Chương 35: Đã có người trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yeekies

Nam sinh một tay cắm túi, hơi hơi nâng mắt, đứng bên trong cánh cửa, tựa hồ chỉ là tùy ý hỏi thanh niên ngoài cửa ngày mai có thể hay không.

Nam sinh nhìn qua như tùy ý, tựa vào khung cửa, nhưng chỉ có chính bản thân nam sinh biết, bàn tay cắm trong túi của hắn không tự giác chảy ra mồ hôi, hơi hơi tẩm ướt nắm lấy hộp nhung nhỏ màu đen bên trong túi.

Đó là một cái hộp vuông bằng nhung nhỏ màu đen.

Đặt trong túi hắn suốt cả buổi chiều.

Dư quang Quý Nghiệp An gắt gao nhìn thanh niên ngoài cửa, nhìn thanh niên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Ngày mai tôi có ca ở cửa hàng bán hoa, buổi tối mới có thể trở về.”

Quý Nghiệp An có chút ngốc nói: “Ngày mai cũng phải đi làm?”

Trần Tê gật gật đầu, cậu cười cười nói: “Buổi tối có muốn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm không?”

Quý Nghiệp An bỗng dưng quay đầu, ngón tay theo bản năng ấn xuống hộp nhung nhỏ màu đen trong túi, trái tim điên cuồng nhảy loạn.

Hắn bị phát hiện rồi sao?

Quý Nghiệp An đang tựa vào cửa nháy mắt thẳng thân mình, yết hầu hắn giật giật, theo bản năng dùng tay chỉ chính mình nói: “Tôi sao?”

Trần Tê nhìn vị lạnh lùng trước mặt dùng ngón tay chỉ chỉ chính bản thân, có chút ngốc mà hỏi có phải chính mình không, nở nụ cười nói: “Bằng không thì ai?”

Trái tim Quý Nghiệp An bỗng nhiên nhảy dựng lên, thoạt nhìn tay chân hắn còn có chút luống cuống, gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Cùng tôi đi ăn sao?”

Trong nháy mắt kia, trong đầu Quý Nghiệp An hiện lên vô số nhà hàng tình nhân, thậm chí có một loại xúc động muốn điện hỏi chị gái nhà mình, hỏi một câu xem nhà hàng nào có bữa tối dưới ánh nến thật lãng mạn.

Hắn nghe được Trần Tê một bên tìm áo ngủ, một bên nói: “Đúng vậy, ngày mai cậu muốn ăn cái gì?”

Quý Nghiệp An nuốt nuốt nước miếng, hắn ngượng ngùng nhấp môi, vươn tay cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi ngẩng đầu giả vờ trấn định nhỏ giọng nói: “Cậu thích ăn gì đều nghe theo quyết định của cậu.”

Lại không nghĩ rằng Trần Tê tìm được quần áo tắm rửa, quay đầu cười nói: “Tôi như thế nào cũng được, Dương Khang nói cậu ấy muốn ăn lẩu.”

Động tác móc di động ra chuẩn bị gọi cho chị gái nhà mình của Quý Nghiệp An bỗng cứng đờ, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu không thể tin tưởng nói: “Dương Khang?”

“Ngày mai cậu ấy cũng đi?”

Chuyện này liên quan gì đến Dương Khang?

Không phải chỉ có hắn và Trần Tê thôi sao?

Dương Khang vừa tắm rửa xong ra tới, lắc lắc quả đầu tóc ướt nhẹp, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, ngày mai không phải là sinh nhật của Tê bảo bối sao? Tê bảo bối nói muốn mời ký túc xá chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm.”

Nói xong, Dương Khang cảnh giác nhìn chằm chằm Quý Nghiệp An nói: “Quý ca, đừng nói là anh không đi nha!”

Ngực Quý Nghiệp An nghẹn một hơi, thiếu chút nữa không thở nổi, tâm tình hắn phức tạp, một hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Đi.”

Còn tưởng rằng một cái bánh nhân thịt khổng lồ rớt lên đầu mình, không nghĩ tới chỉ là dính ánh sáng của toàn bộ ký túc xá.

Dương Khang hào khí mà vỗ vỗ bả vai Quý Nghiệp An nói: “Ngày mai để tôi đón Tê bảo bối tan ca cho, mấy ngày nay Quý ca vất vả rồi!”

Quý Nghiệp An hật vất vả mới tìm được chủ đề nói chuyện phiếm cùng Trần Tê trên đường tan ca:…

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảm ơn cậu!”

-----

3 giờ chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời đầu hè xán lạn chiếu vào cửa kính sát đất của cửa hàng bán hoa.

Bên trong cửa hàng, Trần Tê đang cúi đầu sửa sang bó hoa, bỗng nhiên nghe được cửa hàng trưởng kêu cậu một tiếng, cậu ngẩng đầu, đến khi nhìn thấy người tới, cây kéo trong tay cũng dừng lại.

Cửa hàng trưởng dẫn theo một người đàn ông phía sau cùng tiến vào, có chút tò mò nhìn Trần Tê nói: “Tiểu Trần, vị tiên sinh này nói có chút lời muốn nói với cậu, cậu có thể dừng việc để nói chuyện với vị tiên sinh này một chút.”

Người đàn ông phía sau cửa hàng trưởng hào hoa phong nhã, mang theo gọng kính, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất mười phần tinh anh, lúc này hắn đối diện Trần Tê khẽ gật đầu, tươi cười đầy mặt.

Con ngươi Trần Tê rũ xuống, tiếp tục gói bó hoa, bộ dáng nhìn qua chính là không muốn trò chuyện.

Lương Chí cũng không nóng nảy, vẫn tươi cười đầy mặt như cũ mà đứng tại chỗ nói: “Trần tiên sinh, có thể chậm trễ thời gian của ngài một chút được không?”

Cửa hàng trưởng cũng tò mò thúc giục nói: “Tiểu Trần cậu cứ đi đi, vị tiên sinh này tìm cậu có thể là có chuyện quan trọng.”

Mà thật ra chính là người đàn ông ăn mặc tây trang này, không chỉ đặt riêng một đơn hàng lớn của cửa hàng bà, mặt khác còn chi thêm số lượng cũng không ít, thái độ vô cùng thành khẩn nói với bà chủ muốn "mượn" thanh niên trong tiệm một buổi chiều mà thôi.

Động tác Trần Tê dừng lại, cậu ngẩng đầu, nhìn Lương Chí, Lương Chí lập tức nói: “Trần tiên sinh có thể yên tâm, chỉ là nói chuyện với tôi mà thôi, không phải cùng Yến tổng của chúng tôi.”

Trần Tê khẽ nhíu mày, Lương Chí tiếp tục thành khẩn nói: “Chỉ chậm trễ ngài một ít thời gian, ngài xem được không?”

Trần Tê không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng vẫn cau mày gật gật đầu.

Nửa giờ sau, trong phòng ăn, Trần Tê nhìn Lương Chí thái độ thành khẩn trước mặt, mở miệng nói: “Rất xin lỗi Lương tiên sinh, tôi không thể đáp ứng được.”

Quả nhiên cậu đoán không sai.

Đời này Yến Hoàn bởi vì đánh bậy đánh bạ thấy cậu, cảm thấy cậu và Chu Lộc có vài phần giống nhau, vì thế liền muốn xem cậu như một thế thân cho Chu Lộc.

Hiện tại còn phái Lương Chí đến tìm cậu để nói việc này.

Nhưng thật ra, đời trước không cần Lương Chí tìm đến cậu nói ra lời này, bởi vì nhiệm vụ, Trần Tê tự nguyện làm tiểu tình nhân cho Yến Hoàn.

Nhưng đáng tiếc đời này, Yến Hoàn và cậu một chút quan hệ cũng không có.

Khuôn mặt Trần Tê lạnh lùng, cậu nhìn chi phiếu trước mặt nói: “Ngài vẫn là đi tìm người khác đi.”

Lương Chí tươi cười có chút cứng đờ, hắn nhìn biểu tình thờ ơ lạnh nhạt của thanh niên trước mặt, thành khẩn nói: “Trần tiên sinh, mong ngài lại suy xét một chút, nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra.”

Mặt ngoài Lương Chí không chút ngượng nghịu, trên thực tế tại đáy lòng sớm đã nổi lên làn sóng lo âu cuồn cuộn.

Hắn không nghĩ tới thanh niên trước mặt sẽ khó giải quyết như vậy, vô luận hắn đưa ra điều kiện mê hoặc như thế nào, từ đầu tới cuối cậu đều chưa từng có một chút dao động.

Chẳng sợ gia cảnh thanh niên từ nhỏ đã cực kỳ bần hàn, bản thân cũng ở trong tình huống cần đến tiền bạc, nhưng khi Lương Chí mang danh lợi hoặc là tiền tài ra nói, mí mắt thanh niên cũng đều không thèm dao động.

Nhưng vì tình huống của Yến Hoàn trước mắt, Lương Chí thật sự cần thiết muốn cùng thanh niên thương lượng, muốn cậu phối hợp với bọn họ diễn một màn, trước mắt thì đây mới là biện pháp tốt nhất có thể ổn định Yến Hoàn.

Nhưng khiến người ta sứt đầu mẻ trán chính là, bởi vì thân phận của Yến Hoàn, Lương Chí tuyệt không thể để lộ ra một chút bệnh tình của hắn ra ngoài.

Cho nên dù là thanh niên đối mặt, Lương Chí cũng chỉ có thể ám chỉ là Yến Hoàn nhìn trúng bộ dạng của thanh niên, hy vọng cậu có thể chấp nhận trở thành tiểu tình nhân của Nhị gia.

Ban đầu Lương Chí cân nhắc, Nhị gia nhà hắn lớn lên cũng không tệ, có quyền có thế, từ sớm đến tối đều có những kẻ không biết sống chết tiến đến trước mặt Nhị gia, hắn nghĩ chỉ cần có lợi thế đủ cao, thanh niên sẽ đồng ý.

Rốt cuộc đại đa số người bình thường đều dễ dàng bị mê hoặc bởi danh lợi, tiền bạc hay là địa vị. Chỉ cần có một chút dao động nhỏ, Lương Chí tự tin rằng hắn có đủ bản lĩnh để khiến người đối diện hoàn toàn dao động.

Nhưng hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, bắt đầu từ giây phút ngồi xuống trò chuyện, từ đầu đến cuối thanh niên chưa từng có một chút dao động nào, dù cho Lương Chí đưa ra điều kiện như thế nào đi nữa.

Thậm chí đến cuối cùng, thanh niên trước mặt hơi nhíu đôi mày, lễ phép mà xa cách nói: “Lương tiên sinh, các ngài hẳn là sẽ có lựa chọn tốt hơn.”

Thanh niên dừng một chút, biểu tình trên mặt thoạt nhìn nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, tôi đã có người mình thích.”

Lần này thì nụ cười trên mặt Lương Chí hoàn toàn cứng lại rồi, hắn trầm mặc một chút, sau đó nói: “Trần tiên sinh, tôi thật sự hy vọng ngài có thể cẩn thận suy xét lại.”

Không đợi Lương Chí nghĩ tiếp tục nói như thế nào, hắn nhìn thấy thanh niên trước mặt nói thẳng: “Không cần, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Lương Chí cứng họng, hắn nhìn thanh niên trước mặt, thở dài, chỉ cảm thấy từng chuyện từng chuyện càng ngày càng khó giải quyết.

Thanh niên rước mặt không chỉ không thích Nhị gia nhà mình, thậm chí cậu đã có người trong lòng.

Mà vị kia ở Yến trạch, tối hôm qua sau khi từ đại học A trở về đến bây giờ, sắc mặt không tốt một tí nào, còn cường chế cảm thấy đầu chính mình tỏa ra lục quang lấp lánh.

Buổi sáng trong công ty cả người khí thế lạnh lùng phê một đống văn kiện lớn, mà tất cả đều nhắm vào Tần thị, không chỉ có như thế, ngay cả khi dùng cơm trưa, hắn không muốn nhìn thấy rau màu xanh lục nào trên phần ăn.

Trợ lý khó khăn lắm mới sống thoát qua ba lần mua cơm, cho đến khi không thấy một chút màu xanh lục nào thì Yến Hoàn mới trầm khuôn mặt ăn cơm trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro