Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phương Luật đồng ý nhanh quá khiến Nguyễn Tồn Vân còn chưa kịp hồi hộp thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.

Khi nhận được câu trả lời rõ ràng từ Tần Phương Luật, sự vui mừng và mong chờ trong lòng Nguyễn Tồn Vân đã hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng.

Cậu sắp đi du lịch nước ngoài cùng Tần Phương Luật, chỉ có hai người họ thôi.

Nguyễn Tồn Vân chăm chú xem qua gói du lịch mà công ty tặng cho cậu, phát hiện ra có nhiều tuyến khác nhau, họ cần tự chọn lựa lịch trình. Cậu cần phải bàn bạc với Tần Phương Luật một chút.

Nguyễn Tồn Vân hỏi: 【Em gửi các tuyến đường cho anh xem nhé? Có khá nhiều lựa chọn.】

Tần Phương Luật nhanh chóng trả lời: 【Được.】

Sau khi gửi xong, Tần Phương Luật nói thêm: 【Nhìn có vẻ hơi phức tạp. Em có phiền nếu gọi điện thoại thoại không? Như vậy thảo luận sẽ tiện hơn.】

Như nhiều người mắc chứng sợ giao tiếp, Nguyễn Tồn Vân luôn lo lắng khi phải gọi điện, trước khi gọi phải luyện tập nhiều lần.

Cậu đã từng gọi điện cho Tần Phương Luật vì công việc nhưng đây là lần đầu tiên đối phương mời cậu gọi điện thoại riêng trong lúc rảnh rỗi.

Gọi điện thoại khi nghỉ ngơi là một việc khá thân mật, bất kể với bạn bè hay người yêu, đều cho thấy đối phương muốn chiếm thời gian riêng tư của bạn.

Dù là cuộc gọi thoại, Tần Phương Luật lại bật video của anh lên.

Nguyễn Tồn Vân thấy Tần Phương Luật đang ngồi trên ghế sofa, mặc đồ ở nhà thoải mái, kính cận trên sống mũi, bên cạnh là một tách sứ đang bốc hơi nghi ngút, tạo nên không khí ấm cúng.

“Em có muốn xem mèo không? Anh bật video, em cứ thoải mái.” Tần Phương Luật nói.

Nguyễn Tồn Vân đang ngồi trên giường, phía sau là một bức tranh anime khổng lồ, vội vàng đáp: “Muốn xem mèo! Nhà em bừa bộn lắm, không bật video được.”

Chưa kịp kéo mèo, Đen đã nhẹ nhàng nhảy lên đùi Tần Phương Luật, cuộn tròn lại bắt đầu ngủ.

“Đen thật là quấn quít.” Nguyễn Tồn Vân cười tươi, ước gì có thể chui vào màn hình để sờ mó nó.

“Ừ.” Tần Phương Luật xoa xoa cằm Đen, mèo phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, “Nó là con mèo ngoan nhất, không quậy phá.”

Chưa kịp nói xong, camera bị che khuất bởi một mảng màu cam lớn.

Cam như ông chủ đi đến, ngồi phịch xuống điện thoại.

“Ha ha ha ha…” Nguyễn Tồn Vân không thể ngừng cười.

Tần Phương Luật thấy Cam ngồi lên điện thoại của mình thì tức giận, liền đánh nhẹ vào mông nó sau đó lạnh lùng chỉnh lại điện thoại.

Hai người trò chuyện về mèo một lúc, không khí trở nên thoải mái và dễ chịu.

“Chúng ta xem lại các tuyến du lịch nhé? Những cái em vừa gửi cho anh.” Nguyễn Tồn Vân nói.

Người ta thường bảo, để thực sự hiểu một người, bạn nên đi du lịch cùng họ, vì bạn sẽ hiểu rõ thói quen sinh hoạt, cách xử lý tình huống và sở thích của họ.

Dù chưa bắt đầu du lịch, giờ đây họ đang phải đối mặt với việc chọn tuyến đường.

Nguyễn Tồn Vân suy nghĩ, nếu tuyến đường mà Tần Phương Luật muốn đi khác với cậu thì sao?

“Đã thấy rồi. Em quan tâm đến cái gì?” Tần Phương Luật đi thẳng vào vấn đề, “Tây Âu, Anh, Pháp, Đức, nhiều bảo tàng nghệ thuật, kiến trúc đẹp, những quốc gia không thể bỏ qua khi du lịch châu Âu.”

Nguyễn Tồn Vân hỏi: “Anh đã đi nhiều lần rồi à?”

Tần Phương Luật: “Đúng vậy, nhưng chủ yếu là đi công tác, không có thời gian để tham quan thực sự.”

“Vậy thôi đi,” Nguyễn Tồn Vân chuyển sang tuyến tiếp theo, “Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, có các buổi biểu diễn múa nhiệt tình và hoạt động tiệc tùng…”

Tần Phương Luật cười nói: “Thôi đi, công việc đã đủ mệt rồi.”

Điều này hoàn toàn phù hợp với ý kiến của Nguyễn Tồn Vân.

Nguyễn Tồn Vân thử dò hỏi: “So với cảnh quan văn hóa, em muốn ngắm thiên nhiên hơn.”

“Anh cũng vậy.” Tần Phương Luật gác tay lên mặt, “Có vẻ như tuyến Bắc Âu là lựa chọn phù hợp nhất với chúng ta.”

Bắc Âu, vùng cực bắc của trái đất, được bao phủ bởi núi tuyết và băng hà, không giống như những thành phố quốc tế rực rỡ, nó yên tĩnh và rộng lớn, là nơi Nguyễn Tồn Vân luôn muốn đến.

Cậu cảm thấy rất vui vì nơi Tần Phương Luật muốn đi cũng giống như cậu.

Người lớn khó mà thực hiện chuyến đi ngay lập tức, những chuyến du lịch trước đây của Nguyễn Tồn Vân không có gánh nặng gì, đều là đi cùng gia đình hoặc trường học, không phải lo lắng gì, giờ cậu mới nhận ra rằng ngay cả du lịch cũng không dễ dàng.

Phải xin nghỉ phép, làm việc gấp rút, bàn giao công việc, tất cả đều phải sắp xếp trước mới có thể đi được. Mười ngày nghỉ đối với một người làm công ăn lương là một điều xa xỉ.

Ngoài những ngày nghỉ lễ Tết, thời gian còn lại mọi người phải luân phiên nghỉ dài ngày để đảm bảo công ty luôn có người. Vì vậy trước khi xin nghỉ, các đồng nghiệp trong nhóm đều phải bàn bạc với nhau.

Tiểu Môi cầm lịch đến tìm Nguyễn Tồn Vân, hỏi cậu dự định nghỉ vào thời gian nào.

Nguyễn Tồn Vân báo cho cô một khoảng thời gian, Tiểu Môi chợt nhớ ra: “À đúng rồi, em sắp đi chuyến du lịch châu Âu trúng thưởng phải không?”

Nguyễn Tồn Vân gật đầu.

“Vậy thì chị sẽ sắp xếp nghỉ sau Tết nhé” Tiểu Môi khoanh tròn ngày trong lịch, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Ơ, thời gian nghỉ của giám đốc Tần và em gần như trùng khớp hoàn toàn! Anh ấy chỉ nghỉ trước em một ngày thôi.”

Nguyễn Tồn Vân bất ngờ, vội vàng tìm cách giải thích, không biết Tiểu Môi có phát hiện ra điều gì không?

Tiểu Môi bí mật hạ thấp giọng, tiếc nuối nói: “Thế thì em không thể tận hưởng thời gian không có sếp ở công ty rồi, haha. Mặc dù anh ấy khá tốt nhưng dù sao anh ấy ngồi đó cũng làm cho chúng ta cảm thấy áp lực. Khi anh ấy không có mặt, không khí trong văn phòng thoải mái hẳn. Tiếc là năm nay em không được hưởng.”

Nguyễn Tồn Vân vừa buồn cười vừa bất lực: “Không sao đâu.”

Nếu Tiểu Môi biết cậu sẽ suốt ngày ở bên sếp trong kỳ nghỉ, không biết chị ấy có bị sốc không nhỉ?

Sắp xếp xong công việc, Nguyễn Tồn Vân còn phải báo cho bố mẹ.

Dù sao thì đi nước ngoài mười ngày không phải chuyện nhỏ.

Mẹ Nguyễn hỏi han đủ thứ, chủ yếu là về người đi cùng cậu.

Nguyễn Tồn Vân mặt không biến sắc trả lời: “Với một người bạn ạ.”

Mẹ Nguyễn rất nhạy bén, hỏi tiếp: “Chỉ có hai người thôi sao? Đối phương là nam hay nữ?”

Nguyễn Tồn Vân đau đầu, chỉ có thể nói đó là một người bạn nam đáng tin cậy.

Ba Nguyễn ngồi cạnh mẹ Nguyễn, im lặng hút thuốc.

Sau khi mẹ Nguyễn dặn dò đủ thứ về vấn đề an toàn, ba Nguyễn mới lên tiếng: “Có thiếu tiền không?”

Nguyễn Tồn Vân đáp: “Không ạ.”

Ba Nguyễn dập thuốc lá: “Vậy ba sẽ chuyển một ít tiền vào tài khoản của con. Ra ngoài ở khách sạn tốt hơn một chút.”

Nguyễn Tồn Vân dừng lại một lúc, rồi uể oải nói: “Thật sự không thiếu tiền đâu ba.”

Ba Nguyễn giữ im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chú ý an toàn, nhớ gọi điện về nhà,” rồi kết thúc cuộc gọi video.

Sau khi báo cáo với ba mẹ xong, Nguyễn Tồn Vân còn phải thông báo cho đám bạn bè, vì họ đã lên kế hoạch đi hội chợ mùa đông cùng nhau, giờ cậu phải hủy hẹn.

Nguyễn Tồn Vân gửi tin nhắn trong nhóm: 【Gú gú gú.】

Ngay lập tức nhận được ba dấu hỏi.

Nguyễn Tồn Vân quyết định giải thích luôn: 【Trước Tết, tôi sẽ đi du lịch châu Âu mười ngày vì trúng thưởng trong bữa tiệc năm mới của công ty.】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Đi cùng sếp ngực bự à?】

Tề Sướng cũng hỏi: 【Chỉ có hai người thôi à?】

Từ Phi Phi hoàn toàn không hiểu gì: 【?】

Nguyễn Tồn Vân chỉ trả lời ngắn gọn: 【Ừ.】

Khi Từ Phi Phi vẫn đang bối rối “Có chuyện gì vậy? Sao hai người đột nhiên đi chơi riêng thế?” thì Bạch Tường Vi đã nhanh chóng đăng vài bài viết trong nhóm: 《Cách có một lần đầu an toàn và vui vẻ》,《Những điều cần lưu ý khi nam và nam lần đầu tiên quan hệ!》,《Đừng sợ, tận hưởng tình dục》,《300 kỹ năng cần thiết XX》.

Nguyễn Tồn Vân chỉ nhìn qua một cái rồi vội vàng đóng cửa sổ chat, tim đập nhanh. Bạch Tường Vi có thể bớt lại chút không!

Cậu hít thở sâu vài lần mới dám mở lại nhóm chat, lướt qua đống tài liệu khoa học đó rồi gõ một câu trả lời.

Tồn:【Chúng tôi vẫn chưa ở bên nhau!!!】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân:【? Chưa ở bên nhau mà đã đi chơi riêng à.】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân:【Nhưng mà gần như là vậy rồi, chắc chắn sẽ dùng đến. Học trước để chuẩn bị khi cần.】

Tồn:【Cảm ơn……】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân:【Tôi đoán cậu vừa rồi chắc chắn không dám đọc hết, khóa màn hình ngay lập tức, phải mất một lúc mới dám quay lại trả lời tôi.】

Tồn:【……】

Nguyễn Tồn Vân không nói nên lời, Bạch Tường Vi đoán đúng quá.

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Cậu thử nghĩ xem, chỉ có hai người, tình cảm chân thành, đi chơi riêng mười ngày, nếu không xảy ra chuyện gì thì tôi không tin đâu.】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Vậy nên cậu hãy nhanh chóng bổ sung kiến thức thực tế đi, đừng chỉ mơ mộng về những hình ảnh ảo nữa, đừng để bản thân chịu khổ nhé! [Quan tâm]】

Cái biểu cảm “quan tâm” này trông như đang xem náo nhiệt.

Bạch Tường Vi với tính cách nóng nảy, nói chuyện quá thẳng thắn, Nguyễn Tồn Vân nhìn thấy câu “đừng để bản thân chịu khổ” thì từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

Cứu mạng, họ còn chưa hôn nhau, còn cách xa bước “đau đớn” rất nhiều.

Tề Sướng có lẽ đang bận bảo bạn gái im lặng nên không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Từ Phi Phi lại chen vào: 【Nhìn có vẻ thật sự đau đớn!!】

Bạch Tường Vi cười: 【Vẫn là Phi Phi học hỏi nhanh, đã mở xem rồi. Nhưng mà có tác dụng gì không? Cậu đâu có bạn trai!】

Từ Phi Phi phản bác: 【Tôi là trai thẳng!!】

Nguyễn Tồn Vân cũng phản bác: 【Tôi cũng không có bạn trai mà!】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Hai bạn thật sự chưa thành đôi à?】

Nguyễn Tồn Vân bực bội đáp: 【Đúng vậy.】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Tôi thấy các cậu cũng đã có vẻ mập mờ lâu rồi, luôn ở trong tình trạng mơ hồ như vậy à? Có phải vì thái độ của anh ta không rõ ràng không?】

Nguyễn Tồn Vân cắn môi: 【Thái độ của anh ấy vẫn khá rõ ràng...】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Vậy là vấn đề của cậu rồi. Nha Nha, lập lờ với người khác như vậy không phải là cách hay!】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Cậu có lo lắng gì không? Sợ hai người không hợp nhau sao?】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Có gì phải sợ đâu. Đàn ông thì trước tiên cứ thử đi, không hợp thì đổi người khác.】

Tề Sướng: 【……】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【^_^】

Nguyễn Tồn Vân bị Bạch Tường Vi chọc cười. Cậu biết rằng tuy cô nói vậy nhưng thực ra là đang động viên mình.

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Cuộc sống là để trải nghiệm! Cậu đã thấy nhiều nhân vật trong anime phiêu lưu, chiến đấu, yêu đương, giờ cậu có cơ hội ở thế giới thực, dù kết quả thế nào, tất nhiên phải thử một lần.】

Tồn: 【Đúng, vì vậy tôi đã chuẩn bị thử rồi.】

Tường Vi Thiếu Phu Nhân: 【Vậy nên cậu phải chăm chỉ đọc hết những tài liệu khoa học đó nhé!】

Nguyễn Tồn Vân quyết định đóng ngay hộp thoại, tim đập nhanh, cẫu lập tức đi đặt đồ ăn.

Tối hôm đó cậu trốn trong chăn và chỉ dám mở những trang tài liệu mà Bạch Tường Vi gửi khi đã khuya.

Các tài liệu giải thích rất chi tiết, có mô tả bằng chữ và cả tranh minh họa đơn giản.

Dù chỉ là tranh đơn giản với hai hình người que thay đổi tư thế, Nguyễn Tồn Vân vẫn không thể chịu nổi.

Cậu từng xem nhiều hình ảnh trong anime với đủ loại nội dung, còn xem rất hăng say, nhưng khi chuyển sang những hình minh họa cơ bản như vậy lại cảm thấy không chịu nổi.

Cậu bị mắc một căn bệnh lạ, chỉ cần nhìn thấy hai hình người que là lại tưởng tượng mình và người kia trong đó.

Xem được một nửa, Nguyễn Tồn Vân không chịu nổi nữa, liền tắt điện thoại, nằm ngửa trên giường để làm nguội cơ thể.

Cậu dùng gối đè lên mặt, thở hổn hển.

Đối với cậu, những điều này vẫn còn quá sức.

---

Các đồng nghiệp lần lượt bắt đầu nghỉ Tết, công việc trở nên thoải mái hơn, không khí trong văn phòng tràn ngập không khí nghỉ lễ.

Dù Nguyễn Tồn Vân luôn phân biệt công tư rõ ràng, cậu vẫn cảm thấy mình có phần phân tâm.

Sau khi hoàn thành công việc, cậu lén lút dùng máy tính công ty tra cứu hướng dẫn du lịch Bắc Âu, thu nhỏ trang web đến mức rất nhỏ, đặt dưới các slide PPT công việc để lén xem.

Tần Phương Luật tình cờ đi qua sau lưng cậu. Nguyễn Tồn Vân đang mải mê với trang du lịch hoàn toàn không để ý.

Tần Phương Luật cũng không nói gì, chỉ sau khi ngồi lại chỗ của mình đã gửi cho Nguyễn Tồn Vân một tin nhắn qua phần mềm văn phòng: “Sau giờ làm cùng xem nhé.”

Nguyễn Tồn Vân hoảng hốt, lỡ tay làm cho trang du lịch hoa lá lại phóng to, chiếm hết toàn màn hình.

Tiểu Môi bất ngờ tiến lại gần, chỉ trích: “Chị biết ngay mà, Tiểu Vân cũng đang lén làm việc riêng! Ai lại cười tươi như thế khi xem PPT dự án chứ?”

Nguyễn Tồn Vân sờ mặt mình, cảm thấy hơi nóng: “Em có cười à?”

“Có,” Tiểu Môi khẳng định, “Chắc là em đang nghĩ đến người sẽ cùng đi du lịch với em đúng không?”

Nguyễn Tồn Vân cắn môi đáp: “Không phải đâu.”

Sau giờ làm, Tần Phương Luật và Nguyễn Tồn Vân thỉnh thoảng vẫn ở lại tăng ca, nhưng công việc làm thêm giờ giờ đây lại biến thành cùng nhau xem hướng dẫn du lịch.

Hiện tại là mùa đông ở bán cầu Bắc, Bắc Âu càng lạnh hơn.

Hai người tính toán xem nên mang theo những loại trang phục gì, đổi tiền mặt ra sao, có nên mang theo máy ảnh hay không, bàn luận đến từng chi tiết nhỏ.

Nguyễn Tồn Vân luôn thích giai đoạn lập kế hoạch trước khi du lịch, trước đây khi đi chơi với Từ Phi Phi và những người khác, chỉ có Nguyễn Tồn Vân là tìm hiểu các thông tin trước.

Mặc dù cậu thích làm việc này, nhưng chỉ có mình cậu làm có phần cô đơn.

Vì Tần Phương Luật vốn là người rất thích lập kế hoạch, lịch trình du lịch được tính đến từng số thập phân. Nguyễn Tồn Vân và anh gặp nhau như hai đối thủ ngang tài ngang sức, thỉnh thoảng còn tranh cãi về việc có nên mang thêm vài đôi giày không, điều đó thật sự thú vị.

Khi ngày khởi hành càng gần, mỗi ngày về nhà, tâm trạng Nguyễn Tồn Vân đều nhẹ nhàng và bay bổng.

Điều duy nhất khiến cậu không hài lòng là, gần đây, thầy Trứng đã không cập nhật nội dung mới trong một thời gian dài.

Bài viết mới nhất của thầy Trứng vẫn là bài đăng “Cách tỏ tình” bị xóa ngay sau một phút.

Người dùng mạng chỉ còn cách thúc giục thầy Trứng cập nhật dưới bài vẽ cuối cùng của thầy và hóng hớt tin tức.

Nhóm thúc giục cập nhật nói: 【Nếu thầy Trứng không ra thêm hình mới, một số phẩm chất tốt đẹp của tôi sẽ bị mai một mất!】

Nhóm hóng hớt la hét: 【Đừng thúc giục nữa, thầy Trứng chắc chắn là đang đi hẹn hò với trai đẹp! Chờ xem khi thầy Trứng thành công tỏ tình sẽ vẽ những hình ảnh nóng bỏng hơn cho chúng ta ^^】

Nguyễn Tồn Vân nhớ lại, từ lần cuối thầy Trứng nói rằng cô sẽ đi tỏ tình, cô chưa từng liên lạc lại với cậu.

Cô ấy đã thành công chưa? Có gặp phải tình huống gì không?

Nguyễn Tồn Vân khá tò mò, nhưng cậu không dám xâm phạm đời tư của thầy Trứng. Nếu cô ấy thất bại mà cậu còn đến hỏi, chẳng phải sẽ làm tổn thương thêm sao?

Cậu cũng đang ở ranh giới mơ hồ, hy vọng thầy Trứng sẽ giống như mình, tìm được người tốt nhất sau lớp màn mờ ảo.

Những ngày mong đợi trôi qua nhanh chóng. Ba ngày trước khi khởi hành, Nguyễn Tồn Vân hưng phấn đến mức gần như không ngủ được.

Không ngủ được nên cậu đã quấy rầy Từ Phi Phi, gửi cho cậu ta một loạt tin nhắn vô nghĩa với những chữ “ah ah ah”, sau đó kêu lên “Tôi sẽ đi du lịch với sếp, lo lắng quá, lo lắng quá!”.

Từ Phi Phi không chịu nổi nữa, gửi cho Nguyễn Tồn Vân ba tin nhắn thoại liên tiếp.

Tin nhắn đầu tiên là “Đừng la hét nữa”, thứ hai là “Sếp của cậu sắp trở thành người yêu của cậu rồi”, thứ ba là “Tôi đang đấu game với mấy người siêu đẳng cấp. Đừng làm phiền”.

Rõ ràng, Từ Phi Phi trong game là người lạnh lùng nhất thế giới.

Nguyễn Tồn Vân chỉ còn cách tự mình điều chỉnh sự hưng phấn quá mức, chuẩn bị tinh thần cho chuyến du lịch sắp bắt đầu.

Vào ngày khởi hành chính thức, tài xế của Tần Phương Luật đến đón Nguyễn Tồn Vân ở dưới tòa nhà, hai cái vali lớn của họ được xếp ngay ngắn trong khoang hành lý.

Khi lên máy bay, cảm giác du lịch mới thực sự bắt đầu.

Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Tồn Vân đi máy bay cùng Tần Phương Luật, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác hào hứng và nhẹ nhàng như vậy.

Tần Phương Luật như thường lệ đưa cho cậu cái mặt nạ ngủ hình con mèo, Nguyễn Tồn Vân nhận lấy.

Tần Phương Luật nói: “Ngủ một chút đi, còn lâu mới đến.”

Sau ba ngày không ngủ, Nguyễn Tồn Vân vừa nghiêng đầu đã rơi vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, tiếp viên hàng không đang phục vụ bữa ăn trên máy bay, Tần Phương Luật đưa sữa cho cậu dưới ánh sáng mờ của máy bay. Ăn xong, hai người lại tiếp tục ngủ.

Tại độ cao 10.000 mét, họ cùng chìm vào giấc ngủ, cùng rời xa thành phố nhộn nhịp, bay đến một vùng đất rộng lớn và hoang sơ.

Thời gian bay quốc tế rất dài, hai người chuyển máy bay ở London, lại tiếp tục bay, cuối cùng đến điểm đến đầu tiên của họ, Iceland.

Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến vùng đất xa xôi này là lạnh, gió mạnh đến mức có thể thổi người đi, tóc bay tán loạn, che khuất tầm nhìn, tiếng cười của hai người bị gió mạnh nuốt chửng.

Tần Phương Luật reo lên: “Gió mạnh quá!”

 Nguyễn Tồn Vân  cũng reo lên: “Gió thật sự rất mạnh!”

Khi máy bay hạ cánh, là lúc chiều muộn ở địa phương, nhưng vào mùa đông, đêm dài và mặt trời lặn rất sớm.

Khi họ đến khách sạn, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh sáng chiều tà nhuộm dải núi tuyết trên bầu trời, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp với màu hồng tím.

 Nguyễn Tồn Vân  nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như mình đang ở một nơi vô thực. Không khí trong lành và lạ lẫm.

“Cảm giác như vừa mới ở trong một rừng thép rồi ngay lập tức chuyển đến một nơi giống như hành tinh ngoài hành tinh này.”

Tần Phương Luật cũng chăm chú nhìn ra ngoài, không muốn rời mắt, nói một cách đơn giản nhưng đầy cảm xúc: “Quá đẹp.”

Khách sạn mà họ ở rất tiện nghi và cảnh quan tuyệt vời. Mở cửa sổ ra là một cánh đồng tuyết trắng xóa, bầu trời xanh đậm như một tấm vải nhung.

Khách sạn không sang trọng, phòng rất đơn giản với phong cách Bắc Âu.

Do gói du lịch dành cho các cặp đôi, nên đây cũng là một phòng đôi.

Vừa bước vào là phòng khách với ghế sofa vải và thảm dày, trên tường treo vài bức tranh.

Phòng khách nối liền với phòng tắm và phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một giường đôi, giường cũng không quá lớn.

Họ đặt hành lý vào phòng rồi chuẩn bị đi ăn tối.

 Nguyễn Tồn Vân chỉ vội vàng nhìn quanh phòng một chút, đặt hành lý ở phòng khách rồi ra ngoài chờ Tần Phương Luật.

 Nguyễn Tồn Vân cảm thấy hơi lo lắng.

Trong phòng chỉ có một giường, không biết tối nay họ sẽ ngủ thế nào?

Nhà hàng nằm ngay trong khách sạn, họ được sắp xếp ngồi cạnh cửa kính từ sàn đến trần, bên ngoài là cảnh tuyết trắng phủ. Lúc này trời đã tối, và có thể thấy đầy sao trên bầu trời.

Lo lắng về giường đôi lập tức bị Nguyễn Tồn Vân gạt bỏ khỏi đầu. Cậu gần như dán trán vào cửa kính, thở dài: “Thực sự quá đẹp!”

Tần Phương Luật cũng thở dài: “Cảm ơn vận may đã đưa anh đến đây cùng với em, nếu không có lẽ tôi cả đời này cũng không được thấy cảnh đẹp như thế này.”

Đột nhiên, cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề “mời đi du lịch”, cả hai đều ngẩn ra, không khí xung quanh như ấm lên vài độ.

Chuyến đi này vốn dĩ là “gói du lịch cho các cặp đôi”. Thực ra, Nguyễn Tồn Vân đã mời, và Tần Phương Luật đồng ý, ý nghĩa bên trong thì không cần phải nói rõ.

Nhưng họ chưa bao giờ thẳng thắn đề cập đến điều này, cứ để cái "màng cửa sổ" lơ lửng, không ai đưa ra lời giải quyết cuối cùng.

Nhân viên phục vụ là một người đàn ông lịch thiệp, mang đến cho họ bữa tối gồm hai ly rượu vang đỏ, đĩa sứ trắng với đùi cừu nướng kèm hương thảo, bánh hamburger làm từ thịt tuần lộc, một bát súp nóng và món tráng miệng.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhờ vào món ăn ngon mà bầu không khí giữa họ đã bớt căng thẳng hơn.

Tần Phương Luật nhận xét rằng “đùi cừu nướng ở Tân Cương vẫn ngon hơn,” còn Nguyễn Tồn Vân nói “thịt tuần lộc có chút đặc biệt, nhưng không biết ông già Noel có buồn không,” chủ đề trước đó được lãng quên.

Khi bữa tối đã gần kết thúc, nhân viên phục vụ mang đến một chiếc bình hoa dài với một bông hồng đỏ duy nhất.

Nhân viên lịch sự chúc họ “bữa ăn ngon miệng” bằng tiếng Anh.

Lúc này Nguyễn Tồn Vân mới nhớ ra, có lẽ vì bữa tối là gói cặp đôi nên họ nhận được một bông hồng từ nhà hàng.

Bông hồng được đặt giữa hai người, không khí trên bàn lại một lần nữa thay đổi.

Tần Phương Luật cười và lắc đầu: “Họ sao lại gấp gáp hơn cả chúng ta.”

Nguyễn Tồn Vân  cúi đầu ăn thịt, không biết phải đáp lại thế nào.

Khi ăn xong và trở về phòng, Nguyễn Tồn Vân đứng bên hành lý, bối rối nhìn vào phòng ngủ chỉ có một chiếc giường.

Tần Phương Luật nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Anh sẽ ngủ trên sofa, còn em ngủ trên giường.”

Nguyễn Tồn Vân nắm chặt tay cầm hành lý, do dự nói: “À, anh ngủ trên sofa không ổn đâu.”

“Vậy em nghĩ chúng ta nên ngủ như thế nào?” Tần Phương Luật cười nhìn cậu, trong lòng cũng đang lo lắng.

Họ đều nghĩ đến cùng một phương án, nhưng vấn đề là có nên thực hiện hay không.

Ngủ chung một chiếc giường, chung một chiếc chăn, có nghĩa là cơ thể họ sẽ gần gũi hơn bao giờ hết.

Nhưng họ dường như chưa sẵn sàng hoàn toàn về mặt tâm lý.

Nguyễn Tồn Vân nói từng câu một cách lúng túng: “Chúng ta... thực ra em không phản đối... cùng nhau...”

“Em không phải không để ý.” Tần Phương Luật nhìn Nguyễn Tồn Vân với ánh mắt nghiêm túc, giọng nói hơi khàn, “Vậy nhé, em ngủ trong giường, còn anh ngủ ngoài sofa.”

Mặt Nguyễn Tồn Vân thoáng trắng bệch, câu “Em không phải không để ý” của Tần Phương Luật làm cậu ngẩn người.

“Em nghĩ cái gì vậy.” Tần Phương Luật cười khẽ, lắc đầu nói, “Em ngủ cạnh anh… anh không kiềm chế được đâu.”

Mặt Nguyễn Tồn Vân từ trắng bệch chuyển sang đỏ rực, lắp bắp nói: “Vậy… vậy em sẽ ngủ trên sofa.”

“Đừng nói linh tinh nữa.” Tần Phương Luật nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, “Em đi tắm trước đi, ngủ trên giường, mai còn phải dậy sớm.”

Hai người cẩn thận lần lượt tắm xong, một người vào phòng ngủ, một người nằm xuống sofa, cách nhau một bức tường mà đều nhắm mắt.

Nguyễn Tồn Vân không ngủ được, cứ mơ mơ màng màng, tim đập nhanh chậm không đều.

Giữa đêm khuya, Nguyễn Tồn Vân không chịu nổi nữa, ngồi dậy kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh.

Cậu chân trần đi trên thảm, lặng lẽ ra phòng khách.

Tần Phương Luật thở đều, nằm nghiêng trên sofa và ngủ rất say.

Nguyễn Tồn Vân cẩn thận ngồi xổm cạnh Tần Phương Luật, dùng ánh mắt quan sát khuôn mặt đang ngủ gần kề của anh.

Dù các đường nét vẫn cứng cáp, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo của những vì sao, trông rất dịu dàng.

Nguyễn Tồn Vân nhớ lại đêm hôm đó ở suối nước nóng, Tần Phương Luật từng lén vào phòng cậu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như kẻ trộm bên má cậu.

Ánh sao như một chất xúc tác, Nguyễn Tồn Vân từ từ cúi đầu, đặt một nụ hôn ở vị trí tương tự trên mặt Tần Phương Luật.

Dưới sự chứng kiến của ánh trăng sao ở xứ lạ, Nguyễn Tồn Vân thầm hứa với bản thân—

Trong chuyến đi mười ngày này, cậu sẽ lén lút hôn Tần Phương Luật mười lần, nếu đến cuối cùng Tần Phương Luật vẫn không phát hiện, thì cậu sẽ nói thẳng với Tần Phương Luật: “Em thực sự rất thích anh, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro