Chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06.

Dư Ninh hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chuyện ly kỳ quái đản như vậy phảng phất như trong mấy tiểu thuyết liêu trai¹ xưa. Nhưng đối diện với đôi mắt sũng nước của thanh niên, hắn thật sự không thể bày ra dáng vẻ sợ hãi được.

Uy hiếp nếu khóc nữa sẽ ném ra ngoài của Dư Ninh thập phần hữu hiệu, thanh niên đã không còn gân cổ gào khóc nữa, chỉ có nước mắt vẫn cuồn cuộn chảy xuống không ngừng. Cậu không tiếng động nghẹn ngào, thậm chí còn bị hụt hơi, nấc cụt.

Dư Ninh cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc cậu khóc cái gì?”

Bả vai thanh niên run lên, “Ngài, hức, muốn, hức, ném, hức, em, hức, đi, hức…”

Hắn thật sự muốn lấy cái gậy gõ phạt thanh niên. Rõ ràng bộ dáng đã hai mươi tuổi đầu, nói năng lại không khác gì con nít ranh ba tuổi. Lại nghĩ tới gia khỏa này nhìn qua là người trưởng thành, nhưng thực tế chỉ hơn một tuổi chứ mấy. Nhớ đến điều này, Dư Ninh không khỏi cảm thấy một cỗ không khí quỷ dị dần dần tràn ngập.

Thanh niên trước mắt hắn, thật sự chỉ là chó.

Tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác, thế giới này vậy mà lại tồn tại loại chuyện hoang đường như vậy.

Thế hiện tại nên làm sao bây giờ?

Khẳng định là không thể đưa cậu đến trạm cứu trợ động vật được nữa, chắc chắn sẽ dọa hỏng mấy nhân viên ở đó. Nhưng muốn hắn thu dưỡng một con sẽ biến thành người chó, này thật sự là…

Cậu hiện tại đứng trước mặt Dư Ninh, lấy tư thái là một người đàn ông sống sờ sờ, hắn cũng không có cách nào đơn thuần đối đãi với cậu như thú cưng được. Tuy rằng thanh niên kiên trì nói mình là cẩu, nhưng ai có thể xác định được rốt cuộc cậu thực sự là chó hay người cơ chứ?

Thanh niên dường như cảm nhận được Dư Ninh khó xử, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, thấp giọng nói, “Em sẽ đi, là em không tốt, ngài không biết em là một con chó kỳ quái như vậy.”

Tuy nói như thế nhưng đôi mắt vừa được lau khô của thanh niên lại ậng nước, trượt xuống hai má thon gầy. Cậu cử động chân, chậm rì rì, gian nan rời khỏi thư phòng.

Dư Ninh gọi người lại, “Cậu tính toán đi đâu?”

Thanh niên đưa lưng về phía hắn, hai vai run rẩy đến lợi hại. Hắn biết cậu lại khóc.

“Cấm khóc!” Dư Ninh quát lớn, “Khóc thì làm được gì, có thể giải quyết được vấn đề sao, có thể làm cậu chịu được khống chế mà không biết thành người nữa hả?” Hắn trước nay luôn khinh thường những người gặp chuyện chỉ biết khóc, hiện tại cũng không ngoại lệ. Dư Ninh cưỡng chế lệnh cho thanh niên không được đi, chính mình đến phòng khách ngồi, đau khổ nghĩ xem mình nên làm thế nào mới phải.

Thanh niên thấy Dư Ninh không lập tức coi cậu là quái vật mà đuổi đi, trong lòng dâng lên một tia hi vọng, lại cảm thấy hi vọng như vậy quá xa xỉ, nỗ lực áp chế nó xuống. Nhưng lúc được nhìn thấy Dư Ninh ngồi trên ghế sopha không nói một câu nào, cậu lại cảm thấy thực vui vẻ. Cảm xúc lúc vui lúc buồn lẫn lộn này làm đầu cậu quay mòng mòng.

Dư Ninh suy nghĩ một hồi, quay đầu hỏi, “Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về cha mẹ mình hả?” Đoạn nhìn thấy thanh niên ngồi xổm trên mặt đất như chó, hai tay cũng chống trên sàn nhà y chang nhau.

Thanh niên ngoan ngoãn trả lời, “Không biết.”

Dư Ninh đầu đầy hắc tuyến, “Cậu lại đây, ngồi lên trên ghế.”

Người nọ nghe vậy dịu ngoan nghe lời, nhưng không phải ngồi-ngồi mà như cũ ngồi-xổm trên ghế sopha. Dư Ninh bốc hỏa, “Cậu hiện tại là con người! Ngồi giống tôi đây này!”

Thanh niên mở to hai mắt nhìn bộ dáng Dư Ninh, bắt chước ngồi theo. Cả người cậu đều không được tự nhiên, luôn nhích tới nhích lui, một hồi lại dịch dịch, một hồi lại dùng tay nắm lấy sopha, một hồi lại đem chân nâng lên hạ xuống như là nhịn không được muốn co chân lên ghế.

Dư Ninh làm lơ chật vật của câu, lại hỏi tiếp, “Những con chó khác xung quanh thì sao? Cậu chắc là có thể giao lưu với chúng đi? Có tìm được ai giống cậu không?”

Thanh niên bi thương đáp, “Chúng nó đều không để ý đến em.”

Có thể thấy được loại tình huống này của thanh niên, đừng nói là Nhân giới, ngay cả Cẩu giới chắc cũng tuyệt vô cận hữu, có một không hai.

Dư Ninh đưa ra kiến nghị, “Không bằng liên hệ với Viện khoa học thử xem? Chắc các nhà khoa học có thể tìm ra nguyên nhân, có thể là gen của cậu có vấn đề gì đó, hoặc là giống loài biến dị linh tinh.” Ngoài miệng nói ra nhưng trong lòng hắn cũng không thuyết phục mình được, kiểu đột biến gen nào mà được như thanh niên cơ chứ -.-

Thanh niên nghe vậy kinh hãi, nhảy dựng lên trên ghế sopha. Cậu liên tục xua tay, mặt cắt không còn một giọt máu, “Không cần! Không cần! Không cần! Bọn họ sẽ nhốt em ở lồng sắt, chích điện em, mổ bụng em giống mấy lão chuột nhỏ.”

Dư Ninh đoán cậu chắc đã từng xem qua kênh khoa học, bị mấy cái thí nghiệm đó dọa sợ. Tuy hơi khoa trương nhưng nếu đem cậu đến phòng thí nghiệm thật, bị một đám người vây quanh mổ xẻ thực cũng không hay cho lắm.

Thanh niên uể oải cực kỳ, “Em không muốn, em chỉ muốn làm một con cẩu bình thường…” Rồi có chủ nhân mới, mỗi ngày đều được mang theo đi ra ngoài tản bộ, cùng y chơi trò chơi, đêm đến cậu sẽ trông y, bảo hộ y.

Dư Ninh cảm thấy đưa thanh niên đến phòng thí nghiệm xác thật không được ổn lắm, nhưng cụ thể nên làm thế nào hắn cũng không biết nữa. Hắn nghĩ đến đau đầu, ngoài cửa mưa gió vẫn tiếp tục gào rít.

Dư Ninh xua xua tay, “Chờ đến khi thời tiết tốt hơn lại nói tiếp, cậu trước tiên đừng đi.”

Có được một hứa hẹn cho mình lưu lại, thanh niên không thể tin được. Cậu xông lên trước, ngồi xổm bên cạnh sopha cầm tay Dư Ninh, mừng rỡ như điên, “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?”

Tuy rằng trong lòng Dư Ninh biết thanh niên chỉ là một con cẩu nhưng giờ phút này cậu lại đang là diện mạo của một con người trưởng thành. Đôi tay cậu nóng hừng hực cầm lấy tay hắn, Dư Ninh cảm thấy hơi bối rối. Hắn rút tay ra, mắng, “Đừng làm ồn!”

Thanh niên lập tức dùng tay che miệng lại, trong miệng ô ô kêu, buồn cười cực kỳ.

07.

Bổn cẩu —– Dư Ninh bắt đầu đã kêu cậu như thế, nghiễm nhiên cách gọi này trở thành tên thanh niên. Thanh niên không chút nào tự biết, vừa nghe Dư Ninh gọi cậu liền lập tức vô cùng cao hứng chạy vội tới trước mặt hắn. Cậu cao hứng đến hỏng rồi, mấy ngày nay quả thực quá đỗi hạnh phúc đến mức không biết phải làm sao.

Dư Ninh nói chờ thời tiết tốt hơn lại nói chuyện, nhưng bão táp cuồng phong đi qua hắn vẫn không nhắc tới việc cậu phải rời đi, chỉ nói trước tiên dẫn cậu tới gặp bác sĩ. Thứ hai khi đi làm, Dư Ninh mang cậu đến bệnh viện thú cưng, chữa trị cái chân què và đôi mắt của cậu.

Tình huống bổn cẩu làm bác sĩ thú y lắp bắp kinh hãi, y nói thẳng, “Không xong rồi, không xong rồi!”

Què chân, mắt sưng, rụng lông, thiếu dinh dưỡng, quả thực hỏng bét đến không thể hỏng hơn được nữa.

“Anh thật sự thiện lương, cẩu cẩu gặp được người như cậu thật sự là quá may rồi, anh nhất định phải chăm sóc nó thật tốt nhé!” Nam bác sĩ cao lớn cường tráng vừa nói vừa gạt lệ, Dư Ninh trợn mắt há hốc mồm.

Bác sĩ cúi đầu, dùng ngữ khí ôn nhu cực kỳ không hề tương xứng với dáng người hỏi bổn cẩu, “Cẩu cẩu, mi thích chủ nhân mới sao?”

Bổn cẩu vừa nghe liền lập tức gật đầu liên tục, gâu gâu hai tiếng, thân mật cọ cọ ống quần Dư Ninh.

Bác sĩ cảm động, “Nhìn xem, cẩu cẩu thực sự rất thích anh! Thật ngoan! Cẩu cẩu mi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho mi! Làm mi biến thành chú cún xinh đẹp nhất thế gian!!”

Dư Ninh nổi hết cả da gà, hắn nói với bác sĩ mình còn phải đi làm, trước tiên để chó lưu lại nơi này kiểm tra, tan tầm hắn sẽ tới đón. Bác sĩ nói, “Không thành vấn đề, anh nói qua với nó đi để nó ngoan ngoãn, bảo nó phải nghe lời bác sĩ thì mới có thể mau khỏi bệnh.”

Dư Ninh không ngăn cản được tình mẹ mãnh liệt của bác sĩ thú y, đành phải khom lưng nói với bổn cẩu, “Buổi chiều ta sẽ quay lại đón mi, mi làm kiểm tra nhớ phải ngoan, không được sủa linh tinh, cũng không được chạy loạn.” Bổn cẩu vừa nghe xong lập tức ngồi xổm xuống, giống học sinh ngoan đoan đoan chính chính nghiêm túc nghe chỉ dạy, Dư Ninh hài lòng gật đầu.

Bác sĩ kinh ngạc cảm thán, “Trời ạ, thật là một chú chó thông minh!”


Lúc nghỉ trưa, Dư Ninh nhớ tới chuyện của bổn cẩu, hỏi mọi người có ai nuôi chó không. Đồng nghiệp kinh ngạc nghĩ, vừa quen thói ở sạch vừa xấu tính như Dư Ninh thế mà lại nuôi thú cưng?

Dư Ninh nói hắn nhặt được một chú chó lưu lạc, vốn dĩ muốn đem nó đến trạm cứu trợ động vật nhưng xảy ra chút vấn đề nên tạm thời nuôi mấy hôm. Mấy đồng nghiệp nữ tràn ngập tình yêu thú cưng lập tức phấn chấn hẳn lên, sôi nổi hỏi là giống gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào. Hắn chưa từng nuôi nên đối với giống chó không hiểu biết lắm, không trả lời được là chủng loại gì.

“Lông nó là màu gì? Hình thể lớn đến mức nào?”  Một đồng nghiệp nữ trong nhà nuôi Chihuahua² hỏi.

“Hơn một tuổi, màu vàng nhạt, hình thể đại khái là lớn thế này…” Dư Ninh so độ cao gần đến đầu gối.

“Màu vàng nhạt? Chẳng lẽ là Kim mao³? Không phải là chó cỏ chứ?” Mọi người cùng nhau thảo luận.

Dư Ninh cũng không quan tâm đến vấn đề chủng loại lắm, hắn muốn hỏi lúc nuôi chó cần phải chú ý những gì. Các đồng nghiệp nuôi thú cưng đều có kinh nghiệm phong phú, lập tức nói một đống làm hắn nhớ không kịp. Chỉ riêng việc cho ăn thôi đã có rất nhiều thứ, nào là cái gì không thể ăn, một ngày ăn mấy bữa, phối hợp dinh dưỡng như thế nào, thức ăn chó của hãng nào thì tốt; rồi đến việc tắm thì phải dùng loại sữa tắm nào, phải chải lông cho nó; một đống thứ cứ loạn cào cào. Dư Ninh không nghĩ tới phiền toái như thế, cuối cùng dứt khoát xé tờ giấy vừa ghi chú ném vào thùng rác, “Nào có quý giá như vậy, nó đều lục thùng rác lâu như thế rồi, không phải đến giờ sống vẫn tốt sao?!”

Đồng nghiệp nhìn tờ giấy nằm trong thùng rác, trong lòng không khỏi cảm thấy sầu lo cho mỗi ngày sau này của cẩu cẩu.

Tan tầm, Dư Ninh đến bệnh viện thú cưng đón bổn cẩu. Bốn cẩu thế mà không giống những con vật khác ở đây bị nhốt ở trong lồng, nó ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ. Bác sĩ nói, “Nó rất ngoan.”

Bác sĩ thậm chí còn giúp bổn cẩu sửa sang một chút lông tóc dài ngắn không đều trên người, tuy rằng vẫn không đẹp lắm nhưng ít ra so với lúc trước đã thuận mắt hơn nhiều.

Y một bên nhẹ nhàng vuốt lông bổn cẩu, một bên nói, “Màu lông không tốt, rụng lông nghiêm trọng đều bởi vì bị suy dinh dưỡng. Sau này chú ý ăn uống là được.”

Đôi mắt của bổn cẩu không phải vấn đề lớn, chỉ bị nhiễm khuẩn nên định kì nhỏ thuốc nhỏ mắt là được. Nhưng bởi vì bị trong thời gian quá dài nên có thể khôi phục hoàn toàn thị lực hay không lại là vấn đề khác.

Cái chân què muốn chữa khỏi đã không còn khả năng. Bác sĩ nói một phần nguyên nhân là do nó thiếu canxi, cái này chỉ cần ăn canxi là được; nguyên khác là do lúc đó cơ bắp bị tổn thương, thời gian cũng đã lâu không được trị liệu thích đáng nên hiện tại chỉ có thể giúp nó massage, cố gắng khôi phục.

Bác sĩ đưa cho Dư Ninh một phần thực đơn từ các loại rau xanh đến trái cây, thịt thà, liệt kê phi thường kĩ càng tỉ mỉ, thành phần vitamin cũng viết ra hết. Y dặn dò Dư Ninh phải điều trị thật tốt chứng suy dinh dưỡng của cẩu cẩu.

Dư Ninh cầm tờ thực đơn dài ngoằng, đầu cũng cảm thấy đau.

“Nhưng những cái đó đều không phải quan trọng nhất.” Bác sĩ đột nhiên nghiêm túc nói.

Dư Ninh cũng bị sự nghiêm túc của y làm cho khẩn trương.

Như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?

“Những cái đó đều chỉ là vật chất, quan trọng nhất chính là gì? Là yêu!” Mắt bác sĩ ứa lệ, “Tình yêu có thể chữa khỏi tất cả! Có thể chữa khỏi thân thể bệnh tật! Cũng có thể bổ khuyết lỗ hổng trong tâm hồn tịch mịch! Tình yêu nha! Vĩ đại cơ nào nha—”

“……..”

“Gâu.”


Trong siêu thị, Dư Ninh cầm tờ thực đơn dài ngoằng của bác sĩ, cau mày. Cái gì mà đồ gì với thịt gì, phối hợp với trái cây nào, trộn với mấy phần trăm thức ăn chó, phiền toái muốn chết. Dư Ninh nhớ tới bổn cẩu ngây ngốc, ăn cái gì với nó có khác biệt sao? Cuối cùng hắn dứt khoát nhét tờ thực đơn lại vào trong túi, theo tâm tính của mình mà tự do chọn thức ăn.

Sau khi bổn cẩu biến thành người, Dư Ninh hỏi cậu với đồ ăn có ý kiến gì không, bổn cẩu ngây người một hồi, trả lời ăn ngon. Dư Ninh hỏi thức ăn chó với rau dưa có gì khác nhau không, cậu lại ngây người một hồi, trả lời đều ăn ngon. Dư Ninh hỏi có cảm thấy cái gì khó ăn không, cậu ngây người thật lâu, trả lời cái gì chủ nhân cho đều siêu cấp ăn ngon.

Dư Ninh cạn lời.

Bổn cẩu ăn uống rất tốt, căn bản không hề kén chọn. Dư Ninh cho cái gì thì cậu ăn cái đó, câu trả lời giống nhau đều là ngon cực kì. Thật sự a, so với những thứ hư thối trong thùng rác, đồ ăn hiện tại như thế nào có thể không ăn?

Mắt của bổn cẩu một ngày phải nhỏ thuốc hai lần, buổi sáng và buổi tối. Buổi sáng cậu là cẩu, Dư Ninh đành phải giúp; buổi tối cậu biến thành người, Dư Ninh liền đem bình thuốc ném qua, để cậu tự nhỏ. Từ trước đến nay Dư Ninh nói gì cậu liền làm cái đó, cầm lấy bình thuốc học theo cách của Dư Ninh.

“Vâng!” Thanh niên hưng phấn kêu to.

Dư Ninh quay đầu nhìn thấy, tức giận mắng, “Ngu ngốc! Cậu bóp cả một bình thuốc ra để làm gì!!!”

Nửa mặt thanh niên đều ướt, ủy khuất giải thích, “Em vừa bóp, nó đã phụt ra rồi…”

“Ai bảo cậu dùng sức! Ngu ngốc!” Dư Ninh lấy khăn giấy thô lỗ lau mặt thanh niên, “Mau đi rửa mặt, muốn để nước thuốc trên mặt cho hủy dung luôn hay sao?!”

Sau lần đó Dư Ninh đành phải mỗi ngày hai lần, kiên trì giúp cậu nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Việc này còn không tính là khó, massage chân mới gọi là tương đối phiền.

Ban ngày Dư Ninh phải đi làm không rảnh, chỉ có thể giúp massage vào buổi tối. Nhưng buổi tối bổn cẩu đã biến thành người, bảo hắn massage chân cho một chú chó hắn còn miễn cưỡng làm được, bảo hắn massage cho một thanh niên hai mươi tuổi xa lạ, vừa nghĩ đã không thể tiếp thu.

Trong lòng cảm thấy không được thích hợp lắm.

Lúc cậu biến trở thành người, thật sự không có cách nào đơn thuần coi thanh niên chỉ là một chú chó được.

Chuyện massage chân cứ như thế bị trì hoãn. Dù sao thì Dư Ninh nghĩ, bác sĩ nói hi vọng hoàn toàn hồi phục cũng không lớn, ăn canxi là được rồi.

Đôi mắt bổn cẩu ngày một tốt hơn, không còn sưng nữa. Tình trạng rụng lông cũng đỡ nhiều, lông tóc bị cắt trụi cũng dài ra. Hơn nữa được ăn uống tốt nên nó cũng bắt đầu có da có thịt, không còn giống trước đây gầy trơ xương. Hiện tại nhìn cũng có một chút bộ dạng tinh tráng.

.

.

.

(1) Trong cụm từ Liêu trai trí dị (聊齋志異): những câu chuyện quái dị, ma quỷ được ghi chép lại.

(2) Chihuahua: Nhìn thì tí hon mà giá thì không “tí hon” tẹo nào :)) Mấy em này thường chỉ nhận một chủ, thế nên với người khác không có ý tốt đều sủa inh ỏi, hiếu chiến đếch sợ bố con thằng nào, kể cả mấy con chó to đùng cũng chấp tất =)) Bình thường tui sợ mấy con này hơn mấy con chó to nữa, nhìn cứ loi choi lẩy bẩy mà sủa lắm thí mồ

(3) Kim mao: Tên thường gọi của giống Golden Retriever. Mấy em này siêu xinh, lông dài màu vàng, thông minh và rất quấn chủ. Hàng xóm nhà tui có nuôi một con, mỗi ngày nó đều tự gặm dây xích trong mồm tự dắt mình đi dạo =))))

Những ngày tháng sau này của bổn cẩu với quả chủ nhân vô tâm vô phế như Dư Ninh không biết có nên thương em từ bây giờ không =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro