Chương 47: Tu La tràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yeekies

*修罗场 /xiū luō chǎng/: Tu La tràng hay Tu La trường: Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn: Đây là cụm từ Phật giáo, dùng để mô tả sự tàn bạo của chiến trường; có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.

***

Đôi mày thanh niên trên ghế dài nhíu lại, con ngươi mang theo đau lòng chăm chú nhìn người trước mặt, cậu giơ tay vén lên vài sợi tóc người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Chờ chút nữa thấm thuốc sẽ không đau."

"Cố gắng chịu đựng chút nữa thôi."

Tiếng nói thanh niên ôn hòa mềm mại, trong đó còn ẩn chứa chút đau lòng.

Tần Hằng hơi hơi rũ xuống mắt, bụm mặt, mày nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng nhìn qua có thêt thấy được tâm tình không vui, hắn uể oải đáp: "Ừm."

Yến Hoàn ngồi ở trên xe lăn mặt vô biểu tình, đôi bàn tay đầy vết thương, ngày hôm qua sau khi bác sĩ dùng nhíp lấy ra mảnh vụn thủy tinh chỉ xử lý một chút, sau đó vẫn không bôi thuốc.

Lúc này máu trên vết thương đã đông lại, kết vảy, nhưng vẫn để lại vết sẹo dữ tợn đáng sợ.

Tần Hằng ngồi trên ghế dài, sắc mặt hồng nhuận bình thường, chẳng qua hắn chỉ nhăn mi, làm ra vẻ mà kêu to hai tiếng, ánh mắt thanh niên lập tức nhìn qua hắn.

Không chỉ cẩn thận xem, trong con ngươi còn ẩn chứa đau lòng, giống như Tần Hằng đã phải chịu vết thương lớn, cậu ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành người đàn ông trước mặt.

Cẩn thận như đối xử với bảo bối, dường như cậu đã đặt người nọ lên đầu quả tim.

Ánh mắt Tần Hằng từ từ mà nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn, khuôn mặt bất động liếc nhìn vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lo lắng của Trần Tê, ôn nhu nói: "Đàn anh không sao."

Lương Chí nhìn Yến Hoàn trên xe lăn mặt không cảm xúc nhìn động tác của hai người trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, lập tức lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt chất chứa ưu thương nói: "Nhị gia, dự báo thời tiết gần nhất nói trời nhiều mưa."

"Bác sĩ nói đến khi đó chỉ sợ cơn đau trên chân ngài sẽ thường xuyên tái phát."

"Ngài phải chú ý."

TTần Hằng trong lòng cười lạnh, chậm rì rì nhìn Trần Tê, giọng nói mềm nhẹ lo lắng: "Đàn anh không quan trọng, nhưng bộ dáng của Yến tổng nhìn không tốt lắm."

Trần Tê cẩn thận quan sát trái phải gương mặt của hắn, trong lúc lo lắng nghe được hắn nói, thất thần nói: "Ngài ấy không có việc gì."

Không quan tâm Yến Hoàn đời này đứt tay là què chân, đều không liên quan đến chuyện của cậu.

Trong lòng Lương Chí lộp bộp, cúi đầu liền nhìn thấy sắc mặt Yến Hoàn nháy mắt trở nên trắng bệch.

Cái loại trắng bệch này là nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch, khiến cho cả khuôn mặt không hề có chút máu, giống như trái tim bỗng nhiên bị người gắt gao bóp chặt, dần dần hít thở không thông.

Sau khi Trần Tê xác định Tần Hằng không có gì, quay đầu nhìn về phía người đàn ông sắc mặt trắng bệch trên xe lăn lễ phép nói: "Yến tổng, tôi đã không có gì đáng ngại."

"Ngày mai còn có tiết học, ở chỗ này không có phương tiện, đợi lát nữa tôi hy vọng có thể cùng bạn cùng phòng của tôi trở về."

Dứt lời, thanh niên còn hơi hơi nghiêng đầu, đưa lưng về phía Yến Hoàn, ở bên tai Tần Hằng lặng lẽ nói: "Đợi lát nữa sẽ nấu cháo cho đàn anh ăn."

Dư quang Tần Hằng thoáng nhìn sắc mặt Yến Hoàn trắng bệch, cố nhịn đưa tay lên che khóe miệng, hơi hơi mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói rụt rè: "Được."

Như nghĩ đến cái gì, Tần Hằng tựa sát vào cậu, trong mắt mang theo ý cười, thanh âm không lớn không nhỏ mờ ám lên tiếng: "Đến nhà đàn anh."

Yến Hoàn hít một hơi thật sâu, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lửa giận thổi quét khắp người, hắn nhìn Trần Tê, giọng khàn khàn từng câu từng chữ nói: "Tôi hy vọng Trần tiên sau khi sinh hoàn toàn khỏi hẳn rồi mới xuất viện."

Trần Tê hơi hơi nhíu mày, ngữ khí trở nên lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy không cần."

Người đàn ông trên xe lăn nhắm mắt, bỗng dưng trầm mặc.

Lương Chí mỉm cười mở miệng nói: "Trần tiên sinh, ngài không cần lo lắng, ngày mai ngài đi học sẽ có người chuyên môn đưa đón ngài."

Hắn giống như cực kỳ tận tình khuyên bảo nói: "Ngài dù sao cũng là gia chủ của chúng tôi liên lụy tiên sinh, chúng tôi chiếu cố ngài cũng là lẽ đương nhiên."

Trần Tê trầm mặc, không lên tiếng, lẳng lặng cau mày nhìn người đàn ông trên xe lăn.

Yến Hoàn cảm nhận được ánh mắt thanh niên, thân hình trên xe lăn cứng đờ, bộ dáng giả vờ như chuyện này không liên quan mình, hơi hơi cúi đầu nghiêm túc nhìn tay mình.

Tần Hằng cũng nhíu mày, lên tiếng nói: "Ở chỗ khác không thể chiếu cố sao? Cố tình muốn ở chỗ này?"

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lương Chí, nụ cười luôn luôn toát nên vẻ bất cần đời nay mang theo tia lạnh lẽo nói: "Tôi chính là muốn mang người đi đấy?"

Lương Chí trấn định, vẫn mỉm cười nói: "Tần tiểu thiếu gia, vậy thì ngài và Trần tiên sinh cũng không thể bước ra khỏi cửa của bệnh viện này."

Người trên địa bàn Yến gia bọn họ, vì muốn giữ lại thanh niên trước mặt, Nhị gia nhà mình lăn lộn làm không ít chuyện lớn bé, sao có thể để cho người khác dễ như trở bàn tay mang đi.

Trần Tê vẫn không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trên xe lăn, nhìn lông mi không ngừng rung động rất nhỏ khi hắn cuối đầu, cả người đều cứng đờ.

"Không vượt quá một tuần."

Cuối cùng, người đàn ông giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn lên tiếng.

"Một tuần sau, sau khi bác sĩ nói không còn gì đáng ngại, em có thể xuất viện."

Trần Tê vừa lòng mà thu hồi ánh mắt, ngồi trên ghế dài không mặn không nhạt nói: "Một tuần quá dài."

Yến Hoàn ngẩng đầu, mi nhíu lại, nhỏ giọng ủy khuất gian nan nói: "Không thể ít hơn."

Trần Tê gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông nói: "Năm ngày."

Người đàn ông trên xe lăn tối tăm mặt mày, muốn nói lời từ chối, lại sợ thanh niên trước mặt tức giận, chỉ có thể gắt gao nhấp môi, cả người tản ra kháng cự.

Trần Tê không nhẹ không nặng tiếp tục nhàn nhạt nói: "Không đồng ý hiện tại tôi sẽ đi."

Ngón tay đặt trên đầu gối run vài cái, người đàn ông trầm mặc không lên tiếng.

Hắn cản được Tần Hằng, nhưng không cản được Trần Tê.

Hoặc là nói, kỳ thật hắn không dám cản, hắn sợ hãi nhìn thấy biểu tình chán ghét trên khuôn mặt thanh niên, sợ hãi thanh niên lạnh nhạt nhìn hắn.

Yến Hoàn ngồi trên xe lăn nhấp môi, ý đồ cò kè mặc cả nhỏ giọng nói: "Sáu ngày."

Lương Chí cũng ở một bên cười tủm tỉm nghiêm túc khuyên nhủ: "Sáu ngày rất tốt, sáu sáu đại thuận, Trần tiên sinh có muốn suy xét một chút hay không?"

Trần Tê mới vừa nhăn lại mi muốn từ chối, bỗng dưng nghe thấy tiếng ho tê tái tâm can của người đàn ông trên xe lăn, ho một tiếng so một tiếng lợi hại hơn, một bên ho một bên suy yếu mà nhìn cậu.

*Tê tâm liệt phế: tâm can tê tái = đau khổ tột cùng = sức cùng lực kiệt.

Trần Tê nghĩ muốn xé rách da mặt đi luôn, nhưng lại sợ đời này Yến Hoàn cũng cùng cậu xé rách da mặt.

Nếu Yến Hoàn thật sự không bận tâm hậu quả làm xằng làm bậy, đời này Trần Tê muốn thành thành thật thật làm nhiệm vụ, sợ là khả năng không lớn.

Trần Tê chỉ có thể chờ trận hứng thú của Yến Hoàn với cậu qua đi, đến khi hắn cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị, mới có thể thả cậu đi.

Nếu cậu thật sự phản kháng, sợ là sẽ gợi lên hứng thú của Yến Hoàn, không tránh khỏi lại tốn một khoảng thời gian ứng phó.

Trần Tê liếc mắt nhìn người đàn ông đang ho đến lợi hại nói: "Sáu ngày cũng được."

Cậu vừa dứt lời, người đàn ông lập tức dừng lại cơn ho, suy yếu dựa vào xe lăn, nhìn Lương Chí nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng cảm thấy sáu ngày rất tốt."

Tần Hằng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không có việc gì, đàn em ở bao lâu, anh sẽ đưa cơm cho em bấy lâu."

Hắn thâm tình mà nhìn Trần Tê, lời nói chân thành: "Đàn em thích ăn cái gì cứ việc nói với anh."

"Đàn anh đều nấu cho em."

Ăn cái chân bà nội ngươi.

Yến Hoàn tối tăm mà nhìn Tần Hằng thâm tình chân thành trên ghế dài, cảm thấy Tần Hằng rõ ràng chính là am hiểu rất sâu câu "Muốn có được trái tim người đàn ông, trước tiên cần phải bắt lấy dạ dày."

*Con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày.

Trách không được tình sử phong phú như thế, câu dẫn ai đều dễ như trở bàn tay.

Hắn ngồi trên xe lăn, hơn nửa ngày mới nghẹn ra câu: "Tôi cũng sẽ..."

Đừng nói Trần Tê trong lòng phản ứng như thế nào, chỉ Lương Chí cũ đủ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nhìn Yến Hoàn trên xe lăn.

Yến Hoàn trấn định nói: "Nấu cháo."

Cháo gạo, trước kia Trần Tê thường xuyên nấu cho hắn.

Gạo nấu lửa nhỏ đến khi váng dầu, mùi hương tỏa ra cực kỳ nồng đậm, mềm mại thơm ngọt.

Ánh mắt Tần Hằng vi diệu mà nhìn người đàn ông trên xe lăn vài lần.

Lương Chí bắt lấy xe lăn, nụ cười bên môi cũng cứng đờ.

Làm sao có thể, vị gia này từ sinh ra đến bây giờ chưa từng bước vào phòng bếp. Hiện tại chân đã què còn muốn thân tàn chí kiên nấu cháo cho thanh niên đối diện.

*身残志坚 /Shēn cán zhì jiān/: thân tàn chí kiên: cơ thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường.

Hắn nếu là thanh niên đối diện, nói không chừng hiện tại muốn trực tiếp gả cho vị gia này.

Chỉ tiếc thanh niên đối diện căn bản không để bụng câu nói vội vàng thốt lên này, chỉ quay đầu cười nói với người đàn ông khác: "Quá phiền toái đàn anh."

Tần Hằng cũng cười nói: "Đàn anh cam tâm tình nguyện."

Dứt lời, dư quang hắn liếc nhìn Yến Hoàn một cái, làm bộ mất mát từ từ nói: "Chính là đàn anh sợ đồ ăn chính mình làm không ngon bằng cháo của Yến tổng."

Con ngươi Trần Tê cong cong, mắt cũng không chớp nói: "Em không thích ăn cháo."

Ý muốn nói chỉ cần là đồ ăn Tần Hằng làm, cậu đều thích ăn, cũng không quan tâm cháo Yến Hoàn nấu có bao nhiêu kinh vi thiên nhân, cho bao nhiêu kỳ trân dị bảo, hắn cũng không vui gặp phải cấp một ngụm.

惊为天人 /jīng wéi tiān rén/: Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

*奇珍異寶 /qí zhēn yì bǎo/: Kì trân dị bảo: Của báu vật lạ.

*山珍海味 /shān zhēn hǎi wèi/: San trân hải vị: Sơn hào hải vị, đồ ăn ngon lạ trên núi dưới biển.

Tần Hằng vui đến mức dưới đáy lòng muốn thổi một cái huýt sáo thật dài.

Lương Chí quả thực không dám cúi đầu xem biểu tình Yến Hoàn trên xe lăn, chỉ cảm thấy trường hợp này quả thực là thảm không nỡ nhìn.

Đang lúc Tần Hằng chậm rì rì chuẩn bị lên tiếng, di động trong túi hắn rung lên, hắn móc di động ra, nhướng mày, nhìn Trần Tê thấp giọng nói: "Anh đi nhận điện thoại."

Trần Tê gật gật đầu, nhìn Tần Hằng đứng lên, đi đến một bên nghe điện thoại.

Con ngươi Yến Hoàn buông xuống, ánh mắt hơi hơi động, một bên che miệng, một bên nhìn Trần Tê nói: "Nghe nói Tần tiểu tiên sinh luôn có rất nhiều kẻ yêu thích tìm."

Khóe miệng Trần Tê giật giật.

Người đàn ông trước mặt nhìn cậu hơi hơi mỉm cười thở dài nói: "Ngay cả tôi, cũng nghe nói qua rất nhiều câu chuyện tình yêu của Tần tiểu tiên sinh."

Người đàn ông mỉm cười nhấn mạnh hai chữ rất nhiều.

Trần Tê không nặng không nhẹ nhìn hắn nói: "Đàn anh Tần có nhiều người yêu thích là bình thường."

Cậu một bên nhìn Tần Hằng, một bên cong con ngươi nói: "Đàn anh Tần tính tình tốt, tính cách tốt, ôn nhu lại còn quan tâm người."

"Đối với ai cũng giúp đỡ."

Tiếng nói thanh niên mang theo ý cười, nhẹ nhàng mà mềm mại, tựa như là chim sơn ca rơi vào đám mây, lăn xuống một đóa mây mềm mại.

Dứt lời, thanh niên dường như có chút ngượng ngùng, sờ sờ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi nhẹ nhàng cười nói: "Tôi cảm thấy đàn anh Tần học trưởng có rất nhiều người yêu thích là bình thường."

Từ nhỏ đã biết tính tình chính mình không tốt, tính cách không tốt, càng không biết quan tâm người - Yến Hoàn tối tăm mặt mày, lồng ngực hắn phập phồng rất nhỏ vài cái, hơi thở quanh thân trở nên nặng nề.

Tần Hằng một bên tiếp theo điện thoại, một bên trong mắt mang toát lên kinh ngạc, hắn nói với đối diện vài câu, sau đó cắt đứt điện thoại đi tới.

Hắn đi đến ghế dài, ngồi xuống, nhìn Trần Tê thấp giọng nói: "Đại ca muốn tổ chức sinh nhật cho em, nhưng ngày hôm qua thư kí không liên lạc được với em, anh ấy cho rằng em đang bận."

"Vừa rồi anh nói với anh ấy em có một chút việc nhỏ, hiện tại đang ở bệnh viện."

"Anh ấy bảo là đang tan tầm, đợi lát nữa sẽ tới đây xem em."

Yến Hoàn không thể tin tưởng mà nghe Tần Hằng đè thấp tiếng nói, lời nói không sót một chữ lọt vào tai người đàn ông đối diện.

Một người tới không đủ?

Còn con mẹ nó muốn hai người tới ?

Xem nơi này của hắn là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro