Chương 14: Anh cũng muốn ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Anh cũng muốn ăn

Edit + Beta: Vịt

Buổi tối ngày thứ hai đến Có căn phòng ký túc, boss và nhân viên rốt cục ăn được bữa tối thịnh soạn.

Xét thấy Khương Hành và Lý Quân ở phòng bếp suốt, mọi người cũng không vào quấy rầy bọn họ, còn cảm thấy boss để bọn họ luân phiên nấu cơm, tối nay vừa lúc đến lượt Lý Quân, khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là, Lý Quân luôn không thể hiện bản thân lại nấu được một bữa tối thịnh soạn!

Bọn họ nhìn thấy món ăn trong tủ lạnh liền ngất, đều chọn cái đơn giản nhất để nấu, mà Lý Quân lại tổ hợp tất cả thức ăn vào nhau, vừa nhìn đã khiến ngón trỏ người khác dựng lên, nước miếng chảy ròng. Sau hai ngày đói bụng, mọi người nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thơm ngào ngạt, huống chi mỗi món ăn ở đây đều đủ sắc hương vị.

Khương Hành làm boss ký túc hôm nay rốt cục có thể lẽ thẳng khí hùng gọi nhân viên và khách ngồi xuống ăn cơm.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh tối nay thật sự không vào bếp rửa một cọng rau, hai người lúc này bận rộn lấy canh cho mọi người, đặc biệt là Lương Chỉ Duyên, sau khi ý thức được món ăn gia đình của mình khác biệt một trời một vực với món ăn gia đình của Lý Quân, ngoài buồn bực, chỉ có thể để mình thoạt nhìn hiền lành hơn, cô đối với nam thần Khương Hành vẫn tồn tại ảo tưởng không thực tế.

Ngoài canh ra, Khương Hành còn mở một chai rượu đỏ, ăn mừng ký túc của bọn họ khai trương thành công, tâm trạng tốt anh còn nói vài câu có lệ.

"Cám ơn cô Hoàng trở thành vị khách đầu tiên của ký túc chúng tôi, cũng cảm ơn cố gắng của mọi người hai ngày nay, cùng với bàn thức ăn ngon Lý Quân tối nay cống hiến cho mọi người."

Nhân viên còn lại không được boss khen ngợi, không cam lòng thì không cam lòng, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, trình nấu nướng thật sự không bằng người ta, dù gì boss cũng cám ơn cố gắng của bọn họ hai hôm nay, không quên bọn họ.

Hoàng Tâm Nhuế ngược lại rẽ cua: "Cũng cám ơn khoản đãi thịnh tình của thầy Khương, hôm nay ở đây rất vui, đã lâu không sống bình yên như vậy rồi." Xưng hô cũng sửa, còn gì không rõ nữa, "Trước khi đi em nhất định phải mang theo một ít ngô tươi và lạc tươi, để gia đình em nếm thử."

Khương Hành cụng ly với cô, không nói thêm.

Đầu bếp Lý Quân tối nay ngược lại hơi đói, cúi đầu uống canh vải hầm vịt thơm ngọt nồng, mình nấu cũng không tự khoe khoang.

Sau khách sáo, mọi người bắt đầu thưởng thức từng món chờ trên bàn đã lâu.

Lúc này nội tâm và vẻ mặt mọi người đều là như vậy:

Ngon!

Ngon!

Rất ngon!

Đến mức khúc mắc xuất hiện mấy giây bởi vì khen ngợi của boss Khương Hành, sớm đã theo canh vịt già thơm nồng xuống bụng rồi!

Sau khi cơm no rượu say, mọi người đều ngồi không muốn động đậy, thật sự ăn quá no, mỗi món ăn trong đĩa đều ăn sạch sẽ, cho đến giờ chưa từng nghĩ còn có thể ăn ngon như vậy, hôm nay thật sự là ngày may mắn.

Tổ tiết mục vẫn đang quay, ăn no đương nhiên không thể lập tức dọn bát về phòng nghỉ ngơi.

Cảm tình của Hà Uyển Tinh bây giờ đối với Lý Quân càng ngày càng mạnh: "Anh Quân, anh học nấu ăn thế nào vậy?"

Lý Quân cả buổi tối không hề nói, cậu cũng không cướp tiếng, lúc này đột ngột bị hỏi, mới chậm rãi đáp: "Bởi vì hồi bé đã thích nấu ăn, theo bà ngoại vào bếp, cũng muốn giảm bớt chút gánh nặng của bà, tự nhiên mà học được."

Hai bọn họ vừa vặn ngồi gần, Hà Uyển Tinh bên tay trái Lý Quân, bên tay phải cậu là Khương Hành.

Hà Uyển Tinh: "Bà ngoại em cũng biết nấu rất nhiều món ngon, khiến em khó quên nhất chính là bánh ngô, đến bây giờ vẫn rất thèm."

Nói đề tài gợi ra đồng cảm, mọi người bắt đầu nhớ lại ký ức hồi bé của mình với ông bà.

Lâm Lập Thư: "Em nhớ sâu nhất chính là bánh chưng bà ngoại gói cho em, sau đó bà bị ốm thì không gói nữa."

Hoàng Tâm Nhuế trước giờ sẽ không bỏ qua đề tài đáp lại, đến chương trình 2 ngày, cô dù thế nào cũng muốn để lại độ đề tài trong chương trình: "Nói đến bà ngoại chị, hồi bé thích nhất tết đuôi sam cho chị . . . . . ." Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ lên, bắt đầu khóc.

Mọi người rõ ràng đều đang nói chuyện ông bà đã nấu gì ngon cho bọn họ, Hoàng Tâm Nhuế cô khóc cái quái gì, chúng tôi cũng không phải làm chương trình bán thảm kiểu lớn, hình tượng thống nhất chút được không?

Ngoài Lâm Lập Thư đưa khăn giấy ra, không ai dám hỏi tiếp, người ta đang nói chuyện vui vẻ cô đột nhiên muốn bán thảm, thần kinh à.

Khương Hành hơi cau mày, hiển nhiên không thích đột nhiên giả bộ của Hoàng Tâm Nhuế lắm, mà hình tượng trong suốt bé nhỏ của Lý Quân, có thể không phản ứng thì không phản ứng.

Lương Chỉ Duyên đã sớm khó chịu với màn ra sân của Hoàng Tâm Nhuế, về phần Hà Uyển Tinh, chỉ là không biết an ủi thế nào, cô luôn là hình tượng vui vẻ, chưa từng bán thảm.

Hoàng Tâm Nhuế vẫn đang rơi nước mắt đang chứng minh khóc tại hiện trường, có lẽ rất nhanh sẽ có đạo diễn tìm cô làm nữ số 1.

Hiện trường trong lúc nhất thời lâm vào không khí lúng túng, lúng túng hơn cả không khí chính là Hoàng Tâm Nhuế, chương trình này mời đến toàn là ai vậy, không biết tìm chút đồng cảm với cô sao? Bây giờ mọi người không phải nên cùng khóc bi thương sao?

Vừa vặn lúc này có người đến giải vây, điện thoại phục vụ khách hàng của ký túc bọn họ vang lên, điện thoại để trong tay Lương Chỉ Duyên, cô lập tức nhận, còn cất cao giọng, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

Hoàng Tâm Nhuế: ". . . . . ." Cô hơi hối hận đã tham gia chương trình này!

Lương Chỉ Duyên nói chuyện với người đầu kia điện thoại xong, nói với bọn họ: "Vợ chồng khách đã đến, đang ở cửa."

Khương Hành lập tức đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta xuống đón."

Lý Quân đứng dậy theo Khương Hành, boss sai đâu đánh đó, các nhân viên khác lại rơi đằng sau, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh lập tức đứng lên.

Đứng dậy cuối cùng chính là Lâm Lập Thư, Hoàng Tâm Nhuế khóc đẹp hơn nữa cũng vô dụng, hắn không biết dỗ phụ nữ giả khóc.

Hoàng Tâm Nhuế: ". . . . . ." Tôi vẫn rơi nước mắt xinh đẹp đó!

(Đứa nào re-up là chó)

Vợ chồng mới vào ở là từ sân bay đến, là tổ chương trình lái xe đi đón, lúc này đang dỡ hành lý.

Đám người Khương Hành vừa ra sân nhỏ đã nhìn thấy đôi vợ chồng là ai, người đến hắn biết, một người là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng và vợ đã kết hôn nhiều năm với hắn.

Khương Hành hơi kinh ngạc: "Sao lại là các anh?"

Lý Thù Minh, đạo diễn điện ảnh, 45 tuổi, vóc người chăm sóc tốt, hắn và Khương Hành từng hợp tác, phim hot hắn cũng hot theo, có lẽ hình tượng xếp hàng đầu trong đông đảo đạo diễn, ở trong showbiz scandal không ngừng, chưa từng nghe thấy hắn nói về vợ mình trước truyền thông đại chúng, cũng chưa bao giờ quan tâm scandal.

Khương Hành ngạc nhiên không phải Lý Thù Minh tham gia chương trình, mà là hắn dẫn theo vợ tham gia chương trình.

Vợ Lý Thù Minh, là người phụ nữ phương Nam uyển chuyển, vóc người không cao, vẻ ngoài thật ra không xuất chúng lắm, năm tháng điểm lên trên người cô dấu vết mờ mờ, có ý vị khác trình độ với con gái trẻ tuổi, tính tình cô rất tốt, có lẽ bởi vì bôn ba đường sá, trên mặt có chút mệt mỏi, nụ cười cũng nhàn nhạt.

Ống kính chỉ quét qua khuôn mặt cô, trọng điểm vẫn chú ý lên cái ôm đơn giản của Khương Hành và Lý Thù Minh.

Lý Thù Minh vỗ vỗ vai Khương Hành: "Đã nhiều năm không gặp."

Khương Hành: "Đúng thế, không nghĩ là các anh, bọn em vừa ăn cơm xong."

Lý Thù Minh: "Anh không ngại ăn cơm thừa."

Bọn họ ở tổ phim đều ăn cơm hộp, thật ra cũng không yếu ớt như tưởng tượng.

Khương Hành tiếc nuối nói: "Vậy thì tiếc quá, bọn em ngay cả cơm thừa cũng không có."

Hai người nói chuyện, đồng thời Lý Quân nhận lấy vali của Hạ An Mẫn vợ Lý Thù Minh: "Em giúp chị nhé."

Hạ An Mẫn ngẩng đầu nhìn Lý Quân, lễ phép nói cám ơn.

Lý Quân mỉm cười với cô: "Hai người đã ăn cơm tối chưa?"

Hạ An Mẫn nói: "Đã ăn trên máy bay."

Lý Quân nhìn ra mệt mỏi trên khuôn mặt cô, nói: "Trong tủ lạnh có mì, hai người nếu không ngại, có thể nấu cho 2 người bát mì."

Hạ An Mẫn coi như là nửa người của showbiz, nhưng cô chưa từng gặp Lý Quân, lại cảm thấy người trẻ tuổi này cho cô cảm giác thật thoải mái, không có nịnh nọt và lấy lòng, giống như thảo luận với hàng xóm hôm nay thời tiết thật tệ.

Hạ An Mẫn: "Vậy thì làm phiền rồi, nếu tiện chị có thể cùng chuẩn bị với em."

"Vâng." Lý Quân không nghĩ nhiều, "Không biết gọi phu nhân thế nào."

Hạ An Mẫn nói: "Em có thể gọi chị là chị Hạ, không nhắc đến tuổi tác, chúng ta có thể trở thành bạn tốt."

Lý Quân cười cười, lúc này cũng không khiêm tốn nữa: "Em tên là Lý Quân, bọn chị có kén ăn gì không?"

Hạ An Mẫn: "Chị dưỡng sinh, khẩu vị nhẹ, lão Lý có lẽ vị nặng hơn chút, nấu tùy ý là được."

Hoàng Tâm Nhuế lau nước mắt xong vội vã tiến lên giới thiệu bản thân, cô không nghĩ người đến là đạo diễn Lý Thù Minh, trang điểm hơi nhòe, nhìn qua hơi dọa người, suýt nữa bị tức đến tổn thương, sao không ai nói với cô đạo diễn Lý sẽ đến, cô muốn làm nữ số 1 của đạo diễn Lý mà!
Khương Hành dẫn hai vợ chồng vào phòng đôi tầng 2, Lý Quân và Lâm Lập Thư hỗ trợ xách vali, hai người rất nhanh lui ra ngoài trước, phòng thật sự không chứa nổi nhiều người như vậy, vừa ngôi sao vừa cameraman.

Lý Quân trước khi đi nghe thấy Lý Thù Minh khen với Khương Hành mấy câu điều kiện ký túc không tệ.

Bọn họ bây giờ quan trọng hơn chính là đi thu dọn bàn ăn trước.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh làm việc càng ngày càng lưu loát đã phân loại xong đồ bỏ đi trong bếp, đeo găng tay rửa bát, Lý Quân đi vào còn suýt nữa bị đuổi ra.

Lý Quân cười nói với bọn họ: "Đạo diễn Lý bọn họ chưa ăn cơm tối, anh nấu cho bọn họ hai bát mì."

Cảm giác của Lương Chỉ Duyên đối với Lý Quân có chút mâu thuẫn, cậu biết nấu ăn như vậy, tối qua sao không giúp cô? Sao tối nay đột nhiên trở nên tích cực như vậy? Cô luôn cảm thấy Lý Quân tâm cơ sâu xa, không thể thâm giao, cô gái ngốc Hà Uyển Tinh vừa nãy vậy mà còn khen cậu lợi hại, cũng không nghĩ xem bọn họ hôm qua lúng túng là nhờ ai ban tặng, nếu Lý Quân nói thẳng cậu biết nấu cơm, tối qua đến mức xấu mặt như vậy sao?

Càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy phán đoán của mình rất có lý, lúc Lương Chỉ Duyên lại ngẩng đầu, nụ cười với Lý Quân đã có chút không thật.

Lý Quân cúi đầu xử lý quả dưa chuột trong tay, chỉ một bát mì thật ra khá đơn giản, cậu hôm nay đã vào bếp, làm thêm ít cũng không có gì, so với ở bên ngoài nói chuyện với người ta, cậu muốn ở phòng bếp hơn.

Chỉ chốc lát sau, Hạ An Mẫn xuất hiện ở cửa: "Lý Quân, cần giúp không?"

Lý Quân cười: "Chị, chị ngồi đi, em trộn dưa chuột cho các chị."

Hạ An Mẫn nhìn thấy bát dưa chuột vừa trộn xong trong tay Lý Quân, nhìn rất khai vị.

"Vậy bọn chị cứ chờ nhé, dưa chuột chị bưng ra." Sau đó cô thật sự đi ra ngoài, thật ra cô vừa nãy chỉ cảm thấy một chàng trai trẻ tuổi nói muốn nấu mì, có chút không yên tâm, nhưng bây giờ cô yên tâm rồi, dưa chuột này trộn còn ngon hơn của cô.

Nấu hai bát mì ngon nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, mì đều có thể nấu chín, dùng gia vị thế nào mới là vấn đề lớn.

Hạ An Mẫn khẩu vị nhạt, Lý Quân không biết bỏ nguyên liệu thế nào, trước tiên bỏ một thìa xì dầu, một thìa dấm, vài giọt dầu vừng vào bát, sau đó bỏ vào mì sợi đã nóng, rắc vụn hành, là có thể bưng ra.

Về phần mì vị nặng của Lý Thù Minh, cậu dùng thịt xào còn thừa tối nay bỏ vào, băm thành thịt vụn, thêm dầu và ớt trong nồi xào lên, sau khi bắc nồi, múc thẳng vào mì sợi trong bát, lại rắc lên chút hành thái, nhìn cũng rất giống ngoài hàng.

Lý Quân đặt hai bát mì lên khay, cầm thìa bưng ra phòng ăn, đũa đã được Hạ An Mẫn cầm ra.

Lúc này, đĩa dưa chuột trộn trên bàn ăn đã trống trơn, chỉ còn lại chút tương và một cây tăm.

Ba người ngồi bên bàn ăn, vợ chồng Lý Thù Minh và Khương Hành, cậu đã đoán được cây tăm kia là của ai.

Khương Hành ngửi thấy mùi thơm của mì sợi liên tục nhìn vào trong bát của Lý Thù Minh, anh cũng muốn ăn.

Anh liếm môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân, mà tầm mắt Lý Quân lại rơi nhẹ lên bụng anh.

Khương Hành theo bản năng hóp bụng: ". . . . . ." Quần áo hôm nay hơi căng, có, có gì đẹp đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro