Chu Lang cố (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Dưới trăng Tây Châu cùng nhau chèo thuyền, bên đám cỏ hoa rù rì chuyện riêng.

Editor: hatrang.

---

Mấy ngày nay, Tạ Tiểu hầu gia phát hiện Lệnh Hồ Nhu thường xuyên tới chỗ mình hơn, nhưng hắn không phải người mù, việc nàng ta đến đây vì mình hay vì ai khác, hắn vẫn nhận ra được.

Nhưng, Tạ Oanh Hoài thật sự không có quá nhiều hứng thú với Lệnh Hồ Nhu, nên thấy nàng ta qua lại với Chu Lang như thế, hắn cũng vui mừng chấp nhận.

Chu Lang vừa có tài vừa có sắc, Lệnh Hồ Nhu mới tiếp xúc vài ngày đã đem lòng yêu mến đối phương. Hơn nữa, với những "chiêu trò" dụ dỗ đầy kinh nghiệm của thiếu niên nọ, chẳng mấy chốc đã nắm chặt được trái tim nàng trong lòng bàn tay.

Chỉ một tháng sau, nhà Lệnh Hồ rút bỏ hôn ước, phụ thân Lệnh Hồ Nhu còn đích thân mang nữ nhi đến tạ lỗi. Tạ Tiểu hầu gia ra vẻ cao ngạo đủ kiểu, mới "miễn cưỡng" hủy bỏ cuộc hôn nhân mà hắn vốn đã chán ghét này.

Bên phủ họ Chu thì lại đón nhận một tin vui.

Chu Lang cầu hôn nhà Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Nhu chấp thuận, phá bỏ hôn ước với Tạ Tiểu hầu gia và để Chu Lang ở rể.

Bởi vì là ở rể, đương nhiên không thể tổ chức đám cưới quá phô trương, hai bên chỉ mời người chứng hôn đến. Lệnh Hồ tướng quân vốn không thích loại thư sinh yếu đuối như Chu Lang, nhưng lại không lay chuyển được ái nữ, nên vừa đến hầu phủ từ hôn xong là lập tức chạy về biên thuỳ ngay. Ngày Chu Lang và Lệnh Hồ Nhu thành thân, Lệnh Hồ tướng quân không hề tham dự. Song Tạ Tiểu hầu gia lại có mặt uống rượu, lén chúc mừng thiếu niên một câu rồi rời đi.

Do chiến sự ngoài biên cương liên tục xảy ra, trong phủ Lệnh Hồ chỉ còn lại mỗi nữ chủ nhân là Lệnh Hồ Nhu, nên Chu Lang sống khá an nhàn.

Cậu thật sự có chút thích Lệnh Hồ Nhu, sau khi thành thân cứ suốt ngày quấn quýt bên nàng. Tuy nhiên, Lệnh Hồ Nhu không giống những nữ nhân khác, dù nàng yêu Chu Lang, nhưng trên giường lại có phong cách mạnh mẽ riêng của mình. Cậu lần đầu nếm thử hương vị này, cảm thấy vừa mới lạ vừa rất hưởng thụ.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ phủ tướng quân có rất nhiều tỳ nữ dung mạo ưa nhìn. Dù hiện tại lòng Chu Lang vẫn còn hướng về Lệnh Hồ Nhu, nhưng cậu suốt ngày nhìn thấy những nha hoàn xinh đẹp như hoa đi đi lại lại trước mặt, sao có thể kiềm chế được. Thế là thừa dịp nương tử không ở trong phòng, thiếu niên liền trêu chọc một tỳ nữ vốn chăm sóc bào huynh* của Lệnh Hồ Nhu.

*anh ruột

Nha hoàn ấy họ Tô, tên Như Như, sở hữu gương mặt vô cùng dịu dàng khả ái, lại thêm tuổi nhỏ, nên còn mang một phong thái ngây thơ không rõ sự đời.

Vì mới kết hôn, Chu Lang cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, chỉ lén lút tán tỉnh tỳ nữ nọ vài lần, rồi viết thơ tình trêu đùa ả ta. Điều này vốn không phải vấn đề lớn, nhưng Tô Như Như còn trẻ, rất thích khoe khoang, cầm thơ tình của Chu Lang truyền tay hết người này đến người khác trong hậu viện, truyền mãi truyền mãi, chẳng hiểu sao lại truyền tới tai Lệnh Hồ Nhu.

Lệnh Hồ Nhu tính tình cứng rắn mạnh mẽ, không hề nhẫn nhịn phu quân giống các nữ nhân khác, nàng lập tức kéo Tô Như Như đến trước mặt Chu Lang.

Ngày ngày, cậu sống quá mức thoải mái trong phủ tướng quân, trên giường lại có mỹ nhân Lệnh Hồ Nhu bên cạnh, vẻ thanh cao tựa như trích tiên lúc mới gặp đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt hết sức đa tình quyến rũ.

Khi Tô Như Như bị lôi vào phòng Chu Lang, thiếu niên mới vừa tỉnh dậy. Hôm qua cậu điên loan đảo phượng* với Lệnh Hồ Nhu đến tận đêm khuya, nàng là người luyện võ, thân thể khỏe mạnh, còn cậu đã đắm chìm trong sắc dục lâu ngày, thế nên ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao.

*chỉ việc phòng the quá kịch liệt

Chu Lang đang rửa mặt chải đầu, người hầu hạ cậu chính là nha hoàn thiếp thân của Lệnh Hồ Nhu. Tuy có dung mạo tầm thường, nhưng nàng ta rất chu đáo, một câu "công tử" hai câu "công tử", giúp thiếu niên chọn y phục. Đây vốn là chuyện cực kỳ bình thường, song bởi vì Lệnh Hồ Nhu đang cầm thơ tình cậu tự tay viết cho người khác, mà khiến tình huống hiện tại trở nên đầy ám muội.

Lệnh Hồ Nhu kéo Tô Như Như vào phòng, gây ra tiếng động không hề nhỏ.

Chu Lang chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đứng nhìn nàng ta lạnh lùng xô Tô Như Như ngã xuống đất.

Dù trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng ngoài mặt cậu vẫn nở nụ cười, "Tiểu Nhu."

Đây là tên gọi thân mật của hai người trên giường.

Nghe được tiếng gọi này, Lệnh Hồ Nhu chợt thấy mềm lòng. Suy cho cùng, nàng cũng là phụ nữ, việc một nữ nhân dám hủy hôn để gả cho Chu Lang đã là vô cùng dũng cảm hiếm gặp. Hơn nữa từ khi thành thân với thiếu niên, cậu luôn săn sóc, yêu thương nàng vô bờ bến, mà tình cảm của bản thân nàng dành cho Chu Lang cũng không hề giả dối.

Nhưng giờ đây trong tay mình lại đang cầm lá thư phu quân viết cho người phụ nữ khác...

Tô Như Như là nha hoàn của bào huynh Lệnh Hồ Nhu, có địa vị rất cao trong phủ, bình thường ả vốn nước sông không phạm nước giếng với nàng. Nhưng hôm nay đột ngột bị Lệnh Hồ Nhu kéo đến đây, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe hết cả, ả nằm bệt trên đất khóc lóc: "Công tử --"

Chu Lang chỉ thoáng liếc mắt qua đối phương một cái, lúc đó cậu đúng là thích vẻ đáng thương sắp rơi lệ của Tô Như Như, nhưng kiểu phụ nữ như ả nhiều vô kể. Chỉ là chiều hôm ấy cậu quá rảnh rỗi nhàm chán, nên mới viết một lá thư đưa cho ả mà thôi, chứ không hề có tâm tư sâu xa gì. Bây giờ Lệnh Hồ Nhu đến chất vấn, đương nhiên cậu phải dỗ dành người trong lòng trước rồi.

"Tiểu Nhu, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy?" Chu Lang bước lên, ôm lấy vai Lệnh Hồ Nhu.

Nàng ta liếc cậu một cái, ném lá thư trong tay xuống ngay trước mặt.

Thiếu niên cúi người nhặt lên, hết sức thản nhiên đọc lướt qua.

Lệnh Hồ Nhu tuy không tài hoa như các tiểu thư xuất thân từ gia đình tri thức, song nàng chẳng phải kẻ ngốc nửa chữ cũng không hiểu. Bốn câu thơ kia, hai câu đầu ca ngợi vẻ ngoài Tô Như Như vô cùng yêu kiều xinh đẹp, hai câu sau bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ và khát khao của bản thân người viết.

"Hay cho câu 'Dưới trăng Tây Châu cùng nhau chèo thuyền, bên đám cỏ hoa rù rì chuyện riêng'. Sao ta không biết, Chu Lang chàng còn có những tâm tư như vậy."

Cứ ngỡ Lệnh Hồ Nhu sẽ không giống với những nữ nhân tầm thường, nhưng không ngờ khi nàng ta ghen tuông cũng chẳng khác gì.

Lệnh Hồ Nhu thấy cậu không trả lời, liền cho rằng thiếu niên đã thừa nhận. Trong lòng nàng đau đớn khôn nguôi, lại nhìn Tô Như Như đang khóc thút thít dưới đất, lập tức rút cây roi dài bên hông ra, quất thẳng vào mặt ả ta.

Chu Lang chưa từng chứng kiến một Lệnh Hồ Nhu như vậy. Từ khi kết hôn với đối phương, biểu hiện nàng trước mặt cậu đều rất dịu dàng hiểu chuyện. Thiếu niên vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Như Như, dù ả kịp lấy tay che mặt, nhưng cánh tay tuyết trắng đã bị quất đến chảy máu ròng ròng.

Chu Lang ngơ ngác.

"Tiện tì!" Lệnh Hồ Nhu là nữ nhi nhà tướng, khí thế hung bạo không thua gì nam nhân, "Có phải ngươi quyến rũ công tử không?" Nàng nói, giọng vừa giận vừa tức.

Lại một roi nữa quất lên bả vai Tô Như Như, áo ả rách toạc ra, để lộ vết máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn.

Tô Như Như còn trẻ, bình thường rất được chủ tử yêu thích, chưa từng chịu khổ như thế. Giờ ả bị quất hai roi thẳng vào người, đau đớn đến gần như ngất xỉu.

Phụ nữ bình thường ghen tuông, Chu Lang chỉ cần nói ngọt một chút là dỗ xong. Còn Lệnh Hồ Nhu vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, hôm nay đột ngột ra tay mạnh bạo, khiến cậu chỉ biết giật mình sợ hãi.

Tô Như Như van xin Lệnh Hồ Nhu mãi vẫn không được nàng tha thứ, bây giờ ả đau muốn chết, đành phải chuyển hướng sang cầu cứu Chu Lang trước mặt. Ai ngờ Lệnh Hồ Nhu vừa thấy ả ta kéo vạt áo thiếu niên, lửa giận trong lòng tức khắc càng lớn hơn, giơ roi chuẩn bị quất thẳng vào gò má đối phương.

Chu Lang nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, "Dừng tay!"

Lệnh Hồ Nhu nhìn chằm chằm cậu.

Đây là lần đầu Chu Lang thấy dáng vẻ này của nàng.

"Tiểu Nhu, nàng bỏ roi xuống đi." Dù đã sống hai kiếp, còn suốt ngày đắm chìm vào nhục dục liên miên, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt. Thấy Lệnh Hồ Nhu cầm roi đằng đằng sát khí thế kia, lòng thiếu niên không khỏi run rẩy lo sợ.

Tính khí nàng vốn rất kiên cường, ra trận giết địch quyết đoán không thua kém gì đấng nam nhi, nàng lập tức chất vấn Chu Lang: "Ta đánh ả, chàng đau lòng sao?"

Cậu đương nhiên không thừa nhận, "Nàng biết tim ta chỉ có mình nàng."

"Vậy thì tránh ra cho ta!" Lệnh Hồ Nhu yêu Chu Lang vô cùng đậm sâu, làm sao có thể chịu được việc người khác lăm le phu quân mình.

Thiếu niên nhìn thoáng qua Tô Như Như vẫn còn nằm trên mặt đất, ả đã bị đánh đến tái nhợt mặt mày, co rúm lại bên chân cậu, "Công tử... công tử cứu nô tỳ --"

Chu Lang luôn mang lòng thương xót với những thứ đẹp đẽ, hơn nữa chuyện này cũng do bản thân mình gây ra, thế nên cậu muốn nói lý lẽ với Lệnh Hồ Nhu một chút, "Tiểu Nhu, nàng bỏ roi xuống -- ta và Như Như không phải như nàng nghĩ."

Vừa dứt lời, cậu liền biết mọi thứ hỏng bét rồi. Cậu mất trí hay sao mà dám nói mập mờ lấp lửng như vậy trước mặt một người phụ nữ chứ? Nhưng thiếu niên còn chưa kịp sửa lại, đã thấy cây roi dài của Lệnh Hồ Nhu lao tới ngay trước mặt!

Nàng quất thẳng vào người Chu Lang, đuôi roi quét qua gò má toé máu, đau đến mức khiến cảnh vật xung quanh lập tức nhoè đi.

Không đợi cậu hoàn hồn, một roi nữa đã giáng mạnh xuống.

"Nếu chàng bảo vệ ả, vậy ta sẽ thành toàn cho chàng!" Lệnh Hồ Nhu tức đến khó thở, không còn kiểm soát được lực vung tay. Chu Lang ôm đầu chịu mấy roi, cuối cùng ngất đi vì quá đau đớn.

Lệnh Hồ Nhu không ngờ thân thể thiếu niên lại yếu đuối đến vậy, thấy cậu ngất xỉu, nàng cuống quít ném roi xuống, nhào tới ôm lấy Chu Lang, giọng nói đầy lo lắng nồng đậm tình ý, "Chu Lang -- Chu Lang! Mau gọi đại phu*, nhanh lên!"

*thầy thuốc

---

Khi Chu Lang tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tạ Tiểu hầu gia đứng trước mặt.

Mấy tháng không gặp, đối phương vẫn tuấn tú phong lưu như xưa. Nhưng cậu giờ đây thì nằm liệt trên giường, không thể cử động.

Tạ Oanh Hoài nhìn đôi mắt khép hờ cùng dáng vẻ hết sức mỏng manh yếu ớt của thiếu niên, thở dài một tiếng, "Chu huynh."

Đầu óc Chu Lang vẫn còn mơ hồ, sau khi tỉnh táo hơn mới dần phát hiện khắp cơ thể mình không có chỗ nào không đau. Vốn chẳng phải người chịu đựng được khổ sở, hai vành mắt cậu lập tức đỏ hoe.

Trên mặt Chu Lang cũng có vết thương, một đường đỏ tươi, tuy chưa rách da nhưng lại bầm tím cả lên, trông rất đáng sợ.

Cậu nhìn Tạ Oanh Hoài, lặng lẽ nghĩ đến những gì mình vừa trải qua, tức khắc không kìm nổi sự bi ai trong lòng, "Tạ Tiểu hầu gia."

Tiếng gọi này thật sự vô cùng thống khổ đau thương.

Tạ Oanh Hoài tiếp tục thở dài, "Sao ngươi lại thành ra thế này?"

Chu Lang nghiến răng, "Còn không phải vì Lệnh Hồ Nhu sao."

"Nàng ta đánh ngươi à?" Hắn lập tức tỏ vẻ không thể tin nổi.

Thiếu niên gật đầu.

"Sao nàng dám đánh ngươi?" Hỏi xong, Tạ Oanh Hoài lại dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát cậu, "Chẳng lẽ ngươi làm trò gì ngớ ngẩn trước mặt nàng?"

"Ta nào dám?" Chu Lang nằm trên giường không dám động đậy, khắp cơ thể chỗ nào cũng đau đớn khôn nguôi, "Ta chỉ thấy trong phủ có một nô tỳ đáng yêu, thế nên mới viết mấy câu thơ tặng ả ta. Không biết kẻ nào nhiều chuyện nói cho Lệnh Hồ Nhu nghe, nàng kéo tỳ nữ kia đến tìm ta hỏi tội -- cuối cùng đánh luôn cả ta!"

Tạ Tiểu hầu gia ngạc nhiên vô cùng. Hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào ngang ngược như vậy.

"Chu huynh, ngươi thật sự đã chịu khổ rồi." Hai người dù sao cũng là tri kỉ, thế nên lúc này Tạ Oanh Hoài đương nhiên phải an ủi vài câu.

Chu Lang tiếp tục cay đắng than thở một hồi, rồi đột nhiên hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tạ Tiểu hầu gia đáp: "Ta đang muốn hỏi ngươi năm nay có đi Lạc Anh Yến không." Không ngờ lúc đến thì nghe người gác cửa nói công tử nhà Lệnh Hồ đổ "bệnh" rồi. Hắn vừa vào xem, mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Anh Yến, nói một cách văn vẻ, là bữa tiệc tụ họp vô số tài tử giai nhân, còn nói thẳng ra, chính là lễ hội hẹn hò của các giai nhân đa tình và tài tử phong lưu chốn lầu xanh. Tiệc này được tổ chức mỗi năm một lần, mấy lần trước luôn có Tạ Tiểu hầu gia và Chu Lang cùng tham gia. Nhưng năm nay Chu Lang đã kết hôn, không biết có thể đi được nữa không.

Vừa nghe thấy ba chữ Lạc Anh Yến, hai mắt thiếu niên liền lập tức sáng lên.

Nơi ấy quy tụ vô số vũ nữ và hoa khôi xinh đẹp từ thuyền hoa, đã thế còn có mỹ nhân nhiều như mây, sao cậu có thể bỏ lỡ được?

Tạ Oanh Hoài nhìn nét mặt hào hứng của Chu Lang là hiểu ngay ý đối phương, nhưng thấy cậu vẫn đang bị thương, hắn liền nhắc nhở: "Chu huynh, nếu ngươi đi, e rằng khó có thể nói với Lệnh Hồ Nhu bên kia."

Chu Lang lập tức nghẹn lời.

Nam nhân nhìn biểu cảm hết sức uể oải đối diện, lắc đầu thở dài, "Chu huynh cứ dưỡng thương cho tốt, ta về phủ trước đây."

Chu Lang dõi theo bóng dáng Tạ Tiểu hầu gia rời đi, cậu nằm yên trên giường, chợt cảm thấy có chút hối hận.

Thiên hạ này mỹ nhân nhiều biết bao nhiêu, sao cậu lại đầu óc hồ đồ muốn treo mình lên một cành cây thế? Đã thế cành cây này, lại là cành cây treo lên rồi thì rất khó để thoát thân.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đang viết thì trong đầu tui đột nhiên xuất hiện một câu: Những giọt nước mắt em rơi hôm nay đều là do mấy lời tán tỉnh em nói hôm qua.

(Cười)

Bộ này tui rất buông thả, dàn ý cho choá ăn, thiết lập nhân vật tùy duyên, nghĩ cái gì viết cái đó.

Thuộc tính của thụ đại khái sẽ là: Trai thẳng rất thẳng, một con chim công không tán gái thì sẽ chếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro