Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi rời khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa, Nguyễn Tồn Vân cảm thấy mình đã nhận được sự thoả mãn vô cùng từ cả cơ thể lẫn tinh thần.

Từ Phi Phi nói đúng, cưỡi ngựa là một môn thể thao vui vẻ, chỉ có điều hơi quá kích thích.

Tần Phương Luật, với thái độ nghiên cứu chuyên nghiệp, hỏi Nguyễn Tồn Vân về phản hồi của cậu đối với trải nghiệm cưỡi ngựa ngày hôm nay.

Gạt bỏ những ý nghĩ lung tung không đáng lên mặt, Nguyễn Tồn Vân khách quan đánh giá: "Phần cưỡi ngựa độc lập hơi khó, có lẽ cần thời gian luyện tập khá lâu mới có thể thành thạo, nhưng phần dạo chơi thì rất thú vị, cảm ơn giám đốc Tần."

"Nếu điểm tối đa là 10, cậu sẽ cho trải nghiệm hôm nay bao nhiêu điểm?" Tần Phương Luật hỏi.

Dự án công ty làm cẩn thận thật đấy, cấp trên tự mình thu thập phản hồi, còn hỏi chi tiết thế này. Nguyễn Tồn Vân ngạc nhiên.

"Nếu đánh giá khách quan..." Nguyễn Tồn Vân suy nghĩ một lát, cười có chút áy náy, "Có lẽ là 7 điểm."

Mặc dù tình cờ dựa vào cơ ngực, nhưng thực sự là quá mệt.

Tần Phương Luật gật đầu, ghi chú lại những điểm quan trọng trên điện thoại.

[Phản hồi cuộc hẹn – Phần cưỡi ngựa]

Đánh giá tổng thể: 7 điểm

Phân tích: Độ khó cao, đòi hỏi kỹ thuật, tính giải trí chưa đủ.

Không quay lại trong tương lai (có thể cân nhắc phần cưỡi ngựa đôi).

Hướng cải thiện: Lựa chọn hoạt động thư giãn hơn.

Khoảnh khắc ấn tượng: Em ấy mặc quần cưỡi ngựa trắng bó sát, đi giày cưỡi ngựa đen, bình tĩnh cưỡi trên lưng ngựa trắng tinh. (Mặc dù sau đó suýt ngã, nhưng vẫn rất dễ thương)

-

Nguyễn Tồn Vân tưởng rằng Tần Phương Luật sẽ để tài xế đưa mình về công viên nơi mình đã xuất phát vào buổi sáng, không ngờ Tần Phương Luật lại cho tài xế dừng xe trước một trung tâm mua sắm sầm uất.

Tần Phương Luật hỏi: "Buổi tối cậu có bận gì không? Nếu không thì cậu có muốn đi mua quần áo không?"

Tần Phương Luật chuyển đề tài nhanh quá, Nguyễn Tồn Vân nhất thời không theo kịp: "Mua... sao lại mua quần áo?"

"Tối hôm trời mưa đó, tôi đã mặc áo phông của cậu về nhà." Tần Phương Luật bình thản nói, "Làm hỏng áo của cậu rồi, xin lỗi."

Nguyễn Tồn Vân trong lòng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Dựa vào tình trạng cơ bắp hôm nay, Nguyễn Tồn Vân không thể không tưởng tượng, chiếc áo phông của mình đã bị làm hỏng như thế nào? Bị hỏng ở chỗ nào?

Tần Phương Luật: "Vì vậy tôi muốn bồi thường cho cậu một chiếc áo mới. Nhưng mua áo không dễ, tốt nhất là cậu tự chọn."

"Không sao đâu, áo thì không cần đền." Nguyễn Tồn Vân cười nói.

"Vậy áo tôi cho cậu mượn khi chèo thuyền, cậu trả lại cho tôi thế nào?" Tần Phương Luật không biểu cảm hỏi.

Nguyễn Tồn Vân im lặng.

Khi bước vào trung tâm mua sắm đông đúc, Nguyễn Tồn Vân cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Người qua lại đều ăn mặc sành điệu, thời thượng, có người đi theo nhóm, có người đi đôi. Gian hàng nước hoa và mỹ phẩm tỏa ra hương thơm nồng nàn, trước cửa các cửa hàng xa xỉ xếp hàng dài, các quảng cáo khổng lồ của những ngôi sao đại diện chiếm lĩnh màn hình lớn, không khí đầy ắp hơi thở của những người yêu thích cuộc sống.

Nguyễn Tồn Vân đau khổ nhắm mắt lại.

Từ khi mua sắm trực tuyến trở nên phổ biến, cậu đã khá lâu không đến trung tâm mua sắm, nếu có đi thì cũng chỉ để ăn rồi về, thật sự đi dạo mua sắm như thế này là lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Nhưng sếp muốn cậu đi mua sắm, cậu có thể làm gì? Tất nhiên là phải đồng ý rồi.

May mắn là Tần Phương Luật có mục tiêu rõ ràng, hai người thẳng tiến tới khu quần áo nam, đến khu vực dành cho những chàng trai trẻ.

Trước mắt họ là một cửa hàng thời trang, đang phát nhạc rock kim loại, kiểu dáng quần áo thì cực kỳ táo bạo và thời thượng, phong cách đậm chất chất chơi.

Tần Phương Luật hỏi: "Cửa hàng này nhé?"

Nguyễn Tồn Vân cười gượng: "Haha, hơi quá thời trang rồi thì phải."

Hai người tiếp tục đi tới, đi qua thêm mấy cửa hàng thời trang khác, cuối cùng đến một cửa hàng có phong cách bình thường hơn.

"Hay thử xem cửa hàng này đi." Nguyễn Tồn Vân nói.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, đầu tiên khen hai vị khách hàng đẹp trai, sau đó hỏi: "Hai anh là anh em đúng không? Tình cảm tốt thật, cùng nhau đi mua sắm!"

Nguyễn Tồn Vân định giải thích, nhưng nhân viên nói quá nhanh, lập tức bắt đầu giới thiệu quần áo, hỏi nhu cầu của Nguyễn Tồn Vân, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Vừa ồn ào vừa khó xử, Nguyễn Tồn Vân muốn khóc mà không có nước mắt, đây chính là lý do cậu không thích mua sắm ở cửa hàng.

Việc phải giao tiếp với nhân viên thực sự là quá khó khăn!

Chẳng mấy chốc, Nguyễn Tồn Vân đã ôm trong tay bốn, năm chiếc áo, nhân viên mỉm cười mời cậu vào phòng thử đồ để thử.

Nhân viên bán hàng vừa quay đầu đã nhanh chóng đến chỗ Tần Phương Luật để tiếp thị, nhưng anh chỉ liếc nhẹ một cái, khiến nhân viên lập tức im lặng.

Tần Phương Luật thầm tính toán, đây là một thương hiệu quần áo tầm trung, giá cả không quá cao cũng không quá thấp, Nguyễn Tồn Vân sẽ không cảm thấy áp lực khi nhận.

Tạm coi đây là món quà đầu tiên anh tặng cho Nguyễn Tồn Vân, dù lý do không chính đáng, nhưng Tần Phương Luật cảm thấy rất mong đợi khi dấu ấn của mình có thể xuất hiện trong cuộc sống của Nguyễn Tồn Vân.

Đang suy nghĩ về kế hoạch hẹn hò sắp tới, thì trong tầm mắt của Tần Phương Luật xuất hiện một bóng hình quen thuộc không thể nhầm lẫn.

"Ồ, chó Tần, thật hiếm khi gặp ông ở trung tâm thương mại đấy!" Trình Khai cười lộ ra tám chiếc răng trắng sáng, bước đến với dáng đi kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Tần Phương Luật nhẹ nhàng né tránh cú đập vai không biết giữ chừng mực của Trình Khai, đáp lại: " Chó Trình."

Trình Khai nhìn vào cửa hàng quần áo rồi nở nụ cười đầy ẩn ý: "Không ngờ đấy, ông mà cũng đi mua sắm, đã thế lại còn ghé vào mấy cửa hàng dành cho các cậu trai trẻ nữa! Muốn hồi xuân hả? Hay là giả vờ ngây thơ?"

Tần Phương Luật không thèm để ý đến lời chế nhạo của anh ta, hỏi ngược lại: "Ông đến đây làm gì?"

Trình Khai lắc lắc mấy thứ trong tay, khoe khoang: "Tôi đi mua sắm ở cửa hàng máy chơi game đấy, vừa tậu được ba băng trò chơi mới."

Anh ta đẩy nhẹ Tần Phương Luật một cái: "Đừng có lảng tránh chủ đề, ông đến đây làm gì? Nhìn thấy ông ở trung tâm thương mại khác gì gặp gấu Bắc Cực ở đường xích đạo đâu."

Tần Phương Luật: "Đi cùng người ta mua quần áo."

Mắt của Trình Khai càng mở to, miệng hơi há ra, đứng đơ một lúc mà không nói được câu nào.

Tần Phương Luật không ngại mỉa mai: "Nhìn ông giống hệt một con Husky."

"Không không, khoan đã." Trình Khai cố gắng định thần lại.

"Ông là Tần Phương Luật mà, ông đang ở trung tâm thương mại, ông đi cùng ai đó mua quần áo, lại còn ở một cửa hàng dành cho các cậu trai trẻ."

Nhớ lại những gì đã nghe trước đây, Trình Khai đột nhiên nhớ ra Tần Phương Luật từng nói rằng anh đã thích một chàng trai trong đời thực, mà lại còn là cấp dưới của mình.

Manh mối rõ ràng, Trình Khai từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ.

"Ông... ông có bạn trai rồi mà không nói với tôi tiếng nào? Hơn nữa sao lại nhanh thế? Tình bạn của chúng ta tan vỡ rồi! Tạm biệt!" Trình Khai tức giận nói.

Tần Phương Luật không hiểu nổi Trình Khai nghĩ gì, cảm thấy đau đầu: "Chưa có gì đâu, còn xa lắm, tôi đang cố gắng đây."

"May quá, tôi biết ngay là ông sẽ không thể nào thoát ế trước tôi mà." Trình Khai nhẹ nhõm vuốt ngực, "Vậy thì tốt quá, hôm nay để tôi gặp cậu ấy một lần đi? Tôi sẽ giúp ông tính xem khả năng thành công là bao nhiêu."

Tần Phương Luật quét qua đám băng trò chơi trong tay Trình Khai bằng ánh mắt sắc bén, rồi do dự hỏi: “Có lẽ không được đâu. Trước khi cậu ấy ra khỏi phòng thử đồ, ông có thể rời đi được không?”

“Vì sao chứ!” Trình Khai nổi giận, “Chưa cưới mà đã quên mẹ rồi à?”

Cái thứ bậc kỳ lạ gì thế này? Tần Phương Luật cạn lời.

Anh nhẹ nhàng giải thích: “Lúc chơi trò chơi thật lòng ở công ty, cậu ấy nói mẫu người lý tưởng của mình là người trưởng thành, đáng tin cậy. Còn ông thì đang cầm băng trò chơi, mặc cái quần đùi, một người trưởng thành sẽ có bạn bè như vậy sao?”

“Người trưởng thành thì không được chơi game à?” Trình Khai phản bác, “Tôi tuy thích chơi game, nhưng bản thân tôi chính là mẫu đàn ông trưởng thành, đáng tin cậy đấy chứ!”

Nghe đến đây, ánh mắt của Tần Phương Luật trở nên nguy hiểm.

Trình Khai nhận ra mình vừa lỡ lời: “Không không, ông đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý định phá hoại gia đình của ông đâu. Ý tôi là, chơi game cũng chẳng hại gì mà!”

Tần Phương Luật thở dài: “Tôi không biết cậu ấy có ghét những thứ này không, bình thường không thấy cậu ấy có sở thích này. Nên tôi nghĩ cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Trình Khai suy nghĩ một chút, thấy Tần Phương Luật nói cũng có lý.

Việc đại sự của anh em là quan trọng nhất, Trình Khai vỗ vai Tần Phương Luật: “Vậy thì cố lên nhé, tôi đi trước...”

Két— 

Cửa phòng thay đồ mở ra.

Chàng trai mặc chiếc áo phông màu xanh bạc hà rộng rãi bước ra, nhìn thấy Trình Khai, tỏ ra bối rối.

Không kịp trốn nữa rồi, giờ bỏ chạy thì quá rõ ràng.

Trình Khai phản ứng nhanh chóng, lập tức giấu băng trò chơi ra sau lưng, rồi cởi áo khoác quấn quanh chúng.

“Chiếc này đẹp đấy.” Tần Phương Luật nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Tôi cũng thấy vậy, chọn chiếc này nhé.” Nguyễn Tồn Vân gật đầu, ánh mắt hướng về phía Trình Khai, “Giám đốc Tần, đây là, bạn của anh…”

“Khụ, chào cậu.” Trình Khai giả vờ ho hai tiếng, nói bằng giọng nghiêm túc, “Tôi là đối tác của giám đốc Tần, họ Trình.”

Tần Phương Luật kinh ngạc nhìn anh ta, ánh mắt như đang thét lên mấy chữ: [Trình Khai, ông đúng là đồ ngốc!].

Trình Khai láu lỉnh nháy mắt với Tần Phương Luật, ánh mắt đầy tự tin như đang nói: [Yên tâm, ông cứ để tôi lo!].

Nguyễn Tồn Vân lập tức đứng thẳng người, lịch sự nói: “Chào anh Trình.”

Xong đời rồi, Nguyễn Tồn Vân nghĩ nhanh trong đầu.

Anh Trình là đối tác của Tần Phương Luật, lại bắt gặp giám đốc cùng một chàng trai đi mua quần áo, anh Trình sẽ nghĩ gì?

Làm sao để giải thích mối quan hệ giữa hai người đây?

Mặc dù giữa cậu và Tần Phương Luật không có gì, nhưng có vị sếp nào lại đi dạo phố với cấp dưới vào tối cuối tuần chứ? Nhìn vào đúng là có điều mờ ám!

Cậu không thể nào giải thích rằng “Giám đốc Tần nợ tôi một cái áo” được, nghe thật ngớ ngẩn.

Nếu anh Trình hiểu lầm, nghĩ cậu là tình nhân không đứng đắn của Tần Phương Luật, hoặc có những suy nghĩ kỳ quặc hơn... điều đó có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Tần Phương Luật không? Có ảnh hưởng đến việc hợp tác không?

Chưa kịp nghĩ thông suốt, anh Trình đã mở lời trước.

Anh Trình nói: “Tôi tình cờ gặp Tần Phương Luật ở đây, nên ghé qua trò chuyện đôi câu.”

Nguyễn Tồn Vân nghiêm túc gật đầu.

Tần Phương Luật không thể chịu nổi diễn xuất tệ hại của Trình Khai, cũng không hiểu sao Nguyễn Tồn Vân lại tin được.

“Tôi đến nhà sách mua vài cuốn sách, quên mang túi, nên đành quấn chúng trong áo khoác.” Trình Khai giơ tay lên, lộ ra một đống được quấn kỹ trong áo. “Một cuốn là *Bí Mật Phố Wall*, một cuốn là *Đầu Tư Cao Cấp*.”

Tần Phương Luật cố gắng kiềm chế cơn bốc đồng muốn đấm gục Trình Khai và lôi đi. Nhưng Trình Khai vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, như một con sói phố Wall đầy trí tuệ: “Tổng giám đốc Tần nhà cậu rất có đầu óc đầu tư, chúng tôi vừa nói về vấn đề biến động lãi suất gần đây và những cổ phiếu tiềm năng. Tôi học được rất nhiều từ cuộc trò chuyện này. Dù thị trường hiện tại không ổn định, nhưng Tần Phương Luật đã bình tĩnh đưa ra những lời khuyên đúng đắn, vô cùng trưởng thành và đáng tin cậy.”

Trình Khai đắc ý trong lòng, tự hào về lập luận sắc bén của mình, và kết luận mạnh mẽ với từ khóa "trưởng thành, đáng tin cậy" như một quảng cáo hoàn hảo. Anh ta dùng ánh mắt gửi thông điệp tới Nguyễn Tồn Vân: [Nhóc con, người đàn ông trưởng thành mà cậu yêu thích đang ở ngay trước mặt, nhanh chóng nắm lấy cơ hội, yêu anh ấy sẽ không thiệt thòi đâu!]

Sau đó, Trình Khai quay sang Tần Phương Luật, ánh mắt như đang nói: [Anh em, đỉnh cao chứ! Tặng ông một pha hỗ trợ cực mạnh luôn!]

Tần Phương Luật nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng: [Thằng ngu.]

Trình Khai cười rạng rỡ: [Đúng rồi, tôi biết mà, tôi chính là thiên tài.]

Sau một chuỗi ánh mắt trao đổi không ăn nhập gì với nhau, Tần Phương Luật mong Trình Khai nhanh chóng rời đi. Nhưng bất ngờ thay, Nguyễn Tồn Vân lại nói: “Anh Trình, thật trùng hợp, tôi cũng đến đây mua quần áo và tình cờ gặp Giám đốc Tần.”

Trình Khai: ?

Tần Phương Luật: ??

Nguyễn Tồn Vân mỉm cười lịch sự: “Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đi thanh toán đây.”

Nghe thấy vậy, Tần Phương Luật lập tức đuổi theo, nhét thẻ của mình vào tay Nguyễn Tồn Vân, hoảng loạn thốt ra câu thoại như một tổng tài bá đạo: “Quẹt thẻ của tôi.”

Nguyễn Tồn Vân nhanh chóng né tránh, biểu cảm đầy kinh hãi, lén nhìn về phía Trình Khai và nói nhỏ với tốc độ nhanh chóng: “Anh đừng làm thế chứ, đối tác còn đang ở đây, nhỡ anh ta nghĩ linh tinh thì sao? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng xấu đến anh à?”

Ý gì đây?

Dù là người đã dày dạn trên thương trường, Tần Phương Luật cũng phải bối rối.

Chưa kịp phản ứng, Nguyễn Tồn Vân đã nhanh chóng quẹt mã thanh toán, tốc độ nhanh đến mức Tần Phương Luật không kịp ngăn cản.

Trình Khai, người không rõ tình hình, vẫn đứng đờ ra đó, nhìn Nguyễn Tồn Vân mua xong đồ bước ra, phía sau là Tần Phương Luật với gương mặt u ám.

Trình Khai lo lắng hỏi bằng ánh mắt: [Có chuyện gì vậy?]

Tần Phương Luật lạnh lùng nhìn lại: [Trình Khai, ông chết chắc rồi.]

Ba người đàn ông cao ráo, điển trai đứng trước cửa hàng thời trang, tạo nên cảnh tượng thu hút, khiến số lượng khách hàng tăng lên. Chủ cửa hàng ước gì họ có thể đứng đó làm quảng cáo vĩnh viễn.

Nhưng Nguyễn Tồn Vân chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tình huống khó xử này, cậu cười và dò hỏi: “Tôi mua xong rồi, hay là, tôi đi trước nhé?”

“Tôi cũng muốn về rồi.” Lần này, Tần Phương Luật phản ứng nhanh chóng, chỉ về hướng ngược lại: “Trình Khai, lúc nãy ông nói muốn ghé qua cửa hàng tai nghe đúng không? Ông đi đi, chúng tôi đi trước đây.”

Trình Khai bị đuổi một cách khéo léo, Tần Phương Luật không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt để đuổi anh ta đi: [Còn không mau đi!]

Cuối cùng, Trình Khai cũng hiểu ra, cười thân thiện: “Được rồi, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại lần sau.”

Giọng điệu anh ta thật phấn khởi, như thể còn muốn nói thêm “Rất hân hạnh được gặp lại lần sau.”

Khi chỉ còn lại hai người, Nguyễn Tồn Vân mặc chiếc áo mới, nhưng đó là áo cậu tự mua.

Tần Phương Luật cảm thấy đau đầu.

Anh chỉ muốn tặng một món quà, không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Nguyễn Tồn Vân định mở miệng giải thích, nhưng vì trung tâm mua sắm quá ồn ào, nên Tần Phương Luật đề nghị về xe rồi nói.

Ngoài cửa trung tâm mua sắm, có một quầy hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường.

Đêm thu se lạnh, mùi hạt dẻ rang ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, thu hút nhiều người xung quanh.

Tần Phương Luật nhận thấy ánh mắt Nguyễn Tồn Vân không ngừng dõi theo quầy hàng, liền nói ngay: “Chúng ta cũng mua đi.”

Chẳng mấy chốc, họ đã có một túi hạt dẻ nóng hổi trên tay, Nguyễn Tồn Vân vẫn còn hơi bối rối.

Việc ăn hạt dẻ đường với CTO trên đường phố liệu có phù hợp không?

Tài xế lái xe đến đón họ, Tần Phương Luật yêu cầu Nguyễn Tồn Vân lên xe: “Vào xe ăn đi.”

Túi giấy da trâu chứa đầy hạt dẻ, mỗi hạt đều to và nóng hổi, Nguyễn Tồn Vân bóc vỏ rất chậm, Tần Phương Luật nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đặt một hạt dẻ đã bóc vỏ vào lòng bàn tay Nguyễn Tồn Vân.

“À, giám đốc Tần, tôi có thể tự bóc được mà...”

“Sao cậu lại nói là tình cờ gặp tôi? Sao lại không nhận thẻ của tôi?” Tần Phương Luật chặn lời cậu, hỏi với giọng điềm tĩnh.

Câu hỏi chết người đã đến, ăn hạt dẻ hay không ăn hạt dẻ lúc này chẳng còn quan trọng.

Nguyễn Tồn Vân không để ý rằng Tần Phương Luật đang bóc vỏ như muốn xé xác đám hạt dẻ.

Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, cảm thấy suy luận của mình không sai, rồi từ từ giải thích.

“Giám đốc Tần, tôi nghĩ thế này. Anh Trình là đối tác, anh ấy thấy anh đi dạo với một chàng trai vào buổi tối, không khỏi có những suy đoán không hay. Tôi sợ những suy đoán này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”

Tần Phương Luật dần hiểu ra, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: “Cậu ấy sẽ suy đoán điều gì?”

“Chỉ là... những suy đoán không hay thôi.” Nguyễn Tồn Vân bắt đầu lúng túng, “Dù tôi không biết anh Trình có yêu cầu gì về phẩm chất của đối tác hay không, à không phải tôi nói anh có vấn đề gì, ý tôi là, nếu có tin đồn lan truyền ra ngoài, thì cũng không tốt cho công ty…”

Nguyễn Tồn Vân ngồi thẳng lưng: “Vì vậy, anh càng không nên giúp tôi mua quần áo. Mặc dù mối quan hệ của chúng ta hoàn toàn trong sáng, nhưng tôi không biết anh Trình sẽ nghĩ thế nào! Nếu anh ấy thấy anh đưa thẻ cho tôi, thì chắc chắn sẽ là bằng chứng rõ ràng! Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”

“Ví dụ như tin đồn gì? Bằng chứng gì?” Tần Phương Luật tiếp tục truy hỏi.

Nhìn đôi tai của Nguyễn Tồn Vân đang đỏ ửng lên từng chút một, Tần Phương Luật nói: “Ví dụ, CTO của Chúc Phương là người đồng tính, Tần Phương Luật bao nuôi một cậu trai trẻ, Tần Phương Luật chi tiền mua đồ cho tình nhân?”

Nghe bị vạch trần trực tiếp, Nguyễn Tồn Vân có chút ngượng ngùng, gật đầu: “Ý tôi là như vậy.”

Tần Phương Luật nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nguyễn Tồn Vân, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nghiêm túc, ẩn chứa chút giận dữ: “Nguyễn Tồn Vân, cậu nghĩ mình là gì?”

“Không phải vậy…” Nguyễn Tồn Vân bắt đầu hoảng sợ, “Tôi không nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ sợ điều này sẽ gây ra ảnh hưởng xấu cho anh và công ty.”

Tần Phương Luật cảm thấy một cơn đau nhói dâng lên từ sâu trong lồng ngực.

Cậu bé này thật quá chân thành, chuyện gì cũng đặt người khác lên hàng đầu. Đồng nghiệp sắp ngã xuống sông, cậu sẽ nhảy xuống cứu. Người khác mời rượu, cậu sẽ uống cạn. Thấy cấp trên gặp khó khăn, cậu lập tức tìm cách tránh lời đồn thổi.

Cậu làm sao mà có thể tốt bụng đến vậy? Sao lại có thể hiền lành đến thế?

Tần Phương Luật thấy lòng mình đau đớn, quá rõ ràng là những người trong sáng như vậy rất dễ bị tổn thương.

Bởi vì họ quen dùng tất cả lòng tốt của mình để đối xử với thế giới này, nhưng không biết rằng có quá nhiều kẻ xấu sẽ đâm sau lưng họ một nhát.

Gương mặt Nguyễn Tồn Vân ẩn hiện trong ánh sáng lấp lánh của những ánh đèn lướt qua, Tần Phương Luật lặng lẽ nhìn cậu, một cảm giác mãnh liệt dần trở nên khó kiểm soát.

Anh muốn giữ chặt cậu trong xe, hôn cậu thật mãnh liệt.

Nhưng lúc này, Tần Phương Luật không thể làm như vậy.

“Trình Khai là một người bạn rất thân của tôi, nên cậu không cần lo lắng về việc cậu ấy hiểu lầm, càng không có chuyện xuất hiện lời đồn hay gì đó.” Tần Phương Luật giải thích.

“Ồ...” Nguyễn Tồn Vân gật đầu, “Vậy thì tốt quá.”

“Nhưng Nguyễn Tồn Vân, có một điều tôi muốn sửa cho cậu.” Tần Phương Luật nhìn cậu một cách nghiêm túc, “Cậu luôn phải đặt bản thân mình lên hàng đầu, dù là ai hay xảy ra chuyện gì, ý nghĩ đầu tiên của cậu không bao giờ nên là hy sinh bản thân để cứu giúp người khác.”

Nguyễn Tồn Vân nghe vậy, có vẻ không hoàn toàn hiểu, chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừm”.

Xe nhẹ nhàng dừng lại trước cửa khu dân cư của Nguyễn Tồn Vân.

“Ví dụ như hôm nay, trong đầu cậu hoàn toàn không nên xuất hiện ý nghĩ kiểu như ‘nếu anh Trình hiểu lầm tôi là người yêu của giám đốc Tần thì sao’,” Tần Phương Luật tiếp tục nói.

Nguyễn Tồn Vân chăm chú lắng nghe, cảm thấy tay mình được đặt một túi nặng trĩu.

Nhìn xuống, cậu thấy đó là một túi hạt dẻ đã được bóc vỏ.

Vàng óng ánh, thơm ngào ngạt.

“Giám đốc Tần…”

“Suỵt, nghe tôi nói xong đã. Cậu biết cậu nên nghĩ thế nào không?” Tần Phương Luật dụ dỗ.

Nguyễn Tồn Vân cảm thấy hồi hộp không rõ lý do: “Nên nghĩ thế nào?”

Tần Phương Luật nói với giọng bình thản: “Cậu nên nghĩ rằng Tần Phương Luật là bạn trai của cậu, nên sẽ cùng cậu đi dạo, giúp cậu thanh toán.”

Nguyễn Tồn Vân ngừng thở, tất cả lời nói đều bị mắc kẹt trong phổi, mắt dần mở lớn.

Tần Phương Luật nhanh chóng cười nhẹ: “Tôi chỉ ví dụ vậy thôi. Ý tôi là, đừng bao giờ tự làm khổ mình để làm hài lòng người khác. Cứ nhớ rằng, đừng quá quan tâm đến ý kiến của người khác, cảm xúc của cậu mới là quan trọng nhất.”

Người đàn ông dừng lại một lúc, khi tiếp tục nói, giọng đã trở nên khàn, không thể biết rõ sự chân thành trong đó.

“Xin lỗi, tôi vừa mới đùa thôi, đừng để tâm quá nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro