Chương 1: Người tình mái tóc đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các máy móc công nghệ điều trị đang được vận hành với tốc độ cao, nhưng kho trị liệu có máy móc nổi tiếng với kỹ thuật cao siêu đầy sáng tạo lại bó tay với vị bệnh nhân bị bệnh tim biến dị này.

Nam bác sĩ da màu xanh là con lai hỗn hợp giữa người Kerli giàu cảm xúc và người da xanh cổ đại, hắn ta kế thừa phần lớn huyết thống của người Kerli, đôi mắt màu cà phê giờ phút này tràn đầy vẻ bất lực không thể làm gì và đang buồn bã – hắn ta không thể cứu sống nam nhân trước mắt.

Nam nhân sắc mặt tái nhợt, nằm ở trong kho trị liệu, mái tóc đen mềm mại hơi dài uốn thành hình rong biển, xinh đẹp yếu ớt trong dung dịch trị liệu màu xanh giàu nhân tố phục hồi.

Nam nhân có tướng mạo như người Lam Tinh thuần chủng đã bị tuyệt chủng, tuy rằng kém tinh xảo so với các con lai khác ở tinh tế, nhưng lại có một lực hấp dẫn không gì sánh kịp, làm cho người ta liếc mắt một cái liền đem tầm mắt dán chặt trên người anh, càng lâu càng không thể dứt ra được.!

Vài ngày trước, bác sĩ da xanh may mắn được nhìn thấy đôi mắt của nam nhân này, nam nhân ôn nhu lại yếu ớt, được một quý tộc điên cuồng ôm vào bệnh viện, tinh thần lực như lưỡi dao càn quét qua làn da từng người ở xung quanh, khát vọng muốn cứu nam nhân nhưng rồi lại không cam lòng đem nam nhân đang ngã bệnh giao cho bất cứ kẻ nào.

Lúc đó bệnh viện vừa vặn theo mỗi tháng kiểm tra tinh thần lực miễn phí cho trẻ em ở thủ đô, một khi tinh thần cường đại tấn công rất có thể sẽ hủy hoại những đứa trẻ ở đó, mặc dù đã có bác sĩ có ái lực* cường đại nhận được tin tức chạy tới, nhưng thời gian căn bản không đủ!

Nếu không ai ngăn cản, thì kết quả sẽ là điều không ai muốn thấy cả.

*Ái lực là lực thúc đẩy các chất hoặc vật chất phản ứng với nhau hoặc là tương tác với nhau. Ở đây bác sĩ có thể cảm nhận được tinh thần lực cường đại của vị quý tộc nào đó.

Đúng lúc này, nam nhân trong lòng vỗ vỗ lên vai người quý tộc, mở môi, khó khăn phát ra từng âm thanh, trong âm thanh đó ẩn chứa nỗi đau và bất lực không chịu nổi, nam nhân ý bảo muốn quý tộc im lặng, nam nhân đó nói: "Đừng lo lắng, Cassio, bình tĩnh lại."

Lập tức, quý tộc cắn răng kiềm chế cảm xúc của mình, hôn lên trán nam nhân, cùng lúc từng bước chân nhanh chóng theo lối ra vào nơi đã được hẹn trước, quá trình di chuyển từ đầu đến cuối, đều không có đem người dân tại thủ đô để vào mắt.

Bác sĩ da xanh được hẹn trước có y thuật rất cao, cho nên vận dụng tinh thần lực của mình đem các phân tử vô cùng nhỏ bé phân giải thành mấy chục nghìn lần, hắn xem nhẹ cảnh tượng kỳ quái kia, theo sát quý tộc cùng bệnh nhân tương lai của anh đi đến phòng trị liệu, kết quả từ ánh mắt vô tình của mình dẫn đến hoàn toàn không để ý tần số nhịp tim bình thường trong đường đi lơ lửng.

Hắn ta nhìn thấy một đôi mắt màu đen, đó là đôi mắt bí ấn và mị lực mê người hơn cả mây sao sáng, quyến rũ nhất trên tinh tế.

Chủ nhân của ánh mắt đang bị bệnh, cười gượng ép, như đang nói với hắn: 'Xin đừng trách cậu ấy vô lý như vậy.' Sau đó, anh bỗng nhiên hô hấp không thông, đem khuôn mặt tái nhợt vùi vào trong lòng quý tộc dù cho bộ quần áo mặc trên người có giá trị đến đâu, khóe mắt ướt át có chất lỏng mặn từ từ lăn xuống, ngay cả tay đang nắm chặt quần áo quý tộc cũng bỗng nhiên buông xuống, rơi vào chấn động.

Một lúc kia, bác sĩ da xanh cảm thấy trái tim của mình như thắt lại vào nhau, tế bào trong người đều muốn nổ tung tự động phá hủy.

Người Kerli không có tuyến nước mắt, nhưng tình cảm của bọn họ lại phong phú nhất, biểu hiện ra cảm xúc của bọn họ nhất, chính là mái tóc màu xanh đậm mà bọn họ từ lúc sinh ra đã không được cắt bỏ, nếu tóc mượt mà xinh đẹp, như vậy thì chủ nhân của mái tóc đó đang có tâm trạng tốt, nếu tóc khô héo thậm chí rụng xuống liền chứng minh chủ nhân của mái tóc đó đang lâm vào khủng hoảng cực độ hoặc là bi thương, lo lắng.

Bác sĩ da xanh trị liệu cho nam nhân đã được ba ngày, nhưng không có chuyển biến tốt đẹp gì, vả lại rạng sáng hôm nay, hệ thống kiểm tra sự sống còn nói cho hắn biết, nam nhân này chỉ còn lại hai giờ đồng hồ để sống, làm cho mái tóc của hắn ta rụng rất nhiều đến mức vừa sờ đã liền rụng được ngay.

Bác sĩ cất giấu nỗi đau giấu kín rồi bế nam nhân ra khỏi kho trị liệu, đặt ở trên giường bệnh sau đó thông báo cho quý tộc về sự thất bại của cuộc cấy ghép tim nhân bản và tin tức cuối cùng về nam nhân.

Mà quý tộc lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng với bộ râu xồm xoàn chán chường không khác gì cặn bã với vành mắt thâm quần dày đặc, căn bản không giống với vẻ ngoài quý tộc tóc vàng tuấn tú chói mắt trước kia.

Quý tộc lặng lẽ đi vào phòng bệnh, thân thể cao lớn ở trước giường bệnh lại đột nhiên sụp đổ quỳ xuống, bàn tay thon dài đeo nhẫn hồng ngọc trân quý gắt gao nắm chặt tay nam nhân, bác sĩ lần đầu tiên nhìn thấy một quý tộc cao ngạo lại cư nhiên có hình tượng như vậy, mặc dù chỉ là một quý tộc hạng thường, nhưng vẫn là chưa bao giờ thấy qua bộ dạng cúi đầu như thế của bọn họ.

Nhưng bác sĩ da xanh cảm thấy rằng nếu tất cả chuyện xảy ra đều vì nam nhân trên giường bệnh đó, thì ngay cả những tội phạm loạn trí máu lạnh nhất trong ngục giam tinh tế có tên Mạn Đà La cũng sẽ rơi lệ.

"Bệnh nhân vẫn còn hai giờ để sống, có thể tỉnh lại vào giây phút cuối cùng, cũng có thể bệnh nhân sẽ cứ như vậy ngủ say cho đến tử vong... Cho nên công tước Cassio..."

Quý tộc thanh âm khàn khàn tràn ngập phẫn nộ, tinh thần lực lần nữa điên cuồng xuất hiện, mục đích rất rõ ràng là muốn đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh trắng toát đầy chói mắt.

Bác sĩ miễn cưỡng cười rất không cam lòng, nhưng hắn ta không có bất kỳ quyền lợi gì trước mặt một công tước có quyền lực ở tinh tế với đầy những quan niệm thứ bậc này.

Hơn nữa......

Hắn ta dù khổ sở thế nào thì nam nhân sắp chết đó vẫn không phải là của hắn......

Thậm chí nam nhân ngay cả tên của hắn cũng sẽ không biết.

Bác sĩ da xanh rốt cục cũng thấy rõ tình cảnh của mình, tự giác lui ra, đem thời gian lưu còn lại cho cặp tình nhân sắp sinh ly tử biệt.

Chờ bác sĩ rời đi, cửa tự động nhẹ nhàng vang lên âm thanh nhẹ nhàng, quý tộc Cassio mới thu hồi tinh thần lực của mình, trong đôi mắt xanh thẳm trong veo lộ ra tình cảm nồng đậm trước đây chưa từng thuộc về anh, Cassio tham lam lưu luyến hôn lên mu bàn tay nam nhân, từ mu bàn tay hôn lên đến bả vai mượt mà có nốt ruồi đen.

Tay hắn vuốt ve khuôn mặt ôn nhu của nam nhân, từ hàng lông mày, đôi mắt, lại đến đôi môi luôn thẹn thùng mỉm cười, đôi môi đó thích nói vài lời yêu thương dịu dàng, đôi môi bị hắn hôn đến mê hoặc.

"A Thủy, anh thật sự là... quá vô tình, tôi ra lệnh cho anh lập tức tỉnh lại!!" Quý tộc cao ngạo đã từng vênh mặt hất hàm sai khiến nam nhân với lai lịch người dân bình thường, hiện giờ giọng điệu lại khác với trước kia rất nhiều.

"Bảo bối, anh không phải thích những thứ đồ của Lam Tinh nhất sao? Tôi đều mua về rồi đây! Thật đấy, anh thích đồ cổ, những loại nhạc cụ kỳ quái, vương miện cùng quyền trượng, thứ anh thích, đều ở đây, anh đứng dậy xem một chút đi? Ha?"

Quý tộc, người có vẻ đẹp tuấn tú đến mức đáng lẽ phải tái nhợt trước ánh nắng mặt trời, con ngươi màu lam ướt đẫm nước mắt nóng bỏng, làm ướt mái tóc vàng hỗn độn dính ở trên mặt.

Quý tộc muốn mỉm cười, hắn nhớ rõ vào lần đầu tiên nam nhân nói chuyện với hắn, chính là ca ngợi nụ cười của hắn, nhưng giờ hắn cười không nổi, người yêu của hắn, A Thủy của hắn, bảo bối của hắn, hiện tại phải chết...

Từ nay về sau sẽ không có người ôn nhu nào khi hắn ngạo mạn đối đãi như với người thường, lại dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, làm cho hắn đau lòng, sẽ không có người nào đêm đến tùy hứng ngâm nga khúc ca nhỏ tràn ngập yên bình để dỗ hắn ngủ, sẽ không có bất kỳ kẻ nào, giống như người đàn ông này, thích đồ cổ kỳ quái, thích hoa cỏ, và quan trọng nhất là... thích hắn rất nhiều như vậy.

"Cassio..." Nam nhân chậm rãi không biết từ lúc nào mở ra đôi mắt mệt mỏi, tựa như bọn họ lần đầu gặp mặt, nam nhân với ánh mắt sạch sẽ tràn ngập tình yêu, "Đừng khóc mà..."

"Tôi không có." Quý tộc nói dối không chớp mắt, mới vừa dứt lời, nước mắt liền lăn dài xuống áo khoác có hoa văn nền trắng đắt tiền, " Anh tỉnh rồi? Chúng ta về nhà đi? Bảo bối, anh thích pha lê hình hoa phải không? Tôi đã mua chất cả căn phòng, anh sẽ rất thích nó cho xem."

"Anh còn nói muốn tôi trở nên thân thiện, không cần lúc nào cũng tức giận, anh xem, tôi đều nghe lời anh."

"Anh còn nói anh thích đi du lịch, tôi đã trang trí xong cho phi thuyền rồi, chúng ta cùng nhau đi du lịch, chúng ta còn phải đi kết hôn, anh còn muốn sinh con cho tôi, chúng ta còn phải vượt qua đoạn đường dài hơn một tỷ năm ánh sáng đi đến tinh hệ Đại Vương Hoa hưởng tuần trăng mật, đến nơi xinh đẹp nhất để an thai, chúng ta còn phải có rất nhiều rất nhiều đứa con..."

"Cassio..." Trên khuôn mặt tái nhợt của nam nhân hôn mê phát ra màu hồng nhạt mềm mại như kẹo bông gòn, anh không ngừng chảy nước mắt, cắt ngang lời quý tộc, nam nhân đó đại khái cảm thấy có lỗi với người mình yêu, anh vươn bàn tay yếu ớt thong thả vuốt ve đường nét khuôn mặt góc cạnh của người yêu, vừa vuốt ve, vừa nói, "Cassio, cậu nghe tôi nói trước đã..."

Giọng nam nhân rất yếu, làm quý tộc nghẹn ngào, ngoan ngoãn nghe lời an tĩnh lại.

Quý tộc nghe người yêu của mình nói: "Sức khỏe tôi vốn không tốt, cậu đừng trách Y Đóa, dù em ấy có chán ghét tôi, tôi vẫn không trách gì em ấy."

Quý tộc muốn nói, hắn đã đem tất cả những người muốn cướp bảo bối đều thanh toán hết rồi, đem những người muốn hại bảo bối đều biến mất, về sau sẽ không xảy ra chuyện gì xẩy ra nữa, nhưng mà hắn nói không nên lời, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, bọn họ không có sau này...

"Cassio, sau khi về nhà, cạo râu đi, cậu không để râu còn đẹp hơn..."

"Được, sau khi về nhà, bảo bối cạo hộ tôi nhé."

"Cassio, nhớ đừng kén ăn, sau này nhớ phải ăn hết rau củ trong vòng... một trăm năm."

Quý tộc hít sâu một hơi, ngay cả hơi thở cũng run rẩy: "Được."

"Cassio, sau khi cậu không còn xấu tính nữa, nhất định sẽ có nhiều người ái mộ cậu..." Nam nhân cười nói, "Sẽ có người thế này, cậu thích hắn ta, hắn ta cũng thích cậu... cứ thế thích như vậy..."

Quý tộc lắc đầu kháng cự: "Không! Tôi chỉ yêu anh! Tôi chỉ cần mình anh! A Thủy, tôi không đáp ứng được với anh! Cái gì cũng sẽ không! Anh phải cả đời quản chặt tôi! Vĩnh viễn khống chế tôi, tính tình tôi vẫn sẽ xấu! Tôi rất không tốt, tôi rất đáng ghét, tôi cao ngạo, ích kỷ, tôi xấu xa như vậy, anh đừng rời khỏi tôi..."

Tay nam nhân sờ môi quý tộc, bờ môi rất mỏng, màu sắc từng gợi cảm đỏ mọng, giờ phút này lại khô khốc, tróc da và phát lạnh.

"Cassio... hãy nghe tôi nói..." Nam nhân dường như không còn khí lực, máy đo dấu hiệu sự sống cho thấy sinh mệnh của người đàn ông đang dần trôi qua, "Tôi vẫn sẽ yêu cậu, nhưng Casio, tôi hy vọng cậu hạnh phúc, nê hãy quên tôi đi... có được không?"

Nhà quý tộc nói không thành lời, tất cả tiếng hò hét đều bị chặn lại ở trong cổ họng, hạ xuống cùng với nhịp tim của hắn, sắp theo nam nhân với dáng vẻ 'buồn ngủ' cùng chết đi.

"Cassio... " Nam nhân khẩn cầu nhìn quý tộc.

Quý tộc mím chặt môi không nói một lời nào, thẳng đến cuối cùng, bàn tay vuốt ve gương mặt nam nhân suy sụp mất đi khí lực*, buông thõng bên giường, quý tộc mới mãnh liệt phản ứng lại hắn đã mất đi người quý giá nhất trên đời, hắn muốn phá hủy mọi thứ! Muốn thấy máu! Muốn chém giết! Muốn gầm lên giận dữ!

*khí lực: sức mạnh và tinh thần của con người.

Nhưng hắn không có, ánh sáng trong đáy mắt quý tộc ngạo mạn đều tắt, ánh mắt thâm thúy chỉ còn nhìn thi thể lạnh lẽo của người mình yêu, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
......

Một tháng sau, quý tộc Cassio tuyên bố sẽ không kết hôn, hắn lái phi thuyền vừa mới được cải tạo lại rời khỏi tinh hệ Ngân Hà cổ đại, giữa vô số tinh cầu nhỏ xinh đẹp, quý tộc tuấn tú đem hũ tro cốt tinh xảo màu trắng mở ra, bước ra khỏi phi thuyền, đứng ở trên đài, đem tro cốt rải lên những tinh vân* vũ trụ được yêu thích nhất của bảo bối nhà hắn.

*Các tinh vân được hình thành từ các đám bụi trong vũ trụ do hoặc cũng được hình thành do quá trình kết thúc của một sao, vật chất bên ngoài của nó sẽ được phóng ra, đồng thời hình thành một .

Đợi đến lúc dùng cơm, người máy thông minh bưng thức ăn lên, một bàn rau xanh tốt cho sức khỏe, trên bàn vẫn là hai bát hai đôi đũa.

Quý tộc ôn nhu gắp thức ăn cho vào bát bên cạnh không người sử dụng, sau đó lại gắp cho mình, vẫn giống như, người yêu còn ở đó.
......

Lúc này, ở một nơi xa xôi khác, một nam nhân tóc đen mắt đen đang bắt chéo chân nhìn các bảo bối đồ cổ vô giá trên phi thuyền của mình.

"Hoắc đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu? " Có thanh âm lành lạnh của thiếu niên từ phía sau truyền đến.

Nam nhân quay đầu nhìn lại, cho thấy người này thực sự chính là người đàn ông sắp kết hôn với quý tộc Cassio vào một tháng trước!

Người đàn ông lúc này nhìn không còn điểm ôn nhu nào, gãi gãi tóc, duỗi lưng một cái, nói: "Đi chỗ nào cũng được, miễn đừng để bị bắt là được nha Caesar bé nhỏ."

Thiếu niên được gọi là "Caesar bé nhỏ" ngoan ngoãn đáp: "Đã biết, Hoắc đại ca."

Tác giả nói nhảm:
Trẫm mở hố mới á à a, có bình luận có động lực, cẩu huyết, không có gì ngoài ý muốn thì mỗi ngày đều cập nhật, sao nào!!

_Tác giác có rất nhiều bộ NP khác, có thể tham khảo đọc thêm nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro