Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5 tháng 9 năm 2021, siêu bão "Kim Quế" đổ bộ vào vùng duyên hải Đông Nam Trung Quốc, mang theo mưa lớn và sấm chớp vang trời. Chuyến bay của Vạn Hạ Trình từ Thượng Hải đến Thâm Quyến bị hủy. Là khách hạng thương gia, hắn được hãng hàng không sắp xếp nghỉ tại khách sạn W, ngay trung tâm thành phố, vào lúc 3 giờ chiều.

Kéo theo chiếc vali 24 inch đến quầy lễ tân, hắn không màng bộ vest đã ướt nước mưa, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, mặt khác bận rộn sắp xếp công việc qua điện thoại. Là người đứng đầu một công ty start-up vừa mới ổn định, hắn còn nhiều việc cần giải quyết ở Thâm Quyến: từ thiết kế và phát triển sản phẩm, quản lý chuỗi cung ứng đến các vấn đề pháp lý lẫn hành chính thường nhật. Tất cả đang đợi hắn ra quyết định.

Cơn bão đã làm xáo trộn nhiều kế hoạch, bao gồm cả Bùi Tiểu Thập, người mà sau nhiều năm lại bị trận cuồng phong này cuốn vào cuộc đời hắn một lần nữa.

Lấy được thẻ phòng, Vạn Hạ Trình kéo vali về phía thang máy. Cửa thang máy mở, hai người bước ra, một trong số đó chính là Bùi Tiểu Thập.

Cậu đeo kính râm, gương mặt vốn nhỏ nay bị che mất một nửa. Đứng cạnh trợ lý Vũ Hạo, người cao hơn cậu, cả người Bùi Tiểu Thập như bị giấu kỹ.

"Chuyến bay bị hủy rồi." Vạn Hạ Trình trao đổi với trợ lý bên Thâm Quyến, không để ý Bùi Tiểu Thập. "Có thể sẽ bị chậm hai ngày, cậu sắp xếp công việc ngày mai và ngày kia qua mạng giúp tôi."

Sảnh khách sạn có nhiều thang máy cho lượng lớn khách bên ngoài. Dòng người dần tản ra, chỉ còn mình Vạn Hạ Trình bước vào chiếc bên này. Khi thang máy sắp đóng lại, cửa bị ai đó nhấn mở lần nữa.

Bùi Tiểu Thập gỡ kính xuống ngay khi Vạn Hạ Trình cúp máy. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp .

Vẫn thanh tú như ngày nào.

Khuôn mặt vốn dĩ rất ưa nhìn, dù đã tốt nghiệp nhiều năm vẫn phảng phất nét ngây thơ thời học sinh. Chỉ là đôi mắt dường như hơi đỏ, nhưng Vạn Hạ Trình không nhìn rõ lắm.

Cửa thang máy bị giữ, không đóng lại được. Vạn Hạ Trình mở lời: "Có vào không?"

Bùi Tiểu Thập bước vào một mình, không để trợ lý đi theo.

Điều hòa của thang máy được bật hết công suất. Mùi kim loại lạnh lẽo bị lấn át bởi hương nước hoa đặc trưng của khách sạn. "Kẻ vào muộn" Bùi Tiểu Thập đứng sát cửa, đầu cúi gằm như đang tự kiểm điểm.

Thang máy chậm rãi di chuyển, âm thanh trầm thấp của động cơ vang lên đều đều. Bùi Tiểu Thập im lặng, chỉ có tiếng Vạn Hạ Trình thỉnh thoảng gửi tin nhắn thoại chỉ đạo công việc qua điện thoại.

Giữa chừng, vài người vào rồi lại ra. Đến tầng 25, thang máy chỉ còn hai người họ.

Bùi Tiểu Thập không nhấn tầng khi bước vào, có thể cậu quên, hoặc chỉ đơn giản muốn đi cùng Vạn Hạ Trình một đoạn. Khi hắn bước ra, cậu né sang một bên, đầu vẫn cúi thấp, mắt nhìn đôi giày da bóng loáng và ống quần thẳng tắp của đối phương. Cậu khẽ gọi tên người nọ, nhưng không đuổi theo.

Cậu không dám.

Chiếc vali chắn ngang cửa, ngăn không cho thang máy đóng lại. Vạn Hạ Trình quay đầu, đối diện với Bùi Tiểu Thập nhưng không nhìn được rõ mặt, chỉ thấy đỉnh đầu bông xù. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, lộ ra phần cổ trắng ngần và những khớp xương rõ ràng.

Thiếu niên đã gầy đi nhiều. Chiếc hoodie rộng thùng thình trên người như thể trẻ con mặc trộm đồ của người lớn. Hồi đại học, Bùi Tiểu Thập là sinh viên chuyên ngành biểu diễn, luôn miệng đòi phải gầy như một que củi dù thân hình vốn đã mảnh khảnh. Bây giờ, trông cậu còn gầy hơn trước.

Bẩm sinh đã có tố chất của một ngôi sao: làn da trắng, ngũ quan xinh đẹp, môi đỏ răng trắng.

Bùi Tiểu Thập luôn nổi bật giữa đám đông mà chẳng cần phải ép bản thân đến mức này, Vạn Hạ Trình thầm nghĩ.

"Không ra ngoài à?" Vạn Hạ Trình hỏi. " Đừng nói em vào chỉ để đi cùng tôi nhé?"

"Không... không có gì. Em... em sẽ xuống ngay." Bùi Tiểu Thập khẽ nghiêng mặt, không biết giọng đang run như muốn khóc.

Vạn Hạ Trình nhíu mày. Dáng vẻ này của Bùi Tiểu Thập rõ ràng không giống một người sắp rời đi.

Đúng lúc có người đến bấm thang máy, Vạn Hạ Trình kéo vali, lùi lại một bước. "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Có lời này, Bùi Tiểu Thập mới dám đi theo.

Khi ra ngoài, cậu để ý trên tóc và áo khoác của Vạn Hạ Trình còn vương nước mưa. Bùi Tiểu Thập vô thức định tìm khăn giấy trong túi, chợt nhớ chúng đang ở dưới tầng với trợ lý.

Người đàn ông vừa đi mưa về. Dù đang tháng chín, bộ vest thẳng thớm đã thấm lạnh. Vài sợi tóc trước trán bị ướt bám lộn xộn. Hắn khẽ lắc đầu rũ bớt nước khỏi tóc, rồi nói. "Nãy bị mắc mưa một chút, lát về phòng tắm là ổn thôi."

Bùi Tiểu Thập lén nhìn người đối diện. Mấy năm không gặp, hắn vẫn giữ dáng vẻ trong ký ức của cậu: đôi môi mỏng, sống mũi cao, vẻ ngoài lạnh lùng ít cười. Nhưng Bùi Tiểu Thập biết, người này cười lên rất đẹp.

Cậu cũng nhận ra vài thay đổi nhỏ. Chẳng hạn, trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ Vạn Hạ Trình lại hợp với vest như vậy.

Dù gì thì hồi đại học, chỉ cần Vạn Hạ Trình mặc đại một chiếc áo thun rẻ tiền mua ngoài vỉa hè giá 20 tệ cũng đủ làm cậu mê mẩn.

Từ lúc gặp lại người cũ, tâm trạng thiếu niên đi từ bồi hồi tới giờ đã bình tĩnh hơn đôi chút. Khi Bùi Tiểu Thập đang tự trấn an thì điện thoại trong túi quần rung lên, là trợ lý gọi tới.

Vũ Hạo sốt ruột không hiểu Bùi Tiểu Thập dở chứng chạy lên tầng một mình làm gì. Cậu có lịch phỏng vấn với tạp chí trong 1 tiếng nữa. Lo rằng cơn bão sẽ ảnh hưởng các job, họ đã thuê khách sạn gần tòa soạn. Xe cũng đã đợi sẵn ngoài cửa, nếu không tranh thủ xuất phát bây giờ, có thể cậu sẽ đến muộn.

Dù đã nhiều năm không đóng phim, nhưng nhờ gia thế và sự nổi tiếng từ khi ra mắt, tên tuổi của Bùi Tiểu Thập vẫn còn sức hút. Nếu không, có lẽ cậu đã bị lãng quên từ lâu.

Người đại diện của Bùi Tiểu Thập, Lý Sương Emma, là một chị đẹp thét ra lửa nổi tiếng trong ngành, từng đưa không ít diễn viên giành giải nam nữ chính xuất sắc nhất. Bùi Tiểu Thập là trường hợp khiến cô tiếc nuối nhất. Nhiều ngôi sao đang lên hiện nay là nhờ tận dụng những cơ hội bị cậu từ chối, và Bùi Tiểu Thập trở thành một trong những sự lãng phí lớn nhất.

Lý Sương chưa bao giờ nói thẳng điều này trước mặt cậu, nhưng Vũ Hạo, trợ lý đồng hành với Bùi Tiểu Thập từ 2017, hiểu rõ cảm giác đó hơn ai hết.

Dù không quá thành công, Lý Sương chưa bao giờ bỏ rơi cậu. Năm ngoái, cô đã cố thuyết phục cậu tham gia một gameshow thực tế, giúp cậu có thêm cơ hội xuất hiện trước công chúng. Nếu lần này thất bại, có lẽ Vũ Hạo phải cúi đầu xin lỗi chị Lý mất.

"Vừa gặp người bạn cũ thôi...Ừ, không sao. Anh đợi dưới đó, em sẽ xuống ngay." Bùi Tiểu Thập cúp máy, ánh mắt lại quay về phía Vạn Hạ Trình. Nhưng ngay khi vừa chớp mắt, những giọt nước mắt vô tình rơi xuống.

"Xin... xin lỗi... Dọa anh rồi. Dạo này em hơi khó ngủ..." Không biết vì xấu hổ hay gì, tai Bùi Tiểu Thạp đỏ ửng. Cậu lúng túng dùng mu bàn tay lau mắt, vụng về giải thích.

Vạn Hạ Trình nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng. "Tôi cũng có lỗi. Ban nãy không chào hỏi vì không nhận ra, chứ không có ý gì khác."

Nói đoạn, hắn giơ tay lên, như thể đang đo đạc gì đó trên mặt cậu. "Mặt nhỏ thế này còn đeo kính râm, bị người bên cạnh đứng chắn nữa."

Bùi Tiểu Thập vội giải thích. "Đó là Vũ Hạo, trợ lý của em. Anh ấy đến khách sạn đón em đi làm."

"Đi quay phim à?" Vạn Hạ Trình hỏi, nhớ rằng trước đây Bùi Tiểu Thập từng giành giải thưởng lớn với bộ phim đầu tay, cụ thể là giải gì thì không rõ. Hắn tự nhận bản thân không hứng thú với nghệ thuật hay phim ảnh. Trước đây, vì Bùi Tiểu Thập mà hắn mới để ý đôi chút, nhưng sau nhiều năm, mọi thứ đã phai nhạt dần.

Mấy năm trước, Bùi Tiểu Thập khá nổi tiếng, đến mức một người ít xem phim như Vạn Hạ Trình cũng nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng rõ cậu đã gần như biến mất khỏi showbiz từ lúc nào. 

Đã lâu Vạn Hạ Trình không nghĩ đến những chuyện này. Phần lớn ký ức cũ như bị chôn vùi có chọn lọc.

Sau khi chia tay Bùi Tiểu Thập vào năm 2016, hắn lao đầu vào hết nghiên cứu lại khởi nghiệp. Ăn mì, ngủ trên sàn văn phòng là chuyện bình thường. Ngay cả khoảng thời gian ít ỏi cho bản thân chỉ đủ để ngủ bù, đừng nói còn sức nghĩ đến người yêu cũ.

"Giờ em ít đóng phim hơn rồi." Bùi Tiểu Thập cười gượng. "Diễn dở quá, không muốn làm phiền các đạo diễn nữa."

"Đừng nói vậy. Em rất giỏi mà."

Là người từng nhận ra tiềm năng của cậu, dù không ở trong ngành, Vạn Hạ Trình không nghĩ những ai có chuyên môn sẽ đánh giá cậu kém.

Bùi Tiểu Thập hỏi: "Còn anh thì sao? Mấy năm nay thế nào? Bận lắm không?"

Một câu hỏi mang theo quá nhiều ý, nhưng Vạn Hạ Trình chỉ đáp ngắn gọn. "Tôi vẫn ổn."

Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm: "Cứ tưởng sẽ không gặp lại anh ở đây nữa."

Vạn Hạ Trình cười đáp. "Đúng là đã lâu không về. Nhân dịp có khách hàng ở đây, tôi mới tiện ghé qua."

"Giờ em phải đi phỏng vấn." Tay Bùi Tiểu Thập nắm hờ vài cái, lấy hết can đảm hỏi. "Tối nay... anh rảnh không? Chúng ta... cùng đi ăn tối nhé?"

Thấy Vạn Hạ Trình đang cúi đầu xem điện thoại, dường như không nghe được, cậu luống cuống giải thích. "Không có ý gì đâu... Chỉ là lâu rồi không gặp bạn cũ...Nếu anh không tiện thì thôi ạ."

Thật ra, Vạn Hạ Trình vừa kiểm tra lịch trình của mình. Sau đó, hắn ngẩng đầu đáp. "Xin lỗi, tối nay tôi có cuộc họp trực tuyến."

Bùi Tiểu Thập vội xua tay: "Không sao, không sao mà. Em... em phải đi rồi, trợ lý đang đợi dưới kia."

Dù đã nói vậy, cậu vẫn chần chừ chưa chịu rời đi, như thể còn điều gì muốn nói, mà Vạn Hạ Trình cũng đứng yên. 

"Thật sự là lâu lắm rồi," Cậu lí nhí, "Từ khi anh chuyển đến Bắc Kinh, chúng ta chưa từng gặp lại."

Thực ra sau khi chia tay, người ta chẳng cần lý do gì để không gặp nhau nữa.

Năm đó mình có nói là đi Bắc Kinh sao? Vạn Hạ Trình không nhớ lắm. Dù sao đã qua nhiều năm, không cần phải nói dối nữa. Hắn thẳng thắn đáp. "Tôi không đi Bắc Kinh."

Nghe thấy câu "không đi Bắc Kinh", Bùi Tiểu Thập thoáng sững sờ, ánh mắt bối rối không biết nhìn vào đâu, ngơ ngác hỏi. "Vậy... anh đã đi đâu?"

"Thâm Quyến."

Vậy là người Nam, kẻ Bắc.

Câu chuyện càng dài thêm, nhưng hành lang khách sạn không phải nơi thích hợp. Điện thoại của Bùi Tiểu Thập lại rung lên, lần này thật sự cậu phải đi rồi.

Nhưng Bùi Tiểu Thập vẫn đứng bất động, như thể bị mất hồn.

"Trợ lý đang đợi em dưới lầu phải không?" Vạn Hạ Trình gọi tên cậu. "Đi thôi, Tiểu Thập."

Không nói thì không sao, nhưng nghe thấy tên mình, nước mắt Bùi Tiểu Thập lại trào ra.

Một giọt trong veo chảy xuống gò má. Lần này, Vạn Hạ Trình đã thấy rõ.

Hắn không chịu được khi nhìn thấy Bùi Tiểu Thập trong bộ dạng này. Cậu không nên là người như vậy.

"Gặp lại tôi khiến em tủi thân đến vậy sao? Mau nước mắt thế này?" Vạn Hạ Trình thở dài, vừa cười vừa bóp nhẹ vai người trước mặt, cảm xúc trong lòng lẫn lộn khó tả.

Nếu đã tủi thân, tại sao lại chủ động tiếp cận hắn ngay từ đầu? 

Trước khi đi, Bùi Tiểu Thập xin hắn cách liên lạc nên Vạn Hạ Trình đã đưa danh thiếp cho cậu.

Vạn Hạ Trình hiểu rõ cậu đang nghĩ gì. Nhưng đã 5 năm, thời gian chia xa còn dài hơn lúc họ bên nhau. Dù là thích hay yêu, phần lớn cảm xúc còn lại có lẽ chỉ là sự không cam lòng.

Sau khi Bùi Tiểu Thập rời đi, Vạn Hạ Trình quẹt thẻ vào phòng. Công việc bận rộn khiến hắn không có thời gian ngẫm nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Đến 10 giờ tối, sau khi kết thúc cuộc họp, Vạn Hạ Trình đứng trước cửa sổ, nhìn ra bờ sông ngoài khách sạn. Gương mặt đẫm nước mắt của Bùi Tiểu Thập lại xâm chiếm tâm trí, khiến hắn không thể nào quên.

Tác giả có điều muốn nói:

Bắt đầu một ngày đẹp trời với bộ truyện cute hột me. Chúc cả nhà Tết Thiếu nhi vui vẻ~

Tạm thời tui sẽ đăng 4 chương hàng tuần vào 11 giờ tối các ngày tthứ Hai, Tư, Sáu và Chủ Nhật.

Truyện không chú trọng yếu tố showbiz, tất cả thiết lập nghề nghiệp và bối cảnh chỉ để phục vụ cảm xúc của nhân vật. Các thành phố và địa danh đều là hư cấu, xin đừng liên hệ đời thực.

Chúc cả nhà iu đọc truyện vui vẻ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro