10. Thế giới 2 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thù Nghiên đứng đưa lưng về phía Chung Độ, hắn đứng trước cửa sổ sát đất, từ tầng cao nhất của toà cao ốc này nhìn xuống toàn thành phố.

Ánh chiều hoàng hôn cuối cùng bị chôn vùi sau toà cao ốc, vô số ánh đèn đồng thời sáng lên. Ban đêm chẳng khác gì bên ngoài, vẫn cứ ngựa xe như nước, rộn ràng náo nhiệt.

Chung Độ nhìn bóng lưng hắn, thấy hắn như một đế vương cao ngạo, vĩnh viễn là người nhìn từ trên cao xuống.

"Trần Phỉ." Thù Nghiên xoay người, ngồi xuống sô pha: "Cậu lại đây."

Chung Độ đi đến phía trước, nói: "Thù tiên sinh, ngài gọi tôi tới có chuyện gì sao?"

"Trần Khải là do cậu chọn?" Thù Nghiên hỏi.

Trần Khải là tên giả Lâm Kỳ dùng để nằm vùng.

"Đúng vậy."

"Cậu ấy dường như rất tin tưởng cậu, các cậu có quan hệ gì?"

Thù Nghiên gõ gõ ngón tay xuống, dường như chỉ tuỳ tiện hỏi thôi. Chung Độ lại nhảy cảm phát hiện có gì đó không hợp lý. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì?

"Cậu ấy là em trai của bạn tôi, trước kia có gặp qua mấy lần."

"Hửm? Thế mà trước đó cậu cũng không nói với tôi." Mắt nâu cọ phát ra tia sáng lạnh: "Vậy tôi bán cậu ấy cho Bùi Tây Lâu cậu không tức giận sao?"

"Quyết định của tiên sinh, tôi chưa từng dị nghị."

"Không dị nghị không đại biểu cho sẽ tán thành. Cậu cảm thấy tôi làm sai không?"

"Tôi cũng không cho rằng tiên sinh sẽ làm chuyện gì sai."

"Nhưng mà tôi tự thấy mình đã làm sai."

Chung Độ không biết nên nói tiếp thế nào, trên mặt anh ấy bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng. Kiêu ngạo tự phụ như Thù Nghiên cũng có lúc nhận sai sao?

Tầng lầu to như vậy chỉ có hai người, trong đó còn có một người là người sở hữu toà cao ốc này, hắn bưng ly rượu, một hơi uống cạn, khuôn mặt tuấn tú bị ánh đèn che đi một nửa, nửa kia bại lộ sự uể oải thất bại.

Lâm Kỳ đi rồi, Thù Nghiên mới hiểu được, cuộc đời hắn còn có thể kiếm được rất nhiều lần hai trăm triệu, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện một kẻ giả vờ ngoan ngoãn ngây thơ ngốc nghếch.

Hắn như một con sói, bởi vì mất đi vầng trăng của mình, chỉ có thể ngửa mặt lên trời gào rú tuyệt vọng.

Thù Nghiên không phải là người có ý chí và tinh thần dễ sa sút, bản tính của hắn là chiếm hữu. Chỉ cần có thể có được, hắn không quan tâm đó là bằng thủ đoạn nào, hình thức nào mà có.

Thù Nghiên hẹn Bùi Tây Lâu ăn cơm.

Không ngoài dự đoán, Bùi Tây Lâu mang theo Lâm Kỳ cùng đến. Cậu mặc chiếc áo sơ mi rõ ràng không vừa người, bị Bùi Tây Lâu ôm chặt trong ngực.

Lúc ăn cơm, Lâm Kỳ muốn tự ngồi, Bùi Tây Lâu lại khăng khăng để cậu ngồi trên đùi hắn.

"Ngoan, mông không phải còn đau sao? Ngồi trên đùi anh thì sẽ không khó chịu nữa." Bùi Tây Lâu nhẹ nhàng nói vào tai Lâm Kỳ.

Đây giống như một lời đề nghị săn sóc nhưng chẳng qua chỉ là trò bắt nạt vợ của hắn mà thôi.

Lâm Kỳ quả nhiên không giãy giụa, thành thật ngồi trong lòng Bùi Tây Lâu, ăn đồ ăn Bùi Tây Lâu đút cho.

Thù Nghiên nhìn đến đau mắt, vẫn ép mình phải nhìn, rất nhanh hắn đã chú ý đến vòng ngọc trên tay Lâm Kỳ.

"Vòng tay nữ chủ của Bùi gia, cậu cũng cho em ấy?"

"Vật đính ước, em ấy thích hợp mang."

"Lão thái thái Bùi gia sẽ cho phép cậu tìm một một người con trai cho bà ấy sao?"

"Trừ việc em ấy không thể sinh, cũng chẳng có gì không tốt cả, nếu như muốn một đứa con, anh họ sinh một đứa cũng được mà." Bùi Tây Lâu cười đùa với Thù Nghiên.

Lâm Kỳ nghe Thù Nghiên nói cậu đang mang chiếc vòng tay của nữ chủ Bùi gia, sắc mặt vốn đã không tốt, lại không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng cắn một miếng bít tết.

"Tôi cũng sẽ không có con."

"Cái gì?" Bùi Tây Lâu buông nĩa, không thể tin được nhìn thân dưới của Thù Nghiên: "Không lẽ anh họ anh không ..."

Thù Nghiên đen mặt, hắn nhíu mày nói: "Không phải."

"Làm tôi hết hồn, tôi còn lo anh họ có lý do gì khó nói cơ, nhưng mà nếu vậy sao anh họ lại không có con chứ?"

"Trừ phi em ấy có thể sinh cho tôi."

Lần này tới lượt Bùi Tây Lâu đen mặt, hắn lập tức hiểu "em ấy" mà Thù Nghiên nói là ai, cũng chỉ có mình Lâm Kỳ ngu xuẩn này cho rằng chuyện không liên quan tới mình đang châu miệng nhỏ ăn canh.

"Anh họ có ý gì đây, hai trăm triệu tôi chẳng thiếu anh đồng nào."

"Tôi đổi ý." Thù Nghiên nhìn thẳng vào Bùi Tây Lâu: "tôi muốn nói chuyện về vấn đề của em ấy."

Bùi Tây Lâu không trả lời, còn hôn một cái lên mặt Lâm Kỳ: "Vợ ơi, em ra phòng khách ngồi trước đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ngọt tới cho em."

"Ừm." Lâm Kỳ thấy bầu không khí có gì đó không đúng, vừa nghe Bùi Tây Lâu nói như thế, lập tức thoát khỏi cục diện tu la tràng này.

Lâm Kỳ vừa đi, thần sắc Bùi Tây Lâu liền lạnh xuống, hắn không hề cho giấu sự không vui của mình.

"Nói đi, tôi cũng muốn nghe anh họ thân yêu của tôi muốn xử lý chuyện của em dâu như thế nào."

"Hạng mục vượt biển của nước C, tôi biết Bùi gia các cậu đang tiếp xúc."

"Cho nên?"

"Chu dù có là Bùi gia thì muốn gặm khúc xương này cũng không dễ, cậu cần một đối tác đáng tin cậy."

"Trước hôm nay, Thù Nghiên anh thật sự là đối tác tôi vừa ý nhất, sản nghiệp Thù gia nhiều, chúng ta còn là anh em họ, hai nhà chúng ta hợp tác không thể tốt hơn, nhưng mà bây giờ, tôi cũng không quá muốn hợp tác cũng một kẻ lật lỏng vô sỉ như anh."

"Hạng mục kia có bao nhiêu lợi nhuận thì có bấy nhiêu nguy hiểm, trừ Thù gia ra, cậu còn có thể tìm được công ty dám hợp tác với cậu sao?"

"Tôi có thể không kiếm tiền, nhưng vợ tôi không thể không cần."

"Tôi không có ý định muốn cướp đi em ấy, tôi quan hệ hai nhà chúng ta thân càng thêm thân không thể tách rời."

"Ý anh là gì, đồng sở hữu em ấy?"

"Đúng, tôi hy vọng em ấy sẽ trở thành vợ chung của chúng ta. Từ giờ Thù gia và Bùi gia cùng chung sinh tử."

Bùi Tây Lâu lâm vào trầm mặc. Hắn không ngờ Thù Nghiên dám làm tới bước này, Thù gia trong nước chắc chắn không bằng Bùi gia, nhưng ở nước A, Thù Nghiên chắc chắn là con rắn đầu đàn. Bùi Thù liên hợp cũng có nghĩa là từ giờ Thù gia và Bùi gia tổn cùng tổn, vinh cùng vinh.

Bùi Tây Lâu đương nhiên có thể từ chối lời đề nghị của Thù Nghiên, nhưng không có nghĩa Thù Nghiên sẽ từ bỏ.

Không ai nguyện ý huynh đệ tương tàn, lưỡng bại câu thương. Cho dù Bùi Tây Lâu có không muốn cũng chỉ có thể đồng ý.

"Tôi chấp nhận, nhưng để bồi thường, hạng mục ở nước C phải thuộc về Bùi gia. Anh họ có ý kiến gì không?"

"Tôi không có ý kiến, hợp tác vui vẻ." Thù Nghiên nâng ly hướng Bùi Tây Lâu, Bùi Tây Lâu cũng đáp lễ, hai người một hơi uống cạn.

"Đúng rồi, còn có một việc, hẳn là cậu biết rồi nhỉ?" Thù Nghiên hỏi.

"Anh nói, chuyện vợ là cảnh sát à?" Bùi Tây Lâu như cảm thấy rất buồn cười: "Cục cảnh sát kia cũng thật ngu xuẩn, thế mà dám sắp xếp vợ ngốc đi nằm vùng chỗ anh."

Lâm Kỳ ngồi ngây người ở phòng khách một lát rồi muốn đi vệ sinh, mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị người che miệng kéo đến một góc.

"Ưm ..." Lâm Kỳ liều mạng giãy giụa, mặt nghẹn đỏ bừng, người che mặt cậu kia đột nhiên thả tay ra.

Lâm Kỳ vừa định kêu cứu, lại nghe thấy âm thanh Chung Độ truyền tới từ phía sau.

"Là tôi."

"Chung, không phải, Trần Phỉ, sao anh lại ở đây?" Lâm Kỳ quay người lại liền thấy là Chung Độ.

Chung Độ đánh giá người trước mặt, cậu mặc áo sơ mi rộng, cổ trống phía trên đều là dấu vết loang lổ, nốt ruồi son giữa này xinh đẹp, trên má còn có một dấu hôn.

Lòng Chung Độ đau xót, áy náy vô cùng, anh ấy ôm lấy Lâm Kỳ nói: "Thật sự xin lỗi, không thể cứu được cậu, để cậu phải chịu khổ."

"Không sao, tôi cũng quen rồi."

Lâm Kỳ thật sự quen rồi, Chung Độ còn cho rằng cậu đang cố mạnh miệng, anh ấy vỗ đầu Lâm Kỳ: " Tôi đã thông báo tình huống với cấp trên rồi, cậu lập tức kết thúc nhiệm vụ, trở về đơn vị. Cấp trên sẽ sắp xếp cho cậu đi tỉnh khác học tập một thời gian, chờ cậu quay lại mọi chuyện sẽ tốt lên."

"Thật vậy sao?" Lâm Kỳ rất vui vẻ, cách thời gian cậu chắn súng cho vai chính thụ còn một tháng, nếu cậu còn tiếp tục ở bên cạnh Bùi Tây Lâu, nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong, không bằng cứ trốn đi tỉnh khác một tháng, đến thời gian nhiệm vụ thì về.

"Cậu lập tức đi đi, tôi đã chuẩn bị xe ở cửa sau rồi."

Thù Nghiên tắt camera theo dõi.

"Anh sớm biết cậu ta là cảnh sát nằm vùng, anh vẫn dám dùng sao?"

"Từ đầu tôi đã biết rồi, nhưng mà chẳng sao cả, cậu ta cũng chẳng tra được gì, chỉ cần là nhân tài, tại sao không dám dùng?"

"Nhưng mà bây giờ cậu ta đang muốn bắt cóc vợ ngốc của chúng ta nha." Ngữ khí của Bùi Tây Lâu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người quen đều biết đây là khúc dạo đầu cho sự tức giận của hắn.

Đều bởi vì lời khuyến khích rác rưởi này, vợ mới muốn trốn, thật đáng chết nha.

"Vậy giết cậu ta, sau đó trừng phạt vợ nhỏ không nghe lời cho đàng hoàng." Thù Nghiên liếm môi, lông mi khép lại, che khuất ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro