_Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã hết đói bụng, đặt đũa xuống rồi im lặng nghe Trang Thần kể câu chuyện của anh và Giang Thanh Nhiên.

"Từ nhỏ Thanh Nhiên đã rất nhõng nhẽo, còn nũng nịu hơn cả con gái ấy, mẹ tôi thường hay nói, sau này lớn lên Thanh Nhiên nhất định sẽ là một Omega được nhiều người theo đuổi, có đôi lúc em ấy sẽ đưa ra vài yêu cầu quá đáng, nhưng mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi rằng Alpha phải cưng chiều Omega, vậy nên tôi đành cố gắng làm theo yêu cầu của em ấy. Người quen biết tôi lâu năm đều nói tính cách của tôi rất trầm ổn, nhưng tôi cảm thấy tính tình của mình chính là do Thanh Nhiên mài giũa mà ra."

"Kể ra cũng lạ, tỷ lệ chính xác của xét nghiệm gen lên tới 99%, chẳng hiểu sao em ấy lại xui xẻo dính vào 1% kia nữa."

Mặc dù tôi thấy rất khó chịu nên không định lên tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà sửa lại lời anh: "Kết quả xét nghiệm gen không sai, là kết quả của hai bọn em bị giao sai."

Trang Thần trầm ngâm gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Sau đó anh bỗng trở nên im lặng, tựa như không còn gì để nói.

Tôi lại nói sai nữa rồi, thật vô dụng.

Rất lâu sau Trang Thần mới hỏi: "Sao cậu không ăn nữa?"

"Em no rồi..."

"Vậy uống canh đi, cậu ăn ít quá, ít nhất cũng nên uống ít canh bồi bổ cơ thể chứ."

Trang Thần múc cho tôi một bát cháo gà, cõi lòng vừa lạnh đi của tôi lại dần ấm áp trở lại.

Tôi bưng chén cháo gà, trong lòng cảm thấy là lạ, rõ ràng là muốn khóc nhưng lại không nhịn được mà mỉm cười.

Trang Thần là người đầu tiên, cũng là người duy nhất trên thế giới này đối xử với tôi tốt tới vậy.

Ăn cơm xong, tôi rửa rồi cắt trái cây mang đến cho Trang Thần đang xem tài liệu ngoài phòng khách.

Trang Thần cảm ơn tôi, mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, vội vàng lắc đầu rồi chạy lên lầu. Trong giây lát khi xoay người, tôi chợt ngửi thấy hương thơm hoa sơn trà, mùi hương ấy nhàn nhạt nhưng lại khiến tôi thấy rất thoải máu, tôi dừng bước, tham lam hít một hơi thật sâu hương hoa trong không khí.

Một giấy sau, hương hoa thơm nồng ập tới, tựa như người đi lâu trong băng tuyết chợt gặp được mặt trời, tôi thấy người mình thả lỏng hơn hẳn.

Sau khi cảm giác thoải mái qua đi, tôi chợt nhận ra Trang Thần đang nhìn mình mỉm cười.

Anh cố tình thả thêm một lượng lớn pheromone nữa.

"Thật xin lỗi, em..." Tôi định lên tiếng giải thích nhưng lại chẳng tìm được cái cớ nào hợp lý, đành ấp úng nói: "Pheromine của anh thơm quá nên em..."

"Cậu thích mùi hương hoa sơn trà chứ?" Trang Thần cười cười hỏi tôi.

Dĩ nhiên là tôi thích rồi, mùi hoa sơn trà rất dịu dàng, giống như Trang Thần vậy.

"Lại đây ăn trái cây với tôi đi, tôi thả pheromone cho cậu."

Tôi ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin vào tai mình__ Trang Thần đang mời tôi sao?

"Mau tới đây, cậu cắt nhiều trái cây vậy, ăn không hết thì lãng phí lắm."

Tôi phân vân một hồi rồi mới lo sợ ngồi xuống đối diện Trang Thần. Anh nhìn tôi rồi đẩy đĩa trái cây ra giữa bàn.

"Không phải pheromone của Alpha có thể điều chỉnh tâm trạng cho Omega sao? Tôi thấy cậu cứ uể oải suốt, không biết có phải vì căng thẳng không, cậu đừng sợ, nếu cần pheromone thì tìm tôi lúc nào cũng được. Trước khi kết hôn mẹ tôi cũng bảo tôi phải thường dùng pheromone xoa dịu tâm trạng cho Omega, đây là việc tôi nên làm.

Không biết có phải do hương hoa của anh giúp tôi cảm thấy yên tâm hơn không, nhìn nụ cười dịu dàng của Trang Thần, tôi cũng chợt mỉm cười theo.

Nụ cười trên mặt Trang Thần bỗng ngưng lại, anh như đang sửng sốt, vài giây sau mới vội quay sang bên khác, hắng giọng nói: "Cậu...nụ cười của cậu đẹp lắm, sau này nên cười nhiều hơn."

Xung quanh tôi bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Trang Thần và tôi nói rất nhiều chuyện, nói những chuyện vui hồi anh còn đi học, nói tới những phiền não trong công việc rồi lại nói về bạn bè của anh.

Nhìn dáng vẻ khi kể chuyện của Trang Thần, tôi vẫn luôn mỉm cười, dù rằng không biết nên cùng anh nói gì, nhưng chỉ cần nghe anh kể là tôi lại cảm thấy rất hài lòng rồi.

Ba ơi, khi nhìn một ai đó mà chẳng giấu nổi nụ cười là khi ấy mình đang hạnh phúc phải không ạ?

Trang Thần nói chuyện cùng tôi tới khuya, đĩa trái cây trên bàn đã được đánh chén sạch sẽ từ lâu, tôi cũng từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh anh.

"Xin lỗi, tôi không ngờ đã muộn vậy rồi, cậu mau đi nghỉ đi, sáng mai tôi phải dậy sớm tới họp ở công ty nữa, đến muộn chị gái lại mắng tôi mất."

Tôi thấy hơi tiếc nuối, tôi còn chưa muốn đi ngủ, muốn nghe anh kể chuyện nữa cơ.

Trang Thần nhìn vẻ mặt tôi, chợt đưa tay xoa xoa tóc tôi, tôi khó hiểu nhìn anh, một lát sau mặt mới dần đỏ lên.

"Xin lỗi, tôi...tôi muốn an ủi cậu một chút thôi, nhìn cậu như đang buồn vậy."

Tôi lấy tay che mặt, lắc đầu: "Không ạ, anh ngủ ngon, mai em sẽ dậy sớm nấu bữa sáng."

"Không cần đâu, cậu cứ nghỉ ngơi đi, bữa sáng tôi có thể tự giải quyết, tôi đây nào đến mức mấy chuyện cỏn con cũng không làm được chứ."

Tôi cẩn thận đếm kỹ, hóa ra khi cười Trang Thần sẽ lộ ra tám chiếc răng.

"Đây là việc em nên làm mà...Nếu cái gì cũng không làm nổi thì..."

Nếu như cái gì cũng không làm được, sao tôi có tư cách ở lại đây nữa.

Có lẽ cái tôi giỏi nhất chỉ có phá hư bầu không khí, rõ ràng hôm nay Trang Thần đã rất vui vẻ, vậy mà tôi lại rơi nước mắt trước mặt anh.

Trang Thần đưa tay ra, đến nửa đường lại dừng lại rồi thu tay về, tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng nói: "Cậu còn nhớ khi trước kết hôn tôi đã nói gì chứ? Tôi mong chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, vậy nên tôi sẽ không coi cậu là người giúp việc, tôi tôn trọng tính cách cậu, sẽ không ép cậu làm bất cứ việc gì mà mình không muốn, tất nhiên là trừ việc sinh con ra."

Tôi lại thấy lo lắng, không dám nhớ tới lời anh từng nói trong ngày hôn lễ ấy, mặc cho khi ấy lời của anh rất dịu dàng, nhưng tôi vẫn sợ hãi.

Tôi sợ rằng giây tiếp theo thôi tôi sẽ bị đuổi đi.

Tôi không muốn phải trở lại căn nhà đó, dù cho nơi đó có ông quản gia yêu thương mình, tôi vẫn rất sợ hãi.

Tôi không muốn bị đánh, không muốn phải đói bụng, không muốn bị người khác bắt nạt. Tôi muốn được ở bên Trang Thần, cố gắng lấy lòng anh, nở nụ cười đẹp nhất trước mặt anh.

Trang Thần chờ giây lát, thấy tôi không nói lời nào, lại lên tiếng: "Cậu đừng hiểu sai ý tôi, đứa trẻ nhất định phải có, vì lợi ích của các bên, tôi đây cũng là thân bất do kỷ. Tôi biết cậu thấy khó chịu, nhưng kiên nhẫn một thời gian ngắn nữa, đến khi đứa trẻ sinh ra rồi, nếu cậu muốn rời đi tôi sẽ giúp cậu thu xếp ổn thỏa mọi chuyện."

Tôi cắn chặt môi dưới, tay nắm lấy vạt áo Trang Thần như bắt được cọng rơm cứu mạng, mặc anh nói thế nào cũng không lên tiếng.

Giằng co một hồi tôi mới dám lấy hết dũng khí để hỏi: "Em có thể không rời đi được không ạ?"

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Trang Thần, hồi lâu sau anh vẫn không lên tiếng, tôi lại khiến mọi chuyện trở nên lúng túng rồi.

Có lẽ mẹ kế nói không sai, tôi chính là thứ phiền phức, bảo sao không ai cần.

Rất lâu sau im lặng, giọng nói run rẩy của Trang Thần mới vang lên: "Nếu như cậu không muốn rời đi, vậy tôi sẽ thử sống chung cùng cậu. Tôi...tuy tôi không thể chắc chắn về sau sẽ yêu cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm cậu tổn thương."

Ba ơi, liệu thế giới của con có còn ánh sáng không ạ?

_________________________________
*Hoa sơn trà:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro