Chương 004 | Đi làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng trước đây em bảo muốn anh giúp em mà


Một lúc lâu sau, giọng nói buồn buồn của Bùi Dương từ trong phòng tắm vọng ra: "Anh đi trước đi."

Phó Thư Trạc cười bất lực: "Được rồi."

Hắn cầm lấy một chiếc gối từ trên giường, trong mắt lóe lên tia cảm xúc phức tạp.

Lần cuối cùng hắn ngủ giường riêng là khi Bùi Dương mới ốm dậy, khoảng chừng một năm trước.

Phó Thư Trạc còn chưa biết chuyện này, Bùi Dương lại có dự cảm mơ hồ trong lòng nên không giải thích gì, chỉ nói muốn ly hôn với hắn.

Đi qua bao sóng gió trong quá khứ, Phó Thư Trạc tự hỏi tại sao Bùi Dương lại chọn ra đi vào thời điểm này.

Hắn đương nhiên không đồng ý, Bùi Dương phải cho hắn một lý do rõ ràng.

Giằng co qua lại, đêm hôm đó một người trong phòng ngủ, một người trong phòng làm việc, cả hai đều thức trắng.

Sau đó, trong lúc bộc phát, Bùi Dương hung hăng nói "Tôi không còn yêu anh nữa".

Nhưng hắn không phải đồ ngốc, yêu hay không yêu không phải dựa vào những lời ngoài miệng. Không yêu cũng vậy thôi, tình cảm thật sự sẽ phản chiếu tất thảy trong ánh mắt.

Phó Thư Trạc ôm chặt lấy Bùi Dương với đôi mắt đỏ hoe, tự lẩm bẩm: "Em không thể như vậy được."

Em không thể vứt bỏ anh mà không có lý do.

...

Bùi Dương nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa của Phó Thư Trạc, cậu mới lặng lẽ hé cửa, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai mới bước ra.

Xấu hổ quá đi.

Mặc dù kia là thứ đã được "Bùi Dương" dùng qua, nhưng bị người khác phát hiện cậu "tu hú chiếm tổ" cũng thật xúc phạm.

Tai của Bùi Dương vẫn còn đỏ.

Chồng cậu cũng thích mấy trò tình thú, nhưng vì sợ mất mặt nên cậu không chịu nhượng bộ.

Nếu có thể trở về, Bùi Dương nghĩ, cậu sẵn sàng thỏa mãn một lần... chỉ một lần.

Bữa tối do Phó Thư Trạc nấu, ba món một canh giản dị, vừa đủ cho hai người.

Họ không thuê người nấu ăn. Bùi Dương còn nhớ trong sách có nói rằng vị chủ nhân ban đầu cũng keo kiệt như cậu vậy, cảm thấy nhân viên quét dọn đã rất tốn tiền rồi, mời người về nấu ăn nữa thì quá xa xỉ.

Cho nên ba bữa trong nhà về cơ bản đều là do "Bùi Dương" nấu, còn Phó Thư Trạc lại là một tên ngốc trong bếp.

Bùi Dương nén lại nghi ngờ ăn một lát cá, tuy hương vị không tính là xuất sắc nhưng vẫn có thể ăn.

Phó Thư Trạc biết nấu ăn sao?

Hình như không giống trong sách nói cho lắm.

Lợi dụng việc mất trí nhớ, Bùi Dương hỏi thẳng: "Trước đây anh cũng nấu ăn à?"

Phó Thư Trạc dừng một chút, sau đó rất tự nhiên gắp cho cậu một miếng cải ngọt: "Trước kia đều là do em làm, nhưng gần đây anh muốn để em thử cơm anh làm nên đã học một chút. "

" Ồ..."

Bùi Dương cắn miếng cải ngọt, lơ đãng cắn từng chút một giống như một con hamster tích trữ thức ăn.

Cơm nước xong xuôi, việc rửa chén cũng do Phó Thư Trạc ôm đồm. Bùi Dương trốn trong phòng ngủ, thực sự không muốn chạm mặt Phó Thư Trạc cho lắm.

Thật sự không biết phải nói gì khi đụng mặt hắn, tên ngoại lai này vô cùng lúng túng.

Nhưng Phó Thư Trạc đã có tâm cho Bùi Dương biết mật khẩu điện thoại di động của cậu, để cậu xem qua rồi tìm thử có nội dung quen thuộc nào không.

Bùi Dương có rất nhiều mối quan hệ, một nửa là đồng nghiệp và bạn bè.

Có thể thấy nhân duyên của Bùi Dương bản gốc rất tốt, Phó Thư Trạc bảo rằng cậu đang trong thời gian nghỉ phép vì quá mệt mỏi nên nhận được rất nhiều tin nhắn quan tâm thăm hỏi.

Tuy nhiên chỉ có hai cuộc trò chuyện là được ghim lên đầu, một là nhóm công việc và một là người liên hệ được ghi chú là "Chồng".

"..."

Bùi Dương luôn cảm thấy chủ nhân cũ cũng giống như cậu, không phải dạng người có thể gọi chồng.

Cái ghi chú này có cảm giác kỳ lạ thế nào ấy nhỉ.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng một chút, sau đó lấm lét mở cuộc trò chuyện với Phó Thư Trạc như một tên trộm rồi thử tìm chữ "chồng". Quả nhiên không có lịch sử trò chuyện nào như vậy.

Bùi Dương muốn đổi ghi chú lại thành tên - nhưng lỡ chữ "chồng" này thật sự là do "Bùi Dương" ghi chú chứ không phải Phó Thư Trạc nhân lúc cậu mất trí nhớ mà thay đổi thì sao?

Cậu đành phải hậm hực coi như thôi, mắt không thấy tim không đau tắt điện thoại di động.

Bóng đêm dần tràn vào.

Bùi Dương vốn nghĩ rằng cậu sẽ lo lắng đến mức không thể ngủ sau khi trải qua một điều khó tin như xuyên vào sách, nhưng có vẻ như không hẳn vậy.

Chóp mũi thoang thoảng mùi gỗ và trà xanh, giống với mùi trên bộ đồ màu trắng của cậu.

Bùi Dương từ từ nhắm mắt lại, nghĩ về chồng mình với chút đắc ý.

Tên khốn, tôi cũng không phải không thể ngủ vì rời xa anh đâu đấy.

Nhắc mới nhớ, chồng cậu họ gì nhỉ...

Đôi mi dài đen nhánh từ từ yên tĩnh lại rồi ngừng động.

Cậu mơ thấy những chuyện rất lâu về trước.

Trong mơ cũng không thấy mặt chồng, chỉ nhớ là mình vừa mới tốt nghiệp không lâu.

Khi đó chồng vẫn chưa đạo mạo như sau này, tuy rằng trông khá lạnh lùng nhưng thực ra rất dễ bị đỏ tai.

Vì không hiểu tư tưởng nên trước ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, chồng cậu đã trực tiếp hỏi thẳng cậu muốn quà gì, giày thể thao hay đồng hồ gì cũng được.

Cậu nhìn khuôn mặt mờ mịt trong giấc mơ, lặp lại những lời y hệt lúc trước: "Em muốn anh."

...

Bùi Dương đột ngột mở mắt, nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Trời còn chưa sáng.

Cậu còn nhớ rõ nội dung trong mơ, vừa nói "Em muốn anh", cảnh tượng đảo lộn trong nháy mắt, bị chồng đè lên giường... rồi bị "muốn".

Cậu hơi sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đã không còn trẻ nữa, vậy mà còn mơ mộng kiểu này như một thằng nhóc hai mươi tuổi đầu.

Chậc.

Tên khốn đó thật đáng ghét.

Mới một ngày không thấy thôi mà đã nhớ hắn đến như vậy, ngay cả trong mơ cũng không để yên.

Bùi Dương trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng đột nhiên lại có âm thanh nhỏ truyền đến từ ngoài cửa.

Cậu theo bản năng căng dây thần kinh. Nhưng vài giây sau lại cảm giác có người đi tới phía sau mình, mang theo hương trà thoang thoảng.

Bùi Dương căng thẳng muốn chết, thân thể này của cậu và Phó Thư Trạc là quan hệ chồng chồng, chẳng may Phó Thư Trạc bất ngờ thân mật với cậu...

Một tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng: "Một tiếng cười khúc khích vang lên sau lưng anh: "Vô tư thật, thế mà vẫn ngủ rất ngon."

Bùi Dương cứng ngắc nắm chặt lấy lưng quần, cậu sợ Phó Thư Trạc hóa sói.

May mà Phó Thư Trạc không làm gì cả, chỉ giúp cậu chỉnh lại chăn, sau đó cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu.

Bùi Dương mất khống chế run tai một phát.

Phó Thư Trạc dừng lại, đôi môi móc lên một độ cong khó có thể nhận ra rồi đặt một nụ hôn lên mái tóc của Bùi Dương.

Mãi đến khi bước chân phía sau rời khỏi phòng ngủ, Bùi Dương mới đột ngột trở mình, hô hấp trở lại.

Vừa rồi thật sự là căng thẳng đến nghạt thở! Nguy hiểm quá.

Cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn, mà ánh sáng ngoài cửa sổ cũng dần bừng lên.

Một lúc sau có tiếng ồn ào vang lên trong phòng khách, chắc là Phó Thư Trạc đang làm bữa sáng.

Bùi Dương buồn bực chôn mình trong chăn, đến khi Phó Thư Trạc lên tiếng gọi cậu mới đi rửa mặt.

"Bàn chải đánh răng này là của em." Phó Thư Trạc mang cho cậu những đồ dùng quen thuộc. "Ly súc miệng."

Bùi Dương ngậm kem đánh răng trong miệng, lẩm bẩm nói, "Em biết rồi, phía trên có khắc chữ, tối qua cũng dùng rồi."

Phó Thư Trạc sửng sốt, nhướng mày: "Anh còn tưởng tối qua em không đánh răng."

Bùi Dương ậm ờ phản bác: "Em sẽ không ngủ mà không đánh răng!"

Phó Thư Trạc dựa vào cửa yên lặng nhìn Bùi Dương.

Thói quen của mình còn nhớ rất rõ ràng, thích nước dưa hấu, giò lợn... Nhưng lại quên đi người? Và cả ngôi nhà này nữa.

Bữa sáng là cháo, Phó Thư Trạc đã chuẩn bị trước và để nguội. Bùi Dương đàng hoàng ngồi xuống, không ăn miếng nào mà cứ đảo thìa trong bát.

Phó Thư Trạc ngồi đối diện, thấy thế thì buông thìa: "Không thích à? Hay là nhìn anh nên ăn không vô?"

Bùi Dương vội vàng lắc đầu, cái nồi này cậu không đội nổi.
  
"Em thật sự phải đến công ty sao?"

"Đương nhiên, trước tiên em cứ đến công ty xem có thể tìm ra được ký ức nào không."

Phó Thư Trạc ăn không nói có: "Còn nữa, bác sĩ nói rằng những người bị mất trí nhớ sẽ sinh ra tính ỷ lại đối với người đầu tiên họ nhìn thấy. Rời khỏi anh có thể sẽ khiến em có cảm giác không an toàn, cho nên anh đi đâu cũng sẽ mang theo em. "

Bùi Dương: "..."

Cái điều thứ hai, này thật sự không phải do Phó Thư Trạc bịa ra à?

Cảm ơn, không cần. Cậu muốn được ở một mình, thế là an toàn nhất.

Mặc dù rất nghi ngờ về tính xác thực, nhưng Bùi Dương - với tư cách là một người bị "mất trí nhớ", thật sự không thể có quá nhiều ý kiến.

Cậu buồn bực vọc cháo, ăn một cách chậm rì.

Phó Thư Trạc cũng rất kiên nhẫn, hoàn toàn không thúc giục cậu, chỉ ôm mặt ngồi ở đối diện. Bùi Dương bị hắn nhìn đến mức xém tí thì phát bực.

"Em ăn xong rồi." Bùi Dương nhanh chóng đứng dậy, "Nếu anh không đi liền thì sẽ muộn đấy." 

Phó Thư Trạc vẫn không đứng dậy, hắn ngước mắt nhìn: "Em còn nhớ mấy giờ đi làm không?"

Bùi Dương run lên, lí nhí nói: "Không phải thường là 9 giờ sao..."

Phó Thư Trạc: "Tầng dưới công ty internet làm việc từ lúc 8:30."

"..." Bùi Dương có hơi thẹn quá hóa giận, "Anh có chịu đi không đấy? "

" Đi, đi." Phó Thư Trạc tặc lưỡi, mất trí nhớ nhưng cứ bị trêu là lại xù lông, không uổng công gọi là "mèo con".

Công ty cách nơi họ ở không xa, thật ra đi tàu điện ngầm sẽ tiện hơn, vì vào giờ cao điểm buổi sáng tình trạng kẹt xe rất nghiêm trọng.

Nhưng Phó Thư Trạc sợ Bùi Dương sẽ lo lắng khi thấy quá nhiều người nên đã chọn cách lái xe.

Khi lên xe thắt dây an toàn, hắn bị Bùi Dương đẩy lại, cậu ngượng ngùng nhỏ giọng nhắc nhở: "Giữ khoảng cách."

Phó Thư Trạc chậm rãi chớp mắt, có vẻ hơi mất hứng: "Nhưng trước đây em bảo muốn anh giúp em mà."

Bùi Dương cố gắng nhịn xuống, có hơi rối bời.

Mau chóng quay về thế giới cũ đi, đây đúng là đang chia rẽ vị chủ cũ và Phó Thư Trạc!

Để cậu giả vờ tình chàng ý thiếp với Phó Thư Trạc như "Bùi Dương" lại càng không được. Cảm giác tội lỗi quá mạnh, cậu lập tức tái mặt.

Phó Thư Trạc vẫn kéo dây an toàn, suốt một đoạn đường đều có tâm trạng không tệ.

Mèo con thật đáng yêu.

Lúc này đang là giờ cao điểm, những người đứng trước thang máy trong tòa nhà phải xếp hàng dài.

May là tòa nhà này còn có thang máy chuyên dụng. Trên đường còn đụng phải cấp dưới, nữ đồng nghiệp kia ngạc nhiên chào: "Giám đốc Bùi, giám đốc Phó, chào buổi sáng."

Phó Thư Trạc: "Chào buổi sáng".

Bùi Dương không biết người kia là ai, chỉ có thể giả vờ lạnh lùng gật đầu, nóng lòng muốn nhanh chóng vào thang máy.

Đồng nghiệp nữ: "..."

Hình như có gì đó hơi ngược ngược.

Tại sao giám đốc Bùi lại trông xanh xao như vậy, lẽ nào là cãi nhau?

Thế là bản tính nhiều chuyện lan tràn, cô tranh thủ lúc chờ thang máy vội vàng chia sẻ với đồng nghiệp trong nhóm trò chuyện riêng của mình.

—— Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai!

—— Giám đốc Bùi, người đã nghỉ phép!

—— Tâm trạng anh ấy có vẻ không tốt, không biết có phải đã cãi nhau với giám đốc Phó hay không!

—— Nhưng cũng có thể là cãi nhau trên giường, hehe...

Nói xong, cô bước vào thang máy nhân viên bên cạnh, điện thoại di động cũng mất tín hiệu.

Cô hơi khó hiểu, tại sao không có ai trả lời cô?

Cho đến khi bấm nút xong, cô mới nhìn thấy lời nhắc từ tin nhắn riêng của đồng nghiệp - cô vừa mới nhắn vào nhóm chung.

Qua hai phút rồi, không thể gỡ tin nhắn được nữa.

Cả đám lặng ngắt như tờ.

"..."

Bây giờ đóng gói hành lý ngay trong đêm thì còn kịp lăn đến sao Hỏa, thể nào mai cũng bị sa thải vì bước vào công ty bằng chân trái.

Phó Thư Trạc vừa đến văn phòng, vừa nhìn thấy những tin nhắn này, sắc mặt liền tối sầm lại.

—— Cô biết nhiều quá nhỉ, tối hôm qua cô trốn dưới gầm giường à?

—— Đừng lướt mạng nữa.

—— Mau đi mua trà sữa.

Về phần Bùi Dương, cậ đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, nhìn vào chỗ của thư ký bên ngoài qua tấm rèm.

Cậu sờ cằm suy nghĩ, vì cậu chiếm cứ thân thể của vị chủ cũ... nên cũng phải giúp cậu ta xử lý công việc sao?


Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dương: Xắn tay áo lên chuẩn bị gây chuyện.

Đến rồi đến rồi đây, thời gian cập nhật hàng ngày của truyện này dự kiến ​​là 9 giờ tối, sau này có thay đổi thì tôi sẽ thông báo.

Hôm nay tôi đến muộn, vì vậy tôi sẽ gửi 20 phong bì màu đỏ ~

(Về sau cái này vẫn sẽ là trang bìa, trang bìa Q mà tôi thực hiện trước đây cảm thấy không phù hợp với văn phong cho lắm.)

Xin lược bỏ một đoạn danh sách cảm ơn của tác giả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro