Chương 41: Sẽ quên mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yeekies

Bầu không khí âm u, sương mù mênh mông đè nặng phía chân trời.

Trên mặt đất loang lổ những vũng nước, ngẫu nhiên bị vài giọt mưa rơi xuống tạo nên từng gợn sóng.

Giọt mưa tí tách đã dần ngừng lại, chỉ có từng đợt mưa phùn li ti lác đác, lưa thưa bay, tạo nên một tầng ẩm ướt trong không khí.

Ống quần thanh niên cầm ô hơi hơi vén lên, tóc mái có chút ướt át, vài sợi tóc mái ướt đẫm dính trên thái dương, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang bước chân dài hướng cậu đi tới, bước chân đang đi cũng dừng lại.

Cậu cúi đầu lấy ra di động, gửi một tin nhắn.

Người đàn ông đi trong cơn mưa, không bung dù, hướng cậu từng bước một đi tới.

Trần Tê cầm ô, sau khi bỏ điện thoại di động vào túi, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt mày trầm tĩnh mà nhìn người đàn ông đang đi tới.

Yến Hoàn ngồi trên ghế nhựa đợi Trần Tê cả một buổi chiều, bị một đám học sinh tuổi dậy thì cười trêu bán thuốc, còn bị tên tiểu bạch kiểm vui sướng khi người gặp họa thổi một tiếng huýt sáo thật dài châm chọc.

Theo lý thuyết, hiện tại hắn hẳn là tràn ngập lửa giận, nhưng không hiểu sao, khi hắn nhìn đến bộ dáng Trần Tê im lặng đứng đó, trái tim theo bản năng rung động, bước chân từ từ dừng lại.

Yến Hoàn ngừng tại chỗ, nhìn bộ dáng Trần Tê cầm ô, hắn nhẹ nhàng hướng tới thanh niên thấp giọng nói: “Lại đây với Nhị gia.”

Chỉ cần đến với Nhị gia, Nhị gia có thể xem như chưa từng phát sinh sự tình gì.

Trần Tê không nhúc nhích, vẫn như cũ cầm ô im lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Yến Hoàn chậm rãi đi đến chỗ thanh niên, môi mỏng gắt gao khẽ mở, nhìn qua cực kỳ mới lạ, hắn vụng về nhẹ nhàng nói: “Triển lãm tranh.”

“Lần sau Nhị gia cùng em đi xem.”

“Quà sinh nhật của em, Nhị gia đã để trong phòng vẽ tranh.”

Yến Hoàn lẳng lặng nhìn thanh niên trước mặt, hơi hơi khom người, nhìn cậu chăm chú, thanh âm bị ép tới rất thấp, hắn nhẹ nhàng nói: “Trần Tê, trở về đi.”

Mưa bụi tinh tế rơi trên mái tóc đen của người đàn ông, không gian mênh mông sương mù.

Hắn lẳng lặng mà nhìn họa sĩ nhỏ của hắn, như nhìn lại tháng ngày hắn chật vật nhất, năm tháng hắn nghèo túng nhất, họa sĩ nhỏ của hắn ngủ trên sô pha nhỏ hẹp đợi hắn trở về.

Sợ hắn nghèo khổ mà đem sổ tiết kiệm lấy ra, hốc mắt hồng hồng ướt đẫm nước mắt đem sổ đưa hắn, thậm chí còn sợ không đủ, trộm bán trang phục đổi lấy tiền gom góp thêm.

Họa sĩ nhỏ này từng bước một đi vào thế giới của hắn, trong mắt mang theo ý cười cùng tình yêu cầm bút vẽ, chỉ dám lén lút khi hắn ngủ say, ôn nhu mà nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị gia, em yêu ngài.”

Họa sĩ nhỏ.

Con ngươi Yến Hoàn nhu hòa, hắn nâng tay lên, không nhịn được muốn dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt thanh niên trước mặt một chút, muốn đem tóc mái ướt át ấy vén đi.

Người đàn ông khắp người đầy lệ khí này từ trước đến nay cũng không biết ôn nhu là gì.

Cuộc đời hắn lần đầu tiên đông cứng vụng về mà đứng trong mưa giơ tay, đối với thanh niên trước mặt nhỏ giọng nói, thanh âm mang theo chút nhu hòa mới lạ nói: “Trần Tê.”

Hắn nghĩ họa sĩ nhỏ của hắn chỉ đang giận dỗi nhất thời.

Chờ hắn đem họa sĩ nhỏ dỗ dành trở về, phòng vẽ tranh Yến trạch sẽ lại chất đầy bút vẽ, những sách đó trong phòng ngủ của hắn cũng sẽ không phủ đầy tro bụi.

Mỗi buổi tối, hắn và họa sĩ nhỏ sẽ cùng nhau dựa vào đầu giường, nghiêm túc mà nghe họa sĩ nhỏ của hắn phân tích tranh ảnh, sau đó nghiêng đầu nhìn họa sĩ nhỏ mỉm cười nhìn hắn.

Khi đó họa sĩ nhỏ dựa vào đầu giường, hẳn là mới vừa tắm rửa xong, tóc ướt dầm dề. Yến Hoàn sẽ cầm máy sấy, một bên chậm rãi sấy tóc cho họa sĩ nhỏ của hắn, một bên bất động thanh sắc mà nói tiểu bạch kiểm kia chỉ toàn nói bậy.

Rồi tới đêm khuya, hắn sẽ dựa vào đầu giường xử lý một ít văn kiện, một bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay họa sĩ nhỏ đang an an tĩnh tĩnh ngủ bên cạnh hắn.

Thẳng đến khi rạng sáng tắt đèn, hắn mới buông tay họa sĩ nhỏ ra, nhẹ nhàng ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Trần Tê trước mặt Yến Hoàn, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt hắn, không nói một lời. Bàn tay vươn ra của Yến Hoàn bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung, yết hầu hắn lăn lộn vài cái, trong lòng nảy lên cảm xúc hoảng loạng quái lạ, tâm nặng nề lặng đi.

Trần Tê cầm ô, mặt mày trầm tĩnh mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Lúc trước hệ thống có chút lo lắng đời này Yến Hoàn không theo kịch bản an bài sẽ ảnh hưởng đến tâm tình Trần Tê làm nhiệm vụ, vì thế còn lo lắng sốt ruột mà cùng Trần Tê nói qua việc này.

Nhưng là Trần Tê cảm thấy thập phần kỳ quái, trong lòng cậu phân biệt thật sự rõ ràng, đời trước, Yến Hoàn là đối tượng nhiệm vụ của cậu, cho nên cậu sẽ cố gắng tìm đọc rất nhiều tư liệu, phá lệ nghiêm túc mà tiêu phí tâm tư công lược Yến Hoàn.

Đời trước, nhiệm vụ duy nhất cần đạt được chính là chân tình của Yến Hoàn, cho nên cậu có thể trả giá tất cả những gì chính mình có thể trả để đổi lấy tấm chân tình của Yến Hoàn.

Mà đời này, đối tượng nhiệm vụ của cậu là Tần Hằng, đồng dạng, cậu cũng sẽ nghiêm túc mà tiêu phí tâm tư công lược Tần Hằng.

Vô luận là đối phương yêu cầu một túi da đẹp, hoặc là tình cảm bạn bè chân thành, Trần Tê đều sẽ dùng hết toàn lực để làm được.

Trần Tê đối với lo lắng của hệ thống cảm thấy nghi hoặc, vì cái gì lo lắng Yến Hoàn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình làm nhiệm vụ đời này của cậu?

Cho dù là đối với một bài thi rất khó, không có tiêu chuẩn đạt khả quan, nhưng sau thi thay đổi một phần bài thi, thì dù cho bài thi đó trở nên đơn giản hay khó khăn, đối với Trần Tê cậu cũng không có quan hệ gì.

Cho nên đời này, dù cho Yến Hoàn có chán ghét cậu, hay là gì khác, đối với Trần Tê cậu không có nửa phần quan hệ.

Trước mặt người đàn ông này, cậu không còn nhiệm vụ đi yêu hắn.

Duyên phận của bọn họ, hẳn sớm đã cắt đứt sạch sẽ từ đời trước.

Rốt cuộc, không ai sẽ sinh ra cảm tình với một bài thi.

Trần Tê cầm ô, thoáng lui về phía sau vài bước, nghiêng đầu tránh thoát bàn tay người đàn ông duỗi lại đây, lễ phép mà xa cách nói: “Yến tổng, hình như ngài có hiểu lầm gì đó.”

“Tôi chỉ có thể lặp lại với ngài một lần, tôi không biết ngài nói trở về là có ý tứ gì.”

Dứt lời, cậu ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mặt, một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như búa tạ rơi xuống đầu người đàn ông: “Tôi cũng không biết ngài nói phòng vẽ tranh là cái gì.”

“Từ đầu tới cuối, tôi đều không quen biết ngài.”

Lời thanh niên nói như là thở dài, lại như mang theo vài phần thương hại.

Yến Hoàn cưỡng chế cứng đờ tại chỗ, tay hắn vẫn không nhúc nhích mà ngừng trước gò má thanh niên mấy tấc, hô hấp cứng lại, hắn khẽ động khóe môi, có chút tái nhợt nghẹn ngào nói: “Trần Tê, không cần nói giỡn.”

Phảng phất ngay tại khoảnh khắc này, trong hoảng hốt hắn cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy, trong đầu chỉ ong ong mà vọng lên mấy câu nói kia của thanh niên, trong cơn hỗn độn đánh úp làm phán đoán của hắn thác loạn lên.

Lòng ngực hắn nặng nề, kiềm chế hơi thở giận dữ, hơi hơi cong thân mình, hai tròng mắt ẩn ẩn đỏ đậm, tay hắn một tấc một tấc dùng sức mà xoa khuôn mặt thanh niên trước mặt, lời nói mang theo chút hoảng loạn lẩm bẩm nói: “Em không phải là Trần Tê…”

Bộ dáng Trần Tê của hắn không phải như vậy.

Phía sau hai người bỗng nhiên bỗng nhiên vang lên âm thanh bánh xe nghiền áp nước mưa băng trên con đường, mấy chiếc ô tô màu đen vội vã ngừng phía dưới ký túc xá.

Đôi tay cởi bỏ đai an toàn của Lương Chí run rẩy, hắn bỗng nhiên kéo cửa xe ra, phía sau mang theo một đám đàn ông mặc trang phục đen tuyền thất tha thất thểu chạy đến chỗ Yến Hoàn.

Trần Tê đứng tại chỗ, an an tĩnh tĩnh mà nhìn Lương Chí mang theo một đám người mạnh mẽ đem người đàn ông con ngươi đỏ đậm mang lên xe.

Trên đường người đàn ông vô cùng thô bạo, hắn như một con dã thú bị chọc giận, Lương Chí cắn răng kêu đám người phía sau tiêm cho hắn một mũi, vài phút sau, người đàn ông ngất đi.

Lương Chí đỡ hắn, thần sắc phức tạp mà nhìn Trần Tê sắc mặt trầm tĩnh trước mặt, hơi hơi khom người.

Trần Tê hơi gật gật đầu, sau đó cầm ô hướng về phía ký túc xá đi đến.

Buổi chiều lần trước Lương Chí nói chuyện với cậu, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện vẫn không thể đả động đến quyết định của cậu, rơi vào đường cùng, Lương Chí chỉ khẩn cầu Trần Tê, nếu Yến Hoàn lại tìm đến cậu, xin hãy liên hệ với hắn.

Đồng thời Lương Chí cũng đã dặn dò mọi người từ trên xuống dưới Yến trạch, nhưng dưới áp lực của Yến Hoàn, căn bản là không ai dám nói cho Lương Chí, hôm nay Yến Hoàn lại đi đại học A tìm thanh niên kia.

Cho đến khi Trần Tê liên lạc với hắn.

Lương Chí đem người đàn ông về xe, sắc mặt cực kỳ khó coi, giọng nói vững vàng: “Trở về Yến trạch.”

------

Cơ sở y tế tư nhân Yến gia.

Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu, người đàn ông bị cưỡng chế trói trên bàn phẫu thuật, trong cơn hôn mê loáng thoáng nghe được mấy câu nói đứt quãng.

“Cần thiết phải điều trị, ký ức của Nhị gia đã hỗn loạn thành như vậy, về sau ai cũng không dám bảo đảm sẽ trở thành cái dạng gì.”

“Nếu sau đó ký ức vẫn còn thác loạn như vậy, toàn bộ Yến gia sau này coi như xong.”

“Ngài yên tâm, chúng ta chỉ lợi dụng thuốc làm cho đoạn ký ức hỗn độn kia của Nhị gia áp chế đi, về sau chúng ta lại tiến hành quan sát.”

“Đúng vậy, không sai, chính là đem đoạn ký ức về Trần Tê kia mạnh mẽ áp chế đi, chúng ta từ ngày đó ký ức của Nhị gia hỗn loạn đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu…”

Đầu ngón tay người đàn ông bỗng nhiên run rẩy vài cái, cảm giác có vô số kim châm bén nhọn cưỡng chế đâm vào đại não, một loại cảm xúc sợ hãi từ khắp người mãnh liệt đánh úp lại.

Hắn sẽ quên mất họa sĩ nhỏ của hắn.

Bọn họ nói họa sĩ nhỏ yêu hắn đều là giả.

Trong cơn hôn mê, đầu người đàn ông đau muốn nứt ra, tứ chi theo bản năng kịch liệt hung hăng giãy giụa lên, hắn nghe được có người bén nhọn gọi lên, ngay sau đó là một trận binh hoang mã loạn.

Yến Hoàn cảm thấy có người dùng kim loại lạnh lẽo mở căng miệng hắn ra, hắn giống như điên mà giãy giụa, tứ chi bị người gắt gao đè lại, không thể động đậy, chân dài hung hăng đem bác sĩ ấn hắn đá xuống.

Ba người bác sĩ cũng chưa thể trấn áp người đàn ông đang điên cuồng giãy giụa, chỉ có thể mặt lộ vẻ khó xử liếc mắt nhìn đối diện một cái, mạnh mẽ tiêm cho người đàn ông một liều thuốc an thần.

Yến Hoàn cảm thấy đại não dần dần không còn biện pháp nào tự khống chế, cảm giác hỗn độn trầm trọng đánh úp hắn, bỗng nhiên trái tim bắt đầu gia tăng nhịp đập, hô hấp dần dần khó khăn, phảng phất có người cưỡng chế đem đầu hắn mở ra.

Hắn sẽ quên mất họa sĩ nhỏ của hắn.

Trong phút chốc cảm giác đau đơn lan tràn trong đầu, hắn cơ hồ cái gì cũng không cảm thấy, âm thanh gì cũng không nghe được, chỉ có thể sống sờ sờ mà bắt lấy ga giường bằng da phía dưới, dùng sức đến nỗi có vài chỗ bị hắn moi rách.

“Nhị gia, em yêu ngài.”

Thanh âm họa sĩ nhỏ càng ngày càng nhẹ, bóng dáng cũng càng ngày càng mơ hồ.

Người đàn ông điên cuồng giãy giụa, nghe được âm thanh dụng cụ rơi rụng trên mặt đất.

Nhưng dần dần, dược liệu trong thân thể người đàn ông bắt đầu phát tác, sức lực cả người phảng phất như bị rút đi, thân mình hắn run rẩy kịch liệt vài cái, hốc mắt đỏ đậm.

Hắn sẽ quên mất họa sĩ nhỏ của hắn.

Ý thức người đàn ông dần dần trở nên trì độn, tựa hồ đang chậm rãi chìm vào vực sâu hắc ám của sự thống khổ, hắn ngẩng đầu lên, chợt khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi, nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ thấm vào gối đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro