11- Lại thêm một con mồi rơi vào bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự của nhà họ Chu sôi động lạ thường, xe cộ và khách khứa không ngừng đổ về, đèn sáng trưng, tiếng nhạc du dương.

Kỳ Niệm mặc một bộ đồ đen do D&S may riêng, một đôi tay mảnh khảnh khác ôm eo cậu từ phía sau, trên cổ cậu in lên đôi môi mềm mại ấm áp.

Đã mấy ngày không gặp, Chu Trạch Sâm luôn cảm thấy Kỳ Niệm càng nhìn càng quyến rũ, giữa lông mày có chút quyến rũ, một đôi mắt hoa đào quyến rũ lại trong veo, sáng ngời, trong sáng đầy dục vọng.

Tây trang màu đen của cậu là do Chu Trạch Sâm biết cậu rất thích nên đã bảo người đặt may riêng cho Kỳ Niệm.

Bộ đồ được cắt may rất vừa vặn, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy eo thon cùng đôi chân dài, với mái tóc đen như tuyết của Kỳ Niệm, mơ hồ có chút kiêng kị.

Nhìn Chu Trạch Sâm máu sôi lên, cậu ước gì hắn sẽ ăn mình ngay trong phòng của hắn, nhất là vì hắn đã không gặp Kỳ Niệm mấy ngày rồi.

Vì vụ án gần đây, hẳn đã ngủ không ngon mấy ngày, lợi dụng lễ đón tuổi của em trai cùng cha khác mẹ, hắn liền gọi Kỳ Niệm qua.

Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Niệm mặc bộ đồ này, hắn không muốn người thứ hai có thể nhìn thấy cậu.

"Đừng ở đây, bên ngoài có nhiều khách như vậy chờ cậu tiếp đãi đấy."

Kỳ Niệm đưa tay gỡ tay người đang đặt trên thắt lưng mình, sau đó tiến đến trước gương sửa soạn lại cà vạt.

Chu Trạch Sâm lại tiếp trêu chọc vài sợi tóc rủ xuống bên tai của Kỳ Niệm, hắn thấy tai của cậu vừa nhỏ nhắn vừa dễ thương.

"Đi ra ngoài thôi, tôi chết đói rồi."

Chu Trạch Sâm bất lực liếc nhìn Kỳ Niệm một cái, nở nụ cười đầy sủng nịch nói: "Ở nhà của tôi cậu còn sợ không có cơm ăn sao?"

Nhà họ Chu cũng là một trong những người giỏi nhất trong giới kinh doanh, nghe nói cậu chủ nhà họ Chu cũng rất cưng chiều cậu con trai nhỏ này, bữa tiệc được tổ chức hoành tráng đến mức gần một nửa những người nổi tiếng trong giới kinh doanh đều được mời.

Em trai của Chu Trạch Sâm tên là Chu Dương, hai người có vài phần giống nhau, Chu Dương đứng trên sân khấu mặt lạnh như băng, vẻ mặt này giống hệt với vẻ mặt của Chu Trạch Sâm khi lần đầu tiên gặp cậu.

Người trong nhà họ Chu đều trưởng thành như vậy, trông không giống thiếu niên 18 tuổi chút nào.

Chu Dương nói chuyện với cậu chủ nhà họ Chu trên sân khấu, Chu Trạch Sâm đang bận chuyện với những người khác, Kỳ Niệm ở một mình, những người ở góc khác đều chú ý đến Kỳ Niệm.

"Kỳ ... Niệm?"

Kỳ Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã từng gặp người này, nhưng cậu không thể nhớ ra.

Người đàn ông có mái tóc dài ngang vai, nhưng không phải phụ nữ mà là đàn ông. Đôi lông mi dày và dài của anh ta rung lên dữ dội, làn da trắng nõn trông hơi ốm. Anh ta trông như trai mà cũng là như gái, nhưng sự nữ tính của anh ta lại không phải phụ nữ. Phải nói đây là một người đàn ông rất đẹp trai.

Người đàn ông có vẻ rất thích thú, cách anh ta cười cũng rất hợp với sự thèm ăn của Kỳ Niệm: "Thực sự là cậu rồi."

Anh ta nhìn thấy Kỳ Niệm vẫn đang cố nhớ, nhưng không nhớ ra được, dáng vẻ bối rối, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, lo lắng nắm cổ tay Kỳ Niệm đang cầm ly rượu: "Cậu quên rồi sao?"

Kỳ Niệm chớp chớp mắt, trí nhớ cậu không tốt, nhưng loại này bắt đầu cũng giống như là một cách để bắt chuyện.

Kỳ Niệm không giống như đang giả bộ, có lẽ thật sự quên mất anh ta rồi.

Tuy rằng Sở Thừa Vũ thấy khá mất mát khi biết cậu quên mình rồi, nhưng mà đích xác là hai người cũng chỉ gặp nhau có một lần.

Tuy rằng anh ta bị kinh diễm, nhìn cậu một lần cả đời khó có thể quên, nhưng cậu thì khác, quên anh ta rồi. Tuy có mất mát nhưng cũng trong dự tính của Sở Thừa Vũ.

"Không thành vấn đề, những thứ đó không còn quan trọng nữa." Sở Thừa Vũ đến gần Kỳ Niệm, đưa danh thiếp cho cậu, vòng ra phía sau cầm ly rượu lên, anh ta thận trọng hỏi: "Cậu đến đây một mình sao? Không có bạn đồng hành nữ à?"

"Không có."

Kỳ Niệm bình tĩnh cầm lấy danh thiếp và cất nó đi.

Ánh mắt anh ta lướt tới Chu Trạch Sâm ở đằng xa, mà ở đằng xa Chu Trạch Sâm cũng chú ý tới Sở Thừa Vũ và Kỳ Niệm, vừa muốn đi tới thì lại bị một người khác làm vướng víu, người kia là đối tác của nhà họ Chu, hắn chỉ có thể kiên nhẫn nói chuyện phiếm.

Sở Thừa Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh ta đã tìm Kỳ Niệm rất lâu, cũng may hiện tại chỉ có một mình cậu.

Chu Trạch Sâm bây giờ thực sự rất bận, ít nhất vì hắn cảm thấy không có thời gian để xem xem Kỳ Niệm đang làm gì.

Sở Thừa Vũ cũng thực sự hợp khẩu vị của Kỳ Niệm.

"A." Kỳ Niệm nghiêng cánh tay, lỡ tay làm đổ rượu lạnh lên áo khoác của Sở Thừa Vũ, cầm khăn giấy bên cạnh lau, tiếc nuối nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý. "

"Không thành vấn đề." Sở Thừa Vũ nắm lấy tay Kỳ Niệm đang lau trên người mình, nhìn ánh mắt đáng thương của Kỳ Niệm, có phần có ý tứ.

Kỳ Niệm nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, nếu không anh có thể đi vào toilet để rửa sạch đi, trong đó có máy tự động hong khô, rửa qua liền không sao nữa."

Khuôn mặt Kỳ Niệm đầy hối lỗi, nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Khi Chu Trạch Sâm giao dịch với khách xong, không có bóng dáng của Kỳ Niệm ở nơi đó, thậm chí ngay cả người đàn ông với mái tóc dài vừa rồi cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro