu hắn, thân thể cứng đờ, không thể nào. Hắn chậm rãi buông tạp chí xuống, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả quay đầu lại.

Dư Bổn ghé vào đùi hắn, hự hự thở dốc, hai chân trước gắt gao ôm cẳng chân Dư Ninh, chân dưới dùng phương thức quỷ dị di chuyển tới lui.

“Dư! Bổn! Mi đang lấy cẳng chân ta làm cái gì???!!!!”

Dư Ninh tức điên, chân đá một cái, ném Dư Bổn ngã xuống đất. Dư Bổn hẵng còn chìm trong dục vọng mê mang bị đẩy ra, không kịp phản ứng lại. Dư Ninh vồ lấy cuốn tạp chí cuộn lại thành cuộn, đánh nó tới tấp. Dư Bổn ngao ngao gọi bậy, sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.

“Mi này, mi này—” Dư Ninh giận đến mắng không ra lời, hận không thể lập tức đưa Dư Bổn đi thiến. Cảm giác ấm nóng ghê tởm làm người ta sởn tóc gáy vẫn lưu lại trên cẳng chân, Dư Ninh ném cuốn tạp chí trong tay vào người Dư Bổn, vọt vào phòng tắm chà cẳng chân suốt nửa giờ, chà đến mức da cũng đỏ hết lên. Dư Bổn ngoài cửa phòng tắm co đầu rụt cổ, nhìn làn da chủ nhân bị chà đến đỏ bừng ngao ngao kêu thảm. Nó không kêu còn đỡ, kêu xong lại làm Dư Ninh nhớ tới hành vi xấu xa của nó vừa rồi.

Dư Ninh lao ra khỏi phòng tắm, lấy chiếc kéo trong ngăn tủ, âm hiểm cười với bổn cẩu, “Hôm nay không cho mi đoạn tử tuyệt tôn ta liền không gọi là Dư Ninh!”

Vệt kéo sáng loáng chiếu lên gương mặt Dư Ninh phá lệ đáng sợ, bổn cẩu cuối cùng cũng ý thức được mình đã chọc giận chủ nhân, sợ tới mức vội vàng trốn vào tủ chứa đồ trong thư phòng.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!

Dư Ninh đang muốn theo sau, quây nó trong tủ chứa đồ, không ngờ lúc này chuông cửa vang lên.

Tưởng Bành?

Dư Ninh rất coi trọng riêng tư, hắn chưa từng mang đồng nghiệp về nhà, bạn bè duy nhất đã tới nhà hắn chỉ có Tưởng Bành. Chẳng lẽ người nọ lại tâm huyết dâng trào muốn làm cái gì?

Dư Ninh nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, mặt trời ngày hè đang dần xuống núi, lại sắp đến thời gian biến thân của bổn cẩu. Tưởng Bành hay nói vô nghĩa, không biết phải thiết đãi bao lâu.

Dư Ninh giơ kéo, nói với bổn cẩu chui trong ngăn tủ run bần bật, “Mi ngoan ngoãn ở trong tủ cho ta, không được lên tiếng, nếu không—-” Tiếng kéo lách cách kêu một cái, Dư Ninh đóng lại cửa tủ, xoay người ra mở cửa.

Không phải Tưởng Bành.

Mà là một kẻ không mời mà đến.

Bạn trai cũ của Dư Ninh, Vương Thụy.


Dư Ninh nhìn gương mặt tươi cười của Vương Thụy, nhất thời có chút hoảng hốt. Hắn mau chóng khôi phục bình thường, lạnh lùng hỏi, “Có việc?”

Vương Thụy tủm tỉm cười, “Tới lấy hành lý của anh.”

Đúng rồi, lần trước Dư Ninh đuổi gã ra khỏi cửa, còn một ít hành lý Vương Thụy chưa kịp lấy đi. Dư Ninh nghiêng người tránh sang, mặt không gợn chút biểu tình.

Qua lại với Vương Thụy từ trước đến nay là mối tình tồi tệ nhất mà Dư Ninh không bao giờ muốn nhớ lại, tốt nhất là hết thảy đều biến mất trong trí nhớ của hắn đi, miễn cho hắn luôn cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

Phải, là ngu xuẩn, lúc trước mới có thể thích Vương Thụy.

Dư Ninh có sở thích không nói nên lời — đó là thích sắm vai nhân vật. Hắn thích trong quá trình đảm đương nhân vật bị thuần phục. Sở thích này từng khiến Dư Ninh cực kỳ sa sút, hắn không thể nào tiếp thu được, tổng luôn cảm thấy đây là một loại tâm lý bệnh hoạn. Hắn từng dùng phương thức áp chế dục vọng để chữa trị, không ngờ kết quả lại càng không xong, khiến cho triệu chứng nguyên bản rất nhỏ tăng thêm.

Hắn có hỏi những người khác ở trên mạng, mọi người đoán có thể do áp lực của hắn quá lớn. Dư Ninh hồi tưởng lại, ham mê kỳ quái này hình như bắt đầu từ khi lên đại học, cha mẹ phát hiện ra tính hướng mà đuổi hắn ra khỏi nhà. Đủ loại áp lực sau đấy cũng kéo đến, chia tay với bạn trai, tốt nghiệp xong phải tìm việc làm, kinh tế túng quẫn, mấy năm đó mọi thứ đều dồn ép hắn tới không thở nổi. Không biết từ khi nào, lúc làm tình dùng một loại xưng hô thân phận giả với đối phương có thể làm hắn cảm thấy an tâm.

Sau này khi dần dần thành thục, Dư Ninh đã không còn vì ham mê này mà khổ sở nữa, thậm chí lúc tìm kiếm bạn lữ hắn cũng cố ý nói rõ ràng xu hướng của mình. Vương Thụy là lúc này mà quen biết, bọn họ tình cờ gặp nhau ở quán bar, dáng dấp hai bên cũng đúng vị. Dư Ninh nói hắn thích điều gì, không ngờ Vương Thụy cũng vậy, ăn nhịp với nhau, hai người đi khách sạn.

Lần đầu tiên cảm giác rất tốt, bọn họ phối hợp ăn ý, thế là có lần thứ hai, lần thứ ba. Vương Thụy rất nhanh đưa ra lời kết giao với Dư Ninh. Bọn họ có sở thích tương đồng, hợp nhau, Vương Thụy cũng không làm người chán ghét, lúc làm tình thực ôn nhu. Dư Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, về sau hắn cũng nhanh chóng thích Vương Thụy thật. Đối với loại tính cách này của mình Dư Ninh hận đến cực điểm, chỉ cần đối phương ôn nhu với hắn một chút, chủ động với hắn một chút, hắn sẽ lập tức thích người ta.

Những ngày đầu xác thực là thời kỳ ngọt ngào ngắn ngủi, Vương Thụy nói muốn ở chung, hắn choáng váng liền đáp ứng. Ở bên nhau, dần dần Vương Thụy mới bại lộ tính cách thiếu hụt của gã. Gã không còn ôn nhu, bắt đầu nóng nảy, thường xuyên nổi giận, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến làm tình, lúc hoan ái thì thô bạo vô lễ. Dư Ninh rất nhanh mất kiên nhẫn với Vương Thụy, hắn vốn là người như vậy, thích nhanh mà chán ghét cũng nhanh. Đến một lần Vương Thụy thô bạo trói tay Dư Ninh bằng caravat, chặt đến tụ máu, nói rằng muốn giáo huấn nô lệ bỏ trốn. Ngày hôm sau Dư Ninh nhét tất cả quần áo của gã vào hành lý, đuổi người ra khỏi cửa.

“Tôi không phải cuồng ngược đãi.” Dư Nnh không chút lưu tình, đóng sập cửa lại.

“Em khi đó cũng thật vô tình!” Vương Thụy một bên lấy đồ của gã cất vào valy, một bên dùng ánh mắt đào hoa tùy tiện quét lên người Dư Ninh.

Dư Ninh lười cùng gã nói chuyện, tên vừa lỗ mãng, vừa ngu ngốc không chút thú vị nào, lúc ấy vì sao mình lại thích được nhỉ?

“Chúng ta lúc trước rõ ràng rất hợp nhau.” Vương Thụy nhún vai, “Nếu không phải anh yêu cầu kết giao thì tốt rồi, loại chuyện yêu đương này đối với anh quả nhiên vẫn quá khó khăn, chỉ có làm tình là tốt.”

Dư Ninh tỏ vẻ đồng ý, “Chỗ đó so với não của anh dùng cũng tốt hơn.”

Vương Thụy ha ha cười, cũng không buồn bực đáp, “Em vẫn đáng yêu như thế.”

“Anh nói,’ Vương Thụy tiến đến trước mặt Dư Ninh, “Làm một chút đi.”

Hơi thở nóng ướt dọc từ lỗ tai Dư Ninh trượt đến trên mặt, dừng lại ở hõm cổ, tình sắc phun lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro