Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối Tiên Tôn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THẾ GIỚI 1: BỌN HỌ ĐỀU CÓ MƯU ĐỒ QUẤY RỐI TIÊN TÔN]

Chương 1: Thân phận của cậu là một gián điệp

Editor: hatrang.

---

Khương Ngâm giơ tay phẩy sương mù trước mặt ra, gai gỗ như mũi tên đột ngột phóng tới một cái “vèo”, cậu nhanh chóng cúi người xuống, thành công tránh thoát khỏi tấn công ẩn sâu trong làn sương mờ.

“Alo 661, 661, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Ting ——” một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên, “Có muốn tiếp nhận cốt truyện hay không?”

“Tiếp nhận!” Khương Ngâm lắc mình, chật vật lăn xuống đất, chỉ vừa mới tránh ra sau thân cây cổ thụ mà đã trông thấy phần đất bị thứ kia bắn trúng bỗng xuất hiện biến hoá kinh người, cả thảm cỏ xanh mướt cứ như thế héo khô trong chớp mắt.

Có độc! Cậu nhanh chóng đảo mắt, xác định địa điểm an toàn để ẩn nấp.

Giọng nói đều đều trong đầu vẫn tiếp tục, “Xin lắng nghe cốt truyện ——”

[Cậu vừa không phải thụ chính cũng chẳng là công chính, càng không phải nhân vật phụ quan trọng gì, cậu chỉ là một người qua đường bình thường vô danh.]

[Cũng còn may, thân phận hiện giờ của cậu là thuộc hạ của nam phụ Ma Tôn.]

[Cậu theo lệnh Ma Tôn làm gián điệp ở Tu chân giới, lúc này đang chuẩn bị tham gia cuộc thi vào Thanh Vân Tông để trở thành đệ tử.]

Khương Ngâm hô lên, "Không ngờ thân phận tôi lại quan trọng như thế, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc!"

Hệ thống 661 cạn lời nửa ngày, đáp: "Không, thật ra nhiệm vụ của cậu vốn không đặc biệt đến vậy. Bởi vì trước đó cậu có ma lực yếu kém, việc làm gián điệp đương nhiên không tới phiên cậu. Lần này đáng ra cũng chỉ là tay sai vặt, thế nhưng Ma Tôn nhìn thấy lòng tận tâm trung thành của cậu, nên mới giao cho một nhiệm vụ mới."

Khương Ngâm: ...

[Nhiệm vụ đó là: trở thành đệ tử của thụ chính - Kiếm Tôn]

Khương Ngâm: “Vậy chẳng phải tôi sẽ có bàn tay vàng hay sao? Là đơn linh căn nghịch thiên hay một thân kiếm cốt bẩm sinh?”

Hệ thống 661 khinh thường đáp lời: “Cậu chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, lại còn muốn bàn tay vàng à?”

Khương Ngâm: “…Tôi tầm thường không xuất chúng như vậy, Kiếm Tôn sẽ nhìn trúng tôi ư? Nếu thế chẳng bằng đừng làm nhiệm vụ này nữa, cứ báo thất bại thẳng cho hệ thống chủ đi thôi.”

Hệ thống cười khà khà, Khương Ngâm bỗng nhiên cảm nhận được vẻ xảo trá từ trong âm thanh đều đều lạnh băng kia của nó, “Không không không, nhiệm vụ này chỉ có cậu mới làm được!”

Thiếu niên nghe vậy, lòng thoáng giật mình, hay là thân phận lần này có thể chất tiềm ẩn nào đó, khiến Kiếm Tôn vừa gặp đã ưu ái mình?

“Vậy thì ô kê, nhiệm vụ này tôi nhận!” Ngay lập tức, Khương Ngâm tin tưởng hệ thống mười phần.

Tuy nhiên, đầu tiên phải giải quyết buổi khảo nghiệm trước mắt đã. Nơi Khương Ngâm đang đứng là rừng Sương Mù, hệ số rủi ro ba sao, đối với người đã có kinh nghiệm chiến đấu thì qua cửa khá dễ dàng. Chỉ là bên trong có một loại thực vật tên là ma đằng*, chúng sẽ không ngừng công kích, hơn nữa trên thân còn có độc, may mà lúc nãy cậu kịp né tránh.

*dây leo ma

Trước tiên cậu nhanh nhảu trốn ra sau thân cây to, thế nhưng ma đằng này lại có khả năng di chuyển 360 độ, thiếu niên vừa mới nghỉ chân lại bị gai độc tấn công, cậu đành phải vừa tránh né vừa bảo vệ thân thể, quần áo mặc trên người đã sớm bám đầy bụi bẩn, từ trên xuống dưới toàn là cỏ dại.

“A!” Khương Ngâm bị vướng ngã xuống mặt đất, mắt trông thấy một cây độc phóng như bay lại, gai nhọn chuẩn bị vồ vào hướng bản thân.

Tiêu đời rồi, mặt của cậu…

Thiếu niên đau khổ nhắm chặt mắt, bỗng nghe thấy một tiếng “keng” vang lên. Gai độc bắn lên trên thân kiếm, sau đó va ngược trở lại. Nhát kiếm này dường như chém ra cả gió, thổi tới một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, có bóng người xuất hiện trước mặt cậu.

“Còn không mau cầm lấy kiếm của ngươi!” Lại xuất hiện một luồng gió lạnh, Khương Ngâm nâng mắt nhìn lên, trông thấy người đối diện có dáng người cao cao gầy gầy, dung mạo vô cùng sắc sảo, chỉ là bộ dạng chau mày có chút hung dữ.

Khương Ngâm mãi ngắm đến ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại: “Kiếm? À… Kiếm của ta đâu?”

Cậu sờ soạng lung tung trên mặt đất một lúc mới nhớ ra, cậu đúng là có mang theo một thanh kiếm, Khương Ngâm quay đầu nhìn lại, ngay gốc cây cổ thụ mà cậu ẩn náu ban nãy, kiếm dài màu bạc đang lặng lẽ nằm trên đó.

“Kiếm của ta! Chao ôi!” Khương Ngâm tru lên, vội vàng bước lên ôm báu vật vào trong ngực, “Tiểu lục lục* thân ái của ta~”

*tiểu lục lục = 661

Hệ thống 661: “Gọi gì vậy?”

Khương Ngâm: “Yêu tổng, cậu xem có phải rất giống tên của cậu không, vừa nhìn đã biết tôi yêu cậu nhiều như thế nào rồi!”

Hệ thống 661: “…Thật sự không ngửi nổi.”

"Ân nhân" kia nhíu mày nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Bản thân là người tu tiên, ở một mình trong rừng rậm nguy hiểm, vậy mà ngay cả kiếm phòng thân cũng đánh rơi, thật là vụng về!”

“Thật xin lỗi, ta sai rồi…” Khương Ngâm bĩu môi, một bộ dạng như sắp khóc.

Hứ.

Người nọ bỗng cứng đờ, biểu cảm dường như có chút kì quái.

“Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Hắn nói xong liền mang kiếm rời đi, cậu dõi theo bóng dáng vội vàng của hắn, trông không khác gì đang trốn tránh bỏ chạy.

Khương Ngâm: “Sao lại đi nhanh như vậy, sợ tôi đuổi theo hắn báo ơn sao? Đúng là người tốt.”

“Cậu có nghĩ rằng hắn ta bị vẻ mặt của cậu doạ cho ghê tởm rồi không?” Hệ thống 661 vô cảm đáp lời.

“……”

Việc quan trọng hiện giờ là phải tìm đường đi ra khỏi rừng Sương Mù, Khương Ngâm vừa dùng kiếm ngăn cản công kích vừa tỉ mỉ quan sát, phát hiện ma đằng sẽ tấn công theo từng đợt, ước chừng mỗi mười phút sẽ đánh một lần, cậu nhẩm tính thời gian, nhanh chóng rảo bước.

Trời không phụ lòng người, chờ đến khi cả người Khương Ngâm ướt đẫm mồ hôi, cậu cuối cùng cũng thành công đi ra ngoài.

Nơi này là một quảng trường hùng vĩ, phía trước bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, làm người ta không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì. Chỉ biết một điều rằng, những ai thành công thoát ra khỏi rừng Sương Mù đều đã tề tựu ở đây, ngay cả nam nhân ban nãy cứu cậu cũng vậy, hắn cầm kiếm đứng một mình trong góc, cả người toát ra khí thế "người sống chớ lại gần".

Khương Ngâm vừa định tiến tới bắt chuyện, bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên lời nói, không biết là dùng phương pháp nào mà âm thanh của người nọ lại có thể truyền đến mọi ngóc ngách của quảng trường không sót một chữ, có lẽ là từ nhóm các tiên quân đang theo dõi phía trên.

“Nửa canh giờ đã kết thúc, những người đứng ở đây được thông qua, ai chậm trễ không tính, số người vượt qua cấp độ này là... Bây giờ chuẩn bị mở cấp độ tiếp theo —— thông thiên thang*, không giới hạn số lượng, chỉ cần leo lên tới đỉnh núi là thông qua, lập tức bắt đầu!”

*thang lên trời

Trong lòng Khương Ngâm trầm xuống, hoá ra cấp độ vừa rồi có giới hạn thời gian, cũng may là cậu vừa hay kịp lúc.

Đột nhiên sương mù phía trước tan đi, lộ ra một cầu thang dài, từ dưới nhìn lên quả thật là thẳng đến tận trời cao, không nhìn thấy điểm kết thúc. Chính giữa cầu thang chìm trong mây mù, mờ mờ ảo ảo, cứ như đang lơ lửng giữa không trung, làm người ta sợ hãi.

Mọi người xung quanh đều bắt đầu đi về hướng thông thiên thang, nếu đã không giới hạn số lượng thì đương nhiên là thi xem ai đến trước rồi, vì thế họ đồng loạt tăng tốc, mong muốn làm người đầu tiên lên đỉnh.

Khương Ngâm thấy "ân nhân" thoáng cái đã biến mất trong biển người nên đành phải từ bỏ kế hoạch đi cùng với hắn, bắt đầu tự mình leo lên.

Cậu nói chuyện cùng hệ thống trong lòng: “Yêu tổng, việc này tôi thật sự rất giỏi, năm xưa tôi chính là vận động viên leo núi số một trong khu phố!”

Hệ thống 661 “……” Đi so với một đám người cao tuổi, cậu còn có mặt mũi ư?

Nửa giờ sau.

“Đi hết nửa ngày rồi còn chưa tới, mệt chết mất.” Khương Ngâm lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển như trâu, “Hộc hộc, tôi đi không nổi nữa.”

Hệ thống 661: “Báo cáo ký chủ, cậu mới đi được chưa đến 1/10 quãng đường.”

Thiếu niên khiếp sợ nói: “Sao có thể như vậy? Tôi cảm thấy chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn là tới đích rồi mà, sao tưởng tượng và thực tế khác nhau vậy chứ huhu...”

Khương Ngâm thật sự không gắng gượng nổi nữa, cậu mệt mỏi dựa lên cây cột bên cạnh, một tay đỡ tường một tay chống hông, mắt dõi theo từng người từng người lướt qua mình.

“Xong phim rồi, nhiệm vụ này không thể hoàn thành nổi, cậu nói xem tại sao bọn họ lại có sức lực chạy nhanh như vậy?”

Hệ thống 661 ra vẻ bí ẩn nói: “Đó là bởi vì cậu không tin vào trời cao.”

“Trên thông thiên thang này, phàm là những ai tin tưởng liền như có thần linh trợ giúp, đi bước nào cũng nhẹ nhàng như bước trên mây. Những kẻ không tin thì hoàn toàn ngược lại, mỗi cái nhấc chân đều tựa như có ngàn vạn cân nặng trên lưng, vô cùng gian nan khổ cực.”

Khương Ngâm thở dài: “...Chẳng trách tôi khó khăn như vậy.”

Thiếu niên theo chủ nghĩa duy vật tỏ vẻ - tôi không tin vào những thứ kì quái đó, chúng ta phải hết lòng với khoa học.

Khương Ngâm: “Yêu tổng, cậu cũng không muốn tôi chưa làm gì đã chết đúng không, giúp tôi nhé?”

“...Chỉ lần này thôi.”

Một giây sau, Khương Ngâm liền cảm thấy trong thân thể dâng trào một cỗ sức mạnh vô cùng đặc biệt, khiến cả người trở nên nhẹ như lông chim, ôi, cậu có thể bay lên trời!

Meo meo, Yêu tổng muôn năm!

Thiếu niên lập tức tràn đầy năng lượng vô tận, chân vừa giẫm, cả người đã vụt lên bậc thang nhanh như chớp. Tốc độ xé gió làm cậu không mở mắt ra được, chỉ biết cắm đầu chạy.

“Yêu tổng, còn cách bao xa?”

“Giá trị tiến độ thông qua: 3/10, 4/10...7/10...”

Khương Ngâm cảm giác tốc độ của mình càng lúc càng nhanh hơn, cậu dồn dập thở gấp, cho dù phổi bị áp suất không khí đè nén làm cả lồng ngực đau nhức, thiếu niên vẫn không dám chậm lại chút nào. Tuy rằng hệ thống cho cậu cái buff nhỏ, nhưng thời hạn chỉ có mười lăm phút, cậu nhất định phải tận dụng quãng thời gian này, chạy càng nhanh càng tốt.

Một người rồi lại một người bị cậu vượt qua, có kẻ cố gắng gia tốc trở lại nhưng không thành. Trước mắt Khương Ngâm ngày càng ít người, cuối cùng chỉ còn một số rải rác, bóng dáng gần nhất chỉ cách cậu vài mét. Thiếu niên nghiến chặt răng, lấy đà vọt lên vượt qua đối phương, cùng lúc đó, sức nặng trong thân thể cũng dần dần trở lại, thời gian của buff đã kết thúc.

“Mẹ kiếp!” Khương Ngâm nhịn không được ngã khuỵu xuống đất, áp lực vô hình này đã đạt tới đỉnh điểm, cảm giác như sau lưng đang bị ngọn núi khổng lồ mạnh mẽ đè lên.

Con mẹ nó, nặng quá!

Chết tiệt, sao lại thế này? Còn kinh khủng hơn lúc ở dưới chân núi vạn lần!

Hệ thống 661: “Cũng bình thường thôi, càng lên cao thông thiên thang thì áp lực càng lớn, đến cuối ai cũng sẽ như vậy, bây giờ cậu cố gắng hơn chắc chắn sẽ thành công, lần này tôi nói thật!”

Khương Ngâm dùng toàn lực chống đỡ bản thân đứng lên, sau đó cậu chậm rì rì đi về phía trước, gần như là lê lết từng bước một, chẳng khác nào một tượng gỗ cứng ngắc.

Hệ thống bỗng nhiên lên cơn động kinh, cầm hai cây gậy trong đầu cổ vũ, điên cuồng mà vung vẩy.

Khương Ngâm: Con mẹ nó sướng quá đi mất, mỗi lần bước một bước, đều có cảm giác như muốn quỳ xuống...

Trước mắt dần dần mơ hồ, chỉ thấy một bóng lưng mảnh khảnh biến mất, người kia bước lên bậc cuối cùng, dáng vẻ tao nhã thong dong cứ như đang đi dạo.

“Chạy!” Hệ thống 661 điên cuồng hét to: “Nếu không thể đứng thứ nhất thì chúng ta phải tranh thủ hạng hai!”

Khương Ngâm nghiến răng lao về phía trước, cậu thề là sau này sẽ không bao giờ chạy bộ điên cuồng như thế nữa.

Sau khi khó nhọc cất bước quỳ xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên cả người thiếu niên nằm bẹp dí trên mặt đất, trên môi treo nụ cười dữ tợn.

“Yêu tổng, tôi thắng rồi, tuy rằng đứng thứ hai, hahahaha...”

Hệ thống 661: “Ờm, cậu nên nhìn xem tình huống hiện tại của mình trước khi nói.”

Khương Ngâm chợt mơ hồ nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trên, thân hình cậu thoáng cứng đờ. Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó thấy các tiên nhân đang ngồi cười ha hả nhìn mình.

“Bạn nhỏ, sao lại hành lễ lớn như vậy?” Người vừa nói chuyện là một lão già có bộ râu trắng, khuôn mặt hiền lành đôn hậu, hai tay vuốt râu, tủm tỉm mỉm cười.

Ai đó có thể nói cho cậu biết, tại sao ở cuối bậc thang lại có một nhóm đại lão Tiên giới chứ hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro